Phần 43: Tạm thời hẹn hò - Thư tình của Tiểu Thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn.

Hạ Phong híp mắt đánh giá Trình Chi Ngôn một hồi lại nhìn nhìn Tiểu Thỏ, một câu nói toạc móng heo nói: "Hẹn hò này sẽ không là cậu sắp xếp tạm thời chứ? Tớ nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ như thế nào lại là bộ dáng "Em cái gì cũng không biết" a?"

". . . Ai cần cậu lo." Trình Chi Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta.

"Ha ha." Mắt Hạ Phong xoay xoay, đột nhiên để sát vào Trình Chi Ngôn cợt nhả nói: "Trình Chi Ngôn, cậu cũng không thể làm một người trọng sắc khinh bạn a, vốn đồng ý buổi chiều cùng nhau chơi bóng, như thế nào có thể thay đổi đi theo bạn gái nhỏ của cậu hẹn hò a?"

"Chẳng thế thì cậu muốn làm sao bây giờ?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, đôi mắt trong suốt nhìn Hạ Phong.

"Ha ha, mang tớ và Dương Giai Di cùng đi!" Hạ Phong hướng tới Dương Giai Di liếc mắt ra hiệu, cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn nói.

"A.... . . Làm bóng đèn cũng không phải là một cái hành vi quang vinh." Trình Chi Ngôn mị mị ánh mắt hướng tới anh ta nói.

"Không sao, tớ liền thích làm bóng đèn! Bóng đèn càng lớn tớ càng thích!" Hạ Phong chớp chớp mắt, lời thề son sắt nói: "Cậu yên tâm, đến lúc đó tớ chỉ xem không nói lời nào, bảo đảm sẽ không quấy rầy hai người."

". . ."

Trình Chi Ngôn không nói gì.

Cơm trưa qua đi, Tiểu Thỏ thay đổi một bộ quần áo, vậy mà thật sự đi theo ba người Trình Chi Ngôn, Hạ Phong, Dương Giai Di chậm rãi đi hẹn hò.

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đi ở phía trước, Hạ Phong cùng Dương Giai Di đi ở phía sau.

Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua hai người ở sau người, chần chờ một chút vẫn lại là hướng tới Trình Chi Ngôn thấp giọng hỏi: "Anh nước chanh, chúng ta đây là đi chỗ nào a?"

"Đi xem phim." Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, cúi đầu nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi: "Không phải nói chán ghét anh nhất sao, sao lại tới tìm anh rồi hả?"

". . ." Trên mặt Tiểu Thỏ lúc đỏ lúc trắng nhìn Trình Chi Ngôn, bĩu môi không vừa ý nói: "Làm gì, em tìm anh anh còn mất hứng a, chẳng lẽ anh hi vọng hết thảy ngày nghỉ Quốc Khánh cũng không tìm anh sao?"

"Vậy cũng không phải." Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, khóe môi gợi lên một cái độ cong đẹp mắt nói: "Chỉ là cảm thấy có lẽ em phải tức giận mấy ngày mới có thể để ý anh."

"Hừ. . .Vốn là như vậy..." Tiểu Thỏ cúi đầu nho nhỏ nói thầm nói: "Nhưng mà người nào đêm qua chủ động tới nhận sai a..."

"Uh'm? Cái gì?" Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, hiển nhiên không có nghe rõ ràng vừa rồi cô đang nói cái gì.

"Ách. . . Không có gì, không có gì." Tiểu Thỏ khẩn trương lắc đầu, tiếp tục hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Chúng ta đi xem phim gì?"

"Không biết." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Đi xem có cái gì, tùy tiện chọn một cái xem đi."

"A.... . ." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, thì ra thật đúng là hẹn hò này anh nghĩ ra tạm thời.

Đến chỗ rạp chiếu phim, Trình Chi Ngôn để cho Hạ Phong tại chỗ chờ bọn họ, chính mình đi mua vé...

Hôm nay vừa lúc là ngày đầu tiên Quốc Khánh, cửa rạp chiếu phim người đông nghìn nghịt, Tiểu Thỏ cùng Hạ Phong, Dương Giai Di ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn người qua đường lui tới, gió thổi mát mẻ, trong lòng bỗng nhiên thanh thản dễ chịu.

"Ai, Tiểu Thỏ Thỏ mau nhìn bộ dáng em gái bên kia thật xinh đẹp!" Hạ Phong đột nhiên vẻ mặt kích động đưa tay đẩy đẩy cánh tay Tiểu Thỏ, chỉ vào một mỹ nữ cách đó không xa hướng tới cô lớn tiếng nói.

Tiểu Thỏ theo phương hướng ngón tay anh ta nhìn qua đi.

Quả nhiên, bên kia một cái em gái tóc dài thanh thuần đang ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt thật to, cánh môi phấn hồng, nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

"Uh'm, là rất xinh đẹp!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, vô cùng đúng trọng tâm đánh giá.

"Anh đi xin số điện thoại!" Hạ Phong mới vừa nói xong câu đó liền đã đứng dậy hướng tới phương hướng bé gái kia đi.

"Ai?" Tiểu Thỏ còn không có phản ứng kịp, liền nhìn thấy Hạ Phong đi trước cửa tiệm đồ uống mua một ly đồ uống.

Dương Giai Di nhìn thấy Hạ Phong đi tới liền hướng tới bên cạnh Tiểu Thỏ xê dịch, cười nói: "Người này lại phát hiện mục tiêu mới rồi."

"Anh ấy...Anh ấy thường xuyên nhìn thấy mỹ nữ liền thân bất do kỷ sao?" Tiểu Thỏ kéo kéo môi, ngón tay chỉ vào phương hướng Hạ Phong, không còn gì nói.

" Trước đây lúc cao trung, nữ sinh lớp chúng ta còn có nhóm người học muội cấp thấp, trên cơ bản bộ dạng xinh xắn đều bị cậu ta đùa giỡn." Dương Giai Di có chút bất đắc dĩ cười cười nói: "Uh'm... Sự việc là như này, cậu ta thuộc loại thấy cái gì đẹp liền bất động như vậy."

" Nữ sinh bị anh ta đùa giỡn cũng không có đánh anh ta sao?" Trong mắt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh ta.

"Ưm. . ." Dương Giai Di cau mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu nói: "Theo anh được biết hẳn là chưa từng có..."

"A? Không phải đâu. . ."

"Em nhìn liền biết." Dương Giai Di cười cười, ánh mắt hướng tới Hạ Phong nhìn qua.

Chỉ thấy Hạ Phong bưng chén đồ uống kia, trên mặt treo một nụ cười ôn nhu, đi đến bên cạnh bé gái kia, dường như có lễ phép hỏi vị trí bên cạnh có thể ngồi hay không, sau khi đạt được bên cạnh bên người gật đầu mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Sau đó, Tiểu Thỏ chỉ có thể nhìn thấy anh ta nói mấy câu cùng người nữ sinh kia, mặt bé gái kia nhịn không được có chút hồng đầu cũng cúi xuống.

Sau đó, Hạ Phong cầm đồ uống trong tay đưa cho nữ sinh, có lẽ ý tứ mời cô ấy uống, cô gái kia có chút thẹn thùng khoát tay áo, hẳn là từ chối.

" Xem đi, nào có người sẽ không hiểu ra sao tiếp thu đồ uống một người không quen biết đưa qua..." Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn bọn họ, nhịn không được hướng tới Dương Giai Di châm chọc nói: "Nữ sinh cho rằng anh ta là bọn buôn người! Ngộ nhỡ đồ uống bên trong có thuốc mê làm sao bây giờ?"

"Em nhìn nhìn lại." Dương Giai Di nghe Tiểu Thỏ nói, nhưng là cười chỉ nói mấy chữ.

....

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Dương một cái, lại tiếp tục hướng tới Hạ Phong nhìn qua đi.

Không biết anh ta còn nói chút gì, cô gái kia vốn là từ chối đồ uống của anh ta, nhưng mà một lát sau liền đỏ mặt đưa tay tiếp nhận cốc đồ uống trong tay anh ta.

Sau đó, Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn Hạ Phong giống như vô ý đưa tay hướng tới bên mình rụt một chút, cô gái kia kia có lẽ không chú ý tới liền vươn thân thể đi lấy đồ uống.

Ở trong nháy mắt đó Hạ Phong hơi hơi cúi người trực tiếp hôn trên trán bé gái kia, nhẹ nhàng hôn một cái.

Ta đi!

Đây là cái tình huống gì!!

Tiểu Thỏ trợn to mắt nhìn bọn họ.

Bé gái kia có lẽ là không nghĩ tới Hạ Phong vậy mà sẽ ở lúc cô ấy nhận đồ uống hôn chính mình một cái, ngây ngẩn cả người.

"Đánh hắn! Đánh hắn! !" Tiểu Thỏ ở trong lòng yên lặng nhắc tới.

Nhưng mà, cô gái kia đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

Hạ Phong cười tít mắt lại nói mấy câu gì với cô ấy, cầm đồ uống trong tay nhét vào trong tay cô ấy, đứng dậy hướng tới Tiểu Thỏ bên này đi trở về.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh ta.

Hạ Phong hướng tới cô quơ quơ di động trong tay, cười tít mắt nói: "Xem, anh xin số điện thoại rồi."

"Không phải đâu. . Vì sao cô gái kia không đánh anh?" Tiểu Thỏ không dám nhìn anh ta.

" Vì sao cô gái kia muốn đánh anh?" Hạ Phong chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

...

Tiểu Thỏ há miệng thở dốc sau một lúc lâu chỉ nói một câu: "Vừa rồi anh nói cái gì với cô ấy, vì sao cô ấy liền đồng ý cho anh số điện thoại?? Vì sao cô ấy để cho anh hôn? Vì sao cô ấy nhận đồ uống anh cho?"

" Chậc chậc, Tiểu Thỏ Thỏ, em là mười vạn câu hỏi tại sao à?" Hạ Phong hướng tới Tiểu Thỏ lắc lắc ngón tay, cười hì hì nói: "Em hỏi nhiều vấn đề một lúc như vậy, anh trả lời như thế nào a."

"Trả lời cái gì? ?"

Bọn họ đang nói chuyện Trình Chi Ngôn đã cầm bốn tấm vé xem phim đi trở về.

"Ách. . . Chính là vừa rồi anh Hạ Phong đùa giỡn một cô gái." Tiểu Thỏ lời ít mà ý nhiều nói với Trình Chi Ngôn chuyện mới phát sinh một lần.

Trình Chi Ngôn nhún vai, một bộ coi như không thấy gì nói: "Loại chuyện này, lúc cao trung cậu ta làm nhiều hơn, đã không hiếm lạ rồi."

" Nhưng mà anh ấy cũng hôn cô ấy, vì sao cô ấy không đánh anh ấy?" Tiểu Thỏ vẫn lại là không rõ chuyện này.

" Tiểu Thỏ Thỏ, đây em cũng không biết." Hạ Phong đưa tay phất phất tóc chính mình, vẻ mặt đắc ý hướng tới cô nói: "Loại chuyện này, do người bộ dáng đẹp trai tới làm, cô gái mới có thể tâm thiếu nữ nảy mầm, nhưng nếu như do bộ dáng xấu tới làm, vậy thì gọi là quấy nhiễu."

"..."

Tiểu Thỏ nhất thời đầu đầy hắc tuyến nhìn anh ta nói: "Anh đây là quanh co lòng vòng khen ngợi chính mình đẹp trai sao?"

"Ha ha ha ha, Tiểu Thỏ Thỏ, em có thể xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất, chứng minh em cũng là một vị cao thủ a!!" Hạ Phong sau khi nghe xong Tiểu Thỏ nói nhất thời thoải mái cười ha hả.

Mọi người nháy mắt không nói gì.

"Được rồi, phim sắp chiếu, chúng ta vẫn lại là mau vào đi thôi." Dương Giai Di cười vỗ vỗ bả vai Hạ Phong, đưa tay hướng tới Trình Chi Ngôn muốn vé xem phim.

Trình Chi Ngôn cúi đầu, đưa mắt nhìn bốn tấm vé xem phim trên tay mình, sau đó lấy ra hai tấm trong đó đưa cho Dương Giai Di nói: "Cầm, đây là chỗ ngồi cậu và Hạ Phong."

"A.... . ." Dương Giai Di gật gật đầu, thuận tay đưa một cái khác cho Hạ Phong.

" Hai giờ mười lăm phim bắt đầu chiều, mời các vị cầm vé tự động vào bàn!" Nhân viên kiểm vé đứng ở lối vào cầm loa lớn tiếng hô.

"Đi thôi." Trình Chi Ngôn dắt tay Tiểu Thỏ, hướng tới địa phương kiểm vé đi tới.

Kiểm vé xong, vào sảnh số 3, Dương Giai Di cùng Hạ Phong đi ở phía trước, vừa cúi đầu nhìn chỗ ngồi viết trong vé trên tay vừa nhìn sắp xếp chỗ ngồi, sau đó ở bên cạnh hàng thứ năm ngừng lại, quay đầu gọi Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ nói: "Tới nhanh, tới nhanh, hàng thứ năm ở chỗ này."

"A.... . ." Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, nhìn không chớp mắt từ bên cạnh hai người bọn họ đi tới.

"Ai, hai người đi chỗ nào? Chỗ này mới đúng hàng thứ năm a!" Hạ Phong nâng cao giọng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Xấu hổ, chỗ ngồi chúng ta ở hàng thứ mười lăm." Trình Chi Ngôn rốt cục dừng bước, quay đầu lại hướng tới Hạ Phong ảm đạm cười, thanh âm trầm thấp mà thong thả nói.
Editor: Quỳnh Nguyễn

Gì!?

Hạ Phong cùng Dương Giai Di nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sau đó trơ mắt nhìn trên mặt Trình Chi Ngôn mang theo tươi cười đáng đánh đòn nắm Tiểu Thỏ lập tức hướng tới phía sau đi tới.

Này... Người này!!

Lúc mua vé vậy mà mua vé hàng khác nhau!

Hạ Phong cùng Dương Giai Di nhìn thoáng qua lẫn nhau, cuối cùng đành phải lắc đầu tìm đến chỗ ngồi chính mình ngồi xuống.

Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ đi đến hàng mười lăm, sau đó chọn góc ngồi xuống.

Tiểu Thỏ có chút buồn bực nhìn vị trí hai người bọn họ, chần chờ một chút vẫn lại là nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, vì sao chỗ ngồi hai người chúng ta khuất như vậy?"

" Bởi vì chỗ ngồi phía sau đều bị người khác chọn hết." Trình Chi Ngôn vô cùng lạnh nhạt hướng tới Tiểu Thỏ trả lời.

" Vậy vì sao chúng ta không ngồi vào phía trước a?" Tiểu Thỏ lại vẫn là có chút khó hiểu, rõ ràng vị trí Hạ Phong cùng Dương Giai Di ngay tại hàng thứ năm chính giữa a, vị trí kia thật tốt, mặc dù hơi chút gần phía trước nhưng mà nhìn cũng cực kỳ sảng khoái a.

"Anh thích ngồi ở phía sau." Trình Chi Ngôn quay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó thanh âm trầm thấp hỏi: ""Nếu như em muốn ngồi phía trước mà nói, có thể đổi vị trí cùng Hạ Phong hoặc là Dương Giai Di."

"Ách... Không cần..." Tiểu Thỏ vội vàng khoát tay nói: "Em thích cùng ngồi với anh nước chanh."

"Ngoan." Trên mặt Trình Chi Ngôn lộ ra nụ cười hài lòng, anh cầm bắp rang trong tay đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Cầm đi, mua cho em."

"Cảm ơn anh nước chanh!" Tiểu Thỏ nhất thời lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận bắp rang trong tay Trình Chi Ngôn, thuận tay cầm lấy một viên vào vứt trong miệng mình.

Bắp rang bơ ngọt ngào, hương vị nháy mắt lan tỏa trong miệng cô.

Tiểu Thỏ vừa mới ăn mấy viên bạo mễ hoa, ngọn đèn bên trong rạp chiếu phim liền tối sầm, trên màn ảnh bắt đầu chiếu quảng cáo.

Trình Chi Ngôn liền yên lặng ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn màn hình lớn phía trước.

Tiểu Thỏ ăn một hồi, lúc này mới như là đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy một viên bắp rang đưa tới bên miệng Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, anh ăn không?"

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhìn bắp rang Tiểu Thỏ đưa đến bên cạnh khóe môi chính mình, cúi đầu "Uh'm" một tiếng, sau đó há miệng ngậm cả ngón tay cô vào trong miệng.

Lưỡi anh nhẹ nhàng xẹt qua đầu ngón tay của cô, giống như một mảnh lông vũ mềm mại nhẹ nhàng bay xuống mặt nước, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.

Tim Tiểu Thỏ nháy mắt đập lỡ một nhịp.

Nhưng mà Trình Chi Ngôn lại giống như chuyện gì cũng không có phát sinh, ăn luôn viên bắp rang trong tay cô, lại thuận tiện liếm đầu ngón tay của cô một chút, liền tiếp tục nhìn màn hình.

Tiểu Thỏ nhìn anh, lại nhìn ngón tay mình, một trái tim nhỏ "Bùm bùm" nhảy dựng.

Vừa rồi... Trình Chi Ngôn hẳn là vô ý đi...

Tiểu Thỏ rụt tay nhỏ về, cầm một viên bắp rang ném vào trong miệng mình.

Liền ăn như vậy mấy viên, cô đột nhiên cảm giác được Trình Chi Ngôn dường như đang nghiêm túc nhìn chính mình.

Tiểu Thỏ quay đầu đi, nhìn đôi mắt Trình Chi Ngôn trong bóng đêm giống như ngôi sao, nhỏ giọng hỏi: "Anh nước chanh, làm sao vậy?Anh nhìn cái gì?"

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, thân thể hướng tới phương hướng cô nghiêng nghiêng.

??

Trong ánh mắt Tiểu Thỏ tràn ngập dấu chấm hỏi.

"Đừng nhúc nhích." Trình Chi Ngôn thấp giọng nói, một gương mặt tuấn tú gần như tiến đến bên cạnh cô.
Trên màn hình phim chiếu phim lúc sáng lúc tối, chiếu vào gương mặt trắng nõn của Tiểu Thỏ, cô nhìn thấy Trình Chi Ngôn càng dần càng gần, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được dần dần đỏ lên.

Trình Chi Ngôn càng lúc càng gần cô.

Tim Tiểu Thỏ dần loạn nhịp.

Không phải Trình Chi Ngôn đang muốn hôn cô ngay tại rạp chiếu phim chứ?

Cô hồi hộp nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà cái nụ hôn cô chờ mong kia chậm chạp không có rơi xuống.

"Nơi này em....." Trình Chi Ngôn âm thanh ôn nhu vang bên tai cô, kèm theo âm thanh trầm thấp của anh, cô cảm nhận được ngón tay của anh đang lướt nhẹ nhàng trên khóe miệng mình, "Nơi này, dính gia vị của bắp rang rồi."

Tiểu Thỏ đột nhiên mở mắt ra.

Nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn.

Anh đưa ngón tay trỏ, quơ quơ trước mặt cô, trên đầu ngón tay còn dính gia vị màu nâu nhạt của bắp rang.

Khuôn mặt Tiểu Thỏ lập tức đỏ lên.

Thì ra..... Anh không phải là muốn hôn mình......

"Ạch..... Ừ..... Cái kia..... Có thể là do em ăn quá nhanh, cho nên mới không cẩn thận....." Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nhìn anh giải thích.

Nhưng mà lời của cô còn chưa nói xong, Trình Chi Ngôn đã cúi người, khẽ hôn lên bờ môi hồng hào của cô một cái.

Hai mắt Tiểu Thỏ chợt trợn ngược lên.

Cái lưỡi trắng mịn của Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng liếm trên bờ môi mềm mại của cô một hồi, sau đó ngồi thẳng lên, cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ nói:"Trên miệng cũng dính một chút gia vị rồi."

"......"

Tiểu Thỏ vẫn đang ở trong trạng thái đơ toàn thân, chưa kịp phản ứng.

"Ừ..... Mùi vị cũng không tệ lắm." Trình Chi Ngôn hướng về Tiểu Thỏ cười nhạt, quay đầu đi, như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem phim.

Sau một hồi lâu, Tiểu Thỏ mới khôi phục lại tinh thần.

Cô đưa tay sờ sờ bờ môi của mình, ở đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của bờ môi anh.

Vừa nãy.....

Giống như trong nháy mắt, cô nhìn thấy cảnh tượng trời hoa đào nở rộ đầy trời đất.

Tiểu Thỏ yên lặng đưa tay sờ sờ trái tim mình một chút, ừ..... Vẫn còn đang loạn nhịp.....

Thật là, xảy ra chuyện gì, không phải đơn giản là một nụ hôn môi thôi sao, cô làm gì mà cứ như hồn vía lên mây thế.

Thật là, cũng không phải là chưa bao giờ hôn cùng Trình Chi Ngôn.....

Trong lòng Tiểu Thỏ không ngừng làm cho mình bình tĩnh lại, thật vất vả thở ra hơi, rốt cuộc một lần nữa quay lại xem phim.

Chỉ là phim đã chiếu qua đoạn mở đầu, mà phim hai người xem kể về gián điệp chiến tranh, không xem mở đầu, cơ bản cũng không biết bộ phim này nói về cái gì.

Tiểu Thỏ có chút buồn bực, nhìn đoạn đối thoại không rõ của nhân vật chính trên màn ảnh, lần thứ hai đưa tay vào lấy bắp rang.

"Cũng cho anh một viên." Trình Chi Ngôn vừa hướng mắt về màn ảnh, hướng về Tiểu Thỏ nói.

"Nha....." Tiểu Thỏ yên lặng, lấy một viên bắp rang, đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn.

Lần này, cô cẩn thận dùng hai ngón tay cầm phần dưới bắp rang, chỉ sợ Trình Chi Ngôn lại ăn luôn cả bắp rang lẫn ngón tay cô.

!!!!

Tiểu Thỏ bất chợt giật mình, trong nháy mắt đầu ngón tay truyền đến một cảm giác, loại cảm giác đó tựa như một dòng điện nhỏ bé, dọc theo dây thần kinh đầu ngón tay, nhanh chóng truyền đi khắp toàn thân.
Cô theo bản năng rút tay về, ánh mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Nhưng mà người nào đó vẫn nhìn về màn hình phía trước không chuyển mắt như cũ, giống như vừa rồi chỉ là hành vi theo bản năng, không có chút nào nhận thấy được Tiểu Thỏ mang đến nhiều quấy nhiễu cho mình.

"...."

Là cô... Suy nghĩ nhiều đi?

Tiểu Thỏ ôm bắp rang, chần chờ một chút, một tay lấy bắp rang nhét vào trong lòng Trình Chi Ngôn nói: "Cho anh ăn."

"Uh'm? ?" Trình Chi Ngôn rốt cục quay đầu, mắt hơi hơi hạ xuống nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh mình, thuận miệng hỏi: "Như thế nào không ăn rồi hả ? ?"

"Uh'm. . . Cái kia, em đã ăn quá nhiều, ăn không vô, cho anh ăn." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Chi Ngôn cười, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn bắp rang.

"A...." Trình Chi Ngôn không nghi ngờ, chính mình ôm thùng bắp rang, một viên tiếp tục một viên bắt đầu ăn.

Tiểu Thỏ buồn bực nhìn chằm chằm thùng bắp rang.

Xem ra anh nước chanh chỉ là muốn ăn bắp rang mà thôi... Cho nên vừa rồi hẳn không phải là anh cố ý muốn đùa giỡn mình. . .

A a a a. . .

Làm sao bây giờ, cô cũng rất muốn ăn bắp rang a!

Tiểu Thỏ đột nhiên bắt đầu hối hận chính mình đưa toàn bộ thùng bắp rang kia cho Trình Chi Ngôn.

Bắp rang rạp chiếu phim này đặc biệt ngon, vừa ngọt vừa giòn, mang theo mùi sữa thơm, ngọt mà không ngấy, một viên tiếp xuống, miệng thơm mát.

Nhưng mà trước mắt...

Tiểu Thỏ dùng lực nuốt nước miếng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm bắp rang làm đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cục vẫn lại là hướng tới Trình Chi Ngôn nhỏ giọng mở miệng nói: "Cái kia. . . Anh nước chanh... Cho em một viên..."

"Uh'm. . ." Trình Chi Ngôn vừa lúc mới vừa cầm một viên bắp rang đưa vào trong miệng mình, giờ phút này nghe được Tiểu Thỏ nói như vậy, anh xoay người lại hơi hơi cúi đầu, tiến đến trước mặt Tiểu Thỏ, lập tức cầm bắp rang mới vừa đưa đến trên môi chính mình đưa đến bên môi Tiểu Thỏ.

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn trước mặt.

Bắp rang mang theo mùi thơm ngọt ngay tại cánh môi của cô, đôi mắt sâu thẳm mà trong suốt đang mang theo một chút ý cười nhợt nhạt nhìn cô.

Hơi thở ấm áp của anh phun ở trên gương mặt cô, mang theo một chút cảm giác ngứa, làm cho Tiểu Thỏ nháy mắt có chút không biết làm sao.

"Lấy đi a." Trình Chi Ngôn lại hướng tới trước mặt cô nhích lại gần, cánh môi gần như đụng phải môi của cô.

Bởi vì miệng còn ngậm một viên bắp rang, cho nên thanh âm của anh nghe qua đặc biệt mơ hồ không rõ, hơn nữa thanh âm anh có thể đè thấp, giờ phút này nghe qua thậm chí có một loại từ tính trầm thấp.

"Ách. . . A.... . ." Tiểu Thỏ theo bản năng hé miệng, cắn đi bắp rang trong miệng anh.

"Uh'm, ngoan." Trình Chi Ngôn hướng tới cô cười cười, tiếp tục quay đầu xem phim, ngón tay thon dài trắng nõn nháy mắt luồn vào trong thùng bắp rang, lại cầm một viên bắp rang mới đưa tới trong miệng mình.

". . ."

Tiểu Thỏ vô ý thức ăn viên bắp rang trong miệng mình, cái gì ngọt giòn, cái gì hương sữa, sao cô đột nhiên cũng ăn không được rồi hả??

"Lại vẫn muốn sao? ?" Trình Chi Ngôn vừa ăn bắp rang xem phim, vừa hướng tới Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

"Không. . . Không cần, không cần..." Tiểu Thỏ liên tục xua tay, đùa giỡn cái gì, nếu để cho Trình Chi Ngôn lại đút mình một lần như vậy, vậy cô còn có sống hay không."

Đây dù sao cũng là rạp chiếu phim, dù sao cũng là nơi công cộng... Ngộ nhỡ người phía trước quay đầu nhìn bọn họ, nên làm cái gì bây giờ?
"A..., không cần liền thôi." Trình Chi Ngôn có chút đáng tiếc nói một tiếng, tiện tay cầm bắp rang trong tay ném vào trong thùng.

Anh cũng không ăn.

". . ."

Tiểu Thỏ giương mắt nhìn thùng bắp rang kia.

Thực ra cô vẫn lại là rất muốn ăn, làm sao bây giờ... Anh anh anh...

Thôi... Vẫn là xem phim đi...

Trong lòng Tiểu Thỏ xoắn xuýt vạn phần lại bắt đầu tiếp tục xem phim rồi.

Thực ra phim đã tiến hành hơn một nửa, vụ án cũng đã từ từ tiến vào cao triều.

Tiểu Thỏ đầu đầy mờ mịt nhìn nội dung phim trên màn hình, trong lòng vạn phần hối hận chính mình vừa rồi suy nghĩ bắp rang.

"Hung thủ là bảo vệ lên sân khấu ngay từ đầu bên cạnh nữ chính."

Ngay tại lúc cô suy nghĩ tung bay khắp nơi, lúc hoàn toàn không hiểu nổi phim nói cái gì, Trình Chi Ngôn đột nhiên hơi hơi xoay người ghé vào bên tai cô thấp giọng nói.

"A? Tại sao?" Tiểu Thỏ nháy mắt liền khiếp sợ.

Cô còn không hiểu được phim này nói cái gì, Trình Chi Ngôn vậy mà đã biết đến hung thủ là ai rồi hả??

"Bởi vì dựa theo thói quen loại phim trinh thám này, người kia là có khả năng nhất." Trình Chi Ngôn đè thấp thanh âm thấp giọng nói bên tai cô: "Hơn nữa người này nếu đơn thuần chỉ là cái bảo vệ mà nói, không có khả năng ở phía sau mỗi một lần phát hiện vụ án đều đúng lúc xuất hiện."

"A? Anh đã nhìn ra?" Tiểu Thỏ quay đầu, ánh mắt hướng tới màn hình lớn nhìn qua.

Cái bảo vệ trên màn hình kia mặc quần áo công nhân màu lam, mang theo mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, mặt mũi cực kỳ bình thường, liền cùng vô số người qua đường Giáp, Ất trong ngày thường chúng ta thường xuyên thấy không sai biệt lắm, phần lớn thời điểm đều là nhìn qua liền quên.

Không thể tưởng được một người như vậy vậy mà đều có thể bị Trình Chi Ngôn nhớ kỹ mặt.

Tiểu Thỏ tắc lưỡi, có chút không quá nguyện ý tin tưởng nói: "Vậy cũng không nhất định ông chính là hung thủ a, có lẽ diễn viên liền như thế, mỗi lần đến chỗ đoàn diễn người không đủ, cho nên ông mới sẽ xuất hiện ở mỗi một vụ án đặc biệt a."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, khóe môi gợi lên độ cong đẹp mắt, gật đầu nói: "Uh'm, em nói có đạo lý. Vậy chúng ta tiếp tục nhìn xem."

". . ."

Tiểu Thỏ nhất thời có chút dở khóc dở cười.

2 phút sau.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn Trình Chi Ngôn đang thật sự nghiên cứu một cái chân trước chính mình, hỏi: "Anh nước chanh đang làm gì thế?"

"Tùy tiện nhìn." Ngón tay Trình Chi Ngôn thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xẹt qua trong lòng bàn tay cô, cúi đầu thuận miệng đáp.

" Không phải anh mới vừa nói chúng ta tiếp tục xem phim sao? ?"

" Nhưng anh đã biết đến hung thủ là ai rồi."

"Vậy tay của em có cái gì đẹp?"

" Nếu không thì anh có thể làm cái gì?" Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô thật sâu, khóe môi mang theo tươi cười nhợt nhạt nói: "Anh thấy em xem nghiêm túc như vậy, chung quy không thể túm em nói chuyện phiếm, quấy rầy em xem phim."

Nhưng mà anh đã quấy rầy em xem phim a!

Những lời này đến chỗ cổ họng Tiểu Thỏ lại vẫn còn cũng không nói gì.

"Ha ha ha. . . Thực ra... Cái phim này em không biết thế nào..." Tiểu Thỏ cười gượng hai tiếng, hơi có chút không tốt lắm hướng tới anh nói.

"Xem không hiểu? ?"

"Uh'm."

"Anh giảng một chút cho em nhé?"

"Được."

Tiểu Thỏ gật gật đầu, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn, chờ anh nói tóm tắt khái quát đơn giản rõ ràng nội dung phim cho mình.
Nhưng mà Trình Chi Ngôn chỉ là hướng tới cô mỉm cười, giữa ánh sáng lúc sáng lúc tối ở trong rạp chiếu bóng hơi hơi cúi người, đem cánh môi mỏng chính mình nhẹ nhàng mà hôn trên môi hồng nhuận của cô.

". . ."

Hơi thở trong veo mà lạnh lùng chuyên thuộc về Trình Chi Ngôn pha trộn mùi bắp rang say nồng, nháy mắt bao vây cả người cô lại.

Tiểu Thỏ có chút không rõ chân tướng nhìn Trình Chi Ngôn.

Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đôi mắt sâu thẳm đang mang theo ý cười nhìn cô.

" Nước chanh..." Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc mới vừa mở miệng lưỡi anh đã thuận thế mà vào.

"Ưm. . ." Lời Tiểu Thỏ lập tức liền bị ngăn ở trong miệng.

Cô cảm giác đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, sau đó dọc theo cằm của cô nâng lên, làm sâu thêm cái hôn này.

Môi của cô bị anh mút nhẹ nhàng, động tác của anh thong thả mà ôn nhu, giống như đang đối đãi với trân bảo hiếm có.

Tiểu Thỏ không tự chủ được cảm thấy đầu mình có chút hoa mắt chóng mặt.

Cô vươn tay đi ra, cầm lấy vạt áo áo sơmi trắng Trình Chi Ngôn.

Đầu lưỡi của anh hoàn toàn cạy mở răng của cô, không mang theo một chút do dự tìm kiếm được đầu lưỡi của cô, ôn nhu quấn lấy.

Cái loại tiếp xúc xa lạ lại quen thuộc này, hơn nữa bọn họ hôn ở như vậy làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, không tự chủ được nóng lên.

Cô muốn phản kháng, lại phát hiện mình vậy mà một chút khí lực cũng không có.

Ngay cả ngón tay đều đã trở nên mềm nhũn, cả người liền giống như giẫm lên ở trên bông vải.

Trình Chi Ngôn hôn môi của cô một hồi, cánh môi mềm mại từ viền tai trượt đến vành tai của cô, nhẹ nhàng mà cắn vành tai tinh xảo của cô.

Cả người Tiểu Thỏ không tự chủ được run rẩy.

Từ từ, Trình Chi Ngôn bắt đầu làm sâu thêm hôn môi hai người, nhâm nhi thưởng thức hương vị tốt đẹp của cô, thân thể cô nho nhỏ mềm mại, cứ như vậy bị anh ôm ở trong ngực, anh cảm thấy chính mình gần như sắp rơi vào tay giặc, cô không hề chống cự thuận theo.

Điều này làm cho anh gần như chấp nhất không ngừng làm sâu thêm cái hôn này.

Lòng bàn tay anh ấm áp dọc theo vành tai của cô, xẹt qua cổ của cô, mãi cho đến trước bộ ngực cô.

Bộ ngực cô xinh xắn vừa mới bắt đầu trổ mã, cảm giác mềm mại thậm chí có làm anh mê muội.

Tiểu Thỏ giật mình một cái, theo bản năng hướng về sau né tránh.

Trình Chi Ngôn nhất thời phục hồi tinh thần lại.

Khi anh ý thức được mình khát vọng gì gì đó, anh nháy mắt liền buông lỏng người trong lòng ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ đã đỏ rực gần như sắp nhìn không ra màu sắc lúc đầu.

Hơi thở Trình Chi Ngôn cũng có chút không ổn định, anh hồi phục một hồi mới đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi."

"A?" Tiểu Thỏ đỏ mặt, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn vẻ mặt cô nghi ngờ, hơi run sợ giật mình, sau đó cười cười lắc lắc đầu nói: "Thôi, em vẫn còn không biết."

"Cái gì a? ?" Tiểu Thỏ thấy anh cứ thế nói chuyện, càng thêm mê hoặc rồi.

Không có gì." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, giờ phút này tình tiết vụ án đã đến chỗ mấu chốt, mấy người làm chứng đã xuất hiện, gần như mọi người đều đã chứng minh người bảo vệ vừa mới bắt đầu xuất hiện chính là hung thủ giết người.

"Xem đi, phim đã sắp đến kết thúc rồi." Trình Chi Ngôn vừa nhìn màn hình vừa hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Anh nói cái bảo vệ kia chính là hung thủ giết người mà
Tiểu Thỏ quay đầu đi xem hình ảnh phim, lúc đang chuẩn bị nói chuyện lại xuất hiện tình cảnh quanh co.

Ngay tại lúc tất cả mọi người chỉ ra chỗ sai hung thủ giết người chính là người bảo vệ, cảnh sát vậy mà nhận được điện thoại báo nguy mới, nói là lại vụ án thủ đoạn giống nhau đã xảy ra, phạm nhân đang bỏ trốn trên đường vùng ngoại thành, hiện tại muốn đề nghị chi viện.

". . ."

Trình Chi Ngôn thấy một màn như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tiểu Thỏ đắc ý cười cười với anh nói: "Thấy không, cái bảo vệ kia thật sự không phải hung thủ, ha ha, em đã nói, tổ diễn phim không đủ diễn viên tìm ông tới đóng thế."

"..."

Trình Chi Ngôn hơi run sợ chốc lát, rốt cục có chút bất đắc dĩ cười cười nói: "Xem ra sự thực chứng minh, cũng là em đúng."

"Ha ha." Tiểu Thỏ đắc ý cười.

Lúc phim kết thúc, ngọn đèn phát sáng lên, tất cả mọi người cũng đang thảo luận, như thế nào người cảnh sát trợ lý vẫn đi theo bên cạnh nam chủ kia vậy mà sẽ trở thành hung thủ giết người.

Tiểu Thỏ cũng là đầu đầy mờ mịt theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn, vừa hướng tới cửa ra đi đến vừa nghe anh giảng giải tư duy logic quan hệ trong này--- mặc dù sau đó anh cũng không thấy nội dung như thế nào.

Lúc sắp ra khỏi, đúng lúc gặp phải Hạ Phong và Dương Giai Di đứng ở nơi đó chờ bọn họ.

Hai người kia nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, ánh mắt nháy mắt trở nên có chút cổ quái, một bộ muốn nói lại thôi ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vậy mà không hẹn mà cùng nhau cáo từ rồi.

Tiểu Thỏ có chút nghi hoặc nhìn bọn họ, xoay người hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Oa, không phải nói mọi người cùng nhau đi ăn cơm chiều sao, hai người bọn họ sao lại chạy?"

"A.... . Có lẽ xấu hổ tiếp tục làm bóng đèn đi..." Trình Chi Ngôn vẻ mặt không sao cả nhún vai, đưa tay ôm chầm Tiểu Thỏ nói: "Nếu bọn họ không đi, vậy hai người chúng ta đi thôi."

"Uh'm, chờ một lúc, em đi toilet trước." Tiểu Thỏ thuận miệng lên tiếng, liền vội vã hướng tới phương hướng buồng vệ sinh chạy tới.

Khi đi ngang qua gương buồng vệ sinh, Tiểu Thỏ không lưu tâm liếc qua chính mình trong gương, sau đó đều đã ngây ngẩn cả người.

Người trong gương mặt như hoa đào, mắt chứa tình yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực tràn đầy khó xử, cái miệng đỏ hồng kia giờ phút này đang có một chút sưng, người sáng suốt vừa thấy liền biết mới vừa xảy ra cái gì.

". . ."

Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm chính mình một hồi lâu, rốt cục nhịn không được nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng: "Trình!! Ngôn! !"

- - - -

Lúc ăn xong cơm chiều về đến nhà, đã là hơn chín giờ rồi.

Người lớn hai nhà còn chưa có trở lại.

Tiểu Thỏ trở lại nhà mình, nhìn phòng khách trống không, nhịn không được thở dài một hơi.

Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên nhớ tới Từ Cảnh Thần.

Cái đứa bé trai nhỏ hơn cô bốn tuổi kia giờ phút này có phải cũng đang một người coi giữ nhà cửa to như vậy hay không?

Đúng rồi, bọn họ không phải còn kế hoạch muốn phá hoại đám hỏi ba mẹ sao?

Trước bởi vì muốn đi Nam Kinh thăm anh nước chanh, cô quên chuyện này đến sau đầu.

Tiểu Thỏ nhớ đi nhớ lại, đang chuẩn bị lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Từ Cảnh Thần một bàn tay to đột nhiên xuất hiện, cầm di động trong tay cô rút đi rồi.

"Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, trong mắt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình.

" Bài tập trong lúc Quốc Khánh viết chưa?" Trình Chi Ngôn cầm di động Tiểu Thỏ trong tay, hai tay ôm ngực, nghiêng dựa "Ở trên khung cửa, thanh âm lành lạnh hỏi.
"Ách. . . Còn không có. . ." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới Trình Chi Ngôn trả lời.

"Đi làm bài tập đi." Trình Chi Ngôn hướng tới cô giơ giơ lên, ý bảo cô lên lầu làm bài tập.

"Không cần đi. . . Hôm nay mới nghỉ ngày đầu tiên a... Liền không để cho em ngoạn chơi một chút.... Bài tập đến khi sắp đến trường cũng có thể làm a!" Tiểu Thỏ nhất thời vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn hướng anh cầu xin tha thứ nói.

"Không được." Trình Chi Ngôn vô tình lắc đầu, vươn tay đi ra vừa túm cánh tay Tiểu Thỏ hướng tới trên lầu đi vừa thản nhiên nói: "Mặc dù hiện tại em mới sơ nhất, nhưng mà nhất định phải dưỡng thành thói quen học tập tốt đẹp, như vậy lúc Sơ Tam mới sẽ không cảm thấy mệt mỏi, em chẳng lẽ không muốn thi trung học Nhất Trung sao?"

"Em muốn... Nhưng mà em cách trung khảo còn có hơn hai năm a, hiện tại có phải có phần sớm hay không a...." Tiểu Thỏ vừa bị ép đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn hướng tới trên lầu đi tới, vừa cầu xin nói: "Liền một ngày thôi... Hiện tại đều đã muộn, liền không có thể làm cho người ta tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút sao?"

". . ."

Bước chân Trình Chi Ngôn đột nhiên ngừng lại, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cô, môi mỏng chậm rãi phun ra hai chữ: "Không được."

"%&¥#@. . ."

Tiểu Thỏ nhất thời không nói gì.

"Anh nước chanh, anh như vậy cảm giác giống giáo viên của em a..." Tiểu Thỏ bất đắc dĩ theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn sau lưng Trình Chi Ngôn hướng tới phòng mình đi tới, "Hoàn hảo anh không dạy em, nếu không thì anh nhất định muốn nhìn chằm chằm thành tích của em, không cho em một chút cơ hội thả lỏng."

"A..., thật xin lỗi, bây giờ anh còn chưa thể làm thầy của em, nhưng mà lời nói của em nhắc nhở anh, đúng lúc khi anh tốt nghiệp em còn đang lên cao trung, có lẽ anh có thể đi Nhất Trung làm chủ nhiệm lớp của em!!" Trình Chi Ngôn nghe được lời của cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại vẻ mặt cười như không cười nhìn cô nói.

" Đừng đừng.... Nghìn vạn lần đừng!" Tiểu Thỏ bị những lời nàycủa anh sợ tới mức liên tục khoát tay nói: "Anh thanh niên tốt Ngươi như vậy nhất định phải phấn đấu trọn đời xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa tốt đẹp, nghìn vạn lần đừng làm một cái chủ nhiệm lớp nho nhỏ quả thực chính là ủy khuất tài hoa của anh."

"Vậy sao." Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhàn rỗi nhìn cô nói: "Vậy nếu hiện tại em ngoan ngoãn làm bài tập mà nói, có lẽ anh có thể suy xét một chút không đi làm chủ nhiệm lớp của em...."

"Em làm! Hiện tại em liền làm!" Hai tay Tiểu Thỏ vội vàng đầu hàng.

Cô ngồi vào trước mặt bàn học chính mình, nhìn thoáng qua bài kiểm tra ở trên bàn viết, cuối cùng nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn cò kè mặc cả nói: "Đã trễ thế này, em làm một bộ bài kiểm tra được không?"

" Có thể." Trình Chi Ngôn gật đầu nhàn nhạt phun ra hai chữ.

"Vậy... Có thể lấy giúp em sách toán học trong cặp sách một chút hay không??" Tiểu Thỏ đưa tay chỉ chỉ cặp sách ở trên giường cách đó không xa hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, đi đến bên giường, cầm lấy cặp sách của cô, lật đi lật lại tìm toán học bên trong liền đem ra.

"Bốp" một tiếng, một cái gì đó từ trong sách toán học rơi đến trên mặt đất.

Trình Chi Ngôn giật mình, cúi đầu hướng tới trên mặt đất nhìn qua, một cái phong thư màu lam nhạt đang an tĩnh nằm ở nơi đó.

"Đây là. . . ? ?" Trình Chi Ngôn cúi người, hai ngón tay nhặt phong thư trên mặt đất lên, trong mắt nghi hoặc nhìn nó, chữ viết phía trên kia cẩn thận viết bốn chữ to "Bạch Tiểu Thỏ nhận"
"Cái gì? ?" Tiểu Thỏ nghe được thanh âm của anh, trong mắt nghi hoặc hướng tới phong thư trong tay anh nhìn qua.

"Thư của em." Trình Chi Ngôn đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa phong thư kia tới trong tay cô.

Tiểu Thỏ tiếp nhận phong thư, nhìn thoáng qua chữ viết phía trên, ưm... Giống như không có ấn tượng gì, chữ viết này cực kỳ phổ thông, căn bản nhìn không ra là vị bạn học nào.

"Không mở ra nhìn xem sao?" Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ hơi hơi nhíu mày nói: "Thư tình của em a."

" Ha? Đây là thư tình?" Tiểu Thỏ như là mới phản ứng kịp, cúi đầu nhìn phong thư màu lam nhạt trong tay kia.

"Chẳng thế thì sao, em cho là thiệp chúc mừng năm mới?" Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn cô.

Thư tình a!

Trong mắt Tiểu Thỏ kích động nhìn nó.

Từ nhỏ đến lớn, cô trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn thu vô số phong thư tình, không thể tưởng được, vậy mà ngày nào đó cô cũng có thu được thư tình!

Tiểu Thỏ nhìn nhìn, nhịn không được liền bật cười, "Ha ha, phong thư tình đầu tiên trong đời em a! Thật kích động!"

"..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt có chút không rõ ý tứ nhìn cô.

Tiểu Thỏ mở phong thư ra, cầm giấy viết thư bên trong ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn.

Chữ viết thư cùng trên phong thư hoàn toàn khác nhau, đường ngang đường dọc đều đã mang theo một chút càn rỡ bá đạo, chữ viết nét chữ cứng cáp kia mơ hồ làm cho Tiểu Thỏ cảm thấy giống như nhìn thấy ở nơi nào.

Mây trên trời bay một chút, trên mặt đất gió thổi một chút, gió nhẹ lay động tóc của ta, dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi?

Ánh trăng yêu biển cả, biển cả yêu say đắm ánh trăng, màn đêm cũng ngọt ngào như vậy, dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi?

Mặt nước hoa rơi từ từ chảy, đáy nước con cá từ từ bơi, chim én nói cái gì đó, dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi?

Tiểu Thỏ nhìn qua từng chữ từng câu, chỉ cảm thấy nội dung thư tình này thấy thế nào cũng có chút nhìn quen mắt a?

" Đây là thơ Lưu bán nông." Trình Chi Ngôn đến gần, nhàn nhạt liếc qua nội dung trên tờ giấy viết thư kia, thuận miệng nói: "Vốn tên là 《 dậy ta như thế nào không nghĩ đến nàng 》, người này trực tiếp cải biên một chút biến thành dạy ta như thế nào không nghĩ đến ngươi rồi."

"Ách. . . Này không phải chính cậu ta viết sao?" Tiểu Thỏ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

"Hiển nhiên không phải." Trình Chi Ngôn nói.

Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn thoáng qua chữ viết trên tờ giấy viết thư kia, càng nhìn càng cảm thấy có chút nhìn quen mắt.

" Thôi, mặc dù là sao chép câu thơ, nhưng mà tốt xấu là phong thư tình đầu tiên trong đời em, ha ha, đáng kỷ niệm." Tiểu Thỏ cầm giấy viết thư cố ý lúc ẩn lúc hiện trước mắt Trình Chi Ngôn.

" Chỉ có người chưa từng có thu được thư tình mới có thể kích động như vậy, giống như anh vậy, đã không muốn lại thấy thư tình rồi." ". . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp.

Cái gì vậy... Anh nước chanh vậy mà không ăn giấm...

"Để ăn mừng phong thư tình đầu tiên trong đời em thu được." Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, khóe môi đột nhiên gợi lên độ cong đẹp, gằn từng chữ hướng tới cô chậm rãi nói: "Anh quyết định khen thưởng em lại làm một phần bài kiểm tra."

"A! ? Không phải đâu! ?" Tiểu Thỏ mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt chấn kinh nhìn, "Lại làm một phần bài kiểm tra tính khen thưởng cái gì a?? Anh nói hôm nay có thể không cần làm bài kiểm tra a!"
"Lại cò kè mặc cả liền làm ba phần bài kiểm tra." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, không chút hoang mang nói.

". . ." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn im lặng.

Cái gì, đây quả thực chính là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, ngoài miệng nói không thèm để ý xong, thực ra vẫn còn không vụng trộm ghen.

Tiểu Thỏ u oán nhìn Trình Chi Ngôn, đành phải vùi đầu giữa một mảnh biển cả bài thi.

Bóng đêm càng sâu, Tiểu Thỏ rất không dễ dàng làm xong hai phần bài kiểm tra, chỉ cảm thấy chính mình choáng váng, tứ chi mệt mỏi, sau khi đạt được Trình Chi Ngôn phê chuẩn, rốt cục duỗi thắt lưng đi tắm rửa ngủ.

Ánh trăng từ trong cửa sổ an tĩnh tiến vào.

Trình Chi Ngôn đứng ở trước giường Tiểu Thỏ, nhìn khuôn mặt cô đã ngủ say, nhịn không được cười cười.

Người này, mới làm hai phần bài kiểm tra, liền mệt đến mức đầu kề đến gối đầu liền vù vù trực tiếp ngủ.

Nói ra, rõ ràng vẫn lại là đứa bé, nhưng mà không thể tưởng được, cho dù là đứa bé cũng bắt đầu thu được thư tình rồi.

Anh quay đầu đi, ánh mắt liếc phong thư tình trên bàn học kia, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, con gái trưởng thành, dường như bắt đầu hấp dẫn ánh mắt nam sinh khác rồi....

Mà anh, cũng không có thể vẫn bên cạnh cô.

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, dưới ánh trăng một ý nghĩ dần dần hình thành trong đầu của anh.

---

Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm.

Tiểu Thỏ thỏa mái dễ chịu ngủ một cái giấc ngủ nướng, đang ở trên giường vùng vẫy rốt cuộc muốn dậy hay không, đột nhiên nghe được dưới lầu nhà mình truyền đến một trận thanh âm cãi lộn.

Oa, sao lại thế này? ?

Tiểu Thỏ chân không chạy đến cửa sổ phòng mình, mở cửa sổ hướng tới dưới lầu nhìn qua, vậy mà thấy Trình Chi Ngôn và Từ Cảnh Thần đứng ở cửa lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Cảnh Thần không để ý Trình Chi Ngôn ngăn cản muốn vào...

Ách..

Từ Từ...

Từ Cảnh Thần??

Tại sao cậu ta đến đây??

Tiểu Thỏ vội vàng chạy về trước giường mình xỏ dép lê, cũng liều mạng mặc áo ngủ trực tiếp đi xuống lầu.

"Két..." Một tiếng, cô đẩy cửa nhà mình ra, hướng tới Trình Chi Ngôn đứng ở cửa nhà cách vách ngăn Từ Cảnh Thần cười cười, sau đó chào hỏi nói: "Từ Cảnh Thần, sớm nha, cậu đứng ở cửa nhà anh nước chanh làm gì?"

Từ Cảnh Thần đang tranh luận kịch liệt cùng Trình Chi Ngôn trong nháy mắt nghe thanh âm Tiểu Thỏ đó, cả người đều đã cứng lại rồi.

Cậu không dám tin quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở cửa chỉ lộ ra cái đầu, lại nhìn nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước mặt mình, chần chờ thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, sao nhà cô ở bên kia?"

"A?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, "Nhà tôi vốn là ở bên cạnh a."

" Nhưng lần trước cô cho tôi địa chỉ viết số 102 a!" Từ Cảnh Thần hướng tới Tiểu Thỏ quơ quơ tờ giấy trong tay mình.

"Ách. . ." Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi đầu chính mình, xấu hổ cười nói: "Ha ha... Viết sai rồi, số 102 là nhà anh nước chanh, 103 mới là nhà chúng ta, nhưng mà cũng không có vấn đề gì a, đôi khi tôi sẽ ở nhà anh nước chanh chơi, cho nên 102 và 103 cũng không có gì khác nhau..."

"Cái gì kêu không có gì khác nhau?" Từ Cảnh Thần vẻ mặt tức giận nhìn Tiểu Thỏ nói: " Nếu như cô không viết sai địa chỉ, tôi cũng không cần đứng ở chỗ này vô nghĩa cùng người này đã nửa ngày."

Trình Chi Ngôn nhíu mày lại, nhìn vóc dáng đứa bé trai trước mắt này còn thấp hơn Tiểu Thỏ, thanh âm trầm giọng nói: "Cái gì vô nghĩa cùng tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro