Chương 103 - (2) Mọi thứ đã sẵn sàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Kiều Đại Vân hận không thể đào cái hố mà chui xuống , Tiêu Tiệp quyết định cho cô ta một cú đấm khác, và vui lòng giải thích: "Bây giờ mọi người đều biết tại sao tôi không để Đại Vân thử trực tiếp váy cưới và thay vào đó sử dụng váy cưới khác! Chiếc váy cưới được thiết kế đặc biệt, bởi vì người mặc váy cưới đã mang thai, vì vậy nhà thiết kế đặc biệt tăng vị trí trên ngực. Người mà Đại Vân đang mặc bây giờ không có việc làm quá sức và không thể chịu đựng được. Nếu bạn mặc nó Nó rất xấu xí. Đây có phải là sự thật không? "

Tiêu Tiệp có ý là, là không có ngực khi mặc cái này. Không phải đó là ngực phẳng khi mặc cái đó sao?

Ngay khi từ này xuất hiện, mọi người lập tức nhận ra nó.

"Đúng vậy , không đủ khả năng để mặc cái này, mặc kệ nó. Nếu thực sự muốn mặc nó, không biết đồ lót dày như thế nào để mặc trên ngực , và có bao nhiêu lớp miếng dán ngực được thêm vào bên trong."

Kiều Đại Vân nghẹt thở , và thực sự muốn ngất ngay tại chỗ. Nhưng cô ta biết mình không thể, và điều duy nhất cô ta có thể làm bây giờ là nghiến răng và tha thứ cho người lấy cô làm trò đùa!

Tiêu Tiệp nhìn thấy Kiều Đại Vân như thế này, ngày càng nhẹ nhàng nói: "Mua quần áo phải phù hợp và thoải mái, đặc biệt là váy cưới. Điều này thể hiện hạnh phúc suốt đời. Nếu bạn chọn một chiếc váy cưới không phù hợp với mình, sẽ không thoải mái khi mặc. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của hôn nhân và một chút động não. Mọi người vẫn có thể đấu tranh suốt đời vì vấn đề này, sau đó bạn sẽ không hạnh phúc suốt đời, Đại Vân bạn có nghĩ mình nói đúng không? "

Kiều Đại Vân bí mật véo vào lòng bàn tay để tránh bộc phát ngay tại chỗ. Trong lòng không biết đem Tiêu Tiệp nguyền rủa bao nhiêu lần, trên mặt lại chỉ có thể cười đến càng thêm khả nhân " Tiêu Tiệp nói đúng, vẫn là bạn biết vì mình suy nghĩ "

Sau khi nói xong, cô ta chạy vào phòng thử đồ và cởi chiếc váy cưới đáng xấu hổ ra. Nếu không có quá nhiều người bên ngoài, cô muốn chọc một vài lỗ trên chiếc váy cưới này!

Khi cô ta bước ra, mọi người vẫn bảo vệ nó như thể cô ta đã không đọc đủ những câu chuyện cười của mình.

Kiều Đại Vân xấu xa nâng khóe miệng, Bạch Tiêu Tiệp , Truyện cười của tôi không dễ đọc lắm, vì cô đọc chúng, cô phải trả giá cho nó !

Lập tức khóe miệng gợi lên sự ôn nhu, đối với Tiêu Tiệp nhu hòa nói "Tiêu Tiệp, mình đây là lần đầu tiên kết hôn, cái gì cũng đều không hiểu, vì vậy mình muốn tìm một người quen thuộc hơn để làm phù dâu của tôi. Mình nghĩ bạn là người phù hợp nhất. Bạn có muốn làm phù dâu của mình không ? "

Tiêu Tiệp cười thầm, đến lúc này, Kiều Đại Vân còn diễn , thật là phục cô ta . Lập tức cũng thân mật cầm tay Kiều Đại Vân , sảng khoái đáp ứng nói "Điều này tất nhiên là tốt nhất. Nếu bạn kết hôn lần nữa, mình vẫn đồng ý làm phù dâu của bạn ."

Tiêu Tiệp nhanh chóng bắt gặp sơ hở của Kiều Đại Vân , kết hôn liền kết hôn đi, còn nói cái gì lần đầu tiên kết hôn, chẳng lẽ còn tưởng kết lần thứ hai hôn sao?

Quả nhiên Kiều Đại Vân nghe xong sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn che giấu rất nhanh, sau đó ngay lập tức chuyển chủ đề và nói, " nói như vậy chắc chắn rồi "

Chiếc máy ảnh này nhắm vào hai người phụ nữ trông cực kỳ thân thiện trên bề mặt, như cũ Tiêu Tiệp vẫn mỉm cười nhẹ nhàng "Chà, mình chắc chắn sẽ tặng bạn một món quà sẽ không thể nào quên trong đời!"

Khuôn mặt của Kiều Đại Vân cứng đờ và hơi không tự nhiên. " mình sẽ nói lời cảm ơn trước." Nhưng trong lòng không có sự bình yên. Bạch Tiêu Tiệp hôm nay nói quá nhiều để làm cô ta ngạc nhiên, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn không có gì , nhưng tại sao càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu?

Hà Thiếu Liên sắc mặt như hầm băng, hắn còn ngây ngốc chờ đợi cô quay đầu lại, chính là cô lại ngay trước mặt hắn nói làm hắn phù dâu..

Trong chiếc xe trở về, Kiều Đại Vân trông rất khó chịu, nhưng không dám tức giận khi đối mặt với Hà Thiếu Liên ,Nhìn sắc mặt Hà Thiếu Liên cũng rất khó xem, cô ta tâm tình càng thêm khó chịu.

Vừa nãy hắn từ chối nói bất cứ điều gì với cô, nếu đối tượng là Bạch Tiêu Tiệp, nói vậy hắn đã sớm bảo vệ ! Lập tức đáy lòng liền có điểm chua xót, vì sao cô Bạch Tiêu Tiệp luôn là có người giữ gìn, cô một cái cũng không có!

_______________

Vào buổi tối, khi Tiêu Tiệp về nhà, Dĩ Đồng mở ra một cái ôm dữ dội.

Không sai là Dĩ Đồng, không phải Tịch Âu Minh .

"Bạn thân mến, hôm nay bạn rất ngầu . Mình thấy khuôn mặt nghẹn khuất của Kiều Đại Vân . Mình thực sự cảm thấy rất sảng khoái. Làm sao bạn biết rằng tiện nhân kia không thể mặc chiếc váy cưới đó?" Dĩ Đồng ngạc nhiên, ngay cả cửa hàng lúc đó Không có nhân viên bán hàng nào trong phòng có bất cứ lời nào, họ nghĩ Kiều Đại Vân sẽ mặc nó vào. Ngay cả cô cũng đang đổ mồ hôi cho Tiêu Tiệp trước TV, nhưng tại sao Tiêu Tiệp lại quyết tâm như vậy?

Tiêu Tiệp nhìn lên và thấy Tịch Âu Minh đang nhìn cô với một nụ cười trên khuôn mặt, và đôi mắt của Cố Trạch liếc nhẹ.

Hôm nay là ngày gì, làm thế nào mà cô đến với ổ nhỏ của mình?

"Mình cũng đã nghiên cứu đằng sau Lãng Liên trong một thời gian dài và mình vẫn có thể xem liệu quần áo có vừa vặn không." Tiêu Tiệp giải thích với một nụ cười.

Tịch Âu Minh đã đến, cô lướt qua Dĩ Đồng đi tới, Tịch Âu Minh đã ôm cô ngay lập tức bằng bàn tay to của mình, và bất kể những người có mặt, đối với cô nhẹ nhàng cọ mặt vài cái trước khi thả ra.

"Hôm nay vất vả rồi " Tịch Âu Minh nói.

Khi Tiêu Tiệp chỉ muốn nói gì, cô thấy ánh mắt khinh khỉnh của Dĩ Đồng . Cô đỏ mặt một chút, và ngượng ngùng rút ra một khoảng cách với Tịch Âu Minh . Kì lạ Tịch Âu Minh không biết tiết chế, nơi này còn có người ngoài .

Lại không biết vừa rồi cô cũng là thật sâu đầu nhập trong đó.

Quả nhiên Cố Trạch ở bên kia đã tấm tắc đi lên , cảm thán nói "Hai người quá đói! Đừng quan tâm đến những người độc thân của chúng ta."

Nói xong còn và u oán nhìn Dĩ Đồng liếc mắt một cái, đáng tiếc Dĩ Đồng coi như không thấy được , không điểu hắn..

Tịch Âu Minh cũng khịt mũi vô cùng phản cảm và phớt lờ lời nói của hắn .

"Nhân tiện, bạn có thực sự sẽ làm phù dâu cho tiện nhân đó không?" Dĩ Đồng có chút không vui, vì cô cảm thấy rằng một tiện nhân như Kiều Đại Vân , làm thế nào để xứng đáng với Tiêu Tiệp làm phù dâu!

"Ừm , đã đáp ứng rồi đương nhiên muốn đi, ngay cả khi cô ta không mời mình , mình vẫn sẽ tìm cơ hội để đi." Tiêu Tiệp giải thích nói, có một số việc nên giải quyết, không phải tất cả mọi người hiểu được quay đầu lại là bờ, một mặt thoái nhượng sẽ chỉ làm những cái lòng đó mang ý xấu người càng thêm càn rỡ.

Dĩ Đồng không biết câu chuyện bên trong, và không tiếp tục hỏi. Tiêu Tiệp làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, và tất cả những gì phải làm là hỗ trợ cô!

Một hai phải ăn vạ cơm nước nhà cô xong mới đi, sau khi tiễn Dĩ Đồng đi, Tịch Âu Minh liền xông tới.

"Cũng liền lúc này đây em tùy hứng một hồi, về sau mặc kệ làm chuyện gì, hãy để anh ở bên cạnh em ." Tịch Âu Minh cắn nhẹ dái tai của cô , hơi mang trừng phạt nhẹ.

Tiêu Tiệp muốn tránh ngứa, nhưng vì bị mắc kẹt trong vòng tay anh, chỉ có thể xin khoan dung nói " Biết rồi, lúc này đây bọn họ kết hôn Anh cũng phải đi nha! Cho em đi theo bên người !"

Hà Thiếu Liên hôn sự đã gần đến, liền vào ngày mai.

Hắn đè nén xuống đáy lòng kia như xé rách đau đớn, từng bước một triều một phương hướng đi đến.

Hắn còn nhớ rõ cô lần đầu tiên kêu hắn A Liên , hắn nói như vậy kêu không dễ nghe,. Nhưng cô chớp đôi mắt to và mỉm cười và gọi hắn là A Liên nhiều lần. Cô nói: " A Kiên là tên độc quyền của em cho Anh . Mặc dù một chút quái , nhưng nó không thành vấn đề nếu quái ở trước mặt em, phải không? Anh phải nhớ rằng những người khác không được phép gọi anh như vậy nha . "

"A Liên ngày mai lại muốn xuất ngoại, phải nhớ đến em nha ."

" A Liên , sông cạn đá mòn chúng ta đều không xa rời nhau được không?"

"A Liên , mặc kệ phát sinh bất luận sự tình gì đều phải tin tưởng em nha, tựa như em tin tưởng Anh đều giống nhau ."

-------

Hà Thiếu Liên thậm chí còn cười cay đắng, hắn không quên mọi thứ anh từng có, và hắn nhớ từng câu cô nói trong lòng. lời thề của bọn họ chẳng sợ hắn mất trí nhớ đều sẽ không quên , nhưng tại sao cô lại quên nó?

Ngày mai là ngày kết hôn của anh, cô vẫn là không có chút nào động tĩnh.

Tiệp nhi, em như thế nào sao có thể như vậy, sao lại có thể như vậy liền không cần hắn ?

Không thể !

Hà Thiếu Liên đáy mắt xẹt qua một mạt hận ý, lên xe, cấp tốc về phía một người nào đó.

Buổi tối hôm nay Tịch Âu Minh lại có xã giao , Tiêu Tiệp ban đầu dự định tìm Dĩ Đồng để giết thời gian chờ Tịch Âu Minh . Chính là nghĩ đến Dĩ Đồng trong nhà còn có Cố Trạch, liền dừng lại bát gọi điện thoại xúc động.

Nghĩ về nó , quên nó đi, đừng làm hại người khác. Về nhà và xem TV và chờ đợi Âu Minh .

Khi cô quay lại tầng dưới, cô hấy một người không nên ở đây vào lúc này. Ngày mai là ngày cưới của hắn . Hắn buổi tối hôm nay tới nơi này làm cái gì?

Nghe được tiếng bước chân, Hà Thiếu Liên đem tàn thuốc trong tay vứt trên mặt đất, hung hăng dẫm tắt, từng bước một đi dến hướng của Tiêu Tiệp .

Tiêu Tiệp ánh mắt cực kỳ nghi hoặc, lại không có trốn tránh, liền đứng ở tại chỗ, xem Hà Thiếu Liên đi tới. Nơi này là tiểu khu, hắn cũng không dám làm ra hành động gây rối .

"Anh sẽ kết hôn vào ngày mai." Hà Thiếu Liên đi đến trước mặt Tiêu Tiệp đứng yên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiệp, ngữ khí nói cực kỳ trầm thấp .

Giọng nói có chút cứng đờ, lại có chút lạnh băng..

Tiêu Tiệp nhíu mày một chút , bây giờ cả thế giới đều biết rằng hắn sẽ kết hôn vào ngày mai, tại sao hắn phải nói với cô điều này? Nhưng cô không thể hỏi điều này, vì vậy cô gật đầu và nói, " Tôi biết. "

Giọng điệu bình thản đến ngạc nhiên.

Hà Thiếu Liên đáy lòng đau xót, lại vẫn là không cam lòng, kiên trì nói " em có gì muốn nói với anh sao ?"

Tiệp Nhi , chỉ cần em nói một câu, chỉ cần em nói một câu không muốn anh kết hôn, anh lập tức liền mang em đi! Chúng ta sống cuộc sống mà chúng ta muốn, cách xa mọi người ở đây.

Nói với hắn làm thế nào để tin rằng cô thực sự không còn yêu hắn nữa. Hắn nhớ tất cả những gì đã xảy ra, tại sao cô có thể quên nó dễ dàng như vậy?

Tiêu Tiệp nghĩ nghĩ , nhưng vẫn không hiểu ý tứ của Hà Thiếu Liên đã hỏi câu này. Chẳng lẽ hắn kết hôn, cô nên nói cái gì muốn nói với hắn sao ? ngoài ra, tại sao vẻ mặt bộ dáng thống khổ của hắn như thể cô nợ hắn rất nhiều. Chính là , Hà Thiếu Liên , tôi có nợ anh cái gì sao ?

Lúc trước lời thề, trước hết phản bội người là ngươi. Không tin ta người cũng là ngươi, mang theo nữ nhân khác xuất ngoại cũng là ngươi, hiện giờ ngươi còn có cái gì thể diện tới chất vấn ta đâu?

Lập tức liền mặt vô biểu tình nói "Không có."

Sự im lặng chết chóc.

Cô ấy nói không có , cô ấy thực sự nói không có ? !

Ở một khắc kia Hà Thiếu Liên có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim bị đang xé rách, xé rách thành từng mảnh từng mảnh, đau triệt nội tâm. Hắn lảo đảo lui vài bước, nở nụ cười, cười đến chật vật mà tuyệt vọng.

Giọng nói trầm trầm của hắn vang vọng suốt đêm " Được , được, anh đã biết."

Đi rồi vài bước, hắn lại quay đầu lại, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Tiêu Tiệp, nói " Bạch Tiêu Tiệp, em thật là một người phụ nữ nhẫn tân ! Anh đã nhìn lầm em ! "

Tiêu Tiệp mỉm cười, một vòng cung tuyệt đẹp ở khóe miệng, nhìn Hà Thiếu Liên , nói: " Người nhẫn tâm trước nay đều không phải tôi . Hà Thiếu Liên thực sự xin lỗi , xa so trong tưởng tượng anh nhiều đi ! Tôi đâu bằng một nửa của anh! "

Nói xong cũng không nhìn Hà Thiếu Liên, và đi thẳng về phía thang máy.

Tiêu Tiệp chân trước mới vừa lên lầu, Tịch Âu Minh sau lưng liền đuổi kịp .

Kỳ thật vừa rồi lái xe khi tiến vào , anh nhìn thấy được một chiếc xe quen thuộc. Biển số xe kia hình như là Hà Thiếu Liên, nghĩ đến hắn ta ngày mai liền phải kết hôn, hôm nay còn tới tìm Tiêu Tiệp.

Khóe miệng đàm bạc gợi lên, đàn ông đáng thương , cho rằng như vậy liền hữu dụng sao?!

-----------------

Ngày mà mọi người mong đợi đã đến.

Nhà thờ lớn .

Những vị khách ăn mặc sang trọng bắt đầu bước vào hội trường lần lượt. Ánh sáng mặt trời chiếu qua tấm kính lớn trong suốt. Những vị khách mỉm cười , bắt tay với Hà Thiếu Liên và Kiều Đại Vân đứng trước cửa nhà thờ để chúc mừng.

Tuy rằng Hà Thiếu Liên một lòng tưởng điệu thấp, hắn có một người mẹ e sợ hỗn loạn trên thế giới, và một vị hôn thê yêu thích sự hư vinh , đến nỗi cuộc hôn nhân của hắn đã được định sẵn là thấp kém. Vì vậy, lần này có rất nhiều khách, hầu như tất cả những người trong vòng tròn đều được mời, và thậm chí một vài phóng viên được phép vào.

"Chúc mừng , chúc mừng !"

"Cảm ơn !"

Lắng nghe từng lời chúc phúc, Kiều Đại Vân cười đến khóe mắt cong cong được ý , ngẩn đầu nhìn lên không chung ,vẫn tốt như cũ . Bạch Tiêu Tiệp , sau hôm nay tôi sẽ có được mọi thứ tôi muốn.

Đám cưới sắp bắt đầu, khách mời cũng đã vào bàn ngồi . Con ngươi của Hà Thiếu Liên cũng càng thêm ảm đạm, bịt kín tâm chết bụi bậm......

Còn có hơn mười phút tới thời điểm , Kiều Đại Vân ôn nhu kéo Tiêu Tiệp bên cạnh , nói " Tiêu Tiệp , mình có chút khẩn trương , bạn cùng mình đi toilet một chút được không ?"

Tiêu Tiệp gật đầu nhẹ, không có liếc mắt nhìn Hà Thiếu Liên một cái, cùng Kiều Đại Vân cùng nhau rời đi.

Sau khi họ rời đi, một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đằng sau anh ta đang lười biếng cầm một chiếc cốc có chân dài, và khóe miệng nhẹ nhàng nhấc lên, Tiệp nhi em thực sự không ngoan , và lại rời bỏ tôi.

Một cử chỉ giơ lên, mọi thứ đã sẵn sàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro