Chương 72+73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Huyết Huyết

Edit: Bilun

Chương 72

"Lá gan cũng thực lớn, ngươi có biết ta là ai không, cư nhiên dám đánh ta!?"

Đôi mắt màu vàng của Lôi Nặc nhìn chằm chằm đối phương, vỗ vỗ bé con, bé con ôm lấy cổ Lôi Nặc, rúc vào, ánh mắt thú nhân này làm bé rất không thoải mái, bé không muốn tiếp tục ở đây nữa.

"Lôi Nặc, chúng ta đi thôi."

"Ừ." Vuốt vuốt đầu bé con, khóe miệng Lôi Nặc mang theo cưng chiều.

Nếu tên này không có mắt tiếp tục gây sự, cũng đừng trách hắn hạ thủ vô tình.

Lôi Nặc ôm bé con xoay người rời đi, thú nhân kia cũng bất mãn, đây rõ ràng là không để gã vào mắt: "Này! Ta nói các ngươi không được đi! Đứng lại cho bổn thiếu gia, chết tiệt chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu?" 

Thú nhân rít gào phía sau, đã muốn phẫn nộ đến cực điểm, tên này thực sự không để gã vào mắt, gã cảm thấy phải cho tên này một cái giáo huấn, cười đầy âm hiểm, thú nhân chạy lên, thân thủ muốn đoạt lấy bé con trong lòng Lôi Nặc, thú nhân này vừa động Lôi Nặc liền né tránh, dưới chân như gió, sau đó dùng lực đá một cái, thú nhân kia nhìn thì cao lớn uy mãnh, kỳ thực chính là bao cỏ, Lôi Nặc nhẹ nhàng đá một cước, người này không có lực hoàn thủ, lăn một vòng đến cây cột, đụng vào đầu liền chảy máu.

"A! Ta muốn giết ngươi!"

"Hừ! Vu mã của ta không phải người có thể muốn, lần này chỉ là một ít giáo huấn, nếu có lần sau ta sẽ chém đứt hai cánh tay của người!" Lôi Nặc xoay người, che đi ánh mắt bé con, không để bé con thấy một màn như vậy.

Về phần thú nhân mặt đầm đìa máu, đang cắn chặt răng, nhìn bé con le lưỡi với hắn, đôi mắt không khỏi tối sầm lại, hừ, nếu cái gì gã đã nhìn trúng, tự nhiên sẽ phải cướp tới tay, nam nhân này sớm muộn gì gã cũng sẽ giải quyết.

"Thiếu gia, ngài, ngài thế nào?" Một hồi náo loạn này, lập tức khiến cho hạ nhân vây xem, tuy  sự việc vừa rồi bọn họ thấy được, nhưng loại chuyện này bọn họ cũng không biết nên làm như thế nào, dù sao mỗi người hầu hạ chủ tử khác nhau.

"Các ngươi không có mắt à, không thấy bổn thiếu gia bị người đánh thảm như vậy sao, còn không mau đỡ bổn thiếu gia đứng lên, một đám ngu xuẩn!"

¥ ¥ ¥ ¥

"Nào, ăn nhiều một chút."

Đây là một loại điểm tâm ở vương đô, mềm mềm thơm thơm, tiểu vu mã cực kỳ thích ăn, Lôi Nặc để cho đầu bếp làm nhiều một chút, đút cho bé con ăn, bé con ăn đến vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Nếu cứ như thế này thật tốt biết bao, nhìn bé con bởi vì được một chút ít như này liền thỏa mãn như được cả thế giới, Lôi Nặc lại đau lòng. Vu mã của hắn chắc hẳn ăn thật nhiều khổ, nếu không phải thực sự cần, hắn thật muốn luôn ở bên cạnh tiểu vu mã, cứ nhìn bé con ăn đến miệng đầy nước miếng, vẻ mặt hạnh phúc.

Không có điều gì làm cho Lôi Nặc thỏa mãn như vậy.

Đợi ăn xong một miếng cuối cùng, Lôi Nặc lo lắng bé con ăn bị nghẹn, tuy loại chuyện này chưa từng xảy ra lần nào, nhưng Lôi Nặc vẫn bưng tới cho bé một tách trà.

"Nào, uống một ngụm."

"Ừm."

Bé con cúi đầu, uống mấy ngụm liền, bụng nhỏ ăn no đến phát trướng: "Ăn thật ngon." Bé con từ đáy lòng cảm thán nói.

Khóe miệng mấp máy vài lần, từ ngữ vướng tại trong cổ họng không nói nổi khi muốn nói ra, cứ nhìn đến tiểu vu mã vô ưu vô lo, Lôi Nặc luôn không đành lòng đánh vỡ cục diện bế tắc này.

Cuối cũng vẫn bị bé con nhận thấy Lôi Nặc không được tự nhiên.

"Lôi Nặc, anh làm sao vậy?"

Bé con gãi đầu, cực kỳ khó hiểu, Lôi Nặc thoạt nhìn có vẻ phiền não.

"Ách.....Mộc Mộc, ta thương lượng với em một chuyện, ta có khả năng phải ra ngoài một thời gian, khoảng bảy ngày sẽ về, mấy ngày này em cùng bọn Hắc Vũ ở cùng một chỗ được không?"

 Lôi Nặc có chút lo lắng, hắn sợ hãi bé con đột nhiên khóc lên, đây là chuyện chưa từng xảy ra, hắn cảm thấy cùng tiểu vu mã nói chuyện này thực sự là một loại tra tấn, là một loại tra tấn tàn nhẫn đối với tiểu vũ mã.

Bé con cùng hắn một chỗ không lâu, lần này lại sinh bệnh, thật khó khăn mới có thể ở trong này vui vẻ, lại thật không ngờ sẽ gặp phải chuyện như thế này.

Trừng to mắt, đôi mắt đen đen nhìn chằm chằm Lôi Nặc, tựa như muốn tìm ra dấu vết gì từ đôi con ngươi màu vàng kia, bé con nhìn chăm chú một lúc lâu, cũng buồn rầu thật lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Lôi Nặc không phải là muốn bỏ Mộc Mộc chứ?"

Lôi Nặc cười to.

Tâm tư bé con quá nhạy cảm, còn tưởng rằng hắn muốn vứt bỏ bé đâu.

"Nhóc con ngốc nghếch này!" Thổi mạnh cái mũi của bé con, Lôi Nặc đau lòng không thôi, hôn hôn cái trán bé, thấp giọng nói: "Xem đầu óc em nghĩ linh tinh cái gì vậy, ta làm sao có thể bỏ lại em chứ, em là vu mã của ta, cả đời này đều là người của Lôi Nặc, trốn đều trốn không thoát, làm sao có khả năng bị vứt bỏ."

Vỗ vỗ lồng ngực nhỏ, bé con thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi, bé sợ Lôi Nặc rời đi không cần bé, lúc trước nhìn bộ dáng Lôi Nặc rối rắm không thôi, chẳng lẽ là vì chuyện này.

Người lớn luôn có rất nhiều việc cần làm, Tiểu Mộc Mộc tỏ vẻ phi thường thấu hiểu.

"Vậy Lôi Nặc cứ đi đi, em sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh về." Bé con sắc mặt nghiêm nghị, khổ sở trong lòng nói không được, nhưng bé không thể để Lôi Nặc nhìn ra, nếu không, Lôi Nặc sẽ không vui, bé phải làm một đứa bé ngoan hiểu biết.

"Mộc Mộc thực ngoan, ta sẽ mau chóng trở về, Mộc Mộc ở trong này không nên chạy loạn nghe không, phải đi theo bên người Hắc Vũ hoặc anh Tiểu Vũ." Những cái khác Lôi Nặc trái lại không lo lắng, vương đô này dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất nơi này người rất an phận, có điều cái thú nhân kia.....

"Mộc Mộc, ngày sau nếu gặp phải người kia, em liền tránh xa gã ra một chút, thứ này cho em, cho em để phòng thân, đừng để cho người khác nhìn thấy, anh Tiểu Vũ cũng không thể." 

Đó là một đoản đao hình thoi nho nhỏ, giống như phi tiêu thời hiện đại, bề ngoài thực ngắn nhỏ, thoạt nhìn như là một món đồ chơi của trẻ con, nhưng bên trong lưỡi đao sắc bén vô cùng, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng vẫn có thể phòng thân, từ sự kiện lần trước mà Hắc Vũ nói, trong lòng Lôi Nặc có chút lo lắng.

Vu mã của hắn nhỏ như vậy đã có nhiều người thích, nhất định sau này sẽ có không ít kẻ quấy rối, không chừng sẽ xảy ra việc gì đó, Lôi Nặc liền âm thầm giúp bé con mua một vật phòng thân, hôm nay liền có tác dụng, Lôi Nặc đem cái đao kia làm mẫu vài lần, bé con lập tức học xong, vui rạo rực, như là lấy được bảo bối, yêu thích không buông tay, ánh mắt sáng ngời.

"Em rất thích, em sẽ cất giữ kỹ" Bé con gật đầu thật mạnh, đối với đồ vật Lôi Nặc cho tương đối vừa lòng.

"Vậy là tốt rồi, ta lập tức đi, hiện tại ta mang em đi gặp bọn Hắc Vũ." 

Nắm tay bé con, hai người đi tới phòng của Hắc Vũ, không khí trong phòng hai người kia có chút kỳ lạ, tựa hồ hơi rùng mình.

"Hắc Vũ, vu mã của ta, thời gian này liền phiền toái ngươi, hôm nay là ngày tốt, ta chuẩn bị một vài thứ, phải đi rừng rậm ma thú."

Hắc Vũ sợ run một cái lập tức hiểu rõ.

"Được rồi, việc này đối với ngươi là càng nhanh càng tốt, yên tâm, ta sẽ không để cho tâm can bảo bối của ngươi có một chút thương tổn." Hắc Vũ vỗ ngực cam đoan.

Nhị hóa nhấc tay hưởng ứng: "Ta cũng vậy, ta cũng vậy, ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Mộc Mộc, ngươi cứ yên tâm đi."

Lôi Nặc nhún vai, kỳ thật hắn lo lắng nhất là nhị hóa, người kia, đừng đem vu mã của hắn làm hỏng là được. 

Đơn giản dặn dò vài câu, Lôi Nặc cùng Tiểu Mộc Mộc dưới không khí lưu luyến không rời cuối cùng phân ly.

Lôi Nặc rời đi một ngày, bé con cảm giác mất mát, làm chuyện gì cũng không dậy nổi tinh thần, bởi vì chuyện tình lúc trước, Hắc Vũ cũng biết, sau mỗi lần ăn cơm đều tại trong phòng ăn, nhị hóa cùng bé con ngủ cùng một chỗ, Hắc Vũ muốn tìm bất mãn, đã nhiều ngày tính tình rất là không tốt, hơn nữa tình huống thân thể hắn cũng rất không khả quan.

"Tiểu Vũ, ta thật sự phải ra ngoài một chút, buổi tối sẽ trở lại, em cứ ở trong viện chơi, không được đi lung tung nghe không." Hắc Vũ vẫn thực lo lắng dặn dò.

Nhị hóa tâm tình căn bản không có đặt những lời này vào lòng, hơn nữa Hắc Vũ vẫn luôn như vậy, y cũng đã quen rồi: " Biết rồi, biết rồi, tôi nghe lời anh là được chứ gì." Thật sự là đáng ghét, nói thật ra, bởi vì mấy ngày hôm trước, cũng chính là ngày Lôi Nặc rời đi, nguyên nhân khiến không khí trong phòng bọn họ khác lạ, bởi vì Hắc Vũ hỏi một câu làm cho nhị hóa có điểm muốn hỏng mất.

".....Nếu về sau có một ngày một mình em sinh sống, em có thể yên ổn sống tốt không?"

Lúc ấy nhị hóa liền cảm thấy lồng ngực nhói một cái, dây thần kinh trong đầu như muốn đứt một cái, y lập tức rít gào: "Làm sao? Anh chơi lão tử, đã muốn đem lão tử vứt qua một bên, tôi nói cho anh biết, cho dù là chia tay, vậy cũng là tôi đề nghị trước!" 

Lúc ấy y cực lực đè nén không chảy nước mắt. Y thực sự không nghĩ ra được vì sao tự dưng Hắc Vũ lại nói những lời ấy với y.

Hết chương 72

................

Chương 73

Hơn nữa sống chung với nhau một thời gian dài như vậy, y thực sự không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau khi Hắc Vũ rời đi sẽ như thế nào, thời điểm khi Hắc Vũ nói ra những lời ấy, trong đầu y một mảng trống rỗng, y cố gắng nghĩ lại, bản thân mình gần nhất có làm ra cái loại chuyện gì khác người hay không, sau đó trong đầu lại hiện lên nghi vấn có phải Hắc Vũ bên ngoài có người khác.

Mặc kệ là lý do gì, y đều không thể chấp nhận được.

Vương Vũ Thần suy nghĩ, nếu như Hắc Vũ thực sự rời đi, y sẽ chết trước mặt nam nhân này, làm cho hắn thống khổ cả đời.

Sau khi Lôi Nặc rời đi ngày thứ ba, Hắc Vũ nói muốn ra ngoài, Vương Vũ Thần phiền não muốn chết, cả đầu đều là hai tiểu nhân đang đánh nhau.

Mà Tiểu Mộc Mộc bên này lại đang cầm một quyển sách dạy nấu ăn thật dày, sách nấu ăn ở thế giới này trái lại có chút giống với thế giới hiện đại, đều có tranh vẽ, thoạt nhìn thực mê người, Tiểu Mộc Mộc thấy không có bất luận gì không tốt, nhìn rất là ngon.

Nhị hóa cảm thấy cả người đều không thoải mái, lôi kéo bé con kêu la: "Mộc Mộc, đừng xem nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi, mấy ngày nay đều ru rú ở trong phòng, thật khó chịu, nơi này là vương đô, chúng ta ngay tại phụ cận chơi nhé."

Tiểu Mộc Mộc ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt có chút mỏi, nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, bé nhớ rõ Lôi Nặc dặn không nên ra ngoài, bé vẫn là ở đây chờ Lôi Nặc về là hơn.

 "Không, anh Tiểu Vũ , bên ngoài rất nguy hiểm, không phải có người muốn bắt bọn ta sao, chúng ta vẫn là nên ở lại đây, anh Hắc Vũ rất nhanh sẽ quay lại." Bé con khẳng định nói.

Bé tin tưởng Lôi Nặc, Lôi Nặc nhất định sẽ không nói dối.

Nhị hóa cào cào đầu, bị Mộc Mộc nói sửng sốt, nhưng trong lòng vẫn rất ngứa, y vốn là một người lăng xăng, vẫn luôn bị trói buộc tại một chỗ cả người đều không thoải mái: "Đừng lo, nơi này là địa bàn của thân vương, cách bên kia rất xa, hơn nữa chúng ta cũng không có đi đến nơi nào xa, chỉ là đi phụ cận nhìn xem, Mộc Mộc, anh nói cho nhóc biết, bên ngoài có rất nhiều đồ ăn vặt mỹ vị, nếu nhóc không đi, sau này cũng đừng nói là anh đây không mang nhóc đi ăn nhé."

 Nói xong, nhị hóa bắt đầu miêu tả sinh động như thật, bé con nơi đó làm sao chịu được dụ dỗ, vừa nói đến ăn, nước miếng đều chảy ra, bé lúc trước cũng rất ít ăn đồ vặt, có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, tuy rằng sau khi đến đây Lôi Nặc luôn chuẩn bị tốt cho bé ăn, nhưng mà tật xấu tham ăn vẫn tạm thời cũng không giải quyết được, lúc này vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, nhị hóa vừa thấy như vậy, chỉ biết đối phương đã mắc câu.

Vỗ vỗ ngực cam đoan: "Mộc Mộc nhóc cứ yên tâm, khi chúng ta đi có người đi theo, nhóc nhìn hai người kia, là phụ trách bảo vệ chúng ta, cũng là bạn tốt của Hắc Vũ, có bọn họ ở đây, không ai có thể bắt nạt chúng ta, nhóc yên tâm đi." Nhị hóa chỉ hai người tâm phúc của Hắc Vũ, coi như là cơ sở ngầm của hắn ở nơi này của thân vương, cực kỳ trung thành với Hắc Vũ, Hắc Vũ vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn đem những điều này nói cho nhị hóa.

"Ách, như vậy à, được rồi, anh đợi em chút." Mộc Mộc chạy nhanh về phòng lấy ra tiểu đao phòng thân Lôi Nặc cho bé.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hai người cười hì hì nắm tay đi ra khỏi cửa phủ thân vương, hai thú nhân kia liền gắt gao đi theo phía sau.

Mà nhị hóa bên này vừa mới ra ngoài, sương phòng bên kia cơ sở ngầm liền báo cáo: "Thiếu gia,  tiểu người Miya kia hôm nay đi ra ngoài, còn có một người nữa, là vu mã của thiếu gia Hắc Vũ....."

Thú nhân đang ngồi đứng lên, vỗ vỗ bả vai đối phương: "Làm tốt lắm! Hừ! Ta biết ngay bọn họ chịu không được, vẫn là bị ta chờ được. Tốt lắm, không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống đi." 

Thú nhân vẻ mặt cười dâm đãng, hiện tại cơ hội tới, tiểu người Miya đáng yêu kia còn không phải nằm trong lòng bàn tay gã sao.

Lãnh thổ của thân vương nơi này so với bên kia của Mân Côi công tước không biết lớn hơn bao nhiêu lần, bởi vì là thân vương, vương đô này tất nhiên là gần đế đô nhất, cho nên nơi này càng thêm náo nhiệt phồn hoa.

Nhị hóa nắm tay Tiểu Mộc Mộc một đường nhìn tới nhìn lui một đám người, ăn mặc cực kỳ hoa mỹ, một đám tuấn nhã bất phàm, ngã tư đường có bày một vài hàng quán, bán một ít đồ chơi, còn có không ít đồ ăn vặt, màu sắc rực rỡ, mùi vị khác lạ, vô cùng mê người.

Gần khu buôn bán là khu dân nghèo, cũng là nơi những quý tộc này giao giới, cho nên có rất nhiều đồ chơi đặc sắc, tuy có rất nhiều người khinh thường nhưng vẫn hấp dẫn không ít người ghé vào nhấm nháp.

Hai người đều là lần đầu tiên nhìn thấy nơi náo nhiệt như vậy, không khỏi nhìn đến hoa cả mắt, có chút ngây ngẩn.

"Náo nhiệt quá ." Tiểu Mộc Mộc cảm thán nói.

Nhị hóa gật đầu: "Đúng vậy, nơi này không hổ là đế đô." Có thể nói giống như thủ đô, còn náo nhiệt ồn ào hơn, nơi nơi tràn đầy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ thỏa mãn.

"Chúng ta đi ăn cái kia."

Hai người đều là cái ăn hàng, nghe mùi thơm tỏa ra đây, một khu phố đều là đồ ăn vặt, có khi là quán, có khi trực tiếp ở ven đường dựng một cái sạp nhỏ, còn có bàn ghế nhỏ để cho khách ngồi nghỉ ngơi, ven đường còn có một vài phòng nhỏ, mặc kệ là ở đâu, quầy hàng đều có người mua.

Nhị hóa chỉ đến là một người Miya trung niên đang rán chao, bên người y còn có một tiểu thú nhân khoảng mười tuổi, ở một bên phụ giúp, cái gọi là chao, hình dáng liền cùng với chao một dạng.

"Thơm quá, em muốn ăn....." ngày trước bé đều đứng xa xa mà nhìn, đậu hủ vàng giòn thơm lừng, nhìn thôi đã chảy nước miếng, đáng tiếc bé chưa từng ăn thử, chỉ có thể trông mong nhìn.

"Chúng ta đi qua mua."

Nhị hóa cũng chưa nếm qua, thật sự là y cũng chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ, lạch bạch chạy tới, một cái vạc rất lớn, không phải đặt quá cao, bằng ngang ngực đứa nhỏ, có điều so với thú nhân chỉ có thể cao gần đến eo, bên trong là dầu sôi vàng óng, từng khối từng khối mềm nhuyễn lục sắc bỏ vào, nổ lách tách, cái loại hương vị vừa thơm lại vừa thối tỏa ra, tuy bề ngoài không giống, nhưng vị đạo cũng không khác mấy, có lẽ nơi này cũng không gọi là chao, có điều cũng là làm từ đậu phụ.

Nhị hóa xuất ra kim tệ: "Ông chủ, ta muốn hai phần."

"Được, Tiểu Ngũ, trả lại tiền thừa cho khách." Người Miya đang đảo đậu hũ nói với tiểu thú nhân, tiểu thú nhân kia mặt không chút thay đổi, tiếp nhận kim tệ tìm vài cái tiền bạc cùng một ít tiền đồng trả lại.

"Của ngươi."

Hai người vui sướng đứng ở một bên nhìn người Miya cầm một cái cặp bằng gỗ thật dài, lật mặt của phiến đậu hũ lục sắc, vừa lật một mùi thơm càng đặc hơn, đợi hai mặt vàng giòn gắp hai miếng ra, tiểu thú nhân xuất ra một ít bột thì là, hương diệp, muối ăn, bột ớt, dầu vừng trộn vào, cuối cùng múc một thìa thứ gì như hồ dán, vàng vàng mềm mềm, còn bỏ thêm không ít hành lá bên trên, hai miếng lớn như bàn tay, bị dao nhỏ cắt một cái, một khối liền phân thành hai, cuối cùng lấy ra một chiếc lá lớn bao bọc lại thành hình cái phễu, cùng một cái que xiên

"Ngươi ăn trước đi." Hiếm khi khiêm tốn nhị hóa đem một gói đưa đến trước mặt Tiểu Mộc Mộc, Tiểu Mộc Mộc híp mắt, một phen nhận lấy, dùng que xiên đâm một miếng bỏ vào trong miệng, tuy rằng mùi vị không dễ ngửi lắm, nhưng vị đạo cực kỳ tốt, mềm mềm, non non, bên ngoài giòn giòn, hơi có vị cay, mới đầu mùi vị thản nhiên, nhưng khi cắn xuống, bên trong tràn ra nước, cay cay ngon ngon, ăn đến không muốn dừng, đọng lại hơi nước ở yết hầu.

"Thế nào?" Nhìn Tiểu Mộc Mộc ăn hăng hái như vậy, nước miếng nhị hóa đều tứa ra.

"Ừm....." bé con ăn đến vui sướng, làm gì còn cố kỵ, thấy được nhị hóa, gật gật đầu một cái lại cúi đầu vào ăn, có điều nhị hóa cũng tốt, nói cách khác thật đúng là có cùng khả năng vơi Tiểu Mộc Mộc trong vấn đề ăn uống.

Hai người hoan hỉ ăn đậu hủ, tiếp tục hướng về phía trước, dù sao nơi này chính là hàng ăn vặt, nếu không đắp đầy bụng, hai người làm sao chịu được, tiếp theo là về nhà, hai thú nhân phía sau bị nhị hóa cùng bé con làm cho không biết nói gì, bọn họ còn tưởng rằng hai người Miya này muốn làm gì, kết quả là đi tìm ăn, hai thú nhân nhìn nhị hóa cùng bé con dừng tại một cửa hàng thịt nướng, cũng bớt cảnh giác, ngồi xuống uống trà.

Một đường đi theo, từ chợ đến đây, hai thú nhân này đi theo làm cho mấy tên thú nhân một lòng muốn hành động không thể không ẩn nấp, tìm không ra cơ hội để xuống tay.

Phải tìm một cơ hội, hôm nay nhất định phải đắc thủ.

Vuốt vết thương trên trán, trong mắt thú nhân lóe ra dục vọng điên cuồng trả thù.

Làm gã bị thương, phải trả giá đại giới.

Về phần hai tên ăn hàng nhị hóa cùng Mộc Mộc cũng không cảm giác được nguy hiểm một chút nào, trước mắt là sắc đỏ của tôm to nướng, cua lớn nướng, một chuỗi tua bạch tuộc, sườn nướng, không có thứ gì có thể mê người hơn so với những cái này, những món nướng này không có chút mùi khó ngửi nào, cũng không  bị cháy đen, làm cho người ta yên tâm mà ăn.

Kết quả bạch tuộc, Tiểu Mộc Mộc thổi thổi, ngao ô một ngụm, thịt chất dẻo dai, trơn trơn mềm mềm, cực kỳ ngon, còn giữ lại hương vị độc đáo của hải sản, mặt trên mật nước ngọt ngào, không ngấy một chút nào.

Hết chương 73

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro