Chương 16: Tân gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nơ

Trợ lý Ngô sau khi thu xếp ổn thỏa chỗ ở cho ba cô gái nhỏ thì lập tức quay về làm việc cho Trần Nhất Nhiên. Bởi vì chuyển sang nhà mới nên trong lòng các cô có chút hưng phấn, cả ba quyết định thay xong quần áo thì sẽ đi dạo xung quanh một vòng, tiện thể mua sắm thêm đồ dùng trong nhà.

Mặc dù những thứ đó trợ lý Ngô đã chuẩn bị rất đầy đủ.

"Ngô Tuệ, còn bao lâu nữa?" Lệ Lâm Lâm và Trần Hi đều đã thay đồ xong, nhưng Ngô Tuệ vẫn còn lề mề trong phòng, Lệ Lâm Lâm đẩy nhẹ cửa phòng Ngô Tuệ, nhìn vào trong, "Không phải bình thường cậu ghét nhất là chưng diện hay sao?"

Ngô Tuệ đứng trước gương trang điểm tô son: "Trước đây ở kí túc xá của trường, mình chưng diện để làm gì chứ? Nhưng bây giờ thì khác, mình phải trang điểm thật xinh đẹp để thể hiện sự tôn trọng đối với Ngân Loan."

Ngô Tuệ hất nhẹ đuôi tóc, xoay người hỏi Lệ Lâm Lâm và Trần Hi: "Sao nào? Mình mặc như vậy có phải rất hợp với ngôi nhà mắc tiền này không?"

"Đúng, đúng, rất hợp." Lệ Lâm Lâm và Trần Hi cười khanh khách, bước lên kéo Ngô Tuệ ra ngoài, "Nhanh nào, lề mề nữa thì trời sẽ tối."

Ba người nhanh chóng thay giày, khi Lệ Lâm Lâm mở cửa nhà thì cửa thang máy cũng trùng hợp mở ra.

"Đúng lúc quá, các cậu nhanh lên!" Lệ Lâm Lâm đi nhanh về phía thang máy, vừa đi vừa nói với Trần Hi và Ngô Tuệ phía sau. Trái đất này quả nhiên rất tròn, cô không ngờ mình có thể gặp được Ann ở đây.

Động tác của Lệ Lâm Lâm dừng lại, cô ngẩn người tại chỗ.

"Cậu sao vậy?" Trần Hi bước tới nhìn, sau đó cũng rất ngạc nhiên.

Ơ, tại sao anh trai này giống với anh trai ở KTV thế nhỉ?

Đúng lúc này, lại xuất hiện thêm hai chàng trai khác ăn mặc rất phong cách bước ra khỏi thang máy, Lệ Lâm Lâm nhìn sang, cảm thấy đầu có chút choáng váng: "Ann? Henry? Nick?"

Ann, Henry và Nick: "..."

"Mọi người đứng chắn ở đây làm gì vậy?" Ngô Tuệ thay giày chậm nên đến sau, nhìn thấy ba anh chàng đẹp trai ở cửa thang máy, cô ấy cũng hơi bất ngờ, "Chuyện này là sao? Cậu mời bọn họ về nhà chúng ta hả?!"

Cậu không sợ nếu Trần Nhất Nhiên bắt gặp sẽ đánh gãy chân hay sao!

Lệ Lâm Lâm vội vàng phủ nhận: "Không phải mình!"

"Chẳng lẽ Hi Hi?!" Ngô Tuệ nhìn sang Trần Hi, thật sự nhìn không ra, Hi Hi to gan đến như vậy.

"Không phải mình..."

"Khụ." Ann định thần lại, ho nhẹ một tiếng rồi giải thích, "Chúng tôi ở bên kia."

Ann chỉ vào cánh cửa đối diện nhà Lệ Lâm Lâm.

Lệ Lâm Lâm, Trần Hi và Ngô Tuệ: "..."

Vậy là... Trùng hợp???

"Các em mới chuyển đến sao?" Ann nhìn về phía căn nhà mà Ngô Tuệ vừa bước ra, "Căn nhà này đã được bán từ lâu nhưng không thấy ai đến ở, các em mua nó hả?"

"Không, không phải." Lệ Lâm Lâm lắp bắp nói, "Chúng tôi thuê."

Nhưng chủ nhà không những không lấy tiền thuê mà còn trả tiền điện nước, tiền mạng cho các cô.

"Bọn tôi cũng thuê." Ann có chút không được tự nhiên mà mỉm cười, "Chuyện này thật trùng hợp."

Trần Hi đột nhiên nắm lấy cánh tay của Lệ Lâm Lâm, xoay người kéo cô và Ngô Tuệ về nhà, sau đó đóng "Ầm" cửa lại.

Ann, Henry và Nick: "..."

Trong nhà, Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ còn chưa kịp phản ứng thì Trần Hi đã đứng trước mặt hai cô căn dặn: "Tuyệt đối không được để anh Nhất Nhiên biết chuyện các anh trai ở KTV sống đối diện chúng ta, hai cậu nghe rõ chưa?"

"Hả?" Lệ Lâm Lâm vẫn còn thất thần.

"Nếu anh Nhất Nhiên biết được, anh ấy nhất định sẽ bắt chúng ta chuyển nhà!" Trần Hi nghiêm túc nắm lấy cánh tay của Lệ Lâm Lâm, "Cậu có nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này không hả?"

Lệ Lâm Lâm: "..."

Hi Hi không chỉ "tiếp" được một lúc mấy anh trai, mà hiện tại còn muốn làm hàng xóm với bọn họ!

"Nhưng nếu tổng giám đốc Trần đến đây kiểm tra..." Ngô Tuệ nhỏ giọng đặt câu hỏi.

Trần Hi: "Sẽ không, anh ấy lúc nào cũng bận công việc, với lại hồi nãy Ann cũng có nói không có ai sống ở đây. Nếu anh mình thật sự đến kiểm tra, thì anh ấy sẽ không tùy tiện kiểm tra nhà của người khác."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng mà gì hết." Trần Hi quay đầu sang chỗ khác, cắt ngang lời nói của Lệ Lâm Lâm, "Vừa nãy mình nhìn thấy trong phòng khách có thiết bị Karaoke."

"... Thì?" Lệ Lâm Lâm mở to hai mắt nhìn Trần Hi.

Trần Hi mỉm cười, nói với cô: "Cho nên, sau này chúng ta không cần đi hát ở KTV nữa, cứ trực tiếp gọi ba anh ấy lại nhà là được."

Lệ Lâm Lâm: "..."

Lệ Lâm Lâm tuyệt vọng một thì Ngô Tuệ tuyệt vọng mười. Lần trước Lệ Lâm Lâm đi ca hát ở KTV, Trần Nhất Nhiên đã tức giận như vậy, lần này Trần Hi còn trực tiếp gọi người về nhà?

Mà căn nhà này cũng là của Trần Nhất Nhiên!

... Nếu Trần Nhất Nhiên biết được, chắc chắn sẽ tức đến chết.

"Vì hai cậu đều không phản đối nên cứ quyết định như vậy nha."

Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ: "..."

Trần Hi chỉnh lại quần áo và mái tóc, sau đó mở cửa đi ra. Ann và hai người anh em của anh ta không còn ở ngoài, có lẽ bọn họ đã trở về nhà, Trần Hi bước đến gõ cửa nhà bọn họ.

Người mở cửa là Henry.

"Xin chào." Trần Hi mỉm cười với anh ta, "Thật ngại quá, vừa rồi có phải dọa sợ các anh rồi không?"

"Không sao." Giọng nói của Henry vẫn trầm thấp như lần cô nghe ở KTV, nhưng hôm nay lại có chút ôn nhu, "Bọn tôi cũng đang tự hỏi liệu mình có làm các em sợ hãi hay không."

"Làm sao có thể." Trần Hi híp mắt cười, "Chúng tôi chỉ thảo luận một chút, vì sau này mọi người sẽ là hàng xóm của nhau, nên chi bằng hôm nay chúng ta cùng ăn một bữa, anh thấy thế nào? Chúng tôi sẽ nấu lẩu ở nhà, các anh có muốn đến ăn chung không?"

"Vậy để tôi hỏi bọn họ." Henry quay vào nhà, nói vài câu với hai người ngồi trong phòng khách, sau đó đi ra nói với Trần Hi, "Được, bọn tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ qua."

"Được thôi, chúng tôi sẽ chờ các anh." Trần Hi vẫy tay với anh ta, rồi quay trở về nhà.

Lệ Lâm Lâm và Ngô Tuệ đứng ở cửa nhìn Trần Hi, cô mấy máy khóe môi, nói nhỏ với cô ấy: "Không phải cậu nói muốn đi dạo phố à?"

"Đi ngày nào mà không giống nhau." Trần Hi thay dép mang trong nhà, sau đó bước vào phòng khách, "Mình có nhìn sơ qua tủ lạnh, trợ lý Ngô chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đêm nay chúng ta sẽ nấu lẩu để chúc mừng chuyện dọn nhà."

Ngô Tuệ: "..."

Sống trong nhà của tổng giám đốc Trần, tiêu tiền của tổng giám đốc Trần, và giờ còn mời những người đàn ông khác đến đây ăn tối.

Rất tuyệt vời, bravo!

Từ nhỏ Lệ Lâm Lâm đã không hợp với chuyện bếp núc, nên Trần Hi và Ngô Tuệ quyết định không cho cô xuống bếp, hai người bọn họ chuẩn bị nồi lẩu hết cả buổi chiều. Lệ Lâm Lâm vốn được phân công dọn dẹp phòng khách, nhưng không chịu nổi cô đơn mà chạy vào bếp, cô nhìn bóng lưng của Trần Hi: "Hi Hi."

"Sao vậy?" Trần Hi đang bận cắt thịt nên không quay lại nhìn cô.

Lệ Lâm Lâm chớp mắt, hỏi cô ấy: "Khai thật đi, có phải cậu thích một trong ba người bọn họ đúng không?"

Trần Hi dừng động tác cắt thịt, sau đó quay đầu nhìn cô: "Cậu nghĩ mình là loại người này? Ai mình cũng thích hết nha."

Lệ Lâm Lâm; "..."

Ngô Tuệ nhướng mày, một bên rửa rau một bên hỏi: "Cậu muốn một lúc yêu đương với ba người?"

"Ai nói mình sẽ yêu bọn họ?" Trần Hi mỉm cười, "Mình chỉ đơn giản là thích ngoại hình đẹp trai, lời nói ngọt ngào của các anh trai mà thôi."

"..." Lệ Lâm Lâm trầm mặc một lúc, "Vậy cậu chính là dì Khưu thứ hai."

Nhắc đến dì Khưu, Lệ Lâm Lâm lại nhớ đến một chuyện khác: "Mối quan hệ giữa Nick và dì Khưu không phải bình thường, cậu có thể loại trừ anh ta."

Trần Hi ngửi thấy mùi bát quái, vội vàng hỏi cô: "Sao không bình thường?"

Lệ Lâm Lâm nói: "Lần trước mình đến biệt thự của dì Khưu, thấy Nick cũng ở trong nhà bà ấy, còn mặc đồ ngủ tình nhân với bà ấy nữa."

"Trời đất ơi!" Vẻ mặt Trần Hi hết sức hưng phấn, đôi mắt cũng lập tức sáng lên, "Dì Khưu thật sự là tấm gương sáng để chúng ta noi theo!"

Lệ Lâm Lâm: "..."

Động tác Ngô Tuệ chợt dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm: "Không đúng, cậu đến biệt thự của dì Khưu lúc nào? Sao mình không biết?"

"..." Lệ Lâm Lâm đứng hình, đệch, hình như cô đã lỡ miệng, "À, chuyện là biệt thự của dì Khưu và nhà mình cùng chung một tiểu khu, nhưng mà này, không phải chuyện gì mình cũng phải nói với cậu đâu, hừ."

Ngô Tuệ còn muốn hỏi cô vài câu, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Ba cô gái nhỏ lập tức trở nên căng thẳng.

"Đến rồi, đến rồi, làm sao bây giờ?" Lệ Lâm Lâm hồi hộp đến nỗi đứng ngồi không yên.

Trần Hi: "Bình tĩnh! Mình và Ngô Tuệ sẽ tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, Lâm Lâm, cậu ra mở cửa cho họ, sau đó mời người ta ăn một chút trái cây."

"Được, được!" Lệ Lâm Lâm nhận lệnh, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

Trước khi mở cửa, cô đã nhìn qua mắt mèo, chắc chắn rằng bên ngoài là Ann, Nick và Henry thì mới mở cửa.

"Xin chào." Lệ Lâm Lâm cứng nhắc chào hỏi ba người, "Mời các anh vào nhà."

Lệ Lâm Lâm muốn lấy dép đi trong nhà cho họ, nhưng nhận ra không có đôi nào dành cho nam. Ann dường như nhận thức được sự việc nên quay đầu nói với Nick: "Cậu về nhà lấy dép của chúng ta đến đây đi."

"Ừ." Nick gật đầu, sau đó quay về nhà lấy dép. Lệ Lâm Lâm đứng tại chỗ có chút lúng túng: "Thật ngại quá."

"Không sao đâu." Ann cười với cô, nụ cười này giúp Lệ Lâm Lâm cảm thấy yên tâm không ít.

Nick quay trở lại rất nhanh, ba người bắt đầu thay dép, sau đó bước vào nhà theo cô. Ann cầm trên tay một vài túi giấy, nói với Lệ Lâm Lâm: "Cái này cho các em, bởi vì không kịp chuẩn bị nên những thứ bên trong không phải đồ đắt tiền."

"Ấy, đừng nói vậy, cảm ơn các anh rất nhiều." Lệ Lâm Lâm vừa tiếp chuyện vừa đi vào phòng khách, "Các anh để túi giấy lên bàn là được."

Lệ Lâm Lâm đưa tay muốn xách phụ ba người, khi cầm lên thì phát hiện bên trong có một ít trái cây và vài hộp sữa tươi.

"Sữa tươi?" Theo như cô quan sát, ba người bọn họ đâu phải kiểu người thích uống sữa tươi lắm đâu.

Ann ho nhẹ một tiếng, giải thích với cô: "Nhà chúng tôi có rất nhiều rượu, nhưng nghĩ đến chuyện các em không thể uống rượu vì còn đi học, nên tôi đã lấy vài hộp sữa tươi của thằng em mang đến đây."

Lệ Lâm Lâm hơi ngạc nhiên, tò mò hỏi anh ta: "Anh còn có em trai?"

"Ừ, năm nay nó học lớp sáu."

"Vậy anh gọi cậu nhóc qua ăn lẩu với chúng ta đi."

Ann nói với cô: "Nó đang tham gia trại mùa đông do trường tổ chức, cuối tuần mới về nhà."

"À, ra vậy." Lệ Lâm Lâm cầm quả cam trên tay, cô hỏi ba người, "Các anh muốn ăn trái cây không?"

"Chúng tôi có thể tự gọt." Henry mỉm cười, cầm lấy quả cam trên tay Lệ Lâm Lâm, rồi cắt nó bằng dao gọt trái cây, anh ta hỏi Lệ Lâm Lâm, "Em muốn ăn thêm gì nữa không? Tôi sẽ gọt cho em."

Bây giờ, Lệ Lâm Lâm đã hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Trần Hi, một chàng trai như vậy, cô không cần yêu đương với anh ta, chỉ cần trò chuyện vài ba câu liền cảm thấy vui vẻ!

"Các em đang làm đồ ăn phải không? Vậy để tôi giúp một tay." Nick vén tay áo lên, đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Hình như trong tủ lạnh vẫn còn bò bít tết, hay để tôi về nhà lấy vài miếng đã cắt sẵn đem đến đây?"

Thấy Ann và Henry đều gật đầu, Nick lập tức quay về nhà lấy bò bít tết. Sau khi Nick trở lại, anh ta cùng với Henry vào bếp phụ giúp một tay, cũng may phòng bếp này đủ lớn, nếu không sẽ không chứa được nhiều người như vậy.

Lệ Lâm Lâm đang ăn cam mà Henry vừa gọt, nhìn về phía phòng bếp: "Hai anh ấy đều biết nấu ăn hết sao?"

"Đúng vậy, bọn tôi thường tự nấu ăn."

"À." Lệ Lâm Lâm nhìn Ann, "Hôm nay các anh không đi làm?"

Ann nói với cô: "Hôm nay đúng lúc được nghỉ."

"Chuyện này thật trùng hợp." Lệ Lâm Lâm cười ngốc hai tiếng.

Ann cũng cười theo cô, nhưng sự thật là bọn họ xin nghỉ ngày hôm nay.

"Còn chuyện này nữa, Nick không phải đã ra nước ngoài với dì Khưu rồi ư? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chưa tới ngày về của bà ấy." Lệ Lâm Lâm một mình ăn gần hết đĩa cam, cô hoàn toàn không nhớ rằng đĩa cam này ban đầu cô muốn dùng để đãi khách.

Ann quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm: "Nick trở về trước, xin nghỉ quá lâu sẽ bị quản lý trừ lương."

Lệ Lâm Lâm cầm điều khiển trên tay, bật TV lên. Ann nói với cô: "Nếu ở ngoài thì em cứ gọi tôi là Lục Duệ Châu."

Tay Lệ Lâm Lâm không ngừng chuyển kênh, khi nghe Ann nói thì chợt dừng lại: "Lục Duệ Châu? Tên thật của anh hả?"

"Ừ."

Lệ Lâm Lâm gật đầu rồi lại bật cười: "Được thôi, tôi cũng cảm thấy gọi Ann nó cứ là lạ, ha ha."

"Lâm Lâm, bếp điện từ cậu lấy ra chưa?" Trần Hi ló đầu ra khỏi bếp, hỏi Lệ Lâm Lâm trong phòng khách.

Lệ Lâm Lâm chỉ vào bếp điện từ trên bàn ăn, nói với Trần Hi: "Mình đã sớm lấy ra, chỉ chờ các cậu thôi."

"Hai người mau qua đây bưng phụ thức ăn, chúng ta có thể bắt đầu nhúng lẩu!"

Vẻ mặt Lệ Lâm Lâm tràn đầy phấn khích, cô nhanh nhẹn bước đến phụ giúp, Lục Duệ Châu cũng đi theo sau giúp đỡ bọn họ.

Nồi lẩu một màu đỏ rực đang sôi ùng ục, khói bóc lên kèm theo hương thơm lan tỏa khắp phòng, một bàn đầy rau và thịt được sắp xếp gọn gàng, Trần Hi giơ ly sữa của mình lên, nói với những người có mặt tại đây: "Đầu tiên, chúng ta hãy cụng ly với nhau, tục ngữ có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, mọi người về sau nhớ giúp đỡ lẫn nhau đó nha."

Mọi người chạm ly vào ly sữa của Trần Hi, sau đó ngồi xuống. Lục Duệ Châu nói với bọn họ: "Chờ em trai của tôi trở về, chúng ta lại cùng nhau ăn một bữa, bữa ăn đó để tôi làm chủ."

"Được, được."

Ngô Tuệ đè đôi đũa của Lệ Lâm Lâm, hạ giọng cảnh cáo cô: "Ngày mai cậu phải quay phim, không thể ăn những thứ dầu mỡ như vậy, nó chứa hàm lượng calo quá cao."

"Không thích, mình muốn ăn." Mỗi ngày Lệ Lâm Lâm đều bị Ngô Tuệ kiểm soát, không chịu được bắt đầu chống đối, "Anh Nhất Nhiên đã nói, cân nặng không phải chỉ dựa vào mấy miếng thịt, hôm nay mình nhất định phải ăn!"

Trần Hi kéo tay Ngô Tuệ, cố gắng thuyết phục cô ấy: "Thôi nào, hôm nay là tiệc tân gia của chúng ta, cậu cứ để cậu ấy ăn đi."

Ngô Tuệ cảm thấy có chút phiền lòng: "Bởi vì mọi người đều chiều cậu ấy, nên cậu ấy ngày càng không kiêng nể gì hết."

Trần Hi lập tức giơ ba ngón tay lên thề: "Mình không có chiều cậu ấy, lần trước ăn cơm ở nhà mình, mình đã giám sát Lâm Lâm theo lời cậu dặn. Nhưng anh Nhất Nhiên cứ ở đằng sau chống lưng, nên mình không thể làm gì được. Cậu muốn trách thì cứ đi tìm anh ấy mà trách."

Ngô Tuệ: "..."

Cô vẫn nên tự trách chính mình.

Trong lúc hai người bên cạnh vẫn đang bận rộn tranh cãi, thì Lệ Lâm Lâm đã ăn được ba miếng thịt bò.

Sau khi ăn xong nồi lẩu, đám người Lục Duệ Châu còn chủ động giúp các cô dọn dẹp, bát đĩa cũng được rửa sạch sẽ, chuyện này khiến cho Lệ Lâm Lâm cảm thấy rất ngại. Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, ba người bọn họ cũng không có ý định ở lại lâu, nên nhanh chóng chào tạm biệt các cô rồi trở về nhà.

Sau khi ba người rời khỏi, Trần Hi ngồi tại chỗ thở dài: "Mình còn chưa kịp rủ các anh ấy hát Karaoke, tại sao lại đi nhanh như vậy chứ?"

Lệ Lâm Lâm nằm sắp trên sô pha trêu ghẹo Trần Hi: "Có lẽ ánh mắt như hổ đói nhìn mồi của cậu khiến người ta sợ hãi."

Trần Hi: "..."

Cô có chỗ nào nhìn giống hổ đói? Rõ ràng cô rất đáng yêu. Rất đáng yêu!

"Cam của Lục Duệ Châu mang qua rất ngọt, các cậu nếm thử đi." Lệ Lâm Lâm nằm xem Weibo, thuận miệng nói một câu.

Trần Hi và Ngô Tuệ liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng híp mắt nhìn Lệ Lâm Lâm: "Lục Duệ Châu là ai?"

Ngón tay lướt Weibo của Lệ Lâm Lâm dừng lại, quay đầu nhìn Trần Hi và Ngô Tuệ: "Là Ann đấy."

"Sao cậu biết anh ta tên Lục Duệ Châu?"

"Anh ấy tự nói với mình."

"Các cậu còn tâm sự chuyện gì nữa không?"

"Không có." Lệ Lâm Lâm khó hiểu nhìn bọn họ, "À, có nói một chút về chuyện học của em trai anh ấy."

Trần Hi và Ngô Tuệ lại nhìn nhau một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lệ Lâm Lâm, ánh mắt "trìu mến" nhìn cô: "Có phải cậu cho anh trai mình đội mũ xanh*?"

*Đội mũ xanh: Trong tiếng Trung Quốc, cụm từ đội mũ xanh tức là người đó bị cắm sừng.

Lệ Lâm Lâm: "?"

Cô lập tức đứng lên, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha nhìn Trần Hi: "Hi Hi, làm người phải có lương tâm, chẳng phải hôm nay người mời bọn họ đến đây ăn lẩu là cậu hay sao?"

"... Mình mời bọn họ ăn lẩu, nhưng người tên Lục Duệ Châu là ai mình còn không biết."

Lệ Lâm Lâm mấp máy khóe môi, đang định phản bác thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô thuận tay cầm điện thoại lên, là cuộc gọi của Trần Nhất Nhiên.

Trần Hi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô, không nhịn được cảm thán một câu: "Xem ra anh mình cũng cảm nhận được nguy cơ cậu cho anh ấy đội mũ xanh."

Lệ Lâm Lâm: "..."

Đừng có luôn miệng nói đội mũ xanh như thế!

Mặc dù trong lòng không ngừng chửi thề, nhưng không hiểu tại sao Lệ Lâm Lâm vẫn có chút chột dạ, rõ ràng chuyện này từ đầu đến cuối đều do Trần Hi bày trò.

Lệ Lâm Lâm cầm điện thoại bước nhanh về phòng, cô đóng chặt cửa lại, sau đó mới trả lời cuộc gọi của Trần Nhất Nhiên: "Anh Nhất Nhiên."

"Ừ." Giọng nói trầm thấp của Trần Nhất Thiên truyền qua điện thoại, lời nói mang theo ý cười, "Hôm nay anh bận công việc nên không thể đưa các em qua nhà mới, trợ lý Ngô thu xếp ổn thỏa hết chứ?"

"Dạ, trợ lý Ngô chuẩn bị rất chu đáo." Lệ Lâm Lâm lập tức khen ngợi trợ lý Ngô, "Anh Nhất Nhiên, anh nên tăng lương cho anh ấy."

Trần Nhất Nhiên bật cười, anh nói với cô: "Vậy thì tốt. Đêm nay các em đều ngủ ở nhà mới sao?"

"Đúng vậy, buổi tối Hi Hi đã nấu lẩu, nói là ăn tân gia."

"Ừ, lần sau anh mời các em một bữa."

"Được thôi." Lệ Lâm Lâm nhận lời, nhưng sau đó lại nhỏ giọng bổ sung một câu, "Tốt nhất không cho Ngô Tuệ đi theo, cậu ấy lúc nào cũng giám sát em, cứ luôn miệng nói cái này không được ăn, cái kia không được ăn!"

"Được, em nói không cho theo thì sẽ không cho theo." Trần Nhất Nhiên khẽ cong môi, mỗi lần gọi điện cho Lệ Lâm Lâm, cô đều kể với anh những chuyện vặt vãnh hàng ngày, nhưng không hiểu tại sao mỗi khi nghe giọng nói của cô, bản thân anh lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều so với khi đàm phán thành công hợp đồng trị giá hàng trăm đô la.

Lệ Lâm Lâm còn đang trốn trong phòng nói chuyện điện thoại với Trần Nhất Nhiên, thì ngoài phòng khách, Trần Hi đang ngồi trên ghế sô pha, hỏi Ngô Tuệ phía đối diện: "Tại sao lúc nào anh Nhất Nhiên cũng gọi cho Lâm Lâm mà không phải gọi cho mình? Rõ ràng mình mới là em gái của anh ấy."

Ngô Tuệ: "?"

Làm sao cô biết được?

Khoan đã, chẳng lẽ giống với những gì cô đang nghĩ?

Ngô Tuệ bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, lập tức mở to hai mắt.

Trần Hi ngồi đối diện cũng theo phản xạ mở to đôi mắt: "Sao vậy?"

"... Không có gì." Ngô Tuệ đứng dậy, động tác cứng nhắc đi về phòng của mình, "Mình về phòng trước đây."

Hết thật rồi, tốt nhất chuyện này đừng giống với những gì cô suy nghĩ. Nếu quả bom nổ chậm hôm nay phát nổ, thì chắc chắn cô cũng sẽ chết theo.

Phải, chỉ có một mình cô chết.:)

Khi đi ngang qua phòng của Lệ Lâm Lâm, Ngô Tuệ vô thức hét lên với người bên trong: "Vừa ăn xong thì đừng có nằm, đứng dựa vào tường một lúc, hoặc tìm cách nào khác cho bụng nhỏ là được!"

Lệ Lâm Lâm nằm trong phòng: "..."

"Ngô Tuệ?" Trần Nhất Nhiên ở phía bên kia điện thoại hỏi cô.

"Đúng rồi." Lệ Lâm Lâm lên tiếng, "Cậu ấy ngày càng giống bà ngoại của em!"

Trần Nhất Nhiên bật cười: "Vừa ăn xong đúng là không nên nằm, em đứng dậy đi lại một chút đi."

"Vâng ạ." Lệ Lâm Lâm ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy, cô bước đến trước cửa sổ: "Em đứng dậy rồi! Cảnh đêm ở chỗ này đẹp thật đấy!"

"Anh chưa nhìn thấy bao giờ." Trần Nhất Nhiên vừa nói đến đây, cô đã nghe thấy có người gọi anh. Lệ Lâm Lâm nghe thấy bên kia có người gọi Tổng giám đốc Trần thì lập tức hỏi anh: "Anh chưa tan làm sao?"

"Ừ, anh đang ở công ty." Trần Nhất Nhiên khẽ gật đầu với trợ lý, sau đó nói với cô, "Anh còn chút việc cần xử lý, em nhớ đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn có lịch quay phim."

"Dạ, anh cũng nên chú ý nghỉ ngơi."

"Được." Trần Nhất Nhiên nói xong thì tắt điện thoại, Lệ Lâm Lâm nhanh chóng chụp lại khung cảnh ban đêm ngoài cửa sổ, sau đó gửi cho anh.

Khi Trần Nhất Nhiên cất điện thoại vào túi quần, anh cảm nhận được nó rung một cái. Lấy điện thoại ra xem thì nhìn thấy Lệ Lâm Lâm gửi đến một bức ảnh.

"Tổng giám đốc Trần." Trợ lý nhẹ giọng thúc giục.

Trần Nhất Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, ngón tay nhấn tắt màn hình: "Đi thôi."

Sau khi chuyển đến Ngân Loan, Lệ Lâm Lâm gần như luôn ở bên này, dù sao ba mẹ cô vẫn còn ở nước ngoài, nên cô về nhà cũng chỉ có một mình. Bộ phim《Rung động trí mạng》đang được đẩy nhanh tiến độ, cách Tết Âm ngày càng gần. Ban đầu Lệ Thâm và Dư Vãn hứa với Lệ Lâm Lâm sẽ trở về trước Tết Âm, nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi ý định, nói muốn nhân dịp này nghỉ mát ở nước ngoài.

Cô gái nhỏ Lệ Lâm Lâm, miệng mỉm cười nhưng lòng đau như cắt: "Được ạ."

Dư Vãn phía bên kia video gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Mẹ có nghe Điềm Điềm nói con đã chuyển đến Ngân Loan cùng với Trần Hi và Ngô Tuệ, Tết Âm có hai đứa nó bên cạnh con mẹ cũng yên tâm."

Lệ Thâm lúc này cũng nhanh chóng thể hiện tình thương bao la của cha: "Lâm Lâm có thích quà gì không? Ba mua về cho con."

Cô gái nhỏ Lệ Lâm Lâm, miệng mỉm cười nhưng lòng đau như cắt: "Không cần đâu, ba mẹ cứ đi chơi vui vẻ, đừng quan tâm đến con."

Dư Vãn nói với cô: "Mẹ chỉ qua bên này tham dự lễ cưới, lại không ngờ được cùng ba con tham gia chuyến lưu diễn thế giới, còn kiếm được rất nhiều tiền nữa chứ!"

Đối với chuyện này, Lệ Thâm có chút bất mãn: "Lần sau không cho đi theo, em qua đây không chịu phụ giúp anh gì hết!"

"..." Mắt thấy hai người lại chuẩn bị gây đau khổ cho con gái ruột của mình, Lệ Lâm Lâm vội vàng kéo con chuột đến chữ thập màu đỏ trên màn hình: "Ba mẹ, con phải đọc kịch bản nên không nói chuyện với hai người nữa, ba mẹ cứ từ từ tận hưởng đi nha!"

"Được, bye bye con gái."

"Bye bye." Lệ Lâm Lâm lập tức tắt video.

Nguy hiểm thật, xém chút nữa là ăn cơm chó rồi.:) 

Lệ Lâm Lâm cầm lấy điện thoại, cô định lên Weibo nói xấu ba mẹ mình một chút, lại phát hiện ra nửa tiếng trước Lệ Thâm đã đăng một bài viết lên Weibo, trong bức ảnh là một hòn đảo nhiệt đới, nơi đó có ánh nắng mặt trời chiếu rọi, có làn nước biển trong xanh, phía dưới chiếc dù che nắng có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn đặt hai ly nước mát lạnh.

Siêu sao quốc tế họ Lệ còn ghi một dòng trạng thái: "Chuyến lưu diễn kết thúc thành công tốt đẹp, cảm ơn các fan đã ủng hộ tôi trong thời gian qua. Đến cũng đã đến, nên tiện thể nghỉ dưỡng tại nơi này, qua Tết Âm chúng tôi sẽ trở về nước."

Lệ Lâm Lâm: "..."

Ồ, thì ra hai người đã quyết định từ lâu, lúc nãy gọi điện chỉ để thông báo cho cô mà thôi.

Số lượt chia sẻ và bình luận trên Weibo của Lệ Thâm sắp cán mốc mười vạn, Lệ Lâm Lâm thấy vậy cũng muốn đóng góp một chút, cô khẽ mỉm cười rồi chia sẻ lại bài đăng của ba mình.

"Không biết hai vị đây còn nhớ mình có một đứa con gái hay không? :)"

Rất nhiều cư dân mạng cười "Ha ha" phía dưới bài đăng của cô, tiêu đề "Nội tâm Lệ Lâm Lâm đang gào thét hỏi Lệ Thâm" trực tiếp bay lên hot search. Lệ Thâm đang bận vui vẻ với người vợ thân yêu của mình, nên chưa kịp phản hồi về hot search này, ngược lại, có một số thành phần không biết từ đâu nhảy vào, nói Lệ Lâm Lâm đừng suốt ngày dùng chiêu cọ nhiệt* với Lệ Thâm.

*Cọ nhiệt: nghĩa là ké fame, lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình.

Quần chúng ăn dưa: Mèo méo meo?

Sau khi fan của Lệ Lâm Lâm nhìn thấy những bình luận này, vô cùng tức giận đáp lại ——

"Ngoại trừ việc được biết đến là con gái của Lệ Thâm, thì em ấy chưa bao giờ dựa vào sự nổi tiếng của ông ấy để đi lên, chuyện này mấy người có thể thay đổi được sao?"

"Lệ Thâm đã viết cho Lệ Lâm Lâm một ca khúc tên là《LinLin》, vậy có phải ông ấy cũng đang dùng chiêu cọ nhiệt với Lệ Lâm Lâm?"

Lệ Lâm Lâm cũng cảm thấy những bình luận này thật buồn cười, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình bị chỉ trích vì lý do dùng chiêu cọ nhiệt với ba của mình. Lệ Lâm Lâm không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng Ngô Tuệ ngược lại rất nghiêm túc nói với cô: "Cậu có nghĩ là có người đang cố ý giở trò không? Bộ phim《Rung động trí mạng》sắp được phát sóng, thì bỗng nhiên xuất hiện đám người không biết từ đâu nhảy vào chỉ trích cậu."

"..." Lệ Lâm Lâm im lặng suy nghĩ, sau đó nói với Ngô Tuệ, "Hay do cậu suy nghĩ nhiều?"

"Hy vọng là vậy." Ngô Tuệ luôn cảm thấy chuyện này ngay từ đầu có chút kỳ lạ, bọn họ rất giống những người lần trước đã mắng fan Lệ Lâm Lâm tam quan vặn vẹo.

Đầu tháng hai,《Rung động trí mạng》chính thức phát sóng. Hai tập phát sóng trong tuần đầu tiên đều có thời lượng dài, mỗi tập hơn sáu mươi phút. Vì bộ phim tổng cộng có 21 tập, cho nên tình tiết diễn biến rất nhanh.

Hôm nay, Lệ Lâm Lâm được kết thúc công việc sớm, cô canh đúng giờ thì nhanh chóng bật ngay kênh truyền hình ABA, sau đó tập trung xem《Rung động trí mạng》. Đây là vai diễn đầu tiên của cô, nhìn chính mình xuất hiện trên TV, cảm giác có chút vi diệu.

Bản phát sóng trực tuyến sẽ muộn hơn bản truyền hình hai tiếng, sau khi xem xong trên TV, Lệ Lâm Lâm lại mở bản trực tuyến xem lại.

Bộ phim phát sóng chưa được bao lâu nhưng lại bay thẳng lên hot search, sức công phá vô cùng lớn.

"Lúc còn nhỏ đọc cuốn tiểu thuyết này cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại phát hiện nữ chính đính hôn với anh rể."

"Nam chính chưa phải anh rể nhé bạn lầu trên, anh ta chỉ mới đính hôn với Âu Gia Tự, nhưng mà bộ này không phải nói về việc giải trừ hôn ước do gia đình sắp đặt à?"

"Bình luận trên thật mắc cười, đã đính hôn mà không gọi là anh rể? Vậy gọi là gì?"

"Lúc đó Chu Dung Dung đâu biết Âu Gia Tự là chị gái của mình, nên không có chuyện cướp anh rể nhé."

"Đừng tẩy trắng bạn ơi, Chu Dung Dung ngay từ đầu đã nghi ngờ mình là con của nhà họ Âu, nếu không cô ta nhờ Tiêu Dật Nhân điều tra nhà họ Âu để làm gì?"

"Ngay từ đầu Chu Dung Dung đã biết hết rồi."

"Bộ phim này có gì nhân văn để xem, cướp chồng của chị gái mình mà cũng được phát sóng?"

"Cảm thấy đau lòng thay Âu Gia Tự."

Lệ Lâm Lâm: "..."

Không đúng, chẳng phải năm đó mọi người đều rất thích thú khi đọc tiểu thuyết hay sao? Tại sao bây giờ lại chia phe chia phái như vậy?

Khi tập đầu tiên sắp kết thúc, Âu Gia Tự cuối cùng cũng xuất hiện, cơn bão bình luận nhanh chóng bị fan của Lệ Lâm Lâm áp ảo.

"A a a a con gái của tôi đẹp trai quá! Lại còn biết đánh quyền nữa kìa!"

"Được rồi, tôi sẽ chấp nhận Âu Gia Tự! Lâm Lâm đẹp quá đi!"

"Trời ơi, chị yêu đừng luyện quyền anh nữa, mau đi xem vị hôn phu của chị đi kìa, anh ta sắp bị em gái của chị câu mất rồi T^T"

Lệ Lâm Lâm: "..."

Cô vẫn không bỏ cuộc mà chạy lên Weibo nhìn thử, nhưng đánh giá trên Weibo cũng không khác gì so với bình luận trực tuyến, bọn họ không những đau lòng thay Âu Gia Tự mà còn khen Âu Gia Tự đánh quyền quá đẹp trai.

Chuyện gì đang xảy ra với mọi người thế này? Tại sao cứ đi theo chiều hướng khó hiểu như vậy??

Lệ Lâm Lâm đang tự cố gắng an ủi bản thân, đây là do kịch bản đã bị chỉnh sửa, nên Âu Gia Tự sẽ không làm chuyện xấu trong hai tập đầu, mấy tập về sau cô sẽ trở nên độc ác, khi đó mọi người chắc chắn sẽ mắng chửi cô!

Đêm đầu tiên《Rung động trí mạng》được phát sóng, nó đã thiết lập một thành tích mới trong bảng xếp hạng của đài truyền hình ABA về lượt xem cao nhất trong năm nay, lượt tìm kiếm trên mạng vẫn không ngừng tăng lên. Sự nhiệt tình của cư dân mạng đối với cốt truyện đang rất cao, chỉ trong vòng một đêm, bộ phim đã lên ba lần hot search.

Tất nhiên, không loại trừ khả năng nhà đầu tư mua hot search.

Một tuần sau,《Rung động trí mạng》đã phát sóng được bốn tập, cốt truyện đang dần tiến triển, Âu Gia Tự cũng bắt đầu nhận ra sự bất thường giữa Chu Dung Dung và Cố Thu. Cư dân mạng bình luận không khác mấy so với tuần đầu, nhưng Lệ Lâm Lâm hiện tại cũng không quá vội, bởi vì từ tuần sau, Âu Gia Tự sẽ bắt đầu làm chuyện ác, đặc biệt trong cảnh quay ngày hôm nay của cô, Âu Gia Tự sẽ giết người.

Phân cảnh này là Âu Gia Tự chuẩn bị bắt cóc Chu Dung Dung, nhưng trong nguyên tác không có cảnh Âu Gia Tự giết người, tất cả đều do biên kịch thêm vào. Là nhân vật phản diện lớn nhất trong《Rung động trí mạng》, một khi Âu Gia Tự dính tới mạng người, thì khẳng định sẽ không rửa sạch tội lỗi, chờ cảnh này được phát sóng, dư luận chắc chắn sẽ đổi theo chiều hướng khác một cách mạnh mẽ.

"Mấy động tác vừa rồi em nhớ kỹ chưa?" Huấn luyện viên mặc một bộ đồ võ sĩ màu đen, làm mẫu động tác cho Lệ Lâm Lâm dưới ánh đèn đường, "Chúng ta luyện tập thêm lần nữa."

"Được." Lệ Lâm Lâm gật đầu, để thuận tiện cho việc di chuyển, cô cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, đưa cho trợ lý bên cạnh.

Âu Gia Tự là người tập luyện quyền anh đã lâu —— Mặc dù, Lệ Lâm Lâm không hiểu tại sao một tiểu thư nhà giàu như cô ta không học đàn dương cầm mà lại chọn học quyền anh —— Nhưng thôi chịu vậy, dù sao cô cũng là một người linh hoạt, cho nên việc khống chế một người đàn ông trưởng thành cũng không gặp khó khăn.

Lệ Lâm Lâm dựa theo lời chỉ dạy của huấn luyện viên, nắm lấy hai tay của anh ta, sau đó xoay người rồi cúi xuống, hoàn thành cú ném qua vai với sự phối hợp của đối phương, cô nhanh chóng bắt chéo tay anh ta ra sau lưng, rồi nhắm vào đầu gối mà đá, động tác này ép buộc anh ta phải quỳ trên đất.

"Chính là như vậy." Huấn luyện viên khó khăn quay đầu, anh ta nói với Lệ Lâm Lâm, "Nhưng lát nữa diễn với người khác, em nên ra tay nhẹ một chút."

"... Được."

Trong khoảng thời gian này, Lệ Lâm Lâm mỗi ngày đều tập đánh quyền, thể lực thật sự được cải thiệt rất nhiều.

Đạo diễn kiểm tra lại màn biểu diễn của Lệ Lâm Lâm và diễn viên khác, ông ta sửa lại một vài động tác, khi vừa ý mới bắt đầu quay.

Lệ Lâm Lâm một mình đi trên con đường nhỏ, cảnh vật hai đường dần trở nên mờ ảo dưới ánh trăng. Gió đêm bất ngờ thổi qua, cuốn những chiếc lá rơi trên mặt đất, Lệ Lâm Lâm chỉnh lại khoác trên người, ánh mắt khẽ nhìn sang một bên.

Trong đêm tối, tiếng bước chân không nhanh không chậm đi sau lưng cô, hắn ta đã theo dõi cô suốt quãng đường đi. Ánh mắt Lệ Lâm Lâm trở nên bình tĩnh, cô đi nhanh về phía trước. Bước chân của người phía sau cũng tăng tốc chạy theo, Lệ Lâm Lâm thoáng nhìn thấy bóng người cách mình ngày càng gần. Ngay khi người đàn ông vươn tay về phía cô, cô nhanh nhẹn bắt lấy tay anh ta, sau đó thực hiện lại động tác quăng người giống khi tập với huấn luyện viên.

"Cắt." Sau khi nam diễn viên nằm trên mặt đất, đạo diễn lập tức hô tạm dừng, "Thêm lần nữa, tôi muốn quay cận cảnh phân đoạn này."

Lệ Lâm Lâm đưa tay kéo nam diễn viên đứng dậy, hỏi thăm anh ta: "Anh có sao không?"

Nam diễn viên phủi bụi trên người mấy cái, nói với cô: "Tôi không sao, không ngờ thể lực của em cũng khỏe thật."

"À... Ha ha ha." Lệ Lâm Lâm xấu hổ cười trừ.

Trong lần quay thứ hai, Lệ Lâm Lâm không dùng quá nhiều sức, đạo diễn thấy động tác của cô nhẹ đi vài phần nên đã yêu cầu cô thực hiện lại: "Đánh giống khi nãy em luyện tập với huấn luyện viên, mạnh tay hơn nữa."

Lệ Lâm Lâm: "..."

Cô vốn không muốn đánh người, chỉ tại đạo diễn ép cô ra tay thôi đấy.

Sau khi bắt đầu lại, Lệ Lâm Lâm đã dùng hết sức lực, tổ đạo cụ chuẩn bị thêm một chiếc nệm trên mặt đất, để tránh cho nam diễn viên bị thương trong quá trình quay phim, nhưng sau khi bị Lệ Lâm Lâm dùng chân đè xuống, gương mặt của nam diễn viên vẫn có chút khổ sở.

Hai tay anh ta bị bắt chéo sau lưng, đầu gối thì bị cô dùng chân đá vào, nếu không có chiếc nệm dày này, thì anh ta chắc chắn bị Lệ Lâm Lâm đánh đến nỗi mẹ nhìn không ra.

"Tiểu Chu, cậu làm sao vậy? Lâm Lâm chỉ là con gái, sức của con gái thì được bao nhiêu, cậu đừng có nằm đó ăn vạ." Đạo diễn đứng từ xa nói chuyện, nên dĩ nhiên không cảm thấy thấy đau.

Tiểu Chu: "..."

Hay là đạo diễn cũng lại đây tự mình nếm thử một chút?

May mắn là cảnh quay lần này đạo diễn cảm thấy ổn, nên không yêu cầu bọn họ đánh lại. Sang cảnh tiếp theo, anh ta sẽ lấy con dao trong túi áo khoác ra để sát hại Lệ Lâm Lâm, nhưng kết quả bị cô phản đòn rồi giết chết.

Cảnh này cô ra tay rất nhanh gọn và dứt khoát, anh ta bị Lệ Lâm Lâm đâm chết chỉ với một nhát dao.

"Được rồi, em đâm thêm mấy nhát nữa đi." Đạo diễn vừa nói vừa nhìn vào màn hình máy quay.

Lệ Lâm Lâm làm theo những gì mình đã luyện tập, vì để đối phương chắc chắn đã chết, nên cô tàn nhẫn đâm thêm mấy nhát dao nữa.

"Được rồi, quay cận cảnh đi." Chủ yếu là bắt cận cảnh khoảnh khắc Lệ Lâm Lâm giết người, nam diễn viên đứng đó bị đâm liên tiếp mấy chục nhát, cuối cùng không chịu được mà chết, đạo diễn nhìn cảnh này rốt cuộc cũng cho dừng.

Sau khi quay xong cảnh tối hôm nay, nam diễn viên chỉ có một suy nghĩ, đó là anh ta nhất định phải làm người tốt! Hãy nhìn xem, làm người xấu có bao nhiêu khó khăn!

Tối nay là cảnh quay quan trọng đầu tiên của Lệ Lâm Lâm, dự tính là sẽ quay đến khi bình minh. Ngô Tuệ ban đầu còn lo lắng, sợ cô không thích nghi được, nhưng không ngờ Lệ Lâm Lâm thích nghi rất tốt, càng quay càng hăng.

"Cảnh tiếp theo mình sẽ bắt cóc Chu Dung Dung!" Lệ Lâm Lâm uống ly nước ấm mà trợ lý mang đến, sau đó làm ra vẻ xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

Ngô Tuệ ngáp một cái, không thể ngăn nổi cơn buồn ngủ của mình: "Này, quay lâu như vậy mà cậu vẫn còn tinh thần hả?"

Lệ Lâm Lâm nhìn Ngô Tuệ, nói với cô ấy: "Nếu cậu buồn ngủ thì về trước đi, đoàn phim chắn chắn sẽ quay đến rạng sáng mới kết thúc."

Ngô Tuệ cũng muốn về nhà lắm chứ, nhưng khi nghĩ đến tổng giám đốc Trần, cô ấy cảm thấy nếu mình bỏ mạng thì cũng nên bỏ mạng ở đoàn làm phim, nên bỏ mạng bên cạnh Lệ Lâm Lâm thì mới an toàn: "Thôi, tổng giám đốc Trần vốn không hài lòng với mình, nếu anh ta biết mình vứt cậu một mình ở chỗ này quay phim, nhất định sẽ tìm mình hỏi tội."

Lệ Lâm Lâm cầm ly nước ấm để sưởi ấm hai tay, thở ra một hơi khói lạnh: "Ngô Tuệ, sao cậu sợ anh ấy dữ vậy? Mình là sếp của cậu mà cũng chưa từng thấy cậu sợ mình."

"Cậu không thấy tổng giám đốc Trần tức giận sẽ đáng sợ như thế nào đâu." Ngô Tuệ nói đến đây, có chút tò mò hỏi cô, "Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ nổi giận với cậu à?"

"Chưa từng." Lệ Lâm Lâm nói, "Mình đáng yêu như vậy, anh ấy sao nỡ nổi giận với mình?"

"..." Ngô Tuệ rơi vào im lặng, nói với cô, "Lần trước đưa cậu rời khỏi KTV, anh ta cũng không tức giận?"

"Không có, anh ấy chở mình về nhà, sau đó còn nhờ bác Lý nấu cháo và chuẩn bị thuốc giải rượu cho mình."

Ngô Tuệ: "..."

Tổng giám đốc Trần, làm người không thể sống tiêu chuẩn kép như vậy. 

——–--

Tác giả có lời muốn nói:

Tổng giám đốc Trần: Bản chất con người là tiêu chuẩn kép.

Những quả bom được giấu ngày hôm nay, trong tương lai sẽ khiến một bình giấm chua phát nổ ha ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro