🍑 Chương 4.1 🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Edit: Miahem

Mọi người đừng quên vote và để lại lời động viên cho mình nhé🧏🏻‍♀️

Khác nhau một trời một vực

Trước khi dọn món gà hấp lên bàn, cô lấy ít lá sen cho vào nồi nước sôi để làm tăng thêm mùi vị cho món ăn, từ trong tủ lạnh mang ra chè hạt sen mát lạnh, trong suốt như pha lê, thêm chút thạch dẻo mịn, rắc lên bề mặt một ít hạnh nhân và nho khô, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn, món thịt heo bó gối tinh xảo đặc sắc cũng bưng ra tới.

Nghĩ rằng Phó Tri Duyên cùng lão Từ có khả năng còn uống chút rượu, Diệp Gia đã tinh tế mà làm một ít món xào ngon khi nhắm rượu.

Một bàn ba người, Diệp Gia và Phó Tri Duyên mặt đối mặt, cô ngước mắt lên nhìn anh chăm chú.

Sau khi ánh mắt đó tiếp xúc với anh vài lần, lông mày của Phó Tri Duyên dần dần nhăn lại.

Cô gái này, có thể hay không đừng rõ ràng như vậy.

Diệp Gia hiển nhiên nhận ra sự thay đổi trong biểu hiện của anh, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn thức ăn ngon trên bàn, lanh lảnh nói: "Mùa hè phương nam thời tiết khá nóng ẩm, cảm giác thèm ăn của mọi người tự nhiên sẽ giảm đi, món chè hạt sen với thạch mát lạnh ngọt thanh ngon miệng này, nhất... là món khai vị sảng khoái nhất, lão Từ, Phó tiên sinh, hai người nếm thử xem?"

Lão Từ cười ha hả mà nói với Phó Tri Duyên: "Bất quá ông chỉ đề cập một câu nói là cháu hơi kén ăn một chút thôi, không nhờ nha đầu này liền nhớ kỹ, xem như có tâm, nên để ông nếm thử." Nói rồi ông cụ đưa thìa vào bát chè múc một muỗng, khen ngợi nói: "Ngọt thanh tươi mát, không tồi."

Diệp Gia mím miệng cười nhẹ, lại nhìn về phía Phó Tri Duyên, anh gắp một miếng thịt gà hấp lá sen, bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ nhàng từ tốn, sau đó yết hầu chuyển động lên xuống cho thấy anh nuốt xuống.

"Ăn ngon sao?" Lòng cô tràn đầy chờ mong hỏi.

"Bình thường." Vẻ mặt vô cảm, dùng đũa gắp thêm một ngụm gạo nếp thơm.

Bình thường?

Bộ anh sinh ra chính là thần tiên trên trời sao! Dám nói món ăn mỹ vị cô nấu, bình thường?

"Diệp nha đầu, đừng nhụt chí." Lão Từ cười an ủi cô: "Tiểu Duyên này mở miệng lạnh lùng lắm, sẽ không dễ dàng khen người khác."

Phải không?

Diệp Gia cảm thấy trong lòng có một cảm giác khác lạ...

Dáng vẻ Phó Tri Duyên ăn cơm vô cùng tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, không nhanh không chậm, phạm vi nhai ở hàm trên và hàm dưới luôn được kiểm soát, cả chuyển động nuốt cũng duy trì một nhịp điệu nhất định, tạo nên sự tham gia tinh tế thúc đẩy các cơ mặt.

Diệp Gia nhìn đến xuất thần, có thể thấy rằng, người đàn ông này như thể ngay cả ăn, cũng trở thành một hành động nghệ thuật.

Thật sự tú sắc khả xan*.

(*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.)

Cho miếng gà vào miệng, Diệp Gia liền cúi đầu cười ngây ngô.

Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện lão Từ cùng Phó Tri Duyên đều đang nhìn mình, Diệp Gia cuống quít quét yy* sống động trong đầu mình ra ngoài, che giấu lại bằng cách gắp một miếng thịt heo bó gối cho vào miệng nhai.

(*ý chỉ những hình ảnh không được trong sáng, bên trên mới khen nam9 sắc đẹp thay cơm nên mọi người hiểu rồi hen )

Thông qua vài ly rượu giữa lão Từ và Phó Tri Duyên lúc trò chuyện, Diệp Gia biết được đại khái rằng ông nội của Phó Tri Duyên và lão Từ có mối quan hệ đồng chí, vẫn luôn duy trì liên hệ, hai đời trước của Phó gia đều ở thủ đô, Phó Tri Duyên là đời thứ ba, cũng coi như là một thanh niên lớn lên trong nhà cao cửa rộng, đại học anh chọn trường cảnh sát, rồi ra nước ngoài học tiến sĩ tâm lý học, tốt nghiệp xong anh ngây người ở lại thủ đô một năm, sau đó đến Lộc Châu, đảm nhiệm chức đội trưởng đội điều tra hình sự của cục cảnh sát đồng thời cũng kiêm luôn giáo sư tại trường đại học.

Xuất thân thật là không tầm thường!

Không cần nói đến những giáo sư tiến sĩ tốt nghiệp đại học, họ đều có xuất thân ưu việt từ dòng dõi nhà cao cửa rộng, đây chính là những điều mà Diềp Gia chỉ có thể ngước nhìn chứ không chạm tới được.

Buổi tối lão Từ gọi Diệp Gia vào thư phòng, pha một ly trà, sau đó lấy ra một thẻ ngân hàng, Diệp Gia vừa thấy thế liền cảm thấy không đúng, liên tục lui lại mấy bước, ông cụ đem thẻ đứa đến trước mặt cô nói: "Tiểu Gia à, con ông mất sớm, ông dành nửa cuộc đời mình cho quân đội, không người thân, cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, trong tương lai... còn trông cậy vào cháu để phụng dưỡng tuổi già!"

Diệp Gia lại gật đầu lia lịa: "Con cũng không còn bố mẹ. Tương lai con sẽ chăm sóc phụng dưỡng cho ông nội Từ hưởng tuổi già."

"Thế nhưng cháu nói cho ông biết, cứ cả ngày gây chuyện thị phi, ăn hôm nay lại lo ngày mai, sau này còn không nuôi nổi bản thân, làm sao có thể cho ông an hưởng tuổi già?" lão Từ nhấp một ngụm trà.

Kịch bản của lão Từ, che giấu càng ngày càng kĩ mà.

Diệp Gia liếc nhìn tấm thẻ trên bàn.

"Lão Từ, cháu nhất định chăm chỉ nỗ lực." Cô vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng người, liên tục hứa hẹn: "Sau này cháu nhất định sẽ tìm được một người chồng giàu có! Chúng cháu cùng nhau hỗ trợ ông về già."

"Phốc ~" lão Từ suýt nữa phun ra một ngụm trà.

"Nha đầu chết tiệt kia, trong đầu toàn là mấy ý nghĩ lung tung rối loạn." Lão Từ thấp giọng trách cứ.

Diệp Gia le lưỡi: "Chỉ đùa một chút."

"Ông nội biết cháu muốn kế thừa sự nghiệp của bố, làm đầu bếp, tự mình mở nhà hàng." Lão Từ ngồi xuống, gõ đầu ngón tay lên bàn, chậm rãi nói: "Đã có ước mơ, liền phải nỗ lực đi thực hiện."

"Bây giờ tôi cũng đang cố gắng liều mạng tiết kiệm tiền. Khi nào tiết kiệm đủ tiền, ngay lập tức có thể khai trương nhà hàng." Diệp Gia trở lại vẻ mặt nghiêm túc.

"Ông sợ không đợi được cháu tiết kiệm đủ tiền mở nhà hàng đâu, bảy mươi chưa què chớ khoe mình lành, lão gia ông đây muốn đợi nhưng là chắc gì đã được!"

"Ông nội Từ ..." Diệp Gia có chút hổ thẹn, cô cùng Đào Địch Đường Phi bọn họ suốt ngày bên ngoài chơi bời lêu lổng, ở khu đèn đỏ quán bar sòng bạc, dùng chút thủ đoạn nhỏ, gạt những kim chủ ngốc nghếch, lợi dụng sơ hở lừa đảo kiếm tiền, tiền không nhiều lắm, nhưng chơi rất vui vẻ, cũng có thời điểm ngựa mất móng trước*, tỷ như lần này, mới vừa hành động, đã bị xách về cục cảnh sát.

(*Thiếu một móng sắt, mất một chân ngựa. Thiếu một chân ngựa, mất một chiến mã. Thiếu một chiến mã, chiến dịch thất bại. Chiến dịch thất bại, mất một đất nước. Ý chỉ sự thất bại)

"Tiền cháu tiết kiệm được tất cả đều là đồng tiền lương thiện." Diệp Gia giải thích, cô giao đồ ăn cho mọi người vào buổi trưa và buổi tối, chỉ cần siêng năng, chăm chỉ, cô còn có thể kiếm được 200 tệ một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro