Phần 4: Chuyện xấu kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may những ngày này cũng không kéo dài bao lâu, trải qua hai người thương lượng---- Thật ra sau khi mẹ Tiểu Thỏ cùng mẹ Trình Chi Ngôn thương lượng, mọi người quyết định, sau này buổi sáng mỗi ngày Tiểu Thỏ đi nhà trẻ trước nửa giờ, buổi chiều lại đón cô muộn nửa giờ, như vậy có thể giống thời gian Trình Chi Ngôn đi học rồi.

Đối với một kết luận này, Trình Chi Ngôn đương nhiên muốn đề xuất một chút ý kiến phản bác, nhưng mà đáng tiếc là không ai cho anh cơ hội chen vào nói.

Sau khi đi học tiểu học năm thứ tư, Trình Chi Ngôn cảm thấy bạn cùng lớp dường như đã thay đổi một chút.

Thường xuyên sẽ có mấy nữ sinh tụ tập cùng một chỗ, vừa nói chuyện phiếm ánh mắt vừa thẹn thùng hướng mình nhìn, còn có một số nam sinh, không có việc gì liền thảo luận lớp học kia nữ sinh nào đẹp mắt nhất.

Càng kỳ quái hơn, trong lớp đột nhiên xuất hiện một vài tin đồn nói mình thích một người nữ sinh tên là Địch Thi Vũ.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trên lớp học, ánh mắt đảo qua trên từng các bạn học ở chung quanh, cố gắng nhớ lại rốt cuộc nữ sinh gọi là Địch Thi Vũ kia là ai.

Hạ Phong ngồi ở bên cạnh anh phát hiện anh hình như không nghe giảng, liền lén lút dùng cánh tay đẩy đẩy anh, nhỏ giọng hỏi: " Trình Chi Ngôn, cậu nhìn cái gì vậy?"

Trình Chi Ngôn quay đầu nhàn nhạt nhìn lướt qua Hạ Phong, sau đó ánh mắt tìm kiếm trong đám người, không nói gì.

Hạ Phong đại khái cũng đã quen cái thái độ này của Trình Chi Ngôn, nhún vai cũng không tiếp tục hỏi anh nữa.

Nhìn xong một vòng, Trình Chi Ngôn thu hồi ánh mắt, nữ sinh lớp học dường như đều lớn như nhau không khác nhau lắm..... Nhìn nửa ngày cũng không thấy xuất hiện người nào là Địch Thi Vũ, tuy nhiên nói đi nói lại, nữ sinh lớp bọn họ, người anh nhớ rõ tên cũng không được mấy người.

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Phong đang vụng trộm nhìn ở trên quyển vở vẽ rồng lớn, chần chờ một chút, vẫn đè thấp giọng nói hỏi anh ta: " Hạ Phong, tôi hỏi cậu một chuyện."

" Chuyện gì vậy." Hạ Phong vừa vẽ chòm râu rồng lớn, vừa không chút để ý trả lời.

" Địch Thi Vũ là ai?"

" A?" Hạ Phong đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, " Cậu .... Cậu thực sự thích Địch Thi Vũ hả?"

"....." Đầu Trình Chi Ngôn nhất thời đầy hắc tuyến, " Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi thích cô ta hả?

" Nếu không cậu đột nhiên hỏi về cô ấy làm gì."

" Tôi hỏi cậu là, cô ta là ai..... Gần đây nghe thấy có người nói tôi thích cô ta....." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nói.

" A..... Cậu thậm chí vẫn không biết Địch Thi Vũ là ai à....." Hạ Phong ném bút máy trong tay xuống, tiến gần bên cạnh Trình Chi Ngôn ra vẻ thần bí đè thấp giọng nói nói: " Địch Thi Vũ là lớp năm hai, nghe nói lớp học bọn họ nam sinh đều thích cô ấy! Ai..... Tại sao lớp chúng ta không có nữ sinh có bộ dáng xinh đẹp a....."

"......"

" Ai, cậu nói cậu rốt cuộc có thích cô ấy hay không?" Hạ Phong đưa tay đẩy đẩy cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt tò mò hỏi: " Tôi cũng nghe bạn học khác nói cậu thích Địch Thi Vũ a."

" Không thích." Trình Chi Ngôn hết sức ngắn gọn phun ra ba chữ.

" Vì sao không thích?" Vẻ mặt Hạ Phong thất vọng nhìn anh, giống như việc anh không thích Địch Thi Vũ là tổn thất lớn.

" Không biết cô ta."

" Chuyện này đơn giản a, đợi lát nữa tan học tôi chỉ cho cậu nhìn, tôi nói với cậu, bộ dáng cô ấy rất đẹp, bảo đảm cậu vừa nhìn thấy sẽ thích cô ấy liền!" Hạ Phong vỗ vỗ ngực, vẻ mặt trượng nghĩa nói với Trình Chi Ngôn.
" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn vẫn như cũ vô cùng đơn giản mấy chữ liền đuổi Hạ Phong.

" Ai.... Nhưng mà, tôi nói với cậu....." Lúc Hạ Phong đang chuẩn bị tiếp tục nói với Trình Chi Ngôn, đột nhiên nghe được giáo viên trên bảng trực tiếp hô tên mình: " Hạ Phong, đừng tưởng rằng cậu lén lút túm Trình Chi Ngôn nói chuyện tôi không nhìn thấy, như thế nào, nội dung hôm nay tôi dạy cậu đã học xong rồi hả? Đến, phía dưới có một đề, cậu lên trên bảng đen làm đi!"

" Không nên a....." Vẻ mặt Hạ Phong thảm thương nhìn thoáng qua giáo viên toán học đứng trên bục giảng quắc mắt trừng mi, lại quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trình Chi Ngôn.

" Thật xin lỗi." Trình Chi Ngôn cúi đầu nói một tiếng, " Tôi vừa rồi cũng không có nghe giảng."

Hạ Phong nhất thời giống như bị sét đánh, ủ rũ đứng dậy, từng bước một di chuyển tới bảng đen.

Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Hạ Phong nhất thời lại giống như được bơm đầy máu, túm cánh tay Trình Chi Ngôn chết sống muốn anh cùng mình đi toilet.

Vẻ mặt Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn anh ta nói: " Cậu chừng nào thì giống như nữ sinh đi toilet cũng cần phải đi cùng người khác hả?"

" Ôi, Trình người lớn, cậu theo giúp tôi một chút đi!" Hạ Phong đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Cậu xem tôi vừa rồi vì phổ cập khoa học cho cậu biết Địch Thi Vũ rốt cuộc là ai làm hại tôi bị giáo viên phạt đứng nửa tiết học, cậu coi như bồi thường cho tôi được không?"

Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm anh ta thật lâu, cuối cùng yên lặng đứng dậy, đi theo sau lưng anh ta ra khỏi cửa phòng học.

Dựa theo đạo lý mà nói, WC là ở bên tay phải phòng học, nhưng mà Hạ Phong sau khi ra khỏi cửa phòng học, ngược lại mang theo Trình Chi Ngôn đi về phía bên tay trái.

" Cậu không phải đi WC sao?" Trình Chi Ngôn thuận tay túm áo Hạ Phong, kéo cậu ta định đi về phía WC bên kia: " Đi ngược."

" Ôi, tôi không có đi ngược, đến đến đến, Trình Chi Ngôn tôi chỉ cho cậu nhìn người nào là Địch Thi Vũ!" Hạ Phong trở tay túm quần áo Trình Chi Ngôn, kéo anh đến bên ngoài lớp năm hai, thần bí chỉ vào một nữ sinh ngồi ở bàn thứ hai gần cửa sổ nói: " Thấy không, chính là người tóc buộc đuôi ngựa, nữ sinh mặc váy màu màu xanh da trời, có phải rất đẹp hay không?"

Trình Chi Ngôn theo hướng ngón tay anh ta nhìn qua, quả nhiên trên vị trí ở cạnh cửa sổ nhìn thấy một nữ sinh thanh tú đáng yêu, nữ sinh kia đang cúi đầu viết chữ ở trên quyển vở, vài sợi tóc rơi nhẹ nhàng bên tai, che khuất lỗ tai trắng nõn giống như vỏ ốc xinh xắn kia, lọn tóc rơi vào trên cổ thon dài trắng noãn.

" Như thế nào, đẹp không?" Hạ Phong hết sức đắc ý hỏi Trình Chi Ngôn, giống như chỉ vào người nữ sinh chính là bảo bối của nhà mình.

" Cũng được." Sau khi Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền xoay người đi tới phòng học của mình.

" Ai, cậu làm sao vậy?" Hạ Phong chạy nhanh sau lưng Trình Chi Ngôn, vẻ mặt khó hiểu hỏi: " Cậu như thế nào cũng chỉ nói hai chữ a, Địch Thi Vũ nhìn thật đẹp, cô ấy nếu là nói thích tôi, tôi lập tức để cô ấy làm bạn gái của tôi."

Trình Chi Ngôn đang đi về phía trước bước chân đột nhiên dừng lại, anh quay đầu lại, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu nhìn Hạ Phong hỏi: " Cậu có biết bạn gái là để làm gì không?"

" Còn có thể làm gì, nắm tay nhỏ, hôn nhẹ." Hạ Phong nhún vai.
Hạ Phong nhún vai vẻ mặt không sao cả hướng Trình Chi Ngôn nói: " Trên tivi đều diễn như vậy."

Trình Chi Ngôn yên lặng đứng tại chỗ, sau khi nhìn Hạ Phong một lúc lâu, cuối cùng há miệng phun ra hai chữ: " Ngây thơ."

Nói xong, anh trực tiếp vào thẳng phòng học.

" Ai? Tôi đâu có ngây thơ, vậy cậu nói đi, bạn gái có thể làm gì?"

Hạ Phong bị Trình Chi Ngôn nói hai chữ "Ngây thơ" liền sửng sốt một chút sau đó lập tức không cam lòng đuổi theo anh, kéo tay áo của anh hỏi.

Chỉ tiếc là Trình Chi Ngôn lại không để ý tới anh ta rồi.

Lúc tan học, Trình Chi Ngôn thu thập túi sách một chút, từ chỗ ngồi đứng lên đi ra hướng bên ngoài phòng học.

Hạ Phong điên cuồng đeo túi sách trên lưng mình, thần bí theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn, tiếp tục cằn nhằn nói: " Ai, Trình Chi Ngôn, cậu đi nhanh như vậy để làm gì? Tôi nói với cậu a, có người nhờ tôi đưa một vật cho cậu."

" Cái gì đó." Trình Chi Ngôn vừa không chút để ý hỏi, vừa đi ra bên ngoài trường học.

" Ha ha, cậu đoán xem, đoán được tôi liền đưa cho cậu." Hạ Phong vẻ mặt bỉ ổi đi theo sau lưng anh.

" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn nhìn cũng chưa từng nhìn, anh liếc mắt một cái trực tiếp đi thẳng đến trước xe đạp của mình, khom lưng mở khóa xe, chuẩn bị cưỡi đi.

Hạ Phong nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh nhẹn nhảy lên phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, không cam lòng nói: " Trình Chi Ngôn, cậu một chút cũng không tò mò sao! Cậu thử đoán một chút đi!"

" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn dừng xe lại, quay đầu nhìn Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp của mình, không biết nói gì liền nói: "Xuống xe, tôi phải về nhà rồi."

" Không xuống, nếu cậu không đoán, tôi liền đi theo cậu về nhà, đến khi cậu đoán được mới thôi!" Hạ Phong vẻ mặt cố chấp đưa tay túm chặt phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn nói.

"....."

Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn anh ta một cái, cũng chẳng muốn tiếp tục cùng anh ta tranh luận, cưỡi lên xe mang theo anh ta hướng tới đường cái đối diện đi tới.

" Tuy nhiên nói đi nói lại, tôi còn chưa đi nhà cậu chơi a." Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp, tiếp tục cằn nhằn nói: " Nếu cậu không đoán, đúng lúc mang theo tôi đi nhà cậu chơi một chút, ai, đúng rồi nghe nói nhà cậu ở chỗ Dương Quang Quốc Tế a, thật ra cách nhà chúng ta cũng không phải rất xa."

Xe đạp ở trên đường cái rất nhanh chạy về phía trước, Hạ Phong nhìn thấy tiểu khu Dương Quang Quốc Tế ngay trước mắt, cả người lại bắt đầu hưng phấn.

Nhưng Trình Chi Ngôn không mang theo anh ta tiến vào trong tiểu khu, mà dừng lại ở cửa.

" Oa, tại sao không đi vào?" Hạ Phong thấy Trình Chi Ngôn dừng xe đi xuống, liền trực tiếp từ phía sau xe đi xuống, trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi.

" Đón người." Trình Chi Ngôn khóa kỹ xe, đeo túi sách đi tới cửa nhà trẻ.

" Nhà trẻ?" Hạ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua toà nhà trước mắt, giật giật khóe miệng nói: " Trình Chi Ngôn cậu có em gái à? Hiện nay không phải đều là con một sao, nhà các cậu còn sinh thêm à?"

" Ngậm miệng."

Dọc theo đường đi nghe Hạ Phong cằn nhằn đủ loại Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Giọng nói cằn nhằn không ngừng rốt cục ngừng lại.

Vẻ mặt Hạ Phong bực tức nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay ở trên miệng làm một động tác kéo miệng, lúc này Trình Chi Ngôn mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Thời gian đã là bốn giờ bốn mươi, lớp mẫu giáo bé nhà trẻ, lớp chồi đều đã tan học, chỉ còn lưa thưa vài học sinh lớp mẫu giáo lớn đứng ở cửa chờ cha mẹ tới đón.

Trình Chi Ngôn vòng qua cửa lập tức đi vào trong nhà trẻ.

Hạ Phong cũng nhắm mắt theo đuôi theo sát sau lưng anh.

Trình Chi Ngôn vừa mới đi đến lớp mẫu giáo bé, còn chưa đưa tay đẩy cửa đã nghe được tiếng bước chân Tiểu Thỏ từ trong cửa vọt ra ôm Trình Chi Ngôn vui mừng mà nói: " Anh nước chanh, anh đến rồi à!"

" Uh'm." Trên mặt Trình Chi Ngôn nháy mắt bắt đầu trở nên dịu dàng, anh ngồi xổm người xuống đưa tay sờ sờ đầu xù xù của Tiểu Thỏ, giọng nói ôn nhu nói: " Hôm nay đến trường có ngoan hay không?"

" Có! Cô giáo còn khen ngợi em nữa!" Tiểu Thỏ vẻ mặt tự hào nhìn Trình Chi Ngôn trả lời lớn tiếng.

Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười.

Cô giáo đang ngồi trong phòng học ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, cười tít mắt nói: " Tới đón bạn gái nhỏ của em à?"

"...." Tươi cười trên mặt Trình Chi Ngôn nháy mắt lại thu vào.

" Bạn gái? Đây là bạn gái cậu?" Hạ Phong ở sau lưng Trình Chi Ngôn thò đầu tới, nhìn Tiểu Thỏ vóc dáng mới đến ngang hông mình một chút, tò mò hỏi.

" Không phải, Trình Chi Ngôn đứng dậy nắm tay Tiểu Thỏ, hướng giáo viên lên tiếng chào hỏi, liền trực tiếp đi ra ngoài.

" Ai, nhưng mà vừa rồi cô giáo kia nói đây là bạn gái nhỏ của cậu a." Hạ Phong nhanh chóng đi theo phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, phá vỡ im lặng bắt đầu truy hỏi: " Giáo viên nhất định là sẽ không gạt người, Trình Chi Ngôn, cậu thành thật khai báo, tiểu đậu đinh này thật sự là bạn gái cậu sao?"

"Tiểu đậu đinh cái gì, em mới không phải tiểu đậu đinh, em là Tiểu Thỏ!" Tiểu Thỏ nắm tay Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh anh, đầu hướng tới Hạ Phong sửa chữa nói.

" Ha ha này... Tiểu Thỏ a,......" Lập tức Hạ Phong vẻ mặt cười hì hì ngồi xổm xuống hướng Tiểu Thỏ hỏi: " Em có phải bạn gái hay không?"

"Vâng!" Tiểu Thỏ dùng lực dùng lực gật gật đầu, vô cùng thành thật lên tiếng.

" Anh trai bên cạnh em có phải bạn trai của em hay không?" Hạ Phong vẻ mặt cười xấu xa hỏi.

"Vâng!" Tiểu Thỏ tiếp tục lớn tiếng trả lời.

" Cậu xem....." Hạ Phong đứng dậy, bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Hiện tại đã có hai người nói như vậy, Trình Chi Ngôn cậu muốn phủ nhận cũng vô dụng."

"....." Trình Chi Ngôn dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn Hạ Phong, sau đó lập tức từ bên cạnh anh ta đi qua.

" Không được, Trình Chi Ngôn cậu phải trả lời câu hỏi của tớ!" Hạ Phong lại vòng đến trước mặt Trình Chi Ngôn, vươn ra hai tay ngăn cản con đường của anh: " Nếu cậu không trả lời, tôi sẽ nói cho bạn gái của cậu biết có người viết thư tình cho cậu!"

Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, chớp chớp đôi mắt to trắng đen rõ ràng, nhìn cái anh kỳ quái che ở trước mắt mình và anh nước chanh, kỳ quái nói: " Anh nước chanh thư tình là cái gì?"

" Ha ha này tiểu mỹ nữ, thư tình chính là có cái khác nữ sinh biểu đạt tình yêu với bạn trai của em, muốn bạn trai em trở thành bạn trai của cô ấy." Hạ Phong cười hì hì nói với Tiểu Thỏ: " Đơn giản mà nói, chính là muốn cướp bạn trai của em!"

" Không được, anh nước chanh là của em!" Hai tay Tiểu Thỏ gắt gao ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh kỳ quái trước mắt này.
" Nhưng mà anh nước chanh của em nói với anh không phải bạn trai của em a!" Hạ Phong vẻ mặt tiếc hận nhìn Tiểu Thỏ, cố ý đùa cô nói: " Nếu không anh làm bạn trai của em, có được hay không?"

" Không cần!" Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn Hạ Phong một cái, ngọt ngào ngây thơ nói: " Anh nước chanh nói như vậy là vì anh ấy vẫn đang suy nghĩ a, chờ anh ấy suy xét xong, anh ấy liền đồng ý làm bạn trai em, dù sao dì Chu đã nói, cho dù anh ấy có suy xét xong hay không, hiện tại em là bạn gái anh nước chanh!"

" Dì Chu là ai?"

" Mẹ anh nước chanh!" Tiểu Thỏ hết sức nghiêm túc trả lời.

"A....." Hạ Phong vẻ mặt thì ra là thế ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn, chậc lưỡi nói: " Hoá ra đây là ép duyên chế độ phong kiến a."

" ..... Cút." Trình Chi Ngôn khẽ phun ra một chữ với Hạ Phong.

" Ha ha này Tiểu Thỏ, anh nước chanh của em có cái gì tốt đâu, đến, làm bạn gái anh đi, anh mỗi ngày cũng đưa đón em đi học, mỗi ngày mua kẹo cho em ăn, còn dẫn em đi chơi, có được hay không?" Hạ Phong ngồi xổm xuống, cười tít mắt hỏi Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt nhìn cái anh ngồi xổm trước mặt mình.

Tóc của anh ta mềm mại buông trên trán vừa lúc che lông mi thanh tú, phía dưới lông mi là đôi mắt đào hoa, môi hồng phấn đang lộ ra nụ cười thân thiện.

" Anh mua kẹo cho em sao?" Tiểu Thỏ cắn ngón tay giương mắt nhìn anh ta hỏi.

" Mua nha, tuyệt đối sẽ mua!"

" Vậy trên người anh có kẹo không?" Trong mắt Tiểu Thỏ chờ đợi nhìn anh ta hỏi.

" Ách....." Hạ Phong sờ sờ túi tiền trong người, anh không phải người thích ăn kẹo.

" Không có kẹo?" Tiểu Thỏ nhất thời thất vọng cúi đầu.

" Có có có! Anh đi mua cho em!" Hạ Phong ngẩng đầu liền nhìn thấy đối diện nhà trẻ có một cái siêu thị nhỏ, vì thế vội vã nói: nói với Tiểu Thỏ: " Em ở chỗ này đợi anh một chút, anh đi mua kẹo cho em!"

" Em muốn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ!"

"Được."

" Em còn nuốn nước chanh Fanta!"

" Được."

Hạ Phong luôn miệng đồng ý chạy tới phía siêu thị nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, anh liền một tay cầm một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, một tay cầm một lọ nước chanh Fanta chạy trở về.

" Đến, tiểu đậu đinh, kẹo và đồ uống của em." Hạ Phong cười tít mắt cầm đồ vật trong tay đưa cho Tiểu Thỏ, lại hỏi: " Như thế nào, em muốn anh làm bạn trai của em hay không?"

Tiểu Thỏ một tay cầm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ một tay cầm nước chanh, xoay người lại, một tay lấy bình nước chanh kia nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn nói: " Anh nước chanh, cho anh uống nước chanh."

"....." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn nước chanh Fanta trong tay mình, anh rõ ràng đã nói với Tiểu Thỏ vô số lần rằng mình không thích uống nước chanh, nhưng mà không biết vì cái gì, cô vẫn kiên trì cho mình nước chanh.

Tiểu Thỏ xoay người lại, hướng Hạ Phong cười xán lạn nói: "Cảm ơn anh, anh tên là gì?"

" Anh gọi là Hạ Phong." Hạ Phong nhìn tươi cười rực rỡ trên mặt Tiểu Thỏ, cảm thấy bộ dáng tiểu đậu đinh này thật đáng yêu.

" Dọa.... Điên....??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, anh trai này tên thật kỳ quái, nhìn anh ta rõ ràng tinh thần bình thường a, vì sao muốn gọi là dọa điên?

" Đúng, em cũng có thể gọi anh Phong."

"A.... Anh bị điên......" Tiểu Thỏ ngọt ngào ngây thơ hô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro