Phần 6: Thật xin lỗi, không có hứng thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải biết rằng Tiểu Thỏ là người thích hỏi đến cùng, là tiểu bảo bảo vô cùng nhiều tò mò, cho nên bây giờ sau khi Trình Chi Ngôn chạy trốn, cô không hề buông tay, ở phía sau đuổi theo Trình Chi Ngôn liên tục trong vòng vài ngày, nhất định phải hỏi ra cái đáp án cho câu hỏi của cô.

Trình Chi Ngôn bị cô hỏi sợ hãi, nghĩ đủ loại biện pháp trốn cô.

Nhưng có một số việc có thể trốn tránh, có một số việc trốn không được, ví dụ như: Mỗi ngày đưa đón Tiểu Thỏ đi học.

Tuy nhiên may mà nhà trẻ Tiểu Thỏ ở ngay cửa tiểu khu bọn họ sống, cho nên từ cửa nhà đến tiểu khu khoảng cách gần, Trình Chi Ngôn thường hay nói lảng ra đủ loại chuyện khác, dù sao chính là không trả lời câu hỏi của Tiểu Thỏ.

Chẳng mấy chốc đến thứ sáu.

Trước khi tan học, chủ nhiệm lớp Trình Chi Ngôn đột nhiên đi vào trong lớp, tuyên bố hôm nay sau khi tan học phải tổng vệ sinh, để cho lớp trưởng---- cũng là Trình Chi Ngôn sắp xếp một chút công việc dọn dẹp cho các bạn học, cũng làm luôn việc giám sát, sau đó liền rời khỏi.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trên ghế, cau mày cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên cổ tay, đã là bốn giờ rưỡi chiều, tổng vệ sinh ít nhất cũng cần phải một giờ, nói như vậy, anh không kịp đón Tiểu Thỏ rồi.

Tuy nhiên dù sao Tiểu Thỏ ở trong nhà trẻ, giáo viên cũng cần phải đến sáu giờ mới hết giờ làm, cho nên chờ một lát hẳn là không vấn đề gì đi....

Nghĩ như vậy, Trình Chi Ngôn nhanh chóng đi lên bục giảng, sau khi sắp xếp nhiệm vụ dọn dẹp cho mỗi tổ bạn học , mình cầm một cái khăn lau bắt đầu lau cửa sổ.

Hạ Phong bởi vì cùng bàn với Trình Chi Ngôn, cho nên cũng bị phân công nhiệm vụ lau cửa sổ, anh ta ném một cái khăn lau đến bên người Trình Chi Ngôn, nhỏ giọng nói: " Trình Chi Ngôn, cậu hôm nay không phải còn phải đi đón bạn gái tan học sao?"

" Tiểu Thỏ." Trình Chi Ngôn vừa lau cửa sổ vừa sửa chữa nói.

" A... Vậy coi như là bạn gái của tôi đi." Hạ Phong không hề gì nhún nhún vai, tiếp tục nói: " Hiện tại đã qua bốn giờ rưỡi, cậu không đi sao?"

" Đi không được." Trình Chi Ngôn lắc lắc đầu nói: " Vừa rồi giáo viên đã nói, để cho tôi giám sát mọi người đến khi tổng vệ sinh hoàn thành."

" Vậy tôi giúp cậu đi đón Tiểu Thỏ được không?" Hạ Phong đảo ánh mắt, cười hì hì nói với Trình Chi Ngôn: " Dù sao loại chuyện trốn tổng vệ sinh này, tôi thường xuyên làm."

"...." Trình Chi Ngôn hơi nhíu lông mày, không nói gì.

Lúc Hạ Phong đang định tiếp tục tiếp tục nói cái gì thì lớp đúng lúc bên cạnh tan học, từng đợt tiếng ồn ào nháy mắt tràn ngập tất cả hành lang.

Rất không dễ dàng người lớp bên cạnh đi gần hết, Hạ Phong mắt sắc lại nhìn thấy Địch Thi Vũ đeo túi sách do do dự dự đã đi tới hướng bọn họ.

" Ai..... Là hoa khôi lớp năm hai, Địch Thi Vũ a, cô ấy đang đi tới chỗ chúng ta..." Hạ Phong đưa tay chọc chọc cánh tay Trình Chi Ngôn đè thấp giọng nói nói.

" Tại sao lúc cậu nhắc tới người này, ở phía trước cứ thêm mấy chữ hoa khôi lớp năm hai?"

" Ha ha, vì nhắc nhở cậu a." Hạ Phong cười hì hì nhìn Trình Chi Ngôn, giọng nói càng nhỏ nói với anh: " Tôi có phải đã quên nói cho cậu hay không, thư tình mấy ngày hôm trước cái kia, thật ra là Địch Thi Vũ viết cho cậu?"

"...." Sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong những lời này hơi hơi ngẩn ra.

" Cậu xem cô ấy vẻ mặt ngượng ngùng đi tới phía cậu, sẽ không là muốn hỏi câu trả lời của cậu một chút đi?" Hạ Phong không có ý tốt nhìn Trình Chi Ngôn nói.
"...." Trình Chi Ngôn tiếp tục không nói gì.

" Chuyện kia.... " Địch Thi Vũ mặc váy liền áo màu xanh da trời, đeo túi sách công chúa Disney, vẻ mặt ngượng ngùng đi đến trước mặt Hạ Phong và Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong suốt có chút xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Em.... Em có thể nói mấy câu với anh hay không?"

" Uh'm nói đi." Trình Chi Ngôn coi như không thấy ánh mắt bỡn cợt của Hạ Phong, ánh mắt nhìn thẳng Địch Thi Vũ, giọng nói lạnh nhạt.

" Chuyện kia...." Địch Thi Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt tò mò của Hạ Phong, mũi chân cuộn xuống đất, đỏ mặt nói: " Có thể hay không..... Một mình nói với anh mấy câu?"

"...." Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Phong đang làm một tư thế " Đi đi.", suy nghĩ một chút sau đó hướng bên cạnh đi tới vài bước nói: " Tới đây."

Địch Thi Vũ đỏ mặt nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trình Chi Ngôn.

Góc rẽ hành lang vừa vặn có một mặt tường che khuất.

Sau khi Trình Chi Ngôn dừng bước lại ở nơi đó, xoay người nhìn Địch Thi Vũ sau lưng mình nói: " Chuyện gì?"

" Uh'm...em.... Em muốn hỏi một chút mấy ngày hôm trước em viết cho anh một phong thư..." Ánh mắt Địch Thi Vũ không dám nhìn Trình Chi Ngôn, cô ta cúi đầu, hai cái tay xoắn xuýt ở trước người, giọng nói cà lăm hỏi: "Anh.... Anh nhận được chưa?"

" Nhận được rồi."

" Vậy.... Vậy anh nhìn chưa?"

" Chưa nhìn."

" Tại sao?" Địch Thi Vũ vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn.

" Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú." Khóe miệng Trình Chi Ngôn liền có chút mỉm cười cực kỳ hời hợt, giọng nói nghe qua cũng vô cùng ôn nhu, anh chỉ đứng như thế ở chỗ này, liền làm cho người ta có cảm giác như là ánh nắng tươi sáng, nhưng mà lời nói từ trong miệng anh, lại khiến lòng của cô ta cảm giác vô cùng thất vọng.

" Tại vì sao?" Địch Thi Vũ có chút không cam lòng hướng anh nói: " Chẳng lẽ anh đã có người trong lòng rồi hả ?"

" Không có." Lúc Trình Chi Ngôn nói ra hai chữ này, không biết không biết trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Tiểu Thỏ đeo túi sách cực lớn, ngồi ở trên ghế nhỏ trong phòng học nhà trẻ, tội nghiệp trông chờ mòn mỏi chờ anh đón cô.

" Còn có việc gì không? Nếu không có, tôi tiếp tục đi tổng vệ sinh." Trình Chi Ngôn đột nhiên cảm thấy trong lòng có một chút buồn bực, anh ngẩng đầu nhìn bộ dáng Địch Thi Vũ có chút không cam lòng cắn môi, vẫy vẫy tay với cô ta, lại xoay người trở về cửa phòng học của mình.

" Em...." Địch Thi Vũ nhìn bóng lưng Trình Chi Ngôn rời khỏi cũng không quay đầu lại, chỉ cảm thấy trong lòng một hồi khó chịu.

Trình Chi Ngôn trở lại trước mặt thủy tinh mình vừa rồi đang lau, cúi đầu nhìn thoáng qua khăn lau trong tay mình, bắt đầu tiếp tục lau.

Hạ Phong đang lau cửa sổ khác thấy thế tiến lại gần trước mặt Trình Chi Ngôn, tò mò hỏi: " Thế nào, Địch Thi Vũ đã nói gì với cậu rồi?"

" Không nói cái gì." Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời.

" Làm sao có thể, ít nhất cũng phải hỏi một chút cậu có ý tứ đối với cô ấy hay không chứ?" Hạ Phong vẻ mặt không tin nhìn anh, dùng bả vai đụng đụng bả vai anh, bỡn cợt nói: " Cậu trả lời người ta thế nào?"

"..." Động tác trong tay Trình Chi Ngôn dừng lại, trầm mặc hai giây sau đó quay đầu lại ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Phong, gằn từng chữ nói: " Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú."

" A?" Hạ Phong hơi hơi ngẩn ra.

Trước Cài ĐặtSau
Ngay từ đầu còn tưởng rằng Trình Chi Ngôn nói mình không có hứng thú là trả lời câu hỏi của anh ta, một lát sau mới phản ứng kịp, " Dựa vào, cậu sẽ không trả lời hoa khôi lớp năm hai như vậy chứ?"

" Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, có lẽ cảm thấy Hạ Phong đứng bên cạnh bô bô có chút phiền, liền xoay người đi tới cửa sổ khác.

" Không thể như vậy, Trình Chi Ngôn, cậu phải biết rằng nam học sinh trong lớp học rất nhiều người thích cô ấy a." Hạ Phong tiếp tục cằn nhằn sau lưng Trình Chi Ngôn, " Ai, cậu rốt cuộc chướng mắt người ta một điểm nào? Cậu sẽ không thật sự thích bạn gái nhỏ kia chứ?"

" Việc của cậu thực nhẹ nhàng sao?" Trình Chi Ngôn cau mày xoay người lại nhìn Hạ Phong nói: " Nếu thực nhẹ nhàng mà nói, liền đi hỗ trợ mang rác đi đổ, đừng sau lưng tôi đi loanh quanh.

" Không nhẹ, không nhẹ, tôi đi lau cửa sổ." Hạ Phong vừa nghe nói muốn mình đi đổ rác rưởi, vội vã xoay người cách xa Trình Chi Ngôn một chút.

Qua thật lâu mới tổng vệ sinh xong, Trình Chi Ngôn nhìn phòng học sáng sủa sạch sẽ, cho đến một bạn học cuối cùng rời khỏi, lúc này mới đóng cửa và tắt đèn trong phòng học, vội vã hướng cửa trường học đi.

Cái gia hỏa Hạ Phong kia, dọn dẹp một nửa, không biết lại vụng trộm chuồn đi nơi nào, mỗi lần đều như vậy, Trình Chi Ngôn cũng chẳng muốn anh ta nữa.

Ở cửa trường học tìm thấy xe đạp của mình, Trình Chi Ngôn vội vã ngồi lên xe đi về phía nhà trẻ Tiểu Thỏ.

Lúc tới cửa nhà trẻ, đã là năm giờ bốn mươi buổi chiều rồi.

Lúc này, cho dù là lớp mẫu giáo lớn, lớp chồi, lớp mẫu giáo nhỏ tất cả học sinh đều đã rời khỏi.

Trình Chi Ngôn băng qua hành lang nhà trẻ, nhìn thấy đèn vài cái phòng học đều đã tắt, chỉ còn lại đèn lớp mẫu giáo bé của Tiểu Thỏ vẫn sáng, liền không khỏi bước nhanh hơn.

Lúc đi đến cửa phòng học, bên trong đột nhiên truyền ra một trận tiếng cười khoa trương sắp thở không được của Tiểu Thỏ.

Bước chân Trình Chi Ngôn dừng lại ở cửa phòng học, từ trên kính cửa sổ nhìn bên trong phòng học.

Chỉ thấy Hạ Phong đang ngồi dưới đất, vừa làm mặt quỷ vừa bắt chước bò giống con rùa.

Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế nhỏ của mình nhìn Hạ Phong cười đến vui vẻ.

Chủ nhiệm lớp nhà trẻ của Tiểu Thỏ cách đó không xa vẻ mặt cũng đầy ý cười nhìn hai người bọn họ ầm ĩ.

Cảnh này nói như thế nào đây.... Vui vẻ hòa thuận?

Trình Chi Ngôn nhíu nhíu mày, hình ảnh Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế nước mắt lưng tròng chờ anh ờ trong đầu toàn bộ bị phá vỡ.

Cô bé này, cho dù là không ai tới đón cô, cũng vẫn rất nhanh vui vẻ như cũ sao......

Trình Chi Ngôn đưa tay đẩy cửa phòng học lớp mẫu giáo bé ra, Tiểu Thỏ đang cười đến ngả nghiêng nghe được tiếng động, xoay người lại, vừa nhìn thấy bóng dáng của anh liền bước đôi chân ngắn bổ nhào về phía anh. " Anh nước chanh! Hôm nay anh sao đến muộn vậy?"

" Hôm nay tạm thời có chuyện." Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ bổ nhào đến không đứng vững lui về phía sau hai bước, lúc này mới ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: " Thật xin lỗi, lần sau tuyệt đối không đến muộn nữa."

" Được rồi, lần này liền tha thứ cho anh." Tiểu Thỏ gật gật đầu rất nhanh lại bước chân ngắn chạy về trước mặt cái bàn của mình, cầm lấy một lọ nước chanh Fanta đặt lên bàn nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn nói: " Cho anh, đây là anh quát phong tặng cho em, giữ lại cho anh uống!"
" Nước chanh a......" Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đồ uống được nhét vào trong tay mình, lắc đầu, cũng chẳng muốn lại giải thích với Tiểu Thỏ rằng mình không hề thích uống loại nước này rồi.

" Được rồi, anh nước chanh, chúng ta về nhà đi!" Tiểu Thỏ chạy đến trước mặt tủ nhỏ để túi sách của mình, cầm lấy túi sách của mình, hết sức tự giác đeo ở trên người, sau đó chạy về bên cạnh Trình Chi Ngôn, nhét tay nhỏ mềm mại của mình vào trong tay anh, nói: " Cái bụng em đã đói bụng."

Lúc Hạ Phong đang bắt chước con rùa trên mặt đất nhìn thấy Trình Chi Ngôn cũng đứng lên, lúc này hai tay ôm ngực, đứng ở trước mặt Trình Chi Ngôn, cười hì hì nói: " Trình Chi Ngôn, cậu đã đến rồi à."

" Hạ Phong." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt gọi tên của cậu ta, ánh mắt nhìn hai vòng trên người Tiểu Thỏ bên cạnh mình, sau đó hỏi: " Cậu trốn tổng vệ sinh chính là đến nhà trẻ đón Tiểu Thỏ?"

" Đúng vậy." Hạ Phong nhún vai, hướng Trình Chi Ngôn oán hận: " Cậu không biết bạn gái nhỏ của cậu có bao nhiêu khó tính, em ấy rõ ràng nói với giáo viên em ấy biết tôi, nhưng mà nhất định không chịu theo tôi về, cho dù tôi nói mang em ấy đi mua kẹo mua đồ uống, em ấy cũng không đồng ý rời khỏi phòng học, còn nói ngộ nhỡ em ấy đi rồi lúc cậu đến đón em ấy tìm không thấy em ấy sẽ bị làm cho thương tâm ( đau lòng) ."

Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình, cô đang ngửa gương mặt trắng nõn chớp hai mắt to, nghiêm túc nghe anh và Hạ Phong nói chuyện.

" Sẽ bị làm thương tâm?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười lặp lại một lần.

" Vâng ạ." Tiểu Thỏ gật đầu nói: "Nếu như tìm không thấy em, anh nhất định sẽ bị làm cho thương tâm."

" A....Em khẳng định như vậy?"

" Đương nhiên rồi!" Tiểu Thỏ cười tít mắt nói: " Mẹ nói, bạn nhỏ ngàn vạn không thể chạy loạn khắp nơi, nếu như chạy đi, mẹ sẽ bị làm cho thương tâm, cho nên nếu như anh nước chanh tìm không thấy em nhất định cũng sẽ thương tâm."

"A...." Hạ Phong đột nhiên kéo dài giọng nói nhìn Trình Chi Ngôn, đáng đánh đòn nói: " Hoá ra cậu trong cảm nhận của Tiểu Thỏ chính là một vú em a!"

" Cút." Trình Chi Ngôn khẽ hướng Hạ Phong phun ra một chữ, sau khi nói lời tạm biệt với giáo viên liền nắm tay Tiểu Thỏ xoay người hướng bên ngoài phòng học đi ra.

" Ai, đợi tôi với." Hạ Phong vội vã cầm túi sách của mình, đi theo phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ra khỏi phòng học.

" Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ!" Hạ Phong thở hồng hộc chạy đến trước mặt Tiểu Thỏ, đưa tay chặn đường đi của cô, hỏi trên dưới: " Em suy xét tốt chưa?"

" Suy xét tốt cái gì?" Tiểu Thỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh ta hỏi.

" Em cảm thấy để cho anh làm bạn trai của em được không?" Hạ Phong cười hì hì hướng về phía Tiểu Thỏ hỏi.

" Không được." Tiểu Thỏ hết sức rõ ràng từ chối anh ta.

" Tại sao?" Hạ Phong ngẩn ra, không nghĩ tới Tiểu Thỏ thế nhưng liền từ chối mình như vậy.

" Không có hứng thú." Tiểu Thỏ chắp tay sau lưng, bắt chước bộ dáng Trình Chi Ngôn hướng Hạ Phong nhàn nhạt nói.

"....."

Đầu Hạ Phong nhất thời đầy hắc tuyến.

Dựa vào, trong nháy mắt đó, như thế nào có một loại cảm giác mình đang thổ lộ tình cảm với Trình Chi Ngôn.

" Tại sao không có hứng thú với anh?" Hạ Phong không cam lòng hỏi tiếp.

" Không có hứng thú chính là không có hứng thú." Tiểu Thỏ giọng nói trong trẻo trả lời.

" Những lời này em bắt chước theo Trình Chi Ngôn hả?" Hạ Phong không nói gì hỏi.

" Vâng ạ." Tiểu Thỏ gật đầu nói: " Anh nước chanh nói, có đôi khi ba chữ " Không có hứng thú" có thể giải quyết rất nhiều vấn đề không cần thiết."
"...." Hạ Phong kéo kéo miệng, đột nhiên phát hiện mình vậy mà không thể phản bác những lời này, anh ta không cam lòng hướng về Tiểu Thỏ hỏi: " Vậy em có hứng thú với cái gì?"

" Em có hứng thú với anh nước chanh!" Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, vẻ mặt xán lạn nói.

"....."

Tạm biệt.

Một bàn tay Hạ Phong cầm túi sách của mình, một bàn tay nhét vào trong túi tiền ở quần, xoay người hướng về phía bên ngoài nhà trẻ chậm rãi đi.

Gió thu thổi bay vài chiếc lá rụng, càng làm cho bóng lưng anh ta thêm một phần cảm giác thê lương.

Tiểu Thỏ có chút không rõ, tại sao sau khi anh quát phong nghe xong mình nói những lời này liền không nói một lời liền rời đi?

" Anh nước chanh, anh quát phong làm sao vậy, tại sao anh ấy hôm nay không đi nhà anh chơi?"

" Uh'm, anh ấy còn phải về nhà tổng vệ sinh." Trình Chi Ngôn thuận miệng trả lời một câu, liền ôm Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp của mình, hướng phía nhà đi về."

Lại là vài ngày sau một cái ban đêm nào đấy.

Trình Chi Ngôn đang ngủ đột nhiên cảm giác trên bờ môi của mình hình như có cái gì ẩm ướt mềm mại dán ở mặt trên. Ngay sau đó một cảm giác đau đớn truyền đến, lập tức đưa anh từ trong giấc ngủ bừng tỉnh.

Nương theo ánh trăng và ngọn đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ, Trình Chi Ngôn nhìn hai mắt to của Tiểu Thỏ phát sáng trong bóng đêm, đưa tay sờ sờ môi mình, nhíu mày nói: " Em làm gì đấy?"

Trên ngón tay sờ thấy cảm giác ẩm ướt, xung quanh môi hình như có một vòng dấu răng.....?

Tiểu Thỏ chép miệng, giọng nói trong trẻo hướng Trình Chi Ngôn nói: " Em muốn miệng anh một chút xem có ăn được hay không."

"....."

Trình Chi Ngôn không nói gì, một bàn tay anh chống thân thể của mình ngồi dậy, một bàn tay sờ công tắc trên tường, " Bốp" một tiếng, mở đèn trong phòng.

Tiểu Thỏ toàn thân mặc áo ngủ con thỏ hồng nhạt đang quỳ gối trên giường mình, hai tay chống trên giường, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

" Ăn miệng của anh làm gì?" Ngón tay trắng nõn của Trình Chi Ngôn xoa nhẹ một loạt dấu răng nhỏ bên môi mình, hơi có chút bất đắc dĩ hướng Tiểu Thỏ hỏi.

" Anh không trả lời vấn đề của em, em chỉ có thể tự mình tìm đáp án." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, ngọt ngào ngây thơ nói: " Phát sinh quan hệ đến cuối cùng là cái gì, anh lại không nói, hôn môi vì sao ăn miệng đối phương anh cũng không nói, còn em bé sinh ra như thế nào anh hoàn toàn không trả lời em, cuối cùng một vấn đề em cũng không biết, nhưng là cái vấn đề ở giữa kia, em có thể tự mình thử a!"

"...."

Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn lên trời.

" Vậy em cho ra cái kết luận gì đây?"

" Miệng của anh ăn rất ngon." Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười xán lạn, vẻ mặt hạnh phúc.

"....."

" Mềm mại."

"...."

" Trơn bóng."

"...."

" Có thể lại cho em ăn một lần hay không?" Tiểu Thỏ vừa nói vừa bổ nhào trên người Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn xoay người một cái vội vã xuống giường, vẻ mặt sợ hãi nhìn Tiểu Thỏ nói: " Không được, không được cắn anh."

" Ăn cái gì không phải là dùng răng cắn à?" Tiểu Thỏ khó hiểu hỏi.

" Hôn môi cũng không phải ăn miệng đối phương!" Trình Chi Ngôn ôm cái gối che ở trước mặt mình đề phòng Tiểu Thỏ đột nhiên tập kích.

" Vậy hôn môi là cái gì?"

"...."

Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô, cô bé này tại sao cố chấp như vậy.

" Sau khi anh trả lời em một vấn đề, vấn đề khác em cũng không được hỏi nữa!"

" Được." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

" Vậy em nhắm mắt lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro