Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mình vừa đọc vừa dịch nên hổng biết mối quan hệ giữa mọi người hiện ra sao nên vẫn để giống nguyên mẫu, các chương sau mình sẽ sửa dần nha mọi người. Thông cảm cho con bé còn non tay này hiccc ...

Nửa tiếng trước, Giang Miên Nhi bị Tần Phóng từ nơi phỏng vấn mang về, không nói một câu, trực tiếp đem nàng đến văn phòng.

Dự đoán cô không dám đi ra ngoài nên Giang Miên Nhi biết hắn không khóa cửa. Không sai, cô thật sự không dám đi.

Trên tường tiếng kim giây tích tắc, Miên Nhi đang cảm thấy ủy khuất liền thấy Đinh Thành đi vào. Cô gái nhỏ lôi kéo balo tiến lên dò hỏi "Tần Phóng đâu?", thấy Đinh Thành bất đắc dĩ chắp tay đầu hàng, cô biết chính mình lần này thật sự tiêu rồi, lập tức gục đầu xuống nói: "Em chỉ không phải gạt anh ấy tới phỏng vấn thôi sao, sao đến mức anh ấy sinh khí..."

"Lão bản có thể sắp họp xong" Đinh Thành cho cô một ánh mắt đồng tình "tự giải quyết cho tốt" còn cố ý dọa: "Em ấy, thái độ nhận sai tốt một chút, bằng không liền tự mình chịu"

Giang Miên Nhi nhớ tới Tần Phóng lúc trước khi nổi giận, trong lòng rùng mình một cái. Hiện tại không ra khỏi đây, chẳng lẽ chờ người ta giáo huấn mình? Nghĩ như vậy, Giang Miên Nhi đã chạy tới cửa văn phòng. Đinh Thành thấy thế lập tức tiến lên ngăn nàng lại "Em muốn đi đâu vậy Miên Nhi?"

"Em đi về nhà, không đúng, em phải về trường học rồi!"

"Không được, không được, lão bản đã dặn dò không thể cho em đi!" Đinh Thành lấy cả người che cửa sợ Giang Miên Nhi tông cửa xông ra ngoài.

Giang Miên Nhi gãi đầu nói: "Vậy anh liền nói em chạy rồi, thuận tiện giúp em nói vài câu tốt, nói em khóc lóc thảm thiết, đã biết lỗi sai mình chỗ nào, khóc lóc trở về tự kiểm điểm! Làm ơn, năn nỉ anh đó!!"

Giang cô nương vừa nói xong, cửa văn phòng đã bị người đẩy ra. Tần tổng đứng ở cửa, xụ mặt nói: "Giang Miên Nhi,chừng nào em khóc ra nước mắt, chúng ta liền trở về nhà." Thấy thế, Đinh Thành nhịn cười thối lui đến một bên nói: "Tôi đi ra ngoài trước." Rời đi còn không quên tri kỉ giúp hai người đóng cửa lại.

***

Tần thiếu ngồi bàn làm việc bắt đầu lật xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ngồi chỗ đó." Miên Nhi mím môi xách theo balo một lần nữa ngồi vào hắn đối diện trên sô-pha. Lúc này nhưng thật ra không dám lên tiếng. Trong văn phòng chỉ có tiếng Tần Phóng lật giấy tờ. "Một tháng không gặp, nhìn thấy liền cho anh kinh hỉ?" Tần Phóng đóng nắp bút, nhướng mày nhìn nàng, "Ân?"

Giang Miên Nhi bĩu mỗi, chủ động khoe mẻ nói: "Em, em chính là sợ anh không đáp ứng em tới nhận lời mời, cho nên em mới không nói cho anh biết..." Tần tổng phối hợp gật gật đầu, cuối cùng nói: "Cho nên, em chính là tiền trảm hậu tấu?"

[ Tiền trảm hậu tấu (斩后-chém trước tâu sau): chém người trước, tâu lên vua sau (một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng để ví trường hợp tự ý giải quyết xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước ]

Thấy mặt hắn lạnh đi rồi, Giang Miên Nhi lập tức cười cười tiến lên: "Cái gì mà tiền trảm hậu tấu, thật khó nghe nha. Em cũng là tưởng chứng minh một chút thực lực của mình, nếu là không dựa vào anh, em vẫn có thể nhận lời mời tiến vào, kia chứng tỏ em lợi hại a!" Vừa nói liền đi đến phía sau hắn, lấy lòng giúp hắn bóp bả vai.

"Không đủ biện minh," Tần Phóng sắp xếp văn kiện, đè nặng khóe miệng cười nói: "Anh chưa nói không cho em tiến "Thuận Gió", chỉ là hiện tại không được." Giang nữ nghe ra tới hắn nguôi giận, lập tức dừng lại hỏi hắn: "Sao lại không được?"

Tần tổng tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay ôm ở trước ngực nhắc nhở nàng: "Em đã học xong rồi sao?"

"Không có...."

"Vậy tất nhiên không được, chờ em học xong bổ túc, thời điểm thực tập tự nhiên sẽ được tiến "Thuận Gió". Giang Miên Nhi năm nay đã học năm tư Đại học Nam Sơn, bây giờ phải ưu tiên học xong chương trình trước mắt.

[ gõ gõ ------]

"Tiến vào." Tần Phóng nghiên đầu nhìn ra cửa. Đinh Thành đẩy cửa ra, nghiêm túc nói Trịnh lão tiên sinh tới. Tần tổng nheo nheo mắt, xem thời gian đã là bốn giờ rưỡi chiều, đành nói với Giang Miên Nhi: "Em ngồi ở bên cạnh chờ anh, trong chốc lát chở em về nhà." Biết hắn vội liền vội vàng gật đầu ngồi vào trên sopha.

Thực mau, Trịnh lão tiên sinh liền đến, Tần Phóng đứng dậy đi qua nghênh đón nói vài lời khách sáo. "Trịnh bá phụ, làm vãn bối hẳn là con nên đến thăm hỏi..."

"Công ty ngươi hiện tại bận rộn, khẳng định là bận tối mày tối mặt! Ta mới vừa cùng mấy người bạn già ở gần đây uống xong trà liền đi tìm ngươi." Trịnh Quốc Uy cười vỗ vỗ vai Tần Phóng, vừa vặn nhìn đến một bên Giang Miên Nhi.

"Đây là?"

"Là con một cái thân thích gia hài tử, chờ con tan tầm về," Tần Phóng hướng Miên Nhi ý bảo một chút, "Miên nhi, kêu bá bá."

Giang Miên Nhi đứng dậy hướng người ta cười cười, trong lòng yên lặng chửi thầm một câu 'ai là đứa trẻ, người mới là đứa trẻ', những là vẫn kêu một tiếng: "Trịnh bá bá khỏe"

Trịnh Quốc Uy cười nói hảo, theo Tần Phóng đi vào bàn khách ngồi xuống, nói: "Ta nhớ ra rồi, phía trước cha con hay nhắc tới nha đầu này, nguyên lai đã lớn như vậy a! Ai? Nha đầu này hiện tại cùng con ở cùng một chỗ sao?"

Tần Phóng gật đầu đáp lời nhưng hiển nhiên không nghĩ đem đề tài phóng tới người Miên nhi, kéo ra đề tài cùng nói: "Bá phụ, ngài đến đây nhất định là có việc tìm con có việc gì?"

Trịnh Quốc Uy cũng không vòng quanh, nói thẳng mục đích đến nơi này. "Lần trước con cùng Thanh Viện ăn cơm, nàng về nhà vẫn luôn nhắc mãi muốn gặp lại ngươi, nhưng ngươi cũng biết, đứa nhỏ da mặt mỏng lại hay thẹn thùng, chính mình ngượng ngùng tìm người, ta cái này người làm cha khẳng định muốn giúp các ngươi một phen."

Nghe được Trịnh lão gia tới vì việc này, Tần tổng buông ý thức liếc mắt nhìn Giang Miên Nhi một cái, chỉ thấy coo cúi đầu nhưng hai lỗ tai đều dựng lên nghe ngóng. Tần Phóng ho nhẹ hai tiếng, uyển chuyển cự tuyệt nói: "Bá phụ, gần đây công ty có nhiều chuyện cần giải quyết, chờ con có thời gian nhất định tới cửa thăm hỏi."

"Công tác như vậy vội, người có muốn hẹn ăn cơm không, ta xem chọn ngày chi bằng ngày hôm nay liền cùng nhau ăn cơm đi?" Trịnh Quốc Uy vừa nói, một bên xoay người hỏi Giang Miên Nhi "Nha đầu cũng cùng nhau đến đó đi?"

Bị điểm danh Giang Miên Nhi lập tức ngẩng đầu, tỏ vẻ một cái chỉ có Tần Phóng hiểu, tươi cười nhu thuận mà đáp: "Dạ được ạ." Này một câu nhưng đem dỗ Trịnh lão vui vẻ, cười ha hả mà ý bảo Tần Phóng trước bỏ qua công tác.

"Đúng rồi nha đầu, người hiện tại học ở nơi nào?"

"Con ở Đại học Nam Sơn học thống kê." Giang Miên Nhỉ trả lời nói.

"Đại học Nam Sơn? Khéo léo trùng hợp, Thanh Viện cũng ở đại học Nam Sơn học tập!" Trịnh Quốc Uy hiển nhiên là có chút kinh hỉ.

Tần Phóng sửng sốt, lo lắng Trịnh lão tiên sinh nói nhiều lời, đơn giản trực tiếp ngắt lời nói: "Bá phụ, đêm nay con đã có bữa tiệc, việc này đột ngột đẩy rớt cũng không thích hợp, chúng ta vẫn là lần sau đi."

Trịnh Quốc Uy bị cự tuyệt hai lần, biết mong muốn cũng sẽ không có đáp án tốt, đành phải thôi, "Được rồi, các ngươi tuổi trẻ sự, ta liền mặc kệ." Trò chuyện vài câu sau, Tần Phóng đứng dậy đưa ông ấy đi ra ngoài. Đi tới cửa cũng không quên nói: "Tần Phóng, sau này ngươi cùng Thanh Viện có nhiều cơ hội gặp mặt, đến lúc đó các người nên nhiều tiếp xúc!"

Tần Phóng chỉ là cười gật gật đầu, cũng không lên tiếng tán thành cái gì. Tiễn Trịnh lão đi, Tần tổng lại lần nữa trở lại văn phòng thời điểm, Giang Miên Nhi đã mang balo đứng ở cửa.

"Em về trường học." Miên Nhi nói xong liền hướng ra cửa mà đi. Tần Phóng ngăn cản cô, cúi đầu xem trên mặt ai đó tỏ vẻ khó chịu, biết cô ở tức giận cái gì, đơn giản chủ động giải thích nói: "Trịnh lão tiên sinh cùng cha anh là lão bằng hữu, lần trước hai nhà cùng nhau ăn cơm." Ngụ ý, hắn không có đơn độc cùng con gái Trịnh lão ăn cơm.

Giang Miên Nhi bĩu môi, ngẩng đầu hỏi hắn: "Cái gì gọi là lúc sau các ngươi có nhiều cơ hội gặp mặt?"

Tần Phóng thoán cúi đầu, đối diện đôi mắt phiếm hồng của cô tiếp tục giải thích nói: "Trịnh lão tiên sinh chính là như vậy vừa nói, nhìn thấy cũng sẽ không có gì, anh đối với cô ta liền không có hứng thú."

"Vậy anh đối với ai có hứng thú?" Giang Miên Nhi 'lời nói đuổi lời nói' hỏi.

Tần Phóng ngẩn ra một chút, tiếp theo tức giận dùng tay gõ trán cô. "Trẻ nhỏ không cần lo cho chuyện người lớn."

"Em đã hai mươi! Như thế nào là trẻ nhỏ?" Giang Miên Nhi ghét nhất hắn nói những lời này.

"Bạn học Giang Miên Nhi, em còn hai tháng nữa là tròn hai mươi tuổi." Tần Phóng sửa đúng lời cô.

Giang Miên nhi không chịu thua trả lời nói: "Dù sao em cũng còn hai tháng nữa liền có thể cùng một người kết hôn!"

"Cái gì mà kết hôn lập tức? Làm loạn!"

Editor: trong bản dịch để "lóe hôn" mà mình không hiểu nó theo nghĩa nào nên tạm thời mình để như vậy nhé ^^

"Anh có thể gần gũi người khác vì cái gì em không thể tìm người khác kết hôn lập tức!"

"Này sao có thể so sánh như vậy! Đừng lại náo loạn!" Tần Phóng cau mày không cho phép nàng lại nói lung tung.

"Ở trong mắt anh, em làm cái gì đều là ầm ĩ hồ đồ!"

Tiếng nói vừa dứt, hai người một cao một thấp bốn mặt nhìn nhau. Không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện hai năm trước, lễ trưởng thành 18 tuổi của Giang Miên Nhi một ngày kia...

Nhờ vào bảy phần say rượu, ba phần dũng khí, liền bởi vì một cầu 'không cần lại náo loạn' của Tần Phóng, Giang Miên Nhi kêu khóc nói ra chính mình lời nói trong lòng. Đó là lần đầu tiên cũng như là lần duy nhất nàng đối Tần Phóng thổ lộ. Bất qua cũng may cô nói xong liền ngã đầu ngủ như chết, ngày hôm sau ai cũng không nhắc lại chuyện này.

.....

Giang Miên Nhi dời đi tầm mắt, chủ động đánh vỡ sự an tĩnh này: "Em muốn thịt kho tàu xương sườn dì Triệu làm, có thể về nhà được không?"

Tần Phóng nhẹ nhấp môi mỏng, tiếp nhận balo của nàng nói: "Đi thôi."

Có một số việc không nên nhắc tới, mới có thể đạt được sự hài hòa ngắn ngủi. Mỗi lần đề cập đề tài giống nhau, cuối cùng kết quả đều là như thế.

***

Sau khi ăn tối xong, Giang Miên Nhi nhận được điện thoại bạn cùng phòng Thiệu Tâm, liền trực tiếp về phòng nấu cháo điện thoại.

Tần Phóng nhìn đến trong phòng khách chất đống mấy cái thùng giấy, vừa định hỏi cái này là cái gì, liền nghe được một bên dì Triệu nói: "Này đó được Tiểu Miên dọn về ngày hôm qua, nói là trường học đổi ký túc xá."

Tần tổng lúc này mới ý thức được chính mình một tháng nay bên ngoài đi công tác, quả thật xem nhẹ Giang Miên Nhi. Nghĩ xong liền vén tay áo đem mấy cái thùng giấy chồng lên nhau, cuối cùng một thùng tương đối nhẹ, thậm chí đều không có sứt mẻ.

Hơi thoáng chút nhìn, Tần Phóng liền nhìn đến bên trong đầy tất cả đều là những phong thư hồng nhạt. Trực giác nói cho Tần Phóng biết, này đó những bức thư này cùng 'học tập' không có quan hệ với nhau.

Trong lòng hiếu kì quấy phá, Tần Phóng lấy đại ra một bức thư, ra vẻ bình tĩnh nhìn nhìn nội dung bên trong, cuối cùng vẫn là trả về chỗ cũ.

Miên Nhi đã không còn là cái kia mười lăm tuổi tiểu nữ hài, ở hai mươi tuổi thanh xuân như hoa nở, hơn nữa ở đại học khó tránh khỏi những nam hài tinh thần phấn chấn bồng bột, bộ dạng xuất chúng của em ấy thu được mấy bức thư tình này là hết sức bình thường.

Mặc dù Tần tổng yên tâm nghĩ như thế nhưng ít nhiều vẫn có vài phần không vui. Lúc này, trên bàn trà tiếng chuông điện thoại vang lên, là Đinh thư ký gọi tới.

"Chuyện gì?" – Tần tổng ngồi xuống ở sô pha, tầm mắt vẫn dừng lại ở mấy cái thùng giấy kia.

"Lão bản, không thể mua được vé máy bay trưa mai, chỉ có buổi sáng 8 giờ, chúng ta có thể thay đổi không?"

"Có thể, ngươi buổi 6 giờ rưỡi tới đón ta, thuận tiện đem phương án của Lý tổng mang lại đây, ta xem ở trên đường đi."

Đinh Thành một bên ghi nhớ, một bên hỏi: "Lão bản, kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể từ từ tới, như vậy sẽ khiến ngài quá mệt mỏi..."

Này nửa tháng hơn, thời gian Tần Phóng ở nhà không qua 3 ngày, mỗi ngày không phải đi công tác chính là mở họp, vì chính là đuổi kịp tốc độ mà dùng nửa tháng thời gian làm ba tháng sự tình.

"Còn có a lão bản, ngày kia ngài có buổi tọa đàm vào ngày nhập học của đại học Nam Sơn, ngài muốn hay không lùi thời gian lại? Ta sợ thời gian không kịp."

"Buổi giao lưu nhập học không thể hủy, thời gian đầu ngươi điều hành một chút!"

"Hảo!"

Cắt đứt điện thoại sau, màn hình điện thoại vừa vặn thông báo nhắc nhở hạng mục công việc: [Thứ hai ngày kia, đại học Nam Sơn nhập học ]

Tác giả có lời muốn nói: này hố rốt cuộc mở ~

...

Editor có lời muốn nói: mình mới tập tành mọi người thấy lỗi sai ở đâu chỉ mình nhé !! đừng nói lời cay đắng ạ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro