Chương 9: Nguyên nhân, mặt baby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong Phiêu Phiêu nhìn bóng dáng Lê Hoa liền sửng sốt một chút, tiếp theo đã bị một nam sinh đi ngang qua hấp dẫn lực chú ý, nam sinh kia đại khái cao 175cm, nếu là bình thường thì có thể tính là khá cao nhưng ở sân vận động của Học Viện, chiều cao như vậy lại có hơi thấp.

Nam sinh này có một cái mặt giống trẻ con, đôi mắt thanh triệt hồn nhiên như phân rõ được thị phi phải trái, khuôn mặt phấn nộn như thể véo cái liền chảy thành nước, hắn chắc là vội vã chạy tới, tới chỗ ngồi trước mặt Phong Phiêu Phiêu thì dừng lại hơi khom lưng thở hổn hển, sau liền đứng dậy, nhìn dáo dác xung quanh giống như đang tìm ai đó.

Mà hắn lại đứng đúng vị trí ngăn trở Phong Phiêu Phiêu xem đài luận võ bên khoa Thái Cực, Phong Phiêu Phiêu hơi nghiêng thân mình một chút nhưng người nọ cũng bước một bước, lập tức chắn tới kín kẽ, ngay lúc Phong Phiêu Phiêu quay sang bên khác, nam sinh kia cũng lại chuyển động theo hướng khác tìm xung quanh.

Như thế lặp lại vài lần, nếu không phải nam sinh kia không hề đặt ánh mắt tại chỗ cô, biểu tình cũng thật ngây ngô, Phong Phiêu Phiêu căn bản sẽ cho rằng là hắn cố ý, không thể tiếp tục nhịn như vậy, Phong Phiêu Phiêu nhỏ giọng nói: "Bạn học, làm phiền một chút, có thể hay không đừng đứng ở chỗ này?".

Nam sinh kia lúc này mới chú ý tới Phong Phiêu Phiêu, hắn vội vàng né sang một bên: "Hẳn là tôi làm phiền mới đúng, vừa rồi không có chú ý tới bạn, thật xin lỗi". Khi nói chuyện, gương mặt phấn nộn lại hơi phiếm hồng, mắt to hơi chớp chớp, trông thực đáng yêu.

Phong Phiêu Phiêu cười cười tỏ vẻ không ngại, liền nhìn tới khoa Thái Cực bên này, lúc này Lê Hoa đã thay một thân công phục màu trắng rộng thùng thình, vạt áo dài tới trên đùi, mà những người khác ở khoa Thái Cực cũng tụ lại ở dưới võ đài, không biết đang thương lượng cái gì.

Phong Phiêu Phiêu cũng đang vì khoa Thái Cực mà sầu lo, tuy rằng cô hiện tại không phải ở khoa Thái Cực, thậm chí, cô không thể ở trước mặt người khác thi triển võ công nhưng cũng học Thái Cực, hơn nữa những lời Lê Hoa nói lúc trước cũng làm Phong Phiêu Phiêu nảy sinh chút cảm tình với đoàn thể này, cô không hề muốn nhìn thấy khoa Thái Cực thất bại mà giải tán.

Nhưng cô không cách nào ngăn cản được.

Trước mắt cô bỗng tối sầm lại, ngay sau đó một khuôn mặt xuất hiện trước mặt Phong Phiêu Phiêu, chính là nam sinh có khuôn mặt baby vừa rồi, hẳn mở to đôi mắt tò mò nhìn Phong Phiêu Phiêu, hỏi: "Bạn học này, cô giống như rất quan tâm Thái Cực hệ a, cô cảm thấy họ có bao nhiêu phần trăm thắng cuộc?".

Phong Phiêu Phiêu chớp chớp mắt, tuy rằng nội tâm đang hoảng sợ, trên mặt lại không thể nhìn ra biểu tình, vẻ mặt vô tội mờ mịt: "Tôi không biết.. Tôi không hiểu lắm...".

Nam sinh kia mắt sáng lên, giống như phát hiện ra cái gì truy hỏi: "Nếu không có hứng thú, vậy vì cái gì muốn tới đây?".

Phong Phiêu Phiêu cúi thấp đầu một chút, nhỏ giọng nói là vì lần trước nghe được một ít tin đồn mới chú ý tới khoa Thái Cực, ngẫu nhiên nghe thấy tin tức bọn học muốn luận võ, liền thuận tiện tới xem.

"A". Nam sinh kia cũng nhớ tới tin đồn lần trước nháo rất to, biết Phong Phiêu Phiêu không phải tới vì nguyên nhân mà hắn suy nghĩ, liền lập tức mất đi hứng thú, quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, lại chạy đi nơi khác.

Nhưng là ngay lúc hắn vừa quay đi, Phong Phiêu Phiêu nghe thấy được hắn nhỏ giọng nói thầm: "Mười vạn, rốt cuộc là ai đặt?". Âm thanh kia thực nhỏ nhưng Phong Phiêu Phiêu đã từng luyện võ, thính giác so với người thường tinh nhạy hơn rất nhiều nên nghe được rõ ràng những gì hắn nói.

Mười vạn? Cái gì mười vạn?

Phong Phiêu Phiêu vẫn chưa thể hiểu được thì bên sân đấu nổi lên một trận ồn ào, người của khoa Taekwondo rốt cuộc cũng tới rồi, tổng cộng có hơn bốn mươi người, còn không đến một nửa hệ, bọn họ mặc đạo phục luyện tập, đều là đai đen. So sánh với khoa Thái Cực là một mảnh trầm thấp, các thành viên khoa Taekwondo nhìn qua đều rất có tinh thần, thậm chí bảy người bị Phong Phiêu Phiêu đánh bại cũng rất hào hứng.

Quy tắc thi đấu là đấu bảy trận, chọn thi đấu theo vòng tròn, người thi đấu có thể chọn đội viên của chính mình, trong đó nếu có một bên thắng lợi thì bên còn lại phải rời sân, bên thắng lợi vẫn là người thắng lúc ấy thi đấu, thẳng đến khi người này bị đánh bại mới thôi.

9 giờ đúng, thi đấu bắt đầu.

Một nam sinh của khoa Taekwondo nhảy lên sàn đấu, bộ dáng tùy tùy tiện tiện, xem ra bọn họ căn bản không hề thương lượng ai lên trước, ai thích lên trước thì lên, mà khoa Thái Cực đắn đo một lúc lâu, đương nhiên là Lê Hoa ra trận trước.

Phong Phiêu Phiêu trong lòng có chút thất vọng, nghĩ có lẽ ngày ấy lúc Lê Hoa bị vây đánh chưa thể hiện bản lĩnh thật của mình, lúc này hẳn là sẽ đánh hết sức không chừng nhưng hai bên vừa lên võ đài, người khoa Taekwondo nhanh chóng tiếp cận, đột nhiên đá chân, một chiêu tuyệt đẹp quét tới phần đầu Lê Hoa, lúc đá mang theo tiếng gió, có thể thấy được  cú đá này lực đạo rất mạnh.

Taekwondo là một loại võ chủ yếu thiên về chân, kỹ xảo của nó, 70% kỹ thuật là về chân, tay và thân trên chỉ thiên về phòng thủ và chống đỡ, bởi vậy người khoa Taekwondo vừa lên liền đá chân để công kích.

Lê Hoa lui về phía sau không kịp, chỉ có thể đưa tay ra đỡ để giảm bớt lực đạo, hắn mới đánh ra một động tác, Phong Phiêu Phiêu liền buồn bực nhíu mày.

Động tác không đúng, phản ứng không đủ nhanh, linh hoạt, cương nhu không đủ.

Không ngoài dự đoán của Phong Phiêu Phiêu, hai người giao đấu trong chốc lát, Lê Hoa liên tiếp lui về sau vài bước, đứng yên lắc lắc tay, hiển nhiên là vì không so được với lực chân của đối phương, cánh tay phải chịu một lực lớn.

Phong Phiêu Phiêu trong lòng thở dài, biết không thể xem được tiếp, đang muốn rời đi thì có người ở bên cạnh cô ngồi xuống, cô nghiêng đầu nhìn, ngoài ý muốn lại là Vệ Sở.

Vệ Sở vẫn là một thân áo đen, thần tình lạnh lùng, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào đài luận võ, bỗng nhiên nói chuyện với Phong Phiêu Phiêu: "Cô có biết vì sao khoa Taekwondo phải khiêu chiến khoa Thái Cực không?".

Phong Phiêu Phiêu vẫn tưởng nguyên nhân không phải là vì bọn họ vẫn luôn bất hòa sao? Nhunge lời chưa nói ra tới miệng liền đột nhiên nghĩ tới cái gì, phát ra một tiếng kinh hãi.

Chẳng lẽ?

Vệ Sở lạnh lùng cười: "Nghe nói mấy ngày trước bảy người khoa Taekwondo bị một nữ sinh Thái Cực đánh bại, khoa Taekwondo muốn khoa Thái Cực giao nữ sinh kia ra nhưng sinh viên khoa Thái Cực đều là nam, tiêu chuẩn còn không ra gì, căn bản không tồn tại một cao thủ như vậy, càng đừng nói là nữ".

Vì thế, cứ như vậy, người khoa Thái Cực cho rằng khoa Taekwondo cố ý biến không thành có mà khoa Taekwondo lại không chịu từ bỏ tìm kiếm cao thủ Thái Cực kia nên mới có trận luận võ ngày hôm nay, thứ nhất là vì trả thù, còn lại là tính ép nữ sinh Thái Cực kia ra mặt.

Hóa ra trận luận võ này là vì cô mà ra, Phong Phiêu Phiêu liếc nhìn qua, lại thấy Lê Hoa liên tiếp bị đánh lui về sau, trong mắt liền thấy áy náy.

Nhưng là lo lắng suông như vậy không có tác dụng, cô thật sự không thể cho người khác biết sự thật về võ công của cô, chẳng lẽ trước mặt bao người như vậy lại bắt cô sắm vai nữ hiệp che mặt một lần nữa?

Tưởng tượng đến tình hình như vậy, Phong Phiêu Phiêu liền cảm thấy quá mất mặt. 

Chút lời tâm tình của edit: hồi đó trẻ người non dạ còn không biết tiếng trung, giờ ngồi sửa đúng là mợt ghia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro