🍁Chương 135 + 136 + 137 + 138🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
🍁Chương 135: Hiến tế người sống🍁

Lúc trước trên du thuyền The Will, bản mệnh kết tinh của Nhiếp Thanh Quỷ Andre - chính là viên ngọc lục bảo kia.

    Không phải tất cả Lệ Quỷ cấp cao đều có thể hình thành một khối cầu oán khí, cũng cần có cơ duyên xảo hợp, chỉ có Lệ Quỷ có oán hận ngập trời tích tụ trong cơ thể mới hình thành nên một khối cầu oán khí thì mới thăng cấp thành Nhiếp Thanh Quỷ.

    Khối cầu oán khí này giúp ích rất nhiều cho cả bọn yêu ma quỷ quái lẫn người tu đạo, một khi xuất hiện tất yếu sẽ thu hút quần chúng vây bắt, đây là một trong những nguyên nhân khiến Nhiếp Thanh Quỷ hiếm có.

    Tôi trầm mặc chỉ chốc lát, hỏi: "Ẩn Sát phái đến bao nhiêu người? Là đẳng cấp gì?"

    "Nhân vật mấu chốt có hai người, một người tam phẩm, một người Nhị phẩm, còn có một đám tay sai." Đông Phương Lôi nói.

    Tôi hỏi: "Đông Phương tiên sinh, một mình anh đi ngăn cản, không phải là tìm chết sao?"

    Đông Phương Lôi cười nói: "Tôi đã gọi hỗ trợ rồi."

    Vừa dứt lời, anh ta đã nghe thấy một giọng nói trên đầu: "Đông Phương Lôi, bản lĩnh của anh thấp như vậy mà cũng dám một thân một mình theo dõi người của Ẩn Sát? Xem ra anh sống rất không thoải mái nên muốn chết sớm."

    Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông mặc áo khoác nâu nhẹ nhàng từ trên không trung đáp xuống.

    Người đàn ông đó trạc tuổi Đông Phương Lôi, tóc tai bù xù, nhìn có chút giống người Hàn Quốc, cũng khá đẹp trai nhưng miệng lại quá độc.

    "Kiều Hiên, đã lâu không gặp." Đông Phương Lôi dường như đã sớm quen thuộc với sự ác miệng của người đó, cười nói: "Không phải anh cũng một mình vào núi tuyết săn quỷ tuyết sao? Hai chúng ta cũng vậy, đều là ngại sống quá lâu."

    "Cắt." Kiều Hiên nhét một viên thuốc vào trong miệng anh ta: "Độc dược, hạ độc chết anh."

    Đông Phương Lôi uống thuốc, sắc mặt khá hơn một chút, đứng lên duỗi người: "Thuốc chữa thương này là do Nhã Văn luyện chế phải không? Hiệu quả tốt như vậy, thực lực của cô gái kia lại tăng lên rồi."

    Kiều Hiên liếc nhìn tôi: "Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết trước, người phụ nữ này là ai?"

    Đông Phương Lôi nói: "Cô ấy là thiên tài vẽ bùa mà tôi đã nhắc tới, Khương Lâm." Nói xong, anh ta giới thiệu với tôi: "Đây là Kiều Hiên, Phó đội trưởng tổ thứ tư, bạn thân của tôi."

    Tôi gật đầu với anh ta: "Xin chào."

    Anh ta hừ lạnh nói: "Nhị phẩm? Thực lực coi như đủ tốt, có thể tin được không?"

    Đông Phương Lôi nói: "Tôi đã điều tra rồi, không có vấn đề gì."

    Tôi bất mãn cau mày, nhưng cũng không nói nhiều, việc người của Ban Điều Tra Hồ Sơ X đang điều tra lai lịch của tôi là điều dễ hiểu, nếu không thì ai biết được bạn có phải là gián điệp của Ẩn Sát hay không.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    "Vậy thì nhanh chóng hành động. Nếu bọn chúng thành công, hậu quả sẽ rất thảm khốc." Kiều Hiên nói.

    Tôi thấp giọng hỏi Đông Phương Lôi: "Không phải chỉ là một khối cầu oán khí thôi sao? Có phải là cường điệu quá rồi không?"

    Đông Phương Lôi nói: "Quỷ quái bên trong bệnh viện tâm thần Thành Tây đã đạt đến cấp độ Lệ Quỷ cao cấp, nhưng không ai biết liệu trong cơ thể bọn chúng có sinh ra một khối cầu oán khí hay không."

    Tôi càng không hiểu hơn: "Vậy bọn họ còn phí chuyện này làm gì?"

    Đông Phương Lôi vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Bọn họ muốn dùng bí pháp để kích động đám Lệ Quỷ kia sinh ra khối cầu oán khí."

    Tôi trợn mắt hít sâu một hơi: "Bọn họ điên rồi à? Thúc đẩy sinh trưởng khối cầu oán khí. Chẳng lẽ họ không biết rằng thực lực của Lệ Quỷ sẽ đạt đến trình độ cao hơn sau khi khối oán khí được tạo ra sao? Chẳng lẽ bọn họ thực sự có đủ tự tin để giết chết Lệ Quỷ đó sao?"

    Đông Phương Lôi nói: "Đây chính là điều tôi lo lắng nhất, bọn họ chết chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ những gì bọn họ làm sẽ khiến cho toàn bộ người dân Sơn Thành gặp nguy hiểm".

    Sắc mặt tôi tối sầm, lông mày nhíu lại, có lẽ hôm nay khó tránh khỏi một trận ác chiến.

    "Đừng nói nhảm nữa." Kiều Hiên nói: "Theo sát."

    Chúng tôi yên lặng lẻn lên đỉnh núi, mặc dù bệnh viện tâm thần Thành Tây đã bị lửa thiêu rụi nhưng kết cấu của ngôi nhà vẫn còn đó, nhìn từ xa nó trông giống như một tòa lâu đài đen đáng sợ.

    Chúng tôi giấu mình bên trên một gốc cây cổ thụ cách bệnh viện khoảng năm mươi mét, mượn cây lá rậm rạp che lấp thân hình.

    Trước cổng bệnh viện có mấy chiếc ô tô đang đậu, trên bãi đất trống của bệnh viện có một nhóm người đang bận rộn vẽ phù trận, tôi ngửi thấy trong không khí có mùi máu tanh truyền đến.

    Thứ họ dùng để vẽ phù trận là máu, và chắc chắn đó là máu của người sống.

    Đúng là cầm thú!

    Bên ngoài phù trận, một người phụ nữ mặc áo khoác dài, đi ủng da đang giám sát công việc, người phụ nữ này có bề ngoài rất lạnh lùng, trình độ tu luyện Nhị phẩm.

    Nhân vật tam phẩm mà Đông Phương Lôi nhắc đến không thấy xuất hiện.

    Phù trận kia vẽ mất mấy tiếng mới xong, mỹ nhân giơ tay, ba người cầm ba hộp gỗ đi vào trung tâm trận pháp, lấy đồ trong hộp ra, đặt ở ba hướng khác nhau.

    Vậy mà là ba cái đầu người!

    Hơn nữa, ba cái đầu này nhìn giống như một gia đình có ba người, một đàn ông, một phụ nữ và một thiếu niên, đầu của họ vừa mới bị chặt xuống không lâu, mắt và miệng được khâu lại với nhau bằng những sợi chỉ dày màu đen dính đầy máu, trông rất giống đồ trang trí đáng sợ trên đầu của người Anh-điêng.
(Fren: vừa edit vừa tưởng tượng là thấy sợ rồi. Sau này chắc không dám edit truyện kinh dị nữa quá, hic)

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Dạ dáy tôi quặn lên, suýt nôn hết ra, Kiều Hiên trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đó như muốn nói, nếu tôi dám làm hỏng chuyện của anh ta, anh ta tuyệt đối không tha cho tôi.

    Tôi chỉ có thể cố hết sức nuốt ngược nước chua trở lại.

    Ẩn nấp trên cây gần mười tiếng, màn đêm lặng lẽ buông xuống, đêm nay lại là trăng tròn, khi ánh trăng lên đến đỉnh trời, đám tay sai của Ẩn Sát bắt đầu vây quanh trận pháp và niệm chú ngữ.

    Câu chú không giống tiếng Hán, hẳn là ngôn ngữ cổ của một dân tộc thiểu số nào đó vùng Tây Nam, giọng điệu u ám, cảnh tượng trước mắt giống như một bộ tộc cổ xưa đang cử hành tế lễ.

    Đột nhiên, một đạo ánh sáng trắng từ mặt trăng rơi xuống, rơi thẳng vào giữa trận pháp, một sợi hắc khí từ trên đỉnh đầu của ba cái đầu xông ra, tất cả đều tụ lại ở trung tâm trận pháp. Hắc khí nháy mắt liền trở nên to như một quả bóng rổ, sau đó nó tiếp tực lớn thêm và bắt đầu lan rộng khắp mặt đất theo mọi hướng.

    Ánh mắt Kiều Hiên thay đổi, nói: "Đã đến lúc rồi, Đông Phương, anh chặn cô gái mặc áo khoác dài, Khương Lâm, cô xử lý đám tay sai đó, còn tôi sẽ phá hư trận pháp."

    Chúng tôi gật đầu, nhảy xuống khỏi cây và hướng về bệnh viện với tốc độ cực nhanh.

    Kiều Hiên lộn nhào trên không trung phóng về phía trước, sau đó từ bên hông rút ra hai khẩu Desert Eagle bắn liên tiếp bốn phát vào khối hắc khí ở giữa trận pháp.

    Hai khẩu súng đó không hề đơn giản, đạn cũng không phải đạn thường, phía trên từng viên đạn đều được khắc phù lục phức tạp.

    Bốn tiếng bang bang bang bang, viên đạn xuyên vào trận pháp, trong nháy mắt xuyên thủng khối hắc khí, ở trong đám khí đen hiện ra bốn đoá hoa màu vàng.

    Khí đen lập tức trở nên tán loạn lên, từng sợi hắc khí từ từ tiêu tán trong không trung.

    Mỹ nhân lạnh lùng biến sắc, cao giọng nói: "Bảo vệ Huyền Sát Tụ Linh Trận!"

    Còn tôi xông vào bệnh viện, khoảng chục tên tay sai đều lao về phía tôi, tôi liền thả Kim Giáp tướng quân ra, Kim Giáp tướng quân lập tức biến thành hàng nghìn phân thân trong không trung, giống như thủy triều lao tới những tên tay sai kia bao phủ.

    Đám tay sai gào thét lăn lộn trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng xẹp xuống.

    Sau khi Kim Giáp tướng quân thăng chức, nó không những có thể hấp thu oán khí của ma quỷ mà còn có thể hấp thu linh khí trong cơ thể người.

    Những tên tay sai này tuy không mạnh nhưng đều là người có tu luyện, trong cơ thể đều có linh khí, nếu hấp thu đi linh khí của chúng, giống như bị hút hết tinh khí, nhất định sẽ chết.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Mỹ nhân lạnh lùng sửng sốt: "Đây là loại côn trùng quỷ quái gì vậy? Lại lợi hại như vậy!"

    Cô ta vừa định bước tới, Đông Phương Lôi đột nhiên đứng trước mặt, cười nói: "Xin lỗi người đẹp, đối thủ của cô là tôi."

    Mỹ nhân lạnh lùng nói: "Lại là anh, ban ngày bị tôi dạy dỗ chưa đủ sao?"

    Đông Phương Lôi cười lạnh nói: "Tôi tới đây là để đòi nợ ngày đó." Nói xong, trong tay anh ta xuất hiện một thanh kiếm dài ba thước, đâm thẳng vào người cô ta.

    Kim Giáp tướng quân chẳng mấy chốc đã thu hoạch được linh khí của năm sáu tên tay sai, tôi đi vào trận pháp trước mặt, trong làn khí đen ở chính giữa trận, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên: "Thì ra là Kim Giáp tướng quân, một quỷ trùng cường đại sinh ra ở tầng thứ mười ba Địa Ngục, chuyến đi đến Sơn Thành này thực sự rất có ý nghĩa."

    Lại dám ngấp nghé bảo bối Kim Giáp tướng quân của mình? Tôi rút ra kiếm gỗ đào, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đoàn hắc khí kia.

    Lúc này Kiều Hiên đã tới, hắn đứng bên ngoài trận pháp cách đó ba thước, lớn tiếng nói: "Bành lão quỷ, tôi chờ ông đã lâu, mau xuất hiện đi, đừng che che lấp lấp nữa."

    Trong làn khí đen vang lên tiếng cười: "Kiều Hiên tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau."

    Ở chính giữa trận pháp xuất hiện một bóng người đang ngồi khoanh chân, đó là một ông già mặc bộ đồ Đường màu đỏ sậm, nhìn rất có vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng hai mắt ông ta đỏ như máu, mặt mày nhìn cực kỳ hung ác, trên thân tràn ngập một cỗ âm khí nồng đậm, vừa nhìn là biết người tâm thuật bất chính.

    Tôi cả kinh hỏi: "Ông, ông là quỷ à?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 136: Huyền Sát Tụ Linh Trận🍁

Ánh mắt Kiều Hiên loé lên: "Bành lão quỷ, ông chết rồi sao? Thật sự biến thành quỷ sao? Ai giết ông? Đáng tiếc, ông đáng lẽ phải chết trong tay tôi."

    Bành lão quỷ sờ sờ vào cái đầu trọc lóc của mình, trên đó có đầy vết sẹo do phẫu thuật lưu lại.

    "Bệnh chết?" Kiều Hiên thở dài cảm thán một cái: "Đây chính là sinh lão bệnh tử của con người, chỉ cần chưa đột phá ngũ phẩm thì có một ngày cũng sẽ già đi rồi chết".

    Anh ta tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, cả kinh hỏi: "Ông ở đây bố trí Huyền Sát Tụ Linh Trận, chẳng lẽ là muốn lợi dụng bọn quỷ trong bệnh viện để trợ giúp ông tạo thành khối cầu oán khí rồi đột phá thành Nhiếp Thanh Quỷ?"

    Bành lão quỷ cười lớn: "Kiều Hiên, cậu cuối cùng cũng hiểu ra."

    "Đáng chết." Kiều Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi quả nhiên là bị lão quỷ này lừa".

    Anh ta thả người nhảy xuống, đang định lao vào trận pháp, tôi lập tức bước tới ngăn anh ta lại: "Chờ một chút."

    Kiều Hiên lạnh giọng trừng mắt nhìn tôi: "Tránh ra! Tôi sẽ không để cho ông ta thành công."

    "Ông ta sẽ không thành công," tôi nói, "Không những không thành công, mà hôm nay, ông ta sẽ phải chết ở đây, hồn phi phách tán."

    Kiều Hiên cau mày: "Làm sao cô biết?"

    Anh ta còn chưa dứt lời, bốn phía xung quanh vang lên từng tiếng quỷ khóc, vô số ma quỷ từ dưới đất và trên tường chui ra, bay lượn trong không trung, cuối cùng bị Huyền Sát Tụ Linh Trận hấp dẫn, tất cả đều dừng ở trên không trận pháp.

    "Hahahahaha." Bành lão quỷ cười một tràng dài, "Tới đi, đều tới đây đi, và cả Lệ Quỷ cấp cao trong toà nhà chăm sóc đặc biệt kia nữa, hãy ra hết đi, dùng oán khí cực đại của các ngươi để ta đột phá Nhiếp Thanh Quỷ."

    Tiếp đó tôi nghe được một tiếng gào trầm trầm phát ra từ tòa nhà chăm sóc đặc biệt tối tăm vì bị bỏ hoang. Tiếng gầm đó vừa giống người vừa giống như dã thú. Một cảm giác kinh hãi chưa từng trải qua hiện lên trong lòng, tôi đứng yên hai giây rồi hét lên với Kiều Hiên và Đông Phương Lôi: "Chạy đi! Chạy nhanh đi! Nếu không chúng ta sẽ bị chôn vùi cùng với bọn chúng!"

    Nói xong tôi cũng không quan tâm nữa mà bỏ chạy, Kiều Hiên cũng không phải kẻ ngốc, anh ta im lặng một lúc rồi lớn tiếng nói: "Đông Phương, đi thôi."

    Đông Phương Lôi một chưởng đánh lui mỹ nhân lạnh lùng, nhanh chóng thoát khỏi bệnh viện, không đến một giây, một con quỷ cao lớn hơn hai mét bước ra khỏi toà nhà đó.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tốc độ của hắn không nhanh, chỉ là tốc độ của một người bình thường, nhưng trong nháy mắt, hắn đã đến trước trận pháp.

    Bành lão quỷ vẻ mặt hưng phấn, hai tay làm pháp quyết trước ngực, miệng liên tục niệm chú ngữ, bắt đầu thi triển trận pháp, làn khí đen dày đặc đang bao quanh ông ta bắt đầu tụ lại hoá thành một sợi khí đen, hướng về phía con quỷ cao lớn bay tới.

    Con quỷ cao lớn vẫn đứng bất động, mặc cho sợi khí đen đó bao trùm toàn thân, sự phấn khích trong mắt Bành lão quỷ càng trở nên rõ ràng, rất nhanh, rất nhanh thôi, Lệ Quỷ Cao Cấp này sẽ bị ông ta hấp thu, chỉ cần hấp thu hết oán khí tràn ngập trên người con quỷ cao lớn đó, lại thêm tất cả quỷ vật ở đây, ông ta nhất định có thể kết tinh được khối oán khí, trở thành Nhiếp Thanh Quỷ!

    Bành lão quỷ chết vì u não, sau khi chết ông ta không xuống Địa Ngục, ông ta đã dùng rất nhiều bí pháp đem dưỡng mình trở thành Ác Quỷ. Khi còn sống ông ta đã giết vô số người, có một thân sát khí nên khi chết đường hoàng trở thành Ác Quỷ. Nhưng ông ta không vừa lòng, cho dù là quỷ, cũng phải làm vua trong các loài quỷ!

Ông ta muốn trở thành Nhiếp Thanh Quỷ, cho dù có phải trả bất cứ giá nào. Ông ta đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm ra được trận pháp có từ thời viễn cổ - Huyền Sát Tụ Linh Trận. Chỉ có trận pháp này là có khả năng luyện hóa những ma quỷ khác đến trợ giúp ông ta thăng cấp.

    Ánh mắt nóng rực của Bành lão quỷ nhìn chằm chằm vào con quỷ cao lớn đối diện, mong chờ hắn biến thành một sợi khí đen tiến vào cơ thể mình.

    Thế nhưng là, sợi khí đen đang bao quanh con quỷ cao lớn bỗng nhiên tan biến.

    Bành lão quỷ trợn mắt kinh ngạc, nhìn xung quanh, chợt phát hiện ánh sáng màu trắng của trận pháp vốn đang phát sáng đột nhiên rút đi, ngay cả ánh trăng rơi xuống cũng tiêu tán không dấu vết.

    "Sao lại có thể như vậy!" Bành lão quỷ kinh hoàng hét lên, "Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra!"

    Con quỷ cao lớn bước vào trận pháp, chỉ trong nháy mắt đã bắt được Bành lão quỷ vào tay. Bành lão quỷ cả đời đã giết vô số người, cũng giết vô số quỷ, nhưng ông ta chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.

    Con quỷ cao lớn với khuôn mặt mơ hồ chậm rãi há miệng ra, cái miệng đẫm máu chứa đầy những chiếc răng sắc nhọn.

    "Không!" Bành lão quỷ hét lên muốn giãy dụa, lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy, con quỷ cao lớn cúi xuống một phát cắn vào cổ ông ta.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

**********
   
Chúng tôi dùng hết sức lực bú sữa mẹ mà một đường chạy xuống núi, chặng đường bình thường hai tiếng, thế mà nửa tiếng đã chạy tới nơi, tôi đứng dưới chân núi, bám vào cái cây thở dốc.

    Đông Phương Lôi cau mày hỏi: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra, Khương Lâm?"

    Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Huyền Sát Tụ Linh Trận có vấn đề."

    Đông Phương Lôi ngạc nhiên: "Vấn đề gì?"

    "Có một số chỗ vẽ sai trong trận pháp." Tôi nói, "Tôi đã từng nhìn thấy trận pháp này trước đây, mấy chỗ sai kia chính là mấy chỗ quan trọng, cũng không biết ông ta từ đâu tìm được trận đồ, rất hiển nhiên là bị người ta tính kế."

    Đông Phương Lôi càng kinh ngạc hơn: "Huyền Sát Tụ Linh Trận là đại trận pháp đã thất truyền từ thời viễn cổ. Cô thật sự đã nhìn thấy nó trước đây sao?"

    Tôi trợn mắt trừng anh ta: "Nếu thật sự thất truyền thì Bành lão quỷ lấy đó ở đâu ra?"

    Trong cuốn sách của bà nội từng ghi lại một sự việc xảy ra với bà khi còn trẻ.

Câu chuyện xảy ra trước thời giải phóng, có một tá điền phải lòng con dâu của một gia đình địa chủ, con dâu cũng là một người không an phận, hai người bí mật vụng trộm với nhau. Không lâu sau thì sự việc của hai người bị bại lộ, lão địa chủ vô cùng tức giận liền tàn nhẫn giết chết tá điền trước mặt mọi người, sau đó lấy trái tim của anh ta đem nướng lên cho con dâu ăn.

    Người con dâu lúc đầu bị giam giữ nên không biết đây là trái tim của người tình, khi biết được cô ta đau lòng đến mức cắn lưỡi tự sát ngay trong đêm đó.

    Lão địa chủ thực ra không hề biết tổ tiên của người con dâu là gia tộc nuôi quỷ, và người con dâu đó cũng đã học được một số pháp thuật thần bí khó lường.

    Sau khi cô ta chết, liền biến thành Ác Quỷ, để trả thù cho người tình, cô ta bố trí trận pháp Huyền Sát Tụ Linh Trận trên một khu nghĩa trang, hấp thụ oán khí của hàng ngàn người chết dưới nghĩa trang, sau đó oán khí ngưng tụ lại thành khối cầu, cô ta lập tức trở thành Nhiếp Thanh Quỷ.

    Sau khi thành Nhiếp Thanh Quỷ, cô ta giết chết lão địa chủ và cả nhà ông ta, ngay cả đứa bé sơ sinh cũng không tha.

    Bà nội và bà cố tôi cùng đi du lịch, tình cờ đi ngang qua nơi này, bà cố thấy biệt thự của địa chủ đầy oán khí, phát hiện có Nhiếp Thanh Quỷ ở đây, liền liên lạc với vài người bạn đồng đạo đến bao vây tiêu diệt Nhiếp Thanh Quỷ.

    Trận chiến đó rất ác liệt, cuối cùng bên phe bà cố chết một người bạn, họ mới phát hiện ra bản mệnh kết tinh của Nhiếp Thanh Quỷ, đó chính là một chiếc vòng tay bằng bạc do người tình của cô ta tặng.

    Sau khi giết Nhiếp Thanh Quỷ, sơ đồ trận pháp còn lưu lại trên mặt đất, bà cố bảo bà nội phải tự tay rửa sạch nó, nhất định không thể để cho thứ tà ác này tồn tại trên đời.

    Bà nội tôi sinh ra đã thông minh, dù còn rất trẻ nhưng bà đã đem toàn bộ trận đồ ghi nhớ trong lòng và sau đó vẽ nó vào trong cuốn sách.

    Tôi đối với câu chuyện của bà nội cảm thấy hứng thú nên cũng đã ghi nhớ trận pháp này, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt lại cứu mạng tôi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Ngay lúc tôi đang thất thần nhớ lại chuyện cũ thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh, khắp nơi đều là sương mù màu trắng. Tầng sương mù này rất mỏng manh, mông lung, nhưng lại bao trùm toàn bộ thành phố, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp cùng nhịp tim lẫn nhau.

    "Không xong rồi," Đông Phương Lôi nói, "đây không phải là thế giới của chúng ta."

    Sắc mặt Kiều Hiên trầm xuống: "Đây là không gian quỷ!" Anh ta dừng một chút rồi nói: "Đây là không gian quỷ do quỷ khát máu An Kiến Quốc tạo ra!"

    Sương mù xung quanh đột nhiên trở nên dày đặc đến mức chúng tôi khó có thể nhìn thấy ngón tay của mình, trong vòng ba phút sương mù lại tản ra, chúng tôi chớp chớp mắt nhìn lại, thì thấy cả ba đã trở lại đỉnh núi, trước cửa bệnh viện tâm thần Thành Tây.

    Trận pháp trong sân đã hỗn loạn từ lâu, trên mặt đất rải rác đầy những thi thể, nhưng Bành lão quỷ và mỹ nhân lạnh lùng đều mất tích.

    Chúng tôi cảnh giác quan sát xung quanh, đột nhiên ba cái đầu trong trận pháp chuyển động, tất cả cùng nhau xoay lại, ba khuôn mặt đáng sợ đang hướng về phía chúng tôi.

    Tôi cầm kiếm gỗ đào, thận trọng lùi lại một bước, Đông Phương Lôi theo bản năng đứng trước mặt tôi.

    Ba cái đầu người đột nhiên há miệng, phát ra một tiếng gầm chói tai, tiếng gầm này giống như mở ra một cánh cửa khủng bố, vài bóng người run rẩy lảo đảo bước ra từ màn sương trắng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 137: Học kỹ năng mới🍁

    Những thân ảnh đều mặc áo choàng bệnh viện, đều bị chặt tay. Còn hai mắt, miệng và thậm chí cả mũi đều được khâu lại với nhau bằng những sợi chỉ thô to.

Những quái vật này, tất cả đều đạt tới thực lực Ác Quỷ cấp cao!

"Grao!" Đám quái vật đó đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi, gầm lên một tiếng rồi lấy tốc độ cực nhanh lao về phía chúng tôi.

"Chạy đi!" Đông Phương Lôi hét lớn với tôi, rồi rút kiếm ra tiến lên nghênh chiến.

Tôi quay người chạy ra ngoài thì phát hiện trong rừng còn có nhiều quái vật hơn, dáng vẻ không rõ ràng lắm, nhưng ở sương mù bên trong, đôi mắt đỏ ngầu như máu của bọn chúng lập loè loé sáng.

     Bọn chúng rống lên giận dữ, tất cả đều lao ra khỏi khu rừng, chúng có đầu người nhưng thân chó, đầu của bọn chúng được khâu vào cơ thể của những con chó.

"Kim Giáp tướng quân!" Tôi nói lớn, Kim Giáp tướng quân từ trong lòng bàn tay tôi chui ra, phân thân thành vô số thân ảnh, tạo thành một vòng tròn bao quanh tôi, đám quái vật đó vừa xông tới liền bị phân thân của Kim Giáp tướng quân hút hết.

Thỉnh thoảng có một hai con  lao tới trước mặt tôi, nhưng bị tôi dùng kiếm gỗ đào đâm chết.

Không bao lâu, toàn bộ quái vật đầu người thân chó đều bị giết, tôi thu Kim Giáp tướng quân lại, nhìn thoáng qua, Kiều Hiên và Đông Phương Lôi đều biến mất, bệnh viện cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tĩnh lặng như cái chết!

"Khương Lâm." Giọng nói của Đông Phương Lôi vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn thấy anh ta đang đứng trên tầng hai của tòa nhà chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt bi thương nhìn tôi rồi lùi vào bóng tối.

Tôi hét to gọi tên anh ta nhưng không có ai trả lời, tôi do dự một chút, rồi cắn răng chạy vào toà nhà.

Dù cho biết rõ là cạm bẫy, nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu.

Khắp khu bệnh nhân đều có mùi khét, còn có mùi xác thối rữa, tôi đến căn phòng bệnh có Đông Phương Lôi đứng vừa rồi, trong đó vẫn còn lưu lại mấy cái giường bệnh có dây kẽm dùng để trói bệnh nhân.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi thứ trước mắt hoàn toàn trắng xóa, khung cảnh trông có chút quen thuộc, giống như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị nước Mỹ.

Tạch tạch tạch!

Sau lưng vang lên tiếng dây kẽm gãy giòn tan. Quay lại nhìn, tôi thấy mấy chiếc giường sắt gãy sập, từ trong đó bò ra những con quái vật toàn thân cắm đầy dây kẽm.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Kinh hãi tột độ, chợt nhận ra bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn chui ra khỏi giường, nên tôi vội vàng chạy ra ngoài, tiếng bước chân nặng nề của bọn quái vật dồn dập sau lưng. Chạy đến cuối hành lang, tôi đẩy cửa nhà vệ sinh chạy vào và đóng sầm lại.

    Mấy con quái vật dây kẽm vọt tới cạnh cửa, rồi đột ngột dừng lại. Chúng không tiến vào, cũng không rời đi, chỉ đứng bên ngoài đi đi lại lại không ngừng.

    Tôi nhíu mày có điều suy nghĩ. Cánh cửa nhà vệ sinh rách nát này chắc chắn không thể ngăn được bọn quái vật đó. Chắc hẳn bên trong nhà vệ sinh này còn ẩn chứa thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều.

    Có tiếng cửa gỗ mở ra vang lên sau lưng tôi, khiến tôi rùng mình. Nghiêng đầu nhìn lại, tôi thấy cánh cửa phòng vệ sinh trong cùng khẽ mở. Từ bên trong một luồng quỷ khí dữ dội ập đến.

   Tiếng leng keng lanh lảnh vang lên. Những viên thủy tinh lăn ra từ gian phòng vệ sinh đó, dừng lại bên chân tôi. Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy những viên châu lấp lánh dính đầy máu.

    "Chị ơi," một giọng trẻ con mềm mại vang lên, "chị có thể giúp em nhặt những viên thủy tinh này được không?"

    Nuốt nước miếng, tôi hỏi to: "Em là ai?"

    Đứa bé không lộ mặt, giọng nức nở đầy ủy khuất: "Chị ơi, em muốn lấy lại những viên thủy tinh của em."

Tôi tuyệt đối không đi qua, tôi nói: "Viên châu của em ở đây, em tự đến lấy đi. Chị còn có việc, em thích ăn kẹo không?"

    Đứa bé cười khúc khích: "Ăn kẹo, ăn kẹo, em thích ăn kẹo nhất."

    Có làn quỷ khí dữ dội đột nhiên tràn ra, một đôi tay nhỏ xuất hiện tại cửa phòng vệ sinh, là một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, nhưng dáng dấp vô cùng kỳ dị. Đầu nó rất to, trông giống như những đứa trẻ bị suy dinh dưỡng.

Nó bò ra khỏi gian phòng vệ sinh, khiến tôi rùng mình. Từ phần eo trở xuống của nó không hề có, như thể bị ai đó cắn đứt. Trên vết thương, những con giòi béo ngậy đang ngọ nguậy khiến tôi muốn nôn mửa.

Nó nhìn chằm chằm vào tôi: "Kẹo, em muốn ăn kẹo."

Tôi muốn tát cho mình một cái. Sao lại nhắc đến kẹo chứ? Tôi lấy đâu ra kẹo cho nó!

    Quỷ nhỏ nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi bồn chồn. Bị nó nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, lòng tôi lo lắng. Bỗng nhiên, tay tôi sờ thấy một gói nhỏ trong túi, lập tức móc ra.

     Đó là gói đường nhỏ được cho khi tôi và Tống Tống mua cà phê uống. Lúc đó tôi thấy cà phê đã quá ngọt nên không dùng, tiện tay bỏ vào túi.

Tôi ném gói đường sang cho tên quỷ nhỏ. Nó nhanh chóng bắt lấy, xé vỏ và nhét vào miệng.

   "Ngon quá, ngọt quá." Nó ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, nó ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Chị ơi, chị là người tốt. Chị ở lại đây chơi với em nhé?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

   Tôi chửi thầm trong lòng. Muốn ăn đường thì cho, muốn người thì quên đi.

Tôi vội vàng nói: "Em trai ngoan, chị không thể ở lại đây được. Chị còn phải về nhà. Chị sẽ thường xuyên đến thăm em nhé?"

    Quỷ nhỏ sầm mặt lại. Tôi thầm nghĩ hỏng bét rồi. Vẻ mặt nó trở nên vô cùng thê lương: "Chị không chịu ở lại chơi với em, chị là người xấu. Người xấu đều phải chết!"

Nó bò nhanh về phía tôi. Tôi định né tránh, nhưng lại bị một lực lượng vô hình giữ lại, khiến tôi không thể di chuyển, thậm chí còn tự động lao về phía nó.

    Trong lòng tôi chửi thầm. Quỷ nhỏ đã vọt đến trước mặt tôi, hai bàn tay nhỏ mập mạp trắng bóc của nó chực chờ xé toạc bụng tôi bất cứ lúc nào.

Trong cơn nguy cấp tôi triệu hồi Kim Giáp tướng quân từ trong bụng chui ra ngoài, tấn công vào mặt thằng quỷ nhỏ.

Quỷ nhỏ hoảng sợ, lực kéo tôi biến mất, tôi vội vàng lùi lại. Tôi vốn tưởng Kim Giáp Tướng Quân có thể tiêu diệt quỷ nhỏ này, nhưng không ngờ nó lại tóm lấy Kim Giáp Tướng Quân, dùng sức bóp nát ra từng mảnh.

    Mặt tôi tái mét. Kim Giáp Tướng Quân là chỗ dựa lớn nhất của tôi, vậy mà nó lại bị giết chết dễ dàng như vậy?

     Đau lòng đến mức mắt đỏ hoe, tôi móc ra một tấm bùa Trấn Hung Thần. Loại bùa này có lực lượng cao hơn bùa Trấn Tà Ma một bậc.

    Liên tục ném ra ba tấm bùa, tôi tạo thành một vòng tròn xung quanh con quỷ. Sau đó rút kiếm, hướng mặt quỷ nhỏ lao tới.

    Trên mặt quỷ nhỏ đột nhiên lộ ra một tia giễu cợt nham hiểm. Nó đưa tay chộp lấy ba tấm bùa, khiến chúng bốc cháy và hóa thành tro tàn trong khoảnh khắc.

    Tôi cả kinh, con quỷ nhỏ lập tức tóm lấy kiếm gỗ đào của tôi, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm bị đốt cháy bởi ánh sáng đỏ rực, nhưng nó không hề để ý mà từ từ vuốt ngược lên về phía chuôi kiếm.

Thằng quỷ nhỏ cười khùng khục, hai tay tóm lấy khuôn mặt tôi, mỗi bên một tay. Chỉ cần nó dùng lực nhẹ, khuôn mặt tôi sẽ bị xé thành hai nửa.

    Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trán tôi bỗng nóng rực. Quỷ nhỏ sửng sốt, lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Nó nhanh chóng nhảy khỏi kiếm gỗ đào và bò vào gian phòng vệ sinh ban nãy.

Tôi ngẩng đầu nhìn nó, đầu óc trống rỗng. Lạ thay, một chùm kim quang lại bắn ra từ trán tôi, đánh thằng vào người con quỷ.

   Quỷ nhỏ bị bay lên và lơ lửng giữa không trung. Nó gắt gao nắm lấy cánh cửa phòng vệ sinh bằng hai bàn tay nhỏ mũm mĩm, miệng không ngừng chít chít chửi bậy.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

   "Bốp!" một tiếng vang nhỏ, thân thể quỷ nhỏ vỡ nát, vỡ thành từng mảnh thịt văng tung toé trên mặt đất, sau đó hoá thành từng làn khói đen, phiêu tán trong không khí.

Nhưng một viên châu màu trắng vẫn lơ lửng trong không khí. Viên châu chỉ to bằng ngón cái, tròn trịa và trắng ngà, trông như một viên ngọc trai.

    Khối cầu oán khí! Là khối cầu oán khí trong cơ thể con quỷ nhỏ!

    Nó lại có thể tạo ra khối cầu oán khí? Con quỷ này mạnh đến mức nào?

Khối cầu oán khí bị kim quang trên trán tôi hấp dẫn, từ từ bay đến, sau đó tiến vào trán tôi. Tôi cảm thấy trong đầu như có một dòng nước nóng chảy vào, toàn thân như được ngâm mình trong suối nước nóng, từng lỗ chân lông đều vô cùng thoải mái.

   Trạng thái này chỉ kéo dài vài phút. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, nhận ra cơ thể mình đã có một chút biến đổi vi diệu.

Bất thình lình có tiếng động lớn vang lên. Cửa nhà vệ sinh bị phá tan, những con quỷ dây kẽm ùa vào. Dây kẽm từ trên người chúng bắt đầu lan tràn, rơi xuống đất, như những dây leo quấn về phía tôi.

    Tôi tùy ý di chuyển tâm trí và giơ tay lên. Một cỗ năng lượng vô hình ngăn chặn sự lan tràn của dây thép, ngược lại dẫn dắt những con quỷ dây kẽm kia trượt về phía tôi.

    Đây là kỹ năng của con quỷ kia! Tôi học được khi nào vậy? Chẳng lẽ là do nuốt khối oán khí của nó?

Trách không được nhiều người đối với khối cầu oán khí của Lệ Quỷ cao cấp lại si mê như vậy, hoá ra lại có chỗ tốt bực này.

Nhưng là năng lực của tôi không có mạnh như tên quỷ nhỏ, có ba con quỷ dây kẽm sắp thoát khỏi khống chế của tôi, tôi nhanh chóng móc ra ba tấm Trấn Hung Thần phù, niệm tụng chú ngữ, dán lên đầu mỗi người một tấm.

Phù chú bốc cháy, thân thể ba con quỷ kia cũng bốc cháy theo.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 138: Địa ngục trần gian🍁

Từng nhát kiếm kết liễu mạng sống của lũ quỷ. Oán khí trong cơ thể chúng tan biến không dấu vết.

Dù tạm thời an toàn, lòng tôi lại chẳng vui nổi. Kim Giáp Tướng Quân - thứ mà tôi xem như một phần thân thể của mình, lại dễ dàng bị một con Lệ Quỷ cấp cao giết chết. Làm sao tôi có thể cam lòng?

Đột nhiên, tôi như nhìn thấy từng mảnh vỡ của Kim Giáp Tướng Quân chuyển động.

Tôi vội vàng gom nhặt những mảnh vỡ, chúng bắt đầu dung hợp trong lòng bàn tay tôi. Cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng một con bọ hung.

Nước mắt vui mừng lăn dài trên má tôi. Thật quá tốt đẹp, nó thực sự đã hồi sinh!

    Kim Giáp Tướng Quân giải thích rằng sau khi thăng cấp, nó sẽ có khả năng dung hợp và hồi sinh. Chỉ trừ khi bị thiêu rụi bởi lửa Địa Ngục từ tầng 13 trở xuống, nó mới không thể tái sinh.

Tuy nhiên, sau khi trùng sinh, thực lực của nó sẽ bị suy yếu một chút. Nó cần hấp thụ nhiều Lệ Quỷ để bù đắp lại.

    Tôi xoa xoa nó, lòng đầy thương cảm, nó quá thật là đòn sát thủ của tôi. Giờ đây nó đã mạnh đến vậy, tương lai sau khi tiếp tục thăng cấp, nó còn tiến bộ đến mức nào nữa?

Liệu nó sẽ trở thành Kim Giáp Nguyên Soái? Kim Giáp Đại Vương? Hay là Kim Giáp Hoàng Đế?

Bản thân Kim Giáp Tướng Quân cũng không biết mình sẽ biến thành gì trong tương lai. Ký ức của loài trùng được truyền thừa qua gen, và hiện tại thực lực của nó còn quá yếu, không cách nào biết được nhiều về ký ức.
   
   Tôi cất Kim Giáp Tướng Quân cẩn thận, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Thế giới vẫn chìm trong màn sương mù trắng xóa, bầu không khí thoang thoảng mùi vị khiến người buồn nôn.

   Kẻ lợi hại nhất trong bệnh viện tâm thần Thành Tây chính là tên quỷ An Kiến Quốc kia. Nếu hắn là người tạo ra không gian quỷ này, thì cách duy nhất để thoát ra là phải tiêu diệt hắn.

Bản thân tôi không có khả năng đó, chỉ có thể cầu nguyện Đông Phương Lôi và Kiều Hiên bình an vô sự. Chỉ khi tập hợp sức mạnh của ba người, chúng tôi mới có thể tìm ra cách thoát thân.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Vừa bước ra ngoài, tôi bỗng nghe thấy tiếng động trên lầu. Nhẹ nhàng bước từng bước, tôi tiến đến gần. Âm thanh phát ra từ một căn phòng, bên ngoài có một tấm bảng hiệu mờ nhạt, gần như không thể đọc được chữ.

Phòng trực ban.

Tôi rón rén đến gần cửa và nhìn vào trong. Căn phòng có vài tên quỷ nam mặc quần áo bệnh nhân đang làm chuyện đó với mấy quỷ nữ mặc đồng phục y tá.

    Hành động của chúng vô cùng hung bạo, không hề thương tiếc. Miệng và mắt của những quỷ nữ bị khâu lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Lòng tôi chợt lạnh. Những con quỷ này vẫn còn mang theo ký ức trước khi chết cách đây vài chục năm. Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều đã phải chịu đựng sự hành hạ vô nhân đạo, chẳng trách họ lại phẫn nộ như vậy.

Bọn chúng chợt dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía tôi.

Nhìn vào khuôn mặt của những bệnh nhân quỷ kia, tôi hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Mắt của họ đều bị móc ra, chỉ còn lại hai hốc mắt rỉ máu, miệng đầy máu me nhầy nhụa, không có lưỡi.

"Ngao!" Bọn họ bỗng nhiên cùng nhau há miệng gầm thét giận dữ về phía tôi. Tiếng rống như sóng âm vũ khí, khiến đầu tôi đau nhức từng cơn.

Lập tức tôi giữ vững tâm trí, ôm đầu hét lớn: "Kim Giáp Tướng Quân, ra!"
   
    Kim Giáp Tướng Quân từ ngực tôi bay ra, hóa thành vô số thân ảnh trên không trung, lao đi như vũ bão, điên cuồng hút lấy oán khí từ những con quỷ này.

Nó vừa mới sống lại, cần bổ sung oán khí.

Lảo đảo đi hai bước, tôi tựa vào tường, đầu vẫn còn đau, tai vẫn còn ù. Chỉ là những con quỷ cấp thấp nhất mà đã mạnh như vậy, bệnh viện tâm thần này quả thực là nơi hung hiểm.

   Lúc này tôi nghe thấy tiếng động từ căn phòng bên cạnh. Cẩn thận nhìn qua, tôi thấy đó là phòng nghỉ của bác sĩ. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi bên trong, tay cầm hồ sơ bệnh án, đang chăm chú viết.

Bác sĩ này, dáng vẻ trông rất bình thường.

Cũng chính vì quá bình thường, nên mới lại bất thường.

Ông ta viết xong bệnh án, xếp gọn gàng chồng hồ sơ lại, sau đó đứng dậy, quay đầu về phía tôi nở một nụ cười nhạt rồi đi về phía bức tường và biến mất trong vách tường.

Tại chỗ hắn biến mất, một dấu ấn hình người màu đen xuất hiện trên vách tường.

Ánh mắt tôi hướng đến chồng hồ sơ bệnh án. Chẳng lẽ có vấn đề gì với những hồ sơ này?

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi bước vào phòng, cầm lấy một hồ sơ bệnh án trên cùng, là hồ sơ của An Kiến Quốc.

Lòng tôi vui mừng, cầm lấy tài liệu, càng đọc càng kinh hãi.

An Kiến Quốc phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều. Khi hắn vào bệnh viện tâm thần này, có khả năng đã không còn là người nữa.
Giống như lời đồn bên ngoài, An Kiến Quốc là một kẻ sát nhân cuồng bạo. Khi còn nhỏ, hắn bị cha đẻ ngược đãi, thậm chí cha hắn còn giết chết mẹ hắn ngay trước mặt hắn.
 
Người cha cực kỳ độc ác đã cắt thịt mẹ hắn trước mặt rồi nướng cho hắn ăn. Trong sự thống khổ tột cùng, tâm lý hắn bị vặn vẹo, biến thành một kẻ biến thái còn đáng sợ hơn cả cha mình.

Để trả thù, hắn trói cha lại, mài nhọn răng và cắn chết cha mình. Từ đó hắn trở nên cuồng bạo, thích thú với việc giết người theo cách này.
   
   Theo lời đồn, hắn đã giết hại sáu bảy mươi người, nhưng thực tế còn hơn thế nữa. Dựa theo tài liệu, số người chết dưới tay hắn đã lên đến hơn một trăm sáu mươi người.

Với một kẻ nguy hiểm như An Kiến Quốc, khi bị bắt chắc chắn sẽ chống trả quyết liệt. Nghe nói khi vây bắt hắn, hắn đã cắn chết hai cảnh sát và buộc cảnh sát phải nổ súng tiêu diệt hắn ngay tại chỗ.

Lúc đó, An Kiến Quốc đã chết.
   
Tuy nhiên, điều kinh hoàng xảy ra khi thu thập thi thể, An Kiến Quốc lại sống dậy. Đây là một kỳ tích y học. Một bác sĩ đã đề xuất với cấp trên sử dụng An Kiến Quốc để nghiên cứu.

Cấp trên chấp thuận yêu cầu và đưa An Kiến Quốc đến bệnh viện tâm thần này. Bác sĩ kia cũng đến đây. Mục đích ban đầu của ông ta là nghiên cứu chế tạo thuốc kéo dài tuổi thọ và trường sinh bất lão. Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng thứ mình tạo ra cuối cùng lại là một ác quỷ đáng sợ.
   
    Bác sĩ này tên là Bạch Dương. Tôi nhìn thấy một tấm thẻ bác sĩ kẹp trong hồ sơ bệnh án, trên đó có một bức ảnh chụp màu vàng,
chính là người đàn ông đã ngồi viết hồ sơ bệnh án trước đó trong căn phòng này.

Ngay tối hôm đó, ông ta tiêm cho An Kiến Quốc một loại thuốc mới nghiên cứu được. Sau một cơn co giật, An Kiến Quốc mất đi mọi dấu hiệu sinh tồn.

Bác sĩ Bạch Dương rất thất vọng, điều này cho thấy nghiên cứu của ông ta đã hoàn toàn thất bại.
   
    Ông ta gọi vài y tá nam đến thu thập thi thể An Kiến Quốc, nhưng An Kiến Quốc lại có những thay đổi khủng khiếp. Cơ thể bắt đầu phình to, trở nên cao lớn phi thường, cơ bắp cuồn cuộn như những ngôi sao thể hình Âu Mỹ.

Từ trong những cơ bắp, từng khe hở nứt ra, mở rộng thành những cái miệng rộng, chứa đầy răng nhọn sắc bén.

Hắn hoàn toàn biến thành quỷ vật, và giết chết các y tá nam ngay tại chỗ.

    Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Bác sĩ Bạch Dương hoảng sợ chạy ra ngoài, đóng chặt cánh cửa sắt của phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Nhưng chỉ một cánh cửa sắt căn bản không thể ngăn cản An Kiến Quốc. Hắn xông ra ngoài, những cái miệng to trên người không chỉ nuốt chửng hết thảy máu thịt mà còn phun ra từng luồng oán khí màu đen.

Oán khí tràn ngập khắp bệnh viện, tất cả những người bị oán khí nhiễm phải đều biến đổi, giống như người bị nhiễm virus trong phim ảnh, cơ thể sinh ra đủ loại dị biến, trở nên không còn giống con người.
   
Cả tòa bệnh viện tâm thần biến thành địa ngục trần gian.
   
     Tôi thấy hãi hùng khiếp vía, có thể lây nhiễm cho toàn bộ mọi người biến thành quỷ quái, đây chắc chắn không phải là oán khí bình thường. An Kiến Quốc - hẳn là tại thời điểm chết lần thứ nhất, đã bị một con quỷ từ Địa ngục nhập vào thân xác.

Oán khí này, là sinh ra từ con quỷ ở nơi sâu nhất Địa ngục mang theo.

Lòng tôi chùng xuống, đối phó với quỷ từ Địa ngục rất khó khăn. Với thực lực hiện tại, tôi khó có thể tiêu diệt nó, chỉ có thể nghĩ cách đưa nó trở về Địa ngục.

   Đúng lúc này, điện thoại trong người tôi bất ngờ rung lên. Tôi giật mình mở ra xem, là Đông Phương Lôi gọi đến.

"Khương Lâm, cô ở đâu?"

Giọng Đông Phương Lôi vang lên từ loa, "Chạy đi chưa?"

"Chưa, tôi đang ở trong bệnh viện tâm thần." Tôi nói, "Còn anh ở đâu?"

"Cái gì? Cô cũng vào đó rồi? Cô ở đâu, tôi đến tìm cô ngay."

"Tôi..." Tôi đang định nói, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn vào cột sóng điện thoại, biểu tượng tín hiệu đột nhiên biến thành không có dịch vụ.
   
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nơi đây là không gian quỷ, căn bản không có tín hiệu điện thoại. Vậy thì người ở đầu dây bên kia là ai?

"A lô? Khương Lâm?" Giọng nói bên kia thúc giục.

"Anh ở đâu? Hay là tôi đến tìm anh?" Tôi trầm mặc một lát rồi lên tiếng.

"Cũng được." Đối phương nói, "Tôi ở phòng 308 khu chăm sóc đặc biệt, Kiều Hiên cũng ở đây, chúng tôi phát hiện ra một vài thứ."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro