Chương 54: Cuối cùng cũng làm chuyện đó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Hạ Phong mặc toàn thân tây trang màu đen, cravat cẩn thận tỉ mỉ, tóc dùng keo xịt tóc chải ra về phía sau, vẻ mặt mỉm cười nhìn bọn họ.

Thời gian vài năm đại học kia đã rút đi vẻ mặt như trẻ con trên mặt anh ta, trước mắt, bộ dáng hai tay anh ta đan chéo ngồi ở trên ghế sofa chờ bọn họ, rốt cuộc có một chút cảm giác người thành công xã hội.

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt cười tít mắt hô một tiếng: "Anh Hạ Phong."

"Anh yêu nhất Tiểu Thỏ Thỏ, em rốt cục đến đây!!" Hạ Phong không mở miệng còn tốt, bộ dáng vẻ mặt đứng đắn, anh ta mới mở miệng nói năng ngọt xớt nháy mắt liền phá hình tượng người thành công của anh ta, "Mau mau, mau ngồi xuống."

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, lập tức anh ngồi xuống trên sofa đối diện.

" Thỏ Thỏ, đã lâu không gặp, em càng ngày càng đẹp a." Hạ Phong nhìn Bạch Tiểu Thỏ trước mắt, mặc dù vẫn là bộ dáng học sinh cao trung ngây ngô, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn kia đã dần dần rút đi vẻ mập mạp, mắt to trắng đen rõ ràng trên gương mặt lớn cỡ bàn tay, càng phát ra có vẻ linh động, dưới sống mũi xinh xắn là môi hồng nhuận giống như anh đào, ở dưới ánh đèn sáng bóng, làm cho người ta nhìn liền liền nhịn không được muốn âu yếm, còn có mái tóc đen nhánh kia buộc thành một cái đuôi ngựa thật dài ở phía sau đầu cô, cùng với động tác cô đi đường, mái tóc lay động trái phải, nhìn rất là đáng yêu, "Lúc nào em cảm thấy anh nước chanh không tốt, liền đến tìm anh Hạ Phong, anh tuyệt đối sẽ đối tốt với em cả đời!"

"Anh Hạ Phong, đã lâu không gặp, anh vẫn lại là không đứng đắn như vậy a...." Tiểu Thỏ vẻ mặt không biết nói gì nhìn Hạ Phong, nhiều năm qua như vậy, anh ta ngược lại tồn tại thần kỳ, cho dù Trình Chi Ngôn có còn ở đây hay không anh ta đều phải đùa giỡn mình vài câu.

Trình Chi Ngôn có lẽ sớm đã nghe chán những lời này của Hạ Phong, lỗ tai tự động lọc hết thanh âm của anh ta.

"Tiên sinh, xin hỏi các vị đủ người rồi sao?" Người phục vụ đứng ở bên cạnh cười tít mắt hướng tới bọn họ hỏi.

"Đủ, đủ, chọn món đi." Hạ Phong gật gật đầu lật chuyển menu trong tay, chỉ không quá một lát sau liền đã chọn vài món thức ăn.

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, ánh mắt nhìn một vòng trên thực đơn, sau đó cầm menu trong tay đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Em chọn trước đi."

"Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu, tiếp nhận menu chọn mấy thứ đồ ăn mình cùng Trình Chi Ngôn đều thích ăn.

Chờ người phục vụ cầm menu, Hạ Phong vẻ mặt thần bí hướng tới Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nói: "Các cậu biết không? Hiện tại tớ làm biên tập tại trang web, ông chủ chúng ta thưởng thức tớ rồi."

"Thật sự sao??" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt hướng tới Hạ Phong nhìn qua, sau đó môi mỏng khẽ mở thuận miệng nói: "Ông chủ các cậu là vị mỹ nữ a??"

" Đương nhiên không phải, nếu như ông chủ chúng ta là mỹ nữ thì tốt rồi, chỉ tiếc là chú trung niên a." Hạ Phong thở dài một hơi thật sâu, trong giọng nói tràn đầy đều là tiếc hận.

" Vậy ông chủ anh như thế nào thưởng thức anh rồi hả??" Tiểu Thỏ gương mặt anh tuấn Hạ Phong kia, vô cùng nể tình hỏi một câu.

"Ha ha, bởi vì anh viết được tin tức, lượng page view cùng lượng đọc đều hạng nhất trang web a!!" Hạ Phong vẻ mặt tự hào nhìn Tiểu Thỏ nói.

"Cậu hiện tại viết tin tức?" Trình Chi Ngôn nâng mắt nghi hoặc hỏi.

" Đúng nha!" Hạ Phong cười tít mắt móc điện thoại từ trong túi áo ra, cúi đầu ngón tay ấn vài cái trên màn hình điện thoại di động, sau đó vẻ mặt khoe khoang cầm di động trong tay đưa cho Trình Chi Ngôn nói: "Nhìn xem, ngày hôm qua anh mới viết tin tức mới, còn chưa đến hai mươi bốn giờ, lượng page view đã ba mươi nghìn, gấp ba những người khác!"

" Cái tin tức gì nha? ?" Tiểu Thỏ tiến đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, cúi đầu hướng tới màn hình điện thoại di động trong tay anh nhìn qua.

Trên màn hình điện thoại di động to như vậy, viết rõ ràng một hàng tiêu đề tin tức:

Cảnh sát đột kích kiểm tra khách sạn, một phòng nam nữ tổng cộng mười một người, mà lại mướn phòng làm chuyện đó?

Cái này...

Mặt Tiểu Thỏ lập tức liền đỏ, sẽ không là cái gì tin tức thiếu nhi không nên xem đi?

Được rồi... Mặc dù hiện tại cô đã không phải thiếu nhi rồi.. . .

Nhưng là...

Cảm thấy được có chút khó chịu...

"Tiểu Thỏ Thỏ, em mặt đỏ cái gì a? ?" Ngón tay thon dài trắng nõn của Hạ Phong nhặt một tách trà trên bàn lên, đặt bên miệng chuyển động hai vòng mà lại không có uống, anh ta hướng tới Tiểu Thỏ nhíu mày nói: "Mau nhìn xem anh viết như thế nào, cho anh cái đánh giá!"

". . ."

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Trình Chi Ngôn, đành phải kiên trì tiếp tục nhìn xuống.

Nhưng mà cô xem xong bài báo mới hiểu được thì ra cái gọi là tổng cộng nam nữ mười một người mà lại mướn phòng làm chuyện đó là chỉ trong thôn một nhà già trẻ mười một người, ở khách sạn mở phòng tắm rửa...

Ông chủ khách sạn bởi vì thấy căn phòng kia lập tức đi vào một người, sợ hãi là có người làm cái giao dịch gì đen tối, cho nên mới gọi điện thoại báo nguy...

Không biết vì sao Tiểu Thỏ xem xong bài báo vậy mà cảm thấy được một vạn (mười nghìn) con thần thú trong lòng mình lao nhanh qua.

Cô nhịn không được đưa tay tìm kiếm dưới màn hình, muốn nhìn một chút những cái bạn bè trên mạng này đều là đánh giá như thế nào, quả nhiên, tin tức phía dưới một kiểu bình luận đều là:

" Tiểu biên ngươi tới đây! Tôi bảo đảm không đánh chết ngươi!"

" Tiểu biên, viết tin tức phải thật, nghìn vạn lần không cần tiêu đề giả!"

" Tiểu biên, ngươi dám báo địa chỉ nhà ngươi sao, có tin ta dẫn người đi đánh ngươi hay không?"

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến xem xong bình luận, ngẩng đầu thấy Hạ Phong đôi mắt lấp lánh nhìn chính mình, "Như thế nào, anh viết thế nào?"

" Tin tức này sẽ không là anh bịa đi. . ." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, nhìn Hạ Phong không biết nói gì nói: "Thật sự có người làm như vậy sao??"

" Làm sao có thể là bịa, đây là thật sự a!" Hạ Phong vẻ mặt bị thương nhìn Tiểu Thỏ, đau lòng nói: "Đây chính là chính miệng một người bạn bè cảnh sát nói cho anh biết, chính là cậu ta mở a, cái khách sạn kia, thời gian phòng chỉ cần ba mươi đồng tiền một giờ, tấm ảnh bọn họ kia, tắm rửa một cái một người ít nhất cũng phải mười đồng tiền, em tính toán, mười một người phải một trăm mười, lần này xem như không phải giảm đi tám mươi đồng sao?"

" Vậy tiêu đề tin tức này cũng quá cái kia..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn tiêu đề to lớn kia, tâm nói anh đây là tiêu đề giả a, cố ý viết ám muội như thế, gạt người tiến vào xem, trách không được lượng page view tin tức của anh gấp ba người khác a. . .

" Đây em lại không hiểu." Hạ Phong vẻ mặt đắc ý cười hì hì nói: "Một việc giống nhau, anh viết ra liền có người xem, người khác viết ra liền không người xem, đây là vấn đề tài hoa cá nhân!"

"Hơn nữa." Hạ Phong bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng uống một ngụm trà trong chén, vẻ mặt nụ cười xấu xa tiếp tục nói: "Tiêu đề kia làm sao vậy a, chính mình tư tưởng không khỏe mạnh, mù quáng liên tưởng khắp nơi, có thể trách ai được, ha ha, Tiểu Thỏ Thỏ em nói phải hay không?"

"..."

Tiểu Thỏ nghĩ đến chính mình vừa rồi cũng muốn méo lệch, trong lúc này thậm chí có chút xấu hổ.

"Cậu vì sao sẽ trở về thành phố Z?" Trình Chi Ngôn cầm di động trong tay trả lại cho Hạ Phong, đôi mắt mang theo một tia nghi hoặc nhìn anh ta kỳ quái nói: "Lần trước thấy cậu không phải cậu nói cậu đã tìm công việc ở thành phố N sao?"

"Ha ha ha, đương nhiên là vì tớ yêu thương cậu rồi." Hạ Phong hướng tới Trình Chi Ngôn đá lông nheo nói: "Cậu ở đâu tơ liền ở đó, cậu xem nhiều năm cùng nhau học như vậy, chúng ta không phải đều đã ở một ngôi trường sao??"

"A...... Thật không." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, "Nhưng cậu không có ở Nam đại?"

"Ách... Cái kia không phải vì tớ thi không đậu sao..." Khóe miệng Hạ Phong giật giật, vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười nói: "Tớ Ta ngược lại cũng là muốn đi Nhất Trung làm thầy, nhưng mà hiệu trưởng không cần tớ a, hiệu trưởng nhìn thành tích các môn tớ trong lúc đại học, liền ghét bỏ tớ thật sâu, ông còn nói bộ dáng tớ quá đẹp trai, làm cho học sinh nữ không thể tập trung tinh lực nghiêm túc nghe giảng bài, chẳng lẽ giá trị nhan sắc tớ đã đẹp trai nghịch thiên như vậy rồi hả?"

"..."

Cậu suy nghĩ nhiều...

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên trán của mình chảy xuống một giọt mồ hôi.

" Sau này tớ trở về vừa cẩn thận nghĩ nghĩ, thực ra hiệu trưởng đây là biến đổi phương pháp từ chối tớ đi..." Hạ Phong bĩu môi nói: "Tiểu Thỏ Thỏ, em xem, bộ dáng anh nước chanh đẹp trai như vậy hiệu trưởng còn không phải hai lời chưa nói liền dùng cậu rồi hả?"

"A......" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn Hạ Phong, mỉm cười nói: "Hiệu trưởng nói bộ dáng tớ đẹp trai, vậy học sinh nữ chỉ cần vừa thấy mặt tớ sẽ có động lực học tập."

"..."

Không biết xấu hổ.

Tiểu Thỏ nhìn trên mặt Hạ Phong rõ ràng viết ba cái chữ to này, mà lại bộ dáng chết sống không dám nói ra.

"Đúng rồi, Tiểu Thỏ Thỏ, sau này tốt nghiệp đại học em muốn làm cái gì?" Hạ Phong cảm thấy được chính mình cùng Trình Chi Ngôn đối thoại trên cơ bản vĩnh viễn đều đã ở vào hoàn cảnh xấu, vì thế liền sáng suốt dời đi đề tài hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Em?" Tiểu Thỏ hơi run sợ một chút, sau đó lắc lắc đầu nói: "Em còn không có nghĩ xong."

"Ai nha, hảo đáng tiếc..." Hạ Phong bĩu môi, đang chuẩn bị tiếp tục nói chút gì, chuông điện thoại di động Tiểu Thỏ đột nhiên vang lên.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động của mình, phía trên biểu hiện một cái số điện thoại di động xa lạ, cô chần chờ một chút vẫn lại là đè xuống nút nghe, đưa điện thoại di động đặt đến bên tai nói khẽ: "Uy? Xin chào."

Trình Chi Ngôn và Hạ Phong nhất thời đều đã ngưng nói chuyện, hai ánh mắt nhìn chằm chằm cô.

"Xin hỏi cô là Bạch Tiểu Thỏ sao??" Từ điện thoại di động truyền ra thanh âm nam sinh dễ nghe.

"Uh'm, đúng vậy, xin hỏi cậu là ai?"

"Bạn học Bạch Tiểu Thỏ, tớ thích cậu." Thanh âm trong điện thoại mang theo mỉm cười cùng mười phần tự tin hướng tới cô lớn tiếng tuyên bố.

"Ách..." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt, "Cậu.... Là ai a??"

"Cậu sẽ biết tớ, chỉ là bây giờ đây còn là một bí mật."

Người bên kia điện thoại sau khi nói xong câu đó liền trực tiếp cúp điện thoại.

"..." Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn di động của mình.

"Người nào vậy?" Hạ Phong vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, mặc dù bọn họ ở trong phòng bao, tiếng không có ồn ào như bên ngoài nhưng mà bên trong phòng có tiếng nhạc chảy theo dòng cho nên bọn họ chỉ có thể nghe được Tiểu Thỏ đang nói cái gì, nhưng căn bản nghe không được người kia trong điện thoại đang nói cái gì.

"Em cũng không biết là ai...." Trong mắt Tiểu Thỏ vô tội nhìn Hạ Phong, thành thật trả lời.

" Vậy cậu ta tìm em làm gì?" Hạ Phong hướng tới cô hỏi tiếp.

"Ách..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh mình, sau đó kéo kéo môi, lúng túng nói: "Anh ta nói anh ta thích em..."

...

Hai người Hạ Phong cùng Trình Chi Ngôn nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.

"Phốc... Ha ha ha ha..." Vẫn là Hạ Phong nhịn không được bật cười trước, "Tiểu Thỏ, sau khi em lên trung học có phải nam sinh thổ lộ với em đều đã biến nhiều hay không a, trách không được anh nước chanh em chết sống phải muốn đi trường học các em làm giáo viên của em a, thì ra là vì gần gũi nhìn em a."

"..."

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta, ánh mắt lén lút liếc qua trên người Trình Chi Ngôn, sau đó đỏ mặt nói: "Đừng nói bừa."

"Thực không nói, Tiếu Hàm lúc đầu cùng lớp sơ trung, em còn nhớ rõ sao?" Hạ Phong vẻ mặt không sợ chết hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lúc trước là vì em cùng biểu diễn tiết mục cùng Tiếu Hàm người ta, cho nên Trình Chi Ngôn ghen tị, từ khi đó bắt đầu liền suy nghĩ vấn đề muốn đi Nhất Trung làm giáo viên, nếu không thì em cho là tư cách giáo viên của anh là từ trên trời rớt xuống a, kia chính là một năm người ta nghiêm túc thi ra đấy."Sao ngay cả anh ta cũng biết chuyện Tiếu Hàm a??

Tiểu Thỏ trong mắt xấu hổ nhìn Hạ Phong, sau này cô đã cố ý giữ một khoảng cách cùng Tiếu Hàm rồi...

"Chậc chậc, em có biết hay không, mỗi một lớp trọng điểm Nhất Trung đều có bốn người, nhóm người từ trường trung học phụ thuộc lên giống nhau đều trực tiếp phân tại lớp một và lớp hai, sau đó trường học huyện, thành phố khác thi, cũng sẽ bị phân tại lớp ba và lớp bốn, nghe nói Tiếu Hàm vốn là phân tại một lớp cùng em, bất quá em..."

"Cậu không nói lời nào không ai xem cậu như câm điếc."

Trình Chi Ngôn vẫn trầm mặc không nói gì, đột nhiên mở miệng, lạnh lùng bỏ lại một câu cho Hạ Phong.

Hạ Phong nháy mắt liền ngậm miệng lại, anh ta hướng tới Tiểu Thỏ nháy mắt ra hiệu cười cười, ngoan ngoãn cúi đầu ăn đồ ăn.

Tiếu Hàm... Vốn là cùng lớp với mình?

Tiểu Thỏ quay đầu đi, đôi mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại bộ dáng vẻ mặt cái gì đều không có xảy ra, vẻ mặt lạnh nhạt gắp một cái chân cua cà ri đặt trong chén Tiểu Thỏ nói: "Cho em."

"Anh nước chanh..." Cuối cùng Tiểu Thỏ mở miệng hướng tới anh hỏi: "Tiếu Hàm đi lớp hai là anh nhờ ba ba để cho hiệu trưởng phân như vậy sao??"

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, biểu tình trên mặt trong nháy mắt không được tự nhiên, lại vẫn là nhàn nhạt gật gật đầu.

" Vì sao phải làm như vậy a!?" Tiểu Thỏ vẻ mặt không thể tin được nhìn anh nói: "Vốn trường chúng cùng nhau lên, cơ bản đều là ở lớp một, anh làm gì để cậu ấy lẻ loi một mình ở lớp hai a?"

* Trình Chí Ngôn ghen!!!
Editor: Quỳnh Nguyễn

Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, cúi đầu hạ mắt nhìn Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Nếu không thì chẳng lẽ còn muốn sắp xếp cậu ta ngồi ở phía sau em? Biết rõ cậu ta có ý đồ với em, anh còn để cậu ta bên cạnh em, em cảm thấy chỉ số thông minh của anh không đủ dùng hay là tình thương không đủ dùng?"

"..." Tiểu Thỏ bị lời nói của anh làm nghẹn.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau rất lâu, Tiểu Thỏ mất hứng nói: "Cho dù nói như thế nào, anh làm ngươi như vậy đều là không đúng, bất luận cậu ấy có phải thật sự ta có ý đồ với em hay không, ít nhất anh nên là tin tưởng em, tin tưởng tình cảm của em với anh."

" Ngoại trừ tin tưởng tình cảm của em, anh cảm thấy loại bỏ tất cả vật cản càng tốt." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, gằn từng tiếng hướng tới cô nói.

"Anh..." Tiểu Thỏ nhất thời chán nản, "Anh chính là ỷ vào anh có năng lực, cho nên anh có thể làm Tiếu Hàm từ bên cạnh em ra xa, nhưng anh làm ngươi như vậy chính là rõ ràng không tin em! Hôm nay Đồng Đồng nói cô giáo Anh ngữ thích anh, còn để cho em cùng đi văn phòng anh giám sát anh, em còn nói chuyện vì anh, nói anh tuyệt đối sẽ không thích người khác, nhưng mà anh vậy mà không tin em..."

Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ hơi hơi đỏ lên, trầm mặc chốc lát, sau đó thản nhiên nói: "Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, người có năng lực tự nhiên có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn làm, anh biết em tin tưởng anh, nhưng mà nếu giờ phút này em có năng lực điều nhóm người cô giáo Anh ngữ đi mà nói, anh tin tưởng em cũng phải làm như vậy."

"Em mới sẽ không làm chuyện đê tiện như thế!!" Tiểu Thỏ lớn tiếng hướng tới Trình Chi Ngôn nói/

"..."

Trình Chi Ngôn cùng Hạ Phong lập tức trầm mặc.

Cả gian phòng nháy mắt an tĩnh dọa người, ngay cả tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạp kia giờ phút này nghe qua đều đã đặc biệt chói tai.

" Đê tiện?" Trình Chi Ngôn nhăn lông mi thanh tú, chậm rãi mở miệng, thanh âm cực thấp lặp lại cái từ Tiểu Thỏ vừa mới nói kia một lần.

"Em..." Tiểu Thỏ có chút không quá tự nhiên nhìn anh, vừa rồi cô cũng là nhất thời sốt ruột liền thốt ra cái từ kia.

"Anh đê tiện?" Trên mặt thanh tú của Trình Chi Ngôn vẻ mặt có chút khó coi hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"..."

Tiểu Thỏ cúi đầu, mặc dù biết chính mình vừa rồi nhất thời nóng vội nói sai từ rồi, nhưng mà muốn cô lập tức giải thích cùng Trình Chi Ngôn cô vẫn là làm không được.

" Ha ha ha... Cái kia, Tiểu Thỏ nhất định không phải cái ý tứ kia, em hẳn là nói sai rồi." Lúc này Hạ Phong vội vàng cười ha ha nói: "Trình Chi Ngôn, đừng nóng giận, đừng nóng giận, tới tới tới, chúng ta dùng bữa, dùng bữa."

"..."

"..."

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, nhưng mà cô vẫn cúi đầu, bộ dáng dường như không tính toán nói chuyện.

"Ai nha nha, bao nhiêu tuổi rồi a??" Hạ Phong thấy anh vẫn không nói lời nào như cũ, vội vàng tiếp tục làm sôi nổi không khí nói: "Trình Chi Ngôn cậu đã lớn như vậy, Tiểu Thỏ còn nhỏ, cậu nhường em ấy đi?"

"Cô ấy còn nhỏ?" Trình Chi Ngôn cười lạnh một tiếng nhìn Hạ Phong nói: "Cô từ nhà trẻ bắt đầu, tớ vẫn nhường cô ấy, hiện tại đều đã lớn như vậy, còn muốn tớ nhường như thế nào?"

Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, cúi đầu cầm lấy chiếc đũa ăn trong mâm, không nói.

"Cái này. . ."

Hạ Phong nhìn cái này lại nhìn cái kia, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải rồi.

Một bữa cơm, nửa trước ba người chuyện trò vui vẻ, nửa sau chính là trầm mặc, kéo dài trầm mặc.

Hạ Phong cảm thấy chính mình xấu hổ, nhưng vô luận anh ta hoà giải như thế nào hai người kia chính là không rên một tiếng.

Anh ta tự quyết định một hồi, dứt khoát cũng buông tha khuyên giải, cúi đầu yên lặng dùng bữa.

Sau khi bữa tối chấm dứt, Hạ Phong thanh toán, dựa theo quán tính lại cười hì hì hướng tới Tiểu Thỏ đùa giỡn nói: "Tiểu Thỏ Thỏ a, anh đưa em về nhà có được hay không?"

Thực ra anh ta chính là thuận miệng, tùy tiện hỏi, nhưng mà không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà thật sự ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhìn Trình Chi Ngôn một cái, gật gật đầu nghiêm túc nói: " Được, anh Hạ Phong, anh đưa em về đi."

Tươi cười trên mặt Hạ Phong lập tức liền cứng lại rồi.

Ngay tại trong nháy mắt Tiểu Thỏ gật đầu đồng ý đó, anh ta cơ hồ cũng có thể cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Trình Chi Ngôn, gần như muốn chọc thủng cả người anh ta.

"Khụ khụ, cái kia, Tiểu Thỏ...Em thật sự cùng anh đi?" Thanh âm Hạ Phong run run rẩy rẩy hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Hôm nay anh... Là anh đi xe tới đây a."

" Không có việc gì, chúng ta có thể cùng nhau ngồi xe công cộng đi." Tiểu Thỏ hướng tới Hạ Phong cười, cười không ngừng làm lòng anh ta nháy mắt run rẩy.

Hạ Phong vẻ mặt khóc không ra nước mắt hướng tới Trình Chi Ngôn cầu cứu.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn giống như cái gì đều không thấy, thản nhiên nói: "Nếu như vậy, tớ đi về trước đây."

Vừa dứt lời, anh đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác treo ở trên ghế, xoay người lập tức ra ngoài rồi.

"Ai ai. . . Trình Chi Ngôn, vợ cậu còn ở chỗ này a! !" Hạ Phong vội vàng lên tiếng muốn gọi anh.

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn dần dần đi xa, nhịn không được cắn cắn môi mình.

Cái gì... Anh nước chanh làm gì đột nhiên liền tức giận...

" Đi thôi, Tiểu Tổ Tông của anh..." Hạ Phong vẻ mặt cười khổ nhìn Tiểu Thỏ nói: "Hôm nay anh không đưa em về nhà an toàn, phỏng chừng anh liền không thấy được mặt trời buổi sáng ngày mai rồi."

" Nào có khoa trương như thế!" Tiểu Thỏ liếc Hạ Phong một cái, rầu rĩ nói.

" Nào có khoa trương, Trình Chi Ngôn nhà các em là người tính tình thật tốt vậy mà cũng sẽ tức giận lớn như vậy." Hạ Phong đi đến cửa phòng, vô cùng thân sĩ kéo cửa ra giúp Tiểu Thỏ nói: "Em a, cũng hơi chút thông cảm cậu ấy một chút."

". . ."

Tiểu Thỏ trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phong nói: "Chẳng lẽ là em sai rồi? Anh cảm thấy Tiếu Hàm có ý tứ với em chính là thật sự có ý tứ sao, Tiếu Hàm cho tới bây giờ đều không có thổ lộ với em hoặc là cái khác, cho tới nay cậu ấy đều là coi em như bạn bè đối đãi, em cũng là thật lòng coi cậu ấy là bạn bè, liền bởi vì cái dạng này anh liền muốn lợi dụng quan hệ đem người ta điều đi sao? ?"

"Chậc chậc, Tiểu Thỏ, nói không thể nói như vậy, cái gì bạn bè không bạn bè, giữa nam nữ nào có cái gì bạn bè thuần khiết a." Hạ Phong vẻ mặt không tán thành nhìn cô nói: "Đây đổi lại là anh, anh nhất định cũng đem tình địch chính mình khiến cho càng xa càng tốt a, để ở dưới mí mắt cho chính mình ấm ức làm gì."

"Không có bạn bè thuần khiết?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn anh ta.

"Đúng." Hạ Phong dùng lực gật gật đầu.

" Vậy hai ta a, hai ta cũng không tính bạn bè thuần khiết sao, hai ta ngay cả bạn bè cũng không tính sao?" Tiểu Thỏ cau mày vô cùng sắc bén hỏi vấn đề này.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Hạ Phong ngẩn ra, trên mặt biến đổi vài lần, lúc này mới toét miệng hướng tới Tiểu Thỏ cười ha ha nói: " Hai ta, đây không phải quan hệ anh em thuần khiết sao, hơn nữa, em là vợ bạn anh, không thể lừa gạt a!"

" Vậy anh còn mỗi ngày đùa giỡn em." Tiểu Thỏ nhìn anh ta, thanh âm rầu rĩ nói: "Anh thấy em đều đùa giỡn em? Miệng đều không có nói cái gì đứng đắn, anh mỗi ngày đều đùa giỡn em, anh đều có thể tiếp thụ, vì sao liền không có thể tiếp nhận em có một người bạn bè bình thường a? ?"

" Kia không giống nhau a." Hạ Phong thiếu chút nữa nhảy dựng lên hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Anh không phải là ngoài miệng diễn trò sao, trong lòng anh lại không có loại tư tưởng kia với em, Trình Chi Ngôn đương nhiên có thể tiếp thu anh, nếu anh mỗi ngày nghĩ biện pháp cướp em từ bên cạnh Trình Chi Ngôn, cậu ta liền giết anh, được chứ?"

". . ."

Tiểu Thỏ nghe Hạ Phong nói, nháy mắt cảm thấy có chút không biết nói gì.

"Ai, nói trắng ra là, thực ra chính là anh nước chanh có chút ghen, đàn ông sao, đối với phụ nữ mình thích nhất định là sẽ có vẻ để ý." Hạ Phong mang theo Tiểu Thỏ vừa hướng tới bên ngoài khách sạn đi vừa nói: "Em đừng nói cho anh, em cho tới bây giờ đều không có nếm qua dấm chua của Trình Chi Ngôn a!"

" Không có."

Tiểu Thỏ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, phát hiện chính mình thật đúng là không có nếm qua dấm chua, "Bởi vì em tin tưởng anh nước chanh a! !"

" Cái gì bởi vì em tin tưởng anh nước chanh? ?" Hạ Phong vẻ mặt khinh thường nói: "Đó là bởi vì Trình Chi Ngôn căn bản không cho em cơ hội ghen được chứ, cậu ấy thản nhiên dọn dẹp nữ sinh bên cạnh, em xem anh nước chanh có bạn nữ sao? Có hồng nhan tri kỷ sao?? Không có đi, em ngay cả cơ hội ghen đều không có, em đương nhiên không ăn giấm rồi."

"..."

Tiểu Thỏ cau mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói: "Nhưng mà em biết cô giáo Anh ngữ chúng em thích anh, em cũng không có ghen a."

" Chậc chậc..." Hạ Phong hướng tới Tiểu Thỏ khoát khoát tay nói: "Cô bé, em rốt cuộc vẫn lại là quá trẻ con, anh nước chanh bảo vệ em tốt quá, nếu như em không có ghen, hoặc là vì em yêu không đủ sâu, hoặc là vì em căn bản không có tận mắt nhìn thấy hình ảnh cho em ghen."

Yêu không đủ sâu??

Hình ảnh ghen?

Tiểu Thỏ cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy hai thứ này đều chẳng quan hệ với cô.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Hạ Phong đưa tay vỗ vỗ đầu nói: "Đi thôi, anh đưa em về nhà, sau khi trở về nói lời xin lỗi với anh nước chanh, lại không có việc lớn gì, hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa a!"

" Vì sao muốn em xin lỗi a, em lại không có làm sai cái gì." Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn bực nhìn Hạ Phong: "Chuyện điều Tiếu Hàm đi lớp khác vốn là anh không đúng!"

"Ai. . ."

Hạ Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Thôi, thôi, tình cảm hai người anh mù quáng tham gia cái gì a. . .

Ý nghĩ của đứa nhỏ chính là quá mức khờ dại, chờ cô trưởng thành thì tốt rồi.

Nhưng mà một người từ nhỏ đến lớn đều được bảo vệ cực kỳ tốt, rốt cuộc làm sao mới có thể lớn lên a? ?

Hạ Phong vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ, hàng này tình cảm thật sự là một đường quá mức xuôi gió xuôi nước rồi.... Có đôi khi cũng nên xuất hiện chút suy sụp nhỏ, làm cho cô hiểu rõ tầm quan trọng của Trình Chi Ngôn với cô.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Hạ Phong đem Tiểu Thỏ an toàn đưa đến cửa nhà liền rời đi.

Tiểu Thỏ đứng ở cửa lớn nhà mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tối như mực, thở dài một hơi, hôm nay mẹ lại đi trực ban rồi.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Trình Chi Ngôn, cũng là một mảnh tối đen, chẳng lẽ.... Anh nước chanh còn chưa có trở lại sao? ?

Cô cùng Hạ Phong là ngồi xe công cộng trở về, dựa theo nguyên tắc mà nói, Trình Chi Ngôn lái xe sẽ phải về nhà trước so với bọn họ mới đúng a. . .

Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn cửa sổ nhà anh một hồi, sau đó lại thở dài một hơi lấy ra cái chìa khóa từ trong túi áo về nhà.

Vào phòng, Tiểu Thỏ cầm cái chìa khóa thuận tay đặt trên tủ giầy, mở đèn, lại mở ti vi, tùy tiện mở một kênh, lúc trên ti vi tiếng người ồn ào trút xuống cả căn phòng rốt cục có vẻ không phải im lặng như vậy.

Nhìn thời gian còn sớm cô lập tức đi túm một tấm khăn tắm trên ban công, tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Tắm rửa xong ra ngoài, Tiểu Thỏ theo thói quen cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, phía trên không có cuộc gọi, một tin nhắn chưa đọc đều không có.

Không biết vì sao cô liền cảm thấy trong lòng có loại cảm giác vắng vẻ.

Lau khô đầu lại mặc áo ngủ xong, Tiểu Thỏ do dự một chút, cuối cùng đi đến trên ban công, hướng tới phòng Trình Chi Ngôn cách vách nhìn thoáng qua, phòng của anh vẫn tối như mực như cũ, rõ ràng anh còn chưa trở về.

Sao lại thế này. . .

Anh nước chanh rốt cuộc đi nơi nào rồi hả ? ?

Cô có nên gọi điện thoại hỏi một câu hay không a?

Tiểu Thỏ nắm lấy di động trong tay, mất mát trong lòng giống như cỏ hoang lan tràn không giới hạn.

Vẫn là... Thôi đi...

Tiểu Thỏ nhớ tới lúc ăn cơm tối, vẻ mặt Trình Chi Ngôn trầm mặc lại lạnh lùng, cuối cùng buông tha ý niệm này.

Thời gian còn sớm không bằng liền xem tivi giết thời gian đi. . .

Tiểu Thỏ nghĩ như vậy dứt khoát liền lên giường, dựa ở trên đầu giường bắt đầu xem tiết mục giải trí trên tivi.

Đêm dần dần sâu, Tiểu Thỏ nắm lấy di động trong tay, vừa không tập trung xem ti vi vừa theo dõi động tĩnh trên di động.

Từ lúc cô bắt đầu xem tivi đến bây giờ điện thoại di động tổng cộng chấn động bốn hồi, nhưng mà mỗi lần cô cầm lấy điện thoại di động xem lại phát hiện tin nhắn không phải 10086 nhắc nhở chính là quảng cáo không hiểu ra sao.

Anh nước chanh cho tới bây giờ đều không có liên lạc cô. . .

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng bất an.

Vừa rồi bộ dáng anh nước chanh giống như tâm tình thật không tốt, không biết lúc anh lái xe có thất thần hay không.... Đụng phải cái gì a. . . Hoặc là anh một mình ở trong cửa hàng bóp tiền bị trộm rồi hả ? ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Thỏ dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, lại chân không chạy đến trên ban công hướng tới phòng Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Nhưng mà bây giờ cô vừa mới đẩy mở cửa sổ, trong phòng Trình Chi Ngôn tối như mực cách vách kia lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tiểu Thỏ sợ tới mức trong lòng hồi hộp một phen, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nương ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ cùng ngọn đèn trong phòng rỉ ra, Tiểu Thỏ rốt cục thấy rõ ràng bóng người bỗng dưng xuất hiện kia thực ra là Trình Chi Ngôn.

" Chanh. . Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ cúi đầu hô một tiếng.

Anh ở nhà? ? Là vừa vặn về đến nhà hay là đều ở nhà, lại không có mở đèn a? ?

Ngay tại lúc trong đầu cô nhớ lại mấy vấn đề loạn thất bát tao này....

Editor: Quỳnh Nguyễn

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

? ?

Tiểu Thỏ cảm thấy.... Anh nước chanh giống như có phần không quá đúng lắm? ?

Nhưng mà không đợi cô mở miệng hỏi, Trình Chi Ngôn đã yên lặng leo lên ban công đứng ở trước cô.

Khoảng cách gần như vậy, mùi trong veo mà lạnh lùng riêng biệt trên người anh kia nháy mắt liền bao vây cô trong đó.... Dường như còn lẫn lộn mùi rượu nồng đậm? ?

Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi Trình Chi Ngôn có phải uống rượu hay không, anh vậy mà đã vươn ra một bàn tay thon dài bất ngờ bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô hướng tới phương hướng chính mình.

Tiểu Thỏ lảo đảo một cái không có đứng vững cả người liền hướng tới trong ngực Trình Chi Ngôn ngã tới.

Một bàn tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, một cánh tay kia nắm chiếc cằm thon, lập tức cúi người hôn lên môi hồng nhuận.

"Ưm. . . Nước chanh. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ còn chưa hô ra khỏi miệng liền đã bị anh ngăn ở trong miệng.

Lưỡi trắng mịn của anh cạy mở răng của cô, đầu lưỡi tìm đến đầu lưỡi mềm mại của cô, hung hăng mang theo một tia ý tứ trừng phạt.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy một trận trời đất ngả nghiêng, một cỗ vị rượu nồng đậm nháy mắt liền từ trong miệng cô lan tràn.

Anh. . . Uống rượu rồi hả ? ?

Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn khuôn mặt thanh tú đẹp trai Trình Chi Ngôn.

Trên mặt của anh cũng không có vẻ mặt đặc biệt gì, thậm chí có thể nói vẻ mặt của anh là trong veo mà lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc.

Đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm kia giống như một cái đầm nước suối sâu không thấy đáy, yên lặng nhìn chăm chú vào cô.

Ánh mắt hai người bọn họ liền thẳng tắp nhìn đối phương như vậy, nhưng mà quấn cùng một chỗ.

Tiểu Thỏ dần dần cảm thấy trên người có chút nóng lên, mặt cũng không tự chủ được đỏ, cuối cùng, cô bại trận trong ánh mắt Trình Chi Ngôn, yên lặng nhắm hai mắt lại.

Nụ hôn của anh hoàn toàn khác trước kia.

Càng thêm dùng lực, càng cường thế, cũng càng làm cô không được phép từ chối.

Trái tim Tiểu Thỏ ở trong lồng ngực phù phù nhảy, tốc độ nhanh gần như sắp từ trong cổ họng bung ra.

Một bàn tay Trình Chi Ngôn ôm eo của cô, khiến cho thân thể của cô dán chặt anh, mà một cánh tay kia của anh chế trụ sau đầu cô, tư thế như vậy làm cho cô trong lòng anh, dưới môi anh căn bản không thể nhúc nhích.

Tiểu Thỏ cảm thấy trước mắt mình có một chút hoa mắt chóng mặt.

Hô hấp của anh cũng mang theo một chút vị rượu nồng đậm ấm áp phun trên gương mặt cô, thậm chí bởi vì anh đang hôn môi cô, cô cũng có thể cảm giác được mũi thẳng thắn của anh đang ở trên mặt mình.

Tiểu Thỏ không biết anh uống vào bao nhiêu rượu, cũng không biết tửu lượng anh nước chanh rốt cuộc là bao nhiêu, có uống rượu hay không.

Cô chỉ biết là bản thân bị anh quyết đoán cường thế dây dưa, gần như cơ hội để cho cô thở dốc một chút, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, đành phải bị ép quấn quít cùng anh.

Tiểu Thỏ liền ngửa đầu đứng ở trên sân thượng như vậy, tay nhỏ mảnh khảnh cũng dần dần vốn để ở ngực của anh chuyển biến thành vòng cổ của anh.

Một cái nụ hôn nhiệt liệt như vậy không biết giằng co bao lâu, mãi đến khi Tiểu Thỏ cảm thấy cánh môi mình có một chút đau Trình Chi Ngôn mới chậm rãi dời lên mặt.

* Cảm giác thật xa lạ!!

Editor: Quỳnh Nguyễn

Đôi mắt thâm thúy đen tuyền liền nhìn thẳng tắp nhìn cô như vậy, thấy anh trái tim cô lại đập mạnh.

" Anh nước chanh...A---!" Tiểu Thỏ mới vừa định mở miệng gọi anh liền nhịn không được kêu sợ hãi một tiếng, cô chỉ cảm thấy dưới chân mình nhẹ một cái, cả người bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp khiêng trở về trong phòng ngủ của cô.

Trình Chi Ngôn ôm eo của cô, bế cô đến trên giường, sau đó xoay người một cái liền đè cả người cô ở dưới thân anh.

Tiểu Thỏ có chút run sợ nhìn anh.

Đôi mắt anh sâu thẳm, khoảng cách bất quá ngắn ngủn mười centimeter, lại giống như là hắc động giữa vũ trụ sâu không lường được, hấp dẫn ánh mắt của cô.

Tiểu Thỏ nhịn không được dùng lực nuốt nước miếng một phen, cảm thấy tối hôm nay Trình Chi Ngôn vô cùng không giống bình thường.

Hai tay của cô bị anh chế trụ, hơn nữa anh vẫn không nhúc nhích đè nặng cô, chỉ là cằm hình dáng rõ ràng hơi hơi dương lên cũng không nói một câu.

Tình hình như vậy, không hiểu làm cho cô có một loại cảm giác yên tĩnh trước cơn bão.

" Anh nước chanh...Anh... Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ thật cẩn thận, thanh âm cúi đầu hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

Ai ngờ vào lúc này trên xương quai xanh của cô bỗng nhiên truyền đến một trận cảm giác ấm áp tê dại.

Lọn tóc của anh đã xẹt qua gương mặt cô, nhẹ nhàng cọ xát cằm của cô, hạ xuống cái hôn.

Tiểu Thỏ hơi hơi run lên, theo bản năng cúi đầu nhìn anh.

Hô hấp nóng bỏng của anh phun ở trên làn da của cô, thân thể anh ấm áp vẫn che ở trên thân thể cô như cũ, lại giống như là một con sư tử chờ cơ hội khống chế con mồi trong phạm vi chính mình.

Tay anh thon dài đã lặng yên dò xét hướng vạt áo áo ngủ của cô, sau đó xốc lên một góc, ngón tay hơi chút mang theo một chút cảm giác mát, dọc theo đường cong bụng mềm mại, hướng tới phía trên cố định hoạt động.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, giống như có một đạo điện lưu dọc theo làn da bụng chậm rãi hướng về phía trước.

Cảm giác tốt đẹp kia làm cho anh nhịn không được cúi đầu phát ra một tiếng than nhẹ, nhưng mà than nhẹ như vậy từ trong tiếng nói ra lại càng như là sư tử gầm nhẹ trước khi hưởng thụ con mồi.

Tại lúc Tiểu Thỏ phản kháng, một cánh tay kia không rảnh đã lưu loát cởi nút thắt áo ngủ cô ra.

Thân thể cô gái đẹp mà trắng tinh cứ như vậy bỗng dưng lộ ra trong không khí ban đêm đầu thu hơi lạnh.

Cả người Tiểu Thỏ đều đã cứng lại rồi, cô theo bản năng muốn đưa tay đi che cảnh tượng trước ngực mình, hai tay sau một giây lại bị anh đè lại.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn sâu thẳm giờ phút này giống như mực, căn bản không cách nào phân biệt vẻ mặt.

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng.

" Anh nước chanh..." Thanh âm cô run rẩy nhẹ nhàng hô một tiếng.

Từ tối hôm nay anh xuất hiện ở trên sân thượng cho tới bây giờ anh ngay cả một câu đều không có nói qua.

Trình Chi Ngôn trầm mặc như vậy, Trình Chi Ngôn nhiệt liệt như vậy, vậy mà làm cho cô cảm thấy thật xa lạ.

Nhưng mà một tiếng kêu to trầm thấp kia lại giống như là tín hiệu con mồi sắp chạy trốn, động tác Trình Chi Ngôn hơi dừng một chút liền trực tiếp cúi người, cánh môi mỏng hôn lên da thịt ngực trắng noãn của cô.

"Ưm. . ."

Trong nháy mắt đó, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy máu toàn thân giống như trong khoảnh khắc liền hướng đến đầu đỉnh.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Có một loại xa lạ, buồn bực, cảm giác tê dại từ ngực của cô nhanh chóng cuốn sạch toàn thân, cảm giác giống như sâu trong linh hồn của cô như vậy làm cô im lặng run rẩy.

Cô chưa từng có bị Trình Chi Ngôn đối đãi như vậy...

Ngày trước những cái hôn môi, anh đều hết sức kiên nhẫn cùng ôn nhu, mặc dù có đôi khi thâm sâu cũng chỉ là có điểm dừng, tối đa lưu lại một hôn ngân nông nông sâu sâu chỗ cổ của cô, hơn nữa cái lúc kia cô còn nhỏ, vừa mới hở bộ phận ngực ra liền giống như đường cái bằng phẳng nhìn không ra gò đất nhỏ, quả thực làm cho Trình Chi Ngôn không hạ thủ được.

Nhưng mà trước mắt, cô gái mười lăm tuổi liền giống như nụ hoa hé nở, gò đất nhỏ cũng đã trưởng thành đỉnh núi cao ngất, cho tới bây giờ cô cũng không biết lúc da thịt ngực bị đụng chạm đến vậy mà lại có cảm giác khó nói lên lời như vậy.

Trình Chi Ngôn vẫn đè trên thân thể cô như cũ, một bàn tay thon dài, một giây sau anh đã cúi đầu.

"Đừng..." Tiểu Thỏ vừa mới kháng nghị liền nháy mắt chuyển biến thành thở dốc trầm thấp.

Mũi chân thẳng băng của cô bị hai tay anh chế trụ đặt ở gối đầu đầu giường, thân thể không thể khống chế nhẹ nhàng run rẩy.

Cảm giác quá mức xa lạ như vậy cô hoàn toàn là theo bản năng dựa vào phản ứng bản năng thân thể.

Trình Chi Ngôn trầm mặc, thậm chí là có chút mê muội hôn môi cô.

Thân thể vừa mới tắm rửa còn có mùi sữa tắm nước dừa nhàn nhạt, đó là mùi từ trước đến nay anh quen thuộc.

Thực ra buổi tối anh uống vào hai ba chén rượu đỏ, lấy tửu lượng của anh là không đến mức say quá đi, chỉ là rượu đỏ tác dụng chậm làm cho đầu của anh có một chút hoa mắt chóng mặt, mà cảm xúc da thịt mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay kia lại ở trong phút chốc liền đánh mất tất cả lý trí của anh.Anh đối với cô, đã đợi rất nhiều năm, cũng nhẫn nại rất nhiều năm, khi anh cảm giác được thân thể non nớt của cô hơi hơi run rẩy trong lòng bàn tay anh, trong lòng anh vậy mà dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Cái loại cảm giác này thúc đẩy anh càng muốn thêm, lại nhiều một chút...

"Anh nước chanh..." Trong thanh âm Tiểu Thỏ mang theo một chút nhàn nhạt khóc nức nở.

Dù sao vẫn chỉ là cô gái mười lăm tuổi, đối mặt tình huống như vậy vẫn lại là khó tránh khỏi sẽ không biết làm sao.

Bàn tay to Trình Chi Ngôn che ở trước ngực mềm mại của cô, lúc nghe thanh âm của cô hơi hơi dừng một chút, nhưng là ngược lại dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô chậm rãi dời xuống dưới.

Khi ngón tay thon dài đã ôm lấy quần ngủ của cô, chỉ cần nhẹ nhàng kéo liền có thể túm xuống.

Thanh âm Tiểu Thỏ mang theo khóc nức nở truyền vào lỗ tai của anh: "Đừng... Đừng như vậy..."

Cô là từ trên tiểu thuyết nhìn rất nhiều tri thức cùng miêu tả ở phương diện này, cô cũng làm tính toán tốt, tương lai một ngày kia sẽ đem chính mình giao cho Trình Chi Ngôn hoàn toàn, nhưng mà ̣trước mắt khi anh không nói được một lời sắc mặt lạnh lùng hôn cô, cô trừ bỏ run rẩy trong lòng còn dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.

Không phải như thế.

Cô cùng Trình Chi Ngôn không phải là như vậy.

Động tác Trình Chi Ngôn nháy mắt dừng lại, anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo mà lạnh lùng hướng tới trên mặt của cô nhìn lại.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn kia sớm đã là hoa lê đẫm mưa.

Mắt to trắng đen rõ ràng đang chứa đầy nước mắt, trong mắt hoảng sợ nhìn anh.

Sợ hãi??

Động tác trên tay Trình Chi Ngôn nháy mắt liền dừng lại.

Là anh làm cho cô cảm giác được sợ hãi sao...

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ quần áo lộn xộn, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn nhàn nhạt đỏ ửng, ngực phấn nộn có hôn ngân xanh tím khắp nơi.

Cho tới nay cô gái anh nghiêm túc đối đãi, cẩn thận trân quý, nâng niu trong lòng bàn tay che chở lớn lên kia lại bị anh đối đãi thô bạo như vậy.

Cho dù trong lòng tức giận cô không hiểu chuyện, cũng không đến mức này...

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó đưa tay túm chăn trên giường cô qua, đắp kín cho cô, tiếp theo không nói được một lời xoay người xuống giường, yên lặng đi ra cửa ban công lại đi trở về.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy áp lực trên thân mình đột nhiên biến mất, căng thẳng trong lòng kia một hơi buông xuống, nước mắt liền dừng không được chảy ra.

Tay cô cầm lấy cổ áo ngủ chính mình, cánh tay chống đỡ nhìn thoáng qua ban công.

Bóng dáng Trình Chi Ngôn sớm đã biến mất ở trong một mảnh hắc ám kia.

Cho nên... Anh liền không nói được một lời đến đây như vậy, không nói được một lời hôn cô, sau đó lại không nói được một lời rời đi?

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng mình loạn loạn, hình ảnh trên ti vi còn đang lóe sáng, nhưng mà thanh âm lại sớm đã biến mất, có lẽ là vì lúc vừa rồi cô ngã xuống không cẩn thận đè đến cái nút khống chế thanh âm trên điều khiển từ xa...

Trong phòng to như vậy bỗng nhiên yên lặng làm cho cô có chút hoảng hốt.Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, lại cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, tắt đèn, ở trong một vùng tối đen một lần nữa nằm lại trên giường mình, trợn to mắt nhìn trần nhà đen như mực.

Trên da thịt cô còn lưu lại nhiệt độ đầu ngón tay anh.

Tiểu Thỏ chuyển người lại ôm chăn, cảm giác khác thường trong thân thể kia làm cho cô như thế nào cũng ngủ không được.

Lăn qua lộn lại như vậy gần một giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ.

Cả một đêm trong mộng kia, đôi má Trình Chi Ngôn lạnh lùng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, trầm mặc hôn môi luân phiên không ngừng xuất hiện, mãi đến lúc đồng hồ báo thức vang buổi sáng, Tiểu Thỏ mờ mờ ảo ảo mở to mắt.

Trên thân thể có một loại mỏi mệt nói không nên lời, thật giống như là từ trong vũng bùn vùng vẫy một đêm mới bò ra.

Cô híp mắt, đợi cho đầu óc tỉnh táo một chút, lúc này mới quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Giữa khe hở bức màn để lộ ra một mảnh ánh sáng chói mắt, mặt trời sáng sớm sớm đã từ từ dâng lên.

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đây mới là ngày thứ ba Trình Chi Ngôn làm chủ nhiệm lớp mình...

Vì sao cô cũng đã bắt đầu cảm thấy ngày càng thêm khó khăn so với yêu đất khách rồi...

Lúc trong đầu cô miên man suy nghĩ, trên ban công truyền đến một trận tiếng vang rất nhỏ.

Tiểu Thỏ theo bản năng ngẩng đầu hướng tới cửa ban công nhìn qua.

Một bóng dáng mảnh khảnh mà cao to đang đẩy cửa vào, trên gương mặt vẫn trong veo mà lạnh lùng như cũ, một chút biểu tình đều không có.

Chẳng qua phía dưới hốc mắt anh hai nơi xanh đen, hiển lộ rõ ràng anh dường như cũng là một đêm không có ngủ.

Tiểu Thỏ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của anh chậm rãi đi đến trước giường mình, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, mà lại không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro