Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ngày dần chuyển sáng, đám mây trôi lững lờ như dòng sông sâu thẳm, mặt trời từ hướng đông nhô lên, hơi ấm chiếu lên mặt Giang Trừng, bụng hắn kêu vài tiếng ùng ục. Giang Trừng liền bừng tỉnh. Hắn cũng biết không thể lại may mắn dựa vào chuông bạc Giang gia để đối phó đám quỷ ma nơi đây như tối qua được nữa.

     Tối hôm qua con quỷ phong lưu kia bộ dạng bức xúc chờ một bên, tròng mắt đỏ đậm trong hốc mắt linh hoạt mà xoay mấy vòng, nhìn qua thật sự rất khiếp người. Giang Trừng lại không thể không giữ lại chút sức mà cùng nó liều chết vật lộn, chỉ đè lại dạ dày nỗ lực chống đỡ ngồi dậy.

     Không thể lộ ra mệt mỏi. Giang Trừng nghĩ, hắn không thể thua, không thể ở trước mặt đám quỷ này lộ ra mình yếu thế.

     Vì thế Giang Trừng giơ tay đánh một quyền, đánh lên con quỷ phong lưu đã ngồi ngốc hồi lâu:

     - Cút.

     Phong lưu quỷ nghiêng nghiêng đầu, hổn hển thở mấy hơi, cực nỗ lực mà làm ra vẻ cảm kích, lại cẩn thận từ trong tay áo rách nát lấy ra một ít trái cây, vẻ mặt lấy lòng mà đưa cho Giang Trừng.

     - Ta không cần. _Giang Trừng kẽ nhíu mày, vạt áo hắn hơi nhăn.

     Quỷ phong lưu lại vội vàng vươn tay cẩn thận vuốt phẳng, động tác tới đột ngột khiến Giang Trừng theo bản năng lại muốn gọi Tử Điện ra.

     Lời chưa dứt trong bụng Giang Trừng lại truyền đến âm thanh du dương kháng nghị. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, đưa mắt lên liền thấy con quỷ phong lưu làm cho người ta sợ hãi lại mang ánh mắt chờ mong, lấy lòng khoe mẽ mà ôm trái cây. Còn quỷ này ngoan ngoãn đến kỳ cục. Giang Trừng mơ hồ cảm thấy tư thái có chút quen thuộc, đặc biệt là đuôi mắt con quỷ khẽ nhếch, đồng tử đen thăm thẳm, mơ hồ có thể nhìn ra trước đây là một đôi mắt đào hoa xinh đẹn, người kia cũng là điệu cười ấy. Giang Trừng mềm lòng ma xui quỷ khiến nhận lấy trái cây, nhẹ giọng nói câu cảm ơn.

     Quỷ phong lưu cười đến mắt đều nheo lại, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, Giang Trừng bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại đành cắn nhanh một miếng trái cây. Vị chua chua ngọt ngọt không được ngon lắm nhưng cũng không đến mức muốn phun.

     Ngày dần nắng lên, Loạn Táng Cương ban đêm lạnh lẽo, vậy mà giờ lại có chút nóng nực. Quỷ phong lưu chịu không nổi, trên mặt bắt đầu có da bị nứt nẻ. Quỷ phong lưu bỗng quỳ xuống đưa lưng về phía hắn kêu một tiếng, bộ dạng muốn giúp hắn rời đi.

     Giang Trừng chớp mắt thật sự có chút cảm động, suy nghĩ một chút vẫn là nên đối với con quỷ này ôn hòa một chút. Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, trên mặt vẫn là hung hãn mắng:

     - Cút ra xa chút, người quỷ thù đồ, đừng khiến ta chướng mắt.

     Quỷ, trời sinh không có linh thức là vật ô uế, sống tạm bợ tại nơi âm u trên thế gian, tùy thời có thể hại người, giết người cướp mệnh. Giang Trừng không dám tin tưởng, đầu lưỡi nâng lên có chút muốn nhả hết thứ trong miệng ra.

     Con quỷ phong lưu lại không để ý tới, kéo hắn lên lưng hướng rừng sâu mà đi, bước chân vững vàng, đạp lên trên lá khô dưới chân lại phát ra chút âm thanh quái dị. Giang Trừng muốn tránh nhưng xác thật sức lực của hắn không bằng con quỷ này. Cả đêm lo lắng đề phòng giờ mệt mỏi dâng lên không thể cử động chỉ có thể bảo trì thanh tỉnh cảnh giác mà nhìn bốn phía, ngón tay lặng lẽ vuốt ve Tử Điện. Dù không cách nào dùng được pháp bảo này nhưng di vật mẫu thân để lại cũng giúp hắn an tâm phần nào.

     Kế tiếp, nên làm như thế nào……?

     Giang Trừng có chút hoảng loạn đành phân chút nhàn tâm đi suy xét tính toán cho tương lai.

     Tùy tiện chọn cây treo cổ, chọn tảng đá đâm chết hoặc là tìm một xó xỉnh nằm chờ dã quỷ tới ăn…… Tóm lại xuống thẳng hoàng tuyền liền xong hết mọi chuyện. Cha mẹ hiện giờ đi đến đoạn nào rồi? Có hay không đã đầu thai? Có hay không còn luyến tiếc nhân thế, ở nơi tối tăm trộm nhìn hắn cùng a tỷ?

     Nhìn hắn ở Loạn Táng Cương thong thả mà đi, cùng quỷ làm bạn, mẹ sẽ nghĩ như thế nào? Có hay không cho rằng mình ném đi mặt mũi của Giang gia? Cha có hay không nghĩ rằng Giang gia thất bại ở tay hắn?

     Giang Trừng thở dài, lại lần nữa cảm giác chịu đựng không nổi trọng lượng của mình nhưng lưng vẫn cứ thẳng tắp. Hắn rõ ràng ý thức được, hắn còn có thể tiếp tục kiên trì, hắn còn chưa tới đường cùng.

     Nhưng nơi nào có đường ra?

     Cha mẹ đều mất, Ôn gia tu hú chiếm tổ (chim tu hú có thói quen kiếm 1 tổ của chim khác đạp trứng ra mà đẻ trứng mình vào để chim khác ấp) , a tỷ không rõ tung tích…… Mà hắn Kim Đan không còn, bị nhốt ở Loạn Táng Cương, thời thời khắc khắc đều phải cảnh giác quỷ vật tác quái, sớm chiều khó giữ được mạng.

……Còn có Ngụy Anh sống chết không rõ.

     Giang Trừng tìm vui trong khổ mà cong miệng cười, bỗng nhiên nhớ lại Ôn Triều trước khi đi bày ra vẻ mặt dữ tợn nói đã biết Ngụy Anh ở đâu, khóe môi liền lại xệ xuống, chỉ sợ Ngụy Anh lúc này so với hắn cũng không tốt hơn chút nào.

     Quỷ phong lưu vẫn cứ đi vô cùng ổn định, Giang Trừng tính nhẩm cũng đã đi non nửa canh giờ, nói không xúc động là giả. Nơi này cũng không có người, không cần hắn làm dáng già mồm, do dự hơn nửa ngày, mới hơi có chút ngạo kiều mà cúi người cực nhẹ rồi lên tiếng:

     - Cảm.....

     Lời chưa nói xong, quỷ phong lưu đột nhiên dừng lại, Giang Trừng sửng sốt, giương mắt chung quanh, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau lưng một trận hàn ý nổi lên.

     - Đây là chỗ nào?!_ Giang Trừng thét hỏi rồi trở tay đẩy nó. Quỷ phong lưu lại đem cánh tay thu lại cực nhanh, cười hì hì bên tai hắn không đáp lời. Giang Trừng trong lòng chợt lạnh, thầm kêu không tốt, lại cảm thấy một có chút cảm khoái được giải thoát thổi qua, thúc giục hắn cả người nhũn ra, không còn ý chí chiến đấu.

     Chung quanh nổi lên sương mù, Giang Trừng nhìn thấy lờ mờ mấy bóng quỷ mơ hồ, nhất thời cười lạnh. Con quỷ này nửa chữ cũng chưa nói, mà hắn cũng có thể bị lừa đến quay cuồng đầu óc, không có Kim Đan, đầu óc giờ cũng vô dụng, vậy chi bằng chết cho thống khoái.

     - Cút!

     Giang trừng hét to một tiếng, một tay đẩy ra quỷ phong lưu ra, lại giơ chân tặng nó thêm một cước.

    Người quỷ thù đồ, tuyệt không thể chung sống!

     Nếu như hắn Giang Trừng biết trước sẽ có ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ dẹp sạch Loạn Táng Cương, nghiền nát tất cả quỷ vật thần hồn, khiến chúng không được siêu sinh, mãi mãi bị kẹt ở nhân gian, một chút tác oai tác quái cũng không dám nghĩ tới! Chịu mọi đau khổ, gặp vạn tai ương.
_____________________________________

     - Tiểu tử thối, ở động Huyền Vũ không phải rất hăng hái sao? Tới đây, làm loạn tiếp xem nào! _Ôn Triều đầy mặt hưng phấn ôm lấy Vương Linh Kiều, cười dữ tợn phân phó_ Tới, tới, chiêu đãi tốt vị anh hùng này một chút!

     - Công tử, chặt tay hắn! Chặt tay hắn!_ Vương Linh Kiều cười giòn tan dồn dập nói.

     Ôn Triều nhéo thịt mềm trên eo nàng, phản đối nói:

     - Không không không, không vội, trước hóa đan hắn, rồi hẵng chặt tay hắn. Ta muốn hắn giống tên tiểu tạp chủng Giang Trừng lần trước kêu thảm thiết!

     Không đợi Vương Linh Kiều phụ họa, Ngụy Vô Tiện vốn đang yên lặng quỳ gối một bên bỗng nhiên bật dậy, như một quả pháo phi lên, hung hăng đạp vào bụng Ôn Triều giống như ác quỷ nghẹn ngào rít gào nói:

     - Ngươi mẹ nó ngươi dám nhắc đến Giang Trừng lần nữa xem.

     Ôn Triều bị đau, hít liền một ngụm khí lạnh. Vương Linh Kiều vội vàng giơ chân đá văng Ngụy Vô Tiện, hoảng loạn xoa dịu thương thế của Ôn Triều:

     - Ôn công tử, Ngụy Vô Tiện quả thực là tên chó điên!

     - Hừ……_Ôn Triều không vui mà hừ hừ một tiếng.

     Ngụy Vô Tiện lại chậm rãi dựa vào góc tường bò dậy, nửa người dựa vào vách tường, cúi đầu khó khăn thở dốc, phun ra một ngụm máu rồi đưa lưỡi liếm vết máu bên khóe miệng, lần thứ hai lâm vào trầm mặc.

     - Hóa Kim đan hắn! Mau!_ Ôn triều ồn ào rống.

     - Tốt thôi! Các ngươi có khổ hình gì, cứ việc tới đi! _Ngụy Vô Tiện cười lạnh nói_ Đã làm những gì với  Giang Trừng, liền làm như thế với ta đi! Ta sẽ nhớ rõ mặt ngươi, Giang Trừng chịu an phận siêu sinh nhưng ta không chịu! Ngày sau hóa thành lệ quỷ cũng sẽ nhớ rõ gương mặt này của ngươi!

     Ôn Triều sửng sốt, nhất thời không tìm được lời nào tới phản bác, Ngụy Vô Tiện câu câu chữ chữ đều nói có sách mách có chứng, càng là điểm điểm trí mạng. Vương Linh Kiều vội vàng giữ chặt ống tay áo của hắn, hống hách mở miệng:

     - Ôn công tử, đừng để ý đến hắn nói bậy! Lại không phải hắn muốn thành quỷ là có thể thành quỷ, lại nói hắn hóa quỷ, chẳng lẽ Kỳ Sơn Ôn thị còn không làm gì được một cô hồn dã quỷ sao? Ngẫm lại hắn lại là một người phiền toái, sao có thể cứ như vậy thả hắn đi?

     Ôn Triều chém đinh chặt sắt nói:

     - Đúng. Không tha cho hắn!

     Ngụy Vô Tiện đã không còn sức lực cùng hắn đấu võ mồm, một đám môn sinh muốn hành hung y. Chỉ nghĩ đến Giang Phong Miên, Ngu phu nhân cùng Giang Trừng đã phải chịu khổ hơn hắn bây giờ ngàn lần vạn lần, hắn cứ như vậy chết đi, chạy nhanh đến trước Giang Trừng bọn họ chịu đòn nhận tội, không chừng còn có thể có mấy ngày an ổn. Hy vọng a tỷ có thể vạn sự như ý, cả đời trôi chảy…… Nếu có thể chấn hưng Giang gia là tốt nhất còn nếu như không thể, chờ y hóa thành lệ quỷ biết đâu còn có thể giúp đỡ nàng một chút.

     Ngụy Vô Tiện tâm như điện chuyển, ý niệm mấy trăm mấy ngàn lần biến đổi, cuối cùng cũng chỉ quy về một trận khó chịu. Y rốt cục cũng không bảo vệ được Giang Trừng chỉ riêng điều đó y đã cảm thấy khó chị, huống chi Giang Trừng kia còn là thân thể thiếu gia, công tử đầy ngạo khí….. Đời này, chính là y nợ Giang Trừng.

     Hy vọng Ôn cẩu làm người giữ lời, đem y ném xuống Loạn Táng Cương luôn để y khi chết hóa quỷ cũng có thể đi cùng Giang Trừng một đoạn đường, nói lời xin lỗi rồi mặc hắn đánh chửi…… Xuy, thật là nghĩ nhiều rồi.

     Ôn Trục Lưu đi tới, đưa tay tóm lấy  y, chỉ chờ Ôn Triều lại ra lệnh, Ngụy Vô Tiện nỗ lực ngửa đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nam nhân đã hủy hoại Giang gia, hận không thể đem mặt hắn khắc vào trong não, vô luận có báo thù được hay không đều sẽ không quên người đã giết vợ chồng Giang gia, hại Giang Trừng sống không bằng chết.

     - Hóa……

     - Công tử, tông chủ phái người tới.

     Ôn Triều đang nói mà bị người cắt ngang đang muốn phát hỏa lại nghe vậy lại không khỏi ngây người, xác nhận lại mà hỏi:

     - Cha ta?

     - Đúng vậy.

     - …… Sao lại đúng lúc này!

      Ôn Triều mất kiên nhẫn, chỉ tâm tâm niệm niệm muốn hóa đan Ngụy Vô Tiện. Không ngờ kia gã sai vặt lại kinh hoảng quỳ xuống, chân tay luống cuống nói:
  
     - Công tử, công tử, tông chủ bên kia mới quan trọng ạ.

     Ôn Triều tâm phiền ý loạn chỉnh trang lại đầu tóc, kêu người đưa Ngụy Vô Tiện ra trước từ đường Giang gia quỳ. Chính mình ôm Vương Linh Kiều đi ra ngoài gặp khách. Ôn Trục Lưu cũng buông tay đem Ngụy Vô Tiện ném về góc tường, lãnh đạm liếc nhìn y một cái liền đi theo sau Ôn Triều.

     Ngụy Vô Tiện phun ra một ngụm máu, nghiêng ngả lảo đảo bị người xô đẩy kéo lên, đành run run đi về phía từ đường.

     Chết tử tế không bằng sống mà không tồn tại.

     Ngụy Vô Tiện nghĩ, còn có thể có biến số nào nữa đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro