Chương 9:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuống xe, Dịch Duy liếc nhìn những người đó, rồi cùng với những trợ lý khác đi vào phía sau Cố Nguyệt Sơn .

  "Làm sao vậy?" Cố Nguyệt Sơn hỏi quản gia, hắn biết hai vị lão phu nhân trong nhà tuyệt đối không thể bình tĩnh thương lượng chuyện gì.

  "Nhị lão phu nhân nói sẽ tổ chức tiệc đính hôn cho Cố Hằng thiếu gia ở nhà chính." Quản gia nói.

  "Không phải đã đặt xong khách sạn sao? Tại sao đột nhiên muốn tổ chức tiệc đính hôn ở nhà?" Cố Nguyệt Sơn nhíu mày.

  "Hai ngày trước, sau khi cậu xuất ngoại, hai lão phu nhân vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau, chiều hôm qua, nhị lão phu nhân đột nhiên nói sẽ tổ chức yến tiệc đính hôn trong nhà chính, lão phu nhân nói là trái với các quy tắc và không đồng ý với vấn đề này.

Sau khi bạn của Cố Hằng và Dịch Tuyên định hình lại, họ lập tức bắt đầu thảo luận.

  "Tại sao Dịch Duy lại xuống xe của Cố tổng? Vừa rồi tôi có nhìn nhầm không?"

  "Sao có thể nhầm được, là Dịch Duy, sao lại đi chung xe với Cố tổng?!"

  "Đúng vậy, Ngô bí thư, người đã ở cùng Cố tổng hơn mười năm, xuống xe phía sau anh ta, cậu ta chỉ là trợ lý thực tập, tại sao lại xuống xe của Cố tổng?"

  "Đừng kích động, có lẽ Cố tổng vừa vặn có chuyện muốn nói với cậu ta, nhân tiện cậu ta lên xe."

  "Cậu ta là trợ lý thực tập, Bí thư Ngô chịu trách nhiệm sắp xếp công việc cho cậu ta. Cố tổng có cái gì mà hỏi cậu ta?"

  "Tôi không biết điều đó, nhưng cậu có thể nghĩ ra lý do nào khác không?"

  Ngay khi họ đang thảo luận về lý do tại sao Dịch Duy xuống xe của Cố Nguyệt Sơn, Dịch Tuyên đang sững sờ nhìn bóng lưng của Cố Nguyệt Sơn.

  Người mà Dịch Tuyên phải lòng trước đây là Cố Nguyệt Sơn, Cố Nguyệt Sơn đã nhiều năm không kết hôn, Dịch Tuyên cảm thấy mình có hy vọng ở bên anh nên mỗi lần Cố Hằng tỏ tình đều từ chối. Nhưng chính Cố Nguyệt Sơn đã khiến cậu ta hoàn toàn bỏ cuộc.

  Ngày hôm đó, khi tình cờ gặp Cố Nguyệt Sơn, thấy Cố Nguyệt Sơn có vẻ hơi khó chịu, xung quanh không có ai khác, cậu ta cảm thấy đây là cơ hội tốt để tiếp cận Cố Nguyệt Sơn , vì vậy đã tiến đến làm quen Cố Nguyệt Sơn. Lúc đó, Cố Nguyệt Sơn yêu cầu cậu ta cút ngay, Dịch Tuyên bị vẻ mặt của Cố Nguyệt Sơn làm cho sợ hãi, nhưng nghĩ đến cơ hội hiếm có để nói chuyện một mình với Cố Nguyệt Sơn trong nhiều năm, thật đáng tiếc nếu cậu ta bỏ lỡ nó. Ít nhất cậu nên để lại ấn tượng sâu sắc với anh, vì vậy cậu ta đưa tay chạm vào Cố Nguyệt Sơn, nhưng Cố Nguyệt Sơn đã nắm lấy cổ tay cậu ta và ném cậu ta xuống cầu thang.

  Dịch Tuyên bị ngã cầu thang, mũi bầm tím và mặt sưng tấy, giờ cậu hoàn toàn sợ hãi Cố Nguyệt Sơn. Mặc dù trước đó cậu đã nghe nói rằng Cố Nguyệt Sơn có khuynh hướng bạo lực, nhưng cậu cho rằng đó chỉ là tin đồn thất thiệt, cho rằng Cố Nguyệt Sơn với tư cách là người đứng đầu gia tộc họ Cố, nếu hắn không nghiêm khắc sẽ không thể trấn áp những người trong gia đình họ, có một số tin đồn không hay, và cậu ta đã gặp Cố Nguyệt Sơn nhiều lần trong nhiều năm, và cậu ta không nghĩ rằng anh là một người bạo lực. Nhưng không ngờ, cậu ta vốn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội ở riêng với Cố Nguyệt Sơn, nhưng mới nói được vài câu, Cố Nguyệt Sơn đã ném cậu ta xuống cầu thang, cậu ta mới tin lời đồn là thật.

 Dịch Tuyên không dám nói rằng Cố Nguyệt Sơn đã ném mình xuống cầu thang, chỉ nói là mình vô tình bị ngã, nhưng sau lần này, hình ảnh đẹp như thần của Cố Nguyệt Sơn trong tâm trí cậu ta cũng phủ bóng đen, khiến cậu ta hoàn toàn từ bỏ ý định ​Muốn ở cùng với Cố Nguyệt Sơn. Bởi vì cho dù một người có đẹp trai hay tài giỏi đến đâu, chỉ cần anh ta có xu hướng bạo lực, thì cậu tuyệt đối không được nảy sinh ý nghĩ muốn ở bên anh ta.

  "Dịch Tuyên Dịch Tuyên ?" Thấy Dịch Tuyên đang ngẩn người, Cố Hằng nhẹ nhàng đẩy cậu ta.

  Dịch Tuyên đột nhiên tỉnh táo lại hỏi: "Sao vậy?"

  "Bọn họ sắp trở về, em trước đi theo mẹ anh, hay là ở cùng anh?" Cố Hằng hỏi.

  "Em... đi với anh." Dịch Tuyên nói, "Anh có nghĩ rằng Cố tổng sẽ cho phép chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở đây không?"

  "Yên tâm đi, chính bà nội bảo chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở đây. Chỉ cần bà nội đích thân nói với chú tư, chú tư nhất định sẽ đồng ý." Cố Hằng nắm tay Dịch Tuyên an ủi, nhưng trên thực tế, trong lòng của chính hắn cũng lo lắng.

  Sau khi Cố Nguyệt Sơn đi vào đại sảnh, hắn liếc nhìn người mẹ trên danh nghĩa, sau đó nhìn mẹ ruột, rồi đi đến ghế trên cùng ở giữa ngồi xuống, cảnh tượng như vậy không phải xảy ra một hai lần, hắn đã quá quen rồi.

  "Mẹ cùng má hai, vì chuyện gì mà tức giận như vậy?" Cố Nguyệt Sơn ra vẻ khó hiểu hỏi, hắn gọi mẹ là trên danh nghĩa là mẹ ruột còn hắn gọi má hai chỉ là tôn trọng.

  "Tôi chờ anh trở về nói cho anh biết, tôi cảm thấy nhà này đã nhiều năm không có tổ chức hôn lễ, tôi muốn nhân tiện Cố Hằng đính hôn, để cho trong nhà náo nhiệt tăng thêm một ít không khí vui vẻ. Cái này rõ ràng là một ý kiến ​​​​hay. Đó là một điều tốt, và anh chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng một số người ghen tị vì tôi có cháu trai, vì vậy họ phải ra sức ngăn cản điều đó ". Hứa Hoa làm bộ dáng con trai mình đã trở về.

  "Các quy tắc do tổ tiên đặt ra, ngoại trừ đại gia đình, không được phép tổ chức yến tiệc đỏ và trắng trong nhà chính." Diệp Phượng, mẹ trên danh nghĩa của Cố Nguyệt Sơn , rất bất mãn nói: "Tại sao lại bởi vì bà có cháu trai mà ngay cả các quy tắc tổ tiên cũng phải thay đổi?"

"Đây là những quy tắc đã được đặt ra từ nhiều năm trước. Bây giờ là thơi đại nào rồi ? Cô vẫn phải tuân theo các quy tắc này sao? Suy nghĩ của cô quá bảo thủ, Nguyệt Sơn là chủ gia đình, vì vậy nó có quyền thay đổi các quy tắc của gia đình."

  "Vậy Nguyệt Sơn, nói cho mẹ biết, quy tắc này có nên thay đổi hay không?" Diệp Phượng nhìn về phía Cố Nguyệt Sơn nói.

  Diệp Phượng và chồng là một cuộc hôn nhân thương mại, chồng bà có vấn đề về sức khỏe và hai vợ chồng không thể có con riêng, Cố Nguyệt Sơn là người thừa kế do bố chồng bà chọn, mặc dù việc nhận con nuôi đều do bà và chồng đứng tên, đó là con trai trên danh nghĩa của bà ấy, nhưng Cố Nguyệt Sơn là do chính bố chồng bà ấy nuôi dưỡng và ông ấy không có quan hệ gì với bà ấy. Bà ấy đã chịu đựng dày vò đau khổ nhiều năm trong gia đình họ Cố như vậy, và ở tuổi này ngay cả khi bà ấy không có con cháu, bà ấy cũng phải chiến đấu vì những gì nên chiến đấu.

  Khi đó Hứa Hoa đối với bà rất nịnh nọt, nhưng sau khi Cố Nguyệt Sơn kế thừa công ty và gia tộc Cố gia, Diệp Phượng lập tức lộ nguyên hình, ỷ vào là mẹ ruột của Cố Nguyệt Sơn, lúc nào cũng không coi trọng bà.

  Nhưng Hứa Hoa cảm thấy rằng chị dâu của bà ấy rất kiêu ngạo khi còn trẻ, và bà ấy phải chịu đựng sự kiêu ngạo của mình vì tương lai của chồng và con. Tuy nhiên, số phận dù sao cũng rất công bằng, hiện tại con trai riêng của bà đang cai quản trong nhà, Diệp Phượng không những không tránh mặt bà mà còn ăn miếng trả miếng với bà, điều này đơn giản là không biết điều.

  Cố Nguyệt Sơn đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói: "Các quy tắc do tổ tiên chúng ta đặt ra đương nhiên là hợp lý. Nếu quy tắt đã được đặt ra, những người khác sẽ phải làm theo, nếu vậy gia đình họ Cố sẽ phải tổ chức các sự kiện vui vẻ mỗi ngày."

  Cố Hằng và Dịch Duy , những người đang đứng bên ngoài lắng nghe, bị những lời của Cố Nguyệt Sơn làm cho sững người.

  Diệp Phượng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bởi vì những gì Cố Nguyệt Sơn nói rõ ràng là thiên vị bà ấy.

"Hằng Nhi là cháu trai của anh, người khác sao có thể giống nó?" Hứa Hoa vẻ mặt không cam chịu nói: "Nếu anh không đồng ý làm trong nhà chính, vậy thì làm trong nhà ta đi. Nhà phụ khu dân cư phía Tây, cái này được rồi đi?"

  "Cố Hằng, cùng Cố Xương, đều là cháu họ của ta, trong bọn họ cũng không có người đặc biệt." Cố Nguyệt Sơn nói: "Hơn nữa, chỉ là đính hôn mà thôi, hơn nữa đây cũng không phải lần đính hôn thứ nhất của nó, nếu nó đính hôn mười lần, hắn sẽ tổ chức mười tiệc đính hôn sao?"

  Hứa Hoa tức giận nói: "Anh nói cái gì? !"

  "Nguyệt Sơn, con phải quản lý cả công ty và bây giời lại quản thúc chuyện trong gia đình, quá khó để con có thời gian nghỉ ngơi sau khi trở về Trung Quốc." Diệp Phượng nhìn Cố Nguyệt Sơn dưới một người mẹ yêu thương, với vẻ mặt dịu dàng, bà nói, "Hãy đi nghỉ ngơi đi."

  "Được, mẹ cùng má hai còn chưa tán gẫu xong, hai người nói tiếp đi. Con thật sự rất mệt mỏi, cho nên không cùng hai người nói chuyện được." Nói xong, Cố Nguyệt Sơn đứng dậy trở về phòng.

 Dịch Duy đứng giữa các trợ lý của Cố Nguyệt Sơn, im lặng nhìn cảnh tượng đó, sau đó đi theo Cố Nguyệt Sơn đến khu vực sân của Cố Nguyệt Sơn.

  Sau khi Cố Nguyệt Sơn rời đi, Diệp Phượng đứng dậy cười nói: "Tôi cũng có chút mệt mỏi, nếu muốn ngồi có thể ngồi thêm một lát, tôi không đi cùng cô."

  Hứa Hoa tức giận đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

  Cố Hằng và Dịch Tuyên đang đứng bên ngoài, nhìn Hứa Hoa tức giận đi ra, đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đi theo.

  Hai vị lão phu nhân nhà họ Cố này không phải là đèn dầu dễ cạn, hai người họ ở nhà họ Cố không chỉ đại biểu cho bản thân họ, mà còn đại diện cho lợi ích của gia tộc họ Cố sau lưng họ và lợi ích của gia tộc ruột thịt của họ.

  Mặc dù Cố Nguyệt Sơn không thân thiết với hai bà cụ này, nhưng hắn vẫn có sự tôn trọng nên có đối với họ. Hắn sẽ không hoàn toàn thiên vị Hứa Hoa chỉ vì bà ấy là mẹ ruột của hắn, cũng sẽ không coi trọng Diệp Phượng chỉ vì bà ấy không phải mẹ ruột của hắn, điều hắn cần là những người đứng sau họ kiểm tra và cân bằng lẫn nhau, vì vậy hắn nhất định sẽ không được hoàn toàn thiên về một bên.

  Dịch Duy đi theo Cố Nguyệt Sơn đến sân của hắn, phong cách xây dựng của gia đình Cố là sự kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại, trong khi sân của Cố Nguyệt Sơn theo phong cách cổ xưa, nhưng nó không có cảm giác cũ kỹ lỗi thời mà gọn gàng và ngăn nắp .Bầu không khí, sạch sẽ không tì vết với diện mạo hoàn toàn mới.

  Đi theo Cố Nguyệt Sơn vào sảnh ngoài của căn phòng, sau khi hai người ngồi xuống, Cố Nguyệt Sơn nhìn Dịch Duy và nói: "Cậu sẽ tạm thời sống ở trụ Hải Đường Uyển, sau khi đăng ký kết hôn có thể chọn bất kỳ phòng nào."

  Dịch Duy đặc biệt thích căn phòng rộng rãi và sáng sủa với cảm giác bằng gỗ này, cậu nói với Cố Nguyệt Sơn : "Tôi sẽ sống trong căn phòng này."

  Cố Nguyệt Sơn cầm chén trà lên, dừng một chút, nhìn Dịch Duy nói: "Đây là phòng của tôi."

  "Tôi biết." Dịch Duy giả vờ khó hiểu nói: "Tôi sắp cưới anh, không thể ngủ cùng phòng với anh sao?"

  "Tùy cậu." Cổ Nguyệt Sơn nói: "Mấy ngày nữa tôi đi đăng ký kết hôn, hôn lễ cậu muốn làm như thế nào?"

  "Chúng ta đừng tổ chức hôn lễ." Dịch Duy thảo luận với Cố Nguyệt Sơn : "Tôi hy vọng rằng sau khi chúng ta đăng ký, chúng ta sẽ không tiết lộ sự thật rằng chúng ta đã kết hôn. Tôi hy vọng rằng tôi có thể yên tâm sinh con. Khi nào đứa bé còn nằm trong bụng tôi, luôn có người nghĩ đến việc nguyền rủa đứa trẻ không được sinh ra."

  "Tạm thời không công khai cũng không sao," Cố Nguyệt Sơn đồng ý, "Nếu như cậu có cái gì yêu cầu, trong hai ngày này có thể suy nghĩ."

 Dịch Duy không có bất kỳ yêu cầu nào đối với bản thân, nhưng để cung cấp đầy đủ sự bảo vệ cho con của mình, cậu phải đưa ra một số yêu cầu nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro