Chương 3:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Dịch Duy trở lại nhà họ Cố lần nữa, bởi vì ngoài việc đến trường, cậu còn được học thêm tại trường của Cố gia.

  Trường Cố gia có lịch sử nhiều năm, rất nổi tiếng, bất cứ ai có chút quan hệ với nhà họ Cố đều sẽ cố gắng hết sức cho con mình đến trường Cố gia học. Nhưng việc tiến vào trường Cố gia cũng không có nghĩa là không cần đi học, nếu được học ở trong trường Cố gia có thể sẽ được tập đoàn Cố thị đích thân bồi dưỡng.

  Những học sinh được coi là xuất thân từ gia đình tốt hoặc bình thường có thể tiến vào giới thượng lưu nhanh nhất bằng cách vào học trường Cố gia, trong khi những học sinh được sinh ra trong một gia đình giàu có và họ tuyệt đối sẽ không thiếu các nguồn giáo dục tốt nhất cho con họ, họ cho con vào học trường Cố gia để cải thiện thứ quý giá nhất đối với tầng lớp thượng lưu, đó là mạng lưới quan hệ.

 Dịch Duy vào được trường Cố gia là nhờ chính thực lực của mình. Cách đây một thời gian, Dịch Duy tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Dịch Hoành và Triệu Trân, họ cảm thấy rằng để Dịch Duy ở lại Cố gia sẽ khiến Cố Hành và Dịch Tuyên khó xử, vì vậy họ quyết định để Dịch Duy nghỉ học trong trường Cố gia sau khi Cố Hành và Dịch Tuyên kết hôn.

  Vì vậy, để ở lại Cố gia báo thù Cố Hành và Dịch Tuyên, Dịch Duy đã chủ động đi tìm người đứng đầu hiện tại của Cố gia, Cố Nguyệt Sơn để thỏa thuận với anh ta.

  Nghĩ đến Cố Nguyệt Sơn, Dịch Duy vô thức đặt tay lên bụng.

 Dịch Duy cậu đang đi bộ, từ khóe mắt cậu có thể nhìn thấy Cố Hành và Dịch Tuyên tay trong tay đi từ một hướng khác tới, cậu chỉ giả vờ như không nhìn thấy họ mà đi về phía trước, nhưng Cố Hành và Dịch Tuyên nghĩ rằng cậu không nhìn thấy họ nên vội buông tay ra, rồi Dịch Tuyên rời đi từ một con đường khác.

  "Dịch Duy!" Cố Hành vội vàng đi theo Dịch Duy, đi đến bên cạnh cậu nói: "Dịch Duy, hôm nay thi bơi lội nhờ vào cậu hết, Cố Xương bơi không nhanh bằng cậu, lần này đứng thứ nhất phải là cậu, để nhóm của chúng ta không chỉ có thể đè bẹp nhóm của họ về điểm số trên lớp mà còn đánh bại họ trong các môn thể thao, và nhóm chúng ta sẽ có điểm số trung bình cao nhất trong khóa."

  Dịch Duy với vẻ mặt trống rỗng đi về phía trước, không phản ứng với lời nói của Cố Hành.

  "Dịch Duy ?" Cố Hành quay đầu nhìn Dịch Duy, nghi hoặc hỏi: "Cậu sao vậy?"

"Không có việc gì, tôi đang suy nghĩ một chút." Dịch Duy khóe miệng kéo lên ý cười.

  Cố Hành tiếp tục nói về những điều vừa nãy, nếu đội của mình đánh bại đội của Cố Xương chắc chắn đội bọn họ sẽ rất nổi giận, hắn càng nói càng trở nên phấn khích, như thể hắn đã đánh bại bọn họ rồi.

  Học sinh học ở Cố gia có thể tự tạo nhóm rồi mời học sinh khác tham gia hoặc có thể chủ động tham gia nhóm của người khác. Dĩ nhiên sẽ có một số quan hệ cạnh tranh giữa các nhóm.

Điều mà nhóm trưởng nên thể hiện là khả năng lãnh đạo của mình để các thành viên trong nhóm luyện tập chăm chỉ để thi tốt hơn và cố gắng giành nhiều điểm cao cho nhóm của mình.

  Để trở thành một người giàu có thực sự không dễ dàng, có quá nhiều thứ phải học từ nhỏ và áp lực lớn hơn nhiều so với người bình thường, bởi vì bạn càng đứng cao bạn phải đối mặt với môi trường cạnh tranh càng tàn khốc. Bạn không cố gắng hết sức để đứng cao hơn và vững vàng hơn, một ngày nào đó bạn có thể bị người khác đè xuống đất và ngã một cái thật đau đớn, những người khác muốn leo cao hơn cũng vậy.

  Các học sinh tham gia đánh giá bơi lội hôm nay, sau khi vào phòng thay đồ riêng để thay đồ bơi và quần bơi, sẽ làm nóng người bên cạnh bể bơi và chờ đợi cuộc thi đánh giá bắt đầu.

  Nội dung đánh giá giáo dục Cố gia bao gồm điểm chuyên nghiệp, điểm nghệ thuật, điểm thể thao, v.v. Tất cả các bài kiểm tra ở trường và các điểm khác của giáo dục của Cố gia đã hoàn thành, và bây giờ chỉ còn lại đánh giá bơi lội thuộc về thể thao.

  Dịch Duy thay áo tắm và quần bơi, đi ra khỏi phòng thay đồ phòng đơn, vừa lúc nhìn thấy Dịch Tuyên đang đứng ở hành lang chờ những người khác.

  Sau khi Dịch Tuyên nhìn thấy Dịch Duy, trong mắt cậu ta hiện lên vẻ áy náy, sau đó cậu ta cười nói với Dịch Duy: "Dịch Duy lát nữa phải cố lên lần này vị trí đầu tiên phải là của cậu."

  "Cám ơn, tôi sẽ cố gắng." Dịch Duy nhàn nhạt nói.

  Hà Minh Thư vừa vặn mở cửa bước ra sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người cười lạnh: "Bơi giỏi thì có ích lợi gì? Cậu không phải là vận động viên, sau này cậu có thể làm được những gì với thành tích bơi lội này?"

 "Minh Thư..." Dịch Tuyên dùng mắt ra hiệu cho Hà Minh Thư đừng nói những lời này nữa.

  Dịch Duy cười nói: "Không bị người khác đố kỵ là chuyện tầm thường, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, nhưng có lẽ cả đời cậu cũng sẽ không được hưởng thụ cảm giác bị người khác đố kị này."

 Hà Minh Thư sững sờ một lúc, nhìn thấy Dịch Duy đang chậm rãi đi xa, hắn nhận ra Dịch Duy đang mắng mình rằng sẽ tầm thường cả đời, hắn nghẹn tức vì không thể đuổi kịp để đấu võ mồm với cậu.

  "Tại sao cậu phải nói những lời đó?" Dịch Tuyên nhìn Hà Minh Thư nói một cách bất đắc dĩ, "Cậu nhớ rằng mình không thể nói bất cứ điều gì để mất lòng cậu ấy."

  "Tôi chỉ là không nhịn được trước dáng vẻ kiêu ngạo của cậu ta, cậu ta có gì tốt chứ?!" Hà Minh Thư tức giận nói.

  Dịch Tuyên thở dài nói: "Mặc dù không muốn thừa nhận điều đó, nhưng sự xuất sắc của cậu ấy thực sự rất đáng ngưỡng mộ."

  Khi Dịch Tuyên đối mặt với Dịch Duy, trong lòng cậu ta thực sự cảm thấy có chút tự ti, không chỉ bởi vì Dịch Duy là con ruột của Dịch gia, mà còn bởi vì Dịch Duy thực sự xuất sắc, cậu ta đã từng rất lo sợ khi Dịch Duy xuất sắc như vậy sẽ cướp đi mọi sự quan tâm của bố mẹ và những người khác đối với mình, may mắn là bố mẹ vẫn yêu cậu ta, còn những người khác vẫn chưa thay đổi thái độ với cậu ta mặc dù thân phận đã thay đổi. Một đoạn thời gian trước đây thái độ Cố Hành đối với cậu ta có chút thay đổi, nhưng đều là muốn thu hút sự chú ý của cậu ta, hiện tại đã bình thường trở lại. Cậu ta sẽ phải cố gắng hơn nữa trong tương lai, cậu ta tự nhủ rằng mình không cần phải làm mọi thứ thật xuất sắc như Dịch Duy, cậu ta chỉ cần cố gắng hết sức trong chuyên ngành mình đã chọn.

  Còn Hà Minh Thư hoàn toàn là ghen tị với Dịch Duy, điểm ở trường không tệ, nhưng chưa đạt tiêu chuẩn để có thể vào trường Cố gia, nhưng lại là cháu của Tưởng Thục Cầm, Tưởng Thục Cầm đương nhiên có cách để hắn vào học ở trường Cố gia. Ở một nơi như trường Cố gia, khó tránh khỏi sẽ có một số người thông qua các mối quan hệ mà vào được.

  Và Dịch Duy đã có thể duy trì ba thứ hạng cao nhất trong mọi kỳ thi trong trường, không chỉ đạt điểm cao trong các bài đánh giá nghệ thuật như violin, piano và mỹ thuật, cậu ấy còn đạt điểm tuyệt đối trong bài đánh giá cưỡi ngựa, đánh giá bắn súng và đánh giá bơi lội, lần nào cũng đều đạt lấy hạng nhất.

  Vì Hà Minh Thư là bạn thân nhất của Dịch Tuyên nên hắn rất ghét Dịch Duy, và đã chủ mưu xa lánh Dịch Duy, sự xuất sắc của Dịch Duy khiến hắn vô cùng ghen tị.

  Huống chi, hắn cho rằng điểm đánh giá nghệ thuật cũng chỉ là hình thức bên ngoài, dù sao học sinh nghệ thuật trong trường họ Cố cũng không ít, nhưng hắn không hiểu tại sao điểm đánh giá thể thao cũng nên chiếm tổng điểm nhưng lại không có sinh viên nào trong trường họ Cố gia đạt được. Mặc dù tỷ lệ điểm trung bình không cao, nhưng hắn vẫn hạ thấp điểm trung bình của cả nhóm do thể thao đặc biệt kém, những điểm trung bình này được nâng lên nhờ Dịch Duy, điều này khiến hắn không cam lòng.

  Dịch Duy ngồi trên ghế xếp cạnh bể bơi, đợi huấn luyện viên bơi lội đến, mặc dù đã thay áo tắm và quần bơi nhưng cậu không định xuống nước, bởi vì theo thời gian của kiếp trước, trong bụng cậu bây giờ chắc đã mang thai, mặc dù cậu có thể giả vờ cái gì cũng không biết, tiếp tục đạt giải nhất bơi lội, nhưng kiếp này, mình vẫn là nên cẩn thận một chút.

  "Dịch Duy." Tôn Kỳ đi đến bên Dịch Duy gọi.

  Dịch Duy ngẩng đầu nhìn cậu ta, thấy cậu ta tựa hồ có điều muốn nói, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

  "Cậu. . . " Tôn Kỳ liếc mắt nhìn đám người Dịch Tuyên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu trên ghế sa lon, trầm giọng nói: "Tôi nghĩ đến một chuyện, cảm thấy nên nói cho cậu biết."

  "Chuyện gì." Dịch Duy nói.

  "Hôm nay tôi thấy... Tôi thấy Cố Hành và Dịch Tuyên ôm nhau, tay trong tay cùng nhau tới đây." Tôn Kỳ thì thầm.

  "Thật sao?" Dịch Duy bình tĩnh mà lãnh đạm nói: "Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, quan hệ tốt như vậy ai cũng biết, ôm nắm tay cũng là chuyện bình thường."

  "Cậu cho rằng ôm nắm tay là bình thường, như vậy..." Tôn Kỳ dừng một chút nói: "Hôn thì sao? Cậu cho rằng hai người bọn họ hôn là bình thường à?"

  "Tôi cảm thấy bình thường." Dịch Duy cười nói.

  Tôn Kỳ nhìn Dịch Duy với ánh mắt không thể tin được nói: "Cậu bị Cố Hành bỏ bùa à? Xin hãy tỉnh táo, hai người họ nhất định đã ở bên nhau, họ không muốn nói cho cậu viết chắc chắn là muốn lợi dụng cậu để lấy điểm cao, Cố Hành nhất định sẽ đề nghị chia tay với cậu."

"Không đâu." Dịch Duy vẫn cười nói.

  "Cậu. . . " Tôn Kỳ còn vì Dịch Duy tức giận, nhưng Dịch Duy lại làm cho cậu ta không nói nên lời, ngột ngạt không chịu nổi, chỉ có thể đứng dậy, xoay người bước nhanh rời đi.

  Dịch Duy quay sang nhìn Dịch Tuyên và những người khác, mặc dù cậu là thành viên trong nhóm của Cố Hành, nhưng cậu lại bị tất cả các thành viên khác trong nhóm đối xử thờ ơ, bởi vì hầu hết những người trong nhóm này đều là bạn của Dịch Tuyên. Chỉ có Tôn Kỳ của nhóm khác, mặc dù cậu ấy không phải là bạn với cậu, nhưng hai người vẫn rất thân thiết với nhau.

  Cậu biết rằng Tôn Kỳ nói mấy câu đó là muốn tốt cho mình, nhưng theo những gì cậu mơ thấy, Tôn Kỳ không biết rằng kiếp trước Cố Hành và Dịch Bắc đã giết cậu, và trong tương lai Dịch Bắc và cậu ta sẽ ở cùng nhau, nên trong kiếp này cậu không định làm bạn với Tôn Kỳ nữa.

  Sau khi các huấn luyện viên đến, Dịch Duy đã yêu cầu các huấn luyện viên cho mình rút khỏi cuộc đánh giá bơi lội ngày hôm nay với lý do mình cảm thấy không khỏe. Học sinh có thể xin rút khỏi cuộc thi. Với điểm số khác của Dịch Duy đã đạt tiêu chuẩn xuất sắc, huấn luyện viên không nói lời nào phê duyệt đơn xin rút lui cho cậu.

  Sau khi Cố Hành biết Dịch Duy đã rút khỏi cuộc thi đánh giá lần này, hắn ngay lập tức đi đến để hỏi cậu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, và những người còn lại trong nhóm của hắn cũng đi theo.

  "Chuyện gì xảy ra?" Dịch Duy ngẩng đầu nhìn Cố Hành nói: "Tôi đã nói rõ ràng với huấn luyện viên, là mình đột nhiên cảm thấy không khỏe, hơn nữa điểm cá nhân của tôi đã đủ cao, cho nên tôi sẽ không tham gia cuộc thi bơi lội lần này."

  "Cậu điểm cá nhân đã đủ, nhưng nhóm chúng ta tổ điểm trung bình không đủ cao, thi xong là cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi không được sao?" Cố Hành thuyết phục.

  "Trước đây có một số điều tôi muốn nói. Có rất nhiều người trong nhóm của cậu đang cản trở cậu. Đá ra ngoài sẽ càng có lợi cho cậu, không phải lúc nào tôi cũng nguyện ý giúp cậu ta tăng điểm trung bình."

  Sau khi nghe Dịch Duy mỉa mai, Hà Minh Thư lập tức nổi điên: "Cậu..."

  Dịch Tuyên lập tức ngăn Hà Minh Thư lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta đừng nói nữa, điểm trung bình của cả nhóm lần này đối với Cố Hành rất quan trọng, lúc này không nên chọc giận Dịch Duy, nếu không những nỗ lực trước đó của họ sẽ trở nên vô ích.

  Hà Minh Thư chỉ có thể đột ngột nuốt cục tức trở vào trong, sắc mặt của những khác xem như bị kéo chân cũng không tốt lắm.

  Các thành viên trong nhóm của Cố Hành người là bạn bè của hắn hoặc là những người có hoàn cảnh gia đình thân thiết với gia đình hắn, trong khi nhóm của Cố Xương có nhiều người có năng lực cá nhân xuất sắc hơn. Dịch Duy gia nhập nhóm của họ trước đây vì cậu thích Cố Hành, cậu đã cố gắng luyện tập chăm chỉ để cải thiện điểm trung bình trong nhóm, cậu còn phải chịu sự xa lánh của họ, cho dù cậu nghĩ điều đó không đáng là gì.

  Nghe được lời nói của Dịch Duy, những người bên cạnh đang nóng nảy không khỏi liếc xéo cậu, trong lòng không khỏi kinh ngạc, Dịch Duy lại dám nói ra những lời như vậy với Cố Hành, người có nhiều khả năng trở thành người thừa kế của Cố gia, lúc này những người ở đây cũng không dám xích mích với hắn.

  "Dịch Duy, chúng ta cùng nhóm..."

  "Vậy còn ở trong nhóm thì sao?" Dịch Duy lạnh lùng nói: "Lúc cần tôi có thể nói là ở trong nhóm, không coi tôi là thành viên trong nhóm cũng không sao, thậm chí còn chế nhạo tôi. Nói cái gì đem thành tích bơi lội ra ngoài không giúp được, không làm được gì, tại sao tôi phải cố gắng làm nhiều bài kiểm tra như vậy, mà bài nào cũng đạt điểm cao?"

 Cố Hành liếc nhìn Hà Minh Thư, sau đó nhìn Dịch Tuyên, hỏi cậu ta có phải Hà Minh Thư và Dịch Tuyên lại cãi nhau không, Dịch Tuyên khẽ gật đầu.

  "Minh Thư, xin lỗi Dịch Duy!" Cố Hành nhìn Hà Minh Thư cau mày nói.

  "Tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta?!" Hà Minh Thư không phục nói.

  "Nếu như cậu không xin lỗi, ngày mai tôi kêu mẹ tôi đưa cậu cút khỏi đây." Cố Hành ánh mắt nghiêm túc nói.

  Hà Minh Thư nghiến răng tức giận, nhưng hắn chỉ có thể thì thầm: "Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên nói những lời đó."

  Dịch Duy chỉ làm như không nghe thấy ai nói chuyện.

  "Minh Thư!" Cố Hành liếc nhìn Dịch Duy, sau đó hạ giọng gọi.

  "Thật xin lỗi!" Hà Minh Thư cao giọng nói: "Đáng lẽ tôi không nên nói những lời đó. Cậu và điểm số của cậu rất quan trọng đối với nhóm của chúng tôi."

  Những người bên cạnh có vẻ đang quan tâm nhưng thực chất là hóng hớt, lại vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Hà Minh Thư là anh họ của Cố Hành, bình thường hắn tỏ ra vẻ ta đây, hắn còn không thèm nói chuyện với những người có xuất thân bình thường.

  "Dịch Duy, Minh Thư đã xin lỗi cậu rồi, không quấy rầy cậu nữa, cuộc thi sắp bắt đầu, cậu mau khởi động đi." Cố Hành nhìn Dịch Duy nói.

  "Tôi không yêu cầu cậu ta xin lỗi tôi, cũng không nói chỉ cần cậu ta xin lỗi tôi sẽ tham gia cuộc thi này. Tôi đã làm đơn xin rút khỏi cuộc thi, nên dù thế nào tôi cũng sẽ không tham gia."

  "Dịch Duy, lần này trung bình nhóm ta là. . . "

  "Chỉ cần cậu nói thêm một câu nữa, tôi sẽ không báo cáo điểm thi trước đây của mình." Dịch Duy cắt ngang lời của Cố Hành với vẻ mặt vô cảm.

  Cố Hành nắm chặt tay, chỉ có thể nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, thi xong tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi."

  Dịch Duy cười khẩy nói: "Không cần đưa, tôi tự biết đường."

  Dịch Duy nói xong liền đứng dậy đi vào phòng thay quần áo, thay đồ bơi, cậu chỉ là không muốn bị Cố Hành làm cản trở nên rút khỏi cuộc thi.

  Cố Hành và Dịch Tuyên nhìn nhau, hành vi của Dịch Duy hôm nay thực sự không bình thường, thêm lý do tại sao cậu ta không bình thường như vậy chắc cậu ta đã biết họ đang giấu mình điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro