Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác đường về cùng đích

Tiện Trừng thay đổi số phận

Vân Mộng tông chủ Ngụy Vô Tiện x Di Lăng lão tổ Giang Vãn Ngâm.

HE, Chủ nhớ lại, tính toán dài lâu, có thay đổi dần theo thời gian (khúc này mình không biết là tính cách nhân vật hay văn phong tác giả nữa) , bảo đảm không có hố.

Kết cục hẳn là tông chủ Tiện về một nhà với Trừng. Nhưng thời gian trục chủ yếu là lão tổ Trừng.

Vẫn là ngoài cp Vân Mộng ra mọi nhân vật khác đều là người qua đường.....
--------

Tiếng ly chén sứ chạm nhau ồn ào hòa với tiếng thẻ bài ngọc ầm ĩ không ngớt.

Quán trà này trước giờ vẫn vậy, lúc nào cũng có tiếng người ồn ào náo nhiệt. Cũng như thường ngày, một người kể chuyện dạo nhấc vạt áo bào rộng lên bước vào, y kiếm chỗ ngồi xuống rồi chỉnh lại vạt áo. Chợt có tiếng gậy gỗ gõ lên mặt sàn vang lên, tiếng người ồn ào vậy mà im bặt. Người kể chuyện dạo bắt đầu lên tiếng, lời lẽ rõ ràng, phong thái tự nhiên:

- Hôm nay vừa hay đúng 13 năm ngày vị Di Lăng lão tổ kia mất. Ta sẽ cùng chư vị ở đây nói chút chuyện xưa của hắn vậy.

- Vị Di Lăng lão tổ Giang Vãn Ngâm năm đó trộm tu quỷ đạo, thần thông quảng đại, tâm tư quỷ tà, làm nhiều việc ác, có bao nhiêu lợi hại? Hắn khi ấy cùng tứ đại gia tộc hiện tại ngang tài ngang sức, nếu nói là muốn giết hắn, thật sự còn khó hơn lên trời.

- Ngươi đừng nói quá, nếu người Giang gì đó kia thực sự lợi hại như vậy, làm thế nào mà hắn lại nhận quả báo sớm vậy kia chứ.

Người kể chuyện dạo mở chiếc quạt gấp che đi dung mạo, chỉnh lại dáng ngồi đoan chính, tiết lộ thiên cơ năm ấy mà giọng nói cũng không thay đổi:

- Chính là sư huynh Ngụy Vô Tiện của hắn đại nghĩa diệt thân, liên hiệp Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị, Lan Lăng Kim thị, tứ đại gia tộc cùng xuất trận, đem Loạn Táng Cương kia diệt sạch. Sau đó Ngụy tông chủ một kiếm dứt nhân quả, đưa hắn quy tiên.

- Chưa từng nghe qua có Ngụy gia hiển hách? Ngụy tông chủ kia lại là hào kiệt phương nào?

- Tiểu huynh đệ ngươi thật là kiến thức nông cạn! Ngụy tông chủ chính là gia chủ Vân Mộng Giang gia. Năm đó Giang lão tông chủ mang y về nhà, Ngụy tông chủ với Di Lăng lão tổ cùng nhau lớn lên, có thể nói là trúc mã chi giao, giao tình quá mức sâu đậm. Nếu không phải Giang Vãn Ngâm hắn lầm đường lạc lối, tội ác chồng chất, Ngụy tông chủ là người trọng tình trọng nghĩa như vậy lại vong ân phụ nghĩa, rút Tùy Tiện kiếm, tự tay chém hắn.

Người kể chuyện kia thu quạt lại, gõ nhẹ lên bàn một cái, khóe miệng khẽ nhếch ra một nụ cười, cao giọng nói tiếp:

- Lại nói đến hôm ấy hơn ngàn người tiến đánh lên Loạn Táng Cương. Lúc ấy mới phát hiện Ngụy tông chủ kia đã sớm có mặt, đang cùng hắn mặt đối mặt, lưu lại chút nhân nghĩa, muốn kêu vị sư đệ sớm quay đầu là bờ. Nhưng vị Di Lăng lão tổ kia đã sớm tâm tính đại biến, đâu còn là thiếu niên hào kiệt năm nào? Vừa thấy có người đến, liền gọi ra mấy ngàn tẩu thi, một đường dựa vào nơi đó hiểm yếu mà chống cự. Rốt cuộc cũng nhờ Ngụy tông chủ đã khuyên nhủ lúc trước, cả đường hắn vậy mà không giết một ai, chỉ cố thủ tìm đường lui. Chỉ là cũng thật buồn cười! Cuối cùng hắn vẫn là đã hết thời kiêu hùng, Ngụy tông chủ dù đau lòng vô cùng cũng vẫn cùng những gia tộc khác một mực truy đuổi, ép hắn tới tuyệt lộ. Di Lăng lão tổ bỗng hung tính đại phát, đám ma quỷ liền mất khống chế gây ra tử thương vô số. Cuối cùng ác giả ác báo! Ngụy tông chủ rốt cuộc hạ quyết tâm, cầm kiếm đối địch, đại nghĩa diệt thân, cắt đứt mọi ân oán. Vẫn là cát bụi thì trở với cát bụi, cho dù Giang Vãn Ngâm hắn khi còn sống uy danh rạng rỡ vô cùng đến cuối cũng không địch lại một kiếm của sư huynh. Hắn lại là một tội nghiệt, Vân Mộng Giang gia một mực không nhận. Đã qua 13 năm, Ngụy tông chủ cũng chưa từng đốt cho sư đệ kia nửa tờ giấy tiền. Hắn Giang Vãn Ngâm trừ họ Giang ra cùng Vân Mộng Giang gia hoàn toàn không có dây dưa rễ má.

Thanh âm chưa dứt, tiếng hoan hô đã vang trời, người kể chuyện kia nước miếng văng tung tóe, nâng chung trà lên uống một ly cho thấm giọng, thước gõ giòn vang, mới nhẹ nhàng tổng kết lại nói:

- Cho nên vậy mới nói gieo nhân nào, gặt quả ấy, Giang Vãn Ngâm kia việc xấu chồng chất, cũng xứng đáng rơi vào kết cục thê thảm này! Sinh ra ở Giang gia, rốt cuộc Giang gia không nhận, bắt đầu từ Loạn Táng Cương, kết thúc cũng là Loạn Táng Cương. Thiên đạo luân hồi thực tốt.

- Hắn chết rồi thật tốt.

Mọi người vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, cùng lúc rút ra tiền thưởng. Người kể chuyện lại đem bỏ hết vào tay áo, chỉ đem chút chuyện xưa thêm mắm dặm muối kể lại vậy mà thu hoạch không tệ. Mọi người cũng đã đi hết, người kể chuyện mặt mang nét mệt mỏi thầm nghĩ chuyện vị Di Lăng lão tổ này thực ăn khách. Phía sau lại không biết khi nào xuất hiện một thân ảnh, bước chân nhẹ nhàng khó mà nhận ra.

Người tới biểu tình nhàn nhạt, mơ hồ mang vài phần thương hại, khom người chắp tay thi lễ khách khí nói:

- Công tử nhà ta phó thác ta gửi ngài một câu nói: Ngày sau nói về Di Lăng lão tổ, còn thỉnh ngài hạ khẩu lưu đức.

- Lý do vì sao? _Người kể chuyện ba phần kiêu căng, bảy phần nghi hoặc, thái độ lại là rõ ràng không muốn phối hợp.

Người nọ vén lên bên hông có một cái ngọc bội hình hoa sen bên dưới lại có một chiếc chuông bạc, người kể chuyện híp mắt cẩn thận nhìn một cái, mơ hồ nhìn ra bên trên chiếc chuông có khắc hoa sen 9 cánh vô cùng tinh tế. Người kể chuyện trong nháy mắt mặt như màu đất, cúi đầu thận trọng hỏi:

- Mạo muội một câu, công tử của ngài là.....?

- Cùng lão tổ giao tình sâu đậm.

Người kể chuyện bỗng nhiên sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, thấp giọng thưa dạ tán thưởng:

- Tiểu nhân nhất định ghi nhớ, nhất định ghi nhớ, không dám tái phạm.

- Ôn Ninh thay công tử đa tạ. Mong ngài thông cảm.

Vẫn là ngữ khí khách khí, nhưng khi người kể chuyện định thần lại thì liền kinh ngạc. Người nọ sớm đã không thấy thân ảnh, sau lưng chỉ còn một mảnh hàn ý, hắn cuống quít chắp tay, lưng còng bước nhanh đi.

Người nọ nói công tử, người nọ gọi công tử......! Người kể chuyện thầm nghĩ chẳng lẽ đúng là Vân Mộng Ngụy tông chủ kia!?

Từ từ! Mới vừa rồi người nọ tự xưng Ôn Ninh! Chẳng lẽ là vị dưới trướng Di Lăng lão tổ quỷ tướng quân Ôn Ninh!? Người Ngụy tông chủ bảo hộ lúc trước!?

Người kể chuyện lại không dám hồi tưởng nữa, chỉ nhớ rõ không thể lại nói thêm về Di Lăng lão tổ, vị kia chưa chắc sẽ khoan dung độ lượng mà tha cho mình lần nữa.

Thật sự không thể biết quá nhiều, nhưng người không thể không nghĩ nhiều.

Từ xưa đến nay đều như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro