9 anh ấy bắt nạt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 Anh ấy bắt nạt em.

 
     Lạc Nhiên  nhìn vào cổ tay mà Phó Cẩm đã bắt được,  nó có màu đỏ tươi.

     Nụ cười trên khuôn mặt anh ngày càng mạnh mẽ,  đôi mắt anh lạnh lẽo, đối với ánh mắt ấy cô lại không chút nhát gan ,  không một chút bối rối.

     " Tương Tương , cô ấy đã làm  sai,  cô không nên xấu xa với cô ấy."

     Giọng nói nghiến răng của Phó Cẩm, rơi vào mắt Lạc Nhiên , đột nhiên cảm thấy trái tim bị tổn thương .

     "Cô ấy không làm gì sai cả. Tôi chỉ thấy rằng cô ấy không vừa mắt,  tôi chính là muốn chỉnh cô ta ."

     Trước câu hỏi của Phó Cẩm, Lạc nhiên  càng cứng đầu. Có vẻ như anh vẫn cảm thấy tội nghiệp. chứng kiến Lục Lâm Tương đứng trước mặt cô, đi lên chính là một cái tát.

   Bốp !    Âm thanh dữ dội và sắc nét.( thật ra là ác liệt mà thui để vậy cho sống động hihi )

     Cả người của Lục Lâm Tương bị đánh, mặt cô ta nóng bừng.

     Cô không nghĩ rằng Lạc Nhiên sẽ thực sự đánh cô khi đối mặt với Phó Cẩm, nó thật sự quá nặng.

     "Phải thế  không? Tôi chính là xấu xa như vậy !"

     Sau khi chơi xong, Lạc Nhiên quay lại nhìn phó cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ và nụ cười khẽ .

     Có phải Lục Lâm Tương không thích yếu đuối?  Cô chỉ làm cho cô ấy thêm một chút yếu đuối hơn thôi.

     "cô ..."

     Bàn tay của Phó cẩm giơ lên ​​không trung,  trên khuôn mặt kiêu ngạo trong tức giận của Lạc Nhiên  

     "Ngài  có muốn để cô ấy để đánh trả không? Nếu Ngài có khả năng,hãy giết tôi, giống như khi tôi chết, ngài sẽ có thể công bằng, và LỤc tiểu thư sẽ tiếp tục đính hôn." ( có một số câu mình dùng từ ngài thay anh ,.. mình kính ngữ một chút để thể hiện sự kiêu ngạo của nữ 9 hihi ) 

     Trong vụ cháy ba năm trước, không có tro cốt của cô, Phó Cẩm nên biết rằng cô không chết, nhưng anh đã chết.

     Trái tim Lạc Nhiên như đã thắt chặt bởi nỗi đau, nhưng vẫn ngạo nghễ chào đón ánh mắt của anh.

     Anh chỉ tin Lục Lâm Tương, nên thấy cô thật xấu xa.

     "cô giỏi về nó."

     Cú tát của Phó Cẩm cuối cùng không sẵn sàng rơi xuống, siết chặt tay thành nắm đấm và sắc tay chuyển màu trắng.

     Kéo Lục Lâm Tương đi, ngay lúc cánh cửa đóng lại, Lạc Nhiên không nhịn được, và nước mắt theo sau.

     Trong căn phòng lớn, cô nghe thấy một tiếng kêu lớn và đầy bất bình và bất đắc dĩ.

     Không có ai ở đó, cô có thể trút cảm xúc bên trong  mà không có bất kỳ sự xáo trộn nào.

     Cho đến khi tâm trạng bình tĩnh, Lạc Nhiên lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt.

     Lục Lâm Tương không  muốn làm bà Phó ư ?  Không phải là một bạch liên hoa ư , nếu để cô ta tiếp tục giả vờ,  cô sẽ không bao giờ là một người phụ nữ bên cạnh Phó Cẩm.

     Cô muốn ở lại thành phố, tự nhiên cô phải tìm việc làm trước.

     Lạc Nhiên không thể ngu ngốc, nghĩ rằng Phó Cẩm sẽ cho cô vô số tiền tiêu vặt.

     Khi tìm thấy trang web Phó thị, cô không ngần ngại đưa sơ yếu lý lịch của mình vào đó.

     Vừa nói xong, Triệu Mã cũng đến, đưa cho cô một bữa sáng phong phú, cháo của Lục Lâm Tương, Lạc Nhiên trực tiếp cho vào sọt rác.

     Một nửa số cơm đã được ăn , video được quay bằng điện thoại di động được đưa đến. Khi  nhìn thấy người bên trong, khuôn mặt của Lạc Nhiên  đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng.

     "bá bá , tê tê ,   đã tìm thấy  chưa? Tại sao em không để anh  đón ."

     Ở cuối video, là nhóc con mới ba tuổi, làn da  trắng, nói tiếng phổ thông còn chưa rõ .

     Lạc Nhiên mỉm cười, vì những người trên màn hình, nụ cười trên khuôn mặt cô trở nên đẹp hơn.

     "Tìm thấy, nhưng anh vẫn còn một chút bận rộn, đón em sau vài ngày nữa."

     "Này!"

     Anh chàng nhỏ bé rất bất mãn và đâm sầm vào vòng tay của người đàn ông bên cạnh.

     "Làm thế nào  mắt đỏ, khóc?"

     Qua màn hình, Hoắc Tiêu , con mắt đỏ đã thấy khuôn mặt của Lạc Nhiên trong nháy mắt, và khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

     Đợi Lạc Nhiên trả lời, giọng anh lạnh lùng: "Anh ấy bắt nạt em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro