Chương 4 - Anh là người cao giá nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bốn năm ngày sau, Bộ Hành nhận được điện thoại của Hứa Thành.

Bộ Hành lựa chọn địa điểm gặp mặt, vẫn là nhà hàng tầng 1 của trung tâm thương mại Bảo Thịnh.

Lúc cô đến đó, Hứa Thành đã đợi cô.

Hứa Thành là một người đàn ông nhã nhặn, lúc làm việc cũng chu đáo đáng tin cậy, cho nên rất được Hứa Hương Ngọc tin tưởng.

Nhưng khi anh đối mặt với Bộ Hành, anh vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.

Hơn nữa trước khi tới đây, Hứa Hương Ngọc đã dặn dò anh không được tiết lộ chuyện trong công ty, Hứa Thành vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Bộ tiểu thư..."

Hứa Thành mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo.

Bộ Hành đặt chiếc thìa nhỏ dùng để khuấy cà phê xuống, nhìn anh, "Giám đốc Hứa, anh thích tôi sao?"

Hứa Thành lập tức đỏ mặt, lảng tránh ánh mắt của Bộ Hành, hoàn toàn không giống dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc thường ngày.

Bộ Hành khẽ thở dài trong lòng một tiếng, một người ích kỷ tính toán như thím hai lại có một người cháu trai thật thà như vậy.

Cô bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp anh.

Hôm đó cô ghé qua công ty có chút việc.

Những ngày đầu năm, chú thím đều không đến công ty, nhân dịp này Bộ Hành có ghé qua xem tình hình.

Như thường lệ, cô tới phòng thiết kế nhờ làm giúp hai đôi giày, như vậy nếu chú thím cô có biết cũng không nghi ngờ gì.

Cô giả vờ như không biết chú hai không có ở đây, muốn lên lầu chào hỏi một tiếng, tiện đường qua phòng tài vụ.

Bởi vậy nên gặp được Hứa Thành.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi tháng Bộ Hành đều nhận được một bản báo cáo tài chính qua hộp thư.

Cho nên ấn tượng của cô với anh ta khá tốt.

Hứa Thành bị nói trúng tim đen, trong lòng căng thẳng, cũng nhớ lại lần gặp mặt đó.

Hôm đó là giữa trưa, khi cô mở cửa phòng tài vụ, anh đã nhận ra cô.

Thật ra cô không hề biết, mấy năm trước trong tang lễ của cha mẹ cô, anh đã gặp cô.

Lúc ấy cô mới khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc bộ tang phục màu trắng quỳ gối ở linh đường, vóc dáng xinh đẹp gầy yếu.

Có lẽ cô đã khóc cạn nước mắt, trên gương mặt trắng như tuyết là đôi máy đen nhánh, nhưng ánh mắt lại vô hồn, trống rỗng.

Dì cô đứng bên cạnh lau nước mắt, cảm thán, "Thật đáng thương, đúng là số khổ mà."

Vài năm sau, anh ngồi trong phòng làm việc, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, dường như cô cao hơn nhiều, trên gương mặt bình tĩnh thanh thản, thậm chí anh còn cảm thấy dáng vẻ của cô thực cao cao tại thượng.

Cô khi ấy cũng giống như hôm nay nhìn thẳng vào mắt anh, câu đầu tiên là: "Chào anh, tôi là Bộ Hành. Hẳn là anh đã biết tôi."

Anh đương nhiên biết cô là cổ đông thứ hai của công ty. Cô ruột anh đã nói qua với anh.

Anh đứng lên gật đầu.

Cô cười nhạt một tiếng, mở miệng nói câu thứ hai.

"Anh làm ở phòng tài chính, cũng không phải là trợ lý riêng của chú hai, tôi là cổ đông của công ty, tôi muốn xem tình hình kinh doanh của công ty cũng là lý do chính đáng. Đúng không?"

Anh sững sờ, nói: "Đúng vậy."

Cô đi đến trước mặt anh, lấy giấy bút trên bàn, viết ra một dòng chữ, đưa cho anh: "Đây là hộp thư của tôi, tôi hy vọng có thể nhìn thấy báo cáo tài chính mỗi tháng. Tất nhiên để tránh những phiền toái không cần thiết, tôi đề nghị anh không cần báo cho chú thím tôi."

Cô đứng sát gần khiến tay chân anh cứng đơ, ấp úng không nói nên lời.

Sau đó cô thoải mái cười nói "Cám ơn, sau đó đóng cửa rời đi.

Mãi lâu sau anh vẫn không thể bình tĩnh lại được, anh không thể đánh đồng một cô gái khí chất hơn người và một cô gái gầy nhỏ không người nương tựa cùng là một người.

Lúc cô ruột của anh nói muốn làm mối cho anh cùng Bộ Hành, anh hơi giật mình, trong lòng lại âm thầm sung sướng.

Đối với anh, cô cao quý như thiên nga trắng, anh tự biết anh không xứng với cô, nhưng anh sẽ trân trọng cô, cho dù cô vì lý do gì ở bên cạnh anh, anh đều chấp nhận.

Bộ Hành nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Hứa Thành, trong lòng khẽ thở dài.

Đối phó với một số loại người thì cần mạnh mẽ cứng rắn, nhưng những ai đối xử chân thành với cô, cô đều tự nhiên chân thành đáp lại.

Cô thành thật nói: "Hứa Thành, tôi có rất nhiều phải làm, trong tương lai cũng không có ý định kết hôn. Cho nên, tôi không hợp với anh."

Hứa Thành sốc nhẹ, anh không ngờ cô lại từ chối vì lý do không muốn kết hôn.

Anh cuống quýt nói, "Bộ tiểu thư, tôi không giống cô tôi, tôi không quan tâm đến tiền của cô..."

Bộ Hành tin lời anh, cô không muốn giải thích nhiều, chỉ thực lòng nói: "Cảm ơn anh đã thích tôi, và còn, xin lỗi anh."

Thật ra còn một điều quan trọng nữa mà Bộ Hành không nói ra, cho dù cô có ý định kết hôn, thì người đó cũng không phải là anh. Bởi vì cô không muốn có quan hệ với Hứa Hương Ngọc.

Nhìn dáng vẻ Bộ Hành từ chối kiên quyết như vậy, trong lòng Hứa Thành cảm thấy mất mát vô cùng, nhưng anh cũng biết chuyện tình cảm không thể ép buộc được.

Hai người yên lặng uống cà phê, Bộ Hành cũng không muốn hỏi thăm gì nữa.

Cô thực lòng khuyên nhủ anh, "Anh có tương lai tốt, đừng vì cô mình mà làm chuyện ngu ngốc."

Hứa Thành biến sắc, nhớ tới tài khoản của Bộ Uy, anh biết rằng cô đang cảnh cáo anh.

Bộ Hành nhìn đồng hồ, cười cười nói, "Tôi muốn lên trên xem đồ một chút."

Hứa Thành biết điều nói, "Được, tôi cũng phải quay lại công ty làm việc."

Anh đứng lên gọi người thanh toán, Bộ Hành cũng không tranh trả tiền với anh.

Thanh toán xong, hai người ra khỏi cửa, Bộ Hành đi về phía thang cuốn.

Bỗng nhớ tới điều gì đó, cô quay đầu lại, "Chú tôi dạo này đang làm gì vậy? Đã lâu rồi tôi không gặp chú ấy."

Hứa Thành do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: "Gần đây Tổng giám đốc đang để ý mảnh đất ở khu Kim Hồ phía Nam thành phố."

Bộ Hành gật đầu, suy nghĩ một chút rồi quay người bước đi.

Hứa Thành vẫn đứng yên đó, nhìn theo bóng dáng của cô, rồi thở dài bước đi.

Bộ Hành đi dạo tầng hai một vòng, sau đó lên tầng ba, đúng lúc muốn mua mấy bộ quần áo mới, coi như sắm Tết là vừa.

Cô đi thẳng đến một gian hàng quần áo, lúc trước xem trên mạng thấy tin tức nói đây là gian hàng thời trang của tập đoàn Trác Chu. Một số thương hiệu quần áo trẻ em lần đầu tiên xuất hiện trong gian hàng cao cấp này. Nghe nói vẫn đang trong thời gian thử nghiệm.

Khai trương chưa được bao lâu, Bộ Hành đã tới hai lần, lúc trước đến đây mua được hai chiếc áo lông.

Cô cảm thấy đi dạo quanh đây thật tốt, ngoài quần áo của bản thân, đây là gian hàng mà cô cảm thấy đặc biệt hứng thú.

Hai giờ chiều, cũng không nhiều người qua lại.

Bộ Hành mặc một chiếc áo khoác dài màu be.

Cô lựa chọn theo sở thích của mình, cô cầm một chiếc áo trắng vào phòng thay đồ.

Thử xong thấy không tệ, cô quay đầu lại nhìn lên giá treo có chiếc áo khoác màu xanh sẫm, cô còn chưa có màu này, đột nhiên muốn thử.

Nhân viên bán hàng thực biết nhìn mặt đoán ý, liền lấy chiếc áo màu xanh sẫm, mỉm cười đưa cho cô.

Bộ Hành mỉm cười đón lấy, cũng không vào phòng thử đồ mà cởi luôn chiếc áo khoác màu be bên ngoài, mặc chiếc áo màu xanh lên.

Cô hất mái tóc bị đè trong cổ áo, đi đến chiếc gương để nhìn, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Cái này khá đẹp."

Bộ Hành quay đầu lại, chính là người đang ông mấy hôm trước cô gặp - Hugh.

Anh ta mặc quần đen áo trắng, dáng người cao thẳng, theo sau là hai người đàn ông mặc áo vest đen.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cung kính cúi đầu, "Chu tiên sinh!"

Chu Mộ Tư "Ừm" một tiếng, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Bộ Hành.

Bộ Hành giật mình suy nghĩ, cửa hàng này là cửa hàng của tập đoàn Trác Chu, hai lần đi dạo ở Bảo Thịnh đều gặp anh, hẳn là anh thường xuyên ở đây.

Thái độ của nhân viên bán hàng cung kính như vậy, có thể anh ta là quản lý của cửa hàng này.

Tổng giám đốc của Trác Chu là Chu Duy Khang, một người tiếng tăm lừng lẫy, anh ta cũng họ Chu, không biết hai người có quan hệ gì không?

Nhân viên bán hàng thấy tình hình này liền cho rằng hai người quen biết nhau, tự động rời đi.

Còn hai người kia, một người là quản lý cửa hàng, một người là theo ông chủ đi giám sát thị trường, thấy vậy cũng liền tránh đi.

Đúng là mấy hôm nay Chu Mộ Tu thường xuyên tới Bảo Thịnh, gian hàng này là do anh phụ trách, hiện tại đang trong thời gian thử nghiệm nên anh rất quan tâm.

Thực ra một tiếng trước anh đã gặp cô.

Lúc anh vừa lên tầng 3, lúc đứng ở hành lang vô tình nhìn xuống dưới, thấy cô đang đi ra từ nhà hàng kia, bên cạnh còn có một người đàn ông đeo kính.

Hai người đứng ở trước thang cuốn nói chuyện, lúc cô đi một mình lên tầng, người đàn ông kia nhìn cô lưu luyến không rời.

Lúc bấy giờ trong lòng anh cảm thấy không thoải mái, một người phụ nữ ăn không ngồi rồi, lớn lên xinh đẹp như vậy, tất nhiên không thiếu đàn ông theo đuổi.

Nhưng điều anh bất mãn nhất là cô mặt dày muốn dùng tiền bao nuôi đàn ông, mở miệng ra là một trăm năm mươi vạn. Anh nhớ lại ngày hôm đó, khi cô nói ra những lời hoang đường như thế, trên mặt vẫn bình thản như cũ. Có lẽ đây không phải lần một lần hai cô làm loại chuyện này.

Trong lòng anh hơi bực bội, không hề để ý đến cô, cùng cấp dưới đi vào gian hàng trao đổi công việc.

Lúc anh chuẩn bị rời đi, đúng lúc thấy cô bước vào gian hàng này, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi theo.

Hai người cấp dưới cũng đi theo, cho rằng ông chủ phát hiện ra cửa hàng có chỗ không hợp lý.

Cho đến cảnh khi nãy cô thử quần áo.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bộ Hành cong mày, "Đẹp chỗ nào?"

Cô nhớ ngày hôm đó anh nói ra bốn yêu cầu, "tự tin" và "độc lập" thì cô có thừa, hai cái sau "Thanh lịch" và "xinh đẹp" thì cô cảm thấy chính mình còn thiếu một chút.

Chu Mộ Tu nhìn cô chằm chằm.

Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mái tóc dài xoã tung vương vãi trên vai, da trắng môi đỏ, nhìn qua có sức sống hơn hôm trước nhiều.

Mà chiếc áo khoác màu xanh sẫm này càng tôn lên nước da trắng của cô, khí chất ngời ngời.

Trong lòng anh tự động xuất hiện bốn chữ: "Thanh lịch xinh đẹp."

Chỉ tiếc cho vẻ bề ngoài hoàn hảo, bên trong thối nát, anh cảm thấy có chút mất hứng, xoay người bỏ đi.

Bộ Hành phát hiện một tia ghét bỏ trong ánh mắt anh, cố ý hỏi anh: "Tiêu chuẩn của thanh lịch và xinh đẹp là gì? Tôi hỏi để còn biết đường phấn đấu."

Chu Mộ Tu hai tay chắp sau lưng, quay đầu nhếch miệng cười khẩy, "Cô bao nuôi tất cả mấy người rồi?"

Bộ Hành bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên bước tới, mắt nhìn về phía nụ cười mỉa mai kia, nhỏ giọng nói: "Anh là người cao giá nhất."

Chu Mộ Tu cười khàn hai tiếng, ánh mắt hiện lên sự tức giận. Chỉ cảm thấy người phụ nữ này không chỉ mặt dày vô sỉ, miệng lưỡi còn sắc bén, lại còn mang dáng vẻ thanh cao lạnh lùng.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, cất bước rời đi.

Bộ Hành nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, phụt cười ra tiếng, vui sướng cầm quần áo đến quầy tính tiền.

Lời của editor:

Mọi người có thấy anh nam chính dễ thương không =)))) Haha cười xỉu.

Hôm nay mình sẽ up cả chương 5 và 6 :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro