Chương 60 + 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Kinh hồn

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Mễ Nặc kiểm tra vài thứ cho bé con, cuối cùng sắc mặt trầm xuống, đầu tiên y nhìn thoáng qua Lôi Nặc, Lôi Nặc trong lòng không hiểu sao cũng trầm xuống.

"Thế nào? Có thể chữa được chứ?"

Mễ Nặc không nói gì, mà là vào buồng trong, đem phu quân đang ngủ tìm ra, Thương Linh tiến lại xem, lật lật mí mắt bé con, lỗ tai cùng lưỡi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cái này, Lôi Nặc...." Mễ Nặc lựa chọn từ ngữ một chút, rối rắm không biết nên nói cùng Lôi Nặc như thế nào.

"Ngươi nói." Lôi Nặc hít sâu một hơi.

Mặc kệ là chuyện gì, hắn đều chấp nhận.

Mễ Nặc nhìn bé con đang ngủ cực kỳ không nỡ, nhẹ giọng nói: "Tiểu người Miya này thân thể nóng lên, ta cùng Thương Linh đều có thể giúp hạ nhiệt xuống, nhưng y giống như bị chấn kinh linh hồn, đối với việc này ta bất lực, ngươi cần phải đến thôn trấn lớn hơn hoặc là đế đô mời vu sư chuyên môn, có điều Lôi Nặc ta khuyên ngươi nên đến đế đô, tuy rằng khá đắt đỏ, nhưng vu sư lại cao minh hơn, đối với tiểu người Miya cũng có lợi."

Lôi Nặc gật gật đầu, vẫn thực cảm tạ Mễ Nặc hỗ trợ nhanh chóng tính toán kim tệ, Mễ Nặc lấy tiền không nhiều lắm, y chỉ giúp bé con hạ nhiệt, ăn dược, bé con cũng không tiếp tục khó chịu phát ra âm thanh rầm rì tiếp tục ngủ.

Nhìn bé con ngủ cực kỳ say, Lôi Nặc trong lòng âm thầm lo lắng.

"Vậy, Mễ Nặc ngươi nói chấn kinh linh hồn nghĩa là gì?" Lôi Nặc chưa từng nghe thấy qua.

Mễ Nặc giải thích nói: "Cái này bình thường rất ít xảy ra, chỉ khi người Miya còn nhỏ, hoặc là người Miya mang thai mới xuất hiện qua, bình thường là do gặp phải sự việc đáng sợ, hoặc là khi sinh mệnh lực phi thường yếu ớt xuất hiện ảo giác tạo nên, kinh hách đến hồn phách, cả người đần độn theo, không biết gì nữa, người Miya của ngươi hiện tại là tình huống này.

"Vâng.....cám ơn, nửa đêm làm phiền ngươi."

Đem thảm da bọc lấy bé con, Lôi Nặc đem bé con bọc thật kín ôm vào trong ngực, Thương Linh ở phía trước mở cửa, ban đêm gió có chút lớn.

"Không có gì, người Miya của ngươi quan trọng hơn." Nhìn Lôi Nặc vội vàng rời đi, Mễ Nặc vẫn nhịn không được dặn dò: "Lôi Nặc à, nhanh chóng mời một vu sư, đừng trậm trễ."

Thương Linh tựa vào cạnh cửa đạm mạc nhìn, nhìn Mễ Nặc một bên bộ dáng sốt ruột không khỏi lên tiếng an ủi: "Nhìn Lôi Nặc như vậy, cũng không có khả năng là nửa đêm chạy đi, chắc chắn đợi đến sáng, em buổi sáng lại đi nói với hắn."

Kỳ thật, Mễ Nặc muốn nói là, nếu không thể mời được vu sư, tiểu người Miya có khả năng cứ luôn như vậy ngủ bất tỉnh, mà người Miya như vậy có khả năng không sống được bao lâu.

Lôi Nặc trở về không có một phút trì hoãn, đầu tiên là đem bé con đặt ở trên giường đắp chăn, sau đó bắt đầu sửa soạn đồ đạc, một ít quần áo đơn giản, còn có một chút tử tệ, nghĩ nghĩ hắn lại lấy thêm một ít ngân phiếu được cất giữ, đây là tài sản Lôi Nặc tích tụ mấy năm nay, một khối da thú lớn bằng bàn tay, loại da thú này cấp bậc phi thường cao, chỉ dùng để đến đổi tử tệ, Lôi Nặc đem những thứ này đặt ở trong hành lý, một ít để ở trong người.

Bận rộn nửa ngày, hắn lại tìm quần áo của bé con, đóng gói thành bọc nhỏ, sau đó lại đi chuẩn bị một chút đồ ăn dọc đường, Lôi Nặc quyết định đi đế đô. Mễ Nặc là đại phu, vu sư ở đế đô so với trong thôn trấn ít hơn, Lôi Nặc tự nhiên nghe hiểu ra ý của Mễ Nặc.

Lôi Nặc làm không ít bánh lớn, đều là thức ăn chín, còn có một chút là sống, làm xong những thứ này trời còn chưa sáng, Lôi Nặc ngồi dựa vào bên giường cạnh bé con chờ hừng đông, bé con thực ngoan ngoãn, ngủ thành thành thật thật, mí mắt nhắm chặt, Lôi Nặc cảm thấy có chút khó thở.

"Mộc Mộc, chúng ta đi đế đô, em thích nơi đó không?" hắn nói với bé.

Bé con như trước ngủ say.

Trời rốt cục sáng.

Lôi Nặc vội vàng ăn một ít bữa sáng, mang theo hành lý cùng nước uống liền ôm bé con nhanh chóng đi ra, đây là hậu quả của pháp trượng của tế ti cho dù bên ngoài nhìn không ra điều gì, nhưng thân thể Lôi Nặc đã bị thương nghiêm trọng, hắn sẽ mất một thời gian rất dài không thể biến về thú hình, hơn nữa bản thân cũng không có cường tráng được như trước.

Pháp trượng của tế ti, thú nhân bình thường chỉ cần tiếp xúc một chút, đều khó có thể chịu được, không chỉ có đau đớn khó chấp nhận, còn có lực lượng áp chế cùng trói buộc, đợi Lôi Nặc đi đến thôn trấn, đã bắt đầu thở ra, Lôi Nặc không khỏi một trận thở dài.

"A Nặc, đợi đã!"

Rất xa liền nghe thấy được tiếng gọi to, Lôi Nặc hướng phía sau nhìn, xa xa là Lôi Minh biến thân thành sư tử mang theo U Lan cùng hai anh trai của Lôi Nặc phi nhanh tới, U Lan ngay lập tức từ trên lưng cao cao của sư tử nhảy xuống, đây chính là dọa Lôi Minh chết khiếp, chạy nhanh tới vươn móng vuốt tiếp được vu mã nhà mình, mà U Lan thì coi như không có chuyện gì, đã chạy tới, liền muốn nhìn bé con đang được vây thật kín trong lòng Lôi Nặc.

"Aiz, làm sao lại bị bệnh, ta nghe Mễ Nặc nói, con có thể sẽ đi đế đô, phỏng chừng sáng sớm phải đi, y sợ cản không được, thế này mới bảo ta nhắn hộ con, này vừa chạy tới, ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, A Nặc, sao con không nói một tiếng, thật sự là tức chết ta!"

U Lan rất thích tiểu người Miya, trên mặt bé con ứ thanh rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra, hồng hồng, U Lan thực vui sướng, rất muốn sờ sờ, Lôi Nặc lại không cho.

"Đừng đụng vào."

"Khụ khụ, ta đây là thích, con đừng bọc kín nó như vậy, bây giờ là ban ngày, buổi tối lại ôm nó."

Lôi Nặc tuy rằng không hiểu, nhưng hắn vẫn nghe lời U Lan.

"....A Nặc, con mau đi mời vu sư tốt cho nó, trên đường đừng chậm trễ, ta nơi này có ít tử tệ, con cất giữ đến đế đô dùng hiểu không, tiểu người Miya phải xem trọng, không thể tiếc rẻ."

U Lan xuất ra một gói to phình tử tệ nhìn phân lượng không ít, bỏ vào trong lòng Lôi Nặc, Lôi Nặc không nhận, trong nhà tuy không thiếu tiền, nhưng thu vào cũng không nhiều lắm, Lôi Nặc không muốn nhận của nhà.

"Ba người giữ lại mà dùng, ta còn có, đủ dùng...."

U Lan không kiên nhẫn, trực tiếp nhét vào túi đồ sau lưng hắn.

"Cái gì mà đủ dùng, không đủ nhất chính là tiền, còn có ta đây là cho bé con, không phải cho con, cho nên khi đến đế đô, nó muốn cái gì con cứ mua cho nó, đừng có tiếc, còn có phải mời vu sư tốt một chút, nhớ kỹ."

Lôi Y lại gần nhìn nhìn, phát hiện bé con mở to mắt, hữu khí vô lực, ánh mắt mê mang dại ra, không khỏi lắc đầu: "Thoạt nhìn rất nghiêm trọng, A Nặc ngươi nhanh đi thôi."

"Ừ, ta phải đi đây."

"Đi mau, đi nhanh lên!" U Lan không kiên nhẫn thúc giục, vội vã lau nhanh hai hàng nước mắt, Lôi Nặc có chút không thể hiểu được, hắn không phải đi tới đế đô ở luôn, a ba cũng không cần thương cảm thành cái dạng này chứ..

"Ba ngài..."

"Cái gì chứ, cái gì đều không có, nhanh đi mau, khi trở lại, chúng ta liền nói chuyện con cùng bé con, ta và a phụ con đi đây, trên đường nhớ cẩn thận một chút." Nói xong, liền leo lên lưng sư tử, dứt khoát bước đi.

"....." Lôi Nặc.

"Ba, người không nói....." Lôi Y hỏi.

Hắn quay đầu nhìn, bóng dáng Lôi Nặc đều không còn phỏng chừng là đã đi xa.

"Nói cái gì mà nói, nên nói đều nói rồi, hơn nữa cho dù có nói, A Nặc có thể làm gì, hiện tại quan trọng nhất là làm cho A Nặc đến đế đô tìm vu sư nhìn xem, aiz, các con nói xem, đang tốt đẹp, làm sao lại đụng phải chuyện như vậy, thật đúng là lo lắng mà."

"Ba, người đừng lo lắng, sẽ ổn thôi, A Nặc rất yêu bé con kia..."

Lôi Nặc thấy U Lan vừa đi, chạy nhanh đến chợ quảng trường Mir, Mir là nơi vận chuyện hành khách tại đại lục Miya, là nơi hội tụ giao thông của đại lục Miya, ở nơi này có các loại phương tiện giao thông đi lại.

Lôi Nặc đến sớm, cho nên người không nhiều lắm, Lôi Nặc cho người trông cửa một ít tiền lệ phí rất nhanh tìm được người phụ trách.

"Ta muốn thú săn đi nhanh nhất.....tốt nhất có thể trực tiếp đến đế đô."

Quảng trường Mir nơi nơi đều là chuồng nuôi dưỡng, thú săn bị thuần dưỡng, những loại thú săn này đều có chung một đặc điểm, tốc độ phi thường nhanh, có thể trong thời gian ngắn đưa người đến đúng mục tiêu.

"Không có vấn đề, nếu muốn nhanh nhất, đến đế đô cũng phải mất thời gian một ngày, đương nhiên chúng ta nơi này có thú đi nhanh nhất, có sấm thú, phi dực điểu, nếu so sánh, sấm thú có tốc độ nhanh hơn một chút, ngươi cần loại nào, là đi trên đất hay bay trên trời." Người phụ trách là một thú nhân, tươi cười vô cùng hòa ái.

Lôi Nặc suy nghĩ: "Sấm thú tốc độ nhanh nhưng không ổn định vững vàng....."

Lôi Nặc lo lắng xóc nảy cả ngày, tiểu vu mã sẽ chịu không được.

"Ta cam đoan, rất vững vàng, chuyện này ngươi cứ yên tâm....."

"Đợi đã!"

Đột nhiên, một tiếng lạnh lùng, giọng nói mang theo một chút cảnh cáo của thú nhân phía sau truyền đến, Lôi Nặc nhìn lại, liền nhận ra Hắc Vũ một thân hắc y, vẻ mặt băng sương, trên vai khiêng nhị hóa nửa sống nửa chết hướng phía này đi tới.

"Lấy phi dực điểu thú, Lôi Nặc, lần này ta cùng ngươi đi đế đô....."

Thú nhân kia nhìn thấy Hắc Vũ có chút xấu hổ xoa xoa tay, hà hà cười lấy lòng, Hắc Vũ căn bản không liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy Lôi Nặc còn đang do dự, trực tiếp tiến lại nói: "Sấm thú tốc độ như tia chớp, muốn ổn định là không có khả năng, hơn nữa sấm thú giá cao gấp hai lần phi dực điểu, chính ngươi chọn đi."

Thú nhân mặt cứng ngắc tại chỗ.

Hết chương 60

.................

Chương 61: Đế đô

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Sấm thú tốc độ phi thường nhanh, hình thể có chút giống báo săn, ở đại lục Miya, sấm thú là loại thú am hiểu đi đường dài nhất, đến đế đô không cần một ngày, nhưng chi phí thuê cao, mà người phụ trách kia nhận ra Lôi Nặc là lần đầu tiên đến, cũng là lần đầu tiên đến đế đô.

"Sấm thú giá bao nhiêu, đến đế đô?" Lôi Nặc hỏi.

Thú nhân kia cười ha ha, không vì bị vạch trần mà xấu hồ: "Ha ha, hai mươi tử tệ." Giá này rất cao, thôn trại không giàu có, tại thôn trại một cái bánh lớn giá cũng chỉ có một đồng tiền thôi, mà một tử tệ bằng một ngàn đồng tiền, nói cách khác một lần đi đế đô phải mất hai mươi nghìn  đồng tiền, Lôi Nặc trái lại không thèm để ý điều này, đi đi về về hai lượt, tiêu phí tiền uổng phí liền buồn bực.

"Như vậy, phi dực điểu thú....."

Thú nhân khô cằn nói ".....Mười lăm tử tệ, có điều đến đế đô khoảng vào buổi tối, ta cảm thấy nếu ngươi gấp gáp vẫn là nên chọn sấm thú thì tốt hơn."

Thú nhân kia còn muốn nói thêm gì đó, Lôi Nặc trực tiếp ngắt lời, hắn chỉ hỏi một chút giá, nghe Hắc Vũ nói ra bị thú nhân này lợi dụng, thực tức giận, nhìn nhìn người này thoạt nhìn quen thuộc, hảo cảm trong lòng Lôi Nặc nhất thời bị áp chế đi.

"Cho ta một phi dực điểu, lập tức liền khởi hành đến đế đô."

Thanh toán tử tệ, còn có người chuyên môn dẫn dắt, người phụ trách lại điều động người khác, thực ra điều này không thể trách người phụ trách, người bình thường đến thời điểm đều là lựa chọn sấm thú, bọn họ phải đến nơi vào ban ngày, hơn nữa đến nơi, yêu cầu có chút giảm bớt, về phần phi dực điểu, một chuyến còn cần vài ngày rất không có lời, Hắc Vũ lại nghĩ đến người phụ trách kia hố hắn.

Bởi vì vẫn là sáng sớm, quảng trường Mir còn chưa có nhiều thú nhân, huống chi tiêu pha một khoản lớn đến đế đô, đây cũng không phải là thú nhân nào cũng tiêu được, cho nên khi lựa chọn phi dực điểu, phi dực điểu đã thức dậy, phi thường cao lớn, có chút giống phượng hoàng thời cổ đại, toàn thân là lông màu đỏ, đỉnh đầu có lông chim, cực kỳ dễ nhìn, cao hơn mười thước, trên lưng phi dực điểu đã sắp sẵn ghế ngồi, bình thường đều là hai người, thực rộng rãi, rất tiện lợi mang theo đồ đạc, có điều phi dực điểu không giống sấm thú, bởi vì cần bay thời gian dài, cho nên hành lý mang theo không nhiều lắm, nó một lần chỉ có sức mang theo hai thú nhân.

Người dẫn dắt cho nó ăn uống đầy đủ, buộc chắc ghế ngồi, chuẩn bị tốt, phi dực điểu rất có linh tính, ngồi thấp xuống, khi nó ngồi xuống không gian nhất thời rộng rãi hơn, nhìn sang bên cạnh, cũng là một con phi dực điểu, Hắc Vũ đang buộc chặt nhị hóa ở trên ghế, nhị hóa đáng thương vốn đang hấp hối, lúc này toàn thân biến thành xác ướp, Lôi Nặc âm thầm kỳ quái, Hắc Vũ lần này là có chuyện gì phải đi đế đô, hơn nữa nhị hóa không ầm ĩ giống như trước, tùy ý Hắc Vũ điều chỉnh?

Đem bé con bao vây tốt, sau đó buộc chặt, bay trên trời rất cao, hơn nữa độ ấm cũng sẽ giảm, không cẩn thận có thể bị gió lớn thổi bay, chuẩn bị tốt cho bé con rồi buộc chặt dây lưng quay sang hỏi Hắc Vũ đang chuẩn bị.

"Ngươi cũng muốn đi đế đô?"

Tuy rằng đã nói qua, Lôi Nặc vẫn hỏi một chút.

Hai người đều buộc chắc, người phía dưới lại kiểm tra vài lần, ra hiệu, phi dực điệu cất cánh bay lên cao, rất nhanh hai con chim bay gần với nhau, như vậy có thể làm giảm bớt lực cản xuống thấp nhất.

"Ừ...."

Lôi Nặc chỉ chỉ nhị hóa một bên đang bị gió thổi cho nghiêng trái nghiêng phải.

"....Y đây là?"

Sắc mặt Hắc Vũ thật không tốt, ám trầm một mảnh, con ngươi lục sắc tỏa ra nguy hiểm.

"Bị người đánh, chân bị đánh gãy, trên người còn không biết thế nào, chỉ có thể đi đế đô nhìn xem...."

Thì ra là bị người đánh, có điều tại thôn trại cư nhiên có người dám đánh nhị hóa, xem ra người nọ là thừa dịp Hắc Vũ không chú ý mà ra tay, Lôi Nặc trong lòng không khỏi siết chặt, loại chuyện này trăm lần không thể phát sinh trên người tiểu vu mã nhà hắn là tốt.

Lôi Nặc vẫn lo lắng, đem bé con ôm vào trong ngực mới am tâm chút.

Lôi Nặc không phải người nói nhiều, Hắc Vũ cũng vậy, có điều nhìn thấy vu mã nhà Lôi Nặc có thể không tốt, còn có chút nghi hoặc: "Là người ở từ đường hôm qua làm ra?"

Người bình thường từ đường sẽ không động tay, Hắc Vũ cũng biết, nhưng nhìn bé con kia.....

Có vẻ tình huống không tốt lắm.

Lôi Nặc lắc đầu.

"Không có, nhưng....cũng không khác mấy, bé con bị kinh động hồn phách, Mễ Nặc trị không được." Mễ Nặc tại thôn trại rất có uy vọng, đến Mễ Nặc cũng không thể chữa, này nói lên tình huống thực nghiêm trọng.

"Ngươi về sau chú ý chút, Lôi Nặc, thôn trại hiện tại không an toàn...." Lôi Nặc còn tưởng rằng Hắc Vũ nói chuyện nhị hóa bị đánh, để cho hắn cảnh giác một ít.

"Không phải là chuyện này, là.....có nộ lệ chạy đến, nhưng người từ đường tựa hồ còn không biết, ta không biết bọn họ thật không biết hay là giả không biết, ngày hôm qua, có nộ lệ nhìn chằm chằm Tiểu Vũ cùng vu mã của ngươi, tình huống lúc đó có chút không tốt....."

Còn có chuyện như vậy?

Lôi Nặc không khỏi nhíu mày, loại chuyện đại sự này từ đường thế mà không biết, nhìn đến bé con đang ngủ trong lòng, Lôi Nặc vì bản thân thất trách tự trách không thôi.

"Cám ơn, ta nợ ngươi một cái nhân tình." Lôi Nặc nghiêm túc nói.

Lôi Nặc là một người thông minh, tự nhiên hiểu Hắc Vũ không phải tự nhiên nói chuyện này.

"Được."

Một đường này không ai nói gì nữa, nhị hóa có lúc tỉnh lại ăn gì đó, có điều tinh thần không tốt, mà tiểu đông tây Mộc Mộc cũng có tỉnh lại, nhưng chỉ chớp chớp mắt vài cái lại ngủ, nước vẫn uống, nhưng căn bản không ăn gì.

Một ngày phi hành, quả thật đến tối mới đến đế đô.

Đế đô phi thường phồn hoa.

Màu sắc rực rỡ, thập phần hoa lệ chói mắt, ngay cả buổi tối cũng vậy, nơi nơi đều là đèn lưu ly sáng chói, khi Lôi Nặc cùng Hắc Vũ đi tới đã là buổi tối, người rất ít, hai người bàn bạc một chút, trước tiên tìm một lữ điếm khá ổn ở gần đó, Hắc Vũ phụ trách ở lại trông coi nhị hóa cùng bé con, mà Lôi Nặc thì ra ngoài mời đại phu cùng vu sư.

Tiêu tiền dễ làm việc, đây là điều ở bất kỳ một địa phương nào cũng giống nhau, cũng may Lôi Nặc mang đủ tiền, rất nhanh mời được người.

Mời đến là hai gã thú nhân, thái độ bọn họ rất tốt, rất nhanh liền tới, đại phu xem cho nhị hóa, mà vu sư còn lại thì xem cho bé con, Lôi Nặc dẫn vu sư đội mũ đen tiến vào, trong phòng vốn thực sáng sủa, nhưng khi vu sư này tiến vào, liền cảm thấy một cỗ hơi thở dâm mát xuất hiện, trong phòng nhất thời tối không ít.

Trong lòng Lôi Nặc cực kỳ bất an, chỉ có thể khẩn trương nhìn.

Vu sư hỏi một số chuyện xảy ra gần đây, sau đó tại chỗ viết ra một vài thứ, một tấm bùa, đốt đi sau đó bỏ vào trong bát.

"Đem thứ này cho y uống."

Giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, như không khí lạnh lẽo, đến cả Lôi Nặc cũng không chịu được, Lôi Nặc cẩn thận bưng bát đổ thêm một ít nước vào dùng miệng đút cho tiểu vu mã, uống xong, vu sư cũng ở bên cạnh nhìn.

".....Xin hỏi, vu mã của ta khi nào thì tốt lên?" Lôi Nặc tưởng rằng như vậy là xong, đối phương hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường.

"Ta còn không có bản lĩnh lớn như vậy, đây chỉ là trấn áp cho y một chút, ngày mai ta sẽ tới tiến hành thực hiện cho y, thực hiên xong là tốt, điều này ngươi không cần lo lắng, loại tình huống này của y là vừa mới bắt đầu, không có trở ngại gì." Vu sư tinh tế nói.

Lôi Nặc mau chóng nói lời cảm ơn.

"Vậy thật tốt quá, cám ơn ngài đã chạy tới một chuyến."

Một đường tiễn người ra ngoài, thanh toán tiền đặt cọc, Lôi Nặc lo lắng tiểu vu mã, liên tục hỏi vài lần, người nọ giải thích rồi Lôi Nặc mới yên tâm, lập tức nghe thấy cách vách là tiếng nhị hóa kêu đến tê tâm liệt phế.

"Á, á, á! Ta không chịu được, Hắc Vũ anh giết tôi đi, anh giết tôi đi....."

Lôi Nặc chạy nhanh tới, nhị hóa giờ phút này bị Hắc Vũ áp chế trên giường, đại phu kia ngồi trên mặt đất, thấy hắn tiến vào, Hắc Vũ quát to một tiếng: "Mau tới đây giữ chân y."

Kiểm tra xong, nhị hóa không chỉ có chân bị gãy, trên người còn mấy cái xương sườn cũng bị đánh gãy, một đường phi hành, tuy rằng vững vàng, nhưng xóc nảy cũng làm xô lệch vị trí xương cốt, đại phu không nối xương luôn được chỉ có thể sờ nắn, nhị hóa đau không chịu được, Hắc Vũ lại sợ bản thân không khống chế được đột nhiên phát cuồng không dám phát lực, thế này mới đổi thành Lôi Nặc.

Lôi Nặc thay thế, Hắc Vũ rõ ràng thoải mái rất nhiều, nhìn thấy nhị hóa kêu thê thảm như vậy, Hắc Vũ cực kỳ bất an, nhưng hắn không muốn tổn thương nhị hóa.

Vì thế đêm nay, nhị hóa kêu đến hết hơi, xương cốt cũng được nắn chỉnh, xong đâu đấy, thú nhân kia cũng mệt mỏi không chịu nổi, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải một người Miya tinh lực dư thừa như vậy.

"Đây là thù lao của ngươi."

Nhận tiền xong, đại phu thở dài một hơi: "Tuy ta đã nối xong xương cốt của y, có điều thương thế trên người vẫn còn, ta không chuyên môn cái này, cho nên ngày mai ngươi vẫn nên mời một đại phu nhìn xem vết thương trên người y."

Hắc Vũ gật đầu.

"Vâng, làm phiền ngài"

Tiễn người đi, Hắc Vũ cuối cùng mới đi nghỉ ngơi, nhị hóa chít chít hừ hừ, Hắc Vũ cắn một cái trên đầu vai y, nhị hóa khó khăn mở mắt, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, lập tức như hăng máu gà,  bật dậy như sống lại.

"Hắc Vũ, Hắc Vũ, đây là sao, cuối cùng anh cũng sửa đổi được nhà cửa cho có hình có dạng sao?"

Nhị hóa hết nhìn đông lại nhìn tây đánh giá một phen, cuối cùng nhìn thấy Lôi Nặc bên cạnh, không khỏi ngạc nhiên: "Lôi Nặc, sao ngươi lại ở đây, ngươi ra ngoài vậy tiểu Mộc Mộc thế nào?"

"......Mộc Mộc bị bệnh"

"A!" Nhị hóa nhìn Hắc Vũ, Hắc Vũ gật đầu: "Ta mang em đến đế đô, đây là khách sạn....." không phải nhà bọn hắn, nhị hóa thật sự quá mức ảo tưởng.

"Tôi, tôi muốn nhìn Mộc Mộc....." vội vã muốn nhảy xuống giường, Hắc Vũ nhanh tay chặn lại.

 "Không được! Em nhìn chân em thành cái dạng gì rồi, em không thể im lặng lặng một chút sao, Mộc Mộc không có việc gì, nó ở ngay phòng bên cạnh."

Nhị hóa không để ý tới, kiên trì lôi kéo quần áo Hắc Vũ: "Không cần, tôi muốn nhìn Mộc Mộc, nhanh lên tôi muốn nhìn....." Hắc Vũ bị y nài nỉ đầu đều đau, đành phải ôm nhị hóa đi qua, bởi vì ngay bên cạnh nên rất nhanh liền đi tới.

"Mộc Mộc nó rốt cục bị làm sao vậy? Nó làm sao không nói lời nào thế....."

Giọng nói nhị hóa rất lớn, bé con mềm mềm nhìn thoáng qua, liền nhắm mắt lại, giống như mất rất nhiều khí lực.

"......Không có việc gì, y chỉ bị dọa hoảng, ngày mai vu sư sẽ đến đây thực hiện, hết thảy đều đã ổn."

Thực hiện?

Nghe hai chữ như vậy, khóe miệng nhị hóa co giật, được rồi là y nghĩ nhiều.

Nhìn thấy Mộc Mộc cũng không cho y nói chuyện, đùa như thế nào cũng không có biểu hiện gì, nhị hóa thế mới biết Mộc Mộc thật là bệnh không nhẹ.

"Ta cùng Hắc Vũ về phòng bên cạnh, các ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ta lại đến gặp các ngươi."

Ngày hôm sau, Hắc Vũ dậy sớm, đem nhị hóa để ở phòng của Lôi Nặc, ra ngoài mua bữa sáng, ba người ăn sáng, chờ vu sư kia tới thực hiện cho bé con.

Bé con vẫn ngủ đến mơ mơ màng màng, không ăn một cái gì, Lôi Nặc đành phải đút nước cho đối phương, nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, bữa sáng ăn rất lâu, thời gian rất nhanh trôi qua, vu sư còn chưa có đến, Lôi Nặc cảm thấy có chút không thích hợp.

"Sao lại thế này? Không phải là tên lừa đảo đi, cầm tiền liền không làm việc?" Nhị hóa thở phì phì, muốn đi tìm người hỏi cho ra lẽ.

"Hẳn sẽ không thế."

Hắc Vũ áp chế lại nhị hóa đang bão nổi.

".....Lôi Nặc mời vu sư nổi danh đế đô, không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhất định là có việc quấn thân, chờ một chút đi." 

Lôi Nặc lòng nóng như lửa đốt, nghe Hắc Vũ nói như vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng đợi hồi lâu vẫn là không thấy người, Lôi Nặc đành phải đến nhà tìm, vừa đến nơi, đứa bé trông coi cửa hàng nói vu sư đã sớm rời đi.

"Không thể nào! Ta ở quán trọ chờ thật lâu, đều không nhìn thấy bóng dáng vu sư....."

Đứa bé kia đánh giá Lôi Nặc, ngẩng đầu, ngón tay nâng cằm tựa hồ suy nghĩ điều gì: "Ngươi là ai thế? Ngươi không phải người nhà công tước sao? Nếu không phải thì không có biện pháp rồi."

Lôi Nặc nhíu mày: "Đây là có ý tứ gì?"

Hết chương 61


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro