[Edit] Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nói mấy cái không đâu, ta sẽ không đi" Giang Trừng thụ gọn sách, đứng dậy chỉnh lại vạt áo "Ăn uống xong thì nhanh tắm rửa, dơ quá".

"Uy! Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện giống người vợ bị bỏ rơi kêu gào thảm thiết, kéo đến môn sinh đi ngang qua xem náo nhiệt: "Ta đi rồi, ngươi cũng chỉ còn Phi Phi, Hoa Nhài, Tiếu Ái chơi cùng! Ngươi không buồn chán sao!!! Ta không tốt hơn chúng nó sao!!".

Giang Trừng bước chân cứng đờ.

Ngụy Vô Tiện, con mẹ nhà ngươi!


Nhìn cẩm thạch trắng tinh Lam gia, Giang Trừng có cảm giác trong cổ họng mình mắc thứ gì đó, muốn giết người.

Không, là giết heo. Ngụy Vô Tiện kia không phải người, hắn chính là một tên đầu heo.

Bình thường Giang Trừng sẽ đi vòng quanh chỗ nuôi chó, chỉ vì Ngụy Anh thích, hắn sẽ nhìn theo chứ không tham gia góp vui, nhiều năm như vậy người nhà cũng không nhận ra hắn sợ chó, chỉ nghĩ hắn không hứng thú với chó mà thôi. Lúc này, nếu hắn thật sự ở nhà, a tỷ sẽ không đuổi chó giúp hắn, nàng chắc chắc muốn bồi dưỡng cảm tình với chúng.

.... Ngụy Vô Tiện, ngươi nên chết đi!

Giang Trừng lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Giang Phong Miên bên cạnh lo lắng mà hỏi: "A Trừng, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái? Không sao hết, chúng ta hiện tại về nhà".

Ngụy Anh đau khổ: "Giang thúc thúc, ta...".

"Ngươi phải học hành thật tốt" Giang Phong Miên ôn hòa nói "Lam gia nổi tiếng lễ giáo, trăm năm qua các thế gia tới lĩnh giáo là chuyện đương nhiên, Giang gia đệ tử dòng chính chúng ta không đi, khó tránh khỏi dèm pha".

Lập tức, Ngụy Anh mặt càng đau khổ hơn.

"A Trừng?" Giang Phong Miên lại nhẹ nhàng vỗ vỗ Giang Trừng.

"... Ta không sao đâu cha" Giang Trừng ngẩng đầu đối với phụ thân cười cười "Đến cũng đến rồi, nhi tử đối với Lam gia Tàng thư có hứng thú".

Vì Giang Trừng lạc mất mấy năm, Giang gia từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn xảy ra chuyện. Ngụy Anh lúc trèo tường trốn ra ngoài cũng không dám dẫn theo Giang Trừng, phải là lúc lễ hội mới ra cửa chơi. Giang Phong Miên cùng Ngu phu nhân đều mỗi người một bên nắm chặt tay Giang Trừng. Giang Trừng cảm thấy không cần thiết lắm, hắn cũng đã mười mấy tuổi, không đi lạc được. Nhưng, cha mẹ quan tâm hắn, hắn mười phần thấy ấm áp.

Nhưng Giang Phong Miên bọn họ không vì hắn mười mấy tuổi mà giảm bớt lo lắng, lần này tới Lam thị nghe học, Giang Phong Miên đem thêm mấy môn sinh, rồi lại tự mình hộ tống. Khi ấy các thế gia đệ tử đều đã đến rồi, đi ngang qua nhìn thấy Giang Phong Miên quần áo Tông chủ đều ngạc nhiên, không nhịn được đánh giá Giang Trừng.

Cái loại này, đi học mà phải có người nhà đi cùng. Thật là một tràng cười nhạo.

Trong lòng Giang trừng có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn đã lớn như vậy, tất nhiên sẽ không tức giận lên người cha hắn, cha mẹ, tỷ tỷ an tâm mới là quan trọng nhất. Mắt thấy tới cổng vào núi, thấy lam thị đệ tử được phân công tiếp đón, Giang Trừng thi lễ với cha mình: "Cha, đưa đến đây được rồi, phía trước là Lam gia, sẽ không có việc gì".

Giang Phong Miên lo lắng sốt ruột: "A Trừng, cách giảng dạy Lam gia rất nghiêm khắc, rất nặng về lễ pháp, cha cũng không thể cầu tiên sinh đối với ngươi nhẹ hơn một chút... Cho nên ở Lam gia phải hết sức cẩn thận, nhỡ đâu chọc phải chuyện gì, Lam gia hình phạt rất nặng, nếu là bị thương....".

Giang Trừng buồn cười nhưng cũng ngoan ngoãn nghe Giang Phong Miên nói dong dài. Hắn ôn nhu đáp: "Nhi tử đã biết, nhất định sẽ không gây chuyện để tiên sinh phạt... Vâng, con trai đã biết... Dạ dạ, sẽ không... Kỳ thật con không thích ăn đậu phụ nhưng ăn điểm tâm cũng có thể.... Vâng, có chuyện nhất định sẽ báo cho người".

Ngụy Anh ở bên cạnh, bộ dáng không còn gì luyến tiếc.

Mấy năm nay, hắn cùng ăn cùng ở với tiểu sư đệ, tất nhiên sẽ hiểu rõ hắn. Sư đệ nhà mình thoạt nhìn ôn hòa dễ đối phó, âm trầm như hoa sen thoang thoảng hương thơm, nhưng thật ra chính là đóa hoa hồng có gai. Hắn chỉ ôn hòa với người nhà, ở bên ngoài có thể bức người khác khóc ra nước mắt, làm gì có chuyện bị khi dễ?

Ba vị trưởng bối trong nhà đều bị sắc đẹp đệ đệ mê hoặc, không phát hiện ra mặt này.

Tuy nhiên, cho dù biết rõ bản tính Giang Trừng, nhưng Ngụy Anh sẽ không thay đổi thái độ.

Bất cứ lúc nào, bảo hộ hắn chu toàn.

Hắn đã hứa với Giang thúc thúc, hứa với Ngu phu nhân, hứa với sư tỷ....

Cũng đối với chính mình hứa.

Ngụy Anh nhìn một bên mặt Giang Trừng, hắn đang cùng Giang thúc thúc nói chuyện, thần sắc nghiêm túc, môi mỏng hơi nhếch lên độ cong nho nhỏ, ánh mắt ôn nhu, thỉnh thoảng ngẫu nhiên hơi nhíu mũi. Khuôn mặt này của hắn, ở góc độ nào hay bất kì biểu cảm gì, đều đẹp cực kỳ.

Cũng làm Ngụy Anh thích cực kỳ.

Giang Phong Miên rốt cuộc vẫn tiến vào Lam gia, cùng Thanh Hành Quan và Lam Khải Nhân chào hỏi.

Quen biết đã lâu, nói chuyện mơ hồ, không dám nói trắng ra, nhưng vẫn nỗ lực muốn đệ hai người kia hiểu được ý tứ. Lam gia tuy trọng về lễ pháp, Tông chủ một phương đâu có ngốc, Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân đều nhìn thấy Giang Phong Miên muốn bọn họ chiếu cố Giang Trừng nhiều một chút, nhưng biết lễ giáo Lam gia nên không tiện nói thẳng.

Loại nhờ vả này, bọn họ không thể đồng ý, rất nhanh muốn đẩy vị khách nặng như chì này đi. Giang Phong Miên trở về Vân Mộng rồi, Thanh Hành Quân thấy trên mặt Lam Khải Nhân lộ ra tia bất mãn, cũng nhẹ nhàng cười cười.

Sự tình về con trai nhỏ Giang gia, ở Tu Chân giới không có gì là quá bí mật. Vị công tử này từ nhỏ đã bị lạc, sau đó Giang Tông chủ cùng phu nhân tìm được về, nghe nói tài năng, võ học đều tầm thường, tướng mạo lại khá hơn- Công tử thế gia xếp ở vị trí thứ 5. Chỉ là bảng xếp hạng này lập ra mua vui, không tính được tương lai sẽ thế nào. Giang gia đem chức Tông chủ cố ý truyền cho Đại đệ tử xấp xỉ tuổi con trai mình, các tiên môn thế gia sau lưng âm thầm cười nhạo một phen. Lam gia không bàn tán sau lưng người khác, nhưng tận sâu trong đáy lòng là không thể tránh khỏi phán xét. Lam Khải Nhân chấp giáo, nhìn không vừa mắt mấy vị công tử được nuông chiều từ bé, nếu không phải nể mặt Giang Lam hai nhà giao hảo, chác chắn sẽ đuổi trở về không nhận.

"Không cần thiên vị đứa trẻ này" Thanh Hành Quân nói "Chỉ cần không quá nghiêm khắc là được".

Lam Khải Nhân hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết ông có nghe lời của Thanh Hành Quân hay không.

Phân phòng hai người một chỗ, Giang Trừng tất nhiên ở cùng với Ngụy Anh. Ngụy Anh ném tay nải bừa xuống một chỗ, nhanh chóng hướng lên giường lăn lộn, Giang Trừng bất mãn, một cước đá văng chăn nệm.

Ngụy Anh ngồi một bên nâng má, ngắm nhìn từng động tác của sư đệ, lộ ra vòng eo tinh tế, một chút ngoan ngoãn cũng không có: "Ai, thật nhàm chán, nghe học ngày mai mới chính thức bắt đầu, Giang Trừng, chúng ta ra ngoài uống rượu nha? Ta sớm muốn nếm thử Cô Tô Thiên Tử Tiếu!".

Giang Trừng sống lại một kiếp, nghe hắn nói vậy, có chút đau đầu. Hắn vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ lại, lần này hình như hắn cùng Lam Vong Cơ lần đầu dây dưa, nếu mình ngăn cản thì chính là phá đi nhân duyên người ta. Nghĩ ngợi nói: "Thiên Tử Tiếu tác dụng rất chậm, lúc ngươi trở về một thân toàn mùi rượu, bị bắt tại trận thì không tốt lắm, Ngày mai, sau lễ bái sư, có nửa ngày nhàn rỗi, lúc ấy có thể xuống núi mua rượu. Ngươi về sau chính là bộ mặt Giang gia, làm việc... Vẫn là để ý thể diện nhiều hơn" Hắn lại nói: "Nhưng ngươi thật sự muốn uống, cũng tùy ngươi".

Ngụy Anh nhíu mày, đây là lần đầu tiên bọn họ nói về chuyện này: "Ta biết mấy lời đồn rảnh rỗi ngươi có nghe qua rồi, nhưng ngươi không nên tin a. Con trai ruột của Giang thúc thúc mới là ngươi, Giang gia thiếu Tông chủ tất nhiên sẽ là ngươi nốt. Chỉ có thể là ngươi".

Giang Trừng cũng không ngờ được cha mẹ hắn chưa nói cho Ngụy Anh biết: "Giang gia không coi trọng huyết thống như các thế gia khác, huống chi ngươi cũng coi như là một nửa của Giang gia, ta hay ngươi đều không giống nhau sao?".

Ngụy Anh thích nghe những lời này, vừa lòng gật đầu, đáp lại: "Không đúng, tuy hai ta một lòng cùng thể, nhưng vị trí Thiếu Tông chủ này không phải bàn cãi. Sau này ngươi làm Tông chủ, ta chính là cấp dưới của ngươi. Chẳng phải nói Cô Tô có Song Bích? Vậy Vân Mộng chúng ta liền có Song Kiệt, đem cái gì song Bích ép xuống!".

Ngón tay Giang Trừng đột nhiên run lên.

Có rất nhiều chuyện hắn không thèm để ý, hắn thực sự không so đo, nhưng lúc hắn chắc chắn cho rằng mình đã buông xuôi được... Lại nhận ra, những thứ quá đau, quá sâu thẳm, hắn vẫn là không thể quên được.

Câu "Vân Mộng Song Kiệt" này vĩnh viễn là bóng ma trong hắn, không thể thoát khỏi, không ngăn được đau nhức, chỉ cần khe khẽ đụng vào chính là khoét tim rời xương.

"Giang Trừng,ngươi làm sao vậy?" Ngụy Anh không biết bản thân mình lỡ lời gì rồi, nhìn Giang trừng sắc mặt trắng bệch, có chút hoảng, vội chạy tới giữ tay hắn: "Ngươi không thoải mái sao? Mau ngồi xuống, còn lại để ta làm nốt".

Giang Trừng rút tay ra: "Không việc gì. Hôm nay rảnh rỗi, nghỉ ngơi sớm một chút".

Trời gần tối, Giang Trừng cùng Ngụy Anh ở Lam gia ăn cơm kham khổ bậc nhất. Mặc dù sớm chuẩn bị tinh thần, Giang Trừng vẫn cảm nhận được khó chịu nơi đầu lưỡi. Ngụy Anh càng không phải nói, mặt so với bát canh còn xanh hơn.

Trở về phòng, hia người không đợi thức ăn kịp tiêu hóa, đã rửa mặt, nằm xuống giường. Cũng chỉ có nước luộc, chẳng sợ bị khó tiêu.

Tắt đèn rồi, Ngụy Vô Tiện ngựa quen đường cũ mà sờ đến eo Giang Trừng, kéo vào trong lòng ngực, cọ vài cái rồi mới nhắm mắt lại: "Ngủ ngon".

Giang Trừng trọng sinh đã được 7 năm lẻ mấy tháng, trở về Liên Hoa Ổ, Ngụy Anh liền thích ngủ luôn luôn ôm hắn, đánh vô dụng, mắng càng vô dụng. Lâu dần, thành thói quen, Giang Trừng không nhẫn tâm đá hắn lăn đi.

Hắn bỗng nhiên nhận ra, mới vậy mà đã 7 năm.

Những vết thương sâu đến tận xương tủy của kiếp trước vẫn còn, nhưng xem ra đã mai một đi. Hắn vậy mà lại bắt đầu có thói quen mỗi ngày đều có Ngụy Vô Tiện ở bên.

Giang Trừng cũng nhắm hai mắt lại, hơi cuộn người lên.

Tay ôm trên eo hắn siết chặt hơn một chút, trên vai nặng nặng vì có người nào đó đem cằm để lên, phả vào tai hơi thở nóng hổi: "Giang Trừng, tâm tình không vui sao?".

Giang Trừng mỗi khi có tâm sự, thường lúc nằm xuống sẽ hơi cuộn mình lên. Hắn kiếp này đều nhẫn được, động tác theo bản năng khựng lại kịp thời, nhưng Ngụy anh vẫn nhìn ra. Có chút mạnh mẽ đem sư đệ kéo tới gần, mặt đối mặt ở trong lòng ngực, bàn tay từng cái nhẹ nhàng vỗ về sống lưng hắn.

"Không sao hết, sư huynh ở đây" Ngụy anh chậm rãi nói "Tuyệt đối không rời đi ngươi".

Giang Trừng há miệng thở dốc, nhưng vẫn nhịn xuống, không nói nửa lời.

Cùng Ngụy anh ở bên nhau càng lâu, hắn càng dao động. Đôi khi sẽ nghĩ, bởi vì cha mẹ, tỷ tỷ cưng chiều, Ngụy Anh thân thiết, mọi chuyện kiếp trước đều là ảo mộng, Ngụy Anh trước mắt mới là chân thật.

Nhưng sao có thể.

Giang Trừng lại nhắm mắt, ở trong vòng tay vỗ về ấm áp của Ngụy Anh mà buông lỏng thân thể.

Ngụy Anh tuy rằng thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng hắn một chút ngốc cũng không có. Hơn nữa, hắn là người rất khôn khéo, nói cách khác, hắn là một người rất tinh tế cùng tỉ mỉ.

Hắn biết Giang Trừng trong lòng có tâm sự, là thứ tâm tư hắn ôm nhiều năm, không nói với chính mình biết, không nói cho sư tỷ, càng không cùng Giang thúc thức và Ngu phu nhân kể.

Hắn rất muốn dỗ Giang Trừng nói ra. Bất luận thế nào, giữ ở trong lòng rất khó chịu, nói ra không phải tốt hơn sao?

Nhưng, nếu Giang Trừng thật sự không muốn nói, Ngụy Anh cũng chiều hắn. Chỉ cần hắn lúc khó chịu, đem người ôm vào trong lòng ngực, trấn an tốt là được.

Hy vọng là có thể trấn an tốt.

Hôm sau, hành lễ bái sư, Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang, Lan Lăng Kim thị Kim Tử Hiên, rồi tới vân Mộng Giang thị, hành lễ lại có cả hai người Giang Trừng, Ngụy Anh. Tức khắc mọi người đều bàn luận xôn xao.

Vậy là vị Tông chủ đời tiếp theo của Giang gia không mang họ Giang.

Ngụy Anh là Đại sư huynh, lễ chính là hắn tới dâng. Từ trước, lúc ở Liên Hoa Ổ, nhiều việc Ngụy Anh lúc nào cũng ở trước Giang Trừng, Giang Trừng không ngại. Giang thị vợ chồng còn chưa nói gì, hơn nữa hắn là Đại sư huynh, Giang Trừng là Nhị sư huynh, cho nên Ngụy anh không có cảm giác sai sai. Lần này cũng theo thói quen, nhưng lúc hắn nhận được lễ bái sư từ tay một tiểu đệ tử, phía dưới truyền đến âm thanh khiến Ngụy Anh ngẩn người ra. 

Hắn bỗng nhiên ý thức được, hành động này căn bản không đúng.

Không phải vấn đề đứng hàng trước hàng sau. Giang Trừng họ Giang, chính mình là họ khác, thời điểm này sao có thể lấn lướt cả Thiếu chủ?

Nhưng đã không còn kịp được nữa rồi, Giang Trừng thậm chí bình tĩnh quỳ ngay ngắn ở phía sau hắn một ít, hắn không thể đem lễ truyền tới tay Giang Trừng được nữa. Quay đầu nhìn Giang Trừng, mắt liếc một cái, Giang Trừng cũng trừng hắn, hạ giọng: "Đừng thất thần, mau hành lễ!".

Ngụy Anh hành lễ bái sư, hiến theo lễ cầu học, gối hắn quỳ như quỳ trên đinh nhọn sắc bén.

Mấy năm nay,,, Dường như tồn tại một chuyện từ đầu đã sai, mà hắn lại không phát hiện ra.

Lam Khải Nhân tiếp lễ, nhìn Ngụy Anh liếc mắt một cái: "Giang Tông chủ có lòng".

Ngụy Anh hành lễ: "Học sinh thay Tông chủ vấn an tiên sinh".

Giang Trừng toàn bộ quá trình không nói một lời, chỉ bồi Ngụy Anh.

Tựa như đệ tử bên cạnh nâng lễ vật.

Lam Trạm tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này.

Lam gia cấm sau lưng người bàn chuyện thị phi, Lam Trạm tuân thủ nghiêm ngặt. Tuy rằng các đệ tử bàn tán nhiều, hắn chưa bao giờ đi nghe. Đối với tình huống đặc biệt của Giang gia, hắn cũng hiểu một vài phần, nhưng chưa bao giờ để ý. Mắt thấy đệ tử khác họ nhận Thiếu chủ lễ, mới biết những lời đồn đại vậy mà không phải giả, cũng nhịn không được nhìn hai người kia nhiều thêm vài lần.

Là người có bao nhiêu lười biếng, mới có thể để cha ruột bỏ gần tìm xa, truyền vị trí Tông chủ cho một người không có máu mủ?

Theo bản năng, Lam Trạm không thích vị công tử này.

Bái lễ hoàn tất, từng người liền tản đi. Hôm nay chỉ có lễ bái sư, ngày mai mới là nghe học chính thức. Từ bây giờ tới khi ấy dư một nửa ngày, con cháu thế gia từ khắp nơi tới nhân cơ hội xuống núi dạo chơi, xem vùng sông nước Giang Nam chưa thấy qua bao giờ.

Giang Trừng nghĩ tới đêm qua Ngụy Anh thực sự ngoan ngoãn, cả đem không làm chuyện xấu, mà chính mình cũng đáp ứng hắn uống rươu, liền mang theo Ngụy Anh cùng mọi người xuống núi.

Người Cô Tô nhu hòa, cùng Vân Mộng, Lan Lăng, Thanh Hà không giống nhau. Mọi người đều là thiếu niên mười mấy tuổi, đều là tuổi tác ham chơi, xuống núi liền chạy xuống trấn vui đùa. Nhiếp Hoài Tang cùng Ngụy Giang quen biết, vốn định đi cùng nhau, nhưng Ngụy anh dường như rất uể oải, không cao hứng nổi. Nhiếp Hoài Tang hơi mất hứng, dứt khoát bỏ hai người lại, mang theo gia nhân tìm sạp bán thoại bản.

Giang Trừng nhìn đến tiệm rượu bên kia, kéo tay Ngụy Anh: "Bên kia hình như có Thiên Tử Tiếu, đi xem?".

Ngụy Anh nghẹn hơn một canh giờ, đột nhiên nắm lại Giang Trừng tay: "Xin lỗi, Giang Trừng, là ta suy xét không chu toàn".

Giang Trừng khó hiểu: "Cái gì?".

Ngụy anh có chút buồn khổ: "Vừa nãy bái sư dâng lễ, ngươi.... Tóm lại, ngươi đừng hiểu lầm!".

Giang Trừng ngẫm lại một chút, cảm thấy Ngụy Anh như vậy cũng không tính là thất lễ, bắt bẻ lắm thì chỉ là tư thế quỳ của hắn chưa đúng chuẩn với yêu cầu của Lam gia mà thôi: "Ngươi làm khá tốt, sao vậy?".

Ngụy Anh khó tin nhìn Giang Trừng: "Ngươi không phiền lòng?'.

Giang Trừng không thể hiểu được: "Ta phải phiền lòng thứ gì?".

"Ngươi mới là Thiếu chủ" Ngụy Anh nắm tay Giang Trừng mà nói. Giang Trừng bị hắn lôi kéo tay, tư thế như là muốn hôn ngón tay hắn, Giang Trừng không tự nhiên liền rút tay về. Ngụy Anh siết đến gấp: "Ngươi mới là Giang gia Thiếu chủ, về sau Tông chủ là ngươi. ta là kẻ ở nhờ, về sau những lúc thế này, ta nhất định không đoạt của ngươi".

"Ngươi quả thực lắm bệnh..." Tâm Giang Trừng mệt "Ngươi là Vân Mộng Đại sư huynh, cha mẹ đối đãi với ngươi thật lòng, ở đây bày ra dáng vẻ cấp dưới, cũng quá đáng rồi đi".

"Ta không phải muốn cùng ngươi xa lạ!" Ngụy Anh vội la lên "Nhưng không giống nhau, thế gia rất trọng lễ nghĩa, nếu ta mọi chuyện đều lấn lướt ngươi, chẳng phải là khinh thường ngươi!"

Giang Trừng ngẩn ra, trong lòng chợt ê ẩm.

.... Ngươi còn biết, chính mình nổi bật, sẽ gây khó khăn cho ta?

Nghĩ đến đời trước, sau khi trở về từ Loạn táng Cương, Ngụy Anh hành động rất khác thường, Thanh Đàm Hội to như vậy, nói đến là đến, nói đi là đi. Hắn hành sự tuy hứng, chính mình đi đằng sau dọn dẹp hậu quả đến cong lưng.

Giang Vãn Ngâm sinh ra một thân ngạo khí từ trong xương tủy, muốn hắn khom lưng rất khó, nhưng hắn vì Ngụy Vô Tiện, không biết đã khom xuống bao nhiêu lần. Quả thực cũng rât hữu hiệu, nhìn cái tiểu Tông chủ kiêu ngạo cụp mi rũ mắt nói lời xin lỗi, rất thống khoái. Những gia chủ khác nguyện ý cấp cho hắn một sắc mặt tốt, nhân cơ hội vũ nhục vài câu.

Nhưng Giang Trừng đều không nói qua với Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng chỉ còn mình hắn với tỷ tỷ, có thể bảo vệ bọ họ chu toàn liền bảo vệ, khuất nhục cũng nhẫn nhịn.

Song, đến cuối cùng, chỉ chừa lại cho hắn một câu: "Bỏ quên đi".

Kỳ thật, Giang Trừng biết năm đó Ngụy Vô Tiện phản bội Giang gia vì chính mình. Cho nên cùng nhau diễn trò, đâm hắn một kiếm cũng là đem mắt sưng đỏ, môi cắn bật huyết, Ôn Ninh bẻ gãy một cánh tay hắn, rõ ràng đau đến ngất đi nhưng trong lòng lại thoải mái rất nhiều. Hán an ủi chính mình, người đau, ta cũng đau.

Hắn cấp đồ cho Ngụy Anh, không muốn hắn ở bãi tha ma chịu khổ, hắn đem a tỷ một thân áo cưới đến cho hắn xem, hắn để hắn đặt tên cho cháu ngoại tên tự.

Rồi sau đó...

Bất Dạ Thiên mưa máu đầy trời rửa đi hết thảy, những khuất nhục hán từng chịu đựng trở nên vô nghĩa. Hắn ôm thân thể a tỷ dần lạnh đi, hắn trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện vạn quỷ cắn xé, hôi phi yên diệt.

Giang Trừng ngẩng đầu, Ngụy Anh mười sáu tuổi vội vàng nhìn mình, đôi mắt đào hoa chưa nhìn thấu hồng trần kia ánh lên dáng vẻ của mình.

"Khống sao" Giang Trừng nói "Chỉ cần ngươi có thể bảo vệ tốt Giang gia, đừng bỏ quên Giang gia".

Ngụy Anh nhìn đôi mắt Giang Trừng, cặp mắt hạnh kia hàm chứa quá nhiều thứ, hắn nhìn không hiểu được.

Nhưng không để hắn kịp nghĩ, Giang Trừng đã nhẹ nhàng tách khỏi tay hắn: "Đi thôi, đi mua cho ngươi Thiên Tử Tiếu".

Quả thực thay đổi rất nhiều.

Không chỉ có không khí trong nhà... Ngụy Anh cùng kiếp này với kiếp trước không giống nhau.

Thiếu niên Ngụy Vô Tiện đối với hắn cực tốt, nhưng không giống bây giờ. Lúc ấy bọn họ chính là bằng hữu vào sinh ra tử, nhiều khi có thể đánh đối phương đến đau, làm gì có chuyện như châu như bảo, tiểu tâm can. Trong trí nhớ của Giang Trừng, chỉ có lúc Liên Hoa Ổ bị hủy, bản thân mất đan, hai người trốn chạy, sống nương tựa vào nhau thì hắn mới chiếu cố hắn nhiều hơn chút. Nhưng kiếp này, Ngụy Anh lại từ nhỏ nhường hắn thành thói quen.

Kiếp trước Ngụy Vô Tiện thích cùng Giang Trừng đùa giỡn, chẳng có việc gì cũng có thể lấy khuỷu tay chọc hắn, lấy vỏ kiếm đánh hắn. Mà Ngụy Anh kiếp này, đừng nói đánh, tay Giang Trừng không cẩn thận ở khung cửi bị thương một tí, Ngụy Anh liền nâng tay lên thổi, khiến Giang Trừng ghê sợ một hồi.

Giang Trừng cảm thấy, Ngụy Anh thay đổi như vậy chắc là hồi nhỏ mình đã bị lạc mất, hắn tự nhận mình là huynh trưởng, giống như cha mẹ và tỷ tỷ sủng chính mình.

Mà, Giang Trừng của kiếp trước khác với kiếp này.

Hắn sẽ không dễ dàng bị Ngụy Anh làm cho nổi giận, sẽ không la hét ầm ĩ cùng hắn đùa vui. Cho dù trong mắt Ngụy Anh có hắn hay không, lòng hắn đều không có nổi một gợn sóng.

Hắn không biết đời này, Ngụy Anh có trêu phải tổ kiến lửa, dẫn đến tai họa cho giang gia. Còn có bỏ quên hắn nữa không, nhưng...

Thôi.

Thiên Tử Tiếu vẫn là uống, song, Ngụy Anh thế mà lại không mê rượu. hai người gọi một vò nhỏ, bây giờ chẳng còn mấy. Tửu lượng Ngụy Anh rất tốt, đây cũng chỉ là nửa vò mà thôi, đến cả Giang Trừng cũng chỉ thấy vị giác nhuộm chút hơi men, không đến nỗi hỏng việc. Giang Trừng thăm dò, hỏi Ngụy Anh có muốn mang về hai vò hay không, chẳng ngờ được, Ngụy Anh lại dùng ánh mắt kiếp trước chính hắn thường dùng để nhìn sư huynh mình: "..... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu mà".

Rôi bồi thêm một câu: "Nhưng mà nếu ngươi thật sự muốn uống. ta có thể trộm giúp ngươi mang về".

Giang Trừng: "Không cần".

Mấy năm nay đều ở Liên Hoa Ổ, hắn không nhận ra kiếp trước, kiếp này Ngụy Anh khác biệt, bây giờ ở bên ngoài, quả thực lộ ra quá nhiều bất đồng. Giang Trừng thừa nhận, Ngụy Anh này rất có Thiếu chủ phong thái, trước mặt người khác liền bày ra khí khái Giang thị, phép tắc đàng hoàng.

"Bên kia có gì mà nhiều người vậy... Hình như là bán bánh? Ngươi muốn ăn không?".

.....Mới khen xong, liền lại mất đoan chính.

Ngụy Anh cũng không đợi Giang Trừng trả lời, nói tiếp: "Người đông, ngươi cũng đừng đi theo ta, ngồi chỗ này đợi, ta mua cho ngươi".

Giang Trừng gật gật đầu. hắn biết Nguy Anh không tham ăn, đây là mua cho hắn. Ngụy Anh khẩu vị kén chọn, điểm tâm cũng không ăn bừa, loại ngọt thanh này là khẩu vị của hắn.

Nhìn Ngụy Anh nhảy nhót chạy đi, dây cột tóc dài, màu đỏ sau đầu cùng tóc đuôi ngựa bay lên, mang theo khí tức thiếu niên phóng túng phong lưu. Rất đẹp.

Chính Giang Trừng cũng không ý thức được, hắn nhìn bóng lưng Ngụy Anh cười đến nhẹ nhàng.

Xoay người, hướng đầu cầu đi tới, muốn ở đó chờ, mới đi một bước, bỗng nhiên vang lên tiếng chó sủa dữ dội. Tay Giang Trừng run lên, toàn thân lập tức căng thẳng.

Một con chó đen lớn, cao đến nửa người nào tói, hướng đến Giang Trừng sủa loạn.

Giang Trừng đứng vững, ép xuống sợ hãi muốn chạy đi, ngón tay phát run, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh. Vậy mà, trên mặt lại không có biểu tình gì, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con chó lớn kia.

Chó biết nhìn người, chó dữ chỉ bắt nạt những kẻ yếu, mắt thấy người này không sợ nó, cũng đã xuất hiện do dự. Bỗng nhiên, một trận gió bất ngờ, một người áo trắng đứng chắn trước người áo tím, ánh mắt lạnh lùng, cả người tỏa ra băng hàn, làm cho con chó kia bị dọa đến cụp đuôi, trong cổ rên rỉ hai tiếng. Người mặc áo trắng không sợ chút nào, ngược lại tiến về phía trước, chó đen tưởng sẽ bị đánh, quay đầu bỏ chạy.

Lúc này Giang Trừng mới nhẹ nhàng thở ra, chân đều mềm nhũn.

Lam Trạm quay đầu nhìn Giang Trừng, mày nhíu lại, đưa tay đỡ hắn.

Giang Trừng bị hắn đỡ, biết mình cậy mạnh đã bị hắn nhìn thấu, có một chút mất mặt, tận lực khách khí tránh đi cánh tay hắn, dựa vào thành cầu.

Chân hắn thật sự mềm nhũn, đi không được. Giang Trừng than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lam Trạm, mất tự nhiên nói: ".... Cảm ơn, Lam Nhị công tử".

Lam Trạm vẫn nhíu mày, dường như có chút không tin được: ".... Ngươi sợ nó?".

Bị phát hiện ra, che giấu cũng vô dụng, Giang Trừng dứt khoát thừa nhận: "Đúng".

"Vì sao?".

"... Đã từng bị cắn. Cứ cho là vậy đi" Giang Trừng khống muốn nói chi tiết.

Lam Trạm nhìn trên trán Giang Trừng có mồ hôi mỏng, nói tiếp: "Nhưng ngươi không thể hiện là mình sợ".

Giang Trừng cười nhạo: "Không thể hiện ra nhưng lại bị ngươi nhìn thấu?".

"Vì sao?' Lam Trạm lại hỏi.

Ý tứ của hắn, Giang Trừng sớm hiểu. Lam Trạm muốn hỏi chính là: rõ ràng trong lòng rất sợ, tại sao bên ngoài một chút cũng không lộ ra?

Giang Trừng rũ mắt: "Sợ thì sao chứ, sẽ không có ai giúp ta đuổi đi. Mà sợ cũng không thể lộ ra, súc sinh kia sẽ được nước lấn tới".

Thật sự Lam Trạm có chút kinh ngạc.

Giang tiếu công tử được Giang gia trên dưới sủng, sao có thể không có người giúp đuổi?

Kỳ thật, Lam Trạm sớm đã chú ý đến Giang Trừng.

Hôm nay nhàn rỗi cả nửa ngày, hắn cũng xuống núi tìm mua một chút nguyên liệu gỗ chế tác đàn, ở bên ngoài tiệm rượu liền thấy hai vị Giang gia kia tay nắm tay, nói vài câu rồi đi vào uống. Đây không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Trạm không quản được, không vui nhưng cũng thể ngăn cản, quyết định rời đi làm việc của mình. Lúc sau trở về, lại thấy Giang Trừng, nhưng cũng chỉ có mỗi mình Giang Trừng.

Nhưng Lam Trạm cũng vừa vặn nhìn thấy nụ cười kia.

Mặt mày hơi cong, khóe môi gợn lên độ cong rất nhạt, như hương thơm tháng tám, thanh lãnh nhưng say lòng người.

Nụ cười chỉ tồn tại trong giây lát.

Nhìn con chó đen nhào tới hướng Giang Trừng, phản ứng đầu tiến của Lam Trạm là cứu chó. Bởi vì trong nháy mắt, Giang Trừng thu lại nụ cười, tản ra khí tức lạnh thấu xương ngày thường hiếm thấy, vô cùng bức người. Tuy rằng, hắn trước mặt người khác đều khách khí, khéo léo, tự dưng có thể phát ra hàn khí, làm Lam Trạm nghĩ, người mang theo hương sen cười mới nãy là mình giữa ban ngày nhìn gà hóa quốc. Dù thế nào, Lam Trạm thấy một con chó không thể làm thương Giang Trừng, quả nhiên, nó bị hắn dọa không dám ho he.

Cho đến khi Lam Trạm phát hiện, ngón tay Giang Trừng run.

Lam Trạm học đàn, đối với tay người mười phần mẫn cảm, nếu không với độ run nhẹ của Giang Trừng hắn sẽ không nhìn ra. Có chút không tin vào mắt mình, trong chốc lát xác thật lại, hắn thực sự sợ hãi.

Lúc này mới vội đi qua, giúp Giang Trừng đuổi con chó kia đi.

Nhưng hắn lại mạnh mẽ không lộ ra yếu đuối, bởi vì "sẽ không có ai giúp ta đuổi".

Vì cái gì?

Lam Trạm nhìn Giang Trừng, cặp mắt hạnh kia đang không nhìn hắn, nhưng lại toát ra thê lương, yên lặng hắn chưa thấy qua bao giờ.

Đây là đôi mắt đã trải qua rất nhiều chuyện, là đôi mắt trầm tĩnh.

Ma xui quỳ khiến thế nào, Lam Trạm nói: "Nếu ta lại nhìn thấy, sẽ giúp ngươi đuổi",

Giang Trừng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn.

Không ngờ sống một đời này... Không, là hai đời này, vậy mà có thể nghe được từ miệng khác câu nói mình đã từng đối với Ngụy Vô Tiện hứa qua.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro