Phần 63. Tiến Công chiếm đóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu viết truyện của bạn

  Tiến Công Cùng Phản Công  

Có lẽ là vì áp lực lâu lắm, lúc Trình Chi Ngôn còn không có hoàn toàn phóng thích Tiểu Thỏ đã mệt đến mức ngất đi.

Một buồng kiều diễm sau khi chấm dứt, Trình Chi Ngôn ôm thân thể Tiểu Thỏ mềm nhũn, nhẹ nhàng hôn đôi má phấn nộn cô một phen, sau đó đứng dậy đi trong phòng tắm cầm một khăn lông ướt tới đây, tỉ mỉ lau sạch sẽ giúp cô, sau đó đổi áo ngủ cho cô, lúc này mới đắp kín mền cho cô, nhìn cô an tĩnh ngủ.

Sáu giờ sáng ngày thứ hai, Tiểu Thỏ là bị khát tỉnh.

Rõ ràng buổi tối một ngày trước cũng không uống bao nhiêu rượu, nhưng là không hiểu ra sao chính là khát.

Cô có chút mệt mỏi mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu mới dần dần phục hồi tinh thần lại, đã biết là. . . Ở trong phòng anh nước chanh đi? ?

Nhưng mà cô nhớ rõ, ngày hôm qua hình như là cùng Trình Thi Đồng còn có Cố Ninh Thư bọn họ cùng nhau ăn cơm đi? ?

Như thế nào ăn ăn liền không ấn tượng a? ?

Sẽ không chính mình uống vào bốn chén cocktail kia thật sự liền uống rượu??

A..., trời ạ. . .

Cô nhớ rõ chính mình uống rượu không tốt lắm. . .

Cô hẳn là đem anh nước chanh cái gì kia chứ??

Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, vội vàng ngồi dậy, xốc chăn lên, cúi đầu nhìn mình một cái.

Không tồi không tồi, trên người cô mặc áo ngủ. . .

Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn nằm ở bên cạnh mình, trên người anh cũng mặc áo ngủ.

Hô. . .

Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm.

Trong sạch anh nước chanh vẫn còn, thật sự là quá tốt. . .

Nếu như thật sự bị chính mình say rượu cái gì kia, cô chẳng phải là muốn thẹn chết?

Tiểu Thỏ di chuyển chân chính mình, lúc muốn xuống giường đi rót nước, mới phát hiện xương sống thắt lưng chính mình không được, còn có đùi cũng là ê ẩm, cảm giác cũng không không giống như là chân chính mình rồi....

Ôi. . .

Tiểu Thỏ xoa thắt lưng chính mình lại xoa xoa chân chính mình, ngày hôm qua cô uống rượu xong rốt cuộc làm gì a. . .

Như thế nào toàn thân đều đã mệt như vậy a. . .

Chẳng lẽ cô vừa hát càng không ngừng khiêu vũ rồi hả ? ?

Cô nhớ rõ lần trước uống rượu, sau khi tỉnh lại chân cũng là vô cùng đau...

Sau này Trình Chi Ngôn nói cho cô, cô uống nhiều đùa giỡn, ở trong phòng đủ loại hạ eo, còn không ngừng xoay vòng vòng. . .

Sau đó ngã xuống còn đụng trên trán lên gối.

Nghĩ tới đây, Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay sờ sờ trán chính mình may mắn, lúc này mới không có đụng đầu .

". . ."

Tiểu Thỏ vẻ mặt đau buồn đứng dậy, đỡ eo, chính mình, đi cái bàn trước mặt trong phòng rót nước.

Uống xong chén nước cô quay đầu lại đang chuẩn bị gọi Trình Chi Ngôn rời giường, lại phát hiện anh không đã thức dậy, giờ phút này đang dựa vào ở trên đầu giường, ánh mắt thâm thúy nhìn chính mình.

"Anh nước chanh? ?" Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc nhìn anh, sau đó cười cười với anh nói: "Anh thức dậy a, làm gì không nói lời nào a, làm em sợ nhảy dựng."

"Uh'm. . . Mới vừa tỉnh. . ." Thanh âm Trình Chi Ngôn bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, còn có một tia khàn khàn, ánh mắt anh trầm trầm nhìn Tiểu Thỏ tay đỡ thắt lưng, hơi hơi nhíu mày hỏi: "Thắt lưng của em làm sao vậy? ?"

"Ôi. . . Thắt lưng của em thật đau..." Tiểu Thỏ mặt nhăn, ánh mắt nhìn Trình Chi Ngôn đáng thương tội nghiệp nói: "Anh nước chanh, đêm qua có phải em lại uống rượu hay không a? ?Em cảm giác ngày hôm qua em hẳn là làm cái gì có vẻ vận động kịch liệt..."


". . ." Trên gương mặt trắng nõn Trình Chi Ngôn nhất thời hiện ra một tia đỏ ửng không dễ dàng phát giác.

Anh yên lặng nhìn Tiểu Thỏ, lại cũng không có nói tiếp.

" Có phải em lại nổi điên luyện tập hạ thắt lưng trong phòng hay không?" Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn từ chối cho ý kiến, còn tưởng rằng chính mình thật sự nói đúng a, "Nếu không thì thắt lưng của em cùng chân sẽ không đau như vậy... Có lẽ thời gian thật dài đều không có khiêu vũ, mới bất quá luyện tập một lần nhỏ như vậy liền cảm thấy toàn thân đều đã khó chịu."

". . ."

Biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn nháy mắt cứng lại rồi.

Sau một lúc lâu, anh cúi đầu mở miệng hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Em... Không nhớ rõ chuyện đêm qua rồi hả ? ?"

A? ?" Tiểu Thỏ chớp đôi mắt nhìn Trình Chi Ngôn, giật nhẹ môi nói: "Đêm qua làm sao vậy? ? Không phải là sinh nhật em qua mười tám tuổi uống nhiều sao? Em...Em hẳn là không có sàm sỡ anh đi??"

". . ."

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, không nói lời nào.

" Cái kia... Ha ha... Đương nhiên, em cũng có khả năng sàm sỡ a." Tiểu Thỏ vẻ mặt nghiêm túc không nói lời nào, vì thế đành phải xấu hổ cười cười nói: "Dù sao trước kia em uống rượu, cũng sẽ cường nụ hôn anh gì gì đó....Anh đừng quá để ý, hai ta đều đã hôn miệng nhỏ gì gì đó nhiều năm như vậy, cũng không tính là sàm sỡ rồi."

". . ."

Trình Chi Ngôn trầm mặc một lúc lâu, sau đó thanh âm trầm thấp hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Em thật sự cái gì cũng không nhớ rõ rồi hả ? ?"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, nhìn biểu tình âm tình bất định trên mặt Trình Chi Ngôn kia, vội vàng nghiêng đầu cẩn thận nghĩ một chút, giống như.... Thật sự cái ấn tượng gì đều không có a. . . Bất quá cô trái lại làm một cái mộng vô cùng sung sướng, trong mộng cái loại cảm giác khoái hoạt bay lên tận trời này, đến bây giờ cô còn có một chút ấn tượng, nhưng mà cụ thể cô làm mộng sung sướng như thế nào cô cũng là căn bản nghĩ không ra rồi.

". . ."

Ánh mắt Trình Chi Ngôn cổ quái nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đưa tay xốc chăn, chậm rãi đứng lên nói: "Nhớ không được. . . Liền coi như hết, đi rửa mặt thay quần áo ăn điểm tâm, lập tức muốn đi học rồi."

"A - - "

Tiểu Thỏ nhịn không được hét thảm một tiếng.

Lại là một ngày muốn đi đến trường a. . .

Hôm nay rõ ràng chính là thứ bảy!! Vì sao không thể nghỉ ngơi a! !

" Đừng kêu." Trình Chi Ngôn tức giận hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lại không nhanh lên, em lại bị muộn rồi."

"Được rồi. . ." Tiểu Thỏ vội vàng im lặng, xoay người hướng tới phòng tắm đi tới.

Ôi. . .

Chân thật sự đau...

Từ trước đến nay không có đau như vậy...

Tiểu Thỏ vừa khập khiễng đi tới phòng tắm, vừa thầm suy nghĩ ở trong lòng, chẳng lẽ ngày hôm qua cô còn làm việc? ?

Chung quy không đến mức cô luyện xong chẻ dọc lại luyện bổ ngang đi? ?

A... Trời ạ. . .

Vì sao anh nước chanh không ngăn cản cô? ?

Vệ sinh xong, lại thay quần áo, Tiểu Thỏ đi nhà ăn dưới lầu ăn điểm tâm.

Trình Chi Ngôn sớm đã thay đổi toàn thân áo sơmi trắng, bên ngoài một tây trang màu đen mỏng nhạt, vẻ mặt khí sảng ngồi ở trước bàn ăn ăn điểm tâm.

Tiểu Thỏ cười tít mắt ngồi xuống kề bên Trình Chi Ngôn, còn không có mở miệng nói chuyện một chén cháo hoa đã bị Trình Chi Ngôn đưa tay đẩy đến trước mặt cô.

"Mau ăn." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, sau khi bỏ lại ba chữ liền lại tiếp tục xem tin tức di động của mình.

"A.... . ." Tiểu Thỏ vốn còn muốn hỏi hỏi anh tình hình tối hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro