Phần 51: Gọi thầy giáo Trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước Cài ĐặtSau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Ai? Quyết định gì?" Tiểu Thỏ hơi hơi ngửa đầu, cảm nhận cánh môi anh mềm mại mang đến hơi thở trong veo mà lạnh lùng, nhịn không được thấp giọng hỏi.

" Đến lúc đó em liền biết...." Trình Chi Ngôn mỉm cười, cánh môi đem tất cả nghi hoặc đổ trở về.

Nhưng mà quyết định này, Tiểu Thỏ mãi cho đến thi trung khảo kết thúc cũng không có hỏi ra cái nguyên do vì sao.

Thành tích Trung khảo có, ước nguyện Tiểu Thỏ được đền bù thi được Nhất Trung thành phố Z, tiếp tục dọc theo dấu chân Trình Chi Ngôn từng bước một đi về phía trước.

Bởi vì sơ trung các cô chính là trường trung học phụ thuộc Nhất Trung, trên lí luận mà nói, chỉ cần lên trường trung học phụ thuộc Nhất Trung, chẳng khác nào là nửa bàn chân bước vào Nhất Trung.

Dưới tình huống như vậy, trường học các cô chia đều một cái lớp học hai phần ba học sinh thi được lên năm đầu trung học, cũng không tính là cái tin tức gì.

Cho nên Tiểu Thỏ thật cao hứng bên trong danh sách trúng tuyển Nhất Trung, thấy được Trình Thi Đồng, Cố Ninh Thư, còn có tên Tiếu Hàm.

Mùa hè nóng bức đảo mắt liền đi qua.

Gió nhẹ tháng chín lướt qua đôi má, hoa lan nở rộ khắp nơi trên đất, Tiểu Thỏ tinh thần phấn chấn mạnh mẽ trở thành học sinh mới cao nhất.

Cùng lúc đó Trình Chi Ngôn cũng đã lên Đại Tứ (đại học năm 4).

Học sinh Đại Tứ từ ngày khai giảng tháng chín bắt đầu trở nên bận rộn, tìm việc hoặc là thi nghiên cứu, tiếp tục ở lại tỉnh hoặc là đi tỉnh khác, đều đã biến thành lựa chọn ngã tư đời người.

Càng thêm không ít tình yêu đến Đại Tứ hoặc cũng là đến tốt nghiệp nói chia tay.

Tiểu Thỏ mỗi ngày gọi điện thoại cho Trình Chi Ngôn bắt đầu nói bóng nói gió đủ loại muốn hỏi sau khi anh tốt nghiệp định làm gì, nhưng mà Trình Chi Ngôn vẫn giữ bí mật tuyệt đối, chỉ nói mình đã tìm đơn vị thực tập tốt, nhưng mà chi tiết cụ thể còn đang thương lượng, chờ đến xác định cuối cùng mới có thể nói cho cô.

Tiểu Thỏ có chút rầu rĩ không vui cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy Trình Thi Đồng đang ngồi ở trên sàn phòng mình xem truyện tranh, cuối cùng nhịn không được đưa tay chọc chọc cánh tay của cô ấy nói: "Đồng Đồng, thực ra tớ vẫn muốn hỏi cậu một vấn đề."

"Vấn đề gì, nói." Trình Thi Đồng cúi đầu vẻ mặt chuyên chú nhìn truyện tranh trong tay mình, thuận miệng lên tiếng.

" Hai ta sở dĩ đã bị phân ở một lớp, hơn nữa lại biến thành ngồi cùng bàn.... Có phải trong nhà cậu tìm người tác động hay không?" Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn lại là đem nghi hoặc mấy ngày nay hướng tới cô ấy hỏi.

"Đúng a." Trình Thi Đồng vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu nói: "Có quan hệ có thể lợi dụng, làm gì không lợi dụng a, ngẫm lại ba năm sơ trung hai người chúng ta đau khổ không có ở một cái lớp như thế, tớ liền nhịn không được muốn thổ huyết! Quả thực chính là gậy đánh uyên ương!"

". . ." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ấy, giật giật khóe miệng nói: "Cậu nghĩ đúng lắm, cậu vì muốn cùng lớp Cố Ninh Thư đi?"

Trình Thi Đồng rốt cục từ trong truyện tranh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Tiểu Thỏ, cười hì hì nói: "Nói cái gì a, tớ hiển nhiên là vì cậu a."

". . ."

Thôi đi vừa thấy cậu đặc biệt chân thành tha thiết, tớ liền biết trong lòng cậu không nghĩ như vậy rồi.

Tiểu Thỏ có chút ghét bỏ bĩu môi.

"Đúng rồi, nói cho cậu một cái tin tức nho nhỏ!" Trình Thi Đồng như là đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng tới Tiểu Thỏ đè thấp thanh âm thần bí nói: "Nghe nói tuần sau, lớp chúng ta có một người giáo viên vật lý mới."

"A.... . ." Tiểu Thỏ cảm thấy được tin tức này một chút hứng thú đều không có.

"Uy! Sao cậu một chút phản ứng đều không có a? ?" Trình Thi Đồng đưa tay chọc chọc cánh tay Tiểu Thỏ, nhíu mày hỏi.

" Đây có cái gì phản ứng a, hiện tại mới vừa khai giảng, giáo viên thay đổi là bình thường." Tiểu Thỏ nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Loại tin tức này, kích động như vậy sao? ?"

" Nhưng mà nghe nói thầy giáo vật lý vô cùng đẹp trai a!" Trình Thi Đồng vẻ mặt hoa si nhìn trần nhà, hai tay nắm tay ở trước ngực, trong mắt ứa ra trái tim hồng nói: "Nghe nói người lại ôn nhu, hơn nữa còn là độc thân!"

"Ha ha ha. . ." Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, "Cần tớ nhắc nhở chuyện cậu đã có bạn trai sao?"

Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần lại, đôi mắt xinh đẹp trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái nói: "Lòng thích cái đẹp ai cũng đều có, tớ xem soái ca lại không phạm pháp!"

" Ừ, không phạm pháp, không phạm pháp!" Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Có bao nhiêu đẹp trai a, có đẹp trai bằng anh nước chanh không??"

". . ." Trình Thi Đồng vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô, cảm giác chính mình đã chẳng muốn tiếp tục nói chuyện cùng cô.

Một tuần mới.

Sớm thứ hai tiết đầu tiên chính là vật lý, bạn học lớp Tiểu Thỏ an tĩnh chờ giáo viên xuất hiện giống như thường ngày, nhưng là Trình Thi Đồng nhịn không được liên tiếp hướng tới ngoài cửa sổ nhìn lại.

Ai nha nha...Giáo viên vật lý soái ca trong truyền thuyết kia sao còn chưa đến? ?

Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dáng Trình Thi Đồng chờ đợi kia, nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

Nhưng mà...Lúc một bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại cửa phòng học, không chỉ là Tiểu Thỏ, liền ngay cả Trình Thi Đồng đều đã nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Tám giờ buổi sáng, ánh mặt trời chói mắt đang từ phía trước phòng học chiếu xạ tiến vào, chiếu xuống bóng dáng cao to dẫm xuống ánh sáng ngọc đầy đất, động tác tao nhã chậm rãi đi vào phòng học.

Trên gương mặt trắng nõn kia, đôi mắt trong suốt sâu thẳm quen thuộc như thế, mũi thẳng của anh, khóe môi mỏng cong một cái đường cong mờ, anh mặc áo sơmi màu trắng, caravat màu xanh đậm, tóc ngắn màu đen dán ở sau tai, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rơi ở bốn phía của anh, nhiễm lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt quanh anh, lại giống như làm cho thời gian ngừng lại.

" Vào học." Lúc thanh âm trầm thấp mà dồi dào từ tính vang lên phía trước bục giảng.

Tiểu Thỏ rốt cục phục hồi tinh thần lại, trong mắt không dám nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở trước phòng học.

"Ai nha nha. . ." Trình Thi Đồng chậc lưỡi, hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói: "Đây là giáo viên vật lý mới tới, quả nhiên có đẹp trai bằng anh nước chanh nhà cậu."

Thanh âm của cô dừng hai giây, lại nhịn không được mở miệng nói: "Mẹ, chú nhỏ làm sao có thể đột nhiên chạy tới dạy vật lý chúng ta?"

"Đứng dậy." Bạn cùng lớp mặc dù cũng đều là ngẩn ra, nhưng mà tại khẩu hiệu lớp trưởng vang dội vẫn lại là phản xạ có điều kiện toàn bộ đứng lên.

"Các học sinh tốt."

"Thầy giáo tốt!"

"Mời ngồi." Trình Chi Ngôn mỉm cười, hai tay chống ở trên bục giảng, thanh âm ôn hòa hướng tới học sinh trong phòng học nói: "Từ hôm nay trở đi tôi chính là giáo viên vật lý kiêm chủ nhiệm lớp các em."

Cái gì! ! ?

Trình Thi Đồng càng thêm khiếp sợ rồi, ngay cả chủ nhiệm lớp đều đã thay đổi?

Nằm máng! Chú nhỏ! Chú diễn tuồng nào a?

Tiểu Thỏ lại càng trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, trong đầu lại vang vọng đêm qua anh gọi điện thoại, ý vị thâm trường nói câu nói kia--- ngày mai em liền biết lúc trước anh làm quyết định gì.

Editor: Quỳnh Nguyễn

Cho nên!

Lúc trước anh làm quyết định chính là tới cao trung làm chủ nhiệm lớp của cô?

Không phải đâu!

Tiểu Thỏ cả người đều đã cứng lại.

Trình Chi Ngôn đứng ở trên bục giảng, ánh mắt hướng tới phía dưới bục giảng quét một vòng, nhìn thấy trong mắt hai người Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng chấn kinh, khóe môi gợi lên tươi cười nhàn nhạt.

"Nếu hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt cùng mọi người." Anh đưa tay cầm lấy danh sách đặt ở trên bàn, mỉm cười, thanh âm ôn hoà hướng tới các học sinh ngồi ở dưới lớp nói: "Vậy đầu tiên chúng ta vẫn là làm quen một chút là tốt hơn, tôi họ Trình, Trình là tương lai, Trình Chi Ngôn, lời nói, phía dưới bắt đầu điểm danh, đến tên bạn học nào mời hô một tiếng, đồng thời đứng lên để cho tôi nhìn một chút."

"Tôn Minh nguyệt."

"Có."

" Đàm Tinh Tinh."

"Có."

"..."

Đợi cho Trình Chi Ngôn đọc tên tất cả bạn học một lần, anh cầm danh sách trong tay khép lại, sau đó ảm đạm cười, hướng tới bọn họ nói: "Cho nên, các vị học sinh nếu có vấn đề gì muốn hỏi tôi, có thể nhấc tay, tôi sẽ nghiêm túc trả lời."

"Thầy giáo, hỏi vấn đề gì cũng có thể sao?" Phía dưới bục giảng một vị nam sinh giơ tay lên, đồng thời lớn tiếng hét lên.

"Uh'm cố gắng hỏi vấn đề có đáp án, về phần những cái trên trời có mấy vì sao này, vấn đề người có bao nhiêu cọng tóc tôi từ chối trả lời." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, lập tức có mấy nữ sinh giơ tay lên.

" Vị đồng học bên kia." Ánh mắt Trình Chi Ngôn hướng tới các cô nhìn qua, tiện tay chọn một vị.

"Thầy giáo! Năm nay bao nhiêu tuổi?" Nữ sinh được Trình Chi Ngôn chỉ lập tức đứng lên, trong mắt trái tim hồng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

"Hai mươi hai."

"Oa! Thật trẻ tuổi!" Dưới bục giảng lập tức vang lên một mảnh tiếng cảm khái.

"Thầy giáo, thầy mới vừa tốt nghiệp sao? ?"

"Uh'm, không sai biệt lắm." Đôi mắt Trình Chi Ngôn chớp động, hàm hồ trả lời một câu.

"Thầy giáo, thầy có người trong lòng sao! ?" Nữ sinh thứ ba được chỉ lớn mật hỏi tiếng lòng tất cả nữ sinh lớp học.

Trong nháy mắt mọi ánh mắt đều đã hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn qua.

"Có." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ánh mắt giống như vô ý hướng tới phương hướng Tiểu Thỏ nhẹ nhàng nhìn qua.

"Thầy giáo, vậy thầy có bạn gái sao? ?"

"Có." Trình Chi Ngôn tiếp tục gật đầu.

"A - -? ?"

Lớp học nhất thời vang lên tiếng thất vọng liên tiếp.

Trình Chi Ngôn không nói lời nào, mặt mỉm cười nhìn bọn họ, sau một lúc lâu anh mở sách vật lý trên bục giảng ra, cầm lấy phấn viết, đi đến trước bảng đen, hướng tới bọn họ thản nhiên nói: "Được rồi, vấn đề hỏi được không sai biệt lắm, chúng ta bắt đầu học đi."

"Thầy giáo, bạn gái của thầy có phải vô cùng xinh đẹp hay không a? ?" Phía dưới bục giảng còn có nữ sinh không cam lòng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi một câu.

". . ." Trình Chi Ngôn giật mình, xoay người lại, ánh mắt hướng tới Tiểu Thỏ nhìn qua, sau đó khóe môi cong lên, thanh âm trầm giọng nói: "Không, cô chỉ là đặc biệt đáng yêu."

"Gào khóc oa! !"

"Không cần a! !"

Trong phòng học nhất thời vang lên từng đợt thanh âm ồn ào.

"Được, yên lặng, bắt đầu học." Trình Chi Ngôn thu hồi tươi cười, ánh mắt nghiêm túc liếc toàn lớp một cái.

Phòng học ầm ĩ nháy mắt không có thanh âm.

Tiểu Thỏ ngồi ở chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn sớm đã tràn đầy đỏ ửng.

Tiết một rất nhanh liền đi qua. Chờ đến tiếng chuông tan học vang lên, bạn cùng lớp vậy mà lại vẫn có một chút cảm giác còn chưa hết.

Thì ra vật lý cũng có thể là một môn học thú vị như vậy a.

"Tan học." Trình Chi Ngôn thu dọn sách vở xong, hướng tới các học sinh nói đơn giản một tiếng, trực tiếp đi ra phòng học.

...

Tiểu Thỏ mắt thấy Trình Chi Ngôn đi ra phòng học, "Bá" một phen đứng lên, vội vàng từ cửa sau phòng học chạy ra ngoài hướng tới Trình Chi Ngôn đuổi theo.

"Anh nước chanh, anh nước chanh! !" Cô vừa chạy vừa hướng tới Trình Chi Ngôn đi ở phía trước la lớn.

Bóng dáng Trình Chi Ngôn bỗng nhiên dừng bước lại, anh quay đầu lại, trên gương mặt trắng nõn mang theo nhàn nhạt mỉm cười nhìn Tiểu Thỏ nói: "Bạn Bạch Tiểu Thỏ, mời gọi thầy giáo Trình."

"Ách. . . Trình. . . Thầy giáo Trình. . ." Tiểu Thỏ nhịn không được giật giật khóe miệng, ngoan ngoãn hô một tiếng.

"Uh'm, tìm thầy có chuyện gì?" Trình Chi Ngôn ôm sách giáo khoa cùng giáo án trong tay, đứng ở hành lang phòng học, trong đôi mắt mang theo ý cười nhợt nhạt hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng hỏi.

"Không phải, sao anh đột nhiên chạy tới làm giáo viên vật lý của em rồi hả ? ? Còn làm chủ nhiệm lớp?" Tiểu Thỏ phát hiện mình nhìn Trình Chi Ngôn vậy mà lại thấy thất thần, nhịn không được ở trong lòng hung hăng khinh bỉ chính mình một phen, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh... Không phải anh nói đi tìm công việc thực tập sao? ?"

"Đúng a, tới trường học các em thực tập làm thầy giáo, coi như là thực tập a. Như thế nào, kinh hỉ sao? ?" Trong mắt Trình Chi Ngôn ý cười nhìn cô nói.

"Cái gì kinh hỉ a, rõ ràng là sợ hãi có được hay không!" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn ý cười ôn nhu trên mặt anh, mặc dù ngoài miệng châm chọc anh nhưng trong lòng lại vẫn là có chút vui sướng nho nhỏ, "Nhưng mà đi tìm công việc thực tập mà nói, không phải sau khi tốt nghiệp sẽ thuận tiện ở lại tiến vào cái công ty sao, chẳng lẽ anh nước chanh.... Ách... Thầy giáo Trình, thầy định sau khi tốt nghiệp làm thầy giáo sao? ?"

" Không phải." Trình Chi Ngôn lắc đầu, cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không phải em đã nói, hi vọng có một ngày có thể cùng anh bên trong một ngôi trường, cùng đi học, cùng tan học sao."

"Ách. . . Ai? ?" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến nói: "Lúc trước em với anh cùng đi học, cùng tan học là hi vọng lấy hình thức bạn học cùng nhau làm việc này a. . Nhưng mà hiện tại này không hiểu ra sao đã thành sư đồ luyến (tình yêu giáo viên và học sinh) là chuyện gì xảy ra..."

" Ách ...Sư đồ luyến?" Trình Chi Ngôn cúi đầu lập lại lời của cô một lần, khóe môi gợi lên ý vị thâm trường tươi cười.

" Liền...Anh hiện tại là thầy giáo, em là học sinh, hai người chúng ta không phải sư đồ luyến là cái gì! ?"

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy chính mình sắp ngất xỉu.

Huynh muội luyến (tình yêu anh em), nháy mắt liền biến thành sư đồ luyến, này rốt cuộc là trình diễn tuồng nào a! !

Từ từ. . .

Huynh muội luyến! ?

Hai người bọn họ rõ ràng là quan hệ người yêu bình thường a. . .

Ngắn ngủn trong vòng 0. 01 giây, trong đầu Tiểu Thỏ suy nghĩ đã là thiên hồi bách chuyển hơn nữa đồng thời bổ sung thêm một vạn con thần thú lao nhanh mà qua.

" Hai người chúng ta sao. . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt nhìn cô, đang định tiếp tục nói chút gì đột nhiên nghe một tiếng hô to phía sau: "Thầy giáo Trình! Thầy giáo Trình! !"

Trình Chi Ngôn quay đầu đi, liếc mắt nhìn mấy cái nữ sinh lớp học cô đang hướng tới bên anh chạy vội tới một cái.

Editor: Quỳnh Nguyễn

"Thầy giáo Trình. . . Cái kia, chúng ta có chút vấn đề cũng muốn hỏi thầy một chút." Kia mấy cái nữ sinh kia hướng anh chạy tới, nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng bên cạnh anh, nhất thời vẻ mặt ngầm hiểu hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, sau đó chuyển sách vật lý trong tay mình chỉ vào một đề phía trên nói: "Nơi này. . . Không quá hiểu vì sao dùng cái công thức này."

" A..., không quá hiểu?" Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp hướng tới người nữ sinh kia hỏi.

"Uh'm, uh'm! !" Nữ sinh kia đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn Trình Chi Ngôn ôn nhu tươi cười, nháy mắt liền mắc kẹt.

"Trở về chép năm mươi lần công thức hôm nay cùng với công thức hàm nghĩa cho tôi." Trình Chi Ngôn nhìn cái đề bài vô cùng đơn giản kia, trên mặt vẫn treo mỉm cười nhàn nhạt như cũ hướng tới người nữ sinh kia nói: "Chép xong rồi em liền biết nơi này vì sao dùng cái công thức này rồi."

"Ách. . ." Vị nữ sinh kia lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Mấy cái người nữ sinh đi theo sau lưng cô ấy mắt thấy cô ấy bị phạt chép, một đám vội vàng giấu sách vật lý trong tay mình đến sau lưng.

Trình Chi Ngôn vẫn vẻ mặt ôn nhu tươi cười nhìn các cô như cũ, tiếp tục nói: "Bạn học khác còn có vấn đề sao? ?"

"Ách. . . Không. . . Không có, cái kia, thầy giáo, chúng em chỉ là đi đi toilet! Ha ha ha. . ." Mấy cái nữ sinh nhao nhao lắc đầu, nhanh chóng nghiêng người từ bên cạnh bọn họ đi tới.

"Như thế. . . Bạn học Bạch Tiểu Thỏ, em còn có thắc mắc sao? ?" Trình Chi Ngôn quay lại trên người Tiểu Thỏ trước mặt mình cười hỏi.

"Đã không có. . ." Tiểu Thỏ kéo kéo môi, hướng tới Trình Chi Ngôn lộ ra một cái biểu tình không biết nói gì, sau đó lắc lắc đầu.

"Được, thầy về văn phòng." Trình Chi Ngôn thoả mãn liền gật gật đầu xoay người đi tới.

Chỉ để lại Tiểu Thỏ cùng cái nữ sinh bị phạt chép kia đứng tại chỗ.

Sau một lúc lâu, nữ sinh kia nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn dần dần đi xa nhịn không được vẫn là hoa si hô một tiếng: "A a a. . . Cực giỏi a! !"

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn cô ta, lắc lắc đầu, xoay người trở về lớp học.

Trình Thi Đồng đang ngồi ở trên ghế, cúi đầu gửi tin nhắn điện thoại di động, thấy Tiểu Thỏ tiến vào, lập tức hướng tới cô vẫy vẫy tay ý bảo cô nhanh tới đây.

" Làm gì?" Tiểu Thỏ ngồi xuống bên cạnh Trình Thi Đồng, thuận miệng hỏi.

"Tớ giúp đỡ cậu hỏi rõ rồi." Trình Thi Đồng hướng tới cô quơ quơ di động trong tay mình, vẻ mặt bát quái nhìn cô nói: "Chú nhỏ vận dụng có quan hệ ông ba ở trường học mới làm chủ nhiệm lớp chúng ta, nói cách khác, trường học chúng ta thu thực tập đều là thu nghiên cứu sinh tốt nghiệp Nam Đại hoặc là Bắc Đại."

". . ." Tiểu Thỏ nghe xong tin tức này, trong lòng nhất thời có một loại cảm giác dở khóc dở cười.

Anh liền vì câu nói kia cô nói trước đây hy vọng có thể cùng anh đi học cùng anh tan học, sau đó liền thật sự suy nghĩ biện pháp như vậy??

" Nhưng mà..." Giọng Trình Thi Đồng chuyển đổi, hướng tới Tiểu Thỏ đè thấp thanh âm nói: "Nhưng mà chú nhỏ phỏng chừng cũng không thể mang chúng ta lâu lắm, tối đa cũng hai năm đi, dù sao chuyên nghiệp không đúng, ông ba nói anh vốn định thi nghiên cứu."

" Cho nên thực ra anh là tới trường học chúng ta chơi đùa sao. . ." Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn Trình Thi Đồng hỏi.

"Phi, hiển nhiên là vì cậu." Trình Thi Đồng liếc cô một cái," Chung quy không đến mức là vì tớ đi."

Tiểu Thỏ có chút buồn bực nhìn Trình Thi Đồng trước mắt.

Thực ra Trình Chi Ngôn tới làm chủ nhiệm lớp của cô, cảm giác trong lòng nàng thật sự cực kỳ phức tạp.

Chính là cái loại cảm giác vui vẻ lại khổ sở này.

Vui vẻ là cô rốt cục lại có thể mỗi ngày cùng một chỗ cùng anh nước chanh rồi.

Khổ sở là mọi người căn bản không biết Trình Chi Ngôn người này đối đãi phương diện học tập của cô đặc biệt có nhiều biến thái a! !

Trước mắt anh vậy mà còn làm chủ nhiệm lớp của cô, kia chẳng phải là một ngày hai mươi bốn giờ đều phải nhìn cô học tập?

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, chỉ cảm thấy chính mình có một loại cảm giác nhàm chán dày đặc.

Cao nhất không hề ép buộc lớp tự học buổi tối, cho nên đến tiết bốn buổi chiều sắp kết thúc, có một số bạn học bắt đầu vụng trộm thu cặp sách rồi.

Trước khi tan học, Trình Chi Ngôn đột nhiên đến đây, chờ giáo viên một tiết cuối cùng tuyên bố tan học anh mới đi tiến vào phòng học, tầm mắt nhìn quanh phòng học một vòng, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Trường học sau hai tuần lễ muốn tổ chức đại hội thể dục thể thao, hạng mục chính là những cái hạng mục thường xuyên này, lớp chúng ta có bạn học nguyện ý tham gia hay không?"

"Có!"

Phía dưới bục giảng lập tức dựng thẳng lên một khu rừng nhỏ, trong đó số lượng nữ sinh chiếm đa số.

"Được, nam sinh nguyện ý báo danh tham gia đại hội thể dục thể thao mời Cố Ninh Thư giúp đỡ công tác thống kê một chút, nữ sinh nguyện ý báo danh tham gia đại hội thể dục thể thao..." Ánh mắt Trình Chi Ngôn xẹt qua Tiểu Thỏ, lúc trong lòng cô rùng mình, lành lạnh mở miệng nói: "Mời Trình Thi Đồng giúp đỡ công tác thống kê một chút, xế chiều ngày mai công tác thống kê xong đưa đến văn phòng của tôi."

"Được." Cố Ninh Thư và Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua lẫn nhau, gật gật đầu.

"Sau đó bạn học Bạch Tiểu Thỏ, xin theo tôi đi ra ngoài tới văn phòng, người nhà em tới đây rồi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, lại bỏ lại một câu như vậy liền xoay người đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, người nhà tìm cô? ?

Mẹ... Buổi sáng hôm nay lúc đi không phải còn nói gần đây vô cùng bận sao. . .

Mang theo tràn đầy nghi hoặc, Tiểu Thỏ thu dọn túi sách hướng tới văn phòng Trình Chi Ngôn đi tới.

Văn phòng Trình Chi Ngôn ở lầu ba, gian phòng phía đông.

Tiểu Thỏ đi đến cửa văn phòng của anh, đứng lại, đưa tay gõ gõ cửa "Thùng thùng thùng" .

"Mời vào." Bên trong cánh cửa vang lên thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dồi dào từ tính.

Tiểu Thỏ đẩy cửa ra tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy Trình Chi Ngôn ngồi trên vị trí kia cạnh cửa sổ, đang cúi đầu viết thứ gì đó.

"Nước chanh. . . Ách. . . Thầy giáo Trình. . ." Tiểu Thỏ có chút không được tự nhiên hô một tiếng, sau đó ánh mắt hướng tới văn phòng Trình Chi Ngôn nhìn quanh một vòng, kỳ quái, không thấy được bóng dáng mẹ cô a.

"Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt mang theo tràn đầy ý cười nhìn cô, sau đó đưa tay chỉ chỉ ghế trước bàn làm việc của mình, hướng tới cô nói: "Tới đây ngồi."

Tiểu Thỏ theo lời đi qua ngồi xuống trước bàn làm việc của anh.

" Chờ anh một chút, nơi này của anh có bảng điều tra, điền xong là được." Trình Chi Ngôn thấy cô ngồi xuống, lại cúi đầu xuống, bắt đầu viết bản kê khai ở trên bàn công tác.

". . ." Tiểu Thỏ nháy đôi mắt nhìn anh, sau một lúc lâu rốt cục nhịn không được thanh âm yếu ớt hướng tới anh hỏi: "Cái kia... Thầy giáo Trình....Thầy không phải nói em có cha mẹ tới đây sao? ?"

"Uh'm." Trình Chi Ngôn cũng không ngẩng đầu lên hướng tới Tiểu Thỏ thuận miệng nói: "Anh nước chanh nhà em tìm em."

Trước Cài ĐặtSau
Editor: Quỳnh Nguyễn

". . ."

Tiểu Thỏ nháy mắt bị những lời này của Trình Chi Ngôn làm ngoài khét trong sống.

"Cho nên. . ." Cô nhìn bộ dáng Trình Chi Ngôn cúi đầu nghiêm túc viết chữ, nhịn không được kéo kéo môi hướng tới anh hỏi: "Thực ra mẹ em căn bản liền không từng có tới tìm em, chỉ là chính anh muốn kêu em tới văn phòng mà thôi?"

"Uh'm, trả lời rồi." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn cô, sau đó cầm cái nắp bút máy nắp lại bút trong tay đặt lại trong ống đựng bút trên mặt bàn công tác, cầm bảng kia đứng dậy thấp giọng nói: "Anh đi giao cái bảng này trước một chút, em ở trong phòng làm việc chờ anh."

"Ách. . . A.... . ." Tiểu Thỏ choáng váng nhìn Trình Chi Ngôn đi ra văn phòng, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.

Cô đánh giá mọi nơi gian phòng làm việc này, vừa rồi lúc vào toàn bộ lực chú ý cô đều đặt ở trên người Trình Chi Ngôn, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới tình huống xung quanh, giờ phút này nghiêm túc nhìn thoáng qua mới phát hiện, đây thực ra là một gian văn phòng độc lập.

Trong không gian to như vậy cũng chỉ đặt bàn công tác một mình Trình Chi Ngôn.

Gần cửa là một sô pha rất lớn cực kỳ mềm mại, trước sofa có một cái bàn trà thủy tinh, trên bàn trà còn đặt một chút hoa quả.

Bên cạnh còn có không ít cây cối xanh biếc.

Đối diện bàn công tác của anh chính là một giá sách, trên giá sách bày đủ loại bộ sách.

Sau khi Tiểu Thỏ đánh giá một vòng xong, thu hồi ánh mắt chính mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Văn phòng anh nước chanh có phải có phần quá mức xa hoa hay không?

Cô cũng không phải không đi qua văn phòng giáo viên khác, những giáo viên đó phần lớn đều là bốn đến sáu người một gian phòng làm việc, bàn công tác mỗi người đều dựa vào cùng một chỗ, có đôi khi học sinh nhiều, ngay cả chỗ đều không đủ.

Ngay lúc Tiểu Thỏ lòng tràn đầy nghi hoặc, cửa văn phòng Trình Chi Ngôn lại bị đẩy ra.

"Được, đã đưa bảng qua, chúng ta về nhà đi." Trình Chi Ngôn bước nhanh đến bên cạnh Tiểu Thỏ đưa tay sờ sờ đầu cô, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu hướng tới cô nói.

"Cái kia. . . Nước chanh. . . Thầy...." Tiểu Thỏ một chốc vẫn lại là thay đổi, cô mới mở miệng liền chần chờ một chút, trước mắt cũng chẳng muốn lại sửa chữa, vì thế liền tiếp tục hỏi: "Văn phòng này của anh.... Có phải có phần lớn hay không?"

"Vậy sao?" Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười, tiện tay kéo ngăn kéo bàn công tác ra, cầm một chuỗi cái chìa khóa sau đó hướng tới Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay vừa đi vừa nói: "Đây lúc đầu là phòng làm việc của phó hiệu trưởng các em, làm sao có thể không lớn?"

Cái gì?

Tiểu Thỏ nhất thời trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn, anh còn chiếm phòng làm việc của phó hiệu trưởng chúng ta??

Anh không phải chỉ làm một cái thầy giáo vật lý kiêm chủ nhiệm lớp sao?

Anh đây là muốn xưng bá toàn bộ trường học a! !

" Đừng dùng ánh mắt ngạc nhiên như thế nhìn anh." Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, dở khóc dở cười nhìn Tiểu Thỏ, giống như biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, thản nhiên nói: "Anh đối với việc làm hiệu trưởng trường học các em không có hứng thú."

" Vậy anh còn chiếm dụng phòng làm việc của phó hiệu trưởng chúng ta?" Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.

"Không có biện pháp." Trình Chi Ngôn giang tay, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Tiểu Thỏ nói: "Người nào để cho ba ra mặt nhét anh vào a, hiệu trưởng còn tưởng rằng cha anh vốn định lót đường cho con trai của mình a."

Vậy anh bộ dáng ra vẻ vô tội làm gì a! !

Tiểu Thỏ tiếp tục vẻ mặt không biết nói gì nhìn Trình Chi Ngôn, nếu không phải anh muốn tới trường học chúng ta làm thầy, Trình ba ba cần phí khí lực lớn như vậy đem anh nhét vào sao? ? !

Trình Chi Ngôn cầm cái chìa khóa trong tay đi đến cửa văn phòng, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ vẫn đứng ở nơi đó không động đậy như cũ, khóe môi cong lên, mở miệng thúc giục nói: "Đi a, còn đứng ở đàng kia làm gì?"

"A.... . ." Tiểu Thỏ rầu rĩ lên tiếng, di chuyển bước chân hướng tới Trình Chi Ngôn đi tới.

Ra cửa văn phòng, lại đi về phía tây một đoạn, Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ ở trước thang máy ngừng lại.

" Không phải là đi lầu một sao, còn muốn đi thang máy? ?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bảng hướng dẫn viết con số 3, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

"Không." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm cúi đầu hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Không đi lầu một, chúng ta đi tầng hai dưới đất."

"A?" Tiểu Thỏ giật mình, "Đi chỗ đó nhi để làm gì?"

"Lấy xe." Trình Chi Ngôn thản nhiên nói.

"Anh còn để xe ở tầng hai dưới đất hả ?" Tiểu Thỏ mắt thấy thang máy tới đây, liền đi theo Trình Chi Ngôn tiến vào, vừa đi vừa hỏi: "Nhưng xe chạy bằng điện của em còn đang trong gara trường học a, hai người chúng ta lại không tiện đường."

". . ." Trình Chi Ngôn nháy mắt có chút không biết nói gì nhìn cô nói: "Em không phải muốn cùng anh đi học, cùng tan học sao?? Vậy em còn muốn chạy bằng xe điện làm gì? Trực tiếp ngồi xe của anh đi thì tốt rồi a."

"Nói là nói như vậy. . . Nhưng là chung quy không thể liền đem xe chạy bằng điện của em ném ở trong gara trường học đi?"

Thang máy rất nhanh xuống tầng hai dưới đất, Trình Chi Ngôn chân dài lập tức ra thang máy, Tiểu Thỏ đi theo sau lưng anh, vừa đi đường vừa cằn nhằn.

Nhưng mà lúc Trình Chi Ngôn ngừng lại tại một chiếc BMW màu xám bạc mới tinh cuối cùng, Tiểu Thỏ nháy mắt há to miệng nhìn chiếc xe hơi trước mắt này, lắp bắp nói: "Này này này. . . Xe của anh! ?"

"Uh'm."

Trình Chi Ngôn ấn xuống trên nút mở khóa cái chìa khóa một cái, cùng với một tiếng "Ca", đèn xe BMW nháy mắt sáng hai lần.

"Chừng nào thì anh biết lái xe? ? Anh mua xe gì?? Vì sao em cũng không biết?" Trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy đều là nghi hoặc, ấn tượng cô đối với bảo mã(BMW) còn dừng lại ở bên trong phim 《 Phi Thành Vật Nhiễu 》 một vị nữ khách quý thà rằng ngồi ở bảo mã(BMW) Khóc cũng không muốn ngồi ở trên xe đạp cười trước đó không lâu.

Trước kia cô còn cùng Trình Thi Đồng thảo luận vì sao nữ khách quý này sẽ thích xe BMW như vậy, có phải bảo mã(BMW) quảng cáo hay không, nhưng mà trước mắt anh nước chanh vậy mà liền thật sự đi chiếc BMW trước mặt cô.

" Thực ra hai năm trước anh liền thi lấy bằng." Trình Chi Ngôn mỉm cười, vô cùng thân sĩ kéo cửa xe phía bên cạnh ghế lái ra, hướng tới Tiểu Thỏ làm động tác "Mời lên xe", thanh âm ôn nhu nói: "Xe sao, là ngày hôm qua vừa mới lấy, không có nói cho em là muốn hôm nay cùng nhau cho em một kinh hỉ."

Kinh hỉ?

Tiểu Thỏ yên lặng đưa tay sờ sờ trái tim nhỏ chính mình, ngày này từ sáng đến tối cô rốt cuộc là bị bao nhiêu kinh hách a!

"Lên xe đi." Trình Chi Ngôn nhìn trên mặt Tiểu Thỏ vẻ mặt đã mau tan vỡ, cố nén ý cười bên cạnh khóe môi, thấp giọng nói: "Vị trí bên cạnh tài xế vẫn đều lưu trữ cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro