Chương 46: Ép mua ép bán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Lôi Minh bị lời nói của Lôi Nặc khiến cho tức muốn chết, a ba hắn ở bên cạnh nhẹ giọng trấn an: "A Nặc, kỳ thật Á Liên là một đứa trẻ tốt, tuy lúc trước có gây ra chút sai lầm, các con lúc trước tốt như vậy, con nhường nhịn một chút, ta rất thích Á Liên....." A ba Lôi Nặc là một nam tử tính tình cực kỳ dịu dàng, diện mạo thanh tú mảnh khảnh, khi nói chuyện rất ôn hòa, cực kỳ nhẹ nhàng.

"...A ba..." Lôi Nặc có chút bất mãn, hơi hơi cau mày.

Arthur phía sau tiến lên, cười ha ha cùng Lôi Minh bắt chuyện, cho thấy quyết tâm của mình: "Thân gia ngươi cứ yên tâm, Á Liên nhà ta đã được dạy bảo lại rất tốt, nó hiện tại rất nhu thuận, nghe lời, hơn nữa nó thường hối hận, nhắc tới thời gian trước kia cùng Lôi Nặc một chỗ, chúng ta thấy nó như vậy, trong lòng liền khổ sở theo, chuyện này, khụ khụ.....nói đến cũng thật buồn cười, chúng ta hai người mặt dầy đến cửa nói chuyện hôn sự, hi vọng thân gia còn không trách Á Liên nhà ta, đều do ta chiều nó, aiz..."

"Cũng thật là không phải."

Vu mã của Arthur, Tình Tử, là một người Miya của bộ tộc Dụ Dỗ, quả nhiên là phong tình vạn chủng, xinh đẹp tuyệt thế, y so với người Miya bình thường đẹp hơn rất nhiều, thân là người bộ tộc Dụ Dỗ, có mái tóc đỏ lửa như lưu vân, con người màu đỏ, đôi mắt xếch hẹp dài, gương mặt tinh xảo, dáng người làm cho người ta sợ hãi, đáng sợ hơn nữa là trên người bộ tộc Dụ Dỗ tùy thời có thể phóng thích một loại hơi thở. Mà hơi thở này đối với thú nhân đại lục Miya mà nói, không thể nghi ngờ là một loại vũ khí có tính sát thương lớn, mà hơn nữa là bộ dạng yêu mị của người Miya bộ tộc Dụ Dỗ, hơi thở càng nồng đậm.

Tình Tử mặc áo mỏng màu lửa đỏ, phong tình vạn chủng, liếc mắt một cái, vô hạn phong lưu luân chuyển, liền đem trái tim người đều hút đi vào.

Cái liếc mắt này của y là nhìn về phía Lôi Minh, Lôi Minh cảm thấy nhất thời tim đập như nổi trống, lại thêm Tình Tử cố ý phóng thích hơi thở dụ hoặc, điều này làm cho đầu óc Lôi Minh choáng váng, máu huyết sôi sục. Trong lòng hắn hơi hơi thở dài, nếu như lúc trước Tình Tử đối với hắn như vậy, hắn sẽ vô cùng vui sướng, mà bây giờ hắn đã có vu mã của mình, hắn nhìn về phía vu mã nhà mình, U Lan, vu mã của hắn vẫn giống như trước, ôn hòa thanh lịch, không kiêu ngạo nóng nảy, khi Lôi Minh nhìn y, U Lan chỉ thản nhiên nở nụ cười.

Hít thở mấy hơi thật sâu, lúc này đôi mắt Lôi Minh đã một mảnh thanh minh, nhìn khuôn mặt tươi cười như yên hoa tuyệt mỹ của nam tử trước mặt, trong lòng chỉ còn lại sự lạnh nhạt thanh lịch của vu mã, trái tim bình yên trở lại.

Đôi mắt xếch hẹp dài không khỏi nhíu lại, Tình Tử tức giận trừng mắt liếc nhìn Lôi Minh không biết phong tình, cư nhiên không có mắc câu, thật sự không biết tốt xấu, người khác chỉ thấy đôi mắt phong tình vạn chủng của y, lại không thấy khi Tình Tử cười có bao nhiêu âm ngoan độc ác.

Á Liên nhà y là trăm dặm mới tìm được một, có thể nói, trong thôn trại, không có người nào xứng đôi cùng, theo lý thyết Á Liên nhà y ít nhất phải là người hoàng gia đứng đầu mới có thể, chính là, mấy năm nay, Lôi Nặc không nói gì, không có tỏ vẻ gì, cũng không thấy có bất luận hành động gì, Á Liên nhà y tốt như vậy, chỉ có thể đợi, nhưng cứ đợi đợi mãi, Á Liên lớn tuổi dần, mà nay còn gặp phải chuyện như vậy...

Trong lòng Tình Tử nảy sinh ác độc, trong lòng đầy bụng lửa, hay tay giấu trong tay áo nắm chặt, thật sự là hận không thể đem Lôi Nặc không nghe lời này cho ba thú nhân bóp thành mảnh nhỏ.

Á Liên nhà y là hạ thấp giá trị, Á Liên nhà y là người Miya thuộc bộ tộc dụ dỗ, không biết có bao nhiêu thú nhân theo đuổi, trời sinh dung mạo đẹp, thú nhân như Lôi Nặc ở một bộ tộc nhỏ bé có thể với được tới Á Liên nhà y, đây là phúc khí lớn nhất đời Lôi Nặc.

Tâm tư Tình Tử thay đổi thật nhanh, thầm mắng Á Liên không có mắt, lựa chọn mặt hàng thấp như Lôi Nặc, nhưng Á Liên cầu xin, Tình Tử bất đắc dĩ, trong lòng lại nghĩ, đợi đến lúc hôn nhân hai người ổn thỏa, sẽ không cho Á Liên ở nhà Lôi Nặc, phải bắt Lôi Nặc đến nhà y ở rể, làm vị hôn phu bế môn.

Vị hôn phu bế môn loại này cực ít, đại lục Miya không phải không có, chỉ là rất rất ít.

Nói chung, người Miya cùng thú nhân Miya kết hợp, đều ở tại nhà chồng, về phần ở rể như này, sẽ bị rất nhiều châm chọc, cực kỳ khiến người ta khinh thường, thú nhân như vậy tượng trưng cho phế vật ăn bám, ăn cơm mềm.

Trừ khi là song thân thú nhân đã không còn, thì chuyện ở rể sẽ trở nên bình thường.

Tình Tử cố ý tiếp tục cười nói: "Á Liên nhà ta có một chút tiểu tính tình, cái khác đều tốt, chính là rất thích A Nặc nhà các ngươi, chúng ta thế này mới bất đắc dĩ chạy tới....."

Á Thanh luôn tại bên cạnh cười cười, mặc quần áo xanh nhạt cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, a ca rất thích A Nặc, mỗi ngày đều hỏi khi nào thì anh A Nặc tới lấy y nữa....."

Lôi Minh cười ha ha: "Đây là vinh hạnh của A Nặc, kỳ thật chúng ta cũng rất thích Á Liên...."

Biết tình huống tốt, Arthur tiếp tục tăng thêm lửa, từ bên hông xuất ra một túi hoa to, bên trong phình lên, để không ít đồ, nhìn phân lượng tay Arthur có vẻ nhiều: "Người anh em, Á Liên nhà chúng ta về sau liền làm phiền các ngươi, còn đây là đồ cưới của Á Liên, bên trong là 100 mai tử tệ, hai người chúng ta là lần đầu nói chuyện này có hơi ngại ngùng, đồ cưới cũng không chuẩn bị liền vội vàng tới, sợ các ngươi không đồng ý. Cuối cùng các người cũng vừa lòng Á Liên nhà chúng ta, hai người chúng ra đều cao hứng. À, đúng rồi, nếu sính lễ đồ cưới không đủ, thân gia ngươi có thể nói với Tình Tử, chút tiền ấy nhà chúng ta vẫn phải có, đừng khách khí..."

Lôi Minh cảm thấy khuôn mặt già nua của mình bị mấy nhát dao quét qua mấy tầng, đã không còn cảm giác đau như bình thường, cơ mặt toàn bộ cứng đờ, khóe miệng run rẩy không thôi, Arthur thấy bộ dáng ngu ngốc này của hắn, trong lòng vui sướng không thôi, Lôi Minh kia không phải là bị những tử tệ này làm cho hoảng sở đi, Lôi Minh cùng lắm chỉ là tộc trưởng của thôn trại này thôi, chưa thấy qua nhiều tử tệ như vậy cũng là chuyện bình thường.

"Người anh em, chuyện này không cần khách khí, cầm đi." Một tay lấy gói to tử tệ nhét vào trong lòng Lôi Minh còn đang buồn bực, Lôi Minh vừa muốn khóc vừa muốn cười, cảm thấy thứ ở trong tay này giống như đang cẩm cục than nóng vậy.

Lúc này không chỉ sắc mặt Lôi Minh thay đổi, có thể nói ngoại trừ một nhà Arthur ở chỗ này cười ha ha, một bộ không có chuyện gì xảy ra, người khác đều là sắc mặt rất khó coi.

U Lan từ đầu không nói, khuôn mặt trở nên sắc lạnh.

U Lan thực hiểu được, tính tình Lôi Minh thành thật hàm hậu, nhiều chuyện xử lý không tốt, là người chính trực không biết biến báo, Arthur cùng Tình Tử hai kẻ này tính tình giảo hoạt như hồ ly, tìm tới nói chuyện hôn nhân, U Lan trái lại không phản đối, tiền làm đồ cưới là chuyện tế nhị, khuôn mặt kiêu ngạo chẳng khác gì đem tiền ném vào mặt người ta!

U Lan vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng.

Ngồi ở bên kia, hai người con trai sắc mặt cũng không tốt, Lôi Nặc thì là khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu ngồi xem trò khôi hài, khuôn mặt không nhìn ra biểu tình gì, hắn cảm thấy quyết định lúc trước thật sự là vô cùng chính xác.

Thật sự là có nhiều phu phu, liền có nhiều nhóc con!

"Thân gia! Các ngươi là có ý tứ gì?" U Lan đột nhiên đứng lên, tươi cười ôn hòa đã không còn, khuôn mặt lạnh nhạt tràn đầy nghiêm túc: "Nhà chúng ta tuy rằng không thể so với nhà các ngươi, nhưng chút tiền này vẫn phải có..."

Arthur cười ha hả xua tay lý giải:  "Ta biết, một trăm tử tệ là thiếu đúng không? Ta đây liền đưa thêm 100 như vậy là được rồi nhỉ, đồ cưới này ở thôn trại là số một số hai, người Miya ở đây chắc là chưa từng xuất ra nhiều đồ cưới như vậy nhỉ, nói ra sau, chắc chắn bọn họ sẽ hâm mộ muốn chết."

Tình Tử lôi kéo góc áo Arthur, Arthur còn chưa hiểu, một đao ánh mắt Tình Tử phóng qua, gắt gao muốn nấu chín thịt trên người Arthur, tên không biết tốt xấu này, đưa nhiều tiền như vậy làm gì, cho bọn họ một chút bọn họ đã thực vui mừng rồi.

Lôi Nặc hoàn toàn không xứng với Á Liên nhà y!

"....." Thú nhân hàm hậu Lôi Minh không biết nên trả lời thế nào, đành phải đáng thương hề hề đem đôi mắt to màu vàng đầy ủy khuất nhìn về phía U Lan, tìm trợ giúp.

U Lan thở dài.

Việc này xem như đóng băng.

"Thân gia, kỳ thật đứa nhỏ Á Liên này ta rất thích....." Tình Tử cùng Arthur nghe vậy đều mỉm cười, một bên uống trà, một bên đánh giá Lôi Nặc từ đầu đến đuôi đều không nói chuyện.

Lôi Nặc bị U Lan nhìn, đây là có cả gia đình Arthur ở nơi này, Lôi Nặc cứ như vậy tùy tiện dửng dưng, ngày sau không khéo bị người nói này nọ, Lôi Nặc vẫn thực nghe lời a ba, thành thành thật thật nhìn trò khôi hài kết thúc.

A ba hắn là một người Miya cực kỳ thông minh, Lôi Nặc tin tưởng a ba hắn có thể thấy rõ lợi hại trong đó.

U Lan nói được một nửa, Lôi Nặc tinh thần tỉnh táo, lời Arthur là đâm trúng tâm a ba, a ba Lôi Nặc là một đứa nhỏ nghèo khổ, a phụ U Lan mất sớm, nên cơ hồ y là người gánh vác chính trong nhà, cực kỳ khó lường, tính cách U Lan quật cường, mạnh mẽ, không giống như những người Miya bình thường, nếu không phải do thân thể, có thể nói U Lan so với thú nhân bình thường còn lợi hại hơn, U Lan dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Lôi Minh tính tình hàm hậu trung thực, nhất định không làm được chuyện lớn gì, mà dưới sự trợ giúp của U Lan, Lôi Minh chẳng những sống tốt, còn được tuyển chọn làm trại tộc trưởng, là có công lao rất lớn của U Lan.

Vì vậy, Arthur không nên lấy tiền ra làm chính sự.

"Hôm nay, việc này dù như thế nào thì Lôi Nặc nhà ta cũng không xứng với Á Liên nhà ngươi, ngươi vẫn nên đi tìm nhà khác đi, ta tin rằng Á Liên là người Miya tốt như vậy, đại lục Miya có rất nhiều thú nhân cầu mong Á Liên được gả cho họ....." Lời nói này của U Lan, khóe miệng mang theo châm chọc, tựa tiếu phi tiếu, người này chỉ có một khuôn mặt thanh tú, nhưng lúc này cười rộ lên, tự nhiên bỗng dâng lên một cỗ mị hoặc.

Arthur có chút ngây ngốc sửng sốt.

Tình Tử lại tạo áp lực, âm thầm nhéo tên háo sắc này.

"Cái này ngươi có phải hay không hiểu lầm, Á Liên nhà chúng ta, à không đúng, chuyện này cũng không phải một vu mã như ngươi nói là được, bảo Lôi Minh nhà ngươi lại đây, ta muốn cùng hắn nói chuyện....." Arthur tức giận.

Rầm rầm!

Một tiếng động vang lên, cả nhà không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, một thú nhân tộc thằn lằn đang thở hổn hển.

Lôi Nặc nhận ra gã là hàng xóm trước kia, vẻ mặt gã mang vẻ nôn nóng, trán đầy mồ hôi, đôi mắt đen đảo quanh như đang muốn tìm kiếm ai, có thể là do mồ hôi chảy vào mắt, gã lấy tay lau qua mồ hôi, thấy được người bên trong, vội vàng hô lên: "Lôi Nặc, Lôi Nặc, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi, ngươi mau chóng trở về a, vu mã nhà ngươi sắp bị đánh chết rồi!"

Người này từng ngụm từng ngụm thở phì phò, xem ra là một đường chạy như điên tới đây.

Nhà Lôi Nặc cách nơi này chừng hai giờ đi đường, nhìn thú nhân tộc thằn lằn mệt mỏi như vậy  có lẽ là biến thân chạy đến, trai tim Lôi Nặc đập thình thịch, chưa bao giờ biết hoảng hốt mà lúc này nghe vậy lại làm cho hắn cảm giác có chút sợ hãi.

Hắn đối với hàng xóm này nói tiếng: "Cảm ơn!"

Sau đó, chạy nhanh ra sân, hét lớn một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất biến thân, trong khoảnh khắc một đầu sư tử với bộ lông kim sắc uy phong lẫm lẫm xuất hiện, U Lan vốn đang định kéo con trai lại nói vài câu, nhưng sau khi biến thân tốc độ của Lôi Nặc nhanh đến kinh người, giống như một tia chớp màu vàng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Mấy người vây quanh anh trai thằn lằn vẫn đang thở hồng hộc, U Lan đưa cho gã chén nước.

"Đa tạ ngươi đưa tin cho Lôi Nặc, nhưng mà Lôi Nặc...làm sao lại có vu mã, Lôi Nặc hắn không phải...." Điều này cũng là cái hai người anh trai Lôi Nặc muốn biết.

Thú nhân sau khi uống nước có vẻ tốt hơn nhiều, chậm rãi nói: ".....Là như vậy, Lôi Nặc mấy hôm trước ở trong rừng rậm nhặt được một tiểu người Miya, nghe nói Lôi Nặc muốn đem y trở thành vu mã của mình....." Hắn chép chép miệng, hồi tưởng lại: "Nghe nói vẻ ngoài rất dễ nhìn, chỉ là y còn quá nhỏ....." Gã khoa tay múa chân miêu tả, ước chừng độ cao như này, như kia.....

U Lan không nói gì.

Hai người anh nhìn lẫn nhau.

Arthur thừa dịp tức giận, hung tợn nói: "Ngươi xem Lôi Nặc nhà các ngươi làm chuyện gì? Rõ ràng cùng Á Liên nhà ta có hôn ước, cư nhiên còn cùng người Miya khác có quan hệ, đây là chuyện gì?" Chất vấn bằng giọng điệu không tốt.

Tình Tử đứng ra, một bộ khởi binh vấn tội.

Lôi Minh bị nói mặt đỏ gay, thú nhân trung thực nhất thời không có biện pháp, U Lan thở dài, không hề nhìn đôi phu phu kia, lạnh lùng nói: "Ha ha, các ngươi nói vậy, cho nên hôm nay để Á Liên đi đánh cái tiểu người Miya kia sao? Còn đem người đánh chết, Á Liên nhà các ngươi tính tình thật tốt nhỉ...."

Anh trai kia bị bỏ qua bỗng dưng nhảy dựng lên bát quái nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chung quanh mọi người đều nghe được, đánh rất hung hăng, vừa kêu vừa khóc, đánh rất lâu, ta thật sự không nhịn được mới chạy đi tìm Lôi Nặc..."

Hết chương 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro