Phần 35: Chuẩn bị thi đại học. ( nổi am ảnh của hầu hết học sinh~><~)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng!" Lão Trình nghiêm túc gật đầu, đưa ngón tay gõ xuống mặt bàn ăn, tiếp tục hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Vào thời điểm này sang năm, là lúc con bước vào thi đại học, đây là chuyện quan trọng nhất của học sinh, tương lai con đi theo con đường nào, tất cả phụ thuộc vào kết quả thi đại học....."

"....."

"....."

Tiểu Thỏ cùng Trình Chi ngôn nghe nói thế, trong nháy mắt chợt thấy không biết nói gì.

Đặc biệt là Trình Chi Ngôn, ánh mắt anh có chút khó hiểu nhìn cha mình, mãi không nói lên lời.

Chắc hẳn mấy ngày nay trong gia đình không ai đề cập tới chuyện thi đại học, hoàn toàn không phải là sợ anh bị căng thẳng.....

Mà là bởi vì cha mình nhớ lộn hiện tại anh chỉ đang học 11.

Một bên lão Trình đang thao thao bất tuyệt giảng giải cho Trình Chi Ngôn về ý nghĩa của việc thi đại học đối với cuộc sống, còn bên này, Trình Chi Ngôn đã xạm mặt lại rồi.

Lão Trình nói một hồi, chợt phát hiện ra Trình Chi Ngôn không chăm chỉ nghe mình nói, không nhịn được nhíu mày một cái rồi nói:"Rốt cuộc con có nghe cha nói không vậy? Cha nói từ nãy giờ, con có ghi nhớ hay không?"

"......" Trình Chi Ngôn nhìn cha lại tiếp tục không nói gì.

"Ai, con nhìn cha bằng ánh mắt đó là có ý gì???" Lão Trình không nhìn được nhíu mày hướng về Trình Chi Ngôn, lại tiếp tục đưa tay gõ gõ bàn ăn, tiếp tục nói:" Con có biết tầm quan trọng của việc thi đại học hay không?"

"Cha....." Tiểu Thỏ nhìn về phía lão Trình nhẹ giọng nói:"Anh ấy..... là hôm nay thi đại học.....không phải là sang năm mới thi đại học....."

"Cái gì?"

Lần này đến phiên lão Trình ngây người ra.

Ánh mắt của ông ngây ngốc nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một lát, sau đó không dám tin tưởng quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi:"Con.....Con năm nay không phải đang học lớp 11 hay sao?"

"....."

Trình Chi Ngôn nhìn cha mình rồi lại không nói gì.

"Ba ba....Anh ấy học lớp 12 rồi, con cũng đã lớp 6 rồi....." Tiểu Thỏ nhìn lão Trình dở khóc dở cười, tiếp tục giải thích.

"Chuyện này......Chuyện này....." lão Trình không khác gì bị sét đánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Trình Chi Ngôn hồi lâu, lại nhìn một chút cháo loãng trên bàn ăn, trong nháy mắt chợt đứng dậy, hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Con đừng đi đâu, để cha đi chuẩn bị lại bữa sáng cho con đi thi, ăn xong rồi mới đi thi."

"Cha....." Trình Chi Ngôn bắt đắc dĩ nhìn cha mình, vừa định mở miệng gọi, thì thấy cha mình đã đi vào trong phòng bếp rồi.

Trên bàn ăn, chỉ còn lại Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, ở đó đưa mắt nhìn nhau.

"Anh....." Tiểu Thỏ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng hướng về Trình Chi Ngôn hỏi nhỏ:"Mẹ anh dạo này cũng không ở nhà, có phải vì bác cũng cho là năm sau anh mới thi đại học không? Nếu không phải vậy, với tính cách của bác, nhất định phải chuẩn bị cho anh bánh quẩy trứng gà rồi......"

"Đúng rồi nha, ngoại trừ bánh quẩy trứng gà còn làm thêm bánh tét bánh chưng......" Trình Chi Ngôn lườm một cái, hướng về Tiểu Thỏ nói:"Anh nên vui mừng mẹ không biết, nếu không phải như hôm nay, ngay cả bữa sáng bình thường anh cũng không có mà ăn."

"Đến rồi đây, con trai!" Xem cha con rán đến hai quả trứng, đang còn nóng, mau ăn đi. Bổ sung dinh dưỡng cho não!"

Trong khi hai người ở đây nói chuyện, lão Trình đã từ trong bếp bưng ra hai cái trứng chiên rồi.

Ông đem cái trứng chiên tới trước mặt Trình Chi Ngôn, vẻ mặt nịnh nọt, cười cười nhìn anh mà nói:"Ngoan, con trai, đang còn nóng mau ăn đi!"

Trình Chi Ngôn nhìn lướt qua hai quả trứng béo ngậy, ngẩng đầu lên nhìn cha mình một chút, cười như hoa, từ từ mở miệng nói:"Không phải chúng ta đang bàn về ý nghĩa của việc thi đại học sao?"

Trước Cài ĐặtSau
Trên khuôn mặt cứng đơ lúc này của lão Trình nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng lắc đầu nói:"Không bàn luận, không luận, con còn phải đi thi, bàn luận lần nữa cũng không có ý nghĩa."

"Nha..... Vậy ý nghĩa của hai quả trứng chiên..... là thi hai điểm không?" Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm vào hai quả trứng chiên, nhàn nhạt hỏi.

"Ạch....." Lão Trình sững sờ, lúc này mới chợt nhớ lại, lúc trước khi Chu Nguyệt chuẩn bị món ăn cho Trình Chi Ngôn đi thi, đều là một bánh quẩy với hai quả trứng gà....."Con ngồi đây, cha đi ra cửa mua chút bánh quẩy đem về!"

"Đừng....." Trình Chi Ngôn nhanh chóng mở miệng ngăn lại:"Chờ cha mua bánh quẩy về, con cũng không cần đi thi nữa rồi!"

Anh dừng lại một chút, sau đó anh lại nói:"Được rồi, con phải đi, hai quả trứng này của cha để cho Tiểu Thỏ ăn đi, con ăn no rồi."

"Không được..... Này, cái gì....." Lão Trình sửng sốt một lúc mới hồi phục tinh thần, nhìn hành động đeo cặp, đi giày của Trình Chi Ngôn, liền thấp giọng hỏi:"Vấn đề thi cử..... Trong lòng con dự định như thế nào?"

"....."Trình Chi Ngôn không chút hoang mang đi giày, lấy chìa khóa trên tủ giày cất vào trong cặp sách của mình, sau đó quay đầu lại nhìn cha mình một cái rồi nói:"Chưa nghĩ ra."

"A!" lão Trình cả người đều bất động rồi.

"Con nói đùa thôi, không cần lo lắng!" Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt căng thẳng của cha mình chợt thấy buồn cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cha mình rồi nói:"Con đi nha, cha tuyệt đối không được căng thẳng nha."

"Nha....."lão Trình bất chợt gật đầu.

Tiểu Thỏ ngừng lại vẻ cười đùa đứng xa nhìn cha con anh.

Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên chợt nhớ ra điều gì, lại quay trở về.

"Chuyện gì vậy, có phải quên mang cái gì không?"lão Trình vẻ mặt căng thẳng bước ra hỏi thăm.

"Không phải." Trình Chi Ngôn lắc lắc đầu, sáu đó hướng về phía sau cha mình vẫy vẫy ra hiệu cho Tiểu Thỏ bước tới.

Tiểu Thỏ hơi nghi hoặc, đưa tay chỉ mình rồi dần dần đi tới trước mặt Trình Chi Ngôn.

"Anh không phải là quên mất đồ gì rồi chứ?" Con mắt Trình Chi Ngôn hơi rủ xuống, nhìn Tiểu Thỏ.

Nửa năm nay, vóc dáng của cô cao thêm một chút, vẻ ngoài đã bớt trẻ con một chút, cặp mắt long lanh như dòng suối hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, con ngươi đen nhánh hiện lên rõ ràng, tóc dài tết thành đuôi ngựa ở sau gáy, một ít sợ tóc mềm mại buông xuống hai gò má,da thịt trắng nõn, mềm mại hơn nhiều.

Ừ.....

Cô bạn gái nhỏ của anh..... Thật sự đã cao thêm không ít nha......

"Anh, gọi gì em vậy?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu nhìn anh.

Tuy rằng bây giờ cô đã cao 1m62, thế nhưng đứng trước mặt Trình Chi Ngôn cao 1m8, vẫn phải ngẩng đầu lên để nhìn anh.

"Ừ....." Trình Chi Ngôn khẽ đáp lời, ngón tay thon dài trắng nõn của mình nhẹ nhàng đưa lên bờ môi mềm mại, nhíu mày nói:"Đã quên?"

"A?" Tiểu Thỏ nháy nháy mắt, tiếp tục khuôn mặt đầy nghi hoặc mà nhìn anh, một lát sau lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, nhón chân lên, đến khi bờ môi ấm áp nhẹ nhàng áp lên bờ môi của anh rồi nói:"Anh cố gắng thi tốt!"

"Ngoan." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, mìm cười đưa tay xoa xoa mái tóc của cô.

Lão Trình nhìn hai người với không biết nói lời nào, mãi một lúc mới mở miệng giọng đầy vẻ khó chịu:"Hai đứa có phải là coi cha không tồn tại hay không?"

"Ạch......"Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra,gương mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ bừng lên.

Trình Chi Ngôn liếc nhìn cha mình một chút, âm thanh lạnh nhạt nói:"Cha cũng không nhìn thấy lần đầu, sao lại làm ra vẻ khó hiểu như thế, việc này từ nhỏ đến lơn, còn thấy không ít sao?"

"....." Lão Trình cảm thấy như nghẹn họng, không biết trả lời như thế nào.

"Được rồi, được rồi, anh mau đi thi đi.....Cố gắng thi tốt!" Tiểu Thỏ thấy tình cảnh này liền nhanh chóng đẩy Trình Chi Ngôn đi ra ngoài cửa.

Nháy mắt đã trôi qua ba ngày thi đại học.

Lại trôi qua hai tuần lễ, kì thi kết thúc học kì của Tiểu Thỏ cũng kết thúc, kết quả thi đại học cuối cùng cũng xuất hiện.

Không hề ngoài ý muốn, kết quả thi đại học của Trình Chi Ngôn đứng số 1 của trường, số một toàn thành phố, TOP 4 của toàn tỉnh.

Lão Trình không ngừng mừng rỡ, gặp ai cũng khen ngợi con trai của mình thông minh lanh lợi.

Mọi chuyện đều suôn sẻ trôi qua cho đến khi phải đăng ký nguyện vọng vào trường đại học, gia đình Trình Chi Ngôn xuất hiện chia rẽ rất lớn.

Một bên là cha của Trình Chi Ngôn, bên còn lại là mẹ của Trình Chi Ngôn, mỗi bên đều giữ nguyên ý kiến, không ai chịu nhường ai.

Cha cậu cho rằng, cậu nên đăng ký vào đại học Thanh Hoa, bởi ông luôn cảm thấy nếu là con trai thì nên theo khoa lý, tương lai nhất định cống hiến cho nền khoa học quốc gia, tiện thể, ông còn nêu ra một loạt nhân tài tốt nghiệp ra từ đại học Thanh Hoa, trong 23 người nhân huân chương hạng 1 cấp quốc gia thì đã có 14 người xuất thân từ đại học Thanh Hoa; 20 người đạt giải khoa học kỹ thuật cao nhất cấp quốc gia thì có 8 người tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, ngoài ra còn hơn 500 sinh viên tốt nghiệp ra làm hiệu trưởng, bí thư đảng ủy, thậm chí là phần lớn người lãnh đạo quốc gia đều xuất thân từ đại học Thanh Hoa.

Nhưng mà Chu Nguyệt lại cho rằng, Trình Chi Ngôn nên đăng ký vào khoa lịch sử thuộc đại học Bắc Kinh, cũng có rất nhiều người kiệt xuất tốt nghiệp ra trở thành người lãnh đạo quốc gia.

Ngay khi cả hai tranh chấp trở nên căng thẳng, Trình Chi Ngôn chỉ nhàn nhạt nói ra một câu:"Đừng cãi nhau nữa, con chỉ đăng ký đại học Nam Kinh."

Trong nháy mắt, hỗn loạn trong nhà trở nên yên tĩnh.

Lão Trình suýt chút nữa ngã xuống đất đập nát kính mắt, kinh hồn bạt vía liền hướng về phía Trình Chi Ngôn hỏi:"Con.....Con vì sao lại đăng ký đại học Nam Kinh?"

"Có chuyện gì..... Nam Kinh không được sao?" Trình Chi Ngôn thuận miệng hỏi.

"Không phải không tốt......Chỉ là..... Thanh Hoa không phải tốt hơn nó hay sao?" Lão Trình trả lời với vẻ không dám tin tưởng.

"Nha.....Lâm Chí Linh so với mẹ con càng xinh đẹp, cha tại sao không đi tìm Lâm Chí Linh?" Trình Chi Ngôn hướng về cha hỏi với vẻ châm chọc.

"....." Lão Trình nhất thời ngựng họng, không biết nói lại như thế nào.

"Đứa con trai đáng chết, có ai như con dám nói chuyện như thế với cha như thế?"

Chu Nguyệt hướng về Trình Chi Ngôn trừng mắt hỏi:"Chuyện đăng ký học lớn như vậy, sao con không báo trước cho cha mẹ một chút, Bắc Kinh có chỗ nào không tốt, sao con lại muốn đăng ký Nam Kinh?"

"Mẹ dự định để con tốt nghiệp, sau đó ở lại Bắc Kinh?" Trình Chi Ngôn ngước mắt, bình tĩnh nhìn mẹ mình hỏi.

"Ạch..... Chuyện này..... Còn chưa có nghĩ kỹ....." Chu Nguyệt ngập ngừng trả lời.

"Mẹ phải biết, Bắc Kinh là thủ đô, chỉ dựa vào việc tốt nghiệp đại học chính quy cũng khó mà tìm được nơi công tác tốt....."

"Mẹ phải biết, Bắc Kinh là thủ đô, chỉ dựa vào việc tốt nghiệp đại học chính quy cũng khó mà tìm được nơi công tác tốt, muốn gặp được nơi tốt hơn, như vậy sẽ phải tiếp tục học hành chăm chỉ lên thạc sĩ hoặc tiến sĩ, mẹ nên suy nghĩ một chút, chờ con đến lúc tốt nghiệp tiến sĩ, không phải cũng chỉ 27 28 tuổi sao? Sau khi tốt nghiệp, nếu như ở lại Bắc Kinh làm việc, vậy sẽ ổn định gia đình ở Bắc Kinh, sửa sang nhà cửa còn có cha mẹ, sau đó sẽ dễ dàng chạy tới chạy lui trong Bắc Kinh, nếu như không ở Bắc Kinh làm việc, trở về Giang Tô, như vậy con học đại học ở Bắc Kinh có ý nghĩa gì? Đại học Nam Kinh ở Giang Tô địa vị có thể thấp hơn đại học Bắc Kinh sao? Coi như sau này con muốn làm việc ở Nam Kinh, ổn định gia đình, cha mẹ ở Nam Kinh chạy tới chạy lui, cũng phải tốt hơn so với Bắc Kinh chứ?"

"Cái này....." Chu Nguyệt suy nghĩ một hồi, đột nhiên cảm thấy lời nói của Trình Chi Ngôn cũng có chút hợp lí.

Lão Trình gật gật đầu nói:" Nói cũng đúng, dù sao Bắc Kinh cũng khá xa, không tiện lắm, hơn nữa Bắc Kinh lớn như thế, đi vòng vòng như thế dễ bị chóng mặt.

"Nhưng chuyện này dù nói như thế nào thì con cũng phải cùng cha mẹ nói chuyện một chút chứ!" Chu Nguyệt cùng lão Trình đều hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Dù sao chúng ta là cha mẹ con, con làm cái gì cái gì, cũng nên hỏi ý kiến cha mẹ một chút chứ!"

"Không phải chúng ta đang còn bàn luận sao?" Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mẹ mình.

"Con nói như vậy, còn cái gì để bàn luận, Nam Kinh cũng không sai, dù sao cũng không xa nhà, cha mẹ đi thăm con cũng coi như thuận tiện." Chu Nguyệt hướng Trình Chi Ngôn lên tiếng, gật gật đầu rồi nói:"Chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.....

Ài....."

Lão Trình suy nghĩ một chút cũng lên tiếng:"Cũng không có gì đáng tiếc, nếu con cảm thấy Bắc Kinh quá xa, có thể suy nghĩ đến việc thi lại Thanh Hoa, chuyện này cứ quyết định vậy đi."

"....."

Tiểu Thỏ hấp háy mắt, hết nghe bên này rồi lại nhìn bên kia, cuối cũng không chịu được mặt xạm lại.

Chuyện lớn như vậy, đã bị anh nói vài câu đã xong chuyện rồi sao?

"Được rồi, chuyển sang nói vấn đề khác đi." Trình Chi Ngôn đứng dậy, đi đi lại lại hai vòng quanh phòng khách, đột nhiên hướng về Tiểu Thỏ hỏi:"Kết quả học tập của em cũng không phải đã có rồi sao?"

"A??...... A, đúng vậy nha....." Tiểu Thỏ gật gù.

"Năm nay là năm đầu trung học?"

"Ừm!"

"Như vậy....." Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, đột nhiên hướng về mọi người trong phòng rồi cười lớn:" Để ăn mừng con thi đậu Nam Kinh, Tiểu Thỏ thi đậu trường chuyên trung học, cả nhà ta cùng đi du lịch chứ?"

"A??"

Lần này đến phiên mọi người trong nhà ngây ngẩn người ra.

"Đi chỗ nào?" Vẫn là lão Trình phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn mà hỏi.

"Tiểu Thỏ, em nghĩ nên đi chỗ nào?" Trình Chi Ngôn xoay đầu lại, hướng về phía Tiểu Thỏ rồi hỏi.

"Ạch..... Núi Đại Sâm được không???" Tiểu Thỏ chần chừ một lúc, đành đưa ra gợi ý cho mọi người.

"Vậy thì núi Đại Sâm đi." Trình Chi Ngôn gật gù, tựa hồ với việc này cũng không có địa điểm nào xác định.

Thế là chuyện này liền được mọi người vui vẻ đồng ý.

Ngay cả khi ngồi một bên xem cuộc tranh luận Tiểu Thỏ vẫn không hiểu rõ, đang thảo luận chuyện đăng ký nguyện vọng vào đại học, sao lại trong nháy mắt đã chuyển sang bàn luận địa điểm du lịch vậy.....

Đợi đến buổi tối, Tiểu Thỏ đem chuyện muốn đi ra ngoài du lịch cho mẹ nghe, mẹ cô do dự hồi lâu mới ấp a ấp úng hướng về Tiểu Thỏ nói:"Thật ra..... Có chuyện mẹ nghĩ mẹ nên bàn luận cùng con....."

" Chuyện gì?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt tự nhiên đi đến bên cạnh mẹ mình ngồi xuống, vẻ mặt tò mò hỏi.

"Con..." Mẹ Tiểu Thỏ là có chút không biết nên mở miệng như thế nào, bà chần chờ thật lâu hướng tới Tiểu Thỏ thăm dò hỏi: "Còn nhớ rõ ba ba bộ dạng thế nào không?"

Tiểu Thỏ sửng sốt một chút, hiển nhiên là thật không ngờ mẹ mình vậy mà sẽ nhắc tới chuyện ba ba cùng mình.

Trong ấn tượng, mẹ cô đã có quá nhiều năm không có lại nhắc tới chuyện ba ba, có thể là sợ cô đau lòng, cũng có thể là chính bà sẽ buồn...

"Nhớ rõ. . ." Tiểu Thỏ trầm mặc một hồi, sau đó thanh âm nhẹ nhàng nói: "Mặc dù đã nhớ không rõ mặt ông ấy là cái dạng gì, nhưng mà mùa đông năm ấy, toàn thân ông mặc quân trang, dẫm xuống ánh mặt trời đầy đất, bộ dáng cười tít mắt hướng tới chỗ con, vẫn đều ở lại trong trí nhớ của con."

Trong phòng nhất thời một mảnh trầm mặc.

Mẹ Tiểu Thỏ có lẽ cũng là nhớ lại cái cảnh tượng kia, vẻ mặt nháy mắt trở nên có chút cô đơn.

" Ai.. Nhiều như năm vậy, mẹ vẫn rất ít nhắc tới ba con với con, cũng không biết con có trách mẹ hay không..." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Thực ra mẹ là không muốn tin tưởng, rõ ràng mấy ngày hôm trước còn đang gọi điện thoại nói chuyện phiếm với mẹ, người cười nói qua một thời gian ngắn liền trở lại giúp đỡ mẹ, trong nháy mắt liền biến mất trên thế giới này rồi...."

"Mấy năm cha con vừa rời khỏi kia, có đôi khi mẹ ngủ sẽ đột nhiên khóc, thời gian cùng một chỗ trước kia, liền như phim ở trong mộng không ngừng xuất hiện, có đôi khi mẹ thật sự đã nghĩ luôn luôn trong mộng không cần tỉnh lại, nhưng mà mỗi lần mở to mắt nhìn gối đầu trống không bên cạnh cảm giác khó chịu trong lòng căn bản là không thể mở miệng..."

Thanh âm mẹ Tiểu Thỏ nói xong, nhịn không được có chút nghẹn ngào.

" Đoạn thời gian kia mẹ cũng bận, không rảnh chăm sóc con, sợ cảm xúc bản thân mẹ sẽ ảnh hưởng đến con, lại luôn là đặt con ở nhà anh nước chanh, Tiểu Thỏ... Con có trách mẹ hay không?" Mẹ Tiểu Thỏ kéo tay Tiểu Thỏ qua, hốc mắt có chút ửng đỏ nhìn cô hỏi.

"Không có. . ." Tiểu Thỏ dùng lực lắc đầu, "Con chưa từng trách mẹ."

"Đứa bé ngoan. . ." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, trong giọng nói lại mang theo một chút tự trách nói: "Sau này mẹ cũng mới biết được lúc trước cô giáo Ngụy đối đãi với con như vậy, may mà có Trình ba ba con ra mặt giải quyết rồi... Nếu không thì mẹ còn không biết con phải chịu ủy khuất tới khi nào... Cũng là lúc ấy mẹ mới phát hiện chính mình quan tâm quá ít đối với con...."

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ cắn môi, trong ánh mắt nước mắt nhịn không được từng giọt rơi xuống đất.

" Nhiều năm như vậy, bạn cùng lớp bên cạnh con đều có ba ba, mẹ cũng biết trong lòng con khó chịu, chỉ là không nói ra mà thôi..." Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt cho Tiểu Thỏ, nhẹ giọng thở dài nói: "Cho nên... Cho nên..."

"Cho nên cái gì? ?" Tiểu Thỏ đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, chớp mắt hướng tới mẹ mình hỏi.

"Cho nên. . Nếu như mẹ muốn tìm một ba ba cho con..." Thanh âm mẹ Tiểu Thỏ gian nan hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Con đồng ý không?"

Tiểu Thỏ lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Cô há cái miệng đỏ hồng, vẻ mặt không biết làm sao nhìn mẹ mình, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà một câu đều đã nói không nên lời.

" Cái kia.. Nếu như con không đồng ý mà nói, mẹ liền không tìm..." Mẹ Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt sợ sệt, vội vàng mở miệng bổ sung một câu.

" Mẹ.... Có người trong lòng rồi hả ?" Tiểu Thỏ sửng sốt thật lâu, rốt cục mở miệng hướng tới bà nhỏ giọng hỏi.

" Tính... Đúng vậy..." Thanh âm mẹ Tiểu Thỏ vẫn có chút gian nan như cũ.

"Con...Con cần phải cẩn thận suy nghĩ..." Tiểu Thỏ lui về sau hai bước, nói xong câu đó liền trực tiếp chạy ra cửa.

Mẹ Tiểu Thỏ nhìn bóng dáng cô hốt hoảng chạy đi, nhịn không được lại là một tiếng thở dài.

Tiểu Thỏ sau khi chạy ra cửa liền trực tiếp chạy tới nhà Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn đang ngồi trước máy tính ở bàn học, kiểm tra tư liệu học tập, mà ba mẹ Trình Chi Ngôn một người ở trong phòng bếp rửa chén một người ở trong phòng khách xem tivi, hai người thường thường tán gẫu vài câu, nhìn bộ dáng vui vẻ hòa thuận.

Sau khi Tiểu Thỏ vọt vào phòng của anh liền một mực yên lặng ngồi trên giường anh, không nói lời nào.

Trình Chi Ngôn đang tra tư liệu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không lo lắng để ý cô, chỉ là sau đó đột nhiên nghe thấy thanh âm phía sau có người không ngừng hít cái mũi, anh nhịn không được quay đầu lại hướng tới Tiểu Thỏ nhìn qua.

Cô đang hai mắt đỏ bừng nhìn dưới mặt đất, cái mũi nhỏ khẽ hít, một bộ dốc sức chịu đựng không khóc.

"Làm sao vậy?" Trong lòng Trình Chi Ngôn cả kinh, lập tức từ ghế dựa đứng lên, đi đến trước mặt Tiểu Thỏ ngồi xổm người xuống, nhìn cô hỏi: "Vừa rồi còn tốt, tại sao đột nhiên mất hứng rồi hả?"

" Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ đỏ hồng mắt nhìn anh, răng trắng dùng lực cắn môi mình, lại nói không ra lời.

"Làm sao vậy?" Thanh âm Trình Chi Ngôn lập tức trở nên ôn nhu, anh ngồi vào bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa tay ôm cô vào trong ngực mình, sờ sờ đầu lông xù của cô, nhẹ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

" Hu hu hu... Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ nghe thanh âm anh ôn nhu như vậy, nhịn không được bổ nhào vào trong lòng anh thanh âm nức nở nói: "Mẹ em tìm một ba ba cho em rồi..."

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà có thể nói cái này.

Anh chần chờ một chút, sau đó hai tay đỡ bả vai Tiểu Thỏ, một đôi mắt trong suốt nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Mẹ nói cho em?"

"Vâng..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, ánh mắt hồng hồng nói: "Bà hỏi em có nguyện ý có một cái ba ba mới hay không..."

" Vậy em nói như thế nào?"

"Em còn chưa nói...Em đã nói em cần phải cẩn thận suy nghĩ..." Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, thanh âm ong ong hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

Một đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, trầm ngâm chốc lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Nhiều năm như vậy, mẹ em cũng không dễ dàng."

"Em biết mẹ không dễ dàng...." Thanh âm Tiểu Thỏ có chút run rẩy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Em biết một mình bà cực kỳ vất vả, em cũng biết rõ em không thể để cho mẹ cả đời một mình như vậy, nhưng mà trong lòng em chính là khó chịu...Em suy nghĩ đến lại có những người khác đến làm ba em...Em liền khó chịu..."

" Anh biết..." Tay thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn nhè nhẹ vỗ về lọn tóc mềm mại của Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Chính là trên lí trí có thể tiếp nhận, nhưng mà tình cảm không tiếp nhận được sao?"

"Uh'm. . ." Đầu Tiểu Thỏ chôn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, nhẹ gật gật đầu.

" Đối phương là người như thế nào?" Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng hỏi.

Trước Cài ĐặtSau
"A?" Tiểu Thỏ bị những lời hỏi này chợt ngẩn ra, sau một lúc lâu mới chần chờ trả lời: "Em... Không biết..."

" Không có hỏi?"

"Không có hỏi. . ." Tiểu Thỏ yếu ớt lên tiếng.

"Em có phải liền nghe mẹ em hỏi một câu em liền chạy đến hay không?" Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, thấp giọng nói: "Cái khác cũng không có hỏi, cũng không có quan tâm mẹ em một chút?"

"Không có. . ." Tiểu Thỏ cúi đầu, thanh âm rầu rĩ trả lời .

"Ai. . . Thôi. . ." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: "Nếu như trong lòng em thật sự không qua được chuyện này, trước hết không quay về, dù sao hai ngày tới cũng cần phải đi chơi, em liền xem như là giải sầu được rồi."

" Nhưng mà..." Lúc này Tiểu Thỏ mới phản ứng kịp, người trong lòng mẹ cô sẽ là cái dạng gì a...?

" Nhưng mà cái gì?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ nhẹ giọng hỏi.

" Nhưng mà em giống như có phần tò mò..." Tiểu Thỏ có chút ý tứ không tốt lắm hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

Thực ra cô cũng là vừa mới lờ mờ một chút, mới theo bản năng chạy ra.

Nhiều năm như vậy cô cũng từng vụng trộm suy xét tìm một cái ba ba mới cho mẹ mình, cô nên làm cái gì bây giờ, vốn cô đã thuyết phục chính mình, chỉ cần mẹ hạnh phúc khoái hoạt liền tốt, nhưng mà chuyện thật sự đã xảy ra cô lại vẫn là có chút khó có thể tiếp nhận.

Nhưng mà tỉnh táo lại cô phát hiện chính mình giống như xem nhẹ một cái vấn đề quan trọng--- người trong lòng mẹ cô rốt cuộc là ai?

Trình Chi Ngôn nhất thời có chút dở khóc dở cười nhìn cô.

" Không phải em mới vừa còn đang đau lòng sao?"

"Đúng a... Nhưng mà..." Tiểu Thỏ chần chờ một chút vẫn lại là tiếp tục nói: "Em cuối cùng không thể để cho mẹ liền một mình cả đời như vậy đúng không?"

" Nếu không... Trước để cho mẹ em sắp xếp gặp mặt cho em?"

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cho dù nói như thế nào, cũng cần phải xem đối phương là người thế nào trước một chút..."

" Uh'm..." Tiểu Thỏ có vẻ đăm chiêu gật gật đầu.

Trong phòng nhất thời rơi vào một mảnh trầm mặc, Tiểu Thỏ ngồi bên cạnh Trình Chi Ngôn một hồi, đột nhiên đứng dậy hướng tới ngoài cửa vừa đi vừa nói: "Em đi về trước hỏi mẹ em một chút."

" Nói chuyện cho tốt." Trình Chi Ngôn nhìn bóng dáng cô vội vàng đứng dậy, lo lắng dặn dò cô nói: "Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh."

"Được." Tiểu Thỏ lên tiếng, liền trực tiếp chạy vội về nhà.

---

Hai ngày sau, tại cửa tiệm Mạch Đương Lao đối diện công viên nhân dân.

Tiểu Thỏ có chút căng thẳng theo sát phía sau mẹ mình, từng bước một đi tới cổng lớn.

Tối hôm đó sau khi cô trở về, cực kỳ nghiêm túc nói chuyện cùng mẹ mình một chút, hai mẹ con đều nói một chút ý nghĩ trong lòng, cuối cùng quyết định chuyện tìm hay không tìm ba ba mới này trước để qua một bên, quan trọng trước mắt là, để cho Tiểu Thỏ biết người mình thích một chút.

Vì thế hôm nay liền có lần gặp mặt này.

Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay đẩy cửa chính Mạch Đương Lao ra, một cánh tay kia nắm Tiểu Thỏ đi vào.

Lúc này cũng không phải thời gian ăn cơm, cho nên trong quán cơ bản không có người.

Hai người vừa đi vào, bóng dáng một người ngồi ở bên cạnh cửa sổ liền đứng lên, hướng tới các cô đã đi tới.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn lại.

Đó là một người đàn ông nhìn cực kỳ ôn hòa, giữa lông mày của ông mang theo một chút ý cười nhợt nhạt, trên người mặc bộ tây trang màu xám nhạt, thắt caravat màu tối, đưa tay chào hai người một tiếng.

Trước Cài ĐặtSau
Mẹ Tiểu Thỏ nắm tay Tiểu Thỏ, cười tít mắt hướng tới ông đi tới.

" Lão Từ, tới rồi?"

Bắt đầu cực kỳ bình thường cũng cực kỳ trắng ra, mẹ Tiểu Thỏ lên tiếng chào hỏi cùng ông, ngồi xuống ngay ở vị trí đối diện.

Từ Hướng Tư hướng tới mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười nói: "Uh'm, Cảnh Thần cũng đến đây."

Ông cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh Chu Linh, vẻ mặt nụ cười ôn hòa nhìn cô hỏi: "Con chính là Tiểu Thỏ?"

"Chú khỏe..." Tiểu Thỏ nắm tay mẹ, nhút nhát nhìn ông một cái, nhỏ giọng nói.

" Chào con!" Từ Hướng Tư cười tít mắt nhìn cô, sau đó ngẩng đầu lên hướng tới mẹ Tiểu Thỏ nói: "Cảnh Thần đi phòng vệ sinh, một lát sẽ đến đây, chúng ta ngồi xuống chờ nó một chút trước nhé?"

"Được." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu.

Tiểu Thỏ vẻ mặt nghi hoặc nhìn mẹ mình, kỳ quái nói: "Cảnh Thần là ai?"

" Ai nha, đã quên cùng con nói, chú Từ con còn có một em trai nhở hơn so với con, tên Từ Cảnh Thần, năm nay em ấy tám tuổi, lên tiểu học năm hai, ưm... Nghỉ hè xong em ấy liền lên tiểu học năm thứ ba rồi." Mẹ Tiểu Thỏ vội vàng giải thích cho Tiểu Thỏ một chút.

"A.... . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cũng không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Nhưng mà chỉ chốc lát, buồng vệ sinh góc rẽ cách bọn họ không xa có một đứa bé trai toàn thân mặc tây trang đen áo sơmi trắng xoay xoay vặn vặn đi tới.

Bộ dáng đứa bé trai kia có chút thanh tú, tóc mềm mại che ở trên trán, đôi mắt ngập nước xinh đẹp có chút thăm dò hướng tới cái phương hướng bọn họ nhìn xem, da cậu ta trắng nõn giống như búp bê sứ, môi hồng nhạt nhếch lên nhìn dường như có chút không mấy vui vẻ.

Vẫn lại là Tiểu Thỏ chú ý tới đứa bé trai không ngừng nhìn bên này kia trước, bộ dáng cậu ta thật sự quá mức thanh tú, làm cho hai mắt cô nhịn không được liền hướng tới cậu ta nhìn nhiều chút.

Từ Hướng Tư vẫn cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ liền chú ý tới tầm mắt của cô, sau đó hơi run sợ một chút, hướng về phía đứa bé trai kia vẫy tay nói: "Cảnh Thần, tới đây, đứng ở nơi đó để làm gì?"

Đứa bé trai còn đang vụng trộm nhìn bị gọi như vậy cả người dường như đều đã cứng một chút.

Sau đó cực không tình nguyện hướng tới bên này đi tới.

" Tới đây, ba ba giới thiệu cho con một chút, đây là dì Chu." Từ Hướng Tư đưa tay ôm chầm bả vai Cảnh Thần, cười giới thiệu với cậu ta.

". . ." Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẹ Tiểu Thỏ, không nói lời nào.

"Tại sao không chào?" Từ Hướng Tư khẽ nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu ta.

"Dì..." Giọng nói đứa bé trai vô cùng không tình nguyện gọi bà một tiếng.

"Chào con." Mẹ Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười với cậu ta.

" Còn có vị này, là Tiểu Thỏ chị con, chị lớn hơn con bốn tuổi, sau khi chấm dứt nghỉ hè liền lên sơ nhất, sau này con trên học tập có cái gì không hiểu liền trực tiếp hỏi chị ấy." Từ Hướng Tư cười lại giới thiệu với cậu một chút về Tiểu Thỏ.

"..." Từ Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, xoay vặn mặt đi, trực tiếp làm bộ như không thấy được cô.

"...."

Không khí lập tức liền trở nên có chút xấu hổ.

"Tại sao không lễ phép như vậy?" Từ Hướng Tư nhìn cậu ta một cái sau đó có chút xấu hổ hướng tới Tiểu Thỏ và mẹ Tiểu Thỏ nói: "Có thể là chú nói chuyện này với nó có chút quá đột nhiên, nó chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt..."

"Không sao...Không sao..." Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ không vui, trong lòng nhịn không được là một tiếng thở dài.

" Đến đây đi, chú mang các con đi gọi cơm." Từ Hướng Tư nhìn thoáng qua mẹ Tiểu Thỏ, quay đầu nhìn về hai đứa con nít cười nói: "Có phải đã đói bụng hay không?"

"Vâng. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng.

"Con mới không đói bụng." Từ Cảnh Thần ngược lại lớn tiếng hô một câu.

" Không đói bụng cũng đến xem đi." Từ Hướng Tư có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con trai của mình, đứa nhỏ này vừa rồi khi ở trên xe rõ ràng còn ồn ào mình đói bụng, tại sao đến chỗ này liền nói chính mình không đói bụng rồi hả?

Rốt cuộc vẫn là bởi vì bình thường công việc chính mình bận quá, không có thời gian dạy dỗ nó, lại không có mẹ ở bên cạnh, mới dưỡng thành loại tính cách kỳ quái lại không coi ai ra gì này, ai....

Từ Hướng Tư nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đứng dậy mang theo Tiểu Thỏ dẫn đầu hướng tới phương hướng quầy hàng đi qua.

Từ Cảnh Thần đứng tại chỗ, mắt thấy ba ba mình và cái chị gái không rõ nguồn gốc kia đi gọi cơm, đôi mắt nhịn không được đỏ hồng lúc này mới cực không tình nguyện vội vàng đi theo.

" Tiểu Thỏ, muốn ăn cái gì? Không cần khách khí cùng chú Từ, cứ việc chọn." Từ Hướng Tư mang theo Tiểu Thỏ đi đến quầy hàng bên cạnh, cúi đầu ôn nhu hướng tới cô hỏi.

"Cháu... Khoai đi..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ lên tiếng.

"Được." Từ Hướng Tư gật gật đầu, xoay người hướng tới Từ Cảnh Thần hỏi: "Cảnh Thần, con ăn không?"

"Con mới không cần!" Từ Cảnh Thần tức giận hướng tới Từ Hướng Tư nói: "Khoai khó ăn nhất, ai thích ăn cái loại này."

". . ." Từ Hướng Tư hơi hơi nhíu mày, trong ngày thường chẳng lẽ không phải con ăn khoai nhiều nhất sao?

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Từ Cảnh Thần lùn trọn vẹn một cái đầu so với chính mình, chần chờ một chút vẫn lại là thấp giọng mở miệng hỏi: "Vậy em có cái gì muốn ăn không?"

"Tôi cái gì cũng không muốn ăn." Từ Cảnh Thần liếc Tiểu Thỏ một cái, vô cùng kiêu ngạo nghiêng đầu đi, ánh mắt không nhìn cô trả lời.

"A.... . ." Tiểu Thỏ sượng mặt, nhịn không được đưa tay sờ sờ cái mũi của mình.

" Không muốn ăn trở về cái bàn bên kia ngồi." Từ Hướng Tư cau mày nhìn Từ Cảnh Thần, trong thanh âm mang theo một chút nghiêm khắc nói:" Làm sao có thể nói chuyện với chị như vậy."

" Ai nói cô ta là chị của con?Con mới không cần chị như vậy." Từ Cảnh Thần hướng tới ông hô lớn: "Con cũng không cần cái gì mẹ mới! Con muốn mẹ mình! Con chán ghét các người!"

Cậu ta hô xong những lời này liền xoay người hướng tới ngoài cửa lớn chạy.

" Xấu hổ a, Tiểu Thỏ chờ một chút..." Từ Hướng Tư có chút xin lỗi hướng tới Tiểu Thỏ nói một câu, sau đó vội vàng đuổi theo Từ Cảnh Thần đi ra ngoài.

Mẹ Tiểu Thỏ ngồi ở chỗ không xa cũng thấy được một màn này, bà nhịn không được thở dài một hơi đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa tay sờ sờ đầu cô, thấp giọng hỏi: "Vẫn là mẹ chọn giúp con đi... Tiểu Thỏ, còn muốn ăn cái gì?"

" Không còn gì nữa..." Tiểu Thỏ cúi đầu, tâm tình có chút uể oải, một chút muốn ăn đều không có.

"Ai. . . Thôi. . ." Mẹ Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua Từ Cảnh Thần toàn thân mặc tây trang đứng ở bên ngoài cửa quán hướng tới Từ Hướng Tư gào khóc, nhịn không được lại thở dài một hơi.

Sự việc này quả nhiên vẫn là nói quá đột nhiên, hai đứa nhỏ không tiếp thụ được, rốt cuộc vẫn không thể miễn cưỡng bọn họ a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro