Chương 1: Thục nữ? Thật xui xẻo mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng triển lãm nghệ thuật của Học Viện CMFU, người đến người đi nối liền không dứt, tại vị trí dễ thấy nhất trong sảnh bày một bức quốc họa cao hai thước, dài sáu thước, tên của bức họa ấy là "hàn giang câu tuyết", hình ảnh thanh lãnh tịch mịch, ý cảnh miên man nhưng lại không hiện ra rõ ràng, chỉ lưu lại trong mắt người xem một màu trắng đen trên bức họa.

Là tác phẩm đạt giải nhất trong cuộc thi vẽ tranh truyền thống, bức họa này danh xứng với thực.

Cuộn tranh được dựng thẳng trên mặt đất, mà bên trái nó là một bảng tên ghi thân phận của người vẽ:

Thượng Hương Văn Viện - Phong Phiêu Phiêu

Mà lúc này, Phong Phiêu Phiêu đang ở cùng người tổ chức cuộc thi, đồng thời cũng là giáo viên của cô, hai người sóng vai đi tới từ hành lang của phòng triển lãm.

Bấy giờ là đầu mùa hạ, thời tiết cũng nóng hơn, dáng người của cô cao, thon gọn, mặc một bộ váy dài trễ vai trắng muốt, tà váy xòe dài qua đầu gối, chỉ để lộ cẳng chân trắng thẳng tắp.

Bởi vì tác giả đã tới, trong phòng, không ít ánh mắt đều đang đặt trên người cô, chỉ cần nhìn lướt qua cũng thấy được nét đẹp trong trẻo nơi cô.

Khuôn mặt cô mĩ mạo, ôn hòa giống như một hồ nước vạn năm trong vắt, phẳng lặng, hơn nữa vĩnh viễn đều sẽ như vậy, bình tĩnh bước tới.

"Đó chính là Phong Phiêu Phiêu sao?"

"Đúng đấy, một ngày trước cô ấy tới báo danh, các sư huynh phụ trách tiếp đãi ở Thượng Hương Văn Viện đều choáng váng, những cuốn sách cô ấy mang tới , một cuốn họ cũng chưa từng đọc, vừa nhìn là biết chắc chắn là một người rất có nội hàm".

"Cô ấy tuy không phải là người đẹp nhất Văn Viện nhưng lại là người có khí chất nhất, cậu biết mọi người đều nói cô ấy như nào không? Trăm phần trăm thục nữ đó".

"Lần này người đạt được danh hiệu đệ nhất danh họa chính là cô ấy, dù rằng mới là năm nhất nhưng đều đánh bại hết các sư huynh, sư tỷ rồi".

"Thật lợi hại".

Những lời nghị luận xôn xao, phức tạp truyền vào tai Phong Phiêu Phiêu nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn không thể hiện ra bất kì sự vui sướng nào, chỉ đổi tay xách chiếc túi màu tím, tiếp tục chậm rãi đi theo sau giáo viên.

Cùng lúc ấy, thầy giáo gần năm mươi tuổi này cũng nghe thấy những lời này, ông nghiêng đầu nhìn qua Phong Phiêu Phiêu, phát hiện ra cô cũng không có một sự đắc ý nào trên khuôn mặt, vẫn thong dong bình tĩnh như thường, trong lòng ông không khỏi thầm tán thưởng: Đạt được thắng lợi nhưng không kiêu căng hay nóng nảy, người trẻ tuổi có thể làm được như vậy quả thực rất khó, hiện tại loại khí chất này thật hiếm thấy trên người hậu bối .

Hai người tiến thẳng tới giữa sảnh, rồi dừng lại trước bức tranh của Phong Phiêu Phiêu, đột nhiên, bên cạnh truyền tới một tiếng nói trầm trầm: "Xin phép mọi người, nếu tác giả cũng ở đây, tôi có một cái thắc mắc nhỏ muốn được giải đáp"

Phong Phiêu Phiêu khẽ quay đầu lại, phát hiện người nói chính là một đàn chị trông có vẻ lớn hơn cô hai tuổi, rất xinh đẹp, ánh mắt lại vô cùng sắc bén: "Xin được hỏi tác giả, chị cũng là người học vẽ, tuy rằng học nhiều kỹ thuật của phương Tây hơn nhưng chị tin rằng nghệ thuật cũng tương thông cho nên hẳn là có tư cách hỏi, Phong Phiêu Phiêu, tuy rằng bức họa này có kỹ thuật và ý cảnh không sai nhưng so với tuổi của em, ý cảnh trong bức tranh không khỏi quá mức trầm buồn..."

Lời nói của đàn chị kia bỗng dưng im bặt bởi chị ta nhìn thấy trong đôi mắt tựa như hồ nước tĩnh lặng kia của Phong Phiêu Phiêu nhanh chóng nổi lên gợn sóng ưu thương.

Phong Phiêu Phiêu che lại đôi mắt đã sớm phủ lên một tầng hơi nước, lại nỗ lực mỉm cười: "Chị nói rất đúng, thực ra tôi cũng không nghĩ như vậy...". Nói một nửa, cô lại giống như nhớ tới cái gì,  hơi khom người, vội vàng nói: "Thất lễ rồi, xin lỗi mọi người, tôi nghĩ cần phải rời đi trước một bước, xin chào thầy cô và mọi người".

Vội vã chào tạm biệt, cô bước nhanh ra khỏi phòng triển lãm, tấm lưng kia in ở trong mắt mọi người, hết sức bi thương và đơn độc.

"Thật là đáng thương, cô ấy chắc là nhớ lại chuyện cũ".

"Đúng vậy, nhìn như sắp khóc tới nơi rồi"

Đàn chị kia ngây ngẩn trong phút chốc, lại cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhưng cô lại không nghĩ như vậy, nhún nhún vai: "Nhìn tôi làm cái gì, tôi cũng chỉ là nói ra sự thật mà thôi, chả thú vị gì, đi mất rồi".

Ngay lúc vừa bước ra ngoài phòng triển lãm, Phong Phiêu Phiêu thở dài nhẹ nhõm: "Nguy hiểm thật,  ánh mắt của đàn chị kia thật tinh tường, xém chút nữa thì bị lộ rồi".

Đúng vậy, bị lộ, xém tí nữa thì bị phát hiện rồi.

Bởi vì bức vẽ kia, căn bản không phải của cô.

Chuyện này nói ra cũng dài, phải kể từ gần một năm trước, tại thời điểm cô tới ghi danh ở Học Viện CMFU, sau khi thông qua kiểm tra vào ngành học, cô còn phải nộp bức họa của mình, khi đó cô vốn dĩ không đặt quá nhiều hy vọng nhưng sau đó lại nhận được thư thông báo trúng tuyển, hơn nữa bức tranh kia cũng được đánh giá rất cao, sau cô mới kinh ngạc phát hiện ra rằng mình thế nhưng lại lấy nhầm bức họa của ông nội đem đi nộp rồi.

Nói cách khác, bức mà CMFU coi trọng, không phải tác phẩm của cô.

Nếu Phong Phiêu Phiêu là một người chính trực, cô nên lập tức thừa nhận lỗi sai, thẳng thắn xin được tha thứ nhưng đây lại là một trường học tốt tới mức nào cơ chứ, phong cách học tập thì tự do, hoàn cảnh thì thoải mái, điều kiện phải nói là xuất sắc, càng đừng nói tới cơ hội việc làm tốt biết bao, vì thế Phong Phiêu Phiêu lập tức quyết định, tiếp tục dối lừa cho qua.

Cô tuy rằng cũng từng học vẽ nhưng ở nơi cao thủ như mây như CMFU thì càng chẳng đáng được coi trọng.

Cũng may, Học Viện cũng không yêu cầu học sinh phải giáp mặt vẽ tranh, cứ như vậy giúp cô thuận lợi qua hết năm nhất, trước mắt là tháng sáu, sắp nghỉ hè, chờ qua kỳ nghỉ này, cô chính thức trở thành sinh viên năm hai rồi.

Phong Phiêu Phiêu lấy một quyển sách từ túi xách, phía trên là rất nhiều những văn tự kỳ lạ, khó hiểu nhưng cô vừa đi vừa cúi đầu mỉm cười, đọc đến sung sướng.

Cứ như vậy, quay về ký túc xá của chính mình.

Ký túc xá của Học Viện cho phép mỗi người một gian, đầy đủ trang thiết bị, toilet và phòng tắm, đủ không gian để học sinh bày biện đồ vật.

Đóng cửa phòng lại, Phong Phiêu Phiêu buông sách xuống, mặt vô cảm lật bìa sách ra, chỉ thấy bên trong sách trống không, bất ngờ lộ ra một quyển《Tuyển tập truyện tranh ngắn hài hước 》.

Mà cái ở trong mắt người khác là khí chất thục nữ, kỳ thật lại là hiểu lầm vô cùng to lớn.

Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro