Phần 16: Truyện cổ tích chỉ là gạt người. Tiểu thỏ tức giận!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ách...." Lão Trình sau khi nghe Tiểu Thỏ nói xong hơi hơi ngẩn ra, vừa muốn mở miệng phụ họa nói một câu: " Đúng, truyện cổ tích vốn là gạt người." Chỉ là ánh mắt thoáng nhìn Tiểu Thỏ khóc đến ánh mắt hồng, vội vàng vòng vo nói bóng nói gió: " Chuyện này.... Khụ khụ, cũng không phải tất cả đều là truyện cổ tích đều là gạt người, con gái thích xem truyện cổ tích là cực kỳ bình thường, đừng để ý anh nước chanh của con."

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua cha mình, hơi chút không biết nói gì đứng dậy bĩu môi nói:" Ba, trước kia nói với con cũng không phải là như vậy, ba không phải vẫn nói cho con biết trên thế giới vốn là không có ông già Noel, những cái gọi là ông già Noel đều là...."

" Tiểu tử con câm miệng cho ba!" Lão Trình thừa dịp Trình Chi Ngôn chưa nói xong câu đó, vội vàng hướng anh gầm lên một tiếng.

" Cái gì? Ông già Noel cũng là gạt người?" Tiểu Thỏ từ trong lòng lão Trình ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn cha Trình Chi Ngôn, miệng vừa méo vừa muốn khóc.

" Không phải, không phải, thật ra ông già Noel là có thạt, anh nước chanh vừa rồi là nói bừa!" Lão Trình vội vàng luống cuống tay chân an ủi Tiểu Thỏ, trong lòng âm thầm hối hận mình trước kia nói những lời này với Trình Chi Ngôn: " Vậy cái gì, con có muốn ăn kem hay không? Ba ba đi mua cho con ăn ăn có được hay không?"

Lão Trình thấy nước mắt Tiểu Thỏ lại lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất, khẩn trương lấy ra đòn sát thủ của bản thân.

"Ăn." Tiểu Thỏ đỏ hồng mắt dùng lực gật gật đầu.

" Được, ba ba đi mua cái này! Chúng ta không mua cho anh nước chanh ăn có được hay không?"

"Được!" Tiểu Thỏ tiếp tục gật đầu.

Vẻ mặt Trình Chi Ngôn không nói gì đứng ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ.

Lão Trình lại an ủi Tiểu Thỏ vài câu, lúc này mới đứng dậy, lúc đang chuẩn bị hướng chỗ bán kem đi tới, đột nhiên dừng bước quay đầu lại vẻ mặt cảnh cáo nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Không được cùng Tiểu Thỏ nói những cái này, có nghe thấy không?"

"...." Trình Chi Ngôn không nói gì.

Lão Trình trợn mắt nhìn anh, hướng chỗ quán kem đi tới.

Tiểu Thỏ thút tha thút thít đứng ở bờ hồ, cũng không có tâm tình tiếp tục nhìn bầu trời, liền đứng như thế không nói lời nào.

Trình Chi Ngôn nhìn cô, trong lòng cũng là đủ loại buồn bực.

Những cái truyện cổ tích này vốn là dùng lừa gạt con nít, chuyện xưa kia không hợp Logic, hơn nữa, những cái gọi là vương tử này, người nào người nấy không phải là thấy một cô gái xinh đẹp đã muốn đi lên hôn, bọn họ hỏi qua ý kiến của cô gái nhà người ta chưa, bọn họ hiểu rõ tính tình cô gái nhà người ta chưa, loại chuyện nhất kiến chung tình này, không đáng tin nhất rồi.

Hai người đứng như vậy ở bờ hồ, người nào cũng không nói lời nào.

Cuối cùng, Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, đưa tay đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, ôn nhu hô một tiếng: " Tiểu Thỏ?"

" Hừ!" Tiểu Thỏ xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh.

" Tức giận?" Trình Chi Ngôn lại duỗi tay đẩy đẩy cánh tay của cô.

" Hừ!" Tiểu Thỏ tiếp tục xoay người, không để ý tới anh.

"...." Trình Chi Ngôn tiếp tục đẩy đẩy cánh tay của cô, " Em xoay hai lần, nếu xoay một lần nữa liền quay trở lại."

" Em không muốn nói chuyện với anh!" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực nhìn anh, chu cái miệng đỏ hồng không vui nói.

" A.... Được rồi..." Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, gật gật đầu bày tỏ chính mình đã hiểu, vậy mà thật sự không tiếp tục chọc Tiểu Thỏ nữa.

" Hu hu...." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn vậy mà thật sự liền không nói chuyện với mình, nhịn không được lại muốn khóc.

" Đến đến đến, Tiểu Thỏ, kem của con!" May mà lão Trình đúng lúc đi tới, một tay nhét kem mới mua vào trong tay Tiểu Thỏ, lúc này mới ngăn cản Tiểu Thỏ lại bắt đầu khóc một lần nữa.

Tiểu Thỏ nhìn kem trong lòng bàn tay, tâm tình buồn bực rốt cục thay đổi tốt hơn.

Vườn bách thú mùa thu màu sắc sặc sỡ, lá cây vàng óng ánh, từng phiến lá cây từ trên cây rơi xuống giống như một con bướm bay lượn trong không trung.

Những cái lá cây này rơi xuống trên mặt đất giống như là trải một thảm màu vàng cho mặt đất.

Đường nhỏ hai bên, nhiều khóm hoa cúc đang nở rộ, hồng như lửa, trắng như tuyết, màu vàng giống như vàng, cùng với từng đợt gió nhẹ đưa tới mùi thơm ngát.

Trong vườn bách thú đám con nít nắm tay cha mẹ chơi đùa chạy trốn xung quanh, ông cụ và bà cụ nhàn nhã ngồi ở trên ghế vừa nói chuyện phiếm vừa thưởng thức cảnh thu xinh đẹp.

Lão Trình đi theo phía sau Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn, chậm rãi đi vào bên trong vườn bách thú, hai tiểu gia hỏa trước mắt này mặc dù là vai kề vai đi tới, nhưng mà đầu Tiểu Thỏ quay về phía bên trái, đầu Trình Chi Ngôn quay về phía bên phải, nhìn giống như hoàn toàn không có bất luận trao đổi cái gì, cảnh tượng này xem ra..... Hai người bọn họ hình như là chiến tranh lạnh? Ông chỉ đi mua kem một lát, tại sao người nào cũng không để ý người nào rồi?

" Tiểu Thỏ..." Lão Trình kìm nén một hồi lâu cuối cùng nhịn không được mở miệng hướng Tiểu Thỏ hỏi: " Tại sao hôm nay con không nắm tay anh nước chanh của con cùng đi vậy?"

Tiểu Thỏ quay đầu, vừa liếm kem vừa hướng lão Trình nói: " Bởi vì con tức giận, không muốn để ý anh ấy!"

" Tại sao tức giận?"

" Bởi vì con nói không lại anh ấy!"

" Ách..." Lão Trình ngớ ra một chút, xấu hổ cười nói: " Nói không lại nó, có thể dùng bạo lực giải quyết mà, tức giận cái gì."

" Bạo lực giải quyết là cái gì?"

" Đi lên đánh nó!"

" Không được, đánh người là không đúng!" Giọng nói trong trẻo của Tiểu Thỏ sau khi hướng lão Trình nói một câu, liền quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Trình Chi Ngôn luôn luôn ở bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện, giờ phút này rốt cục cũng chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt yếu ớt nhìn lão Trình hỏi: " Ba, con thật sự là con trai ruột của ba sao?"

Có người cha nào dạy người khác tới đánh con trai mình như vậy sao?

" Con là con ruột của ba thì sao hả? Tìm không ra con dâu, ba cần con trai như vậy có ích lợi gì? Con ngược lại một mình sinh cháu cho ba ôm ấp đi!" Lão Trình trợn mắt nhìn anh, trực tiếp rống anh một câu, lại cười tít mắt đi dỗ Tiểu Thỏ.

....

Con trai của cha mới bao nhiêu tuổi! Còn chưa trưởng thành mà cha bắt đầu muốn ôm cháu rồi?

Hồng nhan họa thủy! Đây là hồng nhan họa thủy!

Trình Chi Ngôn căm giận nhìn chằm chằm cha mình oán hận suy nghĩ như vậy.

Ngày nào đó mãi cho đến khi từ vườn bách thú Thượng Hải trở về trong nhà, Tiểu Thỏ cũng không nói chuyện với Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở trong lòng cha, cũng chẳng muốn đi quản bọn họ.

Hừ, không để ý tới anh càng tốt, vừa lúc được yên tĩnh!

Trình Chi Ngôn quay người lại, lập tức lên lầu.

Mấy ngày như vậy trôi qua, ngay cả Chu Linh vẫn bề bộn nhiều việc không rảnh không rảnh quản Tiểu Thỏ cũng phát hiện không bình thường.

" Tiểu Thỏ, con với anh nước chanh của con làm sao vậy?" Mẹ Tiểu Thỏ túm chặt cái gối Tiểu Thỏ đang ôm chuẩn bị đi phòng ngủ của mình, tò mò hỏi.

" Cái gì làm sao vậy?"

" Tại sao mấy ngày nay con đều không đi tìm anh nước chanh của con cùng nhau ngủ?"

Trước Cài ĐặtSau
" Người nào quy định mỗi ngày con phải ngủ cùng anh ấy? Hai con cũng không phải buộc cố định với nhau!" Tiểu Thỏ sau khi hướng về phía mẹ mình nói một câu như vậy liền xoay người vào nhà.

" Oa....Đây không khoa học a...." Mẹ Tiểu Thỏ nhìn bóng lưng Tiểu Thỏ cực kì buồn bực gãi gãi đầu.

-----

Thời tiết quang đãng, gió nhẹ thổi vào mặt.

Lớp Trình Chi Ngôn đang ở trên sân thể dục.

Bởi vì chỉ chốc lát nữa muốn đo thành tích chạy trăm mét, giờ phút này tất cả bạn học đều tốp năm tốp ba đứng ở trên thao trường làm vận động cho nóng người.

Hạ Phong vẻ mặt bát quái tiến đến bên cạnh Trình Chi Ngôn thấp giọng hỏi: " Trình Chi Ngôn, cậu làm sao vậy, nhìn bộ dáng cậu mấy ngày nay giống như buồn bực không vui."

" Không có gì...." Trình Chi Ngôn liếc mắt nhìn Hạ Phong một cái, cậu ta từ tiểu học bắt đầu mỗi năm đều ngồi cùng bàn với mình, trước mắt anh đã lên sơ trung, không biết tại sao vẫn cùng bàn với cậu ta.

" Thực không có gì hay là giả vờ không có gì?" Hạ Phong đưa tay vỗ vỗ bả vai Trình Chi Ngôn, như tên trộm cười nói: " Hai ta cũng tính là bảy năm ngồi cùng bàn a, cậu có cái tâm sự gì tớ còn có thể nhìn không ra sao? Đến, nói ra cho anh nghe một chút, nói không chừng tớ còn có thể giúp cậu đưa ra ý kiến a."

" Không có gì." Trình Chi Ngôn quay đầu đi tiếp tục hoạt động cổ tay.

" Ai, không cần xấu hổ, tớ nói với cậu, người bị quấy nhiễu đơn giản chính là ba cái vấn đề, thứ nhất là vấn đề học tập, thứ hai là vấn đề thân thể, thứ ba là vấn đề tình cảm. Tớ thấy cậu học tập dù sao nhiều lần đều là hạng nhất cho nên phương diện thứ nhất hẳn là không vấn đề gì, phương diện thân thể sao, cậu cũng nhảy tưng tưng nhất định cũng không có vấn đề gì, vậy có vấn đề nhất định chính là phương diện tình cảm rồi." Gương mặt thanh tú của Hạ Phong tiến đến trước mặt Trình Chi Ngôn, cười tít mắt nói: " Thế nào, tớ nói không sai đi?"

"...." Thân hình Trình Chi Ngôn cứng đờ, quay đầu nhìn anh ta một cái, không nói lời nào.

" Ha ha, đây là không thể nói lời nào nên chỉ có thể lặng im." Hạ Phong nhất thời tinh thần tỉnh táo, cánh tay khoát lên trên vai Trình Chi Ngôn tò mò hỏi: " Thế nào, tình cảm của bạn gái nhỏ với cậu xảy ra vấn đề gì?"

" .... Không thành vấn đề." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Trình Chi Ngôn trả lời cậu ta một câu, không nói tiếp.

" Ai nha, cậu với tớ có cái gì xấu hổ, hai ta người nào với người nào, nói nhanh lên, tớ giúp cậu giải quyết a." Hạ Phong ôm một chút lại chuyển tới trước mặt Trình Chi Ngôn.

"...."

Giáo viên cầm danh sách thể dục, giờ phút này đứng ở trên đường chạy sân thể dục, thổi một cái còi lớn tiếng hướng bọn họ nói: " Đến đến đến các học sinh tập hợp, chúng ta dựa theo số báo danh tới đo thành tích chạy trăm mét, đo con trai trước sau đo con gái nha a!"

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn giáo viên thể dục một cái, hướng Hạ Phong nhàn nhạt nói sang chuyện khác: " Đi thôi, bắt đầu kiểm tra rồi."

" Ai, nhưng mà cậu còn chưa nói với tớ...." Hạ Phong thấy Trình Chi Ngôn đi qua chỗ giáo viên thể dục, lập tức không cam lòng theo sát.

Sau khi đo trăm mét kết thúc, Hạ Phong thở hồng hộc theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn vừa đi vừa nói: " Trình.... Trình Chi Ngôn cậu đợi tớ với, cậu.... Tình cảm của cậu với bạn gái nhỏ của cậu thật sự không xảy ra vấn đề gì sao?"

" Không có." Trình Chi Ngôn ngắn gọn trả lời.

" Được!" Thân thể Hạ Phong dừng lại, đỡ đầu gối thở hổn hển nói: " Thứ bảy này sinh nhật tớ!"

" Mời bạn học có một chút quan hệ trong lớp tới nhà của tớ ăn cơm là tốt rồi, đến lúc đó cậu nhớ mang bạn gái nhỏ của cậu cùng nhau đến."

"..." Môi Trình Chi Ngôn hơi hơi giật giật, muốn nói cái gì nhưng lại không nói gì ra khỏi miệng.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Trình Chi Ngôn do dự một chút vẫn đi nhà Tiểu Thỏ.

Mẹ Tiểu Thỏ mở cửa, thấy Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nhất thời ý vị thâm trường nhìn anh nói: " Ngôn Ngôn đến tìm Tiểu Thỏ à? Nó ở trong phòng a!"

" Con..." Trình Chi Ngôn còn chưa mở miệng, mẹ Tiểu Thỏ đã xoay người lại tiến vào phòng bếp rửa chén.

Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vẫn hướng phòng Tiểu Thỏ trên lầu đi lên.

Đi đến cửa phòng Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn dừng bước, không biết tại sao trong lòng anh thế nhưng cảm thấy có chút bối rối.

Một lát gặp được Tiểu Thỏ, câu nói đầu tiên của anh nên nói cái gì?

Là nói " Đã trễ thế này em còn chưa ngủ sao" hay là nói " Em đang làm gì thế" tốt hơn a?

Trình Chi Ngôn đứng một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu, đưa tay gõ gõ cửa phòng Tiểu Thỏ, mặc kệ trước gõ cửa rồi nói sau...

" Thùng thùng thùng..." Cửa phòng bị anh gõ ba tiếng, nhưng mà trong phòng lại một chút động tĩnh cũng không có.

" Tiểu Thỏ... Tiểu Thỏ?" Trình Chi Ngôn có chút nghi hoặc mở miệng gọi cô hai tiếng, vẫn không có bất kì trả lời gì như cũ.

Anh do dự một chút, vẫn đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng im ắng ngay cả một người cũng không có, nằm ngay chính giữa trên giường hồng nhạt của Tiểu Thỏ kia là con thỏ cô thích nhất, chăn nhìn có chút lộn xộn, dép lê cũng nghiêng bảy nghiêng tám lật chuyển ngã xuống trên mặt đất.

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn bốn phía một chút, oa, em ấy đi đâu vậy?

Không có tìm được Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn ở trong phòng dừng lại một lát liền xoay người đi ra ngoài, chỉ là anh vừa quay người lại liền bị một người đi lên đụng phải.

" Ầm" một tiếng, Trình Chi Ngôn cảm thấy trên bụng một trận đau đớn, cả người không tự chủ được lui về phía sau hai bước.

Đến khi thân thể anh đứng vững vàng, hướng tới trước mắt nhìn lại mới phát hiện người va chạm mình thực ra là Tiểu Thỏ.

Mà anh vừa nhìn Tiểu Thỏ một cái liền nhịn không được đỏ mặt.

Tiểu Thỏ trước mắt thế nhưng tóc ẩm ướt cái gì cũng không có mặc, đôi chân nhỏ trắng nõn giẫm ở trên mặt đất, hình thành đối lập với sàn nhà màu tối.

" Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ ôm đầu mình có chút kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn xem trước mắt, " Tại sao anh lại đứng ở cửa phòng em?"

" Anh...." Trình Chi Ngôn cảm thấy ánh mắt mình không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt, anh quay đầu đi, trên gương mặt mang theo một tia đỏ ửng thấp giọng nói: " Anh đến tìm em."

" A....Em vừa rồi đang tắm không có nghe thấy anh gọi em." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, cảm thấy thân thể trần truồng như vậy đứng ở bên ngoài thật sự là quá lạnh, liền nhịn không được hướng Trình Chi Ngôn nói: " Anh nước chanh anh có thể tránh một chút hay không, em vào trong phòng lấy quần áo một chút, em vừa rồi đã quên lấy váy ngủ để thay rồi."

" Anh đi lấy giúp em, em mau vào trong phòng tắm đi." Trình Chi Ngôn đỏ mặt xoay người lại vào phòng Tiểu Thỏ.

" A...Được! Anh nhanh lên!" Tiểu Thỏ vừa hô vừa chạy vào phòng tắm, " "Đúng rồi, còn có khăn tắm! Khăn tắm em cũng không lấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro