Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một

Không biết là toà tiên sơn nào tại Vân Thâm, trên núi có một vị Hàm Quang tiên quân Lam Vong Cơ. Vị tiên quân này nổi tiếng yên tĩnh. Trên núi ngoại trừ hắn ra thì không có người thứ hai, chỉ có hoa cỏ cá trùng, chim bay cá nhảy.

Chẳng qua, khung cảnh này đã bị một tiểu hồ ly tới phá vỡ.

Tiểu hồ ly này không thể tính là một loại "Tẩu thú" bởi vì nó đã tu thành yêu. Ngày đầu tiên hồ yêu đi vào trong núi đã đụng phải Lam Vong Cơ. Chỉ liếc mắt một cái, tiên quân đã nhìn ra đây là một con hồ yêu độ kiếp thất bại, bị đánh trở về nguyên hình.

Tiên quân tuy rằng tính tình thanh lãnh, nhưng tâm địa nhân từ, y phá lệ giữ hồ yêu ở lại dưỡng thương. Chờ hồ yêu dưỡng xong thương tích, đã có thể miễn cưỡng hoá thành hình người, tiên quân cũng không có đuổi hắn đi.

Có lẽ làm một người yên tĩnh lâu rồi, khó lắm mới có một chút náo nhiệt nên không nỡ thả hắn đi.

Tiểu hồ ly tên thật là Ngụy Anh, sau khi thành yêu thì có tự là Vô Tiện. Hắn đạo hạnh thực thiển, linh lực mỏng manh, tuy rằng tu luyện thành yêu nhưng cũng chỉ có thể biến thành bộ dạng thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Lỗ tai hồ ly cùng chiếc đuôi không thu được, chiếc đuôi xù xù rũ ở sau người lắc qua lắc lại. Có lẽ bởi vì hắn là hồ yêu nên gương mặt kia từ khi sinh ra đã phá lệ xinh đẹp tuấn tú.

Trạch Vu Quân là huynh trưởng của Hàm Quang Quân. Hắn lên trên núi gặp đệ đệ tình cờ nhìn thấy tiểu hồ ly, cũng hiểu vì sao Lam Vong Cơ lại thích nó. Ngụy Vô Tiện tuy tính tình cổ quái nhưng toàn thân tràn đầy sức sống thiếu niên.

Tuy rằng luôn ồn ào ầm ĩ nhưng lại rất nghe lời Lam Vong Cơ. Mặc kệ là đang làm cái gì, đánh cá hay là bắt chim, chỉ cần Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gọi một tiếng "Ngụy Anh", hắn liền vứt bỏ hết thảy mọi việc, vui vẻ chạy tới rúc bên người y. Tiểu hồ ly dựa trên người Lam Vong Cơ, đem đầu cọ vào lòng bàn tay y để y sờ đầu của hắn, một chút cũng không giống một con hồ ly giảo hoạt mà chỉ giống một con mèo ngoan ngoãn.

Tiên sơn ở Vân Thâm cách thành trấn của phàm nhân không xa, nhưng tiên quân cũng không đặt chân đến phố phường, muốn cái gì chỉ cần phất tay áo một cái là có thể biến ra. Nhưng Ngụy Vô Tiện và y không giống nhau. Hắn là một con hồ ly bản tính ồn ào, thích nhất là xuống chợ đi dạo hoặc là cùng đám trẻ phàm nhân chơi đùa. Tiên quân sợ hắn ở trên núi buồn chán, về sau hắn muốn cái gì liền cho phép hắn xuống trấn dưới núi mua.

Nhân gian đến Tết, Ngụy Vô Tiện muốn trang trí phòng bằng màu đỏ lụa, mấy thứ này ở Vân Thâm không có, Lam Vong Cơ liền đưa túi tiền cho hắn để hắn tự mình xuống núi mua.

"Chớ có ham chơi, trở về sớm một chút". Lam Vong Cơ nói với Ngụy Vô Tiện.

Thiếu niên khoác áo choàng che khuất cái đuôi cùng lỗ tai, đứng ở trước sơn môn vẫy tay tạm biệt Lam Vong Cơ rồi nhảy nhót xuống núi, một đường chơi đùa, hái hoa bắt bướm.

Xung quanh Vân Thâm bị mây mù che phủ. Những mây mù đó đều do linh lực của Lam Vong Cơ hoá thành. Tuy vậy, hắn đối với đường đi trên núi vẫn rõ như lòng bàn tay. Mà bước ra khỏi mây mù chính là thế giới bên ngoài.

Xa xa, bóng dáng Ngụy Vô Tiện đi tới, ven đường từ sớm đã xuất hiện hai bóng hắc y nhân đứng chờ, thấy hắn liền bước lên cung cung kính kính nói: “Lão tổ.”

“Xin hỏi lão tổ, khi nào ngài về?”

Ngụy Vô Tiện: “....”

Cẩn thận nhìn lại, không biết từ khi nào, áo choàng trên người thiếu niên đã bị cởi ra, thế nhưng không phải là hình thái thiếu niên nữa, sống mũi cao thẳng, mắt sáng như sao, mặt mày tinh tế, là một thanh niên phong thần tuấn lãng.

Ngụy Vô Tiện cười cười, lại không phải nụ cười hồn nhiên trước mặt Lam Vong Cơ, tựa hồ mang theo một tia hài hước.

Ngữ khí hắn mang theo phần nghiền ngẫm: “Không vội, ta còn muốn chơi thêm một lát.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro