Chương 3: Ngoan?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: ✨✨ KyKy✨✨

Lục Tập như thế nào cũng không thể ngờ được, Khương Dư Miên cư nhiên sẽ làm ra loại sự tình này.

Lai lịch không rõ đã đành, còn dám vào thư phòng của chủ nhà trộm đồ.

Nghe nói hiện tại thịnh hành cái gì mà trà xanh với bạch liên hoa, trước mặt người khác khoe mẽ giả đáng thương, sau lưng lại dùng thủ đoạn dơ bẩn hại người. Ông nội cùng anh trai khẳng định là bị dáng vẻ này của Khương Dư Miên lừa!

Anh ta ghét nhất loại người giả vờ yếu ớt, hơn nữa người này còn muốn ở nhà anh ta lâu dài, anh ta phải vạch trần gương măt thật của Khương Dư Miên.

Lục Tập chuẩn bị lao ra muốn tận tay bắt cả người lẫn tang vật.

Nghĩ lại tiểu bạch liên am hiểu ngụy trang như vậy, đến lúc đó cô ta cố ý ở trước mặt ông nội bán thảm mặt khác vu hãm anh ta cũng không phải không có khả năng.

Nếu Khương Dư Miên làm anh không thoải mái, anh cũng sẽ không thiện bãi cam hưu.

Những sự việc này, anh rõ ràng nhất.

Lục Tập lặng lẽ rời đi.

***

Khương Dư Miên chột dạ trở lại phòng ngủ.

Vào đến phòng, cô cố ý khóa trái cửa, cầm bật lửa trong lòng bàn tay, lăn qua lộn lại ngắm thật kĩ.

Cô chưa từng thấy bộ dang hút thuốc của Lục Yến Thần, cũng chưa bao giờ ở trên người anh ngửi được mùi thuốc lá. Anh luôn luôn ưu nhã, trên người quanh quẩn nhàn nhạt hương gỗ, là hương gỗ đàn cùng tuyết tùng đan chéo.

[Hắn hút thuốc thời điểm, sẽ là bộ dáng gì đâu?] Khương Dư Miên nghĩ không ra.

Cô ngồi trên ghế khom lưng từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ nhật ký. Mực đen dần dần lấp đầy trang giấy trắng, Khương Dư Miên cầm bút ánh mắt dần dần tự do.

Còn nhớ rõ ngày đó tỉnh lại ở bệnh viện, một đám người không thấy rõ bộ dáng quây xung quanh cô không ngừng hỏi, nói những thức cô nghe mà không hiểu, cô không muốn trả lời chỉ cảm thấy những âm thanh lung tung rối loạn đó làm cô đau đầu không thôi.

Cho đến khi người kia xuất hiện, thay cô "Đuổi đi" những âm thanh ồn ào đó, từng bước một đi đến trước mặt cô ôn nhu mà sờ sờ đầu cô cũng như bốn năm trước.

"Bịch ——"

Ngòi bút rơi xuống mặt giấy để lại một hàng mực.

Khương Dư Miên không nhanh không chậm khép lại sổ nhật ký để lại chỗ cũ.

Đáp án gửi qua vẫn luôn không được trả lời, người vốn không thích chơi di động lại lăn qua lộn lại nhìn rất nhiều lần.

Danh sách liên hệ của cô chỉ có một người, ảnh đại diện của Lục Yến Thần giống như pháo hoa vậy, click mở mới có thể thấy rõ ánh sáng tản ra màu sắc rực rỡ cực giống cánh bướm.

Sau đó cô cố ý đi tra qua, đó là NGC6302 "Tinh vân Cánh Bướm*".

 (Tinh vân Cánh Bướm, còn được gọi là Tinh vân Con Bọ hay NGC 6302, là một trong chòm sao . Cấu trúc trong tinh vân là một trong những cấu trúc phức tạp nhất từng được quan sát thấy trong tinh vân hành tinh. Quang phổ của NGC 6302 cho thấy ngôi sao trung tâm của nó là một trong những ngôi sao nóng nhất trong , với nhiệt độ bề mặt vượt quá 250.000 độ C, ngụ ý rằng ngôi sao mà nó hình thành phải rất lớn.)  - Nguồn: Wikipedia

11 giờ tối, Khương Dư Miên chậm chạp không được tin nhắn, nhiều lần mở ra khung chat lại không biết nên nói cái gì càng sợ quấy rầy anh.

Khi cô chuẩn bị buông di động màn hình bỗng nhiên sáng lên, Khương Dư Miên vui sướng click mở, nhận được hai hình ảnh.

Một ảnh là cô bởi vì sơ ý điền sai kết quả, một ảnh là các bước giải đơn giản hơn.

Quá vui Khương Dư Miên tìm kiếm, chọn lựa hồi lâu mới gửi qua một nhãn dán cảm ơn.

Mị mị: 【 cảm ơn! 】

Tên là cô lấy theo phiên âm tên của mình.

Gửi qua lại cảm thấy nội dung quá ít dứt khoát lấy đề tài "Đề thi" để phát huy, hỏi Lục Yến Thần vấn đề học tập.

Đối phương trả lời có chút chậm lại rất nghiêm túc, cái này làm cho Khương Dư Miên vô cùng vui vẻ thậm chí quên mất thời gian.

Cho đến khi ——

L: 【 Em nên đi ngủ rồi, bạn nhỏ. 】

Lời nhắc nhở này làm Khương Dư Miên rất là ảo não, nghĩ đến chính mình không muốn kết thúc đề tài thế nhưng xem nhẹ thời gian không thích hợp.

Cô liên tục xin lỗi, dùng từ thật cẩn thận.

Lúc này, người đàn ông ở văn phòng nhận thấy được tiểu cô nương mẫn cảm ngữ khí, thong thả ung dung mà khép lại máy tính công tác: 【 Là anh không đúng. 】

Rõ ràng không thể không trả lời càng không nên muộn như vậy mới trả lời.

Khương Dư Miên lại một lần nói cảm ơn lưu luyến không rời mà buông di động.

Đến Lục gia ngày đầu tiên, cô nỗ lực thích ứng hoàn cảnh mới, lòng tràn đầy tâm sự đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, Khương Dư Miên tháo nút bịt tai ra đúng giờ rời giường, lại lặng yên không một tiếng động mà đem bật lửa trả lại chỗ cũ.

Tối hôm qua ngủ không tốt, thức dậy còn có chút hoảng hốt Khương Dư Miên dụi dụi mắt lang thang không có mục tiêu.

"Hù!"

Đột nhiên ở chỗ rẽ vụt ra một bóng người cố ý hù dọa, Khương Dư Miên đột nhiên lui lại khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Thấy mưu kế thực hiện được Lục Tập "Bạch bạch" vỗ tay, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô: "Thực sự có ý tứ."

Tiểu bạch liên này vẫn là cái người nhát gan dọa một cái liền có phản ứng, thú vị thật sự.

Khương Dư Miên nỗ lực bình phục hô hấp, trước mắt đột nhiên phóng đại gương mặt kia làm cô cực độ hoảng sợ, càng không rõ Lục Tập vì cái gì cứ muốn nhằm vào mình.

Lục Tập từng bước tới gần, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la của dì Đàm: "Lục Tập thiếu gia, cậu làm cái gì vậy?"

Dì Đàm chạy tới, che ở phía trước Khương Dư Miên.

Một màn vừa rồi bà đều nhìn thấy hết, hành động đó của Lục Tập người bình thường đều phải bị dọa đến càng không nói đến Khương Dư Miên vốn yếu ớt.

Dì Đàm là đau lòng tiểu cô nương mà hành động này lại khiến Lục Tập không cam lòng.

Tốt rồi, không nói đến anh trai cùng ông nội thiên vị, bây giờ ngay cả dì Đàm cũng bị thu mua.

"Không có làm cái gì, chính là muốn cùng cô ta chào hỏi một cái." Lục Tập mặt không đỏ tâm không loạn nói dối.

Dì Đàm nói: "Miên Miên tiểu thư gần nhất không thể nói chuyện."

Lục Tập mày nhăn lại: "Cô ta là người câm?"

Dì Đàm liên tục xua tay: "Không phải không phải."

Nghe dì Đàm giải thích một lượt, Lục Tập hiểu được đại khái là Khương Dư Miên có thể nói, chỉ là không muốn nói chuyện.

Nguyên lai không chỉ có giả vờ ngoan ngoãn còn giả người câm.

Lục Tập vừa cho Khương Dư Miên lấy cái ngoại hiệu mới lại xui xẻo bị lão gia tử vừa vặn nghe được.

Nghe được "Nhỏ người câm" ba chữ, huyết áp của Lục lão gia tử lập tức tăng vọt: "Từ giờ trở đi mày ở im trong nhà cho ông, không được ra ngoài!"

Đừng nhìn ngày thường Lục Tập dám cùng Lục lão gia tử tranh luận, đợi lão gia tử thật sự nổi giận, Lục Tập cũng khiêng không được.

Hôm nay Lục lão gia tử được bạn cũ mời đi uống trà không ở nhà, Lục Tập sau lưng liền phải trốn đi lại bị bảo an ngăn ở cửa không được ra ngoài. Cửa trước cửa sau đều không chuồn được, Lục Tập không kiên nhẫn "Hừ" một tiếng, một chân đá cửa về phòng.

Tin nhắn trong nhóm không ngừng gia tăng, anh ta bị tag rất nhiều lần.

Ra ngoài du lịch vừa trở về, anh em la hét phải đón gió tẩy trần cho anh ta. Nhưng chính chủ lại không xuất hiện thì tổ chức thế nào?

Lục Tập căm giận mà ném điện thoại, đều là bởi vì nhỏ người câm kia anh ta mới bị ông nội phạt cấm túc!

Lão gia tử đối với nhỏ người câm cẩn thận tỉ mỉ, không biết còn tưởng rằng là cháu gái ruột của ông.

Khương Dư Miên ở nhà ăn ngon uống tốt, mọi người đối với cô khách khách khí khí. Rõ ràng anh ta mới là thiếu gia Lục gia dựa vào cái gì muốn nhân nhượng cô làm mình nghẹn khuất?

Lục Tập nuốt không xong khẩu khí này, đầu óc vừa chuyển, lại nổi lên tâm tư.

Lục Tập cầm di động đánh chữ: "Đến nhà tao."

Đám huynh đệ kia đều thực rảnh rỗi, hơn nửa giờ sau liền tới gần hết. Khi đám người đến Lục Tập dẫn bọn họ đi ra sân sau.

Thấy dì Đàm lại đây, Lục Tập cố ý cao giọng: "Cháu không ra khỏi cửa, ở trong sân chơi là được chứ gì? Không có việc gì đừng tới quấy rầy bọn cháu."

Lục lão gia tử cấm hắn đi ra ngoài, lại không nói không cho người khác vào. Lục Tập muốn chơi cũng không phải một ngày hai ngày, mọi người thấy đã nhiều không trách.

Không nghĩ tới, Lục Tập nhân lúc những người khác không chú ý liền chạy lên lầu, gõ cửa phòng Khương Dư Miên.

Bởi vì Lục lão gia tử phân phó, người trong nhà đối với Khương Dư Miên đều đặc biệt để bụng, ngẫu nhiên sẽ đến quan tâm một chút tình huống của cô. Khương Dư Miên tưởng dì Đàm, kéo cửa ra, lại thấy là Lục Tập vẻ mặt tươi cười xán lạn đứng ở cửa.

Lục Tập cũng không vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề liền nói: "Cô vừa tới đây trời xa đất lạ, tôi giới thiệu một ít bạn bè cho cô nhận thức thế nào?"

Khương Dư Miên lắc đầu duỗi tay muốn đóng cửa, lại bị Lục Tập đè lại: "Hù dọa cô là tôi không đúng, tôi không phải đã bị ông nội phạt cấm túc sao? Về sau cô muốn ở nhà tôi ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, giằng co đi xuống cũng không phải biện pháp."

Tay Khương Dư Miên giữ ở cạnh cửa càng thêm dùng sức.

Lục Tập chủ động "Nhận sai", cô cự tuyệt liền có vẻ lòng dạ hẹp hòi. Rốt cuộc ăn nhờ ở đậu, Lục Tập lại là cháu trai của ông nội Lục có thể hoà bình ở chung là tốt nhất.

Cô do dự trong chốc lát nhẹ nhàng gật đầu buông tay đỡ ở cửa.

Ở trong nhận thức của Khương Dư Miên, trong nhà là an toàn, cho đến khi cô nhìn đến đám nam sinh xa lạ ở trong vườn mới biết sự tình không có đơn giản như vậy.

Khương Dư Miên lập tức xoay người, lại thấy hai cái nam sinh đứng chặn ở cửa, cô muốn đi ra cũng không được.

Mọi người nhìn qua, tầm mắt tập trung ở trên người cô đầy tò mò: "Lục Tập, đây là ai a?"

"Lão gia tử mang về." Lục Tập kéo cái ghế cao lại đây tùy ý nhìn Khương Dư Miên bị vây xem.

Nữ hài ăn mặc váy trắng, tóc không buộc, xõa ra che hơn nửa khuôn mặt.

Làn da lộ ở bên ngoài thật trắng như ngưng chi bạch ngọc, ở dưới mặt trời giống như phát sáng.

Thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, lại thật dễ khi dễ.

"Cô ta sao không nói lời nào?"

"Không phải là cái người câm đi......"

"Thoạt nhìn rất nhỏ, bao tuổi a, thành niên sao?"

Một đám người vây quanh cô ríu rít, giống như nhìn thấy món đồ chơi hiếm thấy.

Mấy người bọn họ có thể chơi cùng nhau tính nết đều không sai biệt lắm, thích trêu đùa thích xem náo nhiệt. Hiện giờ Lục Tập đột nhiên mang đến một người câm nhu nhu nhược nhược đối với bọn họ mà nói đương nhiên rất là mới lạ.

Lục Tập ngồi ở tại chỗ bất động khoanh tay nghiêng người về phía trước ra vẻ thâm ý nói: "Cô ta có thể nói chỉ là không muốn mở miệng, bọn mày ai muốn cùng cô ta nói hai câu kia nhưng không được."

Lần trước anh gọi Khương Dư Miên là "nhỏ người câm", ông nội liền quát anh không cho gọi bậy. Nói rằng cô có thể nói chuyện, chỉ là không muốn mở miệng.

Nhát gan, tính cách lại rất ngoan cố.

Các thiếu niên vốn là đối với Khương Dư Miên tò mò, hơn nữa có những lời này của Lục Tập tâm lý háo thắng lại lộ ra.

Bọn họ cố ý trêu ghẹo Khương Dư Miên để cô nói chuyện, đáng tiếc tiểu cô nương cúi đầu nhìn đều không thèm nhìn bọn họ một cái còn lấy tay che lại lỗ tai nhắm chặt mắt.

Dáng vẻ này đáng yêu cực kỳ, tựa như tiểu bạch thỏ bị nhốt ở phòng thí nghiệm.

Quá sạch sẽ đồ vật có khi càng dễ dàng khiến bản chất tà ác của con người lộ rõ.

"Cô ta rất nhát gan không bằng bọn mày lấy đồ vật dọa cô ta. Nói không chừng lại kêu ra tiếng?" Lục Tập đứng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, khóe miệng càng ngày càng sâu.

Hôm nay đem Khương Dư Miên mang đến nơi này là có hai mục đích: Một là muốn cho cô nan kham, báo thù vì bị cấm túc; hai là muốn bức cô mở miệng, xem cô là "thật sự câm" hay vẫn là cố ý giả người câm.

Sở dĩ đem Khương Dư Miên đem đến đây, chính là biết cô sẽ không kêu người, nếu bức cô nóng nảy phát ra âm thanh đem người kêu tới, ít nhất anh ta thành công làm nhỏ người câm này mở miệng, cũng coi như thắng.

"Dọa? Anh Tập, này không tốt đi, dù sao cũng là ông Lục đưa về." Trong đám người có người nghi ngờ.

"Chúng ta lại không phải đánh mắng cô ta, nếu là dọa khiến cô ta mở miệng, ông nội không chừng lại vô cùng cao hứng đâu." Lục Tập từ bậc thang nhảy xuống, dùng ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn chằm chằm tiểu bạch thỏ mềm yếu kia: "Tao đây là đang giúp cô ta."

Khoảng cách của hai người không ngừng ngắn lại, Lục Tập đứng trước mặt cô ngữ khí ra lệnh nói: "Nói chuyện."

Thấy cô không trả lời, Lục Tập lại gần một bước, lặp lại : "Tôi bảo cô nói chuyện!"

Lục Tập tiến thêm một bước, Khương Dư Miên liền lui một bước.

Một người cao lớn, một cái nhỏ yếu, giống hung ác thợ săn bắt giữ đến con mồi yếu ớt.

Người bên cạnh có chút nhìn không được: "Anh Tập, nếu không liền bỏ đi."

Chỉ có Lục Tập thấy được tia quật cường trong mắt Khương Dư Miên, trong đầu có ý niệm nào đó lôi kéo anh, kêu anh ta không thể nhận thua.

Anh bước nhanh bức người đến góc tường, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy cảnh cáo: "Khương Dư Miên, đừng tưởng rằng tất cả mọi người Lục gia sẽ bị cô che giấu, tối hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy cô trộm đồ của anh trai tôi."

Thiếu nữ đứng ở góc tường ngước mắt đột nhiên giơ tay đẩy về phía trước.

***

Lục gia có khách tới, dì Đàm tự mình rót trà : "Bác sĩ Kỳ."

Người đàn ông này họ Kỳ, là bác sĩ tâm lý của Khương Dư Miên, hơn ba mươi tuổi lại am hiểu giao lưu dù cùng người lớn tuổi hay nhỏ tuổi nói chuyện đều có thể nói được.

Bác sĩ Kỳ cùng Lục gia có chút giao tình, hôm nay anh thuận đường đi theo Lục Yến Thần tới, vốn định bái phỏng lão gia tử kết quả không khéo lão gia tử ra ngoài đi gặp bạn.

"Nhưng thật ra đã lâu chưa thấy được tiểu tử Lục Tập kia." Bác sĩ Kỳ lớn hơn Lục Tập một vòng, Lục Tập thấy anh ta đều gọi là chú.

Người bên cạnh nói: "Lục Tập thiếu gia ở trong sân."

"Đi, đi xem." Lục Tập phản nghịch một trận, lão gia tử còn nhờ anh hỗ trợ khai thông.

Cũng không phải bệnh tật gì, chẳng qua là thiếu niên khí thịnh thôi.

Đi trên đường, bác sĩ Kỳ nói đến Khương Dư Miên: "Hai tháng, khi nào mang cô bé tới làm trị liệu lần ba?"

Hai lần trước tiến triển đều không quá thuận lợi, đến bây giờ cũng chưa thể cùng Khương Dư Miên thành lập cái tin tưởng quan hệ, cho nên tiến độ trị liệu vô cùng thong thả.

Lục Yến Thần không cần nghĩ ngợi nói: "Lúc nào cũng được."

"Cậu chắc chắn có thể thuyết phục cô bé?" Bác sĩ Kỳ đối với ngữ khí phong khinh vân đạm của anh tỏ vẻ hoài nghi.

Còn nhớ rõ Khương Dư Miên được đưa tới làm kiểm tra tâm lý ngày đó, dù dụ dỗ cô thế nào cũng không chịu nói chuyện, hơn nữa không những không phối hợp còn suýt chút nữa đập hết mọi thứ trong phòng làm việc của anh ta.

May mắn Lục Yến Thần kịp thời xuất hiện, Khương Dư Miên lập tức bị anh hấp dẫn, chạy tới cầm ống tay áo của anh hướng phía sau lưng trốn, giống như bị ủy khuất rất lớn.

Bác sĩ Kỳ nhấc tay đầu hàng, đối với văn phòng hỗn độn này anh thề tuyệt đối không có làm bất kì việc gì quá mức.

Khi đó tình cảnh đúng là làm người ta ấn tượng khắc sâu, hình ảnh tiểu cô nương bộ dạng yếu ớt lóe qua, Lục Yến Thần như suy tư cái gì: "Cô ấy rất ngoan."

Vừa nói, Lục Yến Thần vừa đẩy ra cửa sân sau.

Góc tường đối diện cửa sân, Lục Tập ngã ngồi trên mặt đất còn hai tay chống xuống.

Bàn tay vươn về phía trước của Khương Dư Miên còn không có tới kịp thu lại, cô đứng ở phía trước Lục Tập từ trên cao nhìn xuống.

Một màn trước mắt làm bác sĩ Kỳ vô cùng kinh ngạc, nghĩ đến đánh giá của Lục Yến Thần về Khương Dư Miên, ánh mắt nhìn về phía Lục Yến Thần ngập tràn nghi ngờ.

Bác sĩ Kỳ:......Cậu xác định?

----------------------------------------------------------------------------------

22.08.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro