Chap 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cậu ta tìm thấy vòng tròn ma thuật đen trên mu bàn tay tôi và đâm lưỡi kiếm vào tay tôi. Tôi muốn tránh nó, nhưng Swanhaden nhanh tay hơn. Tôi vẫn đang nằm sấp trên sàn nên thậm chí không thể nhìn thấy cậu ấy – tránh mặt cậu ấy là điều không thể. Máu phun ra từ tay tôi khi lưỡi dao cắm sâu vào tay tôi.

"Agh....."

Đau. Nó đau quá. Tôi không thể coi nơi này như một giấc mơ nữa. Đây hẳn phải là một loại thực tế thay thế nào đó. Nước mắt tôi trào ra vì đau đớn.

Vòng tròn ma thuật không bao giờ nhận bất kỳ thiệt hại nào từ các đòn tấn công vật lý. Ngay cả khi đây là một thế giới khác, Swanhaden, một người sử dụng ma thuật trắng, không thể nào không biết về điều này. Cậu ta phải cố ý làm điều này.

Tôi cố gắng hết sức để chống trả nhưng Swanhaden đã một tay giữ đầu tôi và ấn đầu tôi xuống. Sau đó, cậu ta thêm một loại bùa chú nào đó lên chiếc nhẫn và lại đập lưỡi dao xuống tay tôi.Khi cậu ta đập lưỡi kiếm xuống một lần nữa, vòng tròn ma thuật đen trên tay tôi đã vỡ hoàn toàn. Vòng tròn tỏa sáng rực rỡ lần cuối trước khi biến mất.

"Ngươi là thứ gì?"

Swanhaden nhìn thẳng vào tôi, như thể cuối cùng cậu ấy cũng có thể nhìn thấy tôi. Cậu ấy dùng chân đẩy tôi ra xa khỏi cậu ấy khi khiến tôi nhìn về phía trước. Tôi có thể thấy Swanhaden trông giống như một con quỷ với đôi mắt nheo lại. Mái tóc dài màu trắng của cậu ấy xõa quanh khuôn mặt khi cậu ấy tiến lại gần tôi hơn.

"Theo những gì tôi hiểu, pháp sư về ma thuật đen không hề tồn tại. Và nguồn gốc của ma thuật đen, con rồng đen, đã chết hàng ngàn năm rồi."

Giọng nói vốn có phần hơi nghèn nghẹt của cậu ta ngày càng rõ ràng hơn.

".....Ugh.....Hãy để tôi đi."

Tôi gần như không thể phát huy được giọng nói của mình. Đó là một điều ngu ngốc để nói. Không đời nào tên phản diện Swanhaden này lại để tôi đi khi tôi yêu cầu, nhưng tôi chỉ muốn nói điều gì đó, bất cứ điều gì, vào lúc này. Đầu tôi cứ xoay cuồng.

Swanhaden giật tóc tôi và kéo mặt tôi lại gần mặt cậu ấy. Tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu ấy hơn.

Swan nhìn mặt tôi với vẻ thích thú, như thể tôi chẳng khác gì một món đồ chơi.

"Có lẽ bạn là một pháp sư  về ma thuật đen."

Anh ấy hơi nghiêng đầu và xoay đầu tôi sang một bên để nhìn kỹ hơn.

"Hoặc có thể không phải."

Swanhaden tiếp tục nhìn tôi đầy thích thú trước khi mỉm cười.

"Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi thậm chí không biết ta nhưng  đang vẫn cảm thấy sợ hãi ta?"

Tôi cố cưỡng lại ý muốn chế giễu lời nói của Swanhaden. Chà, nếu ai đó đột nhiên tấn công bạn từ phía sau, đâm vào tay bạn, sau đó trừng mắt nhìn bạn với ánh mắt điên cuồng, sẽ không có gì lạ nếu ai đó tè ra quần ngay tại nơi họ đứng, được chứ?

Khi tôi không phản ứng gì cả, cậu ấy nhún vai. Cậu ấy không thực sự quan tâm liệu tôi có biết cậu ấy là ai hay không.

"Nếu tôi tra tấn một pháp sư đen, họ chắc chắn cũng sẽ kêu lên đau đớn, phải không?"

Điều duy nhất khiến cậu quan tâm là nỗi đau của người khác.

Swanhaden đưa lưỡi dao ướt đẫm máu của cậu ấy và của tôi về phía cổ tôi. Lưỡi dao ép vào cổ tôi và tạo ra một vết xước.

"Ta không biết ngươi đang làm gì ở đây nhưng ngươi biết đấy. Ngươi sẽ trở thành món đồ chơi của ta."

Swanhaden nâng chiếc nhẫn gần cổ tôi lên và cằm tôi cũng theo đó mà nâng lên. Tôi đã tránh ánh mắt đầy điên rồ của cậu ấy, nhưng buộc phải nhìn vào mắt cậu ấy lần nữa.

Tôi không muốn run nhưng toàn thân tôi run lên. Cơ thể tôi vốn đã yếu nên càng run rẩy nhiều hơn.

"Đừng lo lắng thái qua, ta sẽ không giết ngươi sớm vậy đâu."

Khóe môi Swanhaden trễ xuống.

"Các ngươi có thể tự sát để giảm bớt nỗi đau bất cứ khi nào các ngươi muốn, đúng không? Như thế thật là tẻ nhạt."

Những lời thì thầm lặng lẽ của cậu khiến tôi ớn lạnh sống lưng.

"Ngươi có chút thú vị, nên ta sẽ giữ ngươi sống lâu hơn một chút. Ngươi là một pháp sư đen, vì vậy ngươi có thể sẽ sống sót lâu hơn những người khác, phải không? Có vẻ như ngươi sẽ không nổi điên sớm đâu."

Anh mỉm cười.

"Ngươi là một pháp sư, vậy ta có nên làm cho phép thuật của ngươi chảy ngược lại không? Sẽ có máu chảy ra từ mọi lỗ trên mặt ngươi."

Cậu lẩm bẩm một mình. Cậu ấy có vẻ thích thú với ý tưởng đặc biệt đó và có vẻ như cậu ấy đã chọn phương pháp cụ thể đó.

Cậu ta vẫn đang nắm chặt chiếc nhẫn trong tay khi lưỡi kiếm đâm vào da thịt cậu, nhưng vết thương của cậu ta vẫn tự lành. Tôi cố tránh ánh mắt của cậu ấy bằng cách nhìn sang nơi khác và tình cờ nhìn thấy bàn tay của cậu ấy.

Tôi tìm thấy một sự thật kỳ lạ khác về thế giới này. Ngoại trừ việc cậu ấy không che giấu vết sẹo của mình.

Swanhaden thật, không phải người trong mơ, lại có bàn tay chai sạn do cầm kiếm lâu ngày. 

Nhưng Swanhaden của thế giới này có đôi bàn tay mềm mại, như thể cả đời cậu ta chưa từng cầm dao vậy.

Con Thiên Nga này đã từng cầm một con dao trong tay chưa? Trong tiểu thuyết, họ chỉ đề cập đến việc cậu ta là một pháp sư trắng.

Tôi rất kinh ngạc về khả năng của mình khi tìm ra những điều như thế này trong một tình huống đau khổ như vậy.

Tôi đang nghĩ đến chuyện khác thì cơn đau ở mu bàn tay và lưng tôi biến mất. Cổ, má và tất cả những nơi khác bị Swanhaden làm tổn thương đột nhiên biến mất. Khi tôi quay đầu lại nhìn, chiếc nhẫn trắng bạc tôi đeo ở ngón tay cái đang phát sáng. Đó là món quà mà Swanhaden thật đã tặng tôi sau khi tôi suýt bị tổn thương vì Hylli lần đó.

Cơ thể tôi đột nhiên tự lành lại và gần như hoàn hảo.Thật may mắn.Đó là trường hợp 'Cho bệnh và tặng thuốc'.

"....Làm cách nào mà ngươi có được viên đá ma thuật của ta?"

Swanhaden có vẻ ngạc nhiên khi thấy mọi vết thương của tôi đã lành hẳn. Khuôn mặt cậu ta nhanh chóng nhăn nhó trong cơn giận dữ giết người khi cậu ta bắt đầu tra hỏi tôi.

Như thể muốn kiểm tra điều gì đó, cậu ấy dùng tay kéo đầu tôi và sử dụng một loại ma thuật tạo cảm giác quen thuộc lên tôi. Tôi không biết chính xác cậu ấy đang làm gì, nhưng có cảm giác như anh ấy đang lục lọi ký ức của tôi. Ma thuật trắng có khả năng thực hiện các phương pháp điều trị liên quan đến tâm trí, nên tôi nghe nói rằng chúng cũng có thể thực hiện những việc liên quan đến ký ức.

Ma thuật của tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên tôi chưa thể đối mặt với Swanhaden. Tôi cố đẩy Swanhaden ra khi cậu ta đào sâu vào kí ức tôi, nhưng cậu ta không chịu buông ra.

"Ta không biết ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại biết ta? ".

Một lúc sau, Swanhaden ngừng sử dụng phép thuật trắng lên tôi và nắm lấy cổ áo sơ mi của tôi.

"Và tại sao ta lại là một kẻ ngu ngốc trong ký ức của ngươi."

Swanhaden trừng mắt nhìn tôi như muốn giết tôi.

Đúng như tôi dự đoán, cậu ta đã lục lọi ký ức của tôi vì nghi ngờ tôi là ai. Bây giờ tôi có thể nói chắc chắn rằng Swan thật, không giống như Swan gốc, rất tốt bụng. Tôi cảm thấy kỳ lạ khi nghĩ 

Swanhaden là người 'tốt bụng', nhưng cậu ấy giỏi hơn Swan trước mặt tôi nhiều giải đấu.

Cậu ta tránh xa việc vặn cổ tôi và giết chết tôi. Tôi đứng yên, hồi hộp.

"Và tại sao a lại xoá một phần ký ức của ngươi?"

Tôi cau mày khi Swanhaden đột nhiên nói điều gì đó kỳ lạ.

Ai đã xoá ký ức của tôi? Swanhaden đã làm gì?Swanhaden ngoài đời thực đã làm gì?

Mắt tôi mở to khi cậu ấy nói điều gì đó mà tôi không hề mong đợi.

"Ta không có ý định giết ngươi, nhưng ta nghĩ tốt hơn hết là ngươi nên biến đi ngay bây giờ. Nhìn ngươi thật ngứa mắt."

Swanhaden nhìn tôi với ánh mắt sát nhân khi hắn cố cứa cổ tôi bằng chiếc nhẫn trên tay.Cậu ấy vô cùng bàng hoàng sau khi đọc được ký ức của tôi. Tôi nắm lấy cơ hội đó và chạy theo nó.

Đầu tiên, tôi phải khôi phục vòng tròn ma thuật đen mà cậu ta đã phá hủy về trạng thái ban đầu. Tôi bắt đầu có cảm giác như nơi này là thật ngay sau khi nó bị vỡ.

Đầu tiên, tôi sử dụng bùa tăng sức mạnh để đẩy cậu ta ra khi cậu ta vẫn chưa thoát khỏi. Con Thiên Nga này thực sự trông như chưa từng sử dụng kiếm trước đây.Swanhaden thực sẽ không hề nao núng.

Tôi quyết định tham gia một ván cược nhỏ. Tôi bắt đầu vẽ vòng tròn ma thuật đen mà tôi nhớ được trên không trung. Swanhaden thầm nguyền rủa khi nhìn tôi chằm chằm.

"Làm ơn làm ơn làm ơn."

Tôi không phải là pháp sư đen nhưng dù sao thì tôi cũng đang cố gắng sử dụng ma thuật đen. Tôi vẽ vòng tròn mà không hề biết chức năng của nó hay thực chất nó là gì và đổ phép thuật của mình vào đó. Phép thuật của tôi, vốn đã gần như trống rỗng, đã cạn kiệt hoàn toàn.

Ma thuật màu cam và đen trộn lẫn với nhau và được hấp thụ vào vòng tròn mà tôi vừa vẽ. Vòng tròn tỏa sáng với màu sắc ma thuật của tôi, và tôi vội vàng chuyển vòng tròn lên mu bàn tay của mình.

Tôi biến mất ngay trước khi Swan cố tóm lấy tôi. Tôi đã thêm một tùy chọn bổ sung khiến người khác không thể chạm vào tôi khi tôi vẽ vòng tròn trước đó, vì vậy Swanhaden không thể chạm vào tôi.

Tôi không có thời gian để ăn mừng rằng mình đã thành công trong việc sử dụng ma thuật đen. Đầu tiên, tôi lao tới chỗ Cory. Cory quen thuộc nhất và giống Cory ngoài đời nhất mà tôi biết, nên tôi quyết định tiến về phía cậu ấy.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi tuyệt vọng sau khi xem Swanhaden.

Tôi không muốn ở đây nữa. Tôi muốn thức dậy.

Khi tôi đi vào phòng Cory, tôi không còn nhìn thấy cậu ấy. Tôi đã tìm kiếm cậu ấy hết sức có thể và rất nhanh sau đã tìm thấy cậu ấy.

Cậu ấy ở cùng với em gái mình, Viedielle. Viedielle đang đứng trước mặt Cory và nói với cậu điều gì đó.

"Anh Cory. Anh có thời gian thứ b-ba tới, phải không?"

Viedielle lúng túng nói lắp bắp. Cô ấy đang đối mặt với Cory nhưng đang quay mặt đi khỏi cậu ấy.

Khi Viedielle bước tới chỗ cậu ấy và bắt đầu nói, mắt Cory hơi mở to.

"Ừ, đúng vậy. Tôi luôn rảnh rỗi."

Cory cười ngượng nghịu và đáp lại.

Viedielle có vẻ nhẹ nhõm trước lời nói của Cory trước khi chuyển vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Cory trầm ngâm một lúc trước khi nói.

"Nhưng tại sao? Có chuyện gì xảy ra vào thứ Ba tới à?"

Viedielle có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. Cô vội vàng bắt tay trong khi giận dữ phủ nhận.

"Uhhh, Không có gì à? Chúng em không định làm bất cứ điều gì nhưng em vẫn nghĩ em nên hỏi!  Hôm đó bố mẹ đều bận nên chúng ta sẽ không làm gì cả!"

"Là vậy sao?"

"Đó chính là điều em đang nói!"

Cô giận dữ mắng Cory mà không có lý do cụ thể. Mặt cô đỏ bừng. Cô ấy trông giống như một quả cà chua.

Viedielle cắn môi trong khi nghịch nghịch chiếc váy đồng phục của mình và cố nói điều gì đó với Cory. Nhưng cô ấy đã ngậm chặt miệng và lập tức quay người bỏ chạy. Khi càng rời xa Cory, cô ấy hét lên, "Dù sao đi nữa, nếu anh có kế hoạch vào ngày hôm đó thì hãy hủy chúng đi!"

Cory chỉ nhìn chằm chằm vào Viedielle khi cô đột nhiên bỏ chạy khỏi anh. Cậu ta trông có vẻ choáng váng trước khi gãi gãi sau đầu.

".....Chờ đã, nghĩa là sao?"

Cory đứng đó một lúc, khó hiểu.

"Không còn cách nào khác."

Cậu lắc đầu vài lần trước khi cau mày và suy nghĩ.

"Đó là sinh nhật của tôi. Vậy họ thực sự sẽ làm gì đó à?"

Khuôn mặt của Cory nhanh chóng nở một nụ cười khi cậu lặng lẽ lẩm bẩm một mình. Không khí mờ ảo nhưng khắc nghiệt xung quanh cậu tan biến khi cậu mỉm cười.

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy và nghĩ về Cory ngoài đời thực. Chỉ trong chốc lát thôi nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được khí chất dịu dàng của Cory từ Cory này.

Tôi không khỏi mỉm cười khi thấy cậu ấy cũng cười.

End

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro