Chương 65: Tâm ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cacao

Thỏa thuận xong, đám người Diệp Cửu Thu một bên đi đến chỗ Hủ Thiên Khô Mộc, một bên lần lượt chào hỏi cùng Giả Hồng Liên.

Khi Diệp Cửu Thu khô cằn báo ra tên chính mình, ánh mắt Giả Hồng Liên rõ ràng sáng lên, ánh mắt nhìn hắn hiển nhiên hữu hảo hơn so với đám Đồ Kỉ, Ma Long Tử nhiều.

Diệp Cửu Thu bị nàng nhìn đến sửng sốt, theo bản năng giơ tay cọ cọ mặt, sao lại lấy loại ánh mắt này nhìn hắn? Chẳng lẽ tình địch còn có thể thêm điểm*?

* mk chẳng hiểu chỗ này là sao. Ai hiểu giải thích hộ cái 难道情敌还可以加分的?

Lúc này, Đồ Kỉ lắc lư đi đến bên người hắn, giơ tay nhanh chóng sờ soạng mông hắn, thời điểm hắn kinh ngạc cúi đầu, Đồ Kỉ giương lên một gương mặt tươi cười nhìn kiểu gì cũng thấy thiếu đòn: “Diệp Cửu Thu, không nghĩ tới ngươi lớn lên còn không tồi.”

“?”Diệp Cửu Thu phản ứng nửa ngày, rốt cuộc nhớ tới một sự kiện.

Núi này cấm linh, mà dịch dung trên mặt hắn mất đi linh lực chống đỡ, tự nhiên liền biến mất.

Nguyên lai đã lộ ra bộ dáng thật sao? Vừa rồi không khí giằng co khẩn trương, hắn cũng không chú ý điểm này. Diệp Cửu Thu nhíu mày, khóe mắt dư quang thoáng nhìn tiểu hài tử lại lén lút duỗi tay tới sờ eo chân hắn, hắn theo bản năng liền nhấc chân đạp ra.

Đồ Kỉ phản ứng nhanh nhạy, thân mình chợt lóe liền tránh thoát, nhảy đến chỗ xa hướng Diệp Cửu Thu chớp chớp đôi mắt: “Có hứng thú trở về làm Vương phi của ta không?”

Khóe miệng Diệp Cửu Thu trừu trừu, cư nhiên bị một tiểu hài tử như thế đùa giỡn, hắn cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy vô lực: “Không hứng thú.” Đối với một gương mặt tiểu hài tử, ngay cả sinh khí đều không sinh khí nổi.

Đồ Kỉ tiếc nuối thở dài: “Ngươi nếu nguyện ý, tùy thời đều có thể đổi ý.”

Hắn mới nói xong, đã bị một người từ phía sau đá sang một bên. Động tác của đối phương không phải như Diệp Cửu Thu có thể đơn giản tránh thoát, vì thế hắn hung hăng té ngã một cái, sau mới bò dậy hung hăng kêu lên: “Diệp Cửu U! Chuyện này liên quan gì đến ngươi!”

Diệp Cửu U thong thả ung dung đi qua chỗ hắn vừa mới đứng, thực không thành ý nói: “Ngươi cản đường.”

Hỗn đản! Một khối đất bằng lớn như này, chỗ nào có đường! Đồ Kỉ nghiến răng nanh, hận không thể bổ nhào vào người Diệp Cửu U cắn xuống một miếng thịt. Nhưng hình ảnh Diệp Cửu U tay không bóp nát pháp bảo còn rõ ràng trước mắt, hắn cân nhắc một chút thực lực hai bên địch ta, vì thế lại nắm chặt tay, yên lặng nhịn.

Giả Hồng Liên thấy bọn họ làm ầm ĩ, ánh mắt dao động vài cái, vẫn rơi xuống mặt Diệp Cửu Thu.

Diệp Cửu Thu cứng đờ kéo kéo khóe môi, không xác định toát ra một ý niệm: Hắn giống như hấp dẫn tình địch rồi?

Hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nhanh trí toát ra một suy nghĩ lệch lạc: Hắn không thể ngăn cản Cửu U coi trọng Giả Hồng Liên, nhưng lại có thể cản trở Giả Hồng Liên cùng Cửu U ở bên nhau nha!

Hai mắt hắn sáng lên, liền cho Giả Hồng Liên một cái tươi cười hữu hảo, viền mắt hơi dài cong lên độ cung đẹp đẽ, hàng mi dày cụp xuống, thấp thoáng con ngươi thủy sắc liễm diễm, cả người sạch sẽ trong sáng như thủy tinh.

Ma Long Tử bên cạnh mắt nhìn thẳng, Đồ Kỉ sờ sờ cằm nhỏ cười đến ý vị thâm trường, trong mắt Giả Hồng Liên càng nhiều thêm vài phần thưởng thức.

Diệp Cửu U không tiếng động liếc mắt một cái, thầm nghĩ y biết nhược điểm duy nhất của Giả Hồng Liên đó là không hề có sức chống cự đối với sắc đẹp, nhưng lại là lần đầu biết, Diệp Cửu Thu cư nhiên nổi lên tâm tư đối với nữ tử như Giả Hồng Liên.

Y hồi ức một chút thời điểm chính mình lúc trước nhìn thấy Giả Hồng Liên...

Lúc ấy tình cảnh của y rất ác liệt, Giả Hồng Liên với y là đồng bọn vừa lợi dụng vừa hợp tác, chỉ thế mà thôi.

Nhưng Diệp Cửu Thu thế mà có tâm tư khác, là bởi vì tình cảnh bất đồng sao?

Y hiểu biết Diệp Cửu Thu, nếu không có ý tưởng khác, hắn sẽ không biểu hiện như vậy. Nhưng y lại cảm thấy bỗng nhiên không hiểu biết Diệp Cửu Thu, bởi vì ở trong mắt y, Diệp Cửu Thu không nên có ý tưởng với Giả Hồng Liên.

Đặc biệt là chủ động cười đến câu nhân như vậy, lại là học của ai? Hà Sơn Kiến?

Nghĩ đến gương mặt kiên nghị của Hà Sơn Kiến cười như vậy, dù là Diệp Cửu U, cũng tê dại hết cả người, nhanh chóng dừng lại không thể tưởng tượng tiếp nữa.

Sau khi y lấy lại tinh thần, mới bỗng nhiên phát hiện, Diệp Cửu Thu bên kia đã một câu lại một câu kêu “Hồng Liên tỷ”.

Sắc mặt Diệp Cửu U lạnh xuống, chỗ nào dám nói không có tâm tư khác?!

Có lẽ là bởi vì Diệp Cửu Thu vẫn luôn ở trong phạm vi khống chế của y bỗng nhiên lộ ra một mặt y không biết, hoặc là còn có tâm tư gì đó khác trộn lẫn bên trong, trong lòng y bỗng nhiên dâng lên bực bội lo âu không biết tên, con ngươi giăng đầy mây đen trầm đến tích thủy.

Diệp Cửu Thu lặng lẽ thoáng nhìn dáng vẻ này của y, càng thêm kiên định chính mình làm như vậy là chính xác hữu hiệu, đắc ý cong cong đôi mắt.

Bọn họ một đường dọc theo đường lớn đi lên đỉnh núi, trên đường có thể cảm giác được có người quan sát đánh giá bọn họ, trong lòng biết là người của thế lực khác, cũng không để ý đến. Tóm lại động thủ mới thấy thực lực.

Diệp Cửu Thu có loại cảm giác nắm chắc chiến thắng trong tay, siêu gian lận. Bọn họ bên này có hai tên phi loại, thi khôi cùng yêu thú, chỉ luận lực lượng cơ thể, ai có thể so được với bọn họ?

Khi sắp đến đỉnh núi, liền có thể thấy rõ ràng ranh giới mỗi phe, không ít tu sĩ một đội canh giữ ở chỗ kia. Trong đó một đội nhìn thấy Giả Hồng Liên, lên tiếng tiếp đón một chút, rõ ràng là người bên Giả Hồng Liên. Giả Hồng Liên đơn giản dặn dò bọn họ vài câu, liền tiếp tục mang theo đám Diệp Cửu Thu, lướt qua những người này lên đường, đi về phía đỉnh núi.

Lại đi không bao lâu, bọn họ liền có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng hình cao lớn màu đen.

Đó chính là Hủ Thiên Khô Mộc? So với thánh dược còn cao cấp hơn một cảnh giới - thượng cổ thánh dược? Hiện tại được xưng là tiên dược?

Diệp Cửu Thu ngẩn ngơ, cảm thấy một lòng tràn đầy chờ mong bị một chậu nước lạnh... Không, một thác nước lạnh tưới xuống, nội tâm lạnh như băng.

Thực vật kia hình thể là một gốc cây, có thể gọi là cao lớn, nhưng cũng chỉ là cao lớn bình thường, toàn thân đen nhánh như mực, thân cây khô khốc, bên trên nứt ra từng khe hẹp dài hằn sâu. Tán cây từ vô số cành mềm mại tạo thành, không một mảnh lá cây, cành rậm rạp, có một ít giống như roi dài múa may trong không trung, có một ít lẳng lặng rũ trên mặt đất.

Nhưng chi tiết hơn, lại không thấy rõ lắm.

Bởi vì bốn phía quanh Hủ Thiên Khô Mộc, bằng mắt thường có thể thấy có vết nứt không gian, thường thường thoáng hiện, trong đó ẩn chứa nguy cơ làm người không khỏi kinh hồn táng đảm.

Không gian trong vết nứt vặn vẹo, làm người xem không rõ tình huống bên trong.

Diệp Cửu Thu có chút thất vọng, hắn cho rằng Hủ Thiên Khô Mộc nhìn sẽ có bao nhiêu thần dị, kết quả cũng chỉ là như thế, vẻ ngoài thường thường.

Như là nhìn ra suy nghĩ của hắn, Đồ Kỉ đi tới, nhỏ giọng giải thích cho hắn: “Hẳn là kết giới này hạn chế Hủ Thiên Khô Mộc. Cho nên vô luận là ngoại hình hay là năng lực, đều không thể hoàn toàn hiện hóa trước ngoại giới.”

“Nếu không có tầng kết giới này, tất cả mọi người trong Linh Khư sẽ bị độc chết, còn là một thân linh lực bị hút khô, hóa thành tro bụi.” Hắn đè thấp thanh âm, cố ý đe dọa Diệp Cửu Thu.

Diệp Cửu Thu lĩnh ngộ gật gật đầu, một bàn tay lại đúng lúc ngăn lại mấy cái móng heo của Đồ Kỉ đang định sờ lên eo hắn. Đối với Đồ Kỉ luôn không biết mệt làm mấy động tác nhỏ, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ cúi đầu: “Thỏ Kỉ, ngươi như vậy, dáng vẻ rất giống tiểu muội cùng ta chơi đùa, ngươi hiểu sao?”

Tay Đồ Kỉ cứng đờ giữa không trung, Thỏ Kỉ? Tiểu muội?

* tên Đồ Kỉ đọc giống thỏ con

Hắn nuốt một ngụm tức, ứ nghẹn quay đầu, đi đến một bên nhìn chằm chằm tay nhỏ của mình, tâm nói chờ ra khỏi Linh Khư, nhất định phải hóa thành nguyên hình hung mãnh uy vũ, hung hăng áp đảo Diệp Cửu Thu, xem hắn còn có thể nói ra mấy từ Thỏ Kỉ đó được hay không!

Lúc trước Ma Long Tử đỏ mắt nhìn hắn sờ soạn Diệp Cửu Thu, bây giờ đúng lúc ngồi xổm bên cạnh hắn bỏ đá xuống giếng, vẻ mặt thâm trầm cảm khái: “Lớn lên giống tiểu hài tử, có chỗ lợi cũng có chỗ hại nha.”

Đồ Kỉ nghe vậy, quay đầu thương hại liếc hắn ta một cái: “Ta chính là tìm việc vui chơi chơi thôi, lại không không phải hắn thì không thể. Nhưng mà ngươi, thật sự để tâm hắn? A, trong lòng nhân gia có người, ngươi còn dính một bên xum xoe, quả thực buồn cười.” Đem buồn bực trong lòng toàn bộ phát tiết lên người Ma Long Tử.

Ma Long Tử hiển nhiên không tin: “Ngươi mới nhận thức hắn bao lâu, sao biết hết được?”

Đồ Kỉ liếc mắt nhìn Diệp Cửu Thu một cái, lại nhìn Diệp Cửu U một cái, cuối cùng giơ tay vỗ vỗ vai Ma Long Tử: “Ngươi muốn hành động, tốt nhất là nhanh chút. Lại qua không lâu, sợ là một tia cơ hội cuối cùng cũng không có.”

Ma Long Tử bị hắn sát lại nói chuyện lạ lùng làm cho ngốc lăng, ngây người hồi lâu, mới nhíu mày lắc lắc đầu, thầm nghĩ tiểu quỷ Đồ Kỉ này nói chuyện, không đáng tin. Nhưng vì cái gì lại có chút hoảng hốt?

Bọn họ ngồi trên mặt đất bên ngoài kết giới Hủ Thiên Khô Mộc, yên tĩnh chờ Khô Mộc kết quả, kết giới tiêu tán.

Phụ cận kết giới còn có một số đội ngũ khác, trừ bỏ bốn đội ngũ ở Thiên Ma Cung lúc trước, còn có không ít tán tu, hoặc là những môn phái tham dự khác tạo thành đội ngũ.

Giả Hồng Liên tạm thời đến chỗ đệ tử Nhất Kiếm Các bên kia, bàn giao sự tình. Ma Long Tử chạy tới Thiên Ma Cung diễu võ dương oai. Đồ Kỉ lắc lư bốn phía một vòng, chào xong liền không biết đi đến chỗ nào rồi.

Chỉ còn có Diệp Cửu Thu, tâm như nổi trống ngồi xuống bên cạnh Diệp Cửu U, khẩn trương hề hề không dám nhìn thẳng mặt Diệp Cửu U.

Lâu lắm không ở cùng một mình, liền có chút không quen.

“Cửu U.” Hắn nhịn không được hỏi, “Ngươi vì sao phải cùng Hồng Liên tỷ kết minh?”

Còn kêu Hồng Liên tỷ? Diệp Cửu U nhíu mày: “Ngươi thật sự cho rằng chúng ta phải hỗ trợ nàng?”

“A?” Diệp Cửu Thu bị lời này hỏi lại, rốt cuộc kéo về thần trí, có thể bình tĩnh ngẫm lại.

Nghĩ đến đây, hắn liền phát giác ra.

Tuy có lời thề, nhưng lời thề hình như cũng không đủ lực ước thúc.

Bọn họ có thể trước tiên giúp Nhất Kiếm Các đoạt trái cây, nhưng sau đó chẳng lẽ bọn họ không thể đoạt lại? Chỉ đơn giản là trước liên thủ, sau lại tranh đoạt lần nữa thôi.

Lại nói trở về, liền tính bọn họ đối với trái cây không có lòng tham, nhưng thật sự hai tay dâng lên, vậy đồ vật Giả Hồng Liên đáp ứng, bọn họ thật sự có thể lấy được?

Liền tính phát hạ Đại Đạo chi thệ thì thế nào?

Lập lời thề chính là Giả Hồng Liên, lại không phải Nhất Kiếm Các. Giả Hồng Liên có thể thay thế Nhất Kiếm Các sao? Nếu Nhất Kiếm Các vứt bỏ nàng, chỗ tốt nàng hứa hẹn kia ai tới thực hiện?

Hai bên hứa hẹn đều không vững chắc. Hoặc là nói trong lòng mỗi người đều rõ ràng, chỉ là “tạm thời” kết minh thôi.

Diệp Cửu Thu càng nghĩ càng ảo não, sao lúc trước lại không phản ứng được?

“Ngay cả Giả Hồng Liên đều không tin, ngươi thế mà tin?” Diệp Cửu U lãnh đạm ghét bỏ, lúc này đúng thời điểm thọc cho Diệp Cửu Thu một đao.

“...” Hắn chỉ là quan tâm quá bị loạn. Diệp Cửu Thu ở trong lòng yên lặng phản bác. Nhưng ngay sau đó ánh mắt hắn sáng lên, “Nói như vậy, Cửu U ngươi cũng không phải...” Khi hắn đối diện với đôi mắt đen nhánh của Diệp Cửu U, nhanh chóng ngậm miệng đem lời nói nuốt vào, sau đó hướng Diệp Cửu U giương lên một gương mặt xinh đẹp tươi cười, cong môi không nói lời nào.

Trong lòng hắn cao hứng, nếu Cửu U coi trọng Giả Hồng Liên, sao có thể lãnh đạm tính kế lợi ích được mất như vậy? Nguyên lai hết thảy đều là hắn nghĩ sai.

Cục đá lớn trong lòng đột nhiên buông xuống, toàn thân trên dưới Diệp Cửu Thu đều nhẹ nhàng không ít, cơ hồ ngay cả mỗi một sợi tóc đều phát ra bầu không khí sung sướng, làm Diệp Cửu U ghé mắt nhìn không thôi —— vì cái gì bị y đả kích, còn có thể vui vẻ như vậy?

Diệp Cửu Thu càng ngày càng kỳ quái. Trong lòng Diệp Cửu U phức tạp, tựa như nhìn chính mình hồi nhỏ dần đi lạc, mọc lệch, rốt cuộc không đoán trước được đối phương sẽ trưởng thành thành bộ dáng gì.

Cái này làm y lại một lần cảm thấy bực bội cùng lo âu.

“Cửu U...” Diệp Cửu Thu lại mở miệng nói. Hắn rũ con ngươi, nhìn chằm chằm mặt đất thô ráp đầy đá vụn, do dự hồi lâu. Thông qua chuyện Giả Hồng Liên lần này, hắn mơ hồ có cảm giác nguy cơ. Việc hôm nay là hắn hiểu lầm, nhưng sau này nếu trở thành sự thật thì sao? Nếu trước khi Cửu U tiếp thu hắn, đã động tâm với những người khác thì sao? Khi đó hắn nên làm thế nào? Giống hôm nay thấp thỏm bất an như vậy sao?

Hay là nói giống hôm nay một chân chặn ngang, kéo người khác đến bên người mình?

Hắn không muốn làm chuyện trái lương tâm như vậy.

Có lẽ, hắn nên làm Cửu U minh bạch cảm tình của hắn đối với y. Ít nhất cũng phải lưu lại một dấu vết trong lòng Cửu U, về phần sau này nên làm thế nào... Diệp Cửu Thu thực kiên định tỏ vẻ, đi một bước lại xem một bước đi, tổng so với sau khi Cửu U cùng người khác ở bên nhau, mà ngay cả tâm ý của hắn đều không hiểu được thì tốt hơn nhiều.

Nếu như người khác biết được suy nghĩ của hắn, đại khái cũng chỉ biết cười nhạo ba tiếng, ai mà mắt có vấn đề mới có thể coi trọng thứ dung mạo kia của Diệp Cửu U? Càng miễn bàn tên kia chỉ là một khối thi khôi! Không phải tất cả mọi người đều tìm kiếm cái khẩu vị lạ lùng như thầy trò Diệp Cửu Thu cùng Phong Ngọc Thư hai người này.

Nhưng người một khi đã thích, liền dễ dàng xem đối phương như tuyệt vô cận hữu*, thấy thế nào đều là tốt. Diệp Cửu Thu đúng là loại tâm thái lo được lo mất này.

* Chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít, rất hiếm. Gần nghĩa độc nhất vô nhị.(Xuất từ Tô Thức, Thượng hoàng đế thư).

Hắn rối rắm nửa ngày, thật vất vả hạ quyết tâm, khẽ cắn môi tính toán thẳng thắn tâm ý của mình. Nhưng bỗng nhiên thấy Diệp Cửu U đột nhiên đứng lên, bên tai cũng truyền đến từng trận kinh hô ——

“Sắp kết quả!”

“Mau! Chú ý!”

Lời nói bị nghẹn trở về, dũng khí tiêu hết, hắn héo rũ đứng lên, hướng Hủ Thiên Khô Mộc nhìn lại: Có phải Tiên dược ngươi có linh? Đang nhắc nhở ta hiện tại còn chưa phải thời cơ tốt nhất để mở miệng?

Ài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro