Phần 2: Kiêm chức làm bảo mẫu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Con?" Trình Chi Ngôn không rõ chân tướng nhìn bình sữa đột nhiên bị nhét vào trong tay mình, vẻ mặt kinh ngạc.

" A, liền trực tiếp đút cho nó thì được rồi, con trực tiếp nhét núm vú cao su của bình sữa vào trong miệng nó là được." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu đứng ở bên cạnh chỉ đạo kỹ thuật cho Trình Chi Ngôn tiến hành.

"....." Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ hai mắt nhắm nghiền hô hấp mềm mại, chần chừ ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tiểu Thỏ nói: " Nhưng mà em ấy còn đang ngủ a."

" Không có việc gì, con bé này có kỹ năng một bên ngủ một bên uống sữa, con nhét vào miệng nó, con vừa nhét nó liền uống vào." Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, thúc giục Trình Chi Ngôn nhanh chóng lấy bình sữa nhét miệng cô.

Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyến ( vạch đen).

Anh cúi đầu nhìn nhìn bình sữa trong tay, lại nhìn nhìn Tiểu Thỏ đang mút ngón tay, nhưng mà vẫn làm theo dặn dò của mẹ Tiểu Thỏ, lắc lắc bình sữa chần chừ nhét núm vú cao su vào trong miệng Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ đang gặm ngón tay bắt đầu nhanh chóng đem ngón tay trong miệng rút ra, sau đó chu cái miệng nhỏ, há miệng mút núm vú cao su, bắt đầu uống " Ừng ực".

Trình Chi Ngôn chỉ nhìn bọt khí trong bình sữa không ngừng quay cuồng, chỉ khoảng chốc lát một lọ sữa tràn đầy kia đã bị Tiểu Thỏ uống hết.

Uống sữa xong Tiểu Thỏ cảm thấy thỏa mãn, hai tay buông lỏng, hoàn toàn ngủ say.

Một cái tay khác chỉ ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn cuối cùng cũng buông ra.

Trình Chi Ngôn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

" Ha ha ha ha, không tệ nha." Mẹ Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn con trai của mình sau khi cho Tiểu Thỏ uống hết một lọ sữa bột, cười tít mắt nói: " Nhớ năm đó cha con ngay cả bình sữa cũng không giúp đỡ mẹ một chút, nhìn thế này con so với cha con hữu dụng (có ích) hơn."

"...." Trình Chi Ngôn không nói gì, anh cầm bình sữa trong tay đặt trên tủ đầu giường sau đó nhìn Tiểu Thỏ nằm ở trên tay mình đã ngủ say, thấp giọng nói: " Em ấy ngủ rồi."

" Không có việc gì, dì ôm nó trở về là được." Mẹ Tiểu Thỏ cười vươn tay đi ra ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ một phen, hai tay xốc nách cô, bế cô lên.

" Phải đi về rồi hả ? Không để Tiểu Thỏ ở chỗ này ngủ cùng Ngôn Ngôn sao?" Chu Nguyệt nhìn động tác thuần thục nâng Tiểu Thỏ lên của mẹ Tiểu Thỏ, vẻ mặt bỡn cợt hướng về phía bà hỏi.

" Con bé này ban đêm đi ngủ không nề nếp, nếu như nó ngủ cùng Ngôn Ngôn, không chừng sẽ va vào Ngôn Ngôn." Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, sau khi nói lời tạm biệt cùng bọn họ liền khiêng Tiểu Thỏ về nhà.

Chu Nguyệt sau khi tiễn bước mẹ Tiểu Thỏ và Tiểu Thỏ liền xoay người lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con trai của mình.

Trong lòng Trình Chi Ngôn bị bà nhìn đến sợ hãi, nhịn không được mở miệng hỏi: " Mẹ, mẹ nhìn cái gì vậy?"

" Ha ha..." Chu Nguyệt nhìn anh cười hắc hắc, trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc nói: " Con trai, con về sau kết hôn, nhất định là người cha tốt."

"...." Sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong lời này hơi hơi ngẩn ra, trên gương mặt trắng nháy mắt hiện ra một tia không được tự nhiên.

" Được rồi, thời gian không còn sớm, con cũng nên về phòng ngủ đi, đoán chừng ngày mai bạn gái nhỏ của con vẫn sẽ tìm đến con chơi đùa." Chu Nguyệt nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn hơi có chút xấu hổ nhịn không được tiếp tục trêu chọc anh.

" Con biết rồi." Trình Chi Ngôn xoay người liền đi về phía phòng mình, chỉ là sau khi đi vài bước bỗng nhiên lại ngừng lại, quay đầu nhìn mẹ mình nói: " Trước khi con suy xét tốt, đừng nói em ấy là bạn gái nhỏ của con được không?"

" A.....Được a..." Chu Nguyệt sửng sốt một phen, gật gật đầu theo bản năng.

Trình Chi Ngôn đứng ở trên bậc thang, há miệng thở dốc dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại lắc lắc đầu xoay người trở về phòng.

Từ ngày ấy trở đi, tên Trình Chi Ngôn này trở thành tên Tiểu Thỏ mỗi ngày sau khi tỉnh lại nhớ thương nhiều nhất.

" Mẹ, con có thể đi nhà anh nước chanh chơi không?"

" Mẹ, anh nước chanh rời giường chưa?"

" Mẹ, hôm nay anh nước chanh có ở nhà không?"

Mỗi ngày Tiểu Thỏ mở mắt phải hỏi một câu hỏi, nhất định là về Trình Chi Ngôn.

Mẹ Tiểu Thỏ mỗi ngày đều dở khóc dở cười thay quần áo tốt cho Tiểu Thỏ, sau đó rửa mặt bưng điểm tâm đi nhà Trình Chi Ngôn cho cô ăn cơm. Tiểu Thỏ nhất định phải dưới tình huống nhìn thấy Trình Chi Ngôn mới nguyện ý há mồm ăn cơm, nếu không nghe lời cũng chỉ nói một câu: " Con không muốn ăn...."

Sau khi cho Tiểu Thỏ ăn cơm xong, hai người Chu Linh và Chu Nguyệt liền vội vàng rời khỏi nhà đi làm.

Cha Tiểu Thỏ là quân nhân, dưới tình huống bình thường đều ở trong bộ đội, thỉnh thoảng một hai tháng mới có thể về nhà thăm hỏi các cô, mà cha Trình Chi Ngôn bởi vì nhiệm vụ nên đều ở ngoài làm việc, cho nên cũng chỉ có Chủ nhật mới có thể trở về.

Bởi vậy sau khi hai người mẹ bọn họ đi làm trong nhà cũng chỉ có hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ liền mỗi ngày đi theo phía sau Trình Chi Ngôn lắc lư, anh đi làm bài tập cô liền ngồi chồm hổm ở bên cạnh chơi ghép hình, anh đi luyện Piano cô liền nằm úp sấp ở trên bàn nghe anh đàn, anh đi vẽ tranh cô cũng liền cầm một tấm giấy ngồi ở bên cạnh ngồi ở bên cạnh vẽ bậy.

Thời gian lâu dần, mọi người trong tiểu khu đều biết hai đứa nhỏ này, ngay từ đầu mọi người còn tưởng rằng Tiểu Thỏ là em gái Trình Chi Ngôn về sau mới biết được đây là hai đứa nhỏ một chút quan hệ huyết thống đều không có.

Vì thế liền có người bắt đầu trêu ghẹo nói: " Ngôn Ngôn, lại mang theo nàng dâu ra ngoài chơi à?"

"Tiểu Thỏ, chồng con có đẹp trai hay không? Chồng con đẹp trai hay là cha con đẹp trai hơn?"

" Ngôn Ngôn, có muốn để cho mẹ con sinh một em gái đáng yêu giống Tiểu Thỏ hay không?"

Mỗi lần đến lúc này, Tiểu Thỏ liền hắng giọng hướng bọn họ quát: " Không muốn không muốn không cần sinh thêm! Anh nước chanh là của một mình con! Còn nữa, anh ấy là bạn trai con, không phải chồng con! Con còn nhỏ không thể kết hôn!"

" Ha ha ha ha...."

Những người đùa bọn họ mỗi lần đến lúc này liền phát ra từng đợt cười to.

Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, anh dù sao không phải đứa bé như Tiểu Thỏ không biết những người này là vì nhàm chán nên đùa bọn họ, căn bản không phải là thật sự nói chuyện với bọn họ.

Cho nên mỗi lần anh đều túm tay nhỏ của Tiểu Thỏ yên lặng liếc mắt nhìn bọn họ một cái sau đó lập tức bỏ đi.

Thực ra đối với Trình Chi Ngôn mà nói, những chuyện này trong ngày thường cũng không tính là chuyện lớn gì, vấn đề khó khăn lớn nhất ở chỗ..... Anh hiện tại mỗi ngày đều phải dỗ Tiểu Thỏ đi ngủ.

Ngay từ đầu anh cho rằng Tiểu Thỏ sẽ giống như ngày đầu tiên, tự mình chơi sau đó liền ngủ thiếp đi, nhưng mà sự thật chứng minh là anh quá ngây thơ rồi.

Mỗi một ngày về sau, Tiểu Thỏ đều phải chui vào trong lòng Trình Chi Ngôn, hai tay vừa ôm anh vừa đề xuất các loại yêu cầu, muốn nghe hát, muốn nghe chuyện xưa, muốn Trình Chi Ngôn pha sữa sau đó cho cô uống sữa.

Mà bên trong những yêu cầu này, Trình Chi Ngôn cảm thấy nghe hát và cho cô uống sữa là đơn giản nhất, để cho anh nhức đầu là Tiểu Thỏ muốn nghe chuyện xưa.

Nghe chuyện xưa còn chưa tính, cô lại cứ đối với chuyện xưa còn yêu cầu đặc biệt khác.

Ví dụ như, khi anh nói cho Tiểu Thỏ chuyện xưa ba con heo con, Tiểu Thỏ sẽ vừa nghe vừa đề xuất yêu cầu nói: " Em muốn nghe Tiểu Trư (heo nhỏ) màu đỏ."

" Tiểu Trư màu đỏ là cái gì?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, ba con heo con trong chuyện xưa, nào có cái gì Tiểu Trư màu đỏ a.

" Chính là một con Tiểu Trư màu đỏ đứng cửa thôn!" Tiểu Thỏ mở to mắt, nghiêm trang hướng Trình Chi Ngôn nói: " Nhưng mà phần sau đã xảy ra chuyện gì, em cũng không biết."

"...." Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn không biết nói gì.

" Anh nước chanh, anh nói nhanh lên a...."

" Ngày xưa, có một con Tiểu Trư màu đỏ ở cửa thôn, tên của nó gọi là Tiểu Thỏ...."

" Em mới không phải Tiểu Trư!"

" Tên của nó gọi là Tiểu Hồng..."

" Còn có một con Tiểu Trư màu lam!"

" Ngày xưa, ở cửa thôn có một con Tiểu Trư màu đỏ, còn có một con Tiểu Trư màu lam, tên chúng phân biệt là Tiểu Hồng và Tiểu Lam......"

" Vẫn còn..... Vẫn còn có một con Tiểu Trư màu tím!"

" .... Ngày xưa, cửa thôn...... " Trình Chi Ngôn vừa nói chuyện xưa vừa trợn mắt, dù sao chuyện xưa này đến cuối cùng nhất định cùng ba con heo con không có bất kỳ quan hệ như thế nào, anh cũng nói bậy: " Tiểu Trư màu đỏ ăn một quả chuối tiêu, vì thế nó liền biến thành Tiểu Trư màu vàng, Tiểu Trư màu lam ăn một quả đào vì thế nó liền biến thành Tiểu Trư hồng nhạt..."

Trình Chi Ngôn nói, mắt thấy Tiểu Thỏ dần dần không có động tĩnh, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô bé này có thể tính là ngủ thiếp đi.

Vì cái gì anh rõ ràng sinh ở dưới thời đại tiên tiến, lớn lên thành thiếu niên tốt dưới thời kỳ tiên tiến, đảm đương nhiệm vụ quang vinh xây dựng quê hương Xã Hội Chủ Nghĩa tốt đẹp, lại cứ phải ở chỗ này dỗ tiểu bảo bảo ba tuổi đi ngủ a?

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt xuống nhìn Tiểu Thỏ một giây trước vẫn ra vẻ sinh động, một giây sau liền đã ngủ say, nhịn không được vươn tay ra, ở trên gương mặt đô đô ( béo) của cô dùng lực bóp một cái.

Miệng nhỏ anh đào hồng nhuận kia hé mở, nháy mắt liền bị khuôn mặt đè thành miệng gà con.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ cười tốt lắm, ít nhiều cảm thấy trong lòng vui vẻ chút rồi.

Anh lại mạnh mẽ nhéo đôi má Tiểu Thỏ một cái, ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ mình đang nghiêng đầu dựa vào cửa cười tít mắt nhìn mình.

" Như thế nào, con có phải đang suy nghĩ muốn con bé đáng yêu làm bạn gái nhỏ của con phải không?" Chu Nguyệt rảnh rỗi hướng Trình Chi Ngôn hỏi.

Tay Trình Chi Ngôn đang nhéo đôi má Tiểu Thỏ đột nhiên buông lỏng, trên mặt tràn đầy xấu hổ, " Chỗ nào đáng yêu, rõ ràng một chút đều không đáng yêu!"

" A... Không đáng yêu con nhéo mặt người ta để làm gì?" Chu Nguyệt trêu ghẹo hỏi tiếp.

" Bởi vì bộ dáng em ấy xấu." Trình Chi Ngôn nghiêng đầu đi, lời nói không hợp nỗi lòng trả lời.

" Xấu sao? Mẹ cảm thấy Tiểu Thỏ rất đẹp a...." Chu Nguyệt tiếp tục đùa anh.

"...." Trình Chi Ngôn nhìn bà một cái, trầm mặc không nói.

Chậc chậc lại nữa rồi, lại là một chiêu này.

Chu Nguyệt nhìn con trai của mình đột nhiên rơi vào trầm mặc, nhịn không được có chút đáng tiếc, đứa bé này mỗi lần đều là như thế này, lúc nói không lại mình liền lựa chọn dùng trầm mặc tới chống đối mình, đây tuyệt đối là lạnh lùng a lạnh lùng a, đứa bé nhỏ như vậy liền am hiểu lạnh lùng như vậy, ai.... Cũng không biết đứa bé này sau này có bạn gái nào chịu được anh...

" Được, không đùa với con, hôm nay mẹ Tiểu Thỏ không đến đón Tiểu Thỏ về nhà, chuyện kia, con mau rửa mặt một chút, chuẩn bị đi ngủ đi." Chu Nguyệt vỗ vỗ tay, lúc đang chuẩn bị xoay người ra cửa phòng nghe thấy giọng nói sâu xa của Trình Chi Ngôn: " Mẹ vừa rồi nói cái gì...?"

" Uh'm?" Chu Nguyệt quay đầu, nháy mắt mấy cái với Trình Chi Ngôn vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn anh nói: " Hôm nay mẹ Tiểu Thỏ không đến đón Tiểu Thỏ, ha ha.... Dì ấy hôm nay phải trực đêm."

" Cho nên??" Trình Chi Ngôn thấy mẹ mình hoàn toàn không có ý định ôm ấp Tiểu Thỏ đến trong phòng của bà liền nhịn không được mở miệng hỏi: " Em ấy làm sao bây giờ?"

" Ngủ với con a." Chu Nguyệt vẻ mặt đương nhiên nhìn anh, cười xấu xa nói: " Con trai, con biết không, trên thế giới này có sáu mươi triệu người, một người muốn gặp được người quan trọng nhất trong lòng anh ta, tìm kiếm trong biển người mênh mông năm này sang năm khác, cuối cùng cả đời có lẽ đều tìm không thấy người yêu nhất kia. Mà con, con xem, con thật may mắn còn chưa bắt đầu tìm, vợ tương lai của con cũng đã tự động từ trên trời rớt xuống rồi."

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn lóe ra một chút ánh sáng, anh nhìn mẹ mình thao thao bất tuyệt phát biểu lời bình luận, sau hai giây trầm mặc thản nhiên nói: " Mẹ, xin mẹ đó, nói chuyện với con mẹ không có suy nghĩ nào tốt đẹp sao?"

" Suy nghĩ gì không tốt đẹp, đứa nhỏ này con học văn học choáng váng rồi hả? " Chu Nguyệt tức giận liếc mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái nói: " Thật sự là một chút lãng mạn đều không có, lời nói vừa rồi của mẹ đơn giản mà nói, chính là tối hôm nay con ngủ cùng Tiểu Thỏ."

" Tại sao?" Một đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn bắt đầu nhíu, anh cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đang ngủ say nằm ở trong lồng ngực mình, cô bé này cũng chỉ có sau khi ngủ thiếp đi là đáng yêu nhất, lúc ban ngày tỉnh lại quả thực chính là một cái Hỗn Thế Ma Vương.

Anh đã cùng cô ăn cơm, cùng cô chơi, bây giờ còn phải cùng cô ngủ, vậy chẳng phải anh biến thành ba cùng rồi hả?

" Bởi vì..." Chu Nguyệt hướng Trình Chi Ngôn cười cười nhợt nhạt, đi đến bên cạnh anh, hai tay ôm lấy Tiểu Thỏ, vừa ôm ấp thân thể của cô rời khỏi Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ liền " Oa" một tiếng bắt đầu khóc, " Không muốn.... Muốn ôm ấp....."

.....

Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì trừng mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt đắc ý của mẹ mình, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật bi thương.

" Con xem, hiện tại đứa nhỏ này trừ mẹ mình ra cũng chỉ biết con, mẹ cũng muốn chia sẻ giúp con một chút, tiếc là con bé không cần mẹ a...." Chu Nguyệt ôm Tiểu Thỏ nhắm mắt lại không ngừng khóc, vẻ mặt bất đắc dĩ hướng Trình Chi Ngôn nói.

Sau khi nói xong những lời này bà lại nhét Tiểu Thỏ trở về trong lòng Trình Chi Ngôn.

Chỉ có không phẩy không một giây, Tiểu Thỏ liền ngừng khóc.

Trình Chi Ngôn có chút ảo não nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tiểu Thỏ nằm ở trong lồng ngực mình, cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi.

" Được rồi, được rồi, dù sao con cũng tắm đi rồi đi ngủ sớm một chút đi, ngoan a." Sau khi Chu Nguyệt nói nói mấy câu an ủi với con trai của mình liền xoay người rời khỏi phòng.

Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

Em là Bảo Bảo( bé cưng) thối tha!

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn đôi má của Tiểu Thỏ đang ngủ say sưa nhịn không được mạnh mẽ nhéo một cái trên mặt cô.

Đi ngủ!

Anh tắt đèn bàn ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, liền trực tiếp nằm xuống.

Ban đêm, Trình Chi Ngôn cảm thấy có một cái tay nóng hầm hập không ngừng sờ ở trên mặt mình, sờ hết mắt lại sờ cái mũi, sờ mũi xong lại sờ miệng.

Anh mở to mắt nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn về phía Tiểu Thỏ ngủ ở bên cạnh mình.
Cô bé này đang vừa gặm ngón tay cái bên tay phải vừa không ngừng đem tay trái sờ trên mặt mình.

Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn chằm chằm cô một lúc, đưa tay kéo tay cô ở trên mặt mình ra, sau đó chuyển người lại ngủ cách xa cô một chút.

Ngay lúc anh mơ mơ màng màng sắp ngủ thì Tiểu Thỏ nằm cách đó không xa ở bên cạnh anh bỗng nhiên ngồi dậy.

Toàn bộ cơn buồn ngủ của Trình Chi Ngôn biến mất, anh xoay người nhìn Tiểu Thỏ, ánh mắt tiểu gia hỏa kia đang gắt gao nhắm lại, đầu ngửa ra sau dường như một chút cũng không muốn tỉnh lại.

Sao lại thế này.....Cô bé này chẳng lẽ còn có tật xấu mộng du!

Trong mắt Trình Chi Ngôn đầy nghi hoặc nhìn cô, chần chờ một chút, vẫn đè thấp giọng nói nhỏ giọng hô một câu: " Tiểu Thỏ?"

"..."

Đầu Tiểu Thỏ lắc lư lại lắc lư không có phản ứng, chỉ là bỗng nhiên dùng cả tay chân bò về phía anh.

Lúc bò đến trước người anh, Tiểu Thỏ lập tức liền dừng lại, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào " Đông" một cái, cái đầu tròn tròn tóc xù xù trực tiếp đập trên bụng Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn bị cô va đập đến nỗi đau nhịn không được rụt thân thể một chút.

Cảm giác đau đớn rất không dễ dàng biến mất, anh cúi đầu nhìn về phía cái bụng của mình, cái đầu sỏ gây nên kia vậy mà liền ngửa mặt nằm ở trên người anh như vậy, coi cái bụng làm cái gối vù vù ngủ thiếp đi.

.....

Tám giờ buổi sáng, Chu Nguyệt có chút nghi ngờ đứng ở ngoài cửa phòng Trình Chi Ngôn đứng, đứa bé này bình thường đều là đúng bảy giờ rời giường, hôm nay làm sao bây giờ mới dậy, lại một chút tiếng động cũng không có?

Chu Nguyệt chần chờ một chút, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Trình Chi Ngôn.

Trong phòng, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua bức màn màu nâu chiếu vào trên sàn, gió lạnh yên lặng bắt đầu thổi từ điều hòa, ở chính giữa giường lớn hai bóng dáng nho nhỏ ngủ lộn xộn.

Cả người Trình Chi Ngôn nằm ngang ngủ ở trên giường mà đầu Tiểu Thỏ còn ngủ ở trên bụng của anh, hai tay duỗi thẳng thành hình chữ đại ( hình người nằm dang tay chân), ngủ đến bất tỉnh nhân sự ( ngủ say).

Chu Nguyệt thấy một màn trước mắt này, nhịn không được liền bật cười.

A a a a, hai người thật đáng yêu!

Bà đứng ở cửa một hồi, bỗng nhiên cảm thấy muốn dùng máy ảnh ghi lại việc này vì thế liền nhanh chóng xoay người trở về phòng mình lấy máy ảnh.

Trình Chi Ngôn vừa tỉnh ngủ cảm thấy mình eo mỏi lưng đau chân co giật, cả người mệt giống như chạy hai mươi km.

Ngược lại vẻ mặt Tiểu Thỏ hồng hào ngồi ở trước bàn ăn cùng mẹ già của mình cười cười, anh chỉ có thể thở dài một hơi, thời gian như thế này rốt cuộc khi nào thì mới kết thúc a.

" Làm sao vậy, mới sáng sớm than thở cái gì." Trong tay Chu Nguyệt bưng hai cái khay đi tới đối diện, bên trong một khay là trứng ốp lếp cho Trình Chi Ngôn, một cái khay khác là trứng chần nước sôi cho Tiểu Thỏ.

" Con suy xét tốt rôi." Trình Chi Ngôn buồn bã ỉu xìu cầm chiếc đũa, gắp trứng gà chiên trong mâm của mình, giọng nói trầm thấp nói: " Con không cần Tiểu Thỏ làm bạn gái của con."

" Vì sao?" Tiểu Thỏ và Chu Nguyệt đồng thời ngẩng đầu, hướng Trình Chi Ngôn hỏi.

" Tư thế ngủ của em ấy quá xấu, con không thích." Trình Chi Ngôn một tay nâng cằm lên, một tay tiếp tục gắp trứng gà chiên, nhìn cũng không nhìn hai người các cô hỏi.

" Đây được coi là lý do?" Chu Nguyệt buồn cười nhìn anh.

" Con nghe nói hai người sau khi kết hôn phải ngủ cùng một chỗ cả đời." Trình Chi Ngôn chính nghĩa hướng Chu Nguyệt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro