Chương 25: Bại lộ, bát cực quyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*bát cực quyền: một môn võ của Trung Quốc, các bạn có thể lên google để hiểu rõ hơn nhe.

Thấy Phong Phiêu Phiêu đứng bất động tại chỗ, Đàn Lâm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không để trong lòng, lại nhắc nhở cô: "Phong học muội, tôi khuyên em tốt nhất nên tránh xa Vệ Sở, tuy rằng oan có đầu nợ có chủ nhưng nếu không cẩn thận bị liên lụy, vẫn là không tốt".

Phong Phiêu Phiêu cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ. 

Đàn Lâm cho rằng cô đang sợ hãi, thở dài, duỗi tay muốn kéo cô ra. 

Phong Phiêu Phiêu đột nhiên lùi về sau một bước, đôi mắt trong trẻo mang theo chút dè chừng và sợ hãi, mặt khác còn có một ít ý vị không rõ, gắt gao, nhìn chằm chằm Đàn Lâm.

Đàn Lâm bắt phải không khí, lại thấy biểu tình lúc này của Phong Phiêu Phiêu, chỉ cho là cô sợ hãi, liền giở ra bộ mặt thân thiết tươi cười, ôn nhu lừa gạt: "Phong học muội, đây là ân oán cá nhân giữa tôi và Vệ Sở, em không cần sợ hãi như vậy, tôi sẽ không tổn thương em".

Phong Phiêu Phiêu trong lòng vừa động, ngay sau đó lại trào nước mắt: "Đàn học trưởng, anh vì sao lại muốn kiếm chuyện với Vệ học trưởng?".

Đàn Lâm liếc mắt nhìn Vệ Sở vẫn ngồi yên trong xe như cũ, lại nhìn sang Phong Phiêu Phiêu cười cười: "Bởi vì hắn thoạt nhìn rất đáng ghét. Hơn nữa, lần trước, anh bị chơi đùa một hồi, cảm giác không vui chút nào đâu."

Hắn vốn dĩ chờ mong Trần Băng và Dương Ngưng Tuyết tới đại náo Học Viện nhưng sau lần đầu hai người họ gặp rắc rối, bọn họ bỗng dưng thu liễm hành vi, hơn nữa sự tình náo ra phía trước đều bị áp xuống làm Đàn Lâm ý thức được rằng sau lưng có một đôi bàn tay đang quấy nhiễu niềm vui của hắn. 

Thân là nhà cái ngầm của Học Viện CMFU, đồng thời cũng là thủ lĩnh thế lực hắc ám của Học Viện, bề ngoài  cùng bên trong của Đàn Lâm quả thực như hai người khác nhau, một người mặt phấn nộn luôn tươi cười, có thể dỗ thầy cô và bạn học vui vẻ nhưng cũng chính hắn gây chuyện khắp chốn, khiến người khác đau đầu. 

Càng khiến người khác buồn bực chính là, hắn làm chuyện xấu hoàn toàn dựa theo tâm trạng, coi việc theo đuổi lạc thú làm mục tiêu tối cao và phương châm chỉ đạo khiến người khác rất khó đoán hắn định làm gì tiếp theo. 

Vệ Sở lạnh lùng cười: "Hai vấn đề của anh, tôi có thể dùng cùng một câu để trả lời, tôi biết nhưng sẽ không nói cho anh".

Thấy thân mình Phong Phiêu Phiêu luôn lui về phía sau, thậm chí sắp dán ở trên cửa, mặt đầy nét sợ hãi như thể thấy hắn là đại ma vương, Đàn Lâm có chút buồn bực, sờ sờ khuôn mặt phấn nộn không quá dữ tợn của mình, hắn lại lui trở về: "Được, nếu em không muốn lui tới một chỗ an toàn, vậy cứ đứng ở đó đừng động.....". Hắn lại quay sang bảy người kia, "Lôi Vệ Sở xuống, đừng làm dơ xe tao, lau rửa rất đắt.... Ngoài ra, các người đánh chú ý không được làm thương Phong học muội, con gái Văn Viện rất mảnh mai, đánh bị thương rồi còn cần các ngươi chịu trách nhiệm".

Bảy võ sĩ - học sinh cầm đầu trong đám người kia không kiên nhẫn lên tiếng, bọn họ quây thành nửa vòng tròn cạnh chiếc xe thể thao, người cầm đầu nọ không để ý đi tới bên cạnh xe, khom lưng đưa tay vào trong xe, ngay lúc này, một bàn tay thon dài trắng tinh bắt lấy cổ tay hắn đẩy về sau, ngay sau đó đóng cửa xe lại. 

Bảy người chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, ngăn giữa bọn họ và Vệ Sở. 

Nụ cười trên mặt Đàn Lâm cứng đờ, cầm lòng không đậu trợn to mắt. 

Bảy người kia nghi hoặc nhìn nhau, ngỡ như trước mắt, hết thảy đều là ảo giác. 

Vừa rồi, lại là Phong Phiêu Phiêu, nữ sinh Văn Viện mà bọn họ cho là mảnh mai, yếu đuối, nhu nhược.

Bảy người nhìn không rõ động tác của Phong Phiêu Phiêu nhưng Đàn Lâm đứng phía sau lại thấy được vài phần, sửng sốt một lúc hắn bỗng nhiên cười thành tiếng: "Đạp mòn giày sắt không tìm được". Được đến lại chả phí công phu. 

Hắn vốn dĩ không ngờ rằng, chỉ là vô tình mang người kia theo, thế nào lại là người hắn cần tìm. 

Trách sao Trần Băng và Dương Ngưng Tuyết tìm không ra, hóa ra cô vốn dĩ không ở năm viện thể dục mà ẩn thân bên trong Văn Viện. 

Cẩn thận suy nghĩ  trước sau, Đàn Lâm lại khôi phục khuôn mặt cười vốn có, giọng điệu thâm sâu: "Phong học muội, giấu cũng sâu đấy".

Phong Phiêu Phiêu không để ý tới Đàn Lâm, cô chỉ chắn ở trước xe, ngăn cản bảy người kia tới gần Vệ Sở. Hiện tại cô đã biết, Vệ Sở vốn không có năng lực đánh nhau cùng những người này, nếu để những người này đến gần Vệ Sở, sẽ làm tổn thương tới anh. 

Bảy người kia lúc này cũng ghép hình tượng của Phong Phiêu Phiêu và cô gái đeo mặt nạ đêm đó gộp lại, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng nhưng không chờ bọn họ tới báo thù, Phong Phiêu Phiêu liền chủ động ra tay. 

Bởi vì đã có kinh nghiệm, thời gian Phong Phiêu Phiêu đánh bại bảy người này càng lúc càng ngắn, sau đó, giương mắt nhìn về phía Đàn Lâm đang khoanh tay đứng nhìn. 

Nhìn vào tình hình Phong Phiêu Phiêu lấy một địch bảy, Đàn Lâm cũng không hề khẩn trương, tư thái nhàn nhã, ung dung nhìn cô, ánh mắt sáng tỏ, như thể đang nhìn một loại sinh vật trước nay chưa từng thấy. 

Tuy rằng hắn vẫn dùng một khuôn mặt trẻ con, hồn nhiên như cũ, cũng không biết là vì cái gì, trong lòng Phong Phiêu Phiêu dâng lên một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm. 

"Phong Phiêu Phiêu". Phía sau truyền tới tiếng gọi của Vệ Sở. Phong Phiêu Phiêu lui về phía sau, lưng dựa ở cửa xe thể thao nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người kia, toàn thân cũng không dám lơi lỏng phòng bị. 

Vệ Sở ngồi ở trong xe, tư thái còn nhẹ nhàng hơn so với Đàn Lâm : "Đàn Lâm là truyền nhân chính thống của bát cực quyền. Bát cực quyền phát lực mạnh mẽ, mạnh bạo bất ngờ, tấn công lấy hiểm thế thắng người, khi cận chiến, hãy cẩn thận một chút, đừng cho hắn chạm được vào người, đặc biệt ngàn vạn lần không được cho hắn đánh thật, em ăn không được một quyền của hắn".

Đàn Lâm cũng nghe Vệ Sở nói, liền có chút giật mình: "Mày biết? À, tao hiểu được, là bọn Trần Băng nói cho mày".

Vệ Sở cũng không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng cười nói: "Vốn chẳng cần người khác, tao nhìn bộ dáng tung tăng nhảy nhót của mày là biết xương cốt mày là thứ gì".

Đàn Lâm không giận chỉ cười: "Bạn học Vệ Sở nếu hiểu tao rõ như vậy thì cũng nên biết, Phong học muội không phải đối thủ của tao". Hắn có chuẩn bị mà tới, ở kho hàng này động tay chân một chút, che chắn sóng vô tuyến, hiện tại hai người muốn gọi di động cầu cứu, cũng không có cửa. 

Khi xuống xe, hắn còn tiện tay cầm theo chìa khóa xe, xe kia không thể khởi động. 

Trừ phi bọn họ đánh bại hắn, nếu không không thể thuận lợi rời khỏi đây. 

Phong Phiêu Phiêu rùng mình trong lòng, không muốn tin tưởng lời này của Đàn Lâm nhưng tiếng nói của Vệ Sở lại khiến lòng cô trùng xuống: "Không sai, em ấy đúng thực không phải đối thủ của mày".

Tại sao lại như vậy? Cô liều mạng bị bại lộ, đánh cũng đánh rồi nhưng lại không có hy vọng thắng được, chẳng những bại lộ chính mình cũng không thể bảo vệ Vệ Sở.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro