🍑 Chương 6.1 🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍑 Edit: Miahem

Cơm ăn được một nửa, mợ đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Gia tối nay con không bận gì đúng không?"

"Không đâu, mợ có chuyện gì sao?"

"Là vầy, con trai nhà họ hàng năm nay tốt nghiệp đại học trúng tuyển công chức rồi. Hay là con đi gặp mặt thử?" Trên mặt mợ vẫn duy trì mỉm cười như cũ, nhìn qua vô cùng hiền từ thân thiết.

"......"

Ngay sau khi bà vừa nói xong, toàn bàn ăn đều im lặng, dưới bàn, cậu cô kéo tay mợ một chút, kêu bà đừng nói nữa, mợ không chút nào yếu thế mà đá cho ông một đạp, trên mặt, thanh sắc bất động, tiếp tục mỉm cười, đối với Diệp Gia nói: "Gia Gia, nhìn con đi, vài tháng nữa là tròn 23 tuổi, nếu con còn đang học, thì mợ thật ra cũng không vội, nhưng con đã sớm ra ngoài xã hội, mợ cũng là sợ con bị những người đàn ông xấu xa bên ngoài lừa gạt. Bố mẹ con mất sớm, chung thân đại sự của con, mợ chính là phải vì con nhọc lòng tính toán cho tốt."

Diệp Gia rũ mắt, dùng đũa xới cơm trắng trong bát, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn mợ quan tâm, chỉ là hiện tại thật không vội."

"Đúng vậy mẹ, con và chị ấy cùng tuổi mà con thì mẹ chưa cho phép yêu đương kìa!" Tô Mễ lôi kéo mồm mép châm chọc nói.

Mợ hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mễ: "Không liên quan gì đến con!" Ngược lại, bà lại gắp một miếng rau xanh cho Diệp Gia, tận tình khuyên bảo: "Mợ biết con còn trẻ, nhưng thời điểm mợ ở tuổi con không phải có tiểu Mễ rồi sao! Lại nói, công việc hiện tại của con, cũng không ổn định, mợ còn không phải nghĩ cho con, có thể sớm mà sắp xếp như vậy, cha mẹ trên trời linh thiên, cũng coi như yên tâm."

Diệp Gia không nói gì, tuy rằng không vui, bất quá cô cũng không có trực tiếp cự tuyệt mợ, mấy chuyện hẹn hò giấu mặt như này, sợ cái gì, diệp gia cô mấy năm tiếp xúc không ít thành phần trong xã hội, tốt xấu đều có, đủ mọi ngành nghề.

Ăn cơm xong, tô mễ đem diệp gia kéo đến chính mình phòng, liên thanh cùng nàng xin lỗi: "Chị, em xin lỗi, mẹ em thật là quá đáng."

Diệp Gia gãi gãi đầu Tô Mễ, hai chị em cùng nhau lớn lên, đều là những cô gái trẻ độc thân, lại cùng tuổi, thân thiết giống như chị em ruột vậy, cảm tình rất tốt, Diệp Gia thích tính tình thẳng thắn của em ấy, yêu ghét rõ ràng, người cũng thông minh.

"Chị luôn làm mợ cảm thấy khó chịu như vậy."

"Cứ mặc kệ bà ấy là được... Bất quá Gia Gia, tại sao đột nhiên lại nhắc tới lớp của giáo sư Phó Tri Duyên? Vừa rồi ba mẹ em ở đó, không tiện hỏi quá nhiều, em sợ chị kiêng kỵ, bây giờ thì có thể nói em biết rồi!" Tô Mễ lôi kéo cô, cười đến vẻ mặt giảo hoạt.

"Em đều đoán được, còn muốn chị nói?" Diệp Gia nằm ở trên giường, duỗi cái eo lười biếng: "Đương nhiên là ' lòng yêu cái đẹp, ai mà không có'!"

Tô Mễ từ trên giường bật dậy, khó có thể tin mà nhìn Diệp Gia: "Chị không phải là giống như mấy nữ sinh đó, là muốn......"

Tô Mễ còn chưa nói xong, chỉ nghe Diệp Gia đã nhìn vào đèn chùm trên trần nhà và lẩm bẩm: "Chị muốn hái xuống đóa hoa thủy tiên cao quý lãnh diễm Phó Tri Duyên này."

Tô Mễ há to miệng: "Chị chị chị... Lá gan không nhỏ a! Chị có biết kết cục của những cô gái theo đuổi Phó Tri Duyên kia là như thế nào không?"

"Đều không có ngoại lệ, kết thúc trong thất bại, đúng không!"

"Đâu chỉ đơn giản vậy!" Tô Mễ biểu hiện ra vẻ bi thảm: "Em nghe cảnh viện bên kia truyền đến tin tức, nói rằng nếu muốn tỏ tình với anh ta, trước tiên đi sân thể dục chạy mười km, gập bụng 50 cái, lại hít đất thêm 30 cái, hít xà 30 cái. Chỉ khi hoàn thành những điều này thì giáo sư Phó mới chiu gặp mặt chị."

Lúc này đổi lại là Diệp Gia kinh ngạc: "Chết tiệt! Thật tàn nhẫn! Nếu không thích trực tiếp cự tuyệt thì tốt rồi, còn làm nhiều chuyện như vậy."

"Chị không biết đại học S có bao nhiêu người mê muội anh ấy đâu, mà giao sư Phó bận rộn như vậy, trước kia khi vừa tan học, sẽ có một đám bạn học nữ sẽ chạy đến tỏ tình với anh ấy. Làm sao có thể từ chối từng người một! Cho nên cảnh viện bên kia mới truyền ra cái điều kiện khó khăn như vậy, chỉ khi hoàn thành, anh ấy mới nghe lời thổ lộ của họ, nhưng nó có bị từ chối hay không là một vấn đề khác, cho nên từ đó mà nói, hiện tại nữ sinh đại học S chúng ta vận động tích cực hơn xưa rất nhiều! Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vài cô gái ở sân thể dục chạy vòng, bất quá trước mắt hoàn thành đưuọc cái nhiệm vụ ma quỷ này, nghe nói chỉ có thể mới có một nữ sinh năm ba của cảnh viện."

Diệp Gia vội vàng thò qua tới hỏi: "Hả? Cô ấy tỏ tình với Phó Tri Duyên chưa?"

"Ừ, lúc đó có rất nhiều người xem, Phó Tri Duyên chỉ cho cô ấy thời gian 50 giây, cô ấy liền băng băng nói rất nhiều, còn anh ấy, chỉ lo nhìn đồng hồ canh chuẩn đúng 50 giây."

"Sau đó thì sao?" Diệp Gia thúc giục.

"Anh ấy đối với mọi người giơ ngón tay cái, rồi nói rằng cân quắc không nhường tu mi*, tôi hy vọng các bạn sẽ tiếp tục phát huy tinh thần thể thao bền bỉ này và giành lấy vinh quang cho đất nước."

(* đàn bà có khí phách không kém gì đàn ông)

Diệp Gia phụt một tiếng bật cười, tên Phó Tri Duyên kia, thoạt nhìn rất nghiêm túc đứng đắn, không nghĩ tới trong xương cốt lại xấu xa như vậy, thật là rất hợp khẩu vị của cô!

"Sau lại vị tiền bối của học viện thể thao được giáo sư Phó cổ vũ đó, thời điểm tốt nghiệp, thực sự được chọn vào đội tuyển quốc gia. Nghe nói năm sau cô ấy sẽ tham gia Thế vận hội Olympic."

"Có thể a!"

"Cho nên chị à, chị thật sự... thật sự định đuổi theo anh ấy sao?"

"Chắc chắn rồi! Tên yêu nghiệt này, thu thập anh ấy là cần thiết, tạo phúc cho chúng sinh!"

Tô Mễ lắc đầu, nhìn Diệp Gia thương cảm: "Em ủng hộ chị về mặt tinh thần."

"Đừng nha! Chị còn trông cậy vào em lấy cho chị thời gian biểu của anh ấy!"

"Chuyện này dễ thôi, em lên phòng giáo vụ trực tuyến xem giúp chị, nhưng lớp học của anh ấy không còn công khai nữa"

"Không đi nghe giảng bài, lại bắt em ngồi mấy tiếng trong phòng học, không bằng giết em còn hơn."

"Nhưng chị muốn có thời gian biểu của anh ấy để làm gì?"

"Hiểu rõ lịch trình của anh ấy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Diệp Gia nắm chặt tay.

Diệp Gia từ phòng Tô Mễ đi ra, tình cờ nghe thấy cậu và mợ của mình đang nói chuyện trong phòng.

Cậu nghe tới tựa hồ có chút tức muốn hộc máu: "Tiểu Gia còn nhỏ như vậy, hẹn hò mù quáng kiểu gì, không cần bà mệt lòng nghĩ cho nó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro