🍁Chương 143 + 144 + 145 + 146🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
🍁Chương 143: Cô là người của Lý gia🍁

    Hắn đã sớm nhòm ngó mảnh đất của phần mộ tổ tiên nhà tôi. Mảnh đất đó là một trong số ít những địa điểm phong thủy tốt của Thanh Long thôn, nghe nói có thể giúp con cháu giàu sang phú quý.

    Nhưng mảnh đất đó đã được bà nội tôi chọn từ hơn bốn mươi năm trước. Khi ấy việc chọn đất được thực hiện bởi Lý lão thái gia, người có uy tín cao trong thôn,  khi Lý lão thái gia còn khỏe mạnh, Lý Toàn Thắng không dám làm càn.

    Hai năm trước, Lý lão thái gia hơn trăm tuổi qua đời, Lý Toàn Thắng lại bắt đầu nhòm ngó mộ tổ tiên nhà tôi, luôn tìm cách muốn chiếm đoạt.

    Đương nhiên hắn không dám công khai đào mộ tổ tiên tôi, chỉ có thể nghĩ ra cách bỉ ổi, phá hoại mộ tổ tiên để buộc chúng tôi di dời.

    Thím ba đang nói tới đây thì một thanh niên đầu hươu mắt chuột đột nhiên chạy tới, vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt tà ác quét qua tôi, hắn nở nụ cười dâm đãng nói: " Tiểu Lâm về rồi à? Em gái Tiểu Lâm, còn nhớ anh không? anh Chí Toàn đây."

Nghe đến đây tôi nổi cả da gà, Lý Chí Toàn này từ nhỏ đã là một tên lưu manh, chẳng làm gì tốt đẹp. Khi tôi còn bé, mỗi lần về quê thắp hương cho ông bà, hắn thường xuyên bắt nạt, cướp bánh kẹo của tôi. Nhìn thấy hắn, tôi chỉ muốn tránh xa.

    Thấy tôi không phản ứng, hắn có chút ngượng ngùng: "em gái Tiểu Lâm giờ kiếm được nhiều tiền ở thành phố, chẳng lẽ không nhớ gì đến những người bạn thời thơ ấu như bọn anh sao?"

   Tôi cười lạnh trong lòng, ai là bạn với hắn?

Hắn tiếp tục: "Em về đúng lúc lắm. Thôn trưởng bảo anh đến nói với em rằng có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Ông ấy đang đợi em ở từ đường, bảo em nhanh qua đó."

    Thím ba nháy mắt ra hiệu cho tôi không nên đi. Nhưng có Chu Nguyên Hạo bên cạnh, tôi có gì phải sợ? Tôi đi theo hắn vào từ đường.

     Từ đường nhà họ Lý là một kiến trúc cổ kính, có niên đại hơn hai trăm năm. Bên trong thờ cúng tất cả các vị tổ tiên họ Lý, bài vị được sắp xếp chỉnh tề. Trên tường còn treo bức chân dung của một số tổ tiên có cống hiến đặc biệt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Cả nhà Lý Toàn Thắng đều ở đó. Hắn ngồi trên một chiếc ghế bành cũ kỹ, tay cầm tẩu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi. Trong phòng còn có vài người già trong họ Lý, tạo nên bầu không khí uy nghiêm như hội đồng xét xử.

    Đây là muốn ra oai phủ đầu với tôi.

    Tôi ung dung bước vào, hếch cằm lên, nhìn quanh bốn phía, mặt lạnh tanh không nói lời nào.
Lý Toàn Thắng trừng mắt: "Thấy trưởng bối mà không chào hỏi? Cha mẹ dạy dỗ cô như thế à?"

    Tôi cười lạnh: "Tôi họ Khương, các ông họ Lý, ở đây ai là trưởng bối của tôi?"

"Cô!" Lý Toàn Thắng tức giận dùng cán tẩu thuốc chỉ vào tôi. Một lão già tuổi tác cao bên cạnh ho khan hai tiếng, lên tiếng: "Thất Nương đến Thanh Long thôn chúng ta nhiều năm như vậy, mọi người đều xem bà như người một nhà. Cô cũng gọi chúng tôi là chú thím, ông bà nhiều năm, chẳng lẽ chúng tôi không phải là trưởng bối của cô? Chẳng lẽ làm người thành phố mấy năm khiến cô coi thường chúng tôi sao?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Nghe vậy, tôi càng thêm tức giận, cười khẩy nói: "Ông Lộ, tôi gọi một tiếng ông là để tôn kính tuổi tác của ông. Ông cũng nói, bà nội tôi đến Thanh Long thôn nhiều năm như vậy, cống hiến cho thôn không thể nói là nhỏ. Trong số những người dân bốn năm chục tuổi được bà nội tôi cứu sống, không có 50 thì cũng phải 30 người. Vậy mà các người đối xử với bà tôi như thế nào? Đều nói người chết là hết, mồ yên mả đẹp, các người thế mà tưới dầu trẩu lên mộ phần của bà tôi! Tôi cũng phải hỏi một câu, cha mẹ của các người dạy dỗ các người thế nào?"

   Lý Đức Đường kinh ngạc: "Cái gì? Ai tưới dầu trẩu lên mộ phần Thất Nương?"

Tôi nhìn Lý Toàn Thắng: "Ai tưới, hắn tự biết trong lòng."

    Bà thím béo mập bên cạnh Lý Toàn Thắng chỉ vào tôi mắng: "Cô đừng ở đây ngậm máu phun người! Ai tưới dầu trẩu lên mộ phần bà cô? Mộ phần bà cô vẫn tốt đẹp đây này."

    Tôi nhìn bà ta, nói: "Thím Toàn Thắng, tôi đâu có nói là bà, bà vội vàng phản ứng làm gì? Tôi có ngậm máu phun người hay không, xem ảnh chụp là biết, tôi có lưu lại chứng cứ."

    Nói rồi, tôi giơ điện thoại lên, nói với những lão già kia: "Mấy vị, tưới dầu trẩu lên mộ phần người khác là thiếu tám đời đức, sẽ phải gặp sét đánh. Các vị nói xem, loại người này có nên đoạn tử tuyệt tôn không?"

Lý Đức Đường và những người khác nhìn Lý Toàn Thắng. Lý Toàn Thắng nháy mắt ra hiệu cho bọn họ, bọn họ nghĩ nghĩ rồi nói: "Khương Lâm, chuyện tưới dầu trẩu này chắc chắn không phải do người trong thôn làm. Chúng tôi gọi cô đến đây là vì có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Bà nội và cha mẹ cô chôn cất ở thôn chúng tôi nhưng nhà họ Khương không có ai ở đây, bình thường cũng không ai trông nom, nên bị những kẻ thất đức bên ngoài tưới dầu trẩu. Chuyện này coi như nhẹ, nếu một ngày nào đó bị đào mộ thì sẽ rất tệ. Cho nên, chúng tôi dự định để cô dời mộ phần của Khương gia đến nghĩa trang công cộng trong thành phố, như vậy cô cũng tiện tảo mộ và có người chăm sóc. Cô thấy thế nào?"

    Tôi liếc nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: "Ông Lộ, năm đó bà nội tôi giúp cả thôn vượt qua đại kiếp nạn, thôn dân vì muốn đáp tạ nên đã tặng mảnh đất đó cho Khương gia làm mộ tổ. Lão thái gia khi còn sống cũng đã định đoạt như vậy, trước khi qua đời còn dặn dò không được phép di dời mộ phần trên mảnh đất đó. Chẳng lẽ lão thái gia mới đi được vài năm mà mọi người đã quên lời dặn dò của ông ấy rồi sao?"

    Một lão già khác lên tiếng: "Khương Lâm, cô đừng nói chuyện hung hăng như vậy. Cô là người học thức, phải biết điều lý. Chúng tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cô, đừng có như "chó cắn Lữ Động Tân", không biết điều."

   Tôi cười cười, nói: "Ai tốt, ai xấu, tuy tôi còn trẻ nhưng cũng nhìn rõ ràng."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Lý Toàn Thắng thấy tôi khó chơi, lại nháy mắt ra hiệu với bà thím bên cạnh. Thím Toàn Thắng bỗng nhiên cười khanh khách, tiến đến lôi kéo tay tôi, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới, nói: "Khương Lâm, cô đã trưởng thành thành một cô gái xinh đẹp rồi. Gái mười tám biến đổi lớn, càng ngày càng đẹp. Chờ cô về làm dâu nhà họ Lý, nhà chúng ta sẽ có phúc."

    Tôi như sét đánh ngang tai.
Cái gì? Về làm dâu nhà họ Lý? Ý gì đây?

    "A." Tôi chưa kịp phản ứng, thím Toàn Thắng đã thét lên lui lại một bước, nhìn tay mình vừa sợ vừa giận nói: "Cô, cô làm thế nào khiến tay tôi bị bỏng thế?"

    Trên tay bà ta xuất hiện một vết bỏng rộp. Tôi biết, chắc chắn là Chu Nguyên Hạo ra tay.

   Tôi lạnh mặt hỏi: "Thím Toàn Thắng, bà nói gì vậy? Tại sao tôi phải về làm dâu nhà họ Lý?"

   Thím Toàn Thắng túm lấy cái tay đưa lên miệng thổi phù phù vết bỏng rộp, nói: "Chắc cô không nhớ rồi, năm cô mười bốn tuổi, từng mắc một trận bệnh nặng, tưởng chừng không qua khỏi. Tôi lại nghĩ đến, con trai đầu lòng của tôi cũng qua đời năm mười bốn tuổi. Liền nghĩ, nếu cô cũng đi, vừa vặn có người bầu bạn với nó. Tôi đến nhà nói chuyện với cha cô về việc kết âm hôn sau khi chết. Lúc đầu cha cô không đồng ý, nhưng sau khi nhận sính lễ của nhà tôi thì đã đồng ý. Sau đó thì sao, cô không chết, nên chuyện cưới xin không xảy ra."

Nói đến đây, bà ta nhìn tôi đắc ý nói: "Mặc dù việc âm hôn không thành, nhưng cô dù sao cũng nhận sính lễ của nhà tôi rồi, cũng coi như là nửa người nhà họ Lý. Vừa vặn, tôi còn có đứa con trai thứ hai, chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, có thể kết hôn với cô."

   Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng.

   Tôi còn chưa chết mà năm đó bà ta dám đến hỏi chuyện kết âm thân? Đây là muốn hại chết tôi! Cha tôi năm đó không đánh đuổi bà ta đi đã là nể mặt lắm rồi, vậy mà bà ta còn có mặt mũi gả con trai thứ hai cho tôi? Ai mà không biết con trai thứ hai của bà ta là kẻ ngốc?

Tôi giận quá hóa cười: "Thím Toàn Thắng, ngược lại tôi muốn hỏi, năm đó cha tôi nhận sính lễ gì của bà?"

    Thím Toàn Thắng có chút lúng túng, cười nói: "Đương nhiên là đồ tốt."

    "Vật gì tốt? Đời tôi chưa từng thấy qua đồ tốt. Nói ra để tôi về tìm xem, nếu tìm được cũng cho tôi được mở rộng tầm mắt."

    Thím Toàn Thắng ấp úng một hồi lâu, mới nói: "Cha cô nhận của tôi một rổ trái cây thượng hạng. Năm đó tôi cũng bỏ ra không ít tiền."

"Ha ha ha ha ha." Tôi nhịn không được cười lớn lên, "Một rổ hoa quả? Thím Toàn thắng, uổng cho bà cũng dám nói ra được, con gái nhà nào mà có thể chấp nhận một rổ hoa quả làm sính lễ, đồ tốt như vậy, nếu không bà cũng giới thiệu người đó với tôi đi?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 144: Làm cháu dâu của ta🍁

Bên ngoài từ đường có không ít dân làng hiếu kỳ tụ tập xem náo nhiệt. Thím Toàn Thắng mặt đỏ bừng vì tức giận, gân cổ nói: "Mặc kệ cô, dù sao nhà cô đã nhận sính lễ của nhà tôi, chính là người của họ Lý! Muốn gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!"

Tôi liếc nhìn bà ta, bình thản đáp: "Thím Toàn Thắng, bà đây là thiếu hiểu biết pháp luật. Hôn nhân tự do, bà không biết sao? Còn dám chống đối pháp luật à?"

Thím Toàn Thắng tức giận đến mức mặt tím tái, định nói thêm điều gì thì bị Lý Toàn Thắng ngăn cản. Hắn nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh: "Khương Lâm, chúng tôi hiểu là cô chướng mắt con trai nhà này, cũng không ép buộc cô gả. Tuy nhiên, năm đó các người đã nhận sính lễ của nhà tôi, mảnh đất kia vốn là của nhà họ Lý, mong cô trả lại cho chúng tôi. Như vậy, hai nhà coi như hoà nhau, không ai nợ ai."

Ta khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh: "Một rổ hoa quả đổi lấy một mảnh đất? Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Cái rổ hoa quả ấy, tôi còn cho các người một xe!"

Lý Toàn Thắng tức giận, đứng dậy quát: "Cô dám đùa giỡn với chúng tôi?!"

"Người nào chơi xấu, liệt tổ liệt tông nhà họ Lý các người đang nhìn đó!" Tôi nói.

"Cái rắm!" Hắn hung hăng nói: "Tôi nói cho cô biết, nếu không dời mộ phần, hôm nay đừng hòng bước ra khỏi đây!"

Nói xong, từ ngoài đường ùn ùn kéo vào một đám thanh niên trai tráng trong làng, tay cầm cuốc, hung tợn xông vào.

Tôi nhìn chằm chằm vợ chồng Lý Toàn Thắng, giọng âm trầm: "Hai người bày ra trận địa lớn như vậy, đã quên đây là từ đường nhà họ Lý rồi à? Bài vị của Lý lão thái gia đang ở đây, làm ầm ĩ như vậy, không sợ lão thái gia tức giận sao?"

Lý Toàn Thắng hừ lạnh: "Lý lão thái gia năm đó hồ đồ, sao có thể đem đất trong thôn cho mấy người ngoài!"

Vừa dứt lời, "bịch" một tiếng, một khối bài vị từ trên cao rơi xuống, đập mạnh xuống bàn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Đám người hoảng hốt, Lý Đức Đường tiến đến nhặt bài vị lên xem xét. Sắc mặt ông ta biến đổi, nhận ra đó là bài vị của Lý lão thái gia.

Tôi cười lạnh: "Nhìn đi, người làm, trời nhìn. Lý lão thái gia đang dưới suối vàng nhìn các người đấy."

Dân làng vốn mê tín, nghe tôi nói vậy, những thanh niên cầm vũ khí bồn chồn, còn các lão già càng thêm sợ hãi.

Lý Toàn Thắng vội vàng nói: "Đừng nghe nó nói bậy! Lý lão thái gia đang bảo vệ chúng ta. Người của Lý gia, không lý nào giúp người ngoài!"

Lời chưa dứt, bài vị vừa được dựng lại bỗng ngã xuống, lần này rơi ngay dưới chân Lý Toàn Thắng. Hắn hoảng sợ nhảy dựng lên.

Bỗng nhiên tất cả bài vị bắt đầu rung chuyển. Ban đầu mọi người tưởng là động đất, nhưng mặt đất vẫn yên ắng, chỉ có bài vị rung lắc không ngừng, liên tiếp rơi xuống.

Ba lão già lập tức quỳ xuống, khấu đầu: "Tổ tông bớt giận! Chúng con bất hiếu, làm loạn trong từ đường. Xin tổ tông thứ tội!" Họ liên tục dập đầu, các thanh niên cũng vứt vũ khí quỳ xuống theo. Sau một hồi dập đầu, bài vị mới thôi rung động.
Lý Toàn Thắng gào lên: "Là nó giở trò quỷ! Đừng để nó lừa gạt!"

Lý Đức Đường được một thanh niên dìu, lắc đầu ngán ngẩm nhìn hắn: "Chuyện hôm nay, ta không quan tâm. Các ngươi tự giải quyết."

Nói xong, ông ta đi ra ngoài, hai lão già còn lại cũng tuyên bố mặc kệ, đi nhanh hơn ai hết. Các thanh niên nhìn nhau, họ đều nhận hối lộ từ Lý Toàn Thắng, nhưng lợi ích có nhiều bao nhiêu cũng không thể đắc tội với tổ tiên. Khi các bậc trưởng lão đã bỏ đi, họ còn ở lại đây làm gì?

Thế là, đám người vội vàng cầm vũ khí đi theo ba lão già. Do có trưởng lão dẫn đầu, Lý Toàn Thắng vẫn không dám làm khó họ.

Chỉ trong chốc lát, từ đường náo nhiệt bỗng trở nên im ắng. Lý Toàn Thắng tức giận đến run rẩy, chỉ vào tôi mà không nói nên lời. Tôi lườm hắn, nói: "Thôn trưởng, năm đó cha của ông bị rắn cắn trên núi, suýt mất mạng. Cha tôi đã giúp hút nọc rắn, cứu mạng ông ta. Nhà họ Khương chúng tôi không mong báo đáp, nhưng các người cũng đừng lấy oán trả ơn. Hãy nhìn lại hành động của mình đi, ngay cả tổ tiên cũng không tha thứ cho các người đâu. Hãy suy nghĩ kỹ đi!"

Nói xong, tôi xoay người, hiên ngang bước ra khỏi từ đường.
Vừa ra ngoài, Chu Nguyên Hạo trong ngọc bội lên tiếng: "Cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ, thật quá dễ dàng."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Giọng anh lạnh lùng, thể hiện sự tức giận còn hơn cả tôi. Tôi cười, nói: "Đừng vội, Lý Toàn Thắng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khác."

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh, tôi cảm nhận được ngọc bội bỗng trở nên lạnh ngắt. Lòng tôi ấm áp, nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay. Hiện tại, ngoài anh ra, không còn thân nhân nào quan tâm đến tôi như vậy nữa.

Sau trận náo loạn, trời đã tối. Tôi đến nhà thím Ba ở đầu thôn. Con trai và con dâu thím Ba đều đi làm công ở Quảng Đông, chỉ còn mình thím sống trong căn nhà rộng lớn. Thím Ba đã đứng về phía tôi, khiến kế hoạch của Lý Toàn Thắng thất bại nên thím không thể ở lại làng nữa, đang thu dọn hành lý để đi Quảng Đông trong vài ngày tới.

Tôi mua cho thím Ba vé máy bay bay vào ba ngày sau. Thím Ba nhất quyết không nhận, tôi đe dọa sẽ ngủ ngoài cửa nếu thím không nhận. Cuối cùng thím đành miễn cưỡng nhận rồi lẩm bẩm nói cảm ơn.

Nhìn thím Ba, tôi mới cảm nhận được ý nghĩa của việc thiện mà bà nội năm xưa đã làm.

Đêm ở nông thôn không có gì giải trí, mọi người đều ngủ sớm. Sau khi ngủ, tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ tôi mới mười bốn tuổi, theo bà nội về Thanh Long thôn tảo mộ vào dịp Tết Thanh Minh.

Khi ấy bà nội và cha tôi vẫn còn sống, nhưng mẹ tôi đã qua đời và được an táng trong phần mộ tổ tiên. Sáng sớm ngày Tết Thanh Minh, chúng tôi mang theo cờ mộ, nến hương và tiền vàng đến viếng mộ mẹ. Sau khi thắp hương vái lạy, chúng tôi theo bà nội đi thăm họ hàng trong làng.

Thực ra, "thăm họ hàng" chỉ là đến thăm vài gia đình thân thiết với bà nội. Cả ngày hôm đó, tôi rong chơi cùng những đứa trẻ cùng tuổi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chiều đến, một cô gái tên Tiểu Phương rủ tôi đi hái dâu dại mọc sau đồi. Vui vẻ đi theo cô ấy, tôi hái được rất nhiều dâu mà không hay trời đã tối.

Lúc xuống núi, không hiểu sao tôi lại bị tách khỏi Tiểu Phương. Lạc đường trong núi, càng lúc càng tối, tôi sợ hãi vô cùng. Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một ngôi nhà có ánh đèn mờ mờ trước mặt.

Mừng rỡ chạy đến, tôi thấy ngôi nhà có vẻ kỳ lạ. Dù đã là thế kỷ 21, nhưng trước cửa nhà vẫn treo những chiếc đèn lồng màu trắng, thậm chí còn có câu đối Tết được viết trên giấy trắng.

Tôi gõ cửa một tiếng, qua hồi lâu, cửa hé mở một khe hở nhỏ, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn của một bà lão.

Bà lão già nua, da đen sạm, chi chít đồi mồi như vỏ cây. Bà lão mở cửa bảo tôi vào nhanh. Cảm thấy bà lão có vẻ âm u, tôi sợ hãi không dám bước vào. Bà lão nắm tay tôi kéo vào trong.

Mùi mốc meo nồng nặc trong nhà khiến tôi khó chịu. Bà lão cười hi hi hỏi tôi có đói không, rồi bưng ra một mâm bánh nướng.
Bánh nướng là món ăn đặc sản ở đây, được nhồi thịt và chiên vàng ươm trong chảo dầu. Mùi thơm của bánh khiến bụng tôi réo lên. Không thể cưỡng lại, tôi cầm lấy một chiếc.

Kỳ lạ thay, chiếc bánh nóng hổi như vừa ra lò, nhưng khi cầm trên tay lại lạnh như băng. Tôi không dám ăn nên đặt lại đĩa. Bà lão hỏi tôi sao không ăn, tôi nói bà nội dặn không được ăn đồ của người lạ.

    Bà lão tỏ vẻ không vui, đi lấy nước cho tôi. Tôi nhìn quanh, thấy trên bàn có điện thoại, liền muốn gọi điện cho bà nội. Nhưng khi cầm ống nghe lên, tôi không nghe thấy tiếng gì.

Nhìn kỹ, tôi nhận ra chiếc điện thoại được làm bằng giấy!

Tôi nhìn lại đồ đạc trong nhà, tất cả đều được làm bằng giấy, cả căn nhà này, không đúng, rõ ràng là một cái hang động dưới lòng đất. Tôi vội vàng chạy ra ngoài. Gian ngoài có một đường hầm thông ra phía ngoài. Tôi dùng tay chân bò ra, sắp sửa thoát khỏi nơi đây thì bất thình lình có một cánh tay từ phía sau duỗi tới, túm lấy mắt cá chân tôi.

Là tay của bà lão!

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy bà lão với khuôn mặt già nua xấu xí, đôi mắt hoàn toàn trắng dã, những đốm trên mặt không phải đồi mồi mà là từng miếng da của xác chết bị tróc ra.

"Ngươi không thể đi!" Tôi nghe bà ta nói, "Ngươi phải ở lại đây, làm cháu dâu ta!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 145: Lang băm🍁

    Sợ hãi tột độ, tôi liều mạng đấm đá, đánh gãy tay bà lão rồi luống cuống bò ra khỏi hang động.

    Chạy như ma đuổi trong rừng, tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, miệng liên tục kêu cứu, mong có người trong thôn nghe thấy.
Chạy không biết bao lâu, tôi bỗng nhìn thấy một mảnh vườn rau. Bên cạnh vườn rau có một thiếu niên trạc tuổi tôi đang cầm liềm cuốc, vun xới rau.

Tôi vội vã chạy đến, nắm lấy vạt áo hắn, khóc nức nở và nói có quỷ. Thiếu niên nhìn hiền lành, an ủi tôi đừng sợ, nói nhà hắn ở gần đây và mời tôi đến đó.

    Vừa lo lắng vừa sợ hãi, tôi theo hắn đi được vài bước thì bỗng phát hiện ra điều bất thường ở đôi giày của hắn.

    Hắn đi một đôi giày vải đen, nhìn rất mới, không dính chút bùn đất nào. Tuy nhiên, ở phần gót giày lại có một sợi dây nối liền hai chiếc giày với nhau.

    Tôi chợt nhớ đến lời bà nội từng nói, ở quê tôi có phong tục, người chết khi được chôn cất sẽ đi giày, và gót giày nhất định phải được nối liền. Nếu không người chết sẽ dễ dàng trèo ra khỏi quan tài.

     Đôi giày mà thiếu niên này đi chính là giày thọ!

    Tôi hét lên một tiếng và xoay người chạy trốn. Thiếu niên kia vội vã vọt lên, ôm chặt lấy tôi, nói muốn cưới tôi làm vợ. Tôi không chịu, hắn liều mạng ôm lấy tôi, kéo tôi về phía bóng tối. 

    Đúng lúc này, tôi chợt nghe có người gọi tên mình, lúc ngẩng đầu lên đã thấy bà nội đang đứng cách đó vài bước, vẫy tay gọi tôi.

    Thiếu niên kia vừa nhìn thấy bà nội, hoảng sợ vứt tôi lại rồi chạy vội về phía một gò đất nhỏ cách đó không xa rồi nhảy vào.

    Sợ hãi, tôi òa khóc nức nở lao vào lòng bà nội. Bà vỗ nhẹ lưng tôi, âu yếm nói: "Cháu gái ngoan, đừng khóc, bà đến cứu cháu rồi. Cùng bà nội về nhà thôi."

    Vừa lau nước mắt, tôi vừa nắm tay bà nội đi về. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi quay đầu nhìn lại và thấy hai ngôi mộ sát nhau. Trên hai bia mộ có khắc dòng chữ:
'Hiển tỷ Lưu Thục Trân lão nhũ nhân chi mộ'
'Mộ của con trai Lý Ngọc Mới chi mộ.'

Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mồ hôi lạnh chạy dọc khắp người.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Chu Nguyên Hạo đưa tay ôm tôi vào lòng, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Nằm ác mộng à?"

    Mặt tôi tái nhợt: "Em nhớ ra rồi. Mười bốn năm trước, em gặp quỷ ở sau núi. Một đôi bà cháu muốn bắt em về làm vợ. Bà nội đã cứu em, nhưng sau đó em bệnh nằm liệt giường hơn nửa tháng."

    Ngừng một lát, tôi tiếp tục: "Em nhìn thấy mộ của hai người nọ. Họ là người nhà họ Lý, Lưu Thục Trân và Lý Ngọc Mới, chính là mẹ và con trai của Lý Toàn Thắng!"

   Chu Nguyên Hạo sầm mặt lại.

    Giọng tôi run lên vì phẫn nộ: "Lúc đó em không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, mọi chuyện đã quá rõ ràng. Con bé tên Tiểu Phương đó hoàn toàn không quen biết em, lại gọi em đi hái ô mai vào lúc muộn như vậy. Trong khi đó có bao nhiêu đứa trẻ chơi cùng nhau, nhưng nó chỉ gọi duy nhất một mình em. Rõ ràng là có âm mưu."

    Tôi nhảy xuống giường, chạy đi tìm thím Ba, hỏi trong làng có người phụ nữ tên Tiểu Phương bằng tuổi tôi không.

    Thím Ba suy nghĩ một lát rồi nói: "Con nói có phải là con gái của chị gái Lý Toàn Thắng không? Lý Ngọc Phương, năm ngoái mới dọn đi Phúc Kiến."

    Tôi nghiến răng tức giận, Lý Toàn Thắng, Lý Toàn Thắng, ban đầu tôi tưởng ông ta chỉ tham lam, không ngờ chín năm trước ông ta đã muốn hại chết tôi, để làm vợ cho con trai ông ta!

    Thật là một tâm địa tàn nhẫn độc ác!

    Tôi quay trở lại phòng ngủ, Chu Nguyên Hạo đang cầm máy tính bảng xem một tài liệu. Tôi hỏi: "Anh đang xem gì vậy?"

"Nhà họ Lý kinh doanh vật liệu gỗ." Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói, "Lý Toàn Thắng và em trai của hắn cùng nhau mở một xưởng sản xuất vật liệu gỗ, lợi nhuận hàng năm lên đến hàng trăm triệu, ở một nơi nhỏ như vậy cũng coi như là thu nhập khá tốt."

    Tôi tò mò hỏi: "Anh muốn làm gì?"

    Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: "Bọn họ dám động đến người phụ nữ của anh, thì phải gánh chịu hậu quả. Không cần dùng đến pháp thuật, anh cũng có thể khiến họ cửa nát nhà tan."

     Tôi không khỏi nghĩ, có tiền có thế quả nhiên là tốt, muốn giày vò ai thì giày vò, muốn làm sao thì làm.

    Có tiếng gõ cửa nhà thím Ba vang lên dồn dập. Hai chúng tôi sầm mặt nhìn nhau, liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã là hai giờ sáng. Người dân trong thôn đã sớm đi ngủ, ai sẽ gõ cửa vào giờ này?

    Tiếng gõ cửa ngày càng gấp gáp, thím Ba vội vàng khoác thêm áo chạy ra: "Ai đấy, ai đấy, hơn nửa đêm rồi, gõ cửa hay là đòi mạng vậy?"

    Tôi đi đến giữ thím lại: "Chờ chút thím Ba, không thể mở cửa vội vàng như vậy, nói không chừng là kẻ đòi mạng thật."

    Thím Ba sững người, sắc mặt nhất thời cũng trở nên khó coi.

    Tôi cầm tấm bùa Trấn Tà Ma đưa cho thím Ba: "Thím Ba, thím về phòng khóa cửa cẩn thận. Dù nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng không được mở cửa."

    Thím Ba lo lắng: "Vậy còn con?"

    "Con không sao. Con ở đây chờ nó đến."

    Đợi thím Ba vào trong, tôi mở cửa. Một luồng gió lạnh ùa vào, nhưng không có ai. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cửa có một dấu tay đẫm máu, dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo đường vân gỗ, in lên cửa mấy vệt máu chói mắt.

    Quả nhiên là nó đã đến.

   "Khương Lâm, Khương Lâm." Thím Ba bỗng nhiên hoảng hốt chạy ra, nắm chặt tay tôi, lo lắng nhìn tôi nói: "Có quỷ, trong phòng thím có quỷ."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Tôi bình tĩnh nhìn thím Ba: "Quỷ ở đâu? Dẫn con đi xem."

    "Được, được, đi thôi." Thím ba kéo tôi về phòng. Vừa vào phòng, thím Ba run rẩy chỉ vào gầm giường, nói: "Dưới giường, dưới gầm giường có quỷ."

    Tôi vén ga giường lên, cúi đầu nhìn xuống gầm giường, nói: "Thím nhìn nhầm rồi, dưới gầm giường không có gì cả."

     Thím Ba lúc này đang đứng phía sau tôi, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch dữ tợn, mắt trắng dã, lưỡi thè ra dài đến ngực.

     Tôi giả vờ không hay biết, đứng dậy, quay lưng về phía thím Ba, nói: "Thím Ba, đừng tự dọa mình. Giường trên giường dưới đều không có quỷ."

     Thím Ba giơ tay lên, mười ngón tay đỏ như máu đâm về phía cổ tôi.

     Tôi đột ngột quay người lại, dán tấm bùa Trấn Tà Ma lên trán con quỷ. Nó hét lên thảm thiết, đầu bốc lên từng làn khói đen.

     Tôi cười lạnh: "Chỉ là một con quỷ nhỏ mà thôi, cũng dám đến trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ. Kim Giáp tướng quân!"

    Kim Giáp tướng quân từ trong người tôi chui ra, bay lên người con quỷ. Nó giãy dụa vài lần rồi nhanh chóng xẹp xuống, tan biến thành bụi bay vào hư vô , không còn dấu vết.

    Huyễn cảnh do con quỷ tạo ra cũng theo đó biến mất. Tôi vẫn đứng nguyên tại cửa chính, không hề di chuyển một bước nào.

    Kim Giáp Tướng Quân bay trở về lòng bàn tay tôi. Khóe miệng tôi cong lên, nở một nụ cười lạnh.

********

    Lúc này trong nhà Lý Toàn Thắng, khói mù lượn lờ. Giữa chính đường bày một bàn hương án, trên đó là một pháp đàn. Một người đàn ông trung niên mặc trang phục đạo sĩ đang cầm kiếm gỗ đào làm phép.

     Người đàn ông trung niên này dáng dấp thấp bé, bụng bia phệ, trông như người Địa Trung Hải điển hình. Mặc đạo bào vào càng trông khó coi.

    Tên này chính là thầy cúng ở thôn bên cạnh, tự xưng là truyền nhân của Lao Sơn. Kỳ thực, hắn chỉ quanh quẩn ở Lao Sơn vài năm, dùng tiền học được chút ít pháp thuật da lông từ đệ tử ngoại môn, học được cách triệu hồi vài con quỷ cấp thấp rồi về quê lừa gạt.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

    Hắn chuyên nhận những việc mờ ám, ngoài việc xem phong thủy, đoán mệnh, hắn còn nhận tiền giúp người trừ tà. Một số kẻ làm ăn phi pháp thường xuyên tìm đến hắn, tốn nhiều tiền để hắn mở đàn làm phép, triệu quỷ hãm hại đối thủ cạnh tranh, mưu tài hại mệnh.

    Những năm qua, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn.

Hắn còn là một kẻ háo sắc, thường xuyên dụ dỗ các cô gái. Nếu không được đáp ứng, hắn sẽ dùng pháp thuật hãm hại, khiến họ buộc phải khuất phục. Số lượng cô gái bị hắn chà đạp không đếm xuể.

    Lúc này hắn đang dùng kiếm gỗ đào chọc một lá bùa, ném vào ngọn nến để đốt. Trong miệng hắn lẩm bẩm: "Thiên địa quỷ thần, nghe ta hiệu lệnh, câu nhân hồn phách, cấp cấp như luật lệnh!"

     Lời còn chưa dứt, "ba" một tiếng, ngọn nến đỏ bỗng bùng lên một đóa hoa lửa, giống như bóng đèn nổ tung. Hắn kêu thảm thiết rồi lùi lại mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

    Lý Toàn Thắng và bà vợ vội vàng chạy đến đỡ hắn: "Vương đại sư, ngài không sao chứ?"

    Vương Đức Quý hoảng sợ nhìn pháp đàn. Toàn bộ pháp đàn bị bốc cháy, ngọn lửa dữ dội chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối.

    "Không, không thể nào, tôi đã triệu hồi quỷ thắt cổ, thế mà nó lại bị tiêu diệt?" Hắn nhìn về phía Lý Toàn Thắng, "Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Đến cùng là có lai lịch gì?"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 146: Làm cho cuộc sống của họ tệ hơn cái chết🍁

Lý Toàn Thắng cũng có chút sợ hãi, run rẩy nói: "Cô ta, cô ta chỉ là một đứa bé mồ côi bình thường, cha mẹ đều mất, không có người thân nào. Sao có thể tiêu diệt được con quỷ mà đại sư triệu hồi?"

Vương Đức Quý cau mày: "Chẳng lẽ có người giúp cô ta?"

Lý Toàn Thắng liếc nhìn bà vợ, bà ta lập tức cầm một cái rương tiền đến: "Vương đại sư, trước đây chúng tôi đã đưa ngài mười vạn, đây là hai mươi vạn nữa, mời ngài nhận lấy. Chuyện hôm nay, chúng tôi mong ngài nhất định phải tận tâm."

Vương Đức Quý ban đầu không muốn quan tâm, nhưng nhìn đống tiền đỏ chót trước mặt, lại không nỡ từ chối. Cắn răng, hắn nói: "Thôi được, xem như các người có thành ý, hôm nay tôi nhất định sẽ giúp các người hoàn thành việc này."

Lý Toàn Thắng nói: "Vậy làm phiền Vương đại sư. Chín năm trước, người phụ nữ này đáng lẽ phải là con dâu của tôi. Nhà họ đã nhận sính lễ của chúng tôi, nhưng lại đổi ý. Đây là do họ bất nghĩa trước, không thể trách chúng tôi."

Vương Đức Quý nhẹ gật đầu, đứng dậy, miệng lẩm bẩm vài câu chú ngữ. Sau đó, hắn dùng kiếm gỗ đào chỉ vào hương án, ngọn lửa bùng cháy lập tức thu nhỏ lại.

Lý Toàn Thắng vui vẻ nói: "Đại sư quả nhiên là đại sư, lợi hại vô cùng."

Vương Đức Quý đắc ý ngẩng đầu, ra lệnh cho hai đồ đệ thay thế những vật dụng đã cháy đen, một lần nữa bày trí pháp đàn và bắt đầu làm phép triệu quỷ.

    Vừa tiến hành được một nửa, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, khiến ngọn nến chao đảo dữ dội. Vương Đức Quý mừng thầm, lần này quỷ đến nhanh như vậy.

Nông thôn có điểm này tốt hơn so với thành phố. Trong thành người đông, dương khí thịnh, không dễ triệu hồi quỷ. Nhưng nông thôn phần mộ nhiều, người ít, âm khí nặng, dễ dàng triệu hồi ma quỷ để sử dụng.

Con quỷ thắt cổ trước đây nghe nói chết ở sau núi mấy năm trước, rất hung dữ. Lần này không biết là con quỷ nào?

Hắn đốt một lá bùa, ánh nến trên hương án lay động, chợt hiện ra một bóng hình còng xuống. Nhìn như một bà lão, mặc bộ áo dài trước giải phóng, tóc bạc trắng, khuôn mặt mơ hồ, không rõ lắm.

Đến rồi!

Vương Đức Quý mừng thầm, lần này đến là lão quỷ trăm tuổi. Loại lão quỷ này lợi hại hơn nhiều so với những quỷ mới chết. Dù cho cô gái kia có bản lãnh gì thì cũng phải chết dưới tay lão quỷ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nhưng điều hắn không ngờ là trên hương án lại xuất hiện thêm một con quỷ nữa. Con quỷ này là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, mặc quần áo xanh, chết cách đây khoảng chục năm, tay còn cầm một quả bóng đỏ.

Vương Đức Quý thấy kỳ quái, sao lại triệu hồi được hai con quỷ cùng lúc? Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Chẳng lẽ đạo thuật của hắn đã tinh tiến rồi?
Bỗng nhiên, ánh nến lại lay động, lại xuất hiện thêm một con quỷ nữa. Là một quỷ nam, nhìn trang phục thì hẳn là chết không lâu, nhưng chết rất thảm. Trên đầu có một lỗ thủng to bằng miệng chén, mặt mũi đầy máu, nhìn vô cùng khủng bố.

"A!" Lý Toàn Thắng bỗng nhiên hét lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất, "Hoa tử? Chú là Hoa tử? Không thể nào, không thể nào là chú, chú bị cây gỗ đánh vỡ đầu, đã chết rồi mà..."

    Nói đến đây hắn mới phản ứng được, đây vốn chính là quỷ, sắc mặt Lý Toàn Thắng càng thêm khó coi, hoảng sợ nói: "Đừng đến tìm tôi! Chuyện này không liên quan đến tôi! Là do thao tác chú không thích đáng nên mới bị đánh chết, không phải tôi hại chết chú!"

Vương Đức Quý liếc nhìn hắn, nói: "Lý thôn trưởng, tỉnh táo lại đi. Tôi là người triệu hồi nó, nó sẽ tuân theo mệnh lệnh của tôi và sẽ không làm hại ông."

Lý Toàn Thắng nghe vậy, vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, lúng túng nói: "Vương đại sư, đã để ngài chê cười rồi."

Vương Đức Quý khoát tay áo, định bụng ra lệnh cho ba con quỷ đi hại người, thì bỗng nhiên, trên hương án lại xuất hiện thêm một con quỷ nữa.

Lần này, con quỷ hiện lên là một thiếu nữ xinh đẹp với thân hình mảnh mai, ngực đầy eo thon, mái tóc dài đen mượt rủ xuống thắt lưng. Khuôn mặt trắng bệch, không tì vết, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.

Vương Đức Quý hoảng hốt, hai chân mềm nhũn suýt ngã quỵ.
Cô gái này... không phải chính là người đã chết trong bồn tắm nhà hắn một năm trước sao?

Cô bé này là học sinh trung học ở huyện thành. Do thường xuyên gặp ác mộng, cha mẹ nghi ngờ con gái bị oán quỷ quấn lấy nên đã đưa đến nhà Vương Đức Quý để trừ tà.

Thấy cô gái xinh đẹp, lòng tham nổi lên, Vương Đức Quý lừa cha mẹ cô bé rằng oán quỷ quấn lấy con gái họ rất mạnh, cần phải làm phép một mình, không ai được phép ở lại, nếu không sẽ gặp xui xẻo, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.

Cha mẹ cô bé buộc phải rời đi, chỉ để lại con gái ở lại một mình. Vương Đức Quý giả vờ làm phép, sau đó bảo cô bé tắm rửa trong phòng tắm để "rửa sạch" quỷ khí.

Lúc cô bé đang tắm, Vương Đức Quý lẻn vào phòng tắm với ý đồ đen tối. Cô bé liều mạng chống trả, trong lúc hoảng hốt, Vương Đức Quý đã dìm chết cô ấy trong bồn tắm.

Sau đó hắn tiêu một số tiền lớn để che đậy vụ việc. Không ngờ, hồn ma của cô bé lại xuất hiện ở đây, khiến hắn bất an tột độ.

Hắn nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cao giọng đọc câu chú: "Thiên địa quỷ thần, nghe ta hiệu lệnh, câu nhân hồn phách, cấp cấp như luật lệnh!"

Thông thường, khi niệm chú ngữ này, ma quỷ sẽ chịu sự sai khiến của hắn đi hại người. Nhưng lần này cả bốn con quỷ đều không hề nhúc nhích.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Hắn run rẩy, vội vã đốt thêm một lá bùa, cao giọng niệm chú. Tuy nhiên, bọn quỷ vẫn bất động.

Tay run lẩy bẩy, hắn lùi lại hai bước, rồi đột nhiên vứt kiếm gỗ đào xuống đất và chạy ra ngoài.
Một luồng gió lạnh ùa đến, cánh cửa đóng sầm lại vang lên tiếng động lớn. Hắn cố gắng vặn tay nắm cửa nhưng không thể mở.
Mọi người trong phòng nhận ra có chuyện chẳng lành, vội vã vứt bỏ đồ đạc trên tay cùng chạy trốn. Bốn con quỷ trên hương án nhẹ nhàng trôi xuống.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp thôn làng. Chu Nguyên Hạo đứng cách nhà Lý Toàn Thắng vài trăm mét, nở nụ cười bí ẩn.

Tại phòng ngủ, tôi chờ Chu Nguyên Hạo trở về. Vừa bước vào cửa, anh ôm lấy tôi khẽ nói bên tai: "Anh đã giải quyết xong."

Tôi kinh hãi hỏi: "Anh giết họ rồi sao?"

    "Anh có độc ác như vậy sao?" Chu Nguyên Hạo nói. "Chết không phải là điều thống khổ nhất trên đời này, thống khổ nhất là cướp đi thứ họ trân trọng nhất, khiến họ sống không bằng chết."

Khi nói những lời này, vẻ mặt anh rất đáng sợ, nhưng tôi lại thích.

Sáng sớm hôm sau, tôi nghe tin nhà Lý Toàn Thắng xảy ra chuyện. Cả nhà họ kêu thét "Có quỷ" suốt đêm, nhưng không một ai ra khỏi nhà để cứu giúp họ.

Khi cửa nhà Lý Toàn Thắng mở ra. Các thôn dân thấy hắn và vợ ngã quỵ trong phòng khách, còn thầy cúng Vương Đức Quý cùng hai đệ tử đều phát điên, liên tục dập đầu cầu xin một người không tồn tại tha mạng.

Có người trong thôn báo cho cảnh sát. Sau khi cảnh sát đến nơi, Vương Đức Quý túm lấy tay cảnh sát và thú nhận tất cả những việc làm thất đức của mình trong hai năm qua. Hắn và hai đệ tử đều có dính líu đến án mạng. Các cảnh sát phá án cười tươi như hoa vì lập được công lớn mà không mất chút sức nào. Ba thầy trò này cho dù không tử hình thì cũng sẽ bị chung thân.

Về phần hai vợ chồng Lý Toàn Thắng, tuy không phát điên nhưng cũng sợ hãi tột độ. Mỗi khi gặp tôi ở trong thôn, họ đều lảng tránh, không dám nhìn tôi lấy một lần.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi cũng không tìm họ gây sự, bởi vì tôi biết Chu Nguyên Hạo còn có kế hoạch khác.

Vài ngày sau khi trở về nhà, tôi nhận được điện thoại từ thím Ba. Thím mừng rỡ báo tin vui rằng xưởng gỗ của Lý Toàn Thắng đã bị niêm phong. Hắn bị phát hiện trốn thuế, cắt xén tiền lương công nhân, mua bán bằng vũ lực, thậm chí còn phát hiện ra trong xưởng của hắn có những loại cây quý hiếm bị cấm khai thác và buôn bán.

Lý Toàn Thắng đã phải chi một số tiền lớn hối lộ để được tiếp tục hoạt động kinh doanh, nhưng vẫn phải chịu một khoản phạt lớn.

Nhưng chỉ vài ngày sau khi khai trương lại, hắn lại bị lừa đảo một số tiền lớn. Khi tin tức này lan truyền, các chủ nợ ập đến đòi nợ, ngân hàng cũng thúc ép trả tiền. Cùng đường, vợ chồng Lý Toàn Thắng đành phải bỏ xứ mà đi trốn nợ vào ban đêm.

Kết quả không biết là ai đã tiết lộ thông tin, phát hiện hắn đã biển thủ một số tiền lớn trong thôn, chỉ sau vài ngày bỏ trốn đã bị bắt và tống vào tù.

Gia đình Lý Toàn Thắng hoàn toàn sụp đổ. Trước đây hắn đã đắc tội với không ít người, nên giờ đây không ai trong thôn muốn giúp đỡ hắn. Con trai ngốc nghếch của hắn cũng bị bỏ mặc, lang thang kiếm sống và lục lọi thức ăn trong thùng rác như chó hoang.

Thím ba vui mừng nói ông trời có mắt, Lý Toàn Thắng làm nhiều việc ác nên cuối cùng cũng bị trừng trị.

Tôi nhìn sang Chu Nguyên Hạo đang ung dung xem tivi trên ghế sofa, thầm nghĩ "ông trời" thực sự đang ở đây chứ đâu.

Có tiền có quyền quả là rất tốt. Chỉ cần động động ngón tay, ra vài mệnh lệnh trên máy tính bảng, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thấm.

Đột nhiên anh tắt TV, nói: "Lâm Lâm, có khách đến."

Nói xong, anh biến mất vào trong ngọc bội. Tức thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro