Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Chương Đằng lại nhìn thấy đứa trẻ kia một lần nữa. Đứa nhỏ đứng trước cửa nhà, đứng thẳng đưa mắt nhìn đội ngũ đưa tang. Đứa nhỏ vẫn là cả người bẩn thỉu, mở đôi mắt to lanh lợi nhìn chằm chằm vào Chương Đằng.
      Chương Đằng lờ nó, tự nhiên đi thẳng. Vừa đi vừa như đang suy nghĩ chuyện gì, thực ra cái gì cũng không nghĩ. Khóc cũng đã khóc, hắn như một cái xác di động, cơ hồ không còn chuyện gì có thể khiến hắn có bất kỳ cảm xúc lớn nào.
      Dựa theo nghi thức ở quê, Chương Đằng đưa tang cha mẹ hắn. Sau một loạt các quy trình, hắn mệt đến mồ hôi đầm đìa. Trở về, hắn liền vọt vào nhà tắm, phát hiện dầu gội mang theo đã dùng hết rồi, chỉ có thể dùng sữa tắm cũng không còn nhiều mà tùy tiện gội đầu một chút.
      Hắn có chút không vui mà lau đầu đi ra, liền thấy cô hắn đi tới, có chút hối tiếc nói với hắn: "Chương Đằng a, cô và dượng con ở bên này còn có chút việc, không thể trở về ngay lập tức. Nếu không cô gọi người đưa con đến trạm xe gần nhất được không?"
      Chương Đằng vội vàng nói: "Không sao đâu, cô. Đại khái mất bao lâu ạ?"
      Cô nói: " Một tuần lễ đi... như thế nào, con có thể dợi được không?"
      Chương Đằng cười nói: "Cô cũng không phải không biết, con không có việc gì, thực sự rất nhàn."
      Nghe những lời này, cô hắn cũng không làm sao cao hứng, cô thấy hơi lo lắng. Cô nhìn Chương Đằng, châm chước mở miệng: "Chương Đằng à..."

      Chương Đằng nhìn cô.

      "Người sống, vẫn là phải tìm chút ký thác cho mình. Không phải không thực hiện được." (Mình méo hiểu chỗ này nó nói cái gì nữa :)) ai giúp mình với, gốc là "人活着,还是要给自己找些寄托。不然行不通的。")

      Chương Đằng ôn hòa cười cười, nói dối cực kì tự nhiên: "Cô đừng lo lắng, con có ký thác."

      Chương Đằng hỏi mượn người trong thôn xe điện, lái đến phố mua sắm gần nhất.

      Nói là phố mua sắm, kỳ thực...

      Chương Đằng nhìn vào tòa nhà hai tầng bên cạnh, phía trên rách rách rưới rưới viết ba chữ "Cung tiêu xã", tâm tình có chút phức tạp.

      Hắn tùy ý chọn một chai dầu gội thương hiệu phổ biến nhất, trả tiền rồi đi ra ngoài.

      Hắn lái xe không chủ đích, lắc lư khắp nơi, thấy không có gì thú vị liền muốn về nhà.

      "Bán cá vàng! Năm tệ hai con! Năm tệ hai con!"

      Chương Đằng buồn bực ngán ngẩm mà bước lên phía trước, không chút nào muốn mua mà nói cái giá: " Hai con năm mươi xu được hay không?"
(1 tệ=10 hào, 1 hào=10 xu)
      Chương Đằng mang theo một túi cá vàng, dựa vào ký ức đi tới nhà của đứa nhỏ.
      Đứa nhỏ đang lấy nước bên giếng. Nó ném cái xô xuống giếng một cách thành thạo, sau khi nước tràn vào đầy một xô, đứa nhỏ khó khăn mà kéo nó lên.

      "Cần giúp một tay không?" Chương Đằng đi tới.

      Đứa nhỏ nhìn hắn, sững người, trực tiếp buông lỏng tay. Cái xô đang kéo được một nửa liền rớt xuống, ào ào ào một tiếng. Đứa nhỏ vội vã nắm lấy dây thừng để tránh dây thừng cũng rơi xuống.

      Chương Đằng nhìn vào trong nhà đứa trẻ: "Đang nghịch nước à? Làm sao lúc nào cũng chỉ thấy nhóc một mình?"

      Nhà đứa trẻ là một ngôi nhà gỗ nhỏ một tầng. Cánh cửa đã bị phai màu, một cái giá phơi quần áo rỉ sét, trên giá phơi hai ba cái khăn lông, gió vừa thổi, hơi lay động. Bên ngoài thoạt nhìn không giàu có, nhìn bên trong càng tăng thêm mấy phần tồi tàn.

      Chương Đằng càng ngày càng hiếu kì. Một tiểu hỗn huyết, một trong cha mẹ của nó phải là người nước ngoài. Nhưng cái nơi hẻo lánh này, một sợi lông vàng hắn cũng không nhìn thấy.

      Đứa trẻ này đến từ đâu?

      Đứa nhỏ nhìn vào cái túi nhựa trong suốt mà hắn đang cầm, trong túi có mấy con cá vàng đang bơi.

      "Cá vàng, có muốn không?" Chương Đằng thoáng đưa cái túi ra một chút, kiên nhẫn nói: "Đưa nhóc mấy con?"

      Đứa nhỏ nhìn cá vàng đã lâu, dường như là yêu thích. Trên tay vẫn luôn nắm chặt dây thừng, trong khe móng tay còn có bùn đen.

      Qua một hồi lâu, Chương Đằng  đã không còn kiên nhẫn để chờ đứa nhỏ lên tiếng. Đứa nhỏ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Chương Đằng, chầm chậm mà lắc đầu.

      "Không nuôi nổi." Đứa nhỏ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro