Chương 1: Dưới mái hiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nguyên tác hướng, từ wx chuyển thành Tiện Trừng.

* Nhìn tập hợp giới thiệu.

BGM kết hợp: Nam Sào - Apple Bình Quả.

----------------------------------
Giang Trừng kiểu gì cũng sẽ nhớ tới lúc y cùng Ngụy anh mới gặp, ngày hôm đó hoàng hôn nặng nề, tâm tình của y cũng không được tốt.

Tông chủ ra ngoài trở về mang về một đứa bé, ôm vào trong ngực sờ tóc của hắn. Giang Trừng mang theo ba con chó con ngồi chồm hổm ở ngưỡng cửa, sắc trời lặn về tây, có gió mát từng trận, y liền an tĩnh nhìn chằm chằm vào phương xa, sau một lát bỗng dưng đứng người lên, sau lưng nhóm chó con đôi tai run lẩy bẩy, cùng y cùng một chỗ hướng phía phòng trước chạy đi.

Chưa kịp vào đến phòng trước, chỉ nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng truyền đến, ngẫu nhiên lại có đâu đó thanh âm nhỏ bé, run rẩy kẹp ở trong đó. Giang Trừng thuở nhỏ thường thấy Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên như vậy, lập tức không cần nghĩ ngợi, đôi tay nho nhỏ đẩy ra phiến cửa gỗ kia, dứt khoát gọi một tiếng cha, mẹ.

Sau đó liền tiến đụng vào một đôi con ngươi hẹp dài lại bao trùm ở bên trong sương mù mịt mờ, lời còn lại của y kẹt ở trong cổ họng, nuốt không nổi, cũng nhả không ra.

" Gâu --" Ba con chó con từ sau lưng của y chạy ra, vui sướng ở bên chân của y lăn qua lăn lại.

" Chó!"  Đứa trẻ bẩn thỉu kia lại bỗng dưng từ trên ghế rơi xuống, nằm rạp trên mặt đất chui xuống dưới mặt bàn. Hắn rất gầy, y phục rách rưới lộ ra trần trụi da thịt, mang theo máu ứ đọng, bao vây lấy xương cốt. Hắn tựa vào chân bàn, ôm lấy cả người mình, nước mắt chảy qua khuôn mặt của hắn dính đầy tro bụi, hắn ngay tại trên quần áo cọ xát, lập tức hiện ra chỗ đen chỗ trắng khó coi vô cùng.

" Phốc phốc."

Giang Trừng đột nhiên cảm thấy buồn cười, y nhìn chằm chằm hắn, tiến về phía trước một bước, đem Phi Phi đám bọn chúng ngăn ở phía sau. Đứa trẻ kia ngẩng đầu nhìn hắn, đầu tóc rối bời bởi vì động tác mà đính vào bên miệng, một đôi mắt ngơ ngác đáng thương như là nai con trong rừng, mông lung rung động đến đáng yêu.

" Ta", hắn nức nở, thân thể run rẩy liên tục, " ta là Ngụy Anh."

Lúc hắn đến, mang theo gió mưa, ta chưa bung dù, không chỗ có thể trốn.

" Cậu" , nguyên là đã làm tông chủ Kim Lăng, hắn ăn mặc một thân kim tinh tuyết lãng, cái trán điểm son đỏ, mở ra bước chân cùng mặt mày, ngược lại là cùng năm đó Kim Tử Hiên càng phát ra giống nhau như đúc. " Hội bàn suông sắp bắt đầu."

Một tiếng gọi này, đem Giang Trừng từ trong hồi ức lôi ra đến, y ngẩng đầu nhìn lên trời, Vân Mộng rơi xuống mưa nhỏ, tí tách rót thành giọt nước từ mái ngói lăn xuống dưới mái hiên. Y lại đi nhìn xem mảnh ngói màu xanh, chắp lên độ cong, chen chúc xen vào nhau cực kì tinh tế.

" Sư đệ, ngươi mau đến xem tổ chim én, đến xem đám mây, đến xem trăng tròn."

Giọng nói trong trẻo của Ngụy Anh là ánh nắng vạch phá mây đen, là sinh cơ, cũng là ấm áp.

Khi đó bọn hắn cả ngày dính vào nhau, quan hệ thân mật như hình với bóng. Ngụy Anh thích chạy nhảy khắp nơi, thế là các nơi ở Liên Hoa Ổ hầu như đều lưu lại vết chân của hắn. Hắn cũng có những lúc ưa thích an tĩnh, ở trong mưa, vào buổi chiều, lôi kéo Giang Trừng ngồi ở trên bậc thang của cửa ra vào, nhìn mây cuốn mây bay.

Trong thoáng chốc, y lại tiến vào chỗ sâu của ký ức, dưới mái hiên một góc, gian phòng mấy góc, bọc lấy ngọt ngào phẩm vật ngay lập tức trở nên đắng chát. Bên người Kim Lăng niệm lấy một cái quyết tránh mưa , y xử lý vạt áo, hai người đồng loạt đi vào bên trong mưa bụi mông lung của tháng tư.

" Chờ lúc đến đại sảnh, nên gọi ta......"

" Nên gọi Giang Tông chủ."  Kim Lăng trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, bây giờ cách Quan Âm Miếu sự kiện kia đã được bảy năm, hắn ngồi ở vị trí Tông chủ cũng có sáu năm, từ nuông chiều tùy hứng đại tiểu thư đến bây giờ thống ôm đại cục Kim Tông chủ, không riêng gì ngày tháng tan biến, càng là đạo lí đối nhân xử thế, ấm lạnh tự biết, hắn sớm đã không phải là trước đó Kim Lăng.

" Ừ."

Giang Trừng gật đầu, ghé mắt đi xem Kim Lăng, gặp hắn bưng khuôn mặt mắt nhìn thẳng về phía trước, y thầm vui mừng hắn thực đã trưởng thành, đồng thời cũng thản nhiên sinh ra cái cảm giác rằng mình đã già.

Cũng là, y bây giờ đã qua tuổi chững chạc, nếu là không có viên Kim Đan này...... Y nhấc tay áo khẽ vuốt qua vùng đan điền, bên trong viên Kim Đan như là khiêu động trái tim, cảm thụ được cử động của y, tản ra nhỏ xíu linh lực tràn qua huyết mạch.

Nếu là không có viên Kim Đan này, y cũng sẽ giống như người bình thường bị ngày tháng ăn mòn, lại có lẽ đã sớm chết.

Y bắt đầu suy nghĩ càng nhiều, Ngụy Anh có từng hối hận qua vì đã mổ đan cho y sao? Trong lòng của y minh bạch, Ngụy Anh và y, không oán cũng sẽ dứt khoát. ' Coi như ta còn Giang gia', bất quá là ý đồ muốn cùng quá khứ làm cái kết thúc của hắn, nghĩ cắt đi tuyến dây kia cột vào tay của y và hắn.

Đầu ngón tay của Giang Trừng ở trong tay áo khẽ vuốt khẽ, tựa hồ đang cảm thụ tuyến dây kia vẫn còn tồn tại, vậy mà thời điểm đi đến chính sảnh, y đột nhiên lại phát giác ra được rằng, sớm tại hai mươi năm trước đây, tuyến dây kia liền đã đoạn mất.

Phía đông của Vân Mộng có chỗ địa danh Thư Thành, thuộc Lư Châu do Nghệ gia quản lý. Nghệ gia cùng Giang gia giao hảo, lại cùng Cô Tô Lam gia có quan hệ qua lại, trị an trừ túy có hai nhà này giúp đỡ, cũng là lâu dài vô sự. Có lẽ là sống yên ổn đã lâu, đột nhiên sinh ra cái tà ma, trong lúc nhất thời ở trong tu tiên giới lại một hồi dấy lên phong ba không nhỏ.

Hội nghị bàn suông tổ chức từ mười ngày trước, Giang Trừng dẫn đầu môn sinh đi qua Thư Thành một chuyến, tại trong rừng ở phía Tây Nam gặp qua tà ma kia. Sương trắng mông lung, nghe được nam nữ già trẻ thê thê thảm thảm tiếng khóc, trong tay la bàn bát quái lại không có lấy một chút động tĩnh.

Giang Trừng vẫn nhớ tới năm đó vây quét bãi tha ma, nhớ tới ánh mắt của Ngụy Anh bên trong vạn quỷ hiện lên vẻ mệt mỏi cùng thất vọng, tựa như những thống khổ kia thật sự lập lại một lần, y quay đầu, khu rừng lại khôi phục như cũ thanh tĩnh.

Không người nào biết được tà ma kia đến tột cùng là cái gì, người gặp phải không chết sẽ trở nên ngốc nghếch, tổng cộng Giang Trừng mang đến sáu vị môn sinh, toàn bộ mất mạng tại bên trong phiến rừng kia. Sau đó Lam Hoán an bài đệ tử tìm linh vấn linh, lại không thể thu thập được bất kì manh mối nào. Thế là chỉ còn Giang Trừng sống sót lại bình an vô sự, trở thành con đường duy nhất có thể truy tìm tung tích của tà ma.

Tại hội nghị bàn suông các gia tộc lao nhao phát biểu, từ tà ma đến chỗ nguy hại được mang ra phân tích mấy lần, cuối cùng cũng không có thảo luận ra được cái giải pháp tốt nào. Mắt thấy buổi trưa đã qua, Giang Trừng liền phân phó môn sinh mang theo đám người đi đầu về phòng khách nghỉ ngơi trước, lúc rời đi ánh mắt lại đảo qua phía một đoàn người Lam gia.

Ngụy Anh đứng ở bên người của Lam Trạm, bởi vì lần này tham dự hội nghị bàn suông, hắn thay đổi một thân đen tuyền đổi thành bạch y Lam gia, trên đầu phát lên dây đỏ trở thành sắc thái duy nhất ở trên người của hắn. Hắn nhìn về hướng chính sảnh thật lâu chưa dời được ánh mắt, Lam Trạm nghĩ rằng hắn nhàm chán, vươn ra cánh tay thon dài đi dắt tay của hắn, " Sau ba ngày, chúng ta liền rời đi."

Mặc dù đã qua bảy năm, Lam Khải Nhân vẫn như cũ không thích hắn, hắn mang danh nghĩa là đạo lữ của Hàm Quang Quân, kì thực là gia phả của Lam gia đều không có dính dáng chút nào. Lam Trạm không làm gì được, lại cũng chỉ có thể lâu lâu mang theo hắn đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, Ngụy Anh mỗi đêm đều sẽ ôm lấy hắn mà an ủi: " Ta thích loại cuộc sống này, làm một đôi hiệp lữ cũng rất tốt."

" Lam Trạm", hắn thu tầm mắt của mình, lại đáp, "  ta cảm thấy Giang Trừng có gì đó là lạ, ngươi đồng ý để cho ta đi xem hắn một chút được không?"

Hắn tự biết mình là mang theo một thân dơ bẩn đầu nhập vào ôm ấp của tiên nhân, lại mắc nợ tình cảm của Lam Trạm quá nhiều, liền chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để mà khiến cho hắn vui vẻ. Hắn biết được Lam Trạm đối với Giang Trừng có địch ý, cho nên trong bảy năm qua hắn chưa từng nhắc đến Giang Trừng dù chỉ một lần, nhưng thực chất, chính hắn cũng không muốn nhắc đến mà thôi. Nhưng mới vừa rồi khi Giang Trừng rời đi, hắn rõ ràng nhìn thấy --

Giang Trừng cười với hắn.

Giang Trừng lần thứ nhất cười với hắn, là khi hắn ghé vào dưới mặt bàn tránh chó, trong nỗi sợ hãi nghe thấy tiếng cười giòn tan của trẻ con, phảng phất giống như là Giang Phong Miên đưa cho hắn hạt sen, lột ra sau thực trắng trẻo lại ngọt ngào.

Lại về sau Giang Trừng cười với hắn, phần lớn là mang theo khó chịu lại bất đắc dĩ. Y luôn luôn phàn nàn Ngụy Anh cho y thêm rắc rối, nhưng lại ở lúc Ngụy Anh ôm cánh tay của y, ngoái đầu lại len lén cười.

Nhưng mới vừa rồi lại không giống.

Cách bên trong đám người trùng trùng điệp điệp, Giang Trừng đứng ở đằng xa, đã từng bị hắn trêu chọc qua đáng yêu mắt hạnh híp lại cùng một chỗ, cơ mặt kéo động khóe môi giương lên, là lạ lẫm xa cách.

Không nên là như vậy.

Cho dù Giang Trừng không yêu hắn, y cũng nên hận hắn.

Giữa hai người bọn họ cách mấy cái mạng người, cách máu cùng nước mắt, lại cách dài đằng đẵng mười ba năm. Ngụy Anh hiểu quá rõ Giang Trừng, Giang Trừng thực chất ở bên trong khắc xuống cố chấp, y rõ ràng hướng về phía trước, lại không muốn buông xuống quá khứ, bởi vì y sẽ cảm thấy, đây là đồ của ta, không thể ném, cũng ném không được.

Ngụy Anh hận, cũng đau, hắn từng dùng tàn nhẫn nhất lời nói cùng hành động mà làm tổn thương Giang Trừng đến máu me đầm đìa. Hắn mắt lạnh nhìn Giang Trừng như lúc trước Giang Trừng lạnh nhạt nhìn hắn chết đi, nhìn xem y ở trước mặt hắn nghẹn ngào khóc rống, hắn đột nhiên lại không muốn tiếp tục hận. Thế là hắn lựa chọn lừa mình dối người mà lãng quên đi, nghĩ đến mình còn thừa không có mấy khoản nợ mà phun ra một chữ " Còn", để cho mình sau khi trùng sinh có thể yên tâm trôi qua vài năm thoải mái, tiêu sái, khoái hoạt. Nhưng hồi ức là cái khóa cửa, trong lòng lại cất giấu chiếc chìa khóa loang lỗ rỉ sét.

Mưa nhỏ dần, ngói xanh lưu luyến lấy giọt mưa của tháng tư, không chịu đem từng giọt mưa kia cho rơi xuống, Giang Trừng thả nhanh bước chân, Ngụy Anh kéo lấy thân thể của mình tu không ra Kim Đan, cuối cùng vẫn là đuổi không kịp, dứt khoát tùy tâm ở bên trong Liên Hoa Ổ đi dạo.

Càng đi dạo, tim lại càng đập nhanh -- Năm đó trùng tu Liên Hoa Ổ, bởi vì vấn đề về tài chính và nhân lực, bọn hắn hầu như chỉ là dựa theo trí nhớ khôi phục lại như cũ một cách giản lược nhất có thể, về sau hắn đi đến bãi tha ma, càng là ít có cơ hội được trở về Liên Hoa Ổ. Mười năm trước hắn trở về, lại không kịp cẩn thận quan sát, bây giờ giẫm lên phiến đá ở trên cầu gỗ, đập vào mắt là cây cối hoa quả, trong đầu hắn lại hiện ra một cái ý nghĩ; Giang Trừng vốn dĩ cũng không có khôi phục lại Liên Hoa Ổ, rõ ràng là xây nên một tòa thành, nhiều năm như vậy đem mình nhốt ở bên trong.

Bất tri bất giác Ngụy Anh lại đi đến trước phòng của Giang Trừng, cũng có thể nói đây là gian phòng trước kia của bọn hắn . Hai người bọn hắn ở đây từ khi còn là đứa trẻ đến lúc trưởng thành, từ ngây thơ đến yêu say đắm, mỗi năm đổi bàn ghế cùng đựng lấy bọn hắn lớn lên giường gỗ, bày ở một góc của Liên Hoa Ổ lặng yên chờ lấy tháng ngày.

Dưới mái hiên một tiếng chim én gọi, Ngụy Anh theo tiếng kêu nhìn lại.

" Ai ở ngoài cửa?"

Cựu thành lý tàng trứ cựu hồi ức, cố nhân tân nhan. ( Nội thành xưa cũ chất chứa hồi ức xưa cũ, người cũ dung nhan lại đã thay đổi.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro