Chương 43:Ngoại truyện của Yves (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màu cam đặc biệt của Shushu là một màu ấm. Khi tôi ôm cô ấy, tôi cảm thấy như một ngọn lửa nhỏ thắp sáng sâu trong trái tim tôi và sưởi ấm toàn bộ cơ thể tôi. Tôi thích đôi mắt đỏ thẫm vô cảm của cô ấy khi cô ấy ngước nhìn tôi, và tôi thực sự thích nụ cười mà cô ấy thường bắn về phía tôi.

Kế hoạch tiêu diệt chủ thương đoàn ban đầu của tôi đã thất bại giữa chừng, nhưng tôi vẫn ổn với nó một cách đáng ngạc nhiên. Khi tôi nhìn Shuraina bất cần đời ném cơ thể của mình vào chủ thương đoàn khi cô ấy chiến đấu, tôi đột nhiên bắt đầu tự vấn bản thân. Sự trả thù này có đáng để Shushu phải nhìn vào cái cốc ghê tởm của chủ thương đoàn không? Hạnh phúc của tôi đã ở ngay trước mắt. Tôi tự hỏi liệu việc tiếp tục trả thù có đáng để vứt bỏ mọi thứ tôi đã có hay không.
Khi tên chủ thương đoàn túm tóc Shuraina và định tấn công, tôi gần như mất trí ngay lúc đó. Tôi đã có một lựa chọn mới trong cuộc sống đó là không trả thù. Bị cảm xúc chi phối, tôi thậm chí không do dự khi từ bỏ ý định trả thù. Kể từ lúc đó, tôi không còn vướng vào mối quan hệ ghê tởm,  mà tôi đã có với chủ thương đoàn.
Để thất bại một điều gì đó mà tôi đã lên kế hoạch trong nhiều năm, không, cả cuộc đời tôi, bởi vì tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Khi tôi kết thúc việc giết ông ta, tôi cảm thấy mất mát, nhưng tôi hồi phục nhanh hơn tôi nghĩ. Điều đó cảm thấy rất lạ đối với tôi.
Hơn nữa, khi Shushu rơi nước mắt vì tôi khi cô ấy nghĩ rằng tôi sắp chết, tôi thấy kế hoạch của mình tan thành mây khói và đã nghĩ "Thì sao." như một kẻ mất trí.
Tôi, người đã dành cả đời mình để cố gắng giết chủ thương đoàn, đã bắt đầu nghĩ rằng dành thời gian để nghĩ về hắn ta dù sao cũng là một sự lãng phí thời gian.
Một khi tôi đã giết ông ta, tâm trạng của tôi không tốt hay xấu. Tôi chỉ mệt mỏi hơn bình thường. Tôi chỉ muốn quay về nghỉ ngơi, sau đó được ở bên Shushu như bình thường.
Tôi có thể đã muốn thoát khỏi cái bóng của chủ thương đoàn và muốn tận hưởng những ngày của mình. Giống như khi tôi làm việc với Shushu, tôi đã vui đùa, làm việc và tận hưởng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Đó cũng là một cách sống.
Một khi ông ta biến mất, kiếm tiền trở nên dễ thở hơn.
Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với số tiền tôi kiếm được.
Tôi muốn Shushu ở bên cạnh tôi, nhưng liệu đứa trẻ đó có để mình bị trói vào tôi không? Có rất nhiều cách khác nhau, nhưng Shushu trẻ tuổi dường như cảm thấy khó khăn trong các mối quan hệ phức tạp. Và tôi đã thực sự sợ hãi. Cuộc sống của chúng tôi cho đến bây giờ hoàn toàn khác nhau. Tôi lo lắng rằng Shushu sẽ chán tôi.
Thành thật mà nói, nó không quan trọng bằng cách nào. Tôi chỉ muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Shushu.
Hiện tại, vai diễn anh trai của em ấy có vẻ ổn, nhưng Shushu lại gặp khó khăn như mong đợi.
Lúc đầu, cô ấy có vẻ chấp nhận nó vì thương hại, nhưng bây giờ cô ấy giống như một quả bóng lông màu cam giận dữ. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có cần phải hành động đáng thương một lần nữa không.
Bây giờ, cô ấy bắt đầu ngăn cản tôi ôm và đụng chạm với cô ấy, niềm vui duy nhất của tôi trong đời. Cô ấy thực sự là người mạnh mẽ nhất trong số những người khác mà tôi từng biết.
Khi tôi uống xong nước trái cây, video của Shushu đã phát xong. Tôi đã nghĩ đến việc phát lại nó một lần nữa, nhưng đã tắt nó ngay khi tôi nghe thấy ai đó bước vào lớp.
Tôi tự hỏi đó là ai, nhưng đó là người tôi ghét nhất trong những ngày này, Harun.
Harun nhìn thấy tôi và ngay lập tức dựng tóc gáy lên, rồi nhìn tôi nếu không hài lòng. Tất nhiên, tôi thậm chí không dám so sánh, nhưng..... Shushu cực kỳ đáng yêu, nhưng Harun thì chỉ thấy ghê thôi.
Harun cau có khi nhìn tôi chằm chằm, rồi gật đầu với cái thiết bị bên cạnh tôi.
"C-Cậu đang xem cái gì vậy?"
Harun lắp bắp hỏi. Tôi đã tranh luận về việc nói với cậu ấy và không nói với cậu ấy trước khi trả lời.
"Chỉ là, thứ gì đó dễ thương."
Harun dường như không nói nên lời trước câu trả lời của tôi và quay trở lại chỗ ngồi của mình. Cậu ấy thường là người có rất nhiều bạn bè, nhưng hôm nay cậu ấy chỉ có một mình. Có cảm giác như cậu ta sẽ yêu cầu một cuộc đấu tay đôi với tôi bất cứ lúc nào.
Tôi hy vọng rằng cậu ấy sẽ không đến gần tôi hơn, nhưng cậu ta từ từ tiến lại gần tôi và nói.
"Chào! Yves, cậu, cậu! Tôi là anh trai của Shushu, vì vậy! Vì thế...."
Tôi lườm Harun. Harun nao núng và hơi khom người, sau đó tiếp tục nói.
"Ehhh! Dù sao thì tôi cũng là anh trai của Shushu! Nên đừng có mà coi thường tôi!"
Cậu ta đã đến, dường như chuẩn bị chiến đấu, nhưng có vẻ như vậy. Được, chắc chắn rồi. Nhưng cậu muốn tôi nói gì?
Tôi xoa tai một lúc, rồi tình cờ nhìn thấy thanh kiếm trên thắt lưng của Harun.
Tôi không khỏi bàng hoàng. Thanh kiếm có một viên ngọc lớn phô trương và chạm khắc tinh xảo vi cùng. Thanh kiếm phải đắt bằng nhà của một người bình thường. Tôi nhìn chằm chằm vào Harun, bị sốc. Gia tộc West không nhiều tiền đến mức có thể mua thanh kiếm đó. Cậu ta đã lấy nó ở đâu?
Một cảm giác linh tính quét qua tôi.
Tôi quyết định hỏi Harun về thanh kiếm đắt một cách ngu ngốc mà cậu ấy mang theo.
"Ô, cái này? Mẹ mua cho tôi nên tôi đang sử dụng nó."
"........."
"........?"
Cậu ta trông hoàn toàn ngây thơ, như thể cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tài chính của gia tộc West đại khái có lẽ đều do Shushu lo liệu. Em ấy có lẽ đã làm việc để trả món nợ cho thanh kiếm đó. Một cơn thịnh nộ sôi sục bắt đầu lấp đầy tôi.
Cậu ấy được cho là anh trai của Shushu. Làm thế nào cậu ta có thể vô dụng như vậy? Thân là người kế thừa gia tộc, sao lại có thể không quan tâm đến tài chính của gia đình mình như vậy?
Harun chắc chắn còn hơi trẻ để lo liệu những việc như thế, nhưng với tôi, Shushu là em gái của cậu ấy quan trọng hơn.
Nếu cậu ta muốn trở thành anh trai của Shushu, cậu ấy phải giỏi hơn tôi gấp ngàn lần. Mặc dù loại người đó không tồn tại.
"Cậu đi lại đây. Cậu cần một số bài học giáo dục quan trọng từ tôi."
Nhưng tôi nghĩ cậu ấy cần phải sửa lại lối suy nghĩ thoải mái, tùy tiện đó của mình. Cậu ta cần nhận thức được hoàn cảnh của mình. Cậu ta cần hành động như một người con trai cả đúng mực để Shushu có thể dễ thở hơn.
Mặt khác, nghĩ đến việc Shushu đã phải vật lộn bao nhiêu vì Harun ngu ngốc khiến tôi tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
Tôi sẽ lấp đầy bộ não của cậu ta bằng những con số, phép tính, tỷ lệ và tỷ lệ phần trăm.
Harun có vẻ bối rối trước sự bùng nổ nhiệt tình đột ngột của tôi.
-----------
Tôi cũng đã sử dụng ký túc xá của trường. Thông thường, tôi phải trở về hội trước khi tôi có thể nghĩ đến việc sử dụng ký túc xá, nhưng trường có một số cơ sở vật chất tốt nên thỉnh thoảng tôi cũng sử dụng nó.
Tôi tắm nhẹ và nằm xuống giường.
Bạn cùng phòng của tôi vẫn chưa ở đây. Có một vài hộp đồ đạc của họ, nhưng người đó không có ở đó.
Tôi quay đầu nhìn về phía cửa ký túc xá của chúng tôi. Trên cánh cửa màu xanh của phòng chúng tôi có ghi tên của những sinh viên sống trong phòng.
[Yves Lunasha (3)]
[Swanhaden Blanche (1)]
Thằng nhóc đó nói rằng nó sẽ chuyển trường sau một năm kể từ bây giờ, nhưng nó đã đăng ký ký túc xá rồi. Có vẻ như cậu ta thực sự muốn đến học viện. Vì cậu ta là con trai của một công tước nên học viện có vẻ rất nhiệt tình chào đón Swanhaden.
Dù sao thì cậu ấy nói giả vờ không quen biết nhưng chúng tôi là bạn cùng phòng.
Tôi nghĩ về cậu bé trắng từ đầu đến chân. Nó trông xinh đẹp nên mọi người nghĩ rằng em ấy cũng sẽ có một tính cách xinh đẹp không kém, nhưng Swan, trong số những người tôi từng gặp, là người xấu nhất trong số họ. Biệt danh của em ấy là 'Thiên thần', nhưng tất cả những ai biết em ấy đều biết rằng thay vào đó, cậu ấy gần với 'Ác quỷ' hơn nhiều.
Mối quan hệ của tôi với tiểu công tước, Swanhaden, đã bắt đầu từ lâu. Chủ thương đoàn đã ra lệnh cho tôi tiếp cận cậu ta để tạo mối quan hệ với cậu ta, nhưng cậu ta đã tiếp cận tôi trước.
Với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cậu ta đe dọa tôi
"Nếu anh không bỏ cái nụ cười giả tạo đó đi, tôi sẽ đánh anh một trận".
Nghe những lời đó, tôi nhận ra rằng cậu ta không chỉ là tiểu công tước tầm thường, bình thường của ông ta. Và đó là sự thật. Cậu ta thực sự không nể nang ai cả.
Tiểu công tước đã cố gắng thực hiện một thỏa thuận với tôi. Cậu ấy có vẻ ghét những người giả tạo nên tôi cố tỏ ra thành thật nhất có thể, nhưng Swan đã biết chi tiết về quá khứ của tôi từ trước.
Vào thời điểm đó, cậu ấy đã nói với tôi rằng cậu ấy sẽ lo liệu chất độc và các hợp đồng, những thứ đã trở thành cái gai đối với tôi vào thời điểm đó. Một cái gì đó về cách cậu ta có thể tạo ra thuốc giải độc. Sau đó, cậu ấy nói rằng cậu ấy có thể điều trị tất cả các vết thương mà tôi phải chịu hàng ngày và đề nghị một thỏa thuận. Để thay thế bằng cách cung cấp thông tin.
Thông tin cậu ta muốn là về học viện và các hoạt động của giới quý tộc, và những gì đang xảy ra trong vương quốc.
Cậu ấy hiện đang trong chuyến hành hương để trở thành người kế vị của công tước, vì vậy cậu ấy không ở trong vương quốc thường xuyên. Vì vậy, tôi đã làm mọi thứ thành tài liệu và gửi chúng cho cậu ta.
Chúng tôi ghét giọng nói của nhau đến mức không thể sử dụng các thiết bị liên lạc, vì vậy chúng tôi không thể làm gì khác ngoài tài liệu.
Dù sao, đối với bạn cùng phòng của tôi là Swan. Tôi có lẽ nên để riêng đồ
đạc của mình ra.
     ______________________________
            ________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro