Chương 9 - Đợi tôi trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vợ chồng Hứa Hương Ngọc thấy tình hình không ổn, liền chật vật rời đi.

Chu Mộ Tu lấy một cái ghế ngồi bên cạnh giường Bộ Hành, lấy một quả quýt từ giỏ trái cây, lột hết vỏ đưa cho cô.

"Cảm ơn!" Bộ Hành giơ tay nhận lấy, nhìn anh thêm cái nữa, chân thành nói: "Hoa rất đẹp. Nhưng mà, anh thực sự là luật sư sao?"

Chu Mộ Tu nói: "Tôi biết một vị luật sư nổi tiếng, tôi sẽ bảo anh ta ngày mai liên hệ với cô."

Đây chính là điều mà cô cần, cô không từ chối, "Được, cảm ơn anh."

Bóc một múi quýt bỏ vào miệng, thật ngọt.

Cô nhẹ nhàng nuốt xuống, liếc anh một cái, "Anh tới đây thăm tôi ư?"

"Tiện đường. Một lúc nữa ra sân bay."

Giọng nói Chu Mộ Tu nhàn nhạt.

Thật ra, anh không kịp chuyến bay lúc 9 giờ, liền bảo trợ lý đổi sang chuyến bay lúc 10 rưỡi.

Hai người không nói gì nữa.

Không khí có chút xấu hổ, Bộ Hành chỉ vào giỏ hoa quả, "Quýt thật ngọt, anh có muốn ăn không?"

Chu Mộ Tu lấy khăn lau tay, nhìn vào mắt cô, nhu hoà nói, "Nếu không ngại thì có thể kể cho tôi nghe chuyện nhà cô."

Qua vài lần tiếp xúc, Bộ Hành có chút tin tưởng anh, huống chi vừa rồi anh giúp cô như vậy.

Cô trả lời, "Không ngại."

Cô ho nhẹ một tiếng, "Tôi sẽ kể về công ty nhà tôi..."

Thực ra ông bà của Bộ Hành cũng có chút tiền tiết kiệm.

Ông bà cô sống ở ngoại thành, có một vườn trái cây, tên là Nông Gia Nhạc.

Nhà họ Bộ có hai người con trai, sau khi hai người lập gia đình, Hứa Hương Ngọc luôn kích động Bộ Vũ Tây ra ở riêng.

Hai vợ chồng già bàn bạc với nhau, đứa lớn chăm chỉ chịu khó có thể chịu khổ, đứa nhỏ thì tương phản hoàn toàn, cuối cùng quyết định cho đứa lớn một trăm vạn để tự lực cánh sinh, giao vườn trái cây cho đứa nhỏ vừa làm vừa ăn.

Vì thế đứa lớn Bộ Vũ Đông cùng vợ là Chung Hiểu Linh cầm một trăm vạn mở công ty giày.

Bộ Vũ Tây không làm việc đàng hoàng, Hứa Hương Ngọc ngoài miệng lưỡi sắc bén cũng không có bản lĩnh gì, hai người nghĩ dù sao già rồi cũng có thể trông nom, rồi sống một cuộc sống an nhàn hạnh phúc.

Sau đó, hai nhà lần lượt sinh con, hai đứa trẻ hơn kém nhau chưa đầy một tuổi.

Chính là Bộ Hành và Bộ Uy.

Cha mẹ Bộ Hành dốc sức làm ăn, cha mẹ Bộ Uy ăn nhậu chơi bời, vì thế hai đứa nhỏ đều do ông bà nuôi dưỡng.

Nhà họ Bộ trọng nam khinh nữ, có thể thấy được Bộ Hành không được ông bà yêu thương, không ít lần bị Bộ Uy bắt nạt, cái gì cũng đều phải nhường cho hắn.

Cho nên thời thơ ấu của Bộ Hành có phần thiệt thòi cô đơn.

Công ty của Bộ Vũ Đông dần dần đi vào quỹ đạo, càng ngày càng phát triển.

Hứa Hương Ngọc lại bắt đầu khích chồng đến trước mặt cha mẹ, nói muốn vào công ty giúp anh chị.

Hai ông bà cũng thực sự lo lắng cho tương lai của đứa con trai miệng ăn núi lở, liền gọi vợ chồng đứa lớn vào nói chuyện.

Vợ chồng Bộ Vũ Đông biết rõ nếu để cho hai người kia vào công ty, chắn chắn sẽ thêm phiền, nhưng lại ngại cha mẹ thuyết phục, cuối cùng đồng ý chuyển 4% cổ phần công ty cho em trai, không phải làm gì, chờ cuối năm nhận tiền hoa hồng là được.

Vợ chồng Bộ Vũ Tây lúc này mới chịu thôi.

Tuy nói ông bà Bộ Hành nuông chiều con út, nhưng lại coi trọng con cả, tin tưởng tiền đồ của con lớn ngày càng mở rộng.

Lúc Bộ Hành sáu tuổi, bà cô bắt đầu giục mẹ cô sinh con trai.

Công ty ngày càng kiếm được nhiều tiền, Chung Hiểu Linh cũng thực sự có ý định sinh thêm một đứa con trai củng cố địa vị của mình, cao hứng đáp ứng lời bà.

Không phụ lòng mong đợi, năm tiếp theo Chung Hiểu Linh liền mang thai.

Ai ngờ, lúc thai được hai tháng liền bị Bộ Uy nghịch ngợm mà hại xảy thai.

Hứa Hương Ngọc dẫn Bộ Uy tới trước mặt Chung Hiểu Linh, làm bộ làm tịch lấy thước đánh hắn một hai cái, bị bà nội Bộ Hành xót cháu ngăn cản.

Bà nói, "Nó mới năm tuổi thì biết cái gì? Cũng do con không biết tránh đi, cái thai này không có duyên không giữ lại được, sau cố gắng mang thai là được!"

Chung Hiểu Linh nuốt giận vào lòng, hoài nghi Hứa Hương Ngọc xui con trai cố tình đụng phải cô. Sau đó Chung Hiểu Linh bổ dưỡng cơ thể, cũng hoài thai được hai lần, nhưng đều không quá ba tháng, bác sĩ nói do cô đã xảy thai một lần, lần sau có thai cũng không giữ lại được.

Đến khi Bộ Hành mười tuổi, Chung Hiểu Linh hoàn toàn hết hy vọng, tiếp tục toàn tâm toàn ý vào công ty.

Bà nội Bộ Hành bắt đầu bất mãn với con dâu cả, Hứa Hương Ngọc lại thường xuyên đến trước mặt bà nội nói chuyện lôi kéo, thuận tiện nói vài câu chị dâu thế nọ thế chai.

Một lần Bộ Hành cãi nhau với Bộ Uy, Bộ Uy đắc ý nói to: "Ông bà nội nói rồi, nếu bác gái không sinh được con trai, tất cả tài sản sẽ là của tao."

Công ty lúc này lợi nhuận đã đạt ngàn vạn một năm, quy mô từ mười mấy người đã mở rộng lên hơn ba trăm người.

Bộ Vũ Đông mua một căn biệt thự ở trung tâm, cả nhà dọn đến đó.

Hứa Hương Ngọc một năm chỉ được 4% tiền lãi, thực sự là ghen tị đỏ cả mắt.

Một hôm, bà ta chạy đến trước mặt Chung Hiểu Linh nói: "Chị à, em khuyên chị đừng mải mê mãi chuyện đến công ty, như vậy có lợi ích gì chứ? Vẫn là nên ở nhà chữa trị sinh con đi!"

Từ sau khi liên tục xảy thai, Chung Hiểu Linh đã đặt toàn tâm lên công việc và Bộ Hành. Bà nói, "Tôi có Bộ Hành rồi."

"Bộ Hành? Đó là con gái, dùng được gì chứ? Tương lai nó có thể kế thừa sản nghiệp như Bộ Uy hay sao? Ba mẹ có thể đồng ý sao?"

"Hành Hành của chúng tôi cũng không kém cánh đàn ông."

Chung Hiểu Linh nói vậy nhưng cũng không đủ tự tin.

"Ha ha, cũng chỉ là con nhà người khác! Đừng bảo em không giúp chị! Em nghe mẹ nói, muốn tìm người ngoài sinh con cho anh."

Cô đứng bên ngoài nghe lén, lúc ấy mới khoảng mười một tuổi, không biết rằng thím hai luôn tìm cách đối phó với mẹ mình, nào có lòng tốt nói cho mẹ cô chuyện này.

Sau này lớn lên một chút mới hiểu, thím hai là dựa vào chuyện mẹ cô không sinh được, sợ nếu sau này cha cô thực sự có con rơi bên ngoài, sau này Bộ Uy nhà bà ta đến canh cũng không có mà uống.

Quả nhiên, mẹ cô để bụng những lời này, đêm đó liền hỏi cha cô, cha cô không phủ nhận nhưng cũng đồng ý sẽ không đi tìm người khác.

Mẹ cô tin tưởng lời cha cô nói, lại sợ cha cô sẽ không chịu được lời cầu xin của ông bà mà tìm người sinh con bên ngoài.

Lần này bà hạ quyết tâm thụ tinh ống nghiệm, trăm ngàn cay đắng, đến ống nghiệm thứ tư cuối cùng cũng có thai, liền nằm trên giường đến tháng thứ năm mới được coi là chắc chắn.

Bà cô liền lập tức thay đổi thái độ, đối với con dâu cả càng thêm quan tâm, tự mình đưa con dâu đi kiểm tra, lại lén hỏi người quen biết, là con trai mới hài lòng.

Hứa Hương Ngọc trong lòng nóng như lửa đốt, bà ta vẫn nghĩ Chung Hiểu Linh sẽ không giữ được thai.

Bộ Hành lúc này đã mười sáu tuổi, tâm tình là có chút phức tạp, nhưng sau một hồi bối rối thì cô mừng cho mẹ, cuối cùng cũng đã được nhẹ lòng.

Chung Hiểu Linh vui mừng không thôi, bắt đầu chú ý đến con gái, kinh ngạc con gái đã lớn như vậy, dáng dấp gầy yếu kiệm lời. Trong lòng bà biết rằng mình đã không để ý đến con, trong lòng cảm thấy áy náy.

Hơn nữa sau này công ty vẫn là để lại cho các con, vì thế bà lén lấy danh nghĩa Bộ Hành mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, tính toán làm của hồi môn cho cô.

Trước ngày sinh mười ngày, Chung Hiểu Linh bắt đầu đau bụng.

Cha mẹ Bộ Hành bắt đầu sửa soạn đồ đạc. Chung Hiểu Linh vừa ra đến cửa liền gọi Bộ Hành, nói cho cô biết tài khoản riêng, căn phòng mới mua và mật khẩu đều nói cho cô.

Không ngờ, trên đường đến bệnh viện liền xảy ra tai nạn, Bộ Vũ Đông cùng mẹ cô ngồi ở ghế phụ đều tử vong, mẹ cô được đưa tới bệnh viện cấp cứu, cuối cùng cả người và đứa trẻ đều không cứu được.

Ông nội Bộ Hành sau một hồi đau khổ thì bắt đầu thu xếp chuyện công ty. Theo lẽ thường, Bộ Hành có thể kế thừa 48% cổ phần, nhưng trong tương lai cô phải gả ra ngoài, một nửa tài sản sẽ thuộc về nhà khác.

Hơn nữa vợ chồng Bộ Vũ Tây còn thêm mắm dặm muối, ông nội Bộ Hành quyết định huỷ bỏ quyền thừa kế của Bộ Hành, viết giấy cam kết ép cô ký, hồi đó cô còn nhỏ, lại nhút nhát hướng nội, không dám từ chối.

Bộ Hành cha mẹ đều mất, lại bị ba người bọn họ áp bức, nửa thật nửa giả ngây ngô né tránh qua ngày.

Cho đến khi ông ngoại cô sống ở thành phố khác trở về chịu tang, cô lén chạy đến trước mặt ông ngoại khóc lóc kể than, cầu ông ngoại cứu cô.

Ông ngoại vô cùng tức giận, chạy đến chất vấn ông nội Bộ Hành nửa ngày, mắng ông ta vô nhân tính, ông không chỉ xin lỗi con gái mình, còn xin lỗi Bộ Vũ Đông, lúc này mới giữ được 48% của Bộ Hành.

Hai năm sau, cuối cùng ông nội cô vẫn sợ công ty rơi vào tay người khác, liền đưa 48% của mình cho con út, vì thế Bộ Vũ Tây liền có 52% cổ phần, trở thành đại cổ đông, quản lý công ty.

Không lâu sau, ông nội cũng qua đời.

Ông ngoại của Bộ Hành từ Lâm Thành chuyển tới ở cùng cô đến tháng 10 cũng vì ốm bệnh mà mất.

Đây là chuyện xưa của cô.

Chu Mộ Tu nghe cô kể lại cũng không hề thấy cô đau khổ, nghĩ lại thì, chuyện cũng đã qua bảy tám năm.

Anh lại bóc một quả quýt đưa cho cô, Bộ Hành cầm lấy, bẻ một nửa ra chia cho anh.

Thực ra nhiều năm như vậy, Bộ Hành hiếm khi nhớ tới cha mẹ mình. Nhất là cha cô, thậm chí Bộ Hành còn không nhớ rõ ông nói với cô được mấy câu, chứ đừng nói đến những lần ông ôm cô, hai người hiếm khi gặp mặt.

Còn mẹ cô, thực sự có chút phức tạp, bởi vì cô với bà là vừa yêu vừa hận.

Có đôi khi cô tự hỏi phải chăng mình là người quá lạnh lùng, cũng có khi nửa đêm cô không biết tại sao mình lại khóc.

Bất kể như thế nào, cô đều cảm kích bọn họ, sau tất cả, bọn họ để lại cho cô rất nhiều tiền.

Ngoài căn biệt thự cô đang ở, còn có cửa hàng cùng cổ phần công ty, tài khoản ngân hàng của hai người còn sáu trăm vạn, tài khoản trước khi mẹ cô rời đi đã nói cho cô có năm trăm vạn, một giấy bất động sản đứng tên cô. Hiện giờ giá cả nhà ở trung tâm thành phố cũng đã tăng lên gấp mười lần, giá trị gần ba ngàn vạn.

Hơn nữa tiền tiết kiệm của ông ngoại cùng với ba dãy phòng ở Lâm Thành, cô có thể được coi là tiểu phú bà rồi, giá trị con người cũng gần trăm triệu.

Cả đời này cô không phải lo ăn lo mặc, thậm chí đã sớm lên kế hoạch cho tương lai bản thân mình.

Ngoài sự nghiệp, hai mươi tám tuổi cô sẽ tìm một người phù hợp để sinh con.

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn anh, " Nếu anh không muốn bị bao dưỡng, thì có thể xem xét việc bao nuôi tôi chứ?"

Chu Mộ Tu khó hiểu, "Vì sao nhất định phải là bao nuôi?"

Tại sao cô lại không nghĩ ra một từ ngữ bình thường để hình dung quan hệ nam nữ? Ví dụ như, tình yêu?

Bộ Hành cười, "Bởi vì.... không nói chuyện yêu đương, chỉ nói chuyện tiền bạc."

Chu Mộ Tu híp mắt, "Tại sao?"

"Đây chỉ là giao dịch, một trăm năm mươi vạn thực ra là tiền mua tinh trùng."

Chu Mộ Tu nhíu mày, suy đoán, "Mục đích của cô là sinh con?"

Bộ Hành gật đầu.

"Vậy tại sao cô không đến kho tinh trùng, căn bản không tới một trăm năm mươi vạn."

"Ở đó đều là tinh trùng của người xa lạ, không thể đảm bảo là tôi có muốn hay không. Hơn nữa, tôi không muốn làm thụ tinh ống nghiệm."

Mẹ cô làm thụ tinh ống nghiệm đến lần thứ tư mới thành công, toàn bộ quá trình cô cũng được tận mắt nhìn thấy ít nhiều, cho nên cô có chút bài xích ống nghiệm.

Hơn nữa, tuy rằng cô không có ý định kết hôn, nhưng cũng không bài xích đàn ông, có thể gặp được người đàn ông thuận mắt, cô vẫn muốn có thể nếm thử một chút cảm giác hoan ái nam nữ.

Ví dụ như anh.

Chu Mộ Tu tạm thời không muốn thảo luận với cô chuyện hại não này nữa, nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã gần đến giờ phải rời đi.

Anh hỏi, "Có muốn tôi gọi y tá cho cô không?"

"Không cần, tôi có thể tự chăm sóc bản thân."

"Cô chắc chắn?" Chu Mộ Tu nhìn cô.

"Đương nhiên."

Chu Mộ Tu đứng lên, "Nếu có chuyện gì... Cô có thể gọi điện cho tôi."

Bộ Hành gật đầu, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, "Chúng ta có thể làm hợp đồng."

"Hợp đồng gì?"

"Nếu tôi mang thai, chúng ta lập tức dừng quan hệ bao nuôi, hơn nữa cả đời sẽ không liên quan đến nhau, con tôi và anh sẽ không có quan hệ gì. Cho nên, anh không cần lo lắng phiền toái."

Thái dương của Chu Mộ Tu lại giật giật, "Xin lỗi, tôi không muốn. Mẹ của con trai tôi chỉ có thể là vợ của tôi."

Ẹc, vậy thôi, không nói nữa.

Bộ Hành cũng không ép buộc nữa, "Không sao, vốn dĩ đến năm hai mươi tám tuổi tôi mới tiến hành, chẳng qua là gặp anh trước tiên."

"Trước tiên cái gì?"

"Diện mạo và khí chất của anh đều là kiểu tôi thích, con tôi nếu có gen của anh nhất định sẽ rất tuyệt."

Chu Mộ Tu nghe được lời này khoé miệng co giật, "Nếu tôi không đồng ý, cô sẽ tìm người khác sao?"

"Phải." Bộ Hành thành thật trả lời, "Tìm được người xuất sắc như anh sợ rằng rất khó. Nhưng còn bốn năm nữa, tôi có thể từ từ tìm."

Chu Mộ Tu không biết nên vui vì được khen xuất sắc hay nên tức giận vì biết mình có thể bị thay thế bất cứ lúc nào, anh chỉ cảm thấy một cơn đè nén không biết trút giận vào đâu, liền đi thẳng ra ngoài cửa.

Bộ Hành trong lòng hụt hẫng, nhưng cũng biết mình đang làm khó người khác.

Chu Mộ Tu trong lòng bực bội, ra đến ngoài cửa rồi lại quay lại, giọng nói không kiên nhẫn, "Tôi đi công tác một tuần, chờ tôi trở lại."

Sau đó ném ánh mắt ghét bỏ về phía cô, đóng cửa rời đi.

Bộ Hành ngơ ngẩn, có chút không rõ ý anh là gì, đây rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý đây?

Lời của editor:

Nhìn anh Chu là chị Bộ muốn thử cảm giác hoan ái nam nữ a =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro