Chương 73 : Thủ Lĩnh Dược Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : MNMC

Đây là một gian phòng rất phổ thông. Bố trí không có gì khác các nhà bình thường.

Ngồi chính diện là một nam tử trung niên đang uống trà, bên cạnh đang đứng hai thiếu niên mặc áo lam, ở trước là một ông lão rụt rè, tay kéo một nam hài chừng năm, sáu tuổi.

"Đưa tay ra." Thiếu niên đứng bên trái nói với nam hài trước mặt.

Ông lão vội vàng nắm tay cậu bé, rụt rè nhìn ba người. 

Thiếu niên vươn tay ấn vào cổ tay được đặc biệt rửa sạch của cậu bé, sau đó nhỏ giọng nói với người đàn ông đang uống trà: "Sư thúc, không có linh căn."

Đôi mắt của ông lão tràn đầy hy vọng giờ đây tối sầm lại, sau khi cậu bé ra hiệu muốn đi, ông mới lặng lẽ kéo cậu ra ngoài. 

Phía sau nàng, một người phụ nhân ăn mặc lộng lẫy, mập mạp còn đang kéo theo nữ hài nước mắt lưng tròng, nịnh nọt nói: "Mời các tiên sư xem qua ạ."

Thiếu niên liếc nhìn nàng ta: "Đây là người nhà ngươi? Chúng ta không chấp nhận bất kỳ đứa trẻ nào bị bắt cóc".

Phụ nhân mập mạp khoát tay áo, vội vàng nói: "Cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám bắt cóc người đến lừa gạt tiên sư, đây là con của phu quân hồi trước, ta cảm thấy nàng thông minh lanh lợi. Nếu như có thể nhập tiên môn thì là phúc của nàng rồi."

Thì ra là mẹ kế, thảo nào mặt đỏ bừng bừng, quần áo tươm tất, ngoài bó hoa ra còn có mấy chiếc trâm bạc được cài trên đầu. Nhưng còn nữ hài kia thì xanh xao hốc hác, quần áo rách nát.

Miễn là không phải bắt cóc. Thiếu niên cũng không để ý lắm, lạnh lùng nói: "Đưa tay ra."

Nữ hài nghe tới đây, nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, người mẹ kế thấy vậy lại vội giằng lại, bọn họ bắt đầu cãi vã trong phòng.

Người đang uống trà đặt tách xuống bàn nhỏ, sau đó cau mày lạnh lùng nhìn. 

Phụ nhân mập mạp sợ hết hồn, dùng sức kéo tay nữ hài kia ra. 

Thiếu niên thấy vậy cố gắng đặt ngón tay lên, nhưng nữ hài vẫn lắc đầu không chịu.

Người mẹ kế sắc mặt đại biến, không thể không lôi nữ hài kia ra ngoài, sau đó liền nghe được hàng loạt tiếng đánh mắng từ bên ngoài truyền đến.

Vài hài tử trước mặt Hoà Thuận cũng không ngoại lệ, tất cả đều không có linh căn và bị từ chối.

Lúc này đến lượt Hoà Thuận, nàng kéo nhẹ thím Lưu, nàng ta run rẩy dắt Hoà Thuận đi về phía trước.

Thấy Hoà Thuận không còn trẻ, ít nhất cũng phải mười bốn tuổi, thiếu niên cau mày nói: "Lớn như vậy mà cũng đến sao?"

Thím Lưu bị cái cau mày của thiếu niên doạ sợ, quên mất những gì Hoà Thuận đã dạy, ngơ ngác đứng đó. 

Thấy vậy Hoà Thuận phải vội vàng tiến lên nói: "Tiên sư à, ta năm nay mới mười hai tuổi thôi, khung xương của ta thế nhưng lại lớn hơn một chút."

Người thiếu niên liếc nhìn Hoà Thuận, sau đó nhìn thím Lưu bên cạnh, thím Lưu bị nhìn chằm chằm thì lùi lại một bước. 

Vì không có Tiểu Hắc, Hoà Thuận không thể biết tu vi của người trước mặt mình, nhưng xem ra không quá cao, nhiều nhất cũng chỉ là Luyện khí kỳ.

"Tiên sư, thím của con chưa từng thấy tiên nhân, xin thứ lỗi cho con bất hiếu, cha mẹ đều đã qua đời, con đến nương nhờ thím, nhưng nhà thím cũng rất khó khăn, con đành không thể quấy rầy nàng nữa. Con tự giác tới đây, mong có thể đổi được mấy lạng bạc, cũng có thể giải quyết sinh kế của cả nhà ạ."

Nghe xong lời của Hòa Thuận, thiếu niên không nhìn chằm chằm Lưu thị nữa nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Đem tay ra."

Hoà Thuận kéo tay áo bộ y phục cũ mượn của thím Lưu, để lộ cổ tay. 

Thiếu niên đưa ngón tay lạnh như băng đặt lên, hai mắt chợt sáng, sau đó đặt ngón tay xuống, quay người nói với người ngồi trên ghế : "Sư thúc, mộc linh căn giả."

Người này mới nhìn thẳng vào bọn họ, sau đó nói: "Các ngươi gia nhập môn của chúng ta, liền không còn là người phàm, cả đời không được hối hận, các ngươi suy nghĩ kĩ chưa."

Thấy hai người đều gật đầu, thiếu niên bên phải móc ra hai trăm lạng bạc đưa cho thím Lưu. 

Thím run run cầm lấy số bạc, nhìn Hoà Thuận bằng ánh mắt biết ơn rồi một mình lui ra ngoài.

Sau khi Hoà Thuận nhìn Lưu thị đi, nàng cúi đầu ngoan ngoãn đứng sang một bên. 

Thiếu niên đưa tiền đi tới và bảo Hoà Thuận đi theo hắn ra sân sau.

Ngôi nhà này không quá lớn, hắn vừa đi vừa giới thiệu.

"Ngươi ở đây lưu lại mấy ngày, sau đó sẽ có người đưa ngươi đi tông môn."

"Đa tạ Tiên sư."Hoà Thuận vội vàng ngọt ngào cảm ơn.

Thiếu niên này cùng Hòa Thuận tuổi tác cũng tương đương, hắn cười cười nói:

"Ngươi không cần xưng hô với ta như vậy, ta là Việt Kiệt, ngươi gọi Việt sư huynh là được. Sau này nhìn thấy đồng môn, phải xưng hô sư huynh sư tỷ, không được gọi tiên sư."

Hòa Thuận liền trả lời: "Đa tạ Việt sư huynh dạy bảo."

Nhìn thấy Hòa Thuận nghe lời ngoan ngoãn như vậy, Việt Kiệt cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, hắn nói: "Hậu viện này còn có bảy tiểu đồng, tuổi tác kém hơn ngươi một chút, mấy ngày nay chiếu cố bọn chúng một ít. Trước theo ta đi lĩnh y phục trong môn, y phục này cũ lắm rồi, phải bỏ."

Hoà Thuận cảm thấy hơi choáng khi nghe tới việc phải chiếu cố một nhóm tiểu đồng, nhưng nàng vẫn gật đầu với vẻ mặt hạnh phúc. 

Về phía Việt Kiệt, hắn cảm thấy rất vui khi nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi đám tiểu đồng này, vì thế thái độ của hắn đối với Hoà Thuận càng thêm hòa ái.

Việt Kiệt dẫn Hòa Thuận đi tới một gian thiền phòng, từ một bên ngăn tủ lấy ra một bộ áo ngắn màu xám, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Hòa Thuận nhìn lướt qua áo ngắn, thật sự khó coi.

Áo hoàn toàn không có hoa văn, thậm chí cổ áo cũng chỉ có một màu xám đậm hơn, đi thêm đôi giày màu xám phù hợp vào nữa thì rất khó nhìn. 

Nhưng nó lại có một ưu điểm, đó chính là khả năng chống bám bụi khá tốt. May mắn là lớp áo bên trong màu trắng, nếu không thật sự không thể biết quần áo có khô hay không.

Hoà Thuận nhanh chóng thay đồ, gấp lại đống quần áo cũ của thím Lưu rồi mở cửa bước ra ngoài.

Việt Kiệt nhìn Hoà Thuận, thấy bộ áo vừa vặn, hắn gật đầu: "Ta lo rằng áo của nữ hài quá nhỏ, sẽ không vừa, ta định lấy  áo lớn nhất của nam hài đưa cho ngươi, nhưng không nghĩ tới lại vừa vặn như vậy, ngươi mang đồ cũ ném vào cái sọt này, đi theo ta."

Hoà Thuận nghe vậy liền ném quần áo cũ vào một giỏ tre lớn ngoài cửa, nơi đó đã có sẵn vài bộ quần áo cũ được chất đống. Rồi nàng giật mạnh bộ áo trên người, tự hỏi không biết đồ cho nam hài mặc sẽ như thế nào.

Việt Kiệt đi hai bước, phát hiện nàng không theo kịp, liền dừng lại, quay đầu nhìn Hoà Thuận, chợt phát hiện trên cổ Hoà Thuận có một sợi dây thừng màu đỏ sẫm.

"Cái gì trên cổ ngươi vậy?"

Hoà Thuận giật mình, đành phải rút sợi dây màu đỏ ra khỏi người, trên sợi dây treo một hạt ngọc trông có vẻ cũ kỹ. 

Hạt to bằng đầu ngón tay, chất lượng không tốt, không biết có phải do lâu năm mà bề mặt nhìn không nhẵn bóng mà lại xám xịt, có nhiều vết mòn.

Với vẻ mặt buồn bã, nàng cầm chuỗi hạt lên nói với Việt Kiệt: "Việt sư huynh, đây là thứ mẫu thân ta để lại trước khi qua đời. Chúng là hạt từ chiếc khuyên tai mà người đeo. Ta xâu chuỗi chúng lại với nhau để tưởng nhớ mẫu thân ta, ngươi cho ta giữ lại được không?"

Thấy Hoà Thuận rơm rớm nước mắt nhìn mình sốt sắng, Việt Kiệt vội vàng nói: "Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không phải là một số đồ đạc không thể mang lên núi là được, chỉ là ta cần kiểm tra kỹ một chút, ngươi đi theo ta."

"Dạ." Hoà Thuận lau khóe mắt, đi theo Việt Kiệt.

Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trực tiếp mang túi trữ vật tiến vào tiên môn sẽ khiến người khác hoài nghi, cho nên Nguyệt Doanh đưa cho nàng một hạt trữ vật vô giá trị. 

Hạt này có thể bao phủ không gian của hai túi trữ vật, bên trong chứa đầy những thứ nàng có thể sử dụng trong nhiệm vụ lần này.

Ngoài bộ Tiên Khấp tự chế tạo và một lượng lớn linh thạch sử dụng hàng ngày do Nguyệt Doanh đưa, bên trong còn có ba mươi bình điều hòa khí tức đan cùng Hoàng Long đan, bảo đảm nàng giả linh căn có thể đạt tới Luyện Khí hậu kỳ trong vòng hai mươi năm. 

Những loại thuốc cấp thấp này đều được Nguyệt Doanh thu thập cùng với Thiền Đế, điều chế từ loại linh thảo vô giá trị nhất.

Thậm chí là loại linh thảo vô giá trị cũng bởi vì do Thiền Đế thu thập nên niên đại ít nhất bốn, năm trăm năm, dược hiệu mạnh hơn đan dược phổ thông bình thường rất nhiều. 

Dù sao Hoàng Long đan bình thường cùng Tiêu Hi đan cũng là từ linh thảo 30-40 năm tuổi luyện chế, năm tuổi trực tiếp cao hơn gấp mười lần, dược hiệu tự nhiên tốt hơn rất nhiều.

Điều khiến nàng vui mừng nhất là Nguyệt Doanh thậm chí còn luyện chế cho nàng mười viên đan, đây được coi là Trúc Cơ đan mà các tu sĩ Luyện Khí theo đuổi cả đời mà không có được. 

Đây đều là do Hoà Thuận dựa vào may mắn, hạt châu không tự bộc lộ linh lực quá nhiều, nếu không nàng sẽ bị chém chết ở đây trước khi tiến vào tiên môn quá.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, đi theo Việt Kiệt đến một khoảng sân nhỏ khác, trong sân có ba phòng, nàng theo Việt Kiệt vào căn phòng bên trái.

Trong phòng có một giường lớn chung, trên giường có năm cái mền. 

Hai nữ hài đang ngồi trên giường lớn lật giở sách, thấy Việt Kiệt đi vào liền vội vàng nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đứng sang một bên, ngọt ngào gọi sư huynh.

Khi Hoà Thuận vào cửa, nàng nhìn vào quần áo của chúng, cũng có màu xám.

Vâng, nó không khác gì bộ quần áo của  trên người nàng.

Hai nữ hài này khoảng độ bảy, tám tuổi, đang tò mò nhìn chằm chằm vào nữ hài phía sau Việt Kiệt. 

"Hai người này mấy ngày trước mới được thu vào môn, ngươi tuổi tác lớn hơn nên chiếu cố chúng. Ngươi qua chọn đệm chăn đi, 3 người các ngươi ở đây tạm thời. Các nàng cầm trên tay là linh thảo đồ, ghi chép lại các loại linh thảo."

Hắn vừa nói xong liền muốn rời đi, chợt nhớ tới cái gì, chỉ sang cánh đối diện nói: "Phòng đó có năm nam hài tử, đứa lớn nhất mới mười tuổi, ta giao hết cho ngươi."

Sau đó hắn ta lạnh lùng bỏ chạy, hai tay hất tung, để lại Hoà Thuận với vẻ mặt thất thần và hai đứa trẻ chưa lớn đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro