7 cô nghĩ họ sẽ li hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7 Cô nghĩ họ sẽ ly hôn.

 
     lời nói của Phó Cẩm như một cú đấm mạnh vào trái tim Lạc Nhiên .

     Nháy mắt, nụ cười mê hồn trên khuôn mặt,  che nỗi đau trong lòng.

     Quay đầu sang một bên, cô quá lười để nói chuyện với anh bây giờ!

     Cánh cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, lần này một nữ bác sĩ đã được thay thế.

     Phó Cẩm chỉ liếc nhìn rồi  ném đi mảnh vải trong tay anh  và đứng dậy và đi ra ngoài.

     Lạc Nhiên nhìn bóng lưng của Phó Cẩm,  trái tim cô có phần lạc lõng.

     "Vết thương không sâu. Quay trở lại và nhớ không được dính nước. Thay thuốc mỗi ngày một lần. Nếu cô cảm thấy kính còn sót lại, hãy nhớ đến bệnh viện ngay."

     Bác sĩ kiểm tra vết thương một lần nữa, sau đó cô ta lấy thuốc và băng bó .

     Chấn thương của Lạc Nhiên không thực sự nặng nề, chỉ là một vài mảnh thủy tinh lớn, cộng với việc cô ngã xuống nước, nên có vẻ như rất nhiều chảy máu.

     Ngay sau khi điều trị, Lạc Nhiên  đã thay một bộ đồ bệnh nhân .( à thật ra tại mình không dịch sát nghĩa nên là bệnh nhân hihi  =)) chớ nếu mình dịch sát nghĩa thì là bệnh hoạn =)) nữ 9 có khả năng khiến người ta nghĩ bậy kinh khủng qúy dị à =)) ) 

     thay thuốc xong, cô  không còn cảm thấy đau đớn. Cô ấy thậm chí còn sống trong bệnh viện.

     "Chồng cô thực sự quan tâm đến cô , ngay cả bác sĩ nam nhìn cũng không muốn ."

     Bác sĩ có vẻ lúng túng, và Lạc Nhiên rên rỉ, và khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

     Phó Cẩm  quan tâm đến cô . Đơn giản là tình yêu mà anh dành cho cô là' muốn cô chết ' .

     Bên ngoài phòng cấp cứu.

     Phó Cẩm  hút thuốc trước cửa sổ cách đó không xa.

     Hai mẩu thuốc lá ném dưới chân đã lộ sự khó chịu trong lòng anh.

     Khuôn mặt căng thẳng  đầy phiền muộn , u ám, và đôi mắt lay động .

     Trên tấm lưng trắng , ngoài những vết thương thịt và máu mới, những vết sẹo bị đốt cháy, đầy mơ hồ, giống như một con đường đều mọc trên đỉnh của anh.

     Lạc Nhiên nhìn  thấy Phó Cẩm đang đứng cách đó không xa.

     Cơ thể cao và mảnh khảnh được bao phủ bởi một lớp khói, và nút pha lê trên trên ống tay áo được mở ra, để lộ một cánh tay mạnh mẽ .

     Anh chỉ đứng trước mắt cô như vậy thôi cũng có thể khiến người ta động tâm .

     Lạc Nhiên  bước về phía trước, và khóe miệng gợi lên một nụ cười tinh nghịch đầy câu dẫn , đôi mắt cô  chìm vào ánh mắt của Phó Cẩm 

     "Tôi chưa từng thấy ngài thích hút thuốc, có phải ngài  đã nhớ tôi rất nhiều trong vài năm qua."

    Lạc Nhiên dựa vào tường và nhìn Phó Cẩm đi về phía cô, trên cao nhìn xuống vào cô , và con ngươi đen đầy ngạo nghễ và lãnh ý .

     phảng phất một tia mê hoặc trong ánh mắt , nhưng khoảnh khắc ấy chỉ là thoáng qua .

   Phó Cẩm nhìn cô nhưng chỉ im lặng . rồi  quay lại và đi về phía thang máy.

     Lạc Nhiên  thấy rằng anh đi rất nhanh, nhíu mày , cô bị không phải là một vết thương nghiêm trọng, nhưng cũng là một bệnh nhân.

     Nhắm mắt làm ngơ, Lạc Nhiên  từ từ theo sau.

     Khi tôi trở lại biệt uyển, trời đã khuya.

     Sau một ngày dài , cả hai đều mệt mỏi, Lạc Nhiên không nói chuyện nhiều với Phó Cẩm và đi thẳng về phòng ngủ.

      là ngày đầu tiên cô vừa nhận thức được giường của mình , thì trời đã sáng .

     Phó Cẩm có thói quen chạy bộ vào buổi sáng. Thời gian này thường không ở nhà.

     Lạc Nhiên nghe thấy chuyển động trong bếp, nghĩ đó là Triệu Mã, vừa đi qua, lại thấy Lục Lâm Tương đi ra từ bên trong.

     Cơ thể cô ta gắn vào tạp dề ở đây, giống như một bà chủ nhà.

     Khi Lục Lâm Tương nhìn thấy cô, biểu cảm trên khuôn mặt cô thay đổi và  mất kiểm soát: "Lạc Nhiên , cô có khỏe không?"

     Cô nghĩ rằng Phó Cẩm đã nói rõ với Lạc Nhiên ngày hôm qua rằng  họ sẽ ly hôn.

     Cô chạy đến để làm bữa sáng cho anh vào buổi sáng, nhưng không nghĩ rằng Lạc Nhiên thực sự ở đó, và cô đang mặc áo của Phó Cẩm .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro