🍁Chương 195 + 196 + 197 + 198🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
🍁Chương 195: Cô gặp nguy hiểm🍁

Đây là triều đại nào vậy? Võng Lượng này rốt cuộc là ai?

"Nơi này thay đổi rất nhiều, thành Trường An bây giờ phồn hoa như thế, so với Khai Nguyên Thiên Bảo năm đó còn phồn thịnh hơn." Vân Kỳ cảm thán một câu, rồi đột nhiên quay sang hỏi tôi, "Chẳng lẽ cô không có cảm giác này sao?"

Tôi mờ mịt gật đầu: "Là rất phồn hoa."

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu xa: "Cô đã đến Trường An, chẳng lẽ không nhớ ra gì sao?"

Tôi càng thêm bối rối, nhớ ra cái gì? Chẳng lẽ lúc nhỏ tôi từng đến Tây An? Không có, hồi nhỏ nhà tôi rất nghèo, làm sao có tiền đi du lịch.

Anh ta thấy vẻ mặt mơ hồ của tôi, bất đắc dĩ thở dài.

"Đã lâu như vậy, cô thật sự không thể nhớ ra được." Anh ta sâu kín nói, làm cho tôi dấu chấm hỏi đầy đầu.

Chẳng lẽ anh ta ở trong không gian quỷ lâu quá, trí thông minh cũng bị giảm xuống rồi? Nói nhảm.

Anh ta uống một ngụm máu đỏ, rồi nở nụ cười: "Đã tình cờ gặp cô ở đây, tôi cũng đành đại từ bi nhắc nhở cô một câu, cô đang gặp nguy hiểm."

Tôi hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Là người Nhật Bản muốn giết tôi sao?"

"Người Nhật Bản..." anh ta như nhớ ra điều gì đó, "Tôi từng quen biết một người Nhật, còn cùng nhau uống rượu, đáng tiếc là thời gian thay đổi, bọn họ muốn đánh chiếm đại lục ngày càng hung hãn."

Nói đến đây, anh ta nghiêng đầu mỉm cười với tôi: "Lần này bọn họ muốn giết, không chỉ là cô đâu."

Tôi nhíu mày: "Ý anh là?"

"Âm Dương Liêu kinh doanh ở Trường An này cũng không phải một sớm một chiều." Vân Kỳ nói, "Không quá ba ngày, bọn họ sẽ hành động. Mà cô..." Anh ta dừng lại, nói một cách đầy ý vị sâu xa, "Không nên đi đến nơi đông người."

"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo đi đến, đưa cho tôi một lon Cocacola, tôi nói: "Nguyên Hạo, người này chính là..."

Tôi quay đầu lại, nhưng phát hiện chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, không có ai.

"Kỳ lạ, người đâu?" Tôi nhíu mày.

"Ai?" Chu Nguyên Hạo hỏi.

"Vân Kỳ," tôi nói, "chính là người đã phong ấn ngôi sao màu đỏ lên người em."

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lập tức trở nên đanh thép. Tôi cảm thấy sau lưng lạnh toát, vội vàng nói: "anh ta không có ác ý, còn cho em một số thông tin quan trọng."

Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc rồi nói: "Vừa rồi bên cạnh em không có ai cả."

Tôi cũng không biết nói gì. Vừa rồi không thể nào là ảo giác của tôi, nhưng Chu Nguyên Hạo cũng không nhìn thấy Vân Kỳ, có nghĩa là anh ta mạnh đến mức nào.

Chu Nguyên Hạo nhìn tôi với ánh mắt lạnh như dao, Vân Kỳ gia cố phong ấn ngôi sao sáu cánh của anh càng làm anh thêm nhục nhã. Tôi có thể cảm nhận được quỷ khí đang bùng lên trong cơ thể anh, tôi giật mình, anh sẽ không bùng nổ tại đây chứ?

Nhưng Chu Nguyên Hạo tỉnh táo hơn tôi tưởng nhiều. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: "Anh ta tên là Vân Kỳ? Anh ta nói gì?"

Tôi kể lại mọi thứ Vân Kỳ nói, Chu Nguyên Hạo nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói : "Ngày mai chúng ta rời khỏi Thiểm Tây, đi đến nơi khác. Âm Dương Liêu dù có bản lĩnh đến đâu cũng không dám ra tay ở nơi đông người."

Tôi nhẹ gật đầu. Nếu Âm Dương Liêu thực sự có hành động lớn, với sức mạnh của hai chúng tôi, chắc chắn không thể chống lại. Giữ được tính mạng quan trọng là trên hết.

Vì sự xuất hiện của Vân Kỳ, cả hai chúng tôi đều không còn tâm trạng để xem biểu diễn. Chúng tôi vội vàng trở lại khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau, vé máy bay đã được đặt và hành lý cũng đã được thu dọn xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi cẩn thận hỏi: "Ai?"

"Tiểu Lâm, là tôi."

Tôi mở cửa: "Vũ Lăng?"

Tôi vẫn có thiện cảm với Diệp Vũ Lăng, ít nhất là vào lúc nguy hiểm nhất, cô ấy đã nhiều lần lên tiếng bênh vực tôi. Tình nghĩa này tôi sẽ ghi nhớ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Diệp Vũ Lăng bước vào nhà, nhìn xung quanh nhưng không thấy Chu Nguyên Hạo. Cô ấy cũng không hỏi nhiều mà nói: "Nhìn thấy cô không sao, tôi yên tâm rồi. Lần này đến đây ngoài việc muốn thăm cô, tôi còn có một chuyện rất quan trọng."

Cô ấy đưa cho tôi một tấm thiệp mời màu trắng. Tôi mở ra xem, kinh ngạc thốt lên: "Văn Gia thưởng trà hội?"

Lúc này, Ngọc Bội trong ngực tôi đột nhiên nóng lên.

"Đây là gì?" tôi hỏi.

Diệp Vũ Lăng giải thích: "Văn gia ở Giang Nam là một gia đình giàu có trồng lá trà. Từ xa xưa, họ đã chuyên về trồng lá trà và sở hữu vườn trà lớn nhất Hoa Hạ. Hàng năm vào mùa đông, Văn Gia đều tổ chức thưởng trà hội. Trong buổi hội, họ sẽ lấy ra bảo vật gia truyền là băng mầm để pha một bình trà và chia cho một số người tham dự thưởng thức."

Tôi càng thêm hoang mang: "Tôi không quen biết Văn Gia, tại sao họ lại mời tôi?"

"Băng mầm này không phải là lá trà bình thường," Diệp Vũ Lăng giải thích. "Nghe nói vào cuối mùa xuân ngàn năm trước, có một đại tông sư Đạo giáo tên là Lữ Động Tân đi vào núi Giang Nam, lúc đang nghỉ chân trên đỉnh núi, ông ấy gặp một ông lão đang đánh cờ. Lữ Động Tân thấy ngứa tay liền muốn chơi cờ với ông lão, hứa sẽ dùng bảo bối làm tiền cược. Hai người chơi vài ván, cả hai đều thắng thua, nhưng cuối cùng ông lão vẫn cao tay hơn và thắng ông ấy một ván. Lữ Động Tân liền tặng cho ông lão một cây cỏ làm phần thưởng, sau đó rời đi. Ông lão trồng bụi cỏ này trên đỉnh núi, và nó đã mọc thành một cây trà, trên đó ra lá trà gọi là băng mầm."

"Lão nhân đánh cờ chính là tổ tiên của Văn gia. Băng mầm được chế biến theo phương pháp đặc biệt và được làm vào mùa đông. Uống trà pha từ băng mầm rất có lợi cho việc tu luyện. Theo truyền thuyết, vào thời kỳ nhà Thanh có một đạo sĩ Mao Sơn uống một chén trà băng mầm, sau đó đột nhiên giác ngộ thăng cấp từ tam phẩm lên tứ phẩm."

Tôi có phần tò mò về băng mầm, nhưng vẫn còn nghi ngờ: "Vậy tại sao Văn gia lại mời tôi?"

Diệp Vũ Lăng mỉm cười, tiếp tục: "Hàng năm, hội thưởng trà được tổ chức ở các địa điểm khác nhau trên khắp Hoa Hạ đại lục. Hội trà năm nay được tổ chức tại Tây An. Những người được tham gia hội trà đều là những tinh anh trẻ tuổi của Hoa Hạ. Lần này, cô đã tỏa sáng rực rỡ tại hội đấu giá Lưu gia, người chủ trì hội thưởng trà của Văn gia rất ấn tượng với cô, cho nên họ cố ý mời cô tham dự."

Trên trán tôi hiện ra một loạt hắc tuyến. Tỏa sáng rực rỡ ư? Tôi chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn mà thôi.

Không đợi tôi nói gì, Diệp Vũ Lăng nháy mắt với tôi, ẩn ý nói: "Tuy nhiên... hội thưởng trà này có lợi mà cũng có hại cho cô. Cô ấy đã nhờ tôi đưa thiệp mời, bây giờ thiệp mời đã được chuyển đến, việc cô có tham gia hay không là không liên quan đến tôi."

Tôi có vô số câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại hỏi: "Tại sao lại nói có lợi và có hại?"

Nhìn Diệp Vũ Lăng có chút kỳ quái, cô ấy khẽ ho hai tiếng: "Chuyện này tôi không tiện nói, Chu Nguyên Hạo sẽ tự mình giải thích cho cô."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi lập tức có một dự cảm xấu. Sau khi Diệp Vũ Lăng đưa thiệp mời cho tôi, cô ấy trò chuyện thêm vài câu nữa rồi cáo từ. Ngay khi cô ấy rời đi, tôi không thể kiềm được mà hỏi: "Nguyên Hạo, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Hội thưởng trà này em có thể tham gia. Số lượng băng mầm có hạn, mỗi năm chỉ có hai mươi thanh niên ưu tú mới được uống, thậm chí có một số người suốt mười năm cũng không được uống một lần."

Tôi nhìn vẻ mặt bình thản của anh, cũng không hỏi thêm nữa.

Tôi nhìn vào ngày trên thiệp mời, là hai ngày sau, không khỏi nhíu mày. Vân Kỳ nói về nguy hiểm, có phải là chỉ hội thưởng trà?

Có phải Âm Dương Liêu muốn ra tay tại hội thưởng trà? Tôi có nên nhắc nhở họ không?

Không được, chuyện về Vân Kỳ không thể nói với người ngoài, họ sẽ không tin.

Hơn nữa... Tôi lại lén lút nhìn Chu Nguyên Hạo, anh đang cầm tấm thiệp mời, ngây ngốc nhìn nét chữ trên đó, chữ được viết bằng bút lông, nét chữ thanh tú mảnh mai, rõ ràng là do phụ nữ viết.

Lông mày tôi hơi nhíu lại, xem ra, hội thưởng trà này, tôi không thể không tham gia.

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, lòng tôi có chút bất an, hội thưởng trà này chắc chắn không đơn giản.

Chu Nguyên Hạo chắc chắn sẽ không xuất hiện, anh nhập thân vào ngọc bội, tôi mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, vừa ra khỏi cửa đã thấy Diệp Vũ Lăng chờ bên ngoài. Cô ấy lái xe đưa tôi đi xuyên qua hơn nửa thành phố, đến một trà lâu cổ kính, bãi đỗ xe phía dưới đã sớm đậu đầy xe.

Tôi bước xuống xe của Diệp Vũ Lăng, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đối diện. Hắn sở hữu thân hình cao lớn, đường nét khuôn mặt và vóc dáng đều có phần giống Chu Nguyên Hạo, chỉ là giữa hai người toát lên những nét khí chất hoàn toàn khác biệt. Mặt mày của hắn có mấy phần lệ khí, trái ngược với sự thanh tao, nhẹ nhàng của Chu Nguyên Hạo.

Dường như nhận ra sự hiện diện của tôi, hắn nheo mắt thú vị nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt loé lên tia sáng tinh ranh. Hắn chính là Chu Nguyên Chính, em trai cùng cha khác mẹ của Chu Nguyên Hạo.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 196: Chu Nguyên Chính🍁

Tôi lạnh lùng lướt qua Chu Nguyên Chính sánh bước cùng Diệp Vũ Lăng bước vào thang máy. Hắn nở nụ cười khinh miệt, buông lời khiêu khích: "Sao nào, không dám nhìn tôi à?"

Tôi ngẩng cao đầu, đáp trả: "Tôi không thích nói chuyện với kẻ thấp hèn."

Chu Nguyên Chính bật cười, giọng đầy mỉa mai: "Thấp hèn ư? So với cô, tôi còn kém xa. Xuất thân bần hàn, tham vọng gả vào hào môn, bất chấp mọi thủ đoạn để níu chân phú nhị đại mù quáng. Loại người như cô, có tư cách gì để lên mặt đạo đức?"

Diệp Vũ Lăng cau mày, quát lên: "Chu Nguyên Chính, đủ rồi!"

Chu Nguyên Chính quay sang Diệp Vũ Lăng, cười ranh mãnh: "Cô Khương, tôi thật thán phục thủ đoạn của cô. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã khiến thiên tài Diệp gia đứng về phía mình. Xem ra lời đồn là có cơ sở, Diệp đại tiểu thư quả thật có sở thích đặc biệt."

Diệp Vũ Lăng phẫn nộ: "Cút đi!"

Tôi đặt tay lên vai Diệp Vũ Lăng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Vũ Lăng, đừng vì loại người này mà tức giận. Bị chó cắn, tôi cũng chẳng thèm cắn lại."

Chu Nguyên Chính nheo mắt, nụ cười trở nên dữ tợn: "Lá gan cô không nhỏ nhỉ, dám ví tôi là chó?"

Tôi cười lạnh, tiến đến bên tai hắn thì thầm: "Dù có cố gắng thế nào, anh cũng không bao giờ vượt qua được Chu Nguyên Hạo."

Chu Nguyên Chính biến sắc, tôi biết tôi đâm cho hắn một dao, chính là vào ngay điểm yếu hại của hắn.

Chu Nguyên Hạo được mệnh danh là thiên tài hiếm có, Chu Nguyên Chính cũng không kém cạnh, hiện tại đã đạt đến tu vi Tam Phẩm. Thế nhưng, ở trước mặt anh trai, hắn mãi mãi cũng chỉ là kẻ đứng thứ hai. Hơn hai mươi năm qua, Chu Nguyên Chính luôn sống trong cái bóng của anh trai.

Chu Nguyên Chính bất ngờ tóm lấy cổ tôi, hung hăng nện tôi vào vách thang máy. Diệp Vũ Lăng hoảng hốt, trong nháy mắt rút dao găm kề lên cổ hắn, lạnh giọng quát: "Buông cô ấy ra!"

Cảm nhận được Chu Nguyên Hạo cũng muốn ra tay, tôi nhẹ nhàng vỗ lên mặt ngọc bội, ra hiệu cho anh bình tĩnh, đừng hành động vội vàng. Sau đó, tôi nở nụ cười mỉa mai: "Anh chỉ biết đánh phụ nữ để khẳng định bản thân."

Chu Nguyên Chính trừng mắt nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng hắn nở nụ cười, nhưng nụ cười đó ẩn chứa sự ngoan độc: "Tôi có cách khiến cô khuất phục."

Nói xong, hắn buông tay, ánh mắt liếc qua liếc lại vòng ngực của tôi mấy cái rồi rời đi.

Sắc mặt tôi tối sầm lại.

"Cạch cạch." Cửa thang máy mở ra, bên ngoài một nhóm thanh niên đang tụ tập tán gẫu. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong thang máy, họ đều sững sờ.

"A, Chu nhị thiếu, anh đang làm gì vậy". Trong đó có một thanh niên trẻ tuổi có vẻ không ưa Chu Nguyên Chính lên tiếng chế giễu: "Lấy một địch hai, lợi hại thật! Chỉ có điều một lúc làm hai người, Chu nhị thiếu, thận của anh có đủ dùng không?"

Một thanh niên khác cười hì hì nói tiếp: "A, vị kia không phải là cô Khương Lâm, bạn gái Chu đại thiếu gia nổi tiếng đó ư. Chu nhị thiếu, đây là chị dâu của anh đấy. Tuy nói "ăn ngon không qua sủi cảo, chơi vui chẳng bằng chị dâu", nhưng đùa giỡn chị dâu trước mặt mọi người như vậy chỉ sợ không ổn lắm đâu."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Diệp Vũ Lăng thu hồi dao găm, tức giận nói: "Từ Sơn, Từ Tử An, hai người các ngươi miệng chó không mọc được ngà voi!"

Chu Nguyên Chính chỉnh lại cổ áo, đi ra khỏi thang máy, đi ngang qua Từ Sơn và Từ Tử An, đột nhiên tung một cú đấm vào mỗi người.

Hắn ra tay nhanh như chớp, nắm đấm như bóng mờ lao tới. Hai người phản ứng nhanh nhạy, vội vàng đỡ đòn, tuy đỡ được nhưng vẫn bị đẩy lui vài bước, sắc mặt tái nhợt.

"Chu Nguyên Chính, anh bị chó dại cắn hả?" Từ Sơn gầm lên, "Mới nói chuyện tí đã động thủ?"

Chu Nguyên Chính lạnh lùng nói: "Chúng ta là những người tu đạo, không hợp ý thì động thủ là chuyện bình thường, chẳng lẽ còn phải ngồi đây ngâm thơ tán đối sao?"

Nói xong, hắn không thèm nhìn hai người đó, đi thẳng vào phòng trà.

Từ Tử An hừ lạnh: "Hắn hống hách gì chứ, chỉ là con trai do tiểu tam sinh thôi, giờ chuyển lên chính thức, nên mới dám vênh váo trước mặt chúng ta."

Từ Sơn cười khẩy: "Chu gia mà cũng xưng là gia tộc tu đạo số một ư, gia môn hư hỏng như vậy, lại làm ra chuyện tiểu tam chuyển chính thức này."

Tôi nhịn không được thầm khen hai người này, mặc kệ những lời họ nói về tôi trước đó.

Hai anh em Từ Sơn quay lại nhìn tôi, ánh mắt tò mò. Diệp Vũ Lăng nói với tôi: "Đừng để ý đến họ, hai người này nổi tiếng là lắm lời."

Từ Sơn cười nói: "Tôi chỉ đùa thôi."

"Cút đi!" Diệp Vũ Lăng gầm lên, "Sớm muộn gì tôi cũng đập nát cái miệng của hai người! Tiểu Lâm, đi thôi."

Từ Sơn lẩm bẩm: "Thật vô giáo dục."

Tôi liếc mắt, hai người này quả là vô liêm sỉ.

Qua cánh cửa gỗ hình trăng tròn, bên trong là một phòng trà trang hoàng thanh lịch. Một cái bàn trà được đặt giữa phòng, trên bàn bày đầy dụng cụ pha trà, một cô gái hơn hai mươi tuổi đang ngồi sau bàn pha trà.

Tôi ngây người một chút.

Cô gái đó vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp khác biệt với vẻ đẹp thông thường, một vẻ đẹp thoát tục. Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi, mái tóc dài được búi lên đỉnh đầu, cài một cây trâm bằng gỗ, trông như một tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.

Lúc này, cô ấy đang bưng một chiếc ấm trà tử sa, rót nước vào ấm trà chứa đầy lá trà. Động tác của cô ấy nhẹ nhàng uyển chuyển, như nước chảy mây trôi, tao nhã và thanh lịch. Ngắm nhìn cô ấy pha trà cũng là một loại hưởng thụ.

Diệp Vũ Lăng giới thiệu: "Vị này chính là con giá lớn Văn Gia - Văn Diên Ương." Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của tôi sau lời giới thiệu, Diệp Vũ Lăng khẽ hạ giọng, "Cô ấy là thanh mai trúc mã của Chu Nguyên Hạo."

Tôi rõ ràng cảm giác được ngọc bội trong ngực rung lên một cái. Sắc mặt của tôi lập tức không tốt.

Trong phòng trà đã có người vào chỗ, Văn Diên Ương ngẩng đầu, hướng chúng tôi khẽ cười: "Khương tiểu thư, Diệp tiểu thư, hoan nghênh, mời ngồi."

Vị trí của tôi cách bàn trà rất gần, tôi không khỏi nhíu mày, đây là ý gì?

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi không chút biến sắc ngồi xuống, Uông Nhạc sau đó cũng đến, ném cho tôi một ánh mắt tán tỉnh.

Những người đang ngồi ở đây đều là những thanh niên tài tuấn, tu vi phần lớn ở cấp Nhị Phẩm hoặc Tam Phẩm, không có lấy một bóng Nhất Phẩm. Xem ra những kẻ tầm thường không đủ tư cách được mời đến buổi thưởng trà này.

Tôi cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi dò xét, ai cũng muốn xem kẻ đã khuấy đảo buổi đấu giá hôm trước là ai.

Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn thẳng về phía trước.

Văn Diên Ương cất tiếng chào mừng, giọng nói êm dịu: "Hân hạnh chào đón các vị bằng hữu từ xa đến đây. Các vị đều là những thanh niên tài tuấn xuất chúng trong giới tu đạo Hoa Hạ, việc tham dự buổi thưởng trà của Văn gia là vinh dự cho chúng tôi. Diên Ương xin cảm ơn các vị."

"Văn tiểu thư." Văn Diên Ương vừa dứt lời, một cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện lên tiếng, "nếu như tôi nhớ không lầm, hội thưởng trà này không phải sẽ chỉ mời những thiên tài tu đạo ưu tú nhất Hoa Hạ ư?"

Văn Diên Ương mỉm cười gật đầu: "Đây là tất nhiên."

"Vả lại, những người được mời nhất định phải có chút cống hiến với Hoa Hạ, đúng không?" Cô gái trẻ tuổi kia nói tiếp.

Văn Diên Ương tiếp tục mỉm cười: "Đúng vậy, Ngô tiểu thư."

Ngô tiểu thư liếc nhìn về phía tôi, đáy mắt hiện lên một tia khinh miệt: "Đã như vậy, vị tiểu thư này nhìn rất lạ mắt, không biết là hậu nhân của gia tộc nào? Phẩm cấp gì? Đối với Hoa Hạ cống hiến gì?"

Tôi từ trong sách của bà nội học được cách thu liễm khí tức, lúc bình thường ở bên ngoài đều thu liễm khí tức lại, trừ phi tu vi cao hơn tôi mới có thể nhìn thấu tu vi của tôi.

Người tu đạo ở bên ngoài đều sẽ thu liễm khí tức, chỉ là hôm nay sẽ thưởng trà, tu vi tựa như là áo choàng hoa lệ, là tượng trưng cho thân phận bản thân, tất cả mọi người đều thả ra khí tức, mà tôi, bởi vì rất ít tham gia dạng tụ hội này, cho nên đã quên.

Ngô tiểu thư này là trung cấp Nhị phẩm, tôi vốn định lập tức thả ra khí tức, nhưng nghĩ lại, hiện tại làm như thế, chắc chắn sẽ bị cho là ỷ thế hiếp người.

Diệp Vũ Lăng áy náy liếc mắt nhìn tôi, cô ấy cũng quên nhắc nhở tôi điều này.

Văn Diên Ương y nguyên mang theo nụ cười mỉm, chậm rãi nói: "Vừa lúc tôi định giới thiệu với mọi người vị tiểu thư này. Cô ấy tên là Khương Lâm, tu vi sơ cấp Tam phẩm, lần này ở hội đấu giá Lưu gia, đã lập được công lớn."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 197: Trong trà có độc🍁

Ngô tiểu thư tỏ vẻ kinh ngạc: "Tu vi sơ cấp Tam Phẩm? Cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi ư? Hoa Hạ xuất hiện một thiên tài như vậy tại sao tôi không hề hay biết? Cô là hậu duệ của gia tộc nào?"

Tôi khẽ mỉm cười: "Khương gia."

Ngô tiểu thư nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: "Hoa Hạ có gia tộc họ Khương nào sao?"

Người đó lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe qua."

Ngô tiểu thư lại hỏi: "Vậy sư phụ của cô là ai?"

"Là bà nội của tôi," tôi trả lời.

"Bà nội của cô là ai?"

Diệp Vũ Lăng nhịn không được lên tiếng: "Ngô Thiên Thiên, cô đi tra hộ khẩu à? Tại một buổi thưởng trà mà hỏi những vấn đề này, chẳng lẽ không thấy thất lễ sao?"

Ngô Thiên Thiên liếc xéo Diệp Vũ Lăng: "Tôi chỉ không muốn trà hội này bị trà trộn bởi những kẻ không đủ tư cách."

Diệp Vũ Lăng cười lạnh: "Từ bao giờ gia thế lại trở thành điều kiện để tham gia thưởng trà?"

Ngô Thiên Thiên đáp: "Đã không tiện nói về gia thế, vậy tôi hỏi một câu, cô đã làm gì cống hiến cho Hoa Hạ?"

Diệp Vũ Lăng vội vàng nói: "Cô không nghe à? Vừa rồi Văn tiểu thư đã nói, Tiểu Lâm tại hội đấu giá Lưu gia đã lập được công lao to lớn."

Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên: "Công lao to lớn? Cô ta can thiệp vào thi thể thành viên tà giáo Satan của Pháp, khiến pháp khí trên người hắn phát nổ, suýt hại chết mọi người, còn dám nói là công lao to lớn?"

Tôi lạnh lùng nhìn Chu Nguyên Chính, kẻ vừa lên tiếng.

Lời nói của Chu Nguyên Chính khiến mọi người xung quanh xôn xao bàn tán, nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và miệt thị. Tôi nhướng mày định lên tiếng, thì có người nói: "Nhắc đến những đóng góp của Khương tiểu thư cho Hoa Hạ, người khác có thể không biết, nhưng tôi lại biết đôi chút."

Mọi người hướng ánh mắt về phía người vừa lên tiếng, đó là Uông Nhạc.

Anh ta vẫn giữ vẻ ngoài cà lơ phất phơ, cười hì hì nói: "Chắc hẳn các vị đều biết sự kiện âm binh ở Sơn Thành trước đây chứ?"

Sự kiện âm binh ầm ĩ đến vậy, đương nhiên ai cũng biết.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Uông Nhạc tiếp tục: "Cô ấy ở Sơn Thành đã tìm ra nguyên nhân sự việc, giết chết kẻ giấu mặt phía sau, ngăn cơn sóng dữ, cứu mấy chục triệu người tránh khỏi kiếp nạn, đây không tính là cống hiến to lớn ư?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tôi hướng Uông Nhạc nhẹ gật đầu, xem như cảm ơn anh ta đã bênh vực lẽ phải.

Văn Diên Ương cười nói: "Hiểu lầm đã được hoá giải, thưởng trà bắt đầu đi." Cô ấy nhìn một người pha trà bên cạnh nói: "Đi đem băng mầm ra đi."

Người pha trà vâng một tiếng, nhanh chóng lấy một cái hộp gấm lục sắc tiến đến, đem nắp hộp mở ra, tôi lập tức ngửi được một mùi hương trà nồng đậm cùng với linh khí, chỉ là ngửi thôi mà đã có cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả Kim Giáp tướng quân bên trong cơ thể tôi cũng rối loạn lên.

Băng mầm có màu trắng, trên bề mặt phảng phất một tầng sương trắng nhàn nhạt, thật xứng đáng với tên gọi "băng mầm".

Văn Diên Ương dùng kẹp gỗ gắp một búp trà nhỏ, đặt vào ấm trà tử sa. Cô ấy dặn dò: "Loại trà này khác biệt với các loại trà khác, cần đun sôi nước trong mười lăm giây, không hơn không kém một giây."

Băng mầm rơi vào nước sôi, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp không trung. Tôi nhịn không được hít hà vài hơi, dù chưa kịp nhấp một ngụm trà, nhưng đã cảm thấy toàn thân sảng khoái, thư thái.

Sau mười lăm giây, búp trà trong nước nở bung như một đóa hoa băng lục sắc.

Văn Diên Ương rót trà cho từng người, mỗi chung hai mươi ml. Hai người hầu gái nâng chung trà đến trước mặt chúng tôi.

Tôi nhìn Diệp Vũ Lăng, cô ấy nâng chung trà lên trước mặt, khẽ ngửi rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Tôi cũng làm theo, tránh bị mọi người chê cười.

Vừa chạm vào lưỡi, hương thơm trà lan tỏa khắp khoang miệng, bùng nổ trong mũi, khiến toàn thân tôi như được thanh lọc, thư thái đến mức muốn thở dài.

Nhưng tôi cố kìm nén, sợ bị mọi người cho là quê mùa.

Vừa uống xong chung trà, Văn Diên Ương định pha thêm bình nữa thì Ngô Thiên Thiên ngồi đối diện mặt mày tái nhợt, run rẩy buông tay, khiến chung trà tử sa cao cấp rơi xuống đất vỡ tan.

"Trà này có..." cô ta chưa kịp nói hết câu thì đã ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Tôi rùng mình nhìn vào chung trà, toàn thân bủn rủn, tứ chi lạnh buốt. Chung trà rơi khỏi tay tôi, thấm ướt tà váy, tạo nên một vệt trà xanh lộng lẫy.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Tiểu Lâm," Diệp Vũ Lăng đưa tay đỡ tôi, nhưng rồi cả hai cùng ngã xuống.

Từng người, từng người một lần lượt ngã gục. Một số người cố gắng lấy điện thoại ra liên lạc nhưng vô ích vì không có sóng.

Từ Sơn ngồi gần Văn Diên Ương nhất, hắn lao đến khay trà, hất đổ bàn trà khiến nước trà tung tóe khắp nơi.

Hắn túm lấy cổ tay Văn Diên Ương, hai mắt đỏ ngầu gào lên: "Cô... cô dám..."

"Không phải tôi..." Văn Diên Ương hoảng hốt thanh minh, "Các người tin tôi đi, tôi không làm gì cả."

Cô ta chưa kịp dứt lời thì cũng ngã gục lên bàn trà.

Tôi cố gắng bò ra ngoài nhưng cơ thể tê liệt, ngã vật xuống đất. Trong lòng tôi thầm gọi tên Chu Nguyên Hạo, hy vọng anh đến cứu tôi, nhưng Ngọc Bội hoàn toàn không có động tĩnh.

Xong rồi, tất cả đã kết thúc.

Giá như tôi nghe lời Vân Kỳ, đúng là không nghe lời người già thì chỉ có chịu thiệt.

Tôi thở dài bất lực, chìm vào bóng tối vô tận.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi cảm nhận được có gì đó lạnh buốt chạm lên mặt.

Lông mi khẽ run rẩy, tôi mở mắt ra...

"Tiểu Lâm, mau tỉnh lại."

"Nguyên Hạo?" Tôi ngồi dậy, nghi hoặc nhìn chung quanh, "Đây là ở đâu vậy? Địa Ngục sao?"

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo khó coi: "Nơi này giống như là một thị trấn nhỏ."

Tôi phát hiện mình đang nằm giữa đường cái. Con đường lát đá xanh rêu phong, xung quanh là những ngôi nhà ngói cũ kỹ thấp thoáng, gợi nhớ đến thị trấn cổ Từ Khí Khẩu nổi tiếng.

Trước đó trong phòng trà, tất cả mọi người đều bất tỉnh nhân sự, giờ đây đang nằm la liệt trên con đường đá xanh. Diệp Vũ Lăng nằm gần tôi nhất, cũng đã bắt đầu tỉnh dậy.

"Chúng ta... sao lại ở đây?" Tôi đứng dậy nhìn quanh quẩn. "Chẳng lẽ đây là Địa Ngục? Nghe nói trong Địa Ngục cũng có chợ phiên âm phủ, nơi các hồn ma sinh hoạt và mua bán."

Diệp Vũ Lăng rên lên một tiếng, cũng tỉnh lại. Nhóm thanh niên tài tuấn lần lượt mở mắt, ánh mắt đều đờ đẫn.

Tôi dìu Diệp Vũ Lăng đứng dậy. Cô ấy cũng lo lắng nghĩ đây là Địa Ngục.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Nguyên Hạo kể lại: "Sau khi mọi người uống trà, tôi định xông ra khỏi Ngọc Bội nhưng không thể. Sau đó tất cả mọi người đều ngã xuống, tôi cũng bị một lực lượng cường đại kéo đến nơi này."

Tôi và Diệp Vũ Lăng nhìn nhau, hoang mang tột độ.

Thị trấn cổ này tuy giống Từ Khí Khẩu nhưng rõ ràng không phải. Tôi cảm thấy quen thuộc nhưng không nhớ ra đã từng đến đây.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" - một giọng quát tháo vang lên. Nhìn lại, là anh em Từ Sơn và Từ An cùng đám người vây quanh Văn Diên Ương, sát khí bừng bừng.

Văn Diên Ương xuất thân từ gia tộc trà đạo danh tiếng, có kỹ nghệ trà đạo cao siêu nhưng tu vi còn thấp, chỉ mới ở cấp Nhất Phẩm.

Cô ta hoảng sợ lùi lại: "Các vị, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không biết tại sao lại thế này. Băng mầm vừa mới được bào chế, toàn bộ quá trình đều diễn ra trong mật thất của Văn gia, nơi mà ngay cả tôi cũng không thể vào được. Không thể nào có vấn đề được."

Từ Sơn cười lạnh: "Chẳng lẽ quỷ bắt chúng ta đến đây?"

"Nói! Cô có rắp tâm gì?" Một người khác cao giọng chất vấn.

"Văn gia các người muốn đối đầu với toàn bộ giới tu đạo Hoa Hạ sao?"

Văn Diên Ương gần như bật khóc. Cô ta hoảng loạn nhìn xung quanh, chợt thấy Chu Nguyên Hạo như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, nức nở nói: "Nguyên Hạo, cứu em!"

Mọi người đổ dồn ánh mắt về Chu Nguyên Hạo. Khi nhìn thấy anh, ai nấy đều kinh ngạc vì anh đã chết hơn một năm mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt họ.

Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Văn Diên Ương thừa cơ thoát khỏi vòng vây, chạy đến trước mặt Chu Nguyên Hạo vừa mừng vừa sợ: "Thật sự là anh! Em nghe nói anh xuất hiện tại phòng đấu giá Lưu gia, em còn không dám tin."

Cô ta rưng rưng nước mắt, từng giọt lệ lăn dài trên má, khóc nức nở đến lê hoa đái vũ, đẹp đến nao lòng: "Nguyên Hạo, anh biết em khổ sở thế nào khi nghe tin anh chết không? Em đã khóc rất nhiều ngày và còn bị bệnh. Thật tốt khi được gặp lại anh."

(Lê hoa đái vũ: đại khái là người đẹp khóc mà vẫn xinh đẹp vô cùng)

Cô ta cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt, vẻ nũng nịu vô cùng quyến rũ.

Chu Nguyên Hạo thở dài: "Diên Ương, tôi không sao."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 198: Khó chịu🍁

Giọng nói anh nhu hoà, nhưng lại khiến tôi thấy khó chịu.

Ngô Thiên Thiên bước lên phía trước, khinh khỉnh nói: "Chu Nguyên Hạo, anh là quỷ duy nhất trong chúng ta, chuyện này rốt cuộc có phải do anh làm hay không?"

Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lùng liếc cô ta một cái khiến Ngô Thiên Thiên rùng mình, không tự chủ lùi lại một bước.

"Tôi ăn no rửng mỡ hay sao mà làm vậy?" Chu Nguyên Hạo không khách khí chút nào, "Bắt các người đến đây để làm gì?"

Chu Nguyên Chính trong đám đông bỗng buột miệng: "Ai biết anh có đang luyện tà thuật gì hay không?"

Mọi người khẽ xôn xao. Tà thuật?

Họ nghi hoặc nhìn Chu Nguyên Hạo. Các gia tộc tu đạo thường có bí pháp nuôi quỷ, nhưng quá trình này rất khắc nghiệt và tàn bạo, nên họ hiếm khi sử dụng lên người thân.

Chu Nguyên Hạo chiến đấu với Quỷ Tướng, bị chết rồi trở thành quỷ, lại hoàn thành quỷ tu, điều này hoàn toàn không thể tưởng tượng được, cũng chưa từng nghe thấy.

Chẳng lẽ thật sự luyện tà thuật?

Chu Nguyên Hạo nhìn em trai mình: "Trước mặt người ngoài mà nói xấu anh trai đang luyện tà thuật, Chu Nguyên Chính, ngươi càng ngày càng tiến bộ."

(Editor: về xưng hô của Chu Nguyên Hạo đối với Chu Nguyên Chính mình thật sự không thể để là "chú" hay "em" được vì cả 2 người không phải anh em tình thâm, xưng "mày, tao" thì quá thô lỗ không đúng với hình tượng nam chính, nên mình đành xưng "ta, ngươi" vậy, tuy nghe hơi cổ đại nhưng lại lịch sự hơn "mày, tao").

Mọi người nhìn Chu Nguyên Chính với ánh mắt kỳ lạ. Theo quy tắc bất thành văn trong giới tu đạo, dù có mâu thuẫn hay không, họ đều phải giữ gìn danh dự cho người nhà và gia tộc trước mặt người ngoài.

Diệp Vũ Lăng và em gái thường xuyên cãi vã, nhưng nói xấu người nhà trước mặt người ngoài là điều không thể chấp nhận.

Chu Nguyên Chính đương nhiên hiểu rõ điều này, hắn hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Nhưng lời nói của hắn đã gieo vào lòng mọi người nghi ngờ về Chu Nguyên Hạo.

Tôi bước đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, nói: "Các vị, bây giờ không phải lúc để nội chiến. Chúng ta hãy tìm cách thoát khỏi nơi quỷ quái này trước đã."

Mọi người nghe tôi nói, bắt đầu tụ tập lại bàn bạc ầm ĩ. Mặc dù họ đều quen biết nhau, nhưng ai cũng không tin tưởng ai.

Hai mươi người chúng tôi đi dọc theo con đường lát đá xanh. Thị trấn cổ này vô cùng kỳ quái. Hai bên đường đều là cửa hàng, trên lầu là nhà dân. Cửa hàng mở toang, trong bếp vẫn còn thức ăn đang xào nấu trên chảo gang, nóng hổi và thơm ngon. Trên bàn trong phòng khách cũng bày biện những món ăn vừa được nấu xong.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nhưng kỳ lạ là, trong trấn không có một bóng người.

Cứ như thể mọi người bỗng dưng biến mất, khiến tôi rùng mình.

Chúng tôi đi đến đầu trấn, nơi có một ngôi đền lớn. Vừa nhìn thấy ngôi đền này, cảm giác quen thuộc lại càng trở nên mãnh liệt.

Nhóm thanh niên háo hức lao về phía đền thờ, vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị. Người thanh niên trẻ tuổi chạy đầu tiên đụng phải vật gì đó, gãy xương mũi chảy máu.

Mọi người rùng mình ớn lạnh.

Tôi bước đến gần sờ vào, nhận ra một bức tường vô hình chắn trước mặt, giống như pha lê.

Từ Sơn rút kiếm ra và đâm thẳng vào bức tường pha lê. Thanh kiếm cổ với lưỡi kiếm bằng đồng dài và mỏng, cùng chuôi kiếm cũng bằng đồng, được trang trí bằng hoa văn cổ xưa.

Không, đó không phải là hoa văn mà là phù văn!

"Phanh!" Một tiếng động lớn vang lên. Bức tường pha lê không hề bị phá vỡ, ngược lại Từ Sơn bị đẩy lùi lại mấy bước, em trai Từ Tử An vội vàng đỡ lấy.

"Ngay cả kiếm Liễu Diệp của Từ gia cũng không phá nổi à?" Một người thì thầm.

Mọi người bắt đầu xôn xao. Các thanh niên lần lượt rút vũ khí ra tấn công bức tường, nhưng vô ích. Bức tường pha lê vẫn sừng sững đứng đó, không hề có một khe hở nào.

Lúc này, Trương Hoành Thái đứng ra nói: "Các vị, nơi này rất kỳ lạ. Trước đây Mao Sơn chúng tôi nhận được tin tức Âm Dương Liêu muốn trả thù giới tu đạo Hoa Hạ. Rất có thể đây là âm mưu của chúng. Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta phải đoàn kết để đề phòng Âm Dương Liêu phục kích."

Từ Sơn chỉnh trang lại quần áo, nói: "Trương thiếu, tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau tìm kiếm lối ra."

Trương Hoành Thái nhíu mày: "Tách ra lúc này rất có thể sẽ bị tiêu diệt từng người một."

Từ Tử An cười lạnh: "Trong số chúng ta, nhiều gia tộc có mâu thuẫn với nhau. Nếu tập hợp lại, ai dám tin tưởng ai? Ai dám đảm bảo rằng sẽ không bị đâm sau lưng?"

Mọi người im lặng. Những lời này tuy không nên nói ra, nhưng anh em Từ gia vốn thẳng thắn, luôn dám nói dám làm.

Trương Hoành Thái có chút xấu hổ. Từ Sơn nói : "Hay là chúng ta tự chia thành các nhóm nhỏ để tránh nghi ngờ vô căn cứ."

Trương Hoành Thái im lặng một lúc rồi nói: "Được thôi."

Mọi người nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ. Những người có mối quan hệ cá nhân tốt hoặc gia tộc hòa hợp đều tập hợp lại, thảo luận và sau đó tự tản ra.

Trương Hoành Thái và Chu Nguyên Hạo, hai người nổi danh, thực lực rất mạnh, m được một số người trong nhóm Mao Sơn chọn làm thủ lĩnh.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Trương Hoành Thái đi đến bên Chu Nguyên Hạo, nói: "Chu thiếu, chúng ta cùng nhau hành động?"

Chu Nguyên Hạo nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Được."

Trương Hoành Thái nói: "Đây là một thị trấn nhỏ, chắc chắn sẽ có tổ dân phố. Chúng ta hãy tìm đến tổ dân phố trước, xem liệu có thể tìm được bản đồ thị trấn hay không, biết đâu sẽ tìm được lối ra."

Tôi nhìn xung quanh, nói: "Tổ dân phố có thể ở đằng kia."

Mọi người nghi hoặc nhìn tôi. Tôi lúng túng nói: "Thị trấn này rất giống với thị trấn cổ Từ Khí Khẩu ở Sơn Thành. Tổ dân phố của Từ Khí Khẩu nằm ở hướng kia. Hay là chúng ta thử đi theo hướng đó?"

Trương Hoành Thái đồng ý: "Cũng được. Dù sao chúng ta cũng chưa quen thuộc với nơi này. Tốt nhất là đi xem xét xung quanh để đề phòng bỏ sót gì đó."

"Khoan đã," một thanh niên trong nhóm Trương Hoành Thái và Chu Nguyên Hạo nhìn về phía Văn Diên Ương, nói, "Chuyện này xảy ra sau khi chúng ta uống trà do cô ta pha. Cô ta có hiềm nghi lớn nhất, chúng tôi không muốn đi cùng cô ta."

Chu Nguyên Hạo sầm mặt nói: "Tôi nhất định phải đi cùng cô ấy."

Tôi nhíu mày, cảm thấy khó chịu.

Thanh niên trẻ tuổi kia định nói thêm gì đó, nhưng Trương Hoành Thái đã giơ tay ngăn lại: "Phiền Vinh, không sao đâu. Có Chu đại thiếu ở đây, anh ấy sẽ bảo vệ Văn tiểu thư."

Tôi thầm nghĩ, Trương Hoành Thái này thật tâm cơ. Chỉ hai câu nói mà anh ta đã liên kết Văn Diên Ương và Chu Nguyên Hạo với nhau. Nếu Văn Diên Ương làm gì sai trái, mọi người sẽ đổ lỗi cho Chu Nguyên Hạo.

Chu Nguyên Hạo đương nhiên cũng hiểu ý đồ của Trương Hoành Thái, nhưng anh không nói gì thêm.

Lòng tôi càng thêm khó chịu.

Lúc này Uông Nhạc cũng gia nhập nhóm của chúng tôi. Tổng cộng sáu bảy người chúng tôi cùng nhau đi theo con đường nhỏ.

Ngô Thiên Thiên đang đi cùng một thanh niên trẻ tuổi tên Tần Thiếu. Tần Thiếu có ngoại hình tuấn tú và tu vi cao cường (Tam Phẩm trung cấp). Ba cô gái xinh đẹp vây quanh hắn, cùng với hai thanh niên trẻ Nhị Phẩm xem hắn như thủ lĩnh.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Sáu người chúng tôi đi dọc theo con đường lát đá xanh về phía bên kia thị trấn. Đột nhiên, một cô gái trong nhóm chỉ vào một con hẻm nhỏ: "Tần Thiếu, anh xem kìa, có phải là đường tắt không?"

Tần Thiếu nhìn theo hướng tay cô gái chỉ. Giữa hai ngôi nhà có một con hẻm nhỏ, cuối hẻm là một cầu thang dẫn xuống dưới, không biết dẫn đến đâu.

Tần Thiếu gật đầu khen ngợi cô gái, cô gái đắc ý liếc nhìn Ngô Thiên Thiên. Ngô Thiên Thiên thầm mắng "trà xanh" trong lòng, rồi lên tiếng: "Tần Thiếu, để em đi tìm đường trước nhé."

Tần Thiếu gật đầu, nói với một thanh niên trẻ tuổi khác: "Đức Tài, đi cùng Thiên Thiên đi."

Người thanh niên tên Đức Tài này dường như có ý với Ngô Thiên Thiên, nên rất vui vẻ đi theo.

Cô gái trước đó nở một nụ cười mỉa mai, thầm mắng trong lòng: "Ngu ngốc, Tần Thiếu chỉ coi các người như pháo hôi dò đường thôi."

Ngô Thiên Thiên và Đức Tài đi xuống cầu thang. Cầu thang lát đá xanh này dẫn xuống bờ sông. Hai bên cầu thang là hai tòa nhà cổ kính với những lá cờ màu ngọc bích tung bay trên lầu, có vẻ như là một quán trọ.

Họ đi xuống được một nửa cầu thang thì không thể đi tiếp vì vướng phải bức tường pha lê vô hình.

Ngô Thiên Thiên tức giận đá vào bức tường pha lê, Đức Tài vội vàng ngăn cản: "Cẩn thận, đừng làm bị thương chân."

"Không cần lo cho tôi," Ngô Thiên Thiên trút giận lên người Đức Tài, "Tôn Đức Tài, tôi nói cho anh biết, tôi không hề có hứng thú với anh. Đừng có theo đuổi tôi, tôi thấy buồn nôn."

Tôn Đức Tài cũng là thiên tài trong gia tộc, chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Hắn tức giận nói: "cô tưởng Tần Thiếu thích cô ư? Tần Thiếu có tu vi cao như vậy, sao có thể để ý đến một gia tộc nhỏ như Ngô gia? Cô không biết sao? Tần gia đang đàm phán chuyện hôn nhân với phái Mao Sơn, và người mà Tần gia muốn cưới là Lý Lộ Lộ của phái Mao Sơn."

Sắc mặt Ngô Thiên Thiên lập tức trở nên trắng bệch: "Anh, anh nói bậy, Tần Thiếu nói, đời này không phải tôi không cưới!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro