Chương 9: Đồ vật của riêng mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió bọc lấy nhiệt khí gần ngày mùa hè xông vào trong phòng, cùng với trong lò đàn mộc hương ở trong phòng trải rộng ra không khí yên tĩnh dễ chịu. Lam Trạm đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua giao thoa lục trúc đi xem cảnh sắc bên ngoài.

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, lại dừng ở chỗ cách hắn mấy bước.

" Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối đã ở bên ngoài của Tĩnh Thất đợi đã lâu, ngài......"

Lam cảnh Nghi còn muốn nói cái gì, nhưng hắn tóm lại cũng đã lớn, không còn giống như trước kia tính tình thoải mái tùy tiện, cũng minh bạch có một số việc là người bên ngoài lẫn vào không được, hành lễ đứng dậy ở giữa nhỏ giọng thở dài, lui xuống.

Lam Trạm hoàn toàn chính xác chưa cho hắn đáp lại, hắn vẫn đang nhìn ngắm bầu trời ở ngoài cửa sổ, nhìn xem nho nhỏ một cái khung cửa cũng hi vọng gặp phong cảnh, thậm chí gió lay động lá trúc hắn đều có thể cảm thấy mừng rỡ. Nói chung cũng chính là nhàm chán đến như vậy, rất nhiều năm trước Ngụy Anh xông vào cuộc sống của hắn, khiến cho hắn cảm nhận được tươi sống, cũng khiến cho hắn không thể tự kiềm chế mà lọt vào hố sâu.

Hắn ghé mắt, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy ở dưới thềm đá đứng được ngay ngắn Ngụy Anh. Mà Ngụy Anh tựa hồ cảm nhận được cái gì, ngẩng đầu hướng phương hướng của hắn nhìn tới, khẽ giật mình, lại kêu lên tên của hắn.

" Lam Trạm."

Ngụy Anh từng tại Thải Y Trấn phiêu bạt trên thuyền, bay nhảy, quơ tay kêu tên của hắn, bây giờ hắn lại chỉ vẻn vẹn nhìn về phía hắn, thân hình không chút nhúc nhích. Lam Trạm cảm thấy, sự tình mà hắn lừa gạt mình thật lâu từ trước đến nay, liền muốn ngay tại giờ khắc này, sáng loáng xé nát ở trước mắt của mình.

Lam Trạm vẫn là đi gặp hắn, đứng ở trươc cửa Tĩnh Thất, hai chân thậm chí còn không có bước ra khỏi cánh cửa.

" Lam Trạm", Ngụy Anh khí sắc so với một tháng trước nhìn tốt lên rất nhiều, hai tay của hắn chắp ở sau lưng, gặp hắn xuất hiện ở trước mặt mình liền nhếch miệng hướng hắn cười, " ta tới tìm ngươi từ biệt."

Hắn nhìn xem Ngụy Anh đối với mình cười, trong tươi cười trộn lẫn lấy nhẹ nhõm mà bảy năm qua hắn chưa từng thấy qua, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn, lại buồn cười. Hắn há hốc mồm, lời nói kẹt ở trong cổ họng vẫn cố mà hỏi ra, " Ngụy Anh, ngươi có từng yêu ta?"

Chưa hề có người dạy qua hắn như thế nào đi yêu, thế là hắn vụng về đem hết thảy những thứ mình có mà hai tay dâng lên cho người kia. Lúc người kia tiếp nhận hắn liền vui vẻ, cho là tình yêu của mình đã được đáp lại. Nhưng hắn nhìn về phía đáy mắt của Ngụy Anh, lại chỉ nhìn thấy chân thành cùng áy náy, lúc này mới đột nhiên phát giác, cũng không có yêu.

" Ta thích ngươi."

Hai tay của Ngụy Anh ngả vào trước người, dao găm màu bạc dưới ánh mặt trời phản quang.

" Trước kia ta cảm thấy mình dạng này một cái tội ác tày trời, không xứng đáng được yêu, cũng không nên nỗ lực để mà yêu. Khi ta lòng tràn đầy là hận, ngươi lại xuất hiện. Ngươi tốt với ta, bảo hộ ta, đau lòng ta, khiến cho ta biết được là vẫn còn có người vô điều kiện yêu ta. Ta liền nghĩ, ta nên lấy cái gì hồi báo ngươi. Ta không có gì cả, duy nhất chỉ có cỗ thân thể được người ta hiến xá này. Ta lại nghĩ, ngươi muốn, ta cũng có, ngươi đặc biệt tốt, ta cũng đặc biệt thích ngươi. Thế nhưng sau tất cả, ta mới hiểu được, ta chỉ có thể yêu Giang Trừng."

Lưỡi dao được mài đến vô cùng sắc bén, hắn không cần dùng nhiều lực, ống tay áo liền đã bị cắt vỡ, cánh tay trái vạch ra một đường vết rách, máu tươi trong nháy mắt chảy ra thấm ướt tay áo.

" Ngươi vì cứu ta, trên thân lưu lại ba mươi ba vết giới tiên, lại vì chờ ta chịu khổ mười ba năm. Mười ba năm ta là không trả nổi, mặt ta da cũng dày, liền cầu ngươi dùng bảy năm qua xem như châm chước cho ta một chút. Ba mươi ba vết giới tiên thân thể này của ta sợ cũng là chịu không nổi, chỉ dám lưu lại ba mươi ba vết sẹo mặt."

Hắn nói chuyện trong chốc lát, trên thân đã bị mình cắt ra hơn mười đạo vết thương, quần áo màu đen nhìn không ra màu máu tươi, nhưng lại nghe thấy được mùi máu tanh.

" Ngươi đừng trách ta đâm vào cạn, cũng đừng ghét bỏ ta vung đao tránh chỗ hiểm. Ngươi nhìn ta cái thân thể phế phẩm này, có thể sống bao lâu còn chưa biết được, ta muỗn giữ lại chút thời gian, đi bồi hắn, ta đã rất lâu chưa từng ở bên cạnh hắn, ta......"

" Ta còn nghĩ nhiều một chút cùng hắn ở cùng một chỗ."

Hắn cố gắng đi cười, gương mặt cũng bị hắn cắt mấy vết đao, máu thuận cái cổ lưu lại, cả người hắn giống như là bị ngâm mình ở bên trong máu loãng.

Lam Trạm không biết mình như thế nào còn có thể nói ra đến lời nói, trong lòng của hắn đổ đắc hoảng, tay phải hung hăng nắm chặt chuôi kiếm Tị Trần, hồi lâu mới nói ra được một câu đầy đủ, " Hắn không yêu ngươi, hắn sẽ không yêu ngươi, Ngụy Anh."

Giang Trừng lấy máu cùng linh để tế Huyễn Linh, Ngụy Anh đi đầu ra tay hư hao Kim Đan, lại dùng máu của mình củng cố kết giới, lúc này mới ở thời điểm Huyễn Linh chết đi trước đó cho Giang Trừng lưu lại một hơi. Nhưng máu tươi đúc thành kết giới cường đại, người bên ngoài không có cách nào từ bên ngoài phá được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hai người bị nhốt ở trong kết giới, may mắn được Bảo Sơn Tán Nhân xuất thủ cứu giúp, kết quả lại cũng chỉ là đổi được hai người nhiều lay lắt mấy năm.

Mà Huyễn Linh bởi vì linh cùng muốn mà tồn tại, nó chết đi liền mang ý nghĩa mang đi của Giang Trừng tất cả cầu mà không được. Từ đó Giang Trừng sẽ quên rằng mình đối với Ngụy Anh yêu, cũng sẽ không lại đối với Ngụy Anh có bất kì mong muốn nào.

" Lam Trạm", hắn đâm xuống cuối cùng ba đao, dao găm đã bắt không được bị rơi xuống đất, trước mắt cũng là một mảnh tối như mực, " Lúc ngươi yêu ta, là bởi vì ta yêu ngươi sao?"

" Cho nên ta yêu Giang Trừng, không quan tâm hắn có yêu ta hay không."

" Hàm Quang Quân?" Bên người tiểu đệ tử nhìn xem Ngụy Anh hôn mê ở ngoài cửa, không biết nên như thế nào cho phải. Hắn ngẩng đầu đi xem đứng ở bên người mình Lam Trạm, mới phát giác hắn đã nước mắt hai hàng.

Hồi lâu, hắn quyết tuyệt quay người, lúc đóng lại cửa Tĩnh Thất, tiểu đệ tử nghe thấy hắn nói: " Đi mời y sư, sau khi chữa trị tốt, đưa Ngụy công tử về Giang gia."

Lại là một năm xuân, bên trong tổ chim dưới mái hiên đã sớm bay tới một đôi chim én, sáng sớm cất tiếng chiêm chiếp réo lên không ngừng. Ngụy Anh được người hầu giúp mặc quần áo tử tế, ngồi ở trước gương mới phát giác tóc mai đã điểm bạc. Hắn không có chút khẩu vị nào, chỉ đơn giản ăn điểm tâm, vòng qua phòng trước đi trở về gian phòng, một đoạn đường ngắn đi đến lại có thể khiến cho hắn khó khăn đến nỗi thở hồng hộc, hắn liền cười chính thân thể của mình càng phát ra không bằng lúc trước.

Bên trong gian phòng Giang Trừng còn đang ngủ, nói đúng ra là y từ ngày hôm trước liền không có tỉnh qua. Hắn lấy ra lược, nâng lên thân thể của y vì y buộc tóc, một lần lại một lần lặp lại động tác, hắn lại không cảm thấy nhàm chán.

" Giang Nguyên đêm qua leo đi lên nhìn tổ chim, nói bên trong vừa có ba quả trứng chim. Ngươi nói thử xem, hắn cũng làm tông chủ được bốn năm có thừa, gần đây không ngờ lại giống như đứa trẻ cùng thủ hạ môn sinh so công phu quyền cước. Hắn không nghe ta, ngươi tỉnh lại nhất định phải thật nặng mà giáo huấn hắn."

" Ngày hôm qua ta thiếu chút cũng giống như ngươi không có tỉnh lại, vẫn là người hầu của chúng ta Giang Quần kiên trì đem ta lay tỉnh. Ta vừa tỉnh liền rốt cuộc không ngủ được, nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, ta cũng rất buồn ngủ."

" Ngủ." Giang Trừng câm lấy cuống họng trả lời hắn, vừa tỉnh lại ý thức còn có chút hỗn độn, y chống đỡ lấy cái trán từ trên bờ vai của Ngụy Anh mà di chuyển.

" Giang Trừng, ngươi đã tỉnh." Ngụy Anh ngữ điệu đề cao lên, hiển nhiên là thập phần vui vẻ, hắn để cái lược xuống đem khuôn mặt của Giang Trừng hướng về phía của mình, nhìn y nhắm mắt mà vẫn nhăn lại lông mày, liền cảm thấy hết sức buồn cười, " Ta gọi Giang Quần đến hầu hạ ngươi rửa mặt, ta đi cấp cho ngươi chuẩn bị điểm tâm."

Giang Trừng gật đầu đáp ứng.

Ra cửa đổi góc, Ngụy Anh lúc này mới phun ra vừa rồi đặt ở trong cuống họng một ngụm máu.

Buổi chiều nhiệt độ có chút thấp, Giang Quần mang tới hai kiện áo choàng cho Ngụy Anh và Giang Trừng choàng ở trên vai, lại kêu một môn sinh cùng hắn cùng một chỗ đẩy hai người ở bên trong Liên Hoa Ổ đi dạo.

" Giang Trừng, ngươi nhớ kỹ nơi đó sao? Nơi đó trước đó có một cái hố, chính là ngươi khi đó đi ra ngoài tìm ta rơi vào cái hố kia."

" Ừ", Giang Trừng thuận theo ngón tay của hắn nhìn lại, nơi đó được trồng lên một cây liễu, bây giờ vừa mới nảy mầm, trên cành cây một màu xanh nhạt bao khỏa, " Ngươi nói, ta khi đó tại sao phải đến tìm ngươi?"

" Đại khái là ngươi cảm thấy ta đáng thương."

Ngụy Anh đối với nghi vấn của Giang Trừng như vậy tập mãi đã thành thói quen, thậm chí còn có thể đối với cái này đùa giỡn một chút, nhưng mới đầu hắn vẫn là không thể tiếp nhận.

Toàn bộ quá khứ của hắn và Giang Trừng, rõ ràng vẫn còn hiển hiện ở trong trí nhớ của Giang Trừng, nhưng Giang Trừng lại không nhớ rõ tình cảm khi đó của chính mình. Y thường xuyên sẽ hỏi hắn, " Vì cái gì ta sẽ cùng ngươi hôn? Vì cái gì ta sẽ ôm ngươi mà rơi lệ? Vì cái gì ta muốn giết ngươi?"

" Bởi vì ngươi quên, Giang Trừng", hắn giải đáp cho mỗi một cái nghi vấn của y, " Giang Trừng, ngươi hận ta, cho nên ngươi đến trả thù ta."

Giang Trừng đối với câu nói này không chút nghi ngờ.

Huyễn Linh mang đi tất cả tình cảm trong trí nhớ của Giang Trừng, cũng hủy diệt đi khả năng yêu. Ngụy Anh cho dù có làm cái gì, y cũng sẽ không lại vì hắn mà động tâm. Có rất nhiều lần trước khi đến buổi tối, Ngụy Anh sẽ ghé vào ngực của Giang Trừng nghe phanh phanh tiếng tim đập, Giang Trừng hỏi hắn đang làm cái gì, hắn liền trả lời nghe một chút trái tim của ngươi có còn ở đó hay không.

Giang Trừng cảm thấy hắn là cái kẻ ngu, bởi vì hắn sẽ nhìn qua y sau đó vô duyên vô cớ mà khóc.

Hai người được người hầu đẩy vòng quanh Liên Hoa Ổ đi dạo một vòng, cuối cùng dừng ở gian phòng dưới mái hiên.

" Ta giống như phải chết." Giang Trừng đối với hắn nói, " Người trước khi chết sẽ biết sợ sao? Sợ hãi là cảm giác gì?"

" Hẳn là sẽ a", Ngụy Anh suy tư một lúc mới trả lời y, " Nhưng ta lần trước chết lại không sợ."

" Vì cái gì?"

" Bởi vì ta muốn hận ngươi."

" A đúng, hai chúng ta đều là hận lẫn nhau."

Giang Trừng gật gật đầu, đang nghĩ nói cái gì lại bị âm thanh của mình khục cho đánh gãy, hắn móc ra một cái khăn tay, lau đi bên miệng vết máu.

" Ngụy Anh, ta lại thổ huyết. Bên trong hộp gỗ ở đầu giường đặt vào thanh tâm linh của ngươi, là ta rất nhiều năm trước nhặt về. Ta không biết vì cái gì trước đó ta không trả lại cho ngươi, nhưng ta phải chết, ta vẫn là cảm thấy nên nói cho ngươi biết."

Y quay đầu đi xem hắn, nhìn xem hắn vẫn như cũ nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, nhìn xem vết sẹo trên mặt của hắn bị tháng ngày khắc sâu hơn. Y ở dưới đáy lòng nói thầm một câu xấu quá.

" Ta đã sớm biết", giọng nói của Ngụy Anh có chút đắc ý, " Chuyện của ngươi từ nhỏ đến lớn, có cái gì mà ta không biết?"

" Có a." Y không nhìn hắn nữa, học bộ dáng của hắn đi xem bầu trời.

" Ngươi luôn nói ta hận ngươi, ngươi cũng hận ta. Thế nhưng là ta mặc dù quên yêu ngươi, ta lại nhớ kỹ ta yêu ngươi."

Tay của Ngụy Anh khoác lên trên xe lăn bỗng nhiên nắm chặt.

" Còn có thật nhiều năm về trước, ta vì cứu ngươi từ trong ngõ nhỏ chạy đi ra ngoài, ngươi cũng không biết."

Ngoài ý liệu, y không có đạt được Ngụy Anh đáp lại, y tựa hồ cũng không nghĩ đến Ngụy Anh sẽ đáp lại.

Thân thể của y hướng vào bên trong áo choàng rụt rụt, chỉ cảm thấy mặt trời có chút ấm, phơi đến y muốn ngủ.

" Ta mệt mỏi", ý thức của y dần dần hoảng hốt, tiếng nói chuyện cũng càng ngày càng thấp, " Ta khả năng ngủ không tỉnh."

" Giang Trừng", y cảm giác được tay của mình được một bàn tay lạnh buốt khác cầm ở trong tay, xoang mũi nhấp nhô buồn nôn mùi máu tươi, " Ta nói là, nếu như có kiếp sau, ngươi chờ ta tới tìm ngươi, hai chúng ta đừng lại tiếp tục bướng bỉnh như thế, đừng lại lãng phí thời gian."

" Ừ", kỳ thật y nghĩ mãi mà không rõ hắn nói chính là có ý tứ gì, nhưng ngón út của y vẫn ở trong lòng bàn tay của hắn khẽ động, trả lời hắn, " Kiếp sau."

" Kiếp sau gặp."

Thế là dưới mái hiên chỉ còn lại phong thanh.

Những buổi chiều về sau, hồ sen tạo nên gợn sóng, vị vong nhân nhà ai mặc đồ trắng áo mang hoa trắng, trong miệng hừ nhẹ ngâm nga lấy --

Trường nha trường kiều mạnh bà thang,

Phán a phán quân dữ hồn quy,

Thử sinh bất nhược cộng bạch thủ,

Lai thế huề quân cộng cửu trường.

--END

--------------------------

Chính văn hoàn tất, kỳ thật viết ra quá nhiều chính là già mồm, hai người rõ ràng có thể thật vui vẻ quên đi tất cả mọi thứ ở cùng một chỗ, nhưng bọn hắn hai cái tính cách kỳ thật đều rất cố chấp, kiêu ngạo, bởi vì quá yêu, cho nên Ngụy Anh không cách nào quên được Giang Trừng đã từng muốn giết hắn, bởi vì quá yêu, Giang Trừng cũng không có cách nào buông xuống được chuyện Ngụy Anh từ bỏ y. Huyễn Linh chỉ là một cái kíp nổ, cuối cùng chủ yếu cũng là muốn Giang Trừng nhẹ nhõm một chút, không nghĩ tới vẫn là viết ra nặng nề đến như vậy, đại khái là Giang Trừng cho ta cảm giác rằng y vĩnh viễn là gánh vác lấy quá nhiều.

Về phần Ngụy Anh đâm chính mình ba mươi ba đao, ta vốn dĩ cảm thấy hắn là loại người không nghĩ thua thiệt người khác một phân một hào, hắn cảm thấy mình thật có lỗi với Lam Trạm, cho nên hắn muốn lấy không sai biệt lắm phương thức đi giải quyết chuyện của hắn cùng Lam Trạm một cách công bằng . Hắn cũng là đang ép Lam Trạm, hắn hiểu Lam Trạm cũng không muốn buông tay, Lam Trạm đối với hắn, tựa như là hắn đối với Giang Trừng.

Còn có phiên ngoại, giảng chính là bọn hắn hai cái chuyển thế cố sự, nhưng chuyển thế cứ việc viết lại ngọt, hai người bọn họ đời này cũng coi là phí thời gian.
____________

* Đôi lời của dịch giả: Trong tác phẩm này, Giang Trừng chưa từng 1 lần đối với Ngụy Anh nói ra câu: " Ta yêu ngươi." Nhưng bản thân dù bị Huyễn Linh làm cho mất đi tất cả tình cảm và ước muốn, y vẫn nhớ rõ rằng y yêu Ngụy Anh. Tui cảm thấy tình cảm của bọn hắn, vốn dĩ nên là như vậy, không có bất kì thứ gì có thể thay thế, cũng không có bất kì ai có thể chen vào. Dù có đi đến bất kì đâu, dù có ở bên cạnh ai, thậm chí có cố gắng trốn tránh hay che giấu đến như thế nào đi chăng nữa, trong tim có hình bóng của người kia, thì vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ qua được. Yêu một người, thật sự rất khổ, cũng là thật lòng vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro