Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình mới sửa lại nếu lúc trước mọi người cảm thấy khó hiểu thì đọc lại một chút nhé 🥰
—————————
Hài tử được chọn lớn nhất bất quá mười một mười hai, nhỏ nhất cũng có năm sáu tuổi, có nam hài có nữ hài thoạt nhìn đều thực khỏe mạnh, Sở Tu Viễn mang theo bọn họ cùng nhau hạ mật thất, vị trí mật thất ở phía dưới phòng khách hoa viên, lương thực, nước, chăn bông, bọn họ chuẩn bị đủ vật phẩm cho bọn nhỏ có khả năng sống sót đủ lâu.

Mấy thứ này hẳn là có thể chống chọi nhiều nhất trong một tháng, Sở Tu Viễn cẩn thận dạy bọn họ phương pháp mở cửa, sau đó đem mật thất môn cấp đóng lại.

Bởi vì ở dưới mặt đất, cho nên chỉ có ban ngày có mới có chút ít ánh sáng, thậm chí bọn họ dặn dò lũ trẻ không thể tùy ý thắp sáng ngọn nến.

Ngoại trừ điều này, Sở Tu Viễn an bài những người này nếu thành bị phá, liền trực tiếp phóng hỏa thiêu tướng quân phủ, như vậy đã có thể che giấu chuyện thiếu những hài tử từ năm đến mười hai tuổi, những man binh đó cũng sẽ không quá cẩn thận kiểm tra.

Người còn lại đều ngồi chuẩn bị chịu chết, nhưng mà trời không tuyệt đường sống, bọn nhỏ trốn vào mật thất ngày thứ tư thì bên ngoài truyền đến tin tức tốt.

Rất lâu về sau, Thẩm Cẩm vẫn nhớ rõ ngày này, soái kì tung bay trong gió phấp phới, như là đèn lồng nhỏ treo lên gậy trúc cao qua đầu người, Man tộc công thành đều ngừng tay, giống như là phát điên hướng về phía sau chạy thật nhanh.

"Là tướng quân......"

"Tướng quân đã trở lại!"

Tiếng hoan hô không ngừng từ trên tường thành truyền đến, bọn họ nhìn soái kỳ có người quỳ trên mặt đất gào khóc lớn, có người ôm nhau rồi thét chói tai...... Tướng quân đã trở lại, bọn họ an toàn rồi!

"Ra ngoài giết bọn chúng!" Không biết là ai hô lên, nhưng rất nhanh trong cả thành ngay cả một bóng người cũng không có, người còn sống cầm vũ khí, Sở Tu Viễn sai người mở ra cửa thành, đi đầu xông ra ngoài, phối hợp với quân đội Vĩnh Ninh bá đối phó Man tộc tiến hành phản công......

"Không sợ là bẫy sao?" Thẩm Cẩm từ trước hai ngày bắt đầu liền cùng an bình bọn họ cùng nhau giúp đỡ chiếu cố thương hoạn, nàng tự nhiên nghe thấy được thanh âm, hỏi.

Vương quản gia nói, "Nếu là bẫy thì có thể như thế nào?"

Thẩm Cẩm phát hiện trong khoảng thời gian này, Vương quản gia cố ý vô tình dạy cho nàng vài thứ, nghe vậy liền sửng sốt một lúc, sau mới cúi đầu tiếp tục nấu thuốc, đúng vậy, nếu là bẫy rập thì sao, tình huống cũng không kém hơn hiện tại là bao.

"Thật sự đã trở lại a......" Thẩm Cẩm còn có một loại không chân thật cảm giác.

An Bình hung hăng đem một người trọng thương còn muốn đi ra ngoài chiến đấu ấn ngã xuống đất, dùng rượu mạnh rửa sạch hắn miệng vết thương, nói, "Thật sự ngốc."

"Ta muốn cùng tướng quân chiến đấu." Nam nhân trên người l không ít miệng vết thương lớn bé đều có, nghiêm trọng nhất chính là bụng.

An Bình không lưu tình chút nào ở miệng vết thương hắn nhấn mạnh một cái, chờ hắn kêu lên đau đớn, mới nói, "Ngươi là đi tìm chết."

"Chết ta cũng muốn chết ở trên chiến trường." Nam nhân giãy giụa nói.

Kỳ thật tuổi tác cũng không tính là lớn, mới mười sáu bảy tuổi mà thôi, Thẩm Cẩm xem qua đi nói, "Người chết đã đủ nhiều rồi, người sống sót đối với tướng quân hữu dùng hơn một ít."

Vương quản gia không có mở miệng, bất quá rõ ràng là tán đồng, Thẩm Cẩm nói làm không ít người đều đỏ mắt.

Vĩnh Ninh bá không chỉ có giải vây biên thành, đánh lui man binh, giết bọn họ quân lính tan rã, giết địch vô số, bắt làm tù binh mấy trăm người, lúc này mới dừng truy kích.

Bất quá này không lâu sự việc liền chấm dứt, biên thành tổn thất nặng nề, vật tư thiếu thốn, việc an táng binh lính khiến cho mọi người lại lần nữa bận rộn lên.

Tiếng khóc than không dừng......

Biên thành tuy nói không phải có mười thất chín, nhưng không có một hộ nhà được đoàn viên, ngay cả co những người là lưu manh hay tên móc túi, trong giờ khắc đều lựa chọn chết trận.

Có nhà thậm chí nam nhân đều hi sinh hết, nữ nhân cũng cầm lấy vũ khí giết địch, có người già không có sức lực, bọn họ cũng bảo vệ tường thành, ôm man binh cùng nhau nhảy xuống, đồng quy vu tận......

Sau lại Thẩm Cẩm mới biết được, thứ quân đội Vĩnh Ninh bá treo trên cao như lồng đèn là đầu người, là không ít thủ lĩnh, tham mưu, tộc nhân của Man tộc, bọn họ trực tiếp áp giải những người này, bất kể nam nữ già trẻ toàn bộ chém giết.

Tàn nhẫn sao? Nếu vẫn là Thẩm Cẩm Thụy Vương phủ, thì nàng nhất định sẽ cảm thấy tàn nhẫn sợ hãi, nhưng mà đã trải qua chiến tranh, càng có cảm thấy may mắn nhiều hơn, ít nhiều tướng quân kịp trở về, nếu là biên thành bị công phá, những cái đó bị treo lên tới đầu người, chắc chắn sẽ biến thành bọn họ.

Thẳng đến ngày thứ ba, Thẩm Cẩm mới nhìn thấy Vĩnh Ninh bá, một thân nhìn khôi giáp không nhìn ra nhan sắc, đầy mặt râu xồm ánh mắt sắc bén, trên cao nhìn xuống mà nhìn Thẩm Cẩm, Thẩm Cẩm chính ngồi xổm bên giếng cùng vài người rửa sạch vải bông, bởi vì là cho người bệnh băng bó dùng, cho nên ở tẩy xong về sau còn phải dùng nước ấm nấu một nấu.

Đương nhiên khi nhìn thấy Vĩnh Ninh bá, Thẩm Cẩm căn bản không nhận ra nổi, vẫn là An Bình kêu lên trước, "Tướng quân......"

Kỳ thật Vĩnh Ninh bá cũng không có dọa người như vậy...... Không biết là trong khoảng thời gian này lá gan Thẩm Cẩm đã được nuôi lớn thêm bao nhiêu, hay là nàng cảm thấy nghe nhưng lời đồn đãi nên Vĩnh Ninh bá hẳn là càng ít đáng sợ một chút, cho nên nàng nhất thời cũng chưa phản ứng lại đây, ngược lại có chút ngơ ngác mà nhìn Vĩnh Ninh bá.

Những người đang rửa sạch đều buông đồ vật trong tay xuống quỳ hành lễ, Thẩm Cẩm đang ngồi xổm nhưng thật ra có vẻ có vài phần bất ngờ.

Bất quá Thẩm Cẩm cũng phản ứng lại đây, đứng lên hướng Vĩnh Ninh bá hành lễ, "Tướng quân."

"Đều đứng lên đi." Vĩnh Ninh bá bên người chỉ đi theo Vương quản gia, hắn nhìn Thẩm Cẩm lộ ra tươi cười, "Phu nhân, ta tới đón ngươi."

"Tạ phu quân." Thẩm Cẩm rất có mắt mà sửa lại xưng hô.

Thật lâu về sau, Vĩnh Ninh bá cùng Thẩm Cẩm quên không được tình huống lần đầu tiên gặp mặt, Vĩnh Ninh bá nói lúc ấy liền cảm thấy Thẩm Cẩm là một khối nho nhỏ, nếu không phải Vương quản gia bọn họ nói cho hắn, hắn như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Thẩm Cẩm có dũng khí đứng ra, làm Thẩm Cẩm đối hắn rất có ấn tượng.

Thẩm Cẩm mới nói lời nói thật, lúc ấy a...... Thẩm Cẩm chỉ hy vọng Vĩnh Ninh bá không cần cười, thoạt nhìn thật sự lại khó coi lại dữ tợn.

Bất quá lúc này Vĩnh Ninh bá còn không biết, thậm chí tự mình cảm giác không tồi mà vươn tay, Thẩm Cẩm giãy giụa một chút mới nhận ra là đang đặt lên tay nàng, tay nàng sớm đã không giống lúc vừa tới vô cùng non mềm, bởi vì ở giặt vài bóng trong nước lạnh, lại phải dùng nước ấm nấu, không chỉ có trở nên sưng đỏ còn nứt  nẻ, thoạt nhìn vô cùng khó coi, chính là Vĩnh Ninh bá cũng không để ý, ngược lại nắm chặt tay nàng.

Vĩnh Ninh bá hôm nay tự mình tới đón Thẩm Cẩm, cũng thể hiện thái độ với nàng, giờ khắc này Thẩm Cẩm mới chân chính trở thành thành viên Sở gia, Vĩnh Ninh bá thừa nhận thê tử.

Bất quá Vĩnh Ninh bá chỉ đem Thẩm Cẩm tiếp trở về tướng quân phủ, sau đó liền tiếp tục đi vội, An Bình vẫn là lưu lại bên người Thẩm Cẩm, mà Hỉ Nhạc...... Đã chết dưới mũi tên của Man tộc.

Bọn nhỏ đã từ mật thất đi ra, Vĩnh Ninh bá trở về không chỉ có giải vây biên thành, càng là khiến cho mọi người trong lòng đều có người tâm phúc.

Vào ngày thứ tư, người còn sống có thể di chuyển đều thay áo tang, cùng đi tế điện những người đã gì sinh.

Ngày này, bên cạnh Thẩm Cẩm chính là Sở Tu Viễn, mà Vĩnh Ninh bá mang theo binh lính áp giải những cái đó tù binh, tù binh đói bụng bốn ngày căn bản không có sức lực phản kháng, bọn họ bị trói quỳ gối trước phần mộ.

Người chết trận người đều bị chôn ở cùng nhau, tên của bọn họ đem bị khắc vào bia đá, những cái đó tên là Vĩnh Ninh bá tự tay khắc, này xem như truyền thống biên thành, nơi này chiến sự không ngừng, cho nên liền đặc biệt tìm thầy phong thuỷ tốt để cho những người tử trận an nghỉ, còn lại người bệnh chết hoặc là chết già, đều được chôn ở chung quanh.

Ngày lễ ngày tết, người biên thành đều sẽ tự tới tế điện này để thăm người chết.

Đổ rượu xuống đấy, Vĩnh Ninh bá trầm giọng nói, "Huyết tế."

Theo hắn thanh âm rơi xuống, từng cái đầu của tù binh bị chặt bỏ, chỉnh tề bày biện ở trước mộ, "Ta Sở Tu Minh thề với trời, sẽ có một ngày dùng máu tươi của Man tộc tế các chiến sĩ đã hi sinh."

Sát!"

Sát! Sát!"

Mọi người mắt đều là hồng, dày đặc mùi máu tươi không có làm người sợ hãi, ngược lại khơi dậy trong đáy lòng người ta sự thù hận, giờ khắc này mặc kệ nam nữ già trẻ, đều hô to ra tiếng, đinh tai nhức óc......

Ngay cả Sở Tu Viễn đều kêu phá âm, Thẩm Cẩm nhìn nam nhân đứng ở phía trước kia, cho dù diện mạo hắn dữ tợn đến khủng bố, thì cũng là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, đây là trượng phu của nàng sao? Một người cùng Thụy Vương hoàn toàn không giống nhau, hắn càng có trách nhiệm...... Nếu hắn thật sự thực thích ăn thịt tươi, Thẩm Cẩm cảm thấy nàng có thể bồi hắn thử xem, không biết dựa theo cá lát cách làm, thịt tươi sẽ ăn ngon không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro