1. Bữa tiệc ở khách sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc ở  khách sạn

bên trong phòng vệ sinh nữ.

Lạc Nhiên bị Phó Cẩm ấn vào bồn rửa, và đùi anh chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch băng giá, một cảm giác lạnh tiếp xúc vào da anh .

Nhìn lên người đàn ông trên đỉnh đầu, gương mặt người đàn ông sắc lạnh , đôi mắt híp lại trở thành trăng non lưỡi liềm, đưa tay qua cổ người đàn ông và kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"tại sao ? Phó tiên sinh chứng kiến sự việc ấy , ngài lại không nói gì ? "

Giọng nói của Lạc Nhiên lộ ra sự bực bội, có một hình bóng dưới hàng lông mi dài

Tay cô lướt nhẹ trên cơ thể Phó Cẩm .

đôi mắt đen của anh dần dần hạ xuống , nụ cười trên khuôn mặt của Lạc Nhiên ngày càng trở nên quyến rũ.

Phó Cẩm có một bàn tay nóng và lớn , đầu ngón tay anh ta chạm vào má cô, bàn tay anh ta chế trụ cằm cô và nâng toàn bộ khuôn mặt của cô lên cao.

Dưới ánh sáng, các đặc điểm trên khuôn mặt của cô dần được rõ nét hơn.

Lạc Nhiên hít một hơi lạnh và cảm thấy xương hàm dưới bắt đầu cử động, đau đến khiến cô cau chặt mi tâm .

A_M_Peace

"Lạc Nhiên ..."

anh nghiến răng gọi tên cô !

Trong ba năm, khi nghe thấy âm thanh quen thuộc này, đáy lòng Lạc NHiên chua xót .

May mắn , cô nhìn lên , khiến nước mắt không thể rơi.

Hé môi, đưa tay ôm cổ anh, và mỉm cười: "Phó Tiên Sinh đã từng gọi mọi người là em yêu , bảo bối , vợ ơi, giờ đã có tình yêu mới, lại muốn từ bỏ tình yêu cũ. ''

lời nói cương quyết của Lạc Nhiên vừa phát ra thì Phó Cẩm đột nhiên giữ lấy sau gáy cô và cưỡng thế hôn lên môi cô.

Sự quen thuộc đó không thể làm quen với hơi thở của cô được nữa , cảm giác ấy bỗng dưng đổ vào trái tim của Lạc Nhiên

Cảm giác chua chát, nặng nề đập vào mắt cô.

Nụ hôn của anh, giống như một con báo đã chờ đợi từ lâu, cắn đau cô, nhưng nó vẫn khiến cô rất luyến tiếc.

Giọng nói trầm thấp của Phó Cẩm vang lên bên tai: em có dám quay lại không?

Bỏ qua cơn đau từ ngực , Lạc Nhiên di chuyển chiếc lưỡi tê dại, mỉm cười và chào đón sự tức giận từ đôi mắt anh ta .

"Chồng tôi đã ra ngoài... , làm sao tôi có thể không quay lại!"

ba năm trước cô đã trải qua chật vật thế nào , và bây giờ trở về với nhiều thù hận hơn.

Những vết sẹo bỏng trên người cô đã biến mất , nhưng nó vẫn để lại nỗi thống khổ trong máu cô

Cô cố ý nói: "Ông Phó đã đính hôn với những người phụ nữ khác, sợ rằng ông quên mình đã kết hôn. Ngài nên biết rằng trùng hôn là bất hợp pháp!"

A_M_Peace

Lạc Nhiên trừng mắt và nhìn vào cái nhếch môi của Phó Cẩm. Âm thanh trầm khàn như từ kẽ răng đi ra : "Góa vợ hay chồng !" ( có thể là góa phụ )

Hai từ như rất nặng, khiến Lạc Nhiên có ảo giác, Phó Cẩm hận không thể cắn đứt cổ cô.

Khi cô rời đi, Phó Cẩm có thể đã nhầm cô đã chết .

Trong ngày đó , ngọn lửa đó, khiến cô cũng cảm thấy mình đã chết.

"Tôi không chết, ông Phó có nghĩ đến tôi không?"

Giọng nói trầm thấp của Lạc Nhiên lộ rõ ​​sự ủy khuất, truyền vào tai Phó Cẩm .

Đôi mắt , thâm thúy , sâu thẳm và đen tối vài phần : "không muốn."

A_M_Peace

Nghe thanh âm tức giận của PHó Cẩm , Lạc Nhiên ngược lại không tức giận , đúng vậy cô không hề tức giận . nhưng cô vẽ một vòng tròn đầy ủy khuất lên ngực Phó Cẩm . Giọng nói đầy kiều diễm : "Này, Không có gì ngạc nhiên khi tôi 'chết' không nhắm mắt và tôi còn sống đến bây giờ ! "

Giọng nói của Lạc Nhiên , vừa dứt , và bàn tay quấy phá trên ngực đã bị anh ta giữ lại .

"Nếu không ngần ngại rời đi, vì cái gì lại ở lại ?" Sự
kinh hãi trên khuôn mặt của Phó Cẩm khiến trái tim Lạc Nhiên như thắt lại.

giọng nói rung động : "Nhìn em quá tốt , nếu em đã trở về vậy cứ để anh quấn lấy em !"

đây là mình tự trans =)) chỉ có duy nhất bản này tại wattpad thôi =)) nên mình mong các bạn không copy ! tks <3 đây cũng là lần đâu mình trans có gì mọi người cứ góp ý nha mk nhận hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro