Chương 55: Quan hệ không bìnhthường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ liền ở trong tiếng thán phục nhiều như vậy bạn học nhiều như vậy tựa đầu vùi vào trong ngực Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn ôm, không nói gì, một đường hướng tới phương hướng phòng y tế đi đến.

Đẩy cửa phòng y tế ra, bên trong một bóng người đều không có, có thể giáo viên chăm sóc sức khoẻ cũng đi sân thể dục xem hạng mục trận đấu đại hội thể dục thể thao rồi.

Lông mày Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, ánh mắt của anh nhìn một vòng bên trong phòng y tế, sau đó đặt Tiểu Thỏ ở trên chiếc gường bệnh gần cửa sổ kia.

" Ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích, anh đi lấy thuốc." Trình Chi Ngôn cúi đầu kiểm tra miệng vết thương trên đầu gối Tiểu Thỏ một chút, thanh âm trong veo mà lạnh lùng hướng tới cô nói.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, gật gật đầu.

Đây là. . .

Nhiều ngày tới nay như vậy, đây là câu nói đầu tiên anh nước chanh nói với cô??

Cô cắn môi mình nhìn bóng dáng Trình Chi Ngôn gầy cao ngất đứng ở trước quầy thuốc phòng y tế, đầu của anh hơi hơi giương cao, ánh mắt chuyên chú nhìn thuốc bên trong, cẩn thận nghiên cứu nên lấy cái gì ra.

Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều từ cửa sổ kính phòng y tế chiếu rọi tiến vào, chiếu trên mặt đất một tầng ánh sáng, mà hình dáng anh rõ ràng quay mặt bên trong ánh mặt trời, có vẻ đặc biệt đẹp.

Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm anh một hồi, mãi đến lúc anh đưa tay cầm một lọ nước thuốc tới, lúc này mới cuống quít tựa đầu thấp xuống.

Bóng dáng mặc quần áo thể thao màu đen hướng tới phương hướng cô chậm rãi đi tới.

Phòng y tế yên lặng, Tiểu Thỏ chỉ nghe tiếng trái tim mình đập nhanh chóng.

Cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì a. . .

Cô cùng anh nước chanh cũng không phải lần đầu tiên một chỗ.

Mắt thấy Trình Chi Ngôn sắp đi đến trước mặt cô, cửa phòng y tế lại "Két..." một tiếng bị đẩy ra.

"Trình Chi Ngôn, nghe nói học sinh lớp các cậu bị thương a? ?" Một đạo thanh âm rõ ràng và dịu dàng từ nơi cửa truyền tới.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới cửa nhìn qua, thầy giáo chăm sóc sức khoẻ mặc áo dài trắng đang cười tít mắt đi đến.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn anh ta một cái, sau đó hướng tới anh ta giơ giơ nước thuốc trong tay mình lên nói: "Tôi đã tìm dung dịch ô-xy già ra, định xử lý miệng vết thương cho cô ấy một chút.

"A.... . ." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, khom lưng nhìn thoáng qua miệng vết thương trên chân cô, sau đó chậc chậc nói: "Cô gái nhỏ ngã không nhẹ a, đây rất nhiều khí lực mới có thể ngã thành như vậy a. . ."

Trình Chi Ngôn nhìn anh ta một cái, không có nói tiếp, chỉ là kéo một cái ghế từ bên cạnh tới đây, ngồi ở bên giường bệnh của cô, sau đó vỗ vỗ chân mình nói: "Đem chân của em đặt lên."

Gì! ?

Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, theo bản năng ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua.

Đôi mắt đen tuyền thâm thúy nhìn thẳng cô.

Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua thầy giáo chăm sóc sức khoẻ, phát hiện anh ta đang dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ.

Này này này....

Giữa ban ngày ban mặt, còn có thầy giáo khác ở đây...

Một cô gái đặt chân đến chân của anh, tuy nói là bôi thuốc, nhưng vì sao cảm thấy có chút không được tự nhiên a.......

Bên trong phòng y tế đột nhiên có một loại không khí trầm mặc cực kỳ xấu hổ vờn quanh bốn phía.

Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ nhíu mày nói: "Còn thất thần làm gì, lui người tới đây..."

"Chậc chậc, Trình Chi Ngôn, cậu không chuyên nghiệp a." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ rốt cục đúng lúc mở miệng nói: "Nào có người xử lý miệng vết thương cho học sinh như vậy."

"Cậu nên là đem ghế để phía trước học sinh, để cho học sinh đặt chân ở trên ghế, sau đó cậu đứng ở bên cạnh bôi thuốc cho cô ấy a." Giáo viên chăm sóc sức khoẻ vẻ mặt nhìn không được đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn nói: "Coi như quên đi, vẫn là tôi đến đây đi."

"Không cần." Trình Chi Ngôn liếc giáo viên chăm sóc sức khoẻ một cái, thanh âm lành lạnh hướng tới anh ta nói: "Cậu đi lấy chút bông băng tới đây cho tôi là được."

"A......" Giáo viên chăm sóc sức khoẻ phẫn nộ xoay người, đi lấy bông băng trong ngăn tủ.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, trầm mặc chốc lát, sau đó trực tiếp đưa tay bắt lấy mắt cá chân của cô, cầm hai cái đùi của cô đặt ở trên chân mình.

Quần màu đen của anh cùng cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn cặp kia nhất thời hình thành màu sắc đối lập.

Giáo viên chăm sóc sức khoẻ lấy bông băng xoay người lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Xuyên qua giữa ánh nắng, cô gái trẻ xinh đẹp đáng yêu sắc mặt khẽ biến thành màu đỏ ngồi ở trước cửa sổ kính trên giường bệnh, trong ánh mắt mang theo một chút thẹn thùng nhìn người trước mặt kia.

Mà Trình Chi Ngôn mặc quần áo thể thao màu đen đang cúi đầu nghiêm túc đánh giá đôi chân trắng nhỏ đặt ở trên chân mình kia, vẻ mặt tràn đầy đều là đau lòng cùng áy náy.

Tranh này....

Giáo viên chăm sóc sức khoẻ nhịn không được nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, đưa tay cầm bông băng đưa cho anh nói: "Bông băng, cho cậu."

Cảm ơn." Trình Chi Ngôn tiếp nhận bông băng trong tay anh ta, thuận miệng nói một tiếng, sau đó liền xoay vặn mở dung dịch ô-xy già để ở bên cạnh, đổ vào cái nắp dùng bông băng dính một chút, thật cẩn thận lau trên miệng vết thương đầu gối Tiểu Thỏ.

Nước thuốc lạnh mới vừa đụng chạm đến miệng vết thương của cô lập tức vô số tiểu bào quằn quại.

"Ti - -" Tiểu Thỏ lại là hít một ngụm khí lạnh.

Thực ra tiêu độc như vậy miệng vết thương cũng không phải đặc biệt đau.... Chính là nhìn đặc biệt làm người khiếp sợ.

"Làm đau rồi hả??" Động tác trên tay Trình Chi Ngôn lập tức dừng lại, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô.

"Không phải..." Tiểu Thỏ lại nhìn thoáng qua miệng vết thương chính mình, sau đó có chút không đành lòng quay đầu đi nhỏ giọng nói: "Chính là nhìn cảm giác vô cùng đau...""..."

"..."

Hai người Trình Chi Ngôn cùng giáo viên chăm sóc sức khoẻ trong khoảng thời gian ngắn đều không nói gì.

Nhìn.... Cảm giác vô cùng đau...??

Vậy cô rốt cuộc là đau hay là không đau?

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát rốt cục nhẹ nhàng mà thở dài một hơi nói: "Anh nhẹ chút??"

"Uh'm..."

Tiểu Thỏ đỏ mặt, gật gật đầu.

Ánh mắt giáo viên chăm sóc sức khoẻ một hồi dừng lại trên người Tiểu Thỏ, một hồi dừng lại trên người Trình Chi Ngôn.

Bầu không khí hai người kia trong lúc đó sao kỳ quái như vậy a??

"Khụ...Cái kia...Tôi nói, nơi này không phải không cần tôi a??" Giáo viên chăm sóc sức khoẻ cân nhắc một hồi lâu, rốt cục vẫn lại là nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Chính cậu sẽ xử lý? Nếu như không chuyện gì mà nói, tôi trở về trên sân thể dục xem trận đấu nha."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ngay cả đầu đều không có nâng lên.

"..."

Giáo viên chăm sóc sức khoẻ vốn chỉ là nói đùa, không nghĩ tới Trình Chi Ngôn vậy mà còn thật sự gật đầu đồng ý, anh ta thật mất mặt, nhịn không được liền đưa tay sờ sờ cái mũi của mình.

" Không phải cậu nói muốn đi xem trận đấu sao??"

Trình Chi Ngôn nhận thấy được anh ta vẫn đứng tại chỗ như cũ không có rời khỏi liền ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh ta hỏi.

"Tớ đi đây a...." Giáo viên chăm sóc sức khoẻ giật giật khóe miệng, hướng tới Trình Chi Ngôn khoát tay áo, phẫn nộ rời khỏi.

Phòng y tế to như vậy nhất thời lại chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn đầu gối chính mình, tay anh trắng nõn khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng đỡ bắp chân của cô, một cái tay khác đang cầm bông thấm đẫm dung dịch ô-xy già thật cẩn thận lau.

Đôi mắt trong suốt nghiêm túc mà chuyên chú, lông mi hơi hơi nhăn lên giống như trong tay đang cầm là cái bảo vật ngàn năm gì.

Ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh chiếu rọi vào, sáng ngời mà ấm áp, mùi nước sát trùng nhàn nhạt nổi lơ lửng trong không khí.

Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy nếu như thời gian có thể cứ yên lặng như vậy có bao nhiêu tốt.

"Còn đau phải không??"

Rất không dễ dàng rửa sạch miệng vết thương trên hai cái đầu gối xong, Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn ánh mắt cô, mở miệng hỏi.

"Uh'm... Khá tốt... Không quá đau...." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên đầu gối mình có một loại cảm giác lành lạnh, ngược lại không có đau như vừa rồi.

" Đã khử trùng cho em, miệng vết thương không hề sâu, em chú ý một chút, hai ngày này không nên đụng nước, một tuần sẽ khôi phục." Trình Chi Ngôn lấy thuốc mỡ bên cạnh qua, lại bôi một chút trên vết thương của cô, dùng tay nhẹ nhàng mà lau đều cho cô.

Đầu ngón tay của anh mang theo một chút cảm giác mát nhẹ nhàng rơi vào trên vết thương của cô, khó tránh khỏi lại mang đến cảm giác nhoi nhói một hồi.

Tiểu Thỏ nhếch nhếch miệng, hít vào một ngụm khí lạnh hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Sẽ không thể không bôi thuốc mỡ sao, thuốc này bôi ở phía trên đau quá a..."

" Đây là đề phòng miệng vết thương bị nhiễm trùng." Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn miệng vết thương trên đầu gối cô, lực đạo trên tay hơi chút giảm bớt một chút nói: "Sau khi bôi sẽ mau khỏi.""A......" Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, tiếp tục nhìn anh bôi thuốc không nói.

Xung quanh lại rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Rất lâu như vậy, cuối cùng Tiểu Thỏ nhịn không được cúi đầu mở miệng hô một tiếng: "Anh nước chanh..."

"Gọi thầy Trình." Trình Chi Ngôn cũng không ngẩng đầu lên lên tiếng.

" Cái kia thầy Trình..." Tiểu Thỏ cũng không biết vì sao lúc gọi anh là thầy khí thế liền tự nhiên mà lùn đi nửa đoạn so với gọi anh nước chanh.

"Uh'm?" Trình Chi Ngôn rốt cục bôi thuốc mỡ đầu gối cho cô xong, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô.

"Anh rốt cục để ý em..." Tiểu Thỏ bẹp miệng nhỏ hồng nhuận nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt sắp khóc.

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên nhìn cô, thanh âm trầm thấp nói: "Anh không để ý tới em khi nào?"

" Vậy mấy ngày này anh cũng không nói chuyện với em...." Lời này Tiểu Thỏ mới vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa liền muốn rơi xuống.

"Em không phải cũng không nói chuyện với anh." Trình Chi Ngôn rầu rĩ nhìn cô, thanh âm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Anh muốn không để ý tới em như em nói thì sẽ không buổi sáng mỗi ngày chờ em cùng tới đây rồi."

Tiểu Thỏ dùng lực hít hít cái mũi, liều mạng khống chế nước mắt ở trong hốc mắt, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy anh... Thái độ anh lạnh nhạt với em như vậy...Anh còn...Anh còn ôn nhu với cô giáo Anh ngữ như thế.... Còn cười đối với cô ấy."

"..."

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu đưa tay nhẹ nhàng nhéo một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, thanh âm ôn nhu nói: "Ghen tị?"

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Không có!" Tiểu Thỏ vội vàng đáp lại một câu.

"A... - -" Trình Chi Ngôn ý vị thâm trường lên tiếng, sau đó đưa tay cầm chân Tiểu Thỏ đặt ở trên chân mình xuống nói: "Đừng ngại, Đồng Đồng nói cho anh phụ nữ đều là động vật miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo."

". . ." Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.

Trình Chi Ngôn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Thỏ như vậy hồi lâu, sau đó thanh âm trầm thấp hỏi: "Em cảm thấy anh ôn nhu với cô ấy, nở nụ cười với cô ấy?"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ đỏ mặt, thanh âm giống như muỗi kêu, cúi đầu trả lời một chút.

"Chẳng lẽ trước kia anh không phải như thế?"

". . ."

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, hình như....

Trước chiến tranh lạnh mình cùng Trình Chi Ngôn, thái độ anh đối với cô giáo Anh ngữ cũng là như vậy a. . .

Cho dù tốt... Anh đối với mỗi một vị giáo viên bất luận nam nữ đều là thái độ như vậy a. . .

Nhưng mà vì sao... Chính mình đột nhiên bắt đầu để ý cô giáo Anh ngữ a? ?

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô ngây người, nhịn không được cười cười, anh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng nghĩ, dù sao hôm nay là khai mạc đại hội thể dục thể thao, phía sau không có hạng mục của em, em liền để cho người lớn tới dẫn em trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn độ cong khóe môi Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu thanh âm rầu rĩ nói: "Được rồi, thầy giáo Trình, phiền toái thầy gọi điện thoại cho anh nước chanh em, để cho anh tới đón em trở về đi."

"Uh'm, được." Trình Chi Ngôn thu hồi tươi cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.

Trong nháy mắt ánh mắt hai người cùng nhìn nhau đó, liền giống như gần một tháng chiến tranh lạnh này không có xảy ra.

Trong lòng Tiểu Thỏ rầu rĩ như thế, cảm giác âm trầm rốt cục trở thành hư không.

Cô nhìn ôn nhu trong ánh mắt Trình Chi Ngôn, nhịn không được cười hì hì thúc giục anh nói: "Thầy giáo Trình, thầy nhanh gọi điện thoại a."

"Biết rõ, đừng thúc dục." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, lại đưa tay nhéo khuôn mặt cô một cái, đang chuẩn bị lại nói chút gì cửa phòng y tế lại bị đẩy ra.

" Xin lỗi vừa rồi ra ngoài quên điện thoại di động, để ở trên bàn không có lấy, cái kia..." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ hấp tấp tiến vào, ngẩng đầu đúng lúc thấy tay Trình Chi Ngôn đang cầm trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ.

Trong ánh mắt hai người chưa thu lại ý cười.

"Ách. . . Quấy rầy rồi." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ cầm di động ở trên bàn làm việc, rất nhanh lại lắc mình chạy ra ngoài.

". . ."

". . ."

Hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà đều đã không nói gì.

" Đợi một chút..." Vừa mới chạy ra cửa thầy giáo chăm sóc sức khoẻ lại đẩy cửa tiến vào, đôi mắt nhìn hai người trước mặt nói: "Hai người các cậu.... Là cái quan hệ gì?"

"A? ?" Trong lòng Tiểu Thỏ hồi hộp một chút, thẳng tắp nhìn thầy giáo chăm sóc sức khoẻ.

Ngược lại Trình Chi Ngôn không chút hoang mang rút tay của mình về, ánh mắt liếc mắt nhìn anh ta, buồn cười nói: " Cậu sớm như vậy mà bắt đầu bị bệnh Alzheimer sao, Bạch Tiểu Thỏ là học sinh lớp học tôi, cậu đã quên sao? ?"

"Tôi đương nhiên không quên, tôi hỏi chính là hai người trừ bỏ quan hệ thầy trò còn có cái quan hệ gì?" Ánh mắt thầy giáo chăm sóc sức khoẻ sáng ngời nhìn chằm chằm hai người, nhíu nhíu mày lại tiếp tục hỏi: "Bệnh Alzheimer là thứ gì đó? ?"

" Một loại bệnh giấu kín trong hệ thần kinh làm thoái hoá thành bệnh." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm thản nhiên nói: "Tục xưng-- người già ngu ngốc."

" Phốc." Tiểu Thỏ nhịn không được rất không nể mặt thầy giáo chăm sóc sức khoẻ bật cười.

". . ." Thầy giáo chăm sóc sức khỏe nhất thời đầu đầy hắc tuyến, "Tôi biết là người già ngu ngốc, tôi chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp mà thôi, cậu mới người già ngu ngốc a! !"

Trình Chi Ngôn cười cười không đáp lời.

Thầy giáo chăm sóc sức khỏe đi đến trước mặt hai người bọn họ, vòng quanh hai người bọn họ vài vòng, một bàn tay vuốt ve cằm mình, ánh mắt sáng ngời nghiên cứu hồi lâu, chần chờ nói: "Muốn nói.... Bình thường thầy giáo cùng học sinh hẳn là không có động tác cầm mặt này... Cho nên tớ cảm thấy..."

" Đừng cảm thấy được." Trình Chi Ngôn lập tức ngắt lời của anh ta nói: "Cầm mặt chính là động tác thói quen của tôi mà thôi, cũng không phải chỉ nhằm vào một người."

Trình Chi Ngôn vừa nói vừa đi đến bên cạnh thầy giáo chăm sóc sức khỏe, yên lặng vươn tay đi ra bất ngờ nhẹ nhàng nhéo một phen trên gương mặt anh ta nói: "Ví dụ như cậu, tôi cũng là có thể cầm."

"..."

Thầy giáo chăm sóc sức khỏe lập tức liền cứng lại rồi.

Trên mặt của anh ta còn lưu lại nhiệt độ ngón tay Trình Chi Ngôn, pha trộn một chút mùi thuốc mỡ nhàn nhạt làm cho anh ta giống như bị điện giật, vẫn không nhúc nhích.

Mẹ, cái trứng tròn!!

Trong lòng thầy giáo chăm sóc sức khỏe nhất thời một vạn con thần thú gào rít chạy như điên.

Anh đây là bị một người đàn ông đùa giỡn sao! ! ?

Phải không! ?

Phải không! ?

Ai tới nói cho anh, anh rốt cuộc là lưu lạc như thế nào đến nỗi bị một người đàn ông trước mặt học sinh cầm mặt?

Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng thầy giáo chăm sóc sức khỏe cứng đờ, nhịn không được lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt nói: "Thầy giáo Trình...thầy ấy không có việc gì đi? ?"

Thanh âm của cô dừng một chút, ánh mắt vừa cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt trên mặt thầy giáo chăm sóc sức khỏe, tiếp tục nói: "Vẻ mặt thầy ấy thấy thế nào cũng giống như không thể yêu."

" Đừng động anh ta." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay nói: "Có thể đứng lên sao? Theo thầy trở về văn phòng, thầy đi gọi điện thoại cho người nhà em tới đón em."

"Uh'm. . . Có thể đứng." Tiểu Thỏ trực tiếp từ trên giường bệnh xuống, mặc dù chỗ đầu gối có một chút cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng dù sao chỉ là một chút trầy da, cô còn không đến mức ngay cả đường cũng đi không nổi.

Hơn nữa, cho dù cô thật sự đi không nổi đường, cô cũng không có thể trước công chúng để cho Trình Chi Ngôn ôm cô tới văn phòng...

" Vậy chúng ta đi thôi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, trong ánh mắt rốt cục lặng yên xóa đi lo lắng, anh xoay người đẩy cửa chính phòng y tế ra, dẫn đầu đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ chần chờ nhìn thầy giáo chăm sóc sức khỏe một cái, vội vàng đuổi kịp Trình Chi Ngôn, đi ra ngoài.

Giữa ánh nắng thầy giáo chăm sóc sức khỏe còn ở vào chấn kinh bị một người đàn ông đùa giỡn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Sau khi Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ ra cửa phòng y tế, ngược lại không có trở về văn phòng chính mình, mà là trực tiếp đi garage tầng ngầm.

Đi đến phía trước xe của anh, Trình Chi Ngôn mở cửa xe giúp Tiểu Thỏ, sau khi nhìn cô ngồi vào khom lưng thắt dây an toàn giúp cô, lúc này mới đóng cửa xe vòng qua xe về tới trên vị trí lái chính mình.

Khuôn mặt Tiểu Thỏ hồng hồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa rồi lúc Trình Chi Ngôn thắt dây an toàn giúp cô, sợi tóc trong lúc lơ đãng xẹt qua gương mặt cô, rõ ràng cũng không có động tác đặc biệt thân mật gì, lại làm cho một trái tim nhỏ của cô nháy mắt tăng tốc đập "Bùm bùm" không ngừng.

* Tắm rửa giúp em.
"Ngồi xong rồi hả ? ?" Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, nhìn Tiểu Thỏ một cái, thuận miệng hỏi.

"Uh'm." Tiểu Thỏ đỏ mặt gật gật đầu.

"Vậy thì đi tới." Trình Chi Ngôn một cước đạp xuống chân ga, xe nháy mắt liền ra khỏi garage tầng ngầm.

Trở về trong nhà, Tiểu Thỏ rõ ràng nói với Trình Chi Ngôn chân chính mình không có bất luận cái vấn đề gì, thế nhưng Trình Chi Ngôn vẫn là kiên trì bồng cô lên lầu.

Tiểu Thỏ dựa vào trong ngực Trình Chi Ngôn, cảm thấy vẫn để cho anh ôm như vậy cực kỳ xấu hổ, liền càng không ngừng quay tới quay lui.

"Đừng xoay nữa." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn tiểu gia hỏa không an phận trong lồng ngực mình kia, trong mắt bất đắc dĩ hướng tới cô nói: "Lại xoay em liền ngã xuống."

". . ." Tiểu Thỏ lập tức liền dừng động tác lại, chỉ là cô ngẩng đầu nhìn cằm Trình Chi Ngôn hình dáng rõ ràng ngay tại trên đỉnh đầu mình, nhịn không được thẹn thùng nói: "Nhưng như thế này không được tự nhiên a. . .Em cũng không phải không thể đi."

"A.... . ." Trình Chi Ngôn hoàn toàn không để ý tới cô nói, vừa ôm cô đi lên lầu vừa thuận miệng nói: "Anh cho rằng nữ sinh đều sẽ thích ôm kiểu công chúa."

"..."

" Như thế nào, em không thích?" Thấy Tiểu Thỏ không có trả lời mình, ánh mắt Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc chuyển đổi trên mặt Tiểu Thỏ hai vòng.

"Thích. . ." Tiểu Thỏ vùi đầu vào trong lòng Trình Chi Ngôn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu trả lời.

Khóe môi Trình Chi Ngôn nhất thời gợi lên đường cong, "Vậy thì đừng từ chối, dù sao ngày kết hôn anh cũng là muốn ôm em tiến vào cửa chính như vậy, cho nên trước hết coi như luyện tập đi."

Kết hôn! ?

Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn Trình Chi Ngôn.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có nghe qua Trình Chi Ngôn nói cái lời ngon tiếng ngọt gì, cho nên giờ phút này, chỉ là một câu đơn giản như vậy liền làm cho cô nhất thời có một loại cảm giác muốn lệ nóng doanh tròng ( mừng rơi nước mắt).

Chỉ là. . .

Khóc dưới loại tình huống này mà nói, giống như quá làm kiêu...

Tiểu Thỏ dứt khoát vùi đầu vào trong lòng Trình Chi Ngôn lần nữa, không nói.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn cô một cái, bất đắc dĩ cười cười, chỉ cho rằng cô lại xấu hổ rồi.

Sau khi trở về phòng, Trình Chi Ngôn đặt Tiểu Thỏ ở trên giường lớn mềm mại, chính mình lại đi xuống lầu mang bài thi trong xe về, có chút công tác không có hoàn thành cho dù thay đổi địa điểm cũng vẫn là hoàn thành cho hết.

May mà hai ngày này khai mạc đại hội thể dục thể thao, Tiểu Thỏ không có đi học, cũng liền không có sắp xếp bài tập gì.

Cô có chút chán đến chết ngồi ở trên giường, cầm điều khiển từ xa trong tay xem tivi, một kênh lại một kênh, hôm nay không phải Chủ nhật, trên Đài Truyền Hình cũng không có tiết mục giải trí cô thích xem, sau khi chuyển đổi một vòng như vậy, Tiểu Thỏ trực tiếp tắt ti vi đi.

Quá nhàm chán rồi.

Ai. . .

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn ở trước bàn sách đang chữa bài thi, chần chờ một chút vẫn lại là hướng tới anh nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh??"

"Uh'm? ?"

"Cái kia. . .Em có thể đi tắm rửa một cái hay không a. . ." Tiểu Thỏ vẻ mặt tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

"Không được." Trình Chi Ngôn đầu cũng không ngẩng liền trực tiếp từ chối cô: "Không phải nói cùng em, miệng vết thương không thể đụng vào nước sao, hai ngày này đừng tắm rửa, nếu không thì vừa mới kết vảy đã bị bọt nước làm vỡ."

" Nhưng mà..." Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thoáng qua bụi trên quần áo mình, buồn bực nói: "Buổi chiều mới chạy một nghìn năm trăm mét, trên người chảy quá nhiều mồ hôi, không tắm rửa thật sự rất khó chịu a."

y, bút chữa bài thi trong tay tạm dừng một chút, sau đó quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, yên lặng quay người lại nói: "Em chịu đựng một chút, anh còn mấy bài thi liền chữa xong rồi."

? ? ?

Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh.

Anh còn có mấy bài thi liền chữa xong rồi? ?

Cô muốn đi tắm rửa cùng anh muốn chữa bài thi có cái gì liên hệ sao. . .

"Cái kia. . ." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, xoay người một cái từ trên giường xuống, kì kèo mè nheo chạy đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt nói: "Vì sao phải đợi anh chữa xong bài thi a? ? Em tắm rửa một cái rất nhanh a."

" Chờ anh sửa xong bài thi rồi tắm rửa giúp em." Trình Chi Ngôn cúi đầu, hơi hơi nhíu mi, bút lông màu đỏ trong tay gạch chéo trên bài thi, sau đó mới liếc Tiểu Thỏ một cái nói: "Nếu không thì em tắm rửa như thế nào?"

"Em dùng hai tay rửa a..." Tiểu Thỏ vẻ mặt mờ mịt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Tay em lại không có bị thương... Không phải chỉ cần chân không dính nước là được sao? ?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật đầu, "Đừng có gấp, lập tức xong."

"..."

Đại ca! !

Anh rốt cuộc có đang nghe em nói chuyện hay không a! !

Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn, anh sẽ không thật sự định giúp bản thân tắm rửa đi? ?

Mười phút sau.

"Được." Trình Chi Ngôn cầm xấp bài thi chữa xong trên bàn học kia, sau đó cầm cái nắp đậy kín bút lông màu đỏ trong tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngồi ở ghế tựa bên cạnh mình, khóe môi gợi lên một cái độ cong đẹp mắt nói: "Đi thôi."

"Đi chỗ nào! ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt kinh sợ nhìn anh.

" Tắm rửa cho em." Trình Chi Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô nói.

"Anh thật sự không phải đang nói đùa? ?" Tiểu Thỏ nhịn không được thối lui về sau hai bước, trong mắt không dám tin nhìn anh.

"Em nhìn anh giống như là đang nói đùa?" Trình Chi Ngôn hướng tới cô nhíu lông mày.

". . ."

Không phải. . .

Bước chân Tiểu Thỏ lại lui về phía sau hai bước, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải rồi.

"Loại chuyện này, bản thân em tự làm thì tốt rồi, thật sự.... Thật sự không cần phiền toái anh..." Tiểu Thỏ có chút cứng ngắc hướng tới Trình Chi Ngôn cười cười, hai cái cánh tay không tự giác liền đan chéo ở trước ngực.

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn cô.

Sau một lúc lâu mới đột nhiên mở miệng thanh âm trầm giọng nói: " Em xấu hổ? ?"

". . ."

Nếu không thì? ?

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, chẳng lẽ cô còn có thể thật sự gật đầu đồng ý Trình Chi Ngôn tắm rửa cho mình a. . .

Cô cũng không phải đứa bé ba tuổi rồi. . .

"Lúc trước là ai để trần từ trong phòng tắm trần trụi chạy ra quấn anh, làm cho anh mặc quần áo cho cô??" Khóe miệng Trình Chi Ngôn đột nhiên hiện ra một chút tươi cười, anh hướng tới Tiểu Thỏ đi tới hai bước, đứng ở trước mặt cô, cúi đầu, đôi mắt tràn đầy đều là ý cười nhìn cô nói: "Không phải nói cả đời đều để cho anh mặc quần áo cho em sao?"

"Em em em..." Tiểu Thỏ nhịn không được lại lui về phía sau một bước, lắp bắp nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Lúc trước còn trẻ không biết a. . . Hơn nữa, cái lúc ấy em còn nhỏ a. . .Đứa bé a... Có cái gì xấu hổ."

"Vậy bây giờ trưởng thành liền xấu hổ rồi hả ??" Trình Chi Ngôn mỉm cười, tay thon dài trắng nõn nắm giữ cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô có cơ hội tiếp tục lùi phía sau.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu.

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Nhưng mà một lời hứa quân tử giá trị nghìn vàng, nói qua mà nói làm sao có thể không tính toán gì hết a? ?" Trình Chi Ngôn tiếp tục vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô mỉm cười nói: "Lại nói chỉ là tắm rửa một cái mà thôi, rất nhanh."

Rửa, cái, tắm, mà, đã. . .

Tiểu Thỏ còn chưa nghĩ ra tiếp tục phản bác mà nói, cả người đã bị Trình Chi Ngôn kéo vào buồng vệ sinh, cũng thuận tay đóng cửa lại.

Trong không gian đóng kín, hai người Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn liền đứng ở bên cạnh bồn rửa tay mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.

"Cởi quần áo a." Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ hơi hơi nhíu mày, ngữ khí thản nhiên nói.

". . ."

Ánh mắt Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn anh.

Cô cô cô, cô như thế nào không biết xấu hổ cởi quần áo ở trước mặt anh a. . .

"Muốn anh giúp đỡ?" Trình Chi Ngôn thấy cô hồi lâu không nhúc nhích, trực tiếp đưa tay hướng tới ở bên ngoài quần áo thể thao cô đưa tới.

" Đừng." Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm lấy quần áo mình, dở khóc dở cười nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Thật sự... Tự em tắm là được, em lấy cái băng ghế ngồi ở chỗ kia, tuyệt đối sẽ không để cho nước dính vào đầu gối chính mình, em thề."

"Vậy sao." Trình Chi Ngôn ý cười đầy mặt nhìn cô nói: "Xin hỏi băng ghế ở nơi nào?"

"Ở đây. . . Ở đây. . ."

Tiểu Thỏ tìm băng ghế trong truyền thuyết kia, nhưng mà ánh mắt của cô dạo qua một vòng trong phòng vệ sinh cũng không có thấy bóng dáng băng ghế.

"Dưới lầu! ! Ngày hôm qua em di chuyển đến dưới lầu giúp mẹ hái rau!" Tiểu Thỏ đột nhiên vỗ tay một cái, hướng tới Trình Chi Ngôn lớn tiếng nói.

"A.... . ." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, hướng tới cô giơ giơ cằm lên, vui sướng khi người gặp họa nói: "Chính em xuống lấy? ?"

". . ."

Trong mắt Tiểu Thỏ oán giận nhìn anh.

" Cái gì! Anh rõ ràng thấy em là người bệnh a, anh không thể lấy giúp em một chút sao! ?"

"Không thể." Trình Chi Ngôn lắc đầu, hai tay ôm ngực hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bởi vì anh không hề tán thành tự em tắm."

". . ."

". . ."

Trong phòng vệ sinh nhất thời lại rơi vào một mảnh xấu hổ trầm mặc.

"Anh..." Tiểu Thỏ trầm mặc rất lâu rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo một chút ý tứ bỡn cợt hướng tới Trình Chi Ngôn trêu chọc nói: "Anh nước chanh, anh sẽ không chính là muốn tự mình tắm rửa cho em đi? ?"

"Đúng vậy." Trình Chi Ngôn không biết ngượng liền gật gật đầu, trực tiếp lên tiếng.

Anh trả lời thẳng thắn như vậy, Tiểu Thỏ vậy mà trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải rồi.

"Nếu không có băng ghế, em lại không thể tắm rửa, vậy cũng chỉ có thể do anh tới giúp em rồi." Trình Chi Ngôn mỉm cười, đưa tay mở vòi nước bên trong bồn rửa tay ra, chỉnh nước ấm, sau đó quay đầu nhìn về Tiểu Thỏ nói.

" Vậy anh thả nước bên trong bồn rửa tay làm gì?" Tiểu Thỏ có chút không quá rõ ràng nhìn anh, chẳng lẽ không phải tắm vòi sen sao? ?

" Tắm vòi sen làm sao anh tắm giúp em" Trình Chi Ngôn vẻ mặt buồn cười nhìn cô nói: "Quần áo trên người anh sẽ bị ẩm ướt, hay là nói thực ra em muốn cùng anh tắm... Tắm uyên ương?"

"Làm sao có thể! ?"

"Sao lại không được." Trình Chi Ngôn đưa tay kéo cái khăn mặt hồng nhạt xuống, thuận tay ném vào bồn rửa tay, thản nhiên nói: " Anh dùng khăn nóng lau trên người giúp em một chút, ít nhiều sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, mấy ngày nay em vẫn là không cần tiến vào tắm vòi sen tốt hơn."

" Dùng khăn nóng lau a. . ." Tiểu Thỏ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật sự là hù chết Bảo Bảo rồi.... Cô còn tưởng rằng anh nước chanh thật sự phải giúp cô tắm a.

Nhưng mà...

Tiểu Thỏ bỗng nhiên nhớ tới, cho dù là dùng khăn nóng lau cũng vẫn là cởi quần áo trên người a. . .

Vậy cô không phải là trống trơn đối mặt Trình Chi Ngôn? ?

Không biết vì sao trong đầu của cô liền hiện ra cảnh tượng lần trước sau khi Trình Chi Ngôn uống rượu không hiểu ra sao đè cô không thể nhúc nhích... Sau đó...

Trình Chi Ngôn cau mày đứng ở bên cạnh, nhìn cô một hồi thoải mái, một hồi khẩn trương, một hồi lại xấu hổ, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Em lề mề cái gì a, nhanh lên, nước đều đã nóng rồi."

Anh vừa nói vừa đưa tay vớt khăn mặt ở trong nước nóng ra, lấy tay nhẹ nhàng vắt để lại một chút nước ở trên khăn mặt, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Xoay người sang chỗ khác, cởi áo ra, anh lau phía sau lưng giúp em một chút, chỗ khác em tự lau.

"Anh chỉ lau phía sau lưng giúp em?" Tiểu Thỏ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn anh.

" Như thế nào?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn tràn đầy đều là bỡn cợt nhìn cô nói: "Nghe lời em giọng điệu hình như cực kỳ tiếc hận, là muốn anh lau toàn thân giúp em sao? ?"

"Không cần, không cần, lau phía sau lưng giúp em thì tốt rồi! !" Tiểu Thỏ lắc đầu liên tục, vội vàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Trình Chi Ngôn, đưa tay cởi áo chính mình.

Dưới ánh đèn mờ nhạt nhà vệ sinh, làn da thiếu nữ nõn nà sáng bóng.

Mặc dù là đưa lưng về phía Trình Chi Ngôn nhưng Tiểu Thỏ vẫn lại là nhịn không được có chút thẹn thùng, cô hơi hơi nghiêng đầu cầm tóc dài ở phía sau lưng đẩy đến phía trước, sau đó nhỏ giọng nói: "Được rồi...Lau đi...."

Trình Chi Ngôn nhìn phần lưng trắng nõn bóng loáng của cô không hề che đậy hiện ra ở trước mặt mình như vậy, đôi mắt trong suốt nhịn không được hơi hơi trầm trầm.

Tầm mắt của anh dọc theo bờ vai cô, lướt qua xương quai xanh gầy yếu, mãi cho đến trên vòng eo tinh tế không chịu nổi đầy một nắm tay, lúc này mới mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu cầm khăn mặt hồng nhạt trong tay mình nhẹ nhàng lau trên vai cô.

Khăn mặt nóng hầm hập mang theo một chút ẩm ướt tỏa ra hơi nóng lượn lờ rơi vào trên làn da của cô.

Tiểu Thỏ vẫn không nhúc nhích đứng, chỉ cảm thấy chỗ khăn nóng lau qua khẽ đụng đến không khí liền có một chút cảm giác lành lạnh, cái loại cảm giác mát này giống như là nước suối trong khe núi ngày xuân chậm rãi chảy theo dòng mà qua, mang theo một chút cảm giác thanh nhuận, đuổi đi bất an cùng khó chịu trong lòng cô.

Ánh mắt Trình Chi Ngôn chuyên chú lau phía sau lưng của cô, động tác trong tay nhẹ nhàng giống như con bướm.

Trong không khí nháy mắt tràn ngập một chút không khí ngọt ngào ám muội.

Tiểu Thỏ cảm giác khăn nóng trong tay anh đã thay đổi ba lần nước ấm, một lần thay nước ấm cuối cùng anh đã lau eo của cô xong.

Cô thở phào nhẹ nhõm, rốt cục lau xong, cảm giác dính trên người cũng rốt cục biến mất.

Trình Chi Ngôn lau xong, cầm khăn mặt ném vào bồn rửa tay một lần nữa, sau khi dùng nước ấm mới xả cầm khăn mặt lại giặt sạch sẽ ngẩng đầu đưa lưng về phía Tiểu Thỏ thanh âm trầm giọng hướng tới cô nói: "Được rồi, xoay lại đi."

"A? ?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, nghiêng đầu sang chỗ khác, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.

" Còn có phía trước chưa lau." Đôi mắt Trình Chi Ngôn sâu thẳm, có một chút ánh sáng nhợt nhạt hơi hơi chớp động, khóe môi anh cong cong, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô nói.

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Anh anh anh anh... Không phải anh mới vừa nói chỉ lau phía sau lưng giúp em sao? ?" Tiểu Thỏ căng thẳng ngay cả thanh âm đều đã cà lăm.

"Uh'm, Đúng vậy a." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, "Nhưng mà dù sao công việc của anh đều đã làm xong, cũng không còn chuyện gì, liền thuận tiện lau phía trước giúp em."

! ! !

Đại ca! !

Loại chuyện này có thể thuận tiện làm sao! ! ?

Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết như thế nào châm chọc anh rồi.

" Xoay tới đây, nước sắp lạnh rồi." Trình Chi Ngôn vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ, đưa tay cầm cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, trong tay hơi chút dùng sức, liền kéo cả người cô xoay đối mặt chính mình.

" Đừng!!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng theo bản năng ôm lấy che khuất ngực mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn sớm đã là một mảnh đỏ hồng, "Em em em...Tự em làm thì tốt rồi, thật sự!"

"A...." Trình Chi Ngôn gật gật đầu.

"Cho nên. . . Kia cái kia..." Tiểu Thỏ nói năng lộn xộn nhìn Trình Chi Ngôn, ánh mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của anh còn có cái khăn mặt màu hồng trong tay anh kia, "Tự em làm đi..."

"Không cần khách khí." Bàn tay to thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn vẫn cầm lấy cái khăn mặt hồng nhạt kia như cũ không hề động, thản nhiên nói.

"A?"

" Không cần khách khí cùng anh." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, cảm giác được khăn mặt trong tay đã có một chút lạnh, anh liền ném vào trong bồn một lần nữa, nhúng nước ấm một lần, sau đó nhẹ nhàng vắt khô, lại rảo bước tiến lên hướng tới Tiểu Thỏ một bước nói: "Em chỉ cần ngoan ngoãn đứng là được."

! ! !

Em thật sự không phải khách khí với anh a! ! !

Tiểu Thỏ vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn anh.

Nhưng mà cái khăn mặt nóng hầm hập trong tay Trình Chi Ngôn kia đã rơi vào trên xương quai xanh tinh xảo của cô, khăn mặt ẩm ướt xẹt qua da thịt mềm mại, nháy mắt mang đi cảm giác dính trên làn da.

Động tác Tiểu Thỏ cứng ngắc đứng, hai tay vẫn vòng ở trước ngực như cũ, nhìn Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, bộ dáng vẻ mặt chuyên chú, trái tim nhỏ lại bắt đầu "Bùm bùm" điên cuồng nhảy lên.

Trình Chi Ngôn nghiêm túc lau một vòng xung quanh cổ cô, cầm khăn mặt lại nhúng nước ấm một lần, sau đó hơi hơi nhíu mày nhìn cô nói: "Thả tay xuống, em che như vậy anh làm sao lau."

"Anh anh anh...Anh không phải thật sự ngay cả ngực đều phải lau giúp em chứ..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ đỏ sắp nhỏ ra máu, đôi mắt khẩn trương nhìn anh.

Trình Chi Ngôn mỉm cười, cầm khăn nóng gấp trong tay, thanh âm trầm thấp mang theo một chút mê hoặc nói: "Cho nên a, em nghĩ rằng anh sẽ giao khăn mặt cho em, sau đó xoay người ra ngoài?"

" Quân tử... Quân tử phi lễ chớ nhìn!!" Đầu óc Tiểu Thỏ nhanh chóng vòng vo hồi lâu rốt cục nghĩ ra được một lý do như vậy.

" A... Đối với em không phải quân tử a." Trình Chi Ngôn vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, cô càng là thẹn thùng, anh lại càng là nhịn không được muốn đùa cô.

"Anh..." Tiểu Thỏ nhất thời nghẹn.

"Được rồi, đừng xấu hổ, cũng không phải không thấy qua." Trình Chi Ngôn vẻ mặt ý cười nhìn cô, đưa tay túm cánh tay cô che ở trước ngực xuống, khăn lông ướt trong tay không phân trần liền lau mềm mại trước ngực cô.

" Kia... Khăn mặt ngăn cản, anh nhìn không thấy." Trong thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo một nét bỡn cợt, hướng tới Tiểu Thỏ nói.

Uh'm... Mặc dù nhìn không thấy nhưng mà cách khăn mặt cảm giác kia vẫn là tốt lắm a. . .

Editor: Quỳnh Nguyễn

Động tác Tiểu Thỏ cứng ngắc đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã đỏ như con cua nấu chín.

Mặc dù cách khăn mặt, nhưng mà... Lực đạo ngón tay anh không nặng không nhẹ rơi vào trên ngực của cô, hơn nữa còn tùy ý xoa xung quanh.

" Vẫn là cảm thấy xấu hổ? ?" Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô toàn thân căng thẳng, thanh âm cúi đầu hướng tới cô hỏi.

Tiểu Thỏ cứng ngắc gật gật đầu.

Cái gì xấu hổ a! ! Cô căn bản là đã sắp thẹn thùng chết được chứ! !

"Ưm. . . Vậy em quay qua đi." Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn hơi hơi lóe ra một chút, tay cầm khăn mặt cũng từ ngực của cô rút xuống.

Ai? ?

Ai ai? ?

Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không có phản ứng kịp, anh vậy mà liền buông tha chính mình như vậy rồi hả ??

"Không chuyển? Anh tiếp tục..." Trình Chi Ngôn cầm khăn mặt trên tay, làm bộ lại muốn hướng ngực Tiểu Thỏ duỗi qua.

" Đừng đừng đừng! Chờ em quay qua." Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng ôm ngực, quay qua, đưa lưng về phía Trình Chi Ngôn đứng.

"Uh'm."

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn hơi hơi híp híp, tay thon dài túm cánh tay Tiểu Thỏ hướng tới phương hướng chính mình nhẹ nhàng kéo, liền kéo cả người cô vào trong lòng.

Phía sau lưng cô trần trụi lập tức dán trên lồng ngực của anh.

Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, cằm để trên đầu cô, một cái cánh tay vòng cô trong lòng mình, một cánh tay kia cầm khăn lông ướt trực tiếp lấy tư thế ôm cô lau cho cô.

". . ."

Tiểu Thỏ mắt thấy cái tay lớn trắng nõn kia không an phận xoa ngực mình, nhưng căn bản vô lực phản kháng.

Này. . . Loại này tư thế. . . Còn không bằng vừa rồi a! ! !

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy phía sau lưng mình dán ở trong ngực anh, so với bình thường dường như cực kỳ nóng bỏng.

Nhiệt độ nóng bỏng như vậy làm cho chóp mũi xinh xắn của cô nhịn không được toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Uh'm. . .

Thực ra nhìn từ góc độ này....

Phong cảnh còn tốt hơn hồi nãy nữa a. . .

Đôi mắt Trình Chi Ngôn hơi hơi trầm trầm, mềm mại trước ngực cô không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể bị một tay anh nắm trọn, mặc dù là cách khăn mặt, cũng vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại mà đàn hồi như cũ.

Mặt Tiểu Thỏ vẫn đỏ đến chỗ lỗ tai, ngay cả trên cổ trắng nõn đều đã nhiễm lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Trong phòng vệ sinh một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

" Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ vẫn duy trì tư thế không có nhúc nhích như vậy, thanh âm rầu rĩ hô anh một tiếng.

"Uh'm?" Ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn vẫn cách khăn mặt nhè nhẹ lau sạch ngực của cô như cũ.

" Vì sao anh luôn luôn lau ngực a. . ." Tiểu Thỏ quay đầu lại, đôi mắt hơi chút không biết nói gì nhìn anh nói: "Anh không lau bụng của em sao?"

"Uh'm. . ." Tay Trình Chi Ngôn không dấu vết lướt qua ngực của cô hướng tới bụng của cô di chuyển, cũng vô cùng bình tĩnh trả lời: "Anh đang chuẩn bị lau chỗ ấy giúp em."

". . ."

Tiểu Thỏ không nói gì.

Nhưng mà khăn mặt trong tay anh vừa mới từ ngực của cô di chuyển, cô liền cảm giác được một chút cảm giác mát truyền tới.

Bọt nước nhỏ sót lại ở trên làn da bị nhiệt độ làn da cô hấp thu chậm rãi ở trong không khí bốc hơi lên.

Đáng tiếc là Tiểu Thỏ còn không có cảm giác cảm giác mát xâm nhập vượt qua ba giây đồng hồ.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Sau đó một bàn tay lớn ấm áp liền đã che trên lồng ngực cô.

". . ."

Đây là. . . Cái tình huống gì! ? ?

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt phẫn nộ hướng tới anh dò hỏi.

"Sợ em cảm lạnh." Trình Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh ném ra bốn chữ tới cô.

" Vậy anh che là được, vì sao anh còn sờ tới sờ lui! ?" Một bàn tay nhỏ của Tiểu Thỏ vội vàng đè cái tay anh không an phận kia lại, tiếp tục hỏi.

"A.... . . Xác nhận một chút xem chỗ khác có bị cảm lạnh hay không." Trình Chi Ngôn mặt không đổi sắc tim không đập mạnh trả lời.

". . ."

Vô sỉ! !

Bỉ ổi!!

Hạ lưu! !

Tiểu Thỏ ở trong lòng mắng tất cả từ có thể nghĩ đến một lần, lại một chữ đều không dám nói ra.

"Lau xong." Trình Chi Ngôn cầm khăn lông ướt trong tay, sau khi lau bụng Tiểu Thỏ một vòng, cầm khăn mặt ném vào bồn rửa tay.

"Chỗ khác tự em lau! Thật sự! !" Tiểu Thỏ vội vàng xoay người lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn anh sợ sợ thuận tiện một cái lại định tự mình lau mông cho cô.

"A.... . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, cười như không cười nhìn cô, trong thanh âm mang theo một chút trêu chọc nói: "Em biết không, em càng thẹn thùng anh lại càng nhịn không được muốn trêu chọc em..."

"Em..." Tiểu Thỏ lập tức đã bị những lời này của anh ngăn chặn.

Người này đây là! !

Cô càng là thẹn thùng anh lại càng muốn trêu chọc mình??

Vậy nếu như cô không cản trở một chút có phải anh hay không liền không có hứng thú với mình hả ? ?

Tiểu Thỏ nghiêng đầu cau mày, cẩn thận suy nghĩ một phen, đột nhiên phát hiện hình như thật sự là như vậy a! !

Cô nhớ rõ lúc nhỏ, vẫn đều là cô chủ động, lúc ấy Trình Chi Ngôn hình như rất sợ bộ dáng mình.

Sao cô càng lớn lên càng trở nên bị động dâng lên a? ?

"Suy nghĩ cái gì a? ?" Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô nghiêm túc suy nghĩ, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon của cô lên, nhẹ nhàng in môi mình lên cánh môi hồng nhuận của cô, lẩm bẩm nói: "Nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy... Làm cho người ta càng muốn khi dễ em..."

"Em..." Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt đẹp trai của Trình Chi Ngôn đã gần trong gang tấc.

Lông mi dài dài hơi hơi cong lên, chớp chớp giống như cây quạt nhỏ, đôi mắt đen tuyền thâm thúy mang theo một chút ý cười nhợt nhạt nhìn chính mình, chóp mũi thẳng thắn chạm trên gương mặt cô, lưỡi trắng mịn thừa dịp cô mở miệng nói chuyện trực tiếp thăm dò vào trong miệng cô.

"Ưm. . . Nước chanh. . ." Tiểu Thỏ hô ra miệng cứ như vậy bị anh chặn ở trong miệng.

Bàn tay anh đặt ở vòng eo nhỏ mảnh của cô hơi chút dùng lực, liền kéo cô hướng tới trong lòng mình gần lại một chút, cứ như vậy, phần trên cơ thể cô trần trụi dán trong ngực của anh, hai luồng mềm mại trước ngực cô cũng đang để ở trong ngực nóng bỏng của anh.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối sầm, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên làn da trắng mịn trên eo cô, từng đợt điện lưu nhỏ bé liền ở trong nháy mắt đó lan khắp toàn thân Tiểu Thỏ.

Uh'm... Giống như đã có thời gian gần một tháng không có nhấm nháp qua mùi chuyên thuộc về riêng cô??

Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, không khỏi phân trần làm sâu thêm cái hôn này.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cái hôn này vẫn giằng co thật lâu, mãi đến khi Tiểu Thỏ cảm thấy mình đã sắp thở không nổi, Trình Chi Ngôn mới thở hổn hển buông cô ra.

"Anh nước chanh. . .Anh..." Tiểu Thỏ yếu ớt mở miệng hô anh một câu, thanh âm mới vừa ra khỏi miệng liền mang theo một chút quyến rũ nói không nên lời."

Sau đó, cô liền thấy đôi mắt Trình Chi Ngôn sớm trầm trầm, nháy mắt hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.

"Em..." Cô đang định tiếp tục nói chút gì Trình Chi Ngôn đã vùi đầu ở cổ cô, cánh môi ôn nhuận rơi vào trên da thịt non mềm của cô, nghiêm túc mà cứng nhắc lưu lại một ký hiệu chuyên thuộc về anh.

"Uh'm. . ." Lời nói Tiểu Thỏ chưa nói ra miệng nháy mắt chuyển thành một tiếng thở dài trầm trầm từ miệng của cô.

Một tiếng nhợt nhạt kia giống như một bàn tay nhỏ nháy mắt kích thích tiếng lòng Trình Chi Ngôn.

Anh xoay người, thân thể dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, hai tay ôm lấy Tiểu Thỏ, ôm chặt cô vào trong ngực, độ cao Anh vừa vặn làm cho mềm mại trước ngực cô rơi vào trước mắt anh.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn trầm trầm, trong tiếng hô của Tiểu Thỏ vươn đầu lưỡi ra.

Mùi sữa say nồng trên người cô vờn quanh cả người anh, mà cảnh tượng trước mắt anh gần như muốn cho anh điên cuồng.

"Ưm. . . Anh nước chanh. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ nghe qua mềm mại, yếu ớt, không hề mang theo một chút khí lực phản kháng, nhẹ nhàng mà hô anh một tiếng.

"Uh'm." Trong thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo một tia kiềm chế, cúi đầu lên tiếng.

"Anh nước chanh. . ." Tiểu Thỏ cũng không biết mình vì sao vẫn hô tên của anh, cánh tay của cô vòng trên cổ Trình Chi Ngôn, theo bản năng ôm chặt anh.

"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn vẫn cúi đầu lên tiếng như cũ.

Nhiệt độ bên trong cái phòng vệ sinh đã chậm rãi lên cao.

Tiểu Thỏ cảm thấy trong thân thể mình có một cỗ cảm giác xa lạ tán loạn xung quanh, cảm giác như vậy làm cho cô gần như theo bản năng dán thân thể trên người Trình Chi Ngôn.

Ngón tay thon dài Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng xẹt qua ở trên lưng bóng loáng, môi lưỡi anh ấm áp không ngừng lưu lại một chút dấu vết xanh xanh tím tím trước bộ ngực cô.

Kích thích quá mức mãnh liệt như vậy đối với Tiểu Thỏ mà nói, cô chỉ cảm thấy khí lực cả người mình đều đã giống như bị lấy ra, cả người mềm mại nghiêng dựa trên người Trình Chi Ngôn.

Có thể là tư thế quá mức ám muội như vậy, ngay tại lúc một chút lý trí trong đầu Trình Chi Ngôn sắp sụp đổ, chân Tiểu Thỏ ở trong lúc lơ đãng đụng phải đá cẩm thạch lạnh giá bồn rửa tay.

"Ti - -" Đau đớn trên miệng vết thương từ đầu gối truyền đến, làm cho Tiểu Thỏ nhịn không được hít vào một hơi.

Trình Chi Ngôn lập tức phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía gương mặt ửng đỏ của Tiểu Thỏ, thanh âm trầm thấp mà kiềm chế nói: " Làm sao vậy, đụng tới miệng vết thương rồi hả ??"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ gian nan gật gật đầu.

". . ." Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, ôm cô như vậy rất lâu, rốt cục chậm rãi đặt cô trên đất, sau đó nắm tay cô đi đến cửa nhà vệ sinh, mở cửa, đẩy cô ra ngoài, lại đóng cửa lại lần nữa.

"Anh nước chanh! ?" Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng trước mắt mình kia.

"Ra ngoài, anh muốn tắm rửa."

* Em chớ đùa với lửa!!
Editor: Quỳnh Nguyễn.

"Đi ra ngoài, anh muốn tắm rửa." Bên trong phòng vệ sinh, giọng Trình Chi Ngôn truyền ra kèm theo một sự tức giận.

"Nhưng mà......." Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc, cúi đầu, liếc mắt nhìn chính mình đã lột quần áo nửa thân trên, không nhịn được đưa hai tay che ngực hướng vào bên trong nói lớn:"Không phải em tắm trước hay sao!! Với lại em còn chưa tắm xong! Anh làm gì mà đẩy em ra???"

"......."

Trong phòng vệ sinh không có tiếng trả lời, hai giây đồng hồ trôi qua, tiếng nước "ào ào" vang lên.

Cặp mắt trong suốt của Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh.

Đây là.......

Đã tắm rồi sao?

Trong nháy mắt, Tiểu Thỏ trở nên buồn bực.

Chuyện gì chứ! Rõ ràng là cô tắm trước mà! Làm sao bây giờ lại biến thành cô ở ngoài, anh ở bên trong?

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn những vết xanh xanh tím tím trên ngực mình, Tiểu Thỏ đen mặt đạp cửa một cái, cầm thú!

_____

Sau hai mươi phút, Trình Chi Ngôn mới đẩy cửa phòng vệ sinh ra, liền thấy Tiểu Thỏ mặc chiếc áo sơ mi rộng rãi, ngồi bên giường, nhìn anh bằng đôi mắt rừng rực lửa.

"Tắm xong rồi?" âm thanh lành lạnh của Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn hỏi.

"Ừ." Trình CHi Ngôn đưa khăn tắm lau lau trên đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa tay bẹo bẹo khuôn mặt béo tròn của cô nói:"Làm sao, tức rồi sao?"

Đầu ngón tay của anh mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, chạm vào làn da mềm mại của cô, Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, sau đó đưa tay sờ sờ bàn tay của anh, ký quái nói:" Tay anh làm sao lại lạnh như vậy?""......." Trình CHi Ngôn hơi nhắm mắt, nhìn cô mà không nói lời nào.

Tiểu Thỏ đứng dậy, đưa đôi tay mảnh khảnh hướng đến cánh tay của Trình Chi Ngôn mà sờ sờ.

Cánh tay của anh cũng rất lạnh lẽo.

Ồ???

Ồ ồ????

Tiểu Thỏ trợn hai mắt, một cái tay nhỏ nhanh như chớp kéo áo Trình Chi Ngôn lên, một tay khác luồn vào trong thật nhanh, sờ soạng một hồi trên lồng ngực rắn chắc của anh nói:"Làm sao mà trên người cũng lạnh vậy, anh tắm nước lạnh?"

"......."

Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô, đôi tay nhỏ ấm áp của cô, không biết an phận cứ sờ soạng trên ngực anh, đầu ngón tay đụng tới làn da của anh, phảng phất như có một dòng điện nhỏ yếu chạy qua.

Tiểu Thỏ vẫn vẻ mặt ngạc nhiên như cũ, đưa tay luồn ra sau lưng của Trình Chi Ngôn sờ soạn một cái:"Không phải chứ, đây cũng đâu phải giữa mùa hè....... Anh làm gì mà lại đi tắm nước lạnh???"

"Đừng có sờ nữa!" Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, âm thanh khó chịu hướng về cô nói một câu, đưa bàn tay to lớn đè lên đôi tay không an phận của cô.

Lại đưa tay sờ mà biết anh tắm nước lạnh rồi.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn gương mặt thanh tú, đẹp trai của anh đang dần dần hiện lên một tia đỏ ửng, trong đầu như phát hiện ra thứ gì đó, hướng về anh với vẻ mặt gian xảo cười nói:"Anh.....Không phải là...... Muốn làm giảm ham muốn trong người đi???"

"........"

"Cho nên mới phải dùng nước lạnh để giảm nóng?" Tiểu Thỏ như là nhìn thấu tất cả bí mật, vẻ mặt đắc ý nhìn Trình CHi Ngôn nói:"Khà khà khà, em nói rất đúng phải không?"

"......" Trình CHi Ngôn giữ tay cô thật chặt, sau đó từ từ đưa tay cô trong áo của mình lấy ra, lạnh nhạt nói:"Chớ nói lung tung!"

"Em nói đều không đúng?" Tiểu Thỏ đi theo phía sau Trình Chi Ngôn, nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

"Ừ." Trình CHi Ngôn nhàn nhạt gật đầu, đi tới trước bàn đọc sách, kéo chiếc ghế tựa ngồi xuống, thuận tay cầm lên một quyển sách mở ra nói:"Được rồi, em mau mau đi tắm đi, anh xem sách một chút."

"Nha......" Tiểu Thỏ gật gù, bước chân bước đi nhưng lại không hướng đến phòng vệ sinh.

Vẻ mặt cười gian xảo đi tới trước mặt Trình Chi Ngôn, anh chưa kịp phản ứng lại, một đôi tay mảnh khảnh đã vươn tới chiếc cổ dài, không nói lời nào, đem bờ môi khắc lên trên da của anh.

"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn ngẩn ra, theo bản năng như muốn đẩy tay của cô ra.

Đôi tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ mặc dù lực không lớn, nhưng đã được chuẩn bị kỹ càng, nên giờ khắc này ôm chặt lấy cổ Trình Chi Ngôn, nên mặc dù anh ra sức nhưng vẫn không đẩy ra được.

"Không làm gì, chỉ là em thử nghiệm một hồi!" Môi Tiểu Thỏ rời khỏi cổ của Trình Chi Ngôn, trong âm thanh mang một tia giễu cợt hướng về anh nói:" Anh, anh cũng đừng lộn xộn, không cẩn thận em liền cắn anh!"

"......."

Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, mắt thấy Tiểu Thỏ như cây ôm chặt chẽ trên người, gỡ mai không ra, không hiểu tại sao, trong lòng bất chợt có một dự cảm không tốt xuất hiện.

Và chuyện kế tiếp xảy ra, quả nhiên dự cảm của anh rất linh nghiệm.

Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, học theo dáng vẻ của anh, đôi môi hồng hào đi khắp cơ thể anh.

Đôi môi ngọt ngào, ấm áp, hôn khắp gò má, mang đến một chút ngứa khó chịu.

"Tiểu Thỏ đừng làm bậy!" Trình Chi Ngôn đưa hai tay đữ lấy eo nhỏ của Tiểu Thỏ, muốn đem cô đang trên người mình đẩy ra.

"Không được." Tiểu Thỏ một mặt kiên định, vẻ mặt nhìn thẳng vào cổ anh, ánh mắt sáng lên, nói:"Trả lễ lại, nhận mà ko trả, bất lịch sự, trả mà không nhận cũng không đúng lễ nghĩa. Vừa nãy anh đối với em như thế nào, bây giờ em muốn trả lại như thế."

"Tiểu Thỏ!" Trình Chi Ngôn khẽ cau mày, âm thanh hơi nặng nề, kêu lớn một tiếng.

Nhưng mà Tiểu Thỏ làm bộ như không nghe thấy, nhẹ nhàng cắn vào vành tai của Trình Chi Ngôn một cái, không hề khách sáo mà trực tiếp đưa đầu lưỡi liếm tới liếm lui.

"......"

Trình Chi Ngôn vừa cảm nhận cảm giác từ vành tai truyền tới, vừa cảm giác khuôn mặt mềm mại của Tiểu Thỏ đang trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt mình.

"Đừng nghịch!" Trình Chi Ngôn nghiêng nghiêng đầu hướng về Tiểu Thỏ, đang chuẩn bị đứng dậy, Tiểu Thỏ liền đưa cả người trực tiếp ngồi lên người anh.

"......"

"......"

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đưa bốn mắt trực tiếp nhìn nhau.

Chỉ một lát sau, Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười nhẹ một cái, sau đó hai tay đưa lên gò má của Trình Chi Ngôn, không nói lời nào, trực tiếp cúi xuống hôn lên bờ môi của anh.

"......"

Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ chỉ biết trơ mắt nhìn cô.

Tiểu Thỏ chính là đang học theo bộ dáng của anh, trực tiếp dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của anh.

Làm sao, hàm răng của anh đang cắn chặt, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội nào thực hiện.

Tiểu Thỏ nhíu nhíu mày, mở trừng đôi mắt đen nhìn Trình Chi Ngôn một chút, sau đó thừa dịp anh không để ý, trực tiếp há miệng cắn một cái lên môi của anh.

"Ư ---- Em làm gì thế hả?" Trình Chi Ngôn bất ngờ bị cắn đau, liền mở miệng hỏi.

Editor Quỳnh Nguyễn.

Tiểu Thỏ thừ dịp anh mở miệng, trong nháy mắt, đem chiếc lưỡi khéo léo của mình luồn vào trong miệng anh.

Trong đôi mắt trong suốt, tràn đầy vẻ gian xảo.

"......."

Tiểu Thỏ cúi đầu, tập trung chăm chú vào việc hôn anh, đôi tay mảnh khảnh cũng không an phận, bắt đầu sờ soạng khắp trên người anh.

Trình Chi Ngôn đang cảm thấy bản thân tắm nước lạnh không dễ dàng mới miễn cưỡng giảm chút ham muốn, trong nháy mắt bổng tăng mạnh trở lại.

Nhưng mà Tiểu Thỏ đang hôn, bỗng nhiên, chợt dừng lại.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Trình Chi Ngôn, sau đó chậm rãi cúi đầu, hướng về bắp đùi của mình liếc mắt mắt nhìn.

Ở đó...... Hình như đang có cái gì đó cưng cứng, đâm thẳng vào người cô......

Cái kia......

Cái kia......

Sẽ không phải là cái kia chứ...... Đây là cái gì?

Khuôn mặt Tiểu Thỏ bất chợt như đang bị lửa đốt, cô đột nhiên đang trên người Trình Chi Ngôn giật bắn lên, giọng nói trở lên lắp bắp hướng về anh nói:"Anh...... Cái kia...... Cái kia...... Em........"

"......." Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, một lát sau, rốt cuộc âm thanh khàn khàn mở miệng nói:"Xoay người lại!"

"A?" Tiểu Thỏ ngẩn người ra, không phản ứng gì, đang tự hỏi mục đích của anh là gì.

"Xoay người ra chỗ khác!" âm thanh của Trình Chi Ngôn lạnh lùng lặp lại một lần nữa.

"Nha......."

Tiểu Thỏ gật gù, ngoan ngoãn xoay người, không nhịn được đưa tay lên sờ sờ gò má đang nóng lên của mình.

Trình Chi Ngôn chậm rãi đứng dậy, con mắt nhàn nhạt liếc Tiểu Thỏ một chút, sau đó hướng thẳng phòng vệ sinh tiến tới.

"Rầm" một tiếng của phòng đóng lại.

Tiểu Thỏ theo bản năng hướng về phòng vệ sinh nhìn sang.

Ồ?Sao anh lại vào đó?

Sẽ không lại vào đi tắm nước lạnh lại chứ?

Nói như vậy...... Lúc nãy quả nhiên là muốn giảm ham muốn trong người sao?

Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được bật cười một tiếng.

Khà khà khà...... Cô giống như vừa phát hiện ra nhược điểm của Trình CHi Ngôn vậy.

--

Sau hai mươi phút, lần thứ hai cửa phòng vệ sinh mở ra, Tiểu Thỏ lập tức nhảy kiểu chân chó hướng về Trình Chi Ngôn nhào tới.

"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn theo bản năng né tránh cô, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn thẳng vào cô.

"Khà khà khà......." Tiểu Thỏ vẻ mặt đầy gian xảo, cười cười một tiếng, lại hướng về Trình Chi Ngôn đánh tới.

"......."

Trình Chi Ngôn hé mắt, tựa như nhìn thấu hành động trong lòng của Tiểu Thỏ, quyết định thật nhanh, mở cửa phòng Tiểu Thỏ đi ra ban công, lắc người một cái liền nhảy vụt qua bờ tường ban công trực tiếp trở về phòng của mình.

"Ha ha ha ha......" Tiểu Thỏ rốt cuộc không nhìn được nữa, bất chợt cười lớn một tiếng.

Không nghĩ tới anh cũng có ngày chật vật như vậy.

Tiểu Thỏ trong lòng cảm thấy vô cũng thỏa mãn, tiến thẳng đi vào phòng vệ sinh.

Ừ, lần này rốt cuộc có thể an tâm mà lau người một lần.

Đợi Tiểu Thỏ dùng nước nóng lau người xong một lần, cuối cùng nhẹ nhàng từ phòng vệ sinh bước ra.

Cô mặc một bộ áo ngủ, váy ngủ, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thật là tốt.

Cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới có hơn tám giờ.

Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn khắp nơi, nếu không có gì làm, hay lại đi tìm anh để trêu đùa một chút?

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ lập tức mở cửa đi ra ban công, trèo lên bờ tường, vươn người bước sang ban công phòng Trình Chi Ngôn.

Phòng Trình Chi Ngôn vẫn còn sáng đèn, Tiểu Thỏ cúi người, cẩn thận từ cửa sổ phòng anh đi tới, đi tới của từ ban công vào phòng anh, ngẩng đầu liếc nhìn vào bên trong.

Editor Quỳnh Nguyễn.

Phòng Trình Chi Ngôn trống vắng, chỉ có đèn treo trần nhà đang sáng.

Ồ?

Anh không có trong phòng?

Trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, đẩy cửa ban công, đi vào.

"Anh, anh......??" Tiểu Thỏ nhẹ giọng kêu vài tiếng, trong phòng không ai lên tiếng.

Kỳ quái, trong phòng sao không có người.

Tiểu Thỏ đi tới cửa phòng anh, đang chuẩn bị mở cửa nhìn, bỗng nhiên cửa tự nhiên mở ra.

Tay Trình Chi Ngôn đang cầm một đĩa táo, đứng sau cửa, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ một chút, sau đó lạnh nhạt nói:"Đến rồi sao?"

"Hả? Làm sao anh biết em sẽ sang đây?" Tiểu Thỏ tiến đến trước mặt, cúi đầu hướng về đĩa táo trong tay anh, thuận tay đưa một quả táo nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói:"Quả táo này vô cùng ngọt, anh vừa mới hái?"

"Ừ." Trình Chi Ngôn chậm rãi đi vào trong phòng, thuận tay đem đĩa táo để trên tủ cạnh đầu giường, sau đó đứng xa xa Tiểu Thỏ nói:"Nói đi, muốn làm chuyện xấu gì?"

"Ạch......" khuôn mặt Tiểu Thỏ hơi run run, nhất thời cười gượng gạo nói:" Cái gì mà làm chuyện xấu chứ? Chỉ là em muốn ghé thăm

xem anh đã ngủ hay chưa?"

"Sau đó thì sao?" Trình Chi Ngôn hai tay đan chéo trước ngực, cằm hơi hất lên, hướng về Tiểu Thỏ hỏi.

"Sau đó thì...... Không có sau đó gì cả." Tiểu Thỏ sau khi ăn xong quả táo trong miệng, lại chạy đến trước tủ đầu giường, cầm một quả, tiếp đó hướng về Trình Chi Ngôn lách lách nhẹ người đứng bên cạnh, học theo giọng nói của nữ yêu quái trong Tây Du Ký đùa giỡn với Đường Tăng liền nói:" Anh, anh làm sao mà tránh em vậy?"

Trình Chi Ngôn chỉ biết im lặng mà di chuyển sang bên cạnh giá sách, sau đó trầm giọng nói:"Đừng tưởng rằng em định làm gì mà anh không biết."

"Ài! Anh biết em đang suy nghĩ gì sao?" Tiểu Thỏ trong nháy mắt, cơ thể lại hướng về phía Trình Chi Ngôn tiến sát lại dần.

"Ừ." Trình Chi Ngôn lại tiếp tục im lặng, di chuyển sát bàn đọc sách, "Dù sao cũng là nhìn em lớn lên."

Khuôn mặt Tiểu Thỏ nhất thời xám lại, hướng về phía Trình Chi Ngôn mà dịch vài bước lại gần rồi nói:"Đừng nói như vậy, cứ làm như anh rất già so với em vậy."

"......."

Lần này, Trình Chi Ngôn không tiếp tục dịch sát cạnh bàn, hơi quay đầu, đôi mắt trong suốt hiện vẻ nghiêm túc mà nhìn xuống gương mặt đầy vẻ cợt nhả của Tiểu Thỏ rồi nói:"Nói thật, trước đây anh cũng không cảm thấy hai chúng ta có chút cách biệt bảy tuổi là bao xa, dù sao cũng là còn là ở trong trường học, chỉ là bây giờ nhìn tới......"

Tiếng nói của anh dừng lại một chút, tiếp theo nói:"Anh đã 22 tuổi, mà em bây giờ mới 15 tuổi, em có biết không, bạn học cùng lớp đại học giống như anh, trong nhà đã bắt đầu thu xếp giới thiệu người yêu rồi!"

"A?" vẻ mặt Tiểu Thỏ mờ mịt nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại nói tới chuyện này.

"......." Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mê man của Tiểu Thỏ, thở dài một hơi thật sâu, cặn kẽ giải thích một câu:"Người khác cũng đã bắt đầu thu xếp chuyện hôn nhân, mà bạn gái của anh vẫn còn là vị thành niên......"

"Ạch...... Cho nên??" Tiểu Thỏ vẫn đang còn mờ mịt chưa hiểu gì.

"Lấy thông minh của em, rốt cuộc làm sao thi đậu trường Nhất Trung?" Trình Chi Ngôn không nhịn được đưa tay đánh nhẹ vào gáy cô.

Editor Quỳnh Nguyễn.

"Lấy thông minh của em, rốt cuộc làm sao thi đậu trường Nhất Trung?" Trình Chi Ngôn không nhịn được đưa tay đánh nhẹ sau gáy cô, bất đắc dĩ tiến lên một bước rồi nói tiếp:"Người khác cũng bắt đầu cân nhắc chuyện sinh con, mà anh thì không cách nào ra tay đối với một cô gái vị thành niên......"

"......." Vẻ mặt Tiểu Thỏ lập tức cứng lại.

Cô gãi gãi đầu có chút khó chịu, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt dần dần đỏ lên.

"Vì thế." Trình Chi Ngôn hé mát, nhìn khuôn mặt chưa hết vẻ trẻ con của Tiểu Thỏ nói:"Đừng đến dẫn dụ anh, anh tạm thời còn chưa muốn ra tay đối với người chưa thành niên."

"........"

Trình Chi Ngôn đã nói thẳng ra như thế, Tiểu Thỏ cũng trở nên ngại ngừng, không còn tiến sát cơ thể đến cạnh anh.

Cô có chút khó chịu đi về tủ cạnh đầu giường, cầm lấy một quả táo, chầm chậm cắn một miếng, sau đó bỗng nhiên xoay người quay đầu lại, trong đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng hướng về anh hỏi:"Vậy ý của câu nói anh vừa nói, có phải là...... Đợi khi em vừa thành niên sẽ ra tay sao?"

"......."

Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng, rốt cục không nhịn được cười lên, anh hướng về cô hơi nhíu mày, trong âm thanh tràn đầy trêu đùa:"Làm sao, em rất mong chờ anh ra tay đối với em sao?"

"Vậy...... Không phải rồi......" Tiểu Thỏ cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Ai nha...... Kỳ thực thì.......

Xem qua nhiều quyển tiểu thuyết ngôn tình miêu tả chuyện này, cũng có lúc cô cũng không nhịn được chờ mong một ngày nào đó mình và Trình Chi Ngôn, tới lúc đó sẽ như thế nào.

Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất là đau......

Cô là người sợ đau, vạn nhất đến lúc lâm trận sẽ rút lui thì làm sao bây giờ?

Có điều nói đi cũng phải nói lại.......

Tiểu Thỏ đột nhiên như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Em nhớ ra rồi!"

"Chuyện gì!" Trình Chi Ngôn hơi quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô.

"Lúc trước chúng ta cùng đi du lịch!" Đôi mắt Tiểu Thỏ sáng lấp lánh hướng về Tiểu Thỏ nói:"Có một lần vào buổi tối, anh cũng chạy đi tắm nước lạnh! Có phải lúc đó anh cũng đã muốn rồi sao?"

"......."

Trong nháy mắt khuôn mặt Trình Chi Ngôn xạm lại.

Tiểu Thỏ nhìn biểu hiện biến hóa bất thường trên khuôn mặt anh, không nhịn được từng bước thong thả bước tới trước mặt anh, giống như thủ trưởng tiếp kiến chiến sĩ vậy, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, trầm giọng nói:"Đồng chí, cực khổ rồi, không nghĩ tới bốn năm trước, đồng chí đã phải kiềm chế như vậy rồi."

"........"

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn hơi nheo lại.

"Nhưng mà." Vẻ mặt Tiểu Thỏ đầy đau đớn, tiếp tục vỗ vỗ vai Trình Chi Ngôn, trầm giọng nói tiếp:"Tôi rất đau buồn nói cho đồng chí biết, đồng chí còn phải tiếp tục kiềm chế thêm ba năm nữa!"

"......."

Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn, hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

"Ha ha ha ha ha......." Tiểu Thỏ nói xong những câu nói kia, ngay cả chính mình cũng cảm thấy không nhịn được, đột nhiên cười lớn một tràng.

Đại khái là cô cười một cách điên cuống, Trình Chi Ngôn rốt cuộc không nhịn được nữa liền ôm cô đi tới trước giường, không cần khách khí chút nào, trực tiếp ném cô lên trên giường, sau đó nghiêng người tiến lên, đè lên người cô, âm thanh gằn lên từng chữ mang theo một cảm giác đầy nguy hiểm:"Hình như em không chú ý, anh mới vừa nói là tạm thời không muốn xuống tay với em...... Tạm thời...... Em có hiểu hay không???"

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Ách. . ." Tiểu Thỏ dùng lực nuốt nước miếng một cái, nhìn ánh mắt anh nguy hiểm, vội vàng lắc đầu, lại gật đầu nói: "Em biết, em biết!"

"Còn muốn tiếp tục sao? ?" Tay Trình Chi Ngôn đè nặng cánh tay cô hơi chút dùng lực, híp đôi mắt nhìn cô hỏi.

"Không muốn rồi ! !" Tiểu Thỏ vội vàng đong đưa đầu mình giống như trống lắc.

"Hừ." Trình Chi Ngôn liền từ trên cao nhìn xuống cô như vậy một hồi, rốt cục buông tay vẫn đè nặng tay cô ra.

Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi vội vàng từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa cánh tay mình bị anh đè đau, vụng trộm hướng tới anh làm mặt quỷ, sau đó vội vàng từ cửa ban công lại lui về phòng chính mình.

Ngày hôm sau.

Trình Chi Ngôn vẫn giống như thường ngày mang theo Tiểu Thỏ đi học như cũ.

Chỉ là xe vừa mới ngừng ở garage tầng ngầm, lúc Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ mở cửa xe ra ngoài, một cái thanh âm tràn đầy ý cười la lớn sau lưng bọn họ: "Trình Chi Ngôn! Thật là cậu! ?"

???

Tiểu Thỏ quay đầu lại, vậy mà thấy một người mặc áo hoa, quần bãi biển, chân giẫm lên giày, da anh ta nhìn giống như là phơi nắng bị ánh mặt trời chiếu màu tiểu mạch khỏe mạnh, trên mặt còn mang theo một cái kính mát lớn, gần như che khuất nửa gương mặt.

Nếu không bởi vì biết đây là ga ra chuyên thuộc công nhân viên chức dạy học, Tiểu Thỏ quả thực muốn hoài nghi người này có phải tới trường học nghỉ phép hay không.

Trình Chi Ngôn cũng là vẻ mặt nghi hoặc nhìn người kia.

"Là tôi a." Người đàn ông kia cười tít mắt đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đưa tay tháo kính mát trên mặt xuống, lộ ra ánh mắt thâm thúy mà dài nhỏ.

". . ." Trình Chi Ngôn không hiểu ra sao nhìn anh ta.

" Mẹ kiếp, cậu không nhớ rõ tôi rồi hả ?" Người đàn ông ở trước mắt nhất thời vẻ mặt cực kỳ bị thương nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay ôm trái tim mình nói: "Tôi cũng là Nam Đại a, tôi với cậu học cùng chuyên ngành a!! Cậu là lớp sáu tôi lớp ba a!"

". . ."

Trình Chi Ngôn tiếp tục trầm mặc chốc lát, sau đó miễn cưỡng gật gật đầu.

"Ai, bất quá cậu không nhớ rõ tôi cũng là bình thường, chúng ta cũng đã gặp mặt vài lần ở hội học sinh, lúc cậu lên Đại Nhất (năm nhất), tôi đã lên Đại Tứ (năm tư), cái lúc kia tôi đang vội vàng tìm việc, cũng không làm sao trong trường học." Người đàn ông tự quen thuộc hướng tới Trình Chi Ngôn bô bô hồi lâu, lúc này mới như là nhớ tới cái gì, đưa tay sờ sờ đầu cười nói: "Đều đã quên tự giới thiệu, tôi là Thân Tử Hạo, Trình Chi Ngôn rất lâu không gặp."

"...."

Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt Thân Tử Hạo, lông mi thanh tú hơi hơi nhăn lên, đôi mắt trong suốt nhìn anh ta hồi lâu, sau đó nhàn nhạt gật đầu nói: "Tôi nhớ ra rồi, thì ra chủ tịch hội học sinh, Thân Công Báo."

". . ."

Tiểu Thỏ rõ ràng nhìn vẻ mặt trên mặt cái người tên là Thân Tử Hạo kia rút rút.

"Ha ha ha, Thân Công Báo gì gì đó, đó là biệt hiệu, biệt hiệu... Không thể tưởng được biệt hiệu của tôi so với tên thật còn nổi tiếng hơn a." Thân Tử Hạo có chút xấu hổ cười cười, sau đó ánh mắt chuyển động đến trên người Tiểu Thỏ, vẻ mặt hứng thú đánh giá cô, ngón tay vuốt ve cằm mình nói: "Vị này chính là. . ? ?"

"Học sinh của tôi." Trình Chi Ngôn vô cùng ngắn gọn trả lời một tiếng.

"A.... . ." Thân Tử Hạo gật gật đầu, nhưng mà ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tiểu Thỏ như cũ, cân nhắc nói: "Làm sao cảm thấy nhìn có chút quen mắt a? ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro