Chương 33: Đi học chính là vất vả a!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với nhị hóa nào đó vỗ ngực đảm bảo, Lôi Nặc không tin tưởng cho lắm.

Có điều, lời nói đã nói ra rồi, nhị hóa nào đó vừa nghĩ đến một kim tệ đã bị hấp dẫn không chịu được, hết sức lôi kéo bé con đi học bài.

Tiền này thật sự là cầm chắc trong tay, Vương Vũ Thần trong lòng thầm cảm thán. 

Tiểu vu mã học hành rất chăm chú, Vương Vũ Thần nói một câu bé liền ghi nhớ trong lòng, bé con tâm tư đơn thuần này, ngược lại tiếp thu cực nhanh, bên kia Lôi Nặc nhìn hai người chăm chăm chú chú cũng thở dài một hơi, nói thật lòng để cho Vương Vũ Thần đến dạy bảo tiểu vu mã, hắn thật sự có chút lo lắng, nhưng đối với lời nói của tiểu vu mã, Lôi Nặc rất hài lòng, dù sao tiểu vu mã nhà hắn nói rất có lý.

Thấy hai người ở chung hòa hợp, Lôi Nặc cũng không đi quấy rầy, dọn dẹp lại, thu thập đệm chăn, những thứ này bị dầu mỡ bôi bên trên, nhìn những dấu vết bàn tay nhỏ bé, không cần nghĩ cũng biết là dấu vết của ai.

Mặt than Lôi Nặc lần nữa cứng ngắc không biểu hiện.

Tiểu vu mã nhà mình như thế này là không được, cần phải sửa chữa, Lôi Nặc cảm thấy từ nay về sau hắn cần phải dạy cho tiểu vu mã biết yêu sạch sẽ, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Y y nha nha học, giống như người Miya vừa tập đi vậy, tiểu Mộc Mộc một bên chăm chỉ học, thầy nhị hóa chứng kiến bé con chăm chỉ như thế, hơn nữa lại học nhanh như vậy, trong nội tâm vô cùng tự hào, lòng hư vinh lập tức bành trướng, dạy càng thêm hăng hái.

Tiểu vu mã hôm nay học nhiều như vậy, hẳn là mệt chết đi, Lôi Nặc cảm thấy là trượng phu, nhất định phải phối hợp, cho nên ở phía sau phải làm thứ gì đó cho tiểu vu mã đang vất vả.

Lôi Nặc nghĩ nghĩ, gần nhất đang lưu hành món điểm tâm ngọt, là thứ người Miya thích ăn, tiểu vu mã nhà hắn hẳn là cũng thích.

Vậy làm món bánh mứt táo đi, cái này chính là món điểm tâm ngọt không chỉ ngon còn đẹp mắt, rất được hoan nghênh, còn có bánh này có vị ngọt mà không ngán, phối hợp cùng hoa quả, thích hợp với tính cách của người Miya.

Lôi Nặc cũng rất thích ăn, nhưng cách làm có hơi phiền toái, Lôi Nặc chỉ làm qua hai lần, lúc này làm tiếp, lại có chút xa lạ, cũng may trong nhà hắn đồ dự trữ còn nhiều, Lôi Nặc cũng không sợ lãng phí, liền làm nhiều một chút.

Điểm tâm của đại lục Miya bình thường có bột lúa mạch, bột mì, bột hồng lăng, còn có gạo nếp cẩm, mỗi loại đều có vị khác nhau, mà Lôi Nặc tương đối yêu thích bột hồng lăng, hồng lăng là một loại dây leo thực vật sống gần núi lửa, trên thân thường có những điểm hồng nhạt, hồng lăng tại thời điểm trưởng thành có một loại rực rỡ như đóa hoa, nếu như càng tới gần, nhìn lại càng thấy đẹp mắt, hồng lăng trưởng thành cực kỳ hấp dẫn ngon miệng, giống như cắn vỡ một ngụm nước rất kỳ lạ.

Có điều, loại hồng lăng này cực kỳ khó có được, nó mọc rất thưa thớt, hơn nữa không dễ dàng lấy được, ngắt lấy rồi nhất định phải bảo quản ở nhiệt độ cao, cực kỳ quái dị, cho nên tại thời điểm ngắt được nó liền đem mài thành bột, làm các loại quà vặt hoặc các món điểm tâm ngọt, rất được hoan nghênh.

Hơn nữa bột hồng lăng đặc tính rất tốt, mát bổ, đặc biệt dành cho người Miya, có thể điều tiết cơ thể người Miya không khỏe mạnh, thích hợp dùng ăn lâu dài.

Lôi Nặc ước chừng mua hai cân bột hồng lăng, lần trước làm hai lần, còn lại hơn một cân, có lẽ cũng đủ, bột hồng lăng thường không kết dính, không dễ dàng thành hình, cho nên cần kết hợp thêm một ít bột mì hoặc bột lúa mạch hiệu quả càng tốt.

Mang tới tô đựng cùng nước sạch, Lôi Nặc đêm bột hồng lăng đổ vào trong tô, cho thêm một ít bột lúa mạch, còn có một ít bột men, đậy kín lại, chờ cho bột lên men.

Chuẩn bị tốt những thứ này, Lôi Nặc bắt đầu lấy mứt táo.

Kho băng bên trong lành lạnh, trái cây cùng rau dưa bên trong đặc biệt tươi ngon, xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất đẹp mắt.

Bước lên cầu thang, Lôi Nặc gỡ xuống giỏ trúc treo ở trên vách tường, trong giỏ chính là mấy quả táo to bằng nắm tay người lớn, tươi ngon đỏ mọng, sáng long lanh, bên trên bề mặt còn đọng lại một ít băng đá, nửa trên là táo, bên dưới là lá Mischa xanh mát, có tác dụng giữ ẩm, khiến cho táo không bị mất nước.

Đầu quả táo rất lớn, tròn tròn no đủ, tay Lôi Nặc lớn, một tay có thể cầm được bảy tám quả, hắn lấy vài ba lần, rửa sạch sẽ, cho vào đĩa đặt trước mặt bé con.

Bé con ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, đôi mắt đen láy mang theo vui vẻ, Lôi Nặc xoa xoa đầu bé, cúi đầu thơm lên trán bé, mang theo giỏ trúc tiến vào trong bếp tiếp tục làm món điểm tâm của hắn.

Vốn đang dạy học, Vương Vũ Thần nhìn thấy những quả táo căng mọng đỏ tươi, giống như sói đói, hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ròng ròng, cũng không dạy bé nói chuyện tiếp, trộm dùng một câu ngôn ngữ tiếng phổ thông.

Lấy tay chỉ chỉ, nhị hóa nào đó có vẻ ngượng ngùng: "Mộc Mộc, nhóc biết đây là cái gì không?" giống như muốn ăn nha.

Hu hu, Lôi Nặc, cái tên mặt than này, ngươi giả lãnh khốc gì chứ, rõ ràng là một tên tham ăn! Trong lòng nhị hóa đầy khinh bỉ, nước miếng ngăn không được giàn giụa.

Tiểu Mộc Mộc nghiêng đầu, đánh giá cái thứ quả có màu đỏ như quả táo kia, lập tức hai mắt sáng lên: ".....Đây, đây là quả táo, mặc dù có hơi to, có điều những thứ khác tựa hồ cũng rất lớn, anh hẳn là không thấy kỳ quái ..."

Ừm, bé gặp qua con kiến lớn, cho nên chứng kiến những thứ kỳ lạ bé con cũng quen rồi.

Lau nước miếng, Vương Vũ Thần lúc này mới nghiêm mặt nói: "Là táo đỏ, nhưng mà nhóc xem rõ ràng không giống, đây là táo đỏ mã não, giống như nho chúng ta ăn trước kia, nho bình thường và nho mã não ăn rất khác biệt, anh nói cho nhóc biết mã não táo đỏ này vừa ngọt vừa giòn, không có vị chát, hạt rất nhỏ, ăn rất ngon..."

Vừa nói, nước miếng của y vừa muốn chảy ra.

Bé con cũng chưa ăn bao giờ, thấy Vương Vũ Thần nói tốt như vậy, có chút động tâm, bé cảm thấy chu quả ăn ngon nhất, nhìn Vương Vũ Thần vẻ mặt sáng lên, có hơi buồn bực, chộp tới một quả, táo đỏ mã não có cái đầu rất lớn, bé đành phải nâng hai tay, cắn một ngụm, nước giàn giụa, ngọt, có chút lạnh buốt, răng rắc răng rắc, tươi mọng, không  hề cứng ngắc, hương vị giống như quả táo.

"Như thế nào? Như thế nào?" Không được ăn, khẩn trương muốn chết, nhưng không dám cầm lấy, sợ lại xuất hiện tình huống giống như trước.

Liên tục gặm mấy ngụm, bé con lúc này mới ngừng lại, thật đúng như lời Vương Vũ Thần, vừa ngọt vừa giòn, tươi mọng ngon miệng, dù sao thứ này cũng là đồ thiên nhiên tinh khiết không bị ô nhiễm nên đương nhiên là ăn ngon.

Tiểu Mộc Mộc thấy Vương Vũ Thần ở phía trước không hề động, cũng có chút nghi ngờ, lại nhìn ở trước mặt hơn chục quả táo đỏ: "Anh không ăn sao? Ăn rất ngon nha, anh có thể nếm thử..."

Biu...

Một tay lập tức hướng về đĩa táo, cho vội lên miệng nhét, lập tức hu hu nức nở nghẹn ngào tiếng nuốt vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro