Chương14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa đúng như dự kiến.

Cung tổng bị tiếng mưa đánh thức, kết quả bị A Vu vỗ vỗ ngủ lại. Chờ buổi sáng hắn tỉnh lại, bên ngoài đã là một vùng ngập nước.

Cung tổng cố ý chọn vị trí xây Cung phủ ở địa thế cao, ở cửa còn có cả thanh ngăn nước, còn có rãnh thoát nước. Vậy mà nền xi măng ngoài cửa đã ngập một centimet nước. Nhà của A Vu so với Cung phủ gần sông hơn rất nhiều, địa thế lại thấp, lúc này không cần phải nói, khẳng định đã bị ngập.

Công viên nước của Lam, hai ngày nay bởi vì bận nhiều chuyện, cũng không đào thông. Nhưng hiện tại nhìn thấy bên trong đủ các loại cá tôm đang bơi, chắc chắn là đã bị khai thông rồi, vậy mà lại đỡ việc.

Lam lao vào mưa, nhanh chóng bắt một con tôm lớn về, ném tới bên chân Cung tổng. Không đợi Cung tổng phản ứng lại, Lam lại vọt vào mưa.

Chỗ công viên nước "cho trẻ em" cơ bản không sâu. Tất cả tôm to đều nằm trên mặt đất, Lam dễ dàng bắt được một con.

Cung tổng ban đầu còn muốn ngăn Lam lại, nhưng nhìn thấy nó vui vẻ như vậy cũng thôi, rồi hắn nhanh chóng đến phòng bếp đun chút nước nóng, lại nấu thêm nước gừng. Thời điểm nấu nước gừng, Cung luôn luôn cố ý nấu lâu một chút.

Thân thể thú nhân rất tốt là sự thật, nhưng cẩn thận cũng không thừa. Trong thời tiết ẩm ướt, uống chút nước gừng có thể ấm thân xua tan cái lạnh. Không có đường, Cung tổng dùng rau cần để thay thế. Loại rau cần có vị ngọt này không lớn, sau khi rửa sạch, bỏ luôn cả rễ vào, gừng gọt vỏ cắt miếng. Sau khi nước sôi, Cung tổng cũng không tắt lửa, dùng lửa nhỏ đun.

Lam đã bắt được một đống tôm lớn. A Vu ngồi xổm ở cửa, cầm cái chậu đá, ném một đống tôm vào bên trong, đã đầy hơn nữa.

Lê không có hứng thú nghịch nước, lười biếng nằm trong phòng khách. Y trải trên mặt đất phòng khách hai tấm da thú để làm giường, híp mắt, lâu lâu lại ngáp một cái.

Tôm to nên nhanh chóng bị bắt đầy một chậu. Lam đứng ở dưới mái hiên, hung hăng rẩy lông.

Cung tổng đem Lam bỏ vào trong nước ấm, tỉ mỉ cọ một lần, lại rót một chén nước gừng. Canh gừng nấu không lâu, vị gừng vẫn chưa ra hết, không bỏ thêm gia vị gì, nước dùng nhạt nhẽo càng lộ rõ vị ngọt của rau cần. Đơn giản mà nói, rất phù hợp với khẩu vị của trẻ em.

Lam uống xong một chén, lại uống thêm chén thứ hai, cuối cùng không ăn nổi bữa sáng nữa.

Cung tổng đem Lam xách lên trên giường, đắp chăn lên để nó ngủ một lát. Lam bé con hiện tại được nằm trên giường lớn. Nguyên bản vì cái chân ngắn của Lam, Cung tổng đặt một tấm ván gỗ thấp trên mặt đất, cho Lam ngủ ở trên. Hiện tại trời mưa, Cung tổng sợ mặt đất ẩm, vẫn nên để cho Lam ngủ trên giường cho an toàn.

Trời mưa khiến hắn làm gì cũng không có tinh thần. Cung tổng nghĩ nghĩ, bắt đầu đem hương cầu ra.

Trong tình huống không khí ẩm ướt, hương cầu càng khó bảo quản, cho nên trước khi chúng hư hết....... khụ, ăn hết là tốt rồi.

Hương cầu rửa sạch chưng chín, giầm nhuyễn, đổ thêm nước rau cần vào rồi nhào, vo viên, bỏ vào trong nồi chiên. Viên hương cầu óng ảnh vàng, thơm nức xốp giòn, cắn một ngụm, hương vị ngọt ngào mềm dẻo.

Sói xám mò đến ăn vụng bị sai đi làm khuôn khuôn đúc hình móng vuốt bằng gỗ. Bôi dầu vào khuôn, đổ một ít hương cầu đã giầm nhuyễn vào rồi để một lúc, thành phẩm là một đám móng vuốt be bé.

Mấy cái móng vuốt bé bé được Cung cất đi, giữ lại đợi Lam dậy ăn.

Sói xám không động đến mấy cái móng vuốt, quay đầu nhìn thấy một mâm hương cầu viên cũng bị A Vu ăn sạch, nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cung tổng đem hương cầu thái hạt lưu, chỉ huy sói xám cắt miếng thịt khô thành từng khúc. Bỏ thịt đã cắt vào nước sôi bỏ thêm gừng rồi đun một lúc, cho đến khi màu thịt hơi ngã trắng liền vớt ra. Đổ dầu vào nồi, đem hương cầu được thái hạt lựu cùng thịt đã ráo nước xào, bỏ thêm chút nước, một phần hương cầu tan ra, thấm vào thịt, thêm muối và gia vị, lại đổ vào nồi nhỏ chưng cách thủy nấu chín, để nguội, lại lấy ra cắt thành từng miếng. Làm nóng chảo bằng dầu, bỏ bánh hương cầu vào, chiên tới khi mặt ngoài hơi xém. Bánh hương cầu ngoài giòn trong dẻo, thịt nguyên bản cứng như củi, thế nhưng bây giờ vô cùng dẻo, cắn một miếng tràn ngập kinh hỉ.

A Vu cùng Lê đều thuộc loại có tiền trong thôn, thịt để ăn dư dả. Bình thường ăn không hết thịt, bọn họ đều sẽ đem đi đổi lấy mấy vật phẩm khác như da thú hay mấy đồ dễ bảo quản. Nhưng nhiều ít vẫn giữ lại một ít đem phơi gió làm thịt dự trữ.

Thịt này, trừ khi thật sự không có gì ăn, bọn họ tuyệt đối sẽ không động vào. Cái này thực sự là thử thách cho răng! Thịt khô sau khi nướng, vừa khô vừa cứng, cắn một miếng cả quai hàm đều đau.

Cung tổng cũng không nghĩ nó lại ăn ngon như vậy. Có vị khác hoàn toàn thịt tươi, dẻo dẻo như chân giò, hương vị cũng đậm đà hơn.

Đây chỉ là lót dạ thôi.

Món chính đơn giản hơn nhiều. Thịt ba chỉ cắt miếng chần qua nước, sau khi vớt ra xếp chặt với các miếng hương cầu, đốt lửa chưng. Lấy một cây rau cần và hai quả ớt cắt nhỏ, chờ hương cầu chưng mềm, rải rau cần cùng ớt lên, lại chưng thêm hai ba phút nữa là được.

Miếng thịt hợp với khẩu vị của thú nhân, cắt không quá mỏng, dùng đũa gắp lên, có thể thấy chúng núng nính đàn hồi. Phần lớn mỡ từ thịt thấm vào hương cầu, cắn vào, thịt béo mà không ngán, hương cầu thơm mùi thịt nức mũi.

A, không thể quên con mồi mà Lam vất vả cả buổi sáng để bắt. Một đĩa tôm sông xào lớn màu đỏ tươi.

Chia cơm xong, Cung tổng kêu Lam dậy ăn cơm.

Lam buổi sáng chỉ uống hai bát nước không, ngủ dậy đói không chịu được, mềm hết cả chân, cái đuôi cũng không vẩy nổi.

Sau khi ăn no, mỗi người uống một chén nước gừng nhỏ, nhất thời cảm thấy tứ chi xương cốt đều sảng khoái hẵn lên.

A Vu ánh mắt sáng ngời, cùng Cung tổng thảo luận một phen xong, lấy được tư liệ tham khảo liền chuẩn bị ra ngoài, bị cung tổng túm lại.

Sói xám chỉ có thể đau khổ vọt vào mưa, đi gọi thôn trường.

Sau khi đơn giản thảo luận một phen, Cung tổng cứ tự nhiên mà nhận lấy quyền chỉ huy.

Tại phòng bếp một chén nước gừng ưu tiên tặng cho thôn trưởng là người già yếu, đồng thời trực tiếp cầm vật liêu đi đến quảng trường, nấu trong một cái nồi lớn. Nơi nấu nước gừng được đặt trong lán của Cung tổng, dù sao hiện tại nơi đó cũng không có người. Làm một người nghèo từ đầu đến chân, hắn cũng không đồ gì ở bên trong.

Thôn trường cùng sói xám đội mưa đi.

Cung tổng đã dưỡng thành thói quen ngủ trưa, thời điểm quay lại phòng ngủ, mí mắt đã sụp xuống, ốm lấy Lam đang uể oải, trực tiếp liền nằm xuống. Hai ngày nay làm nhiều, thời gian ngủ lại giảm đi, thật sự rất mệt.

A Vu nhìn thấy tiểu á thú đang ngủ, nghe bên ngoài tiếng mưa rơi không ngừng, hiếm hoi nở nụ cười. Trong trí nhớ của hắn, mỗi một lần trời mưa, đều là một hồi tai nạn.

Nước uống bẩn, gỗ ẩm ướt, nhà dột nước, nơi nào cũng mốc meo mục nát, bất cứ một nguyên nhân nhỏ nào đều có có thể dẫn đến cái chết. Mỗi một trận mưa, đều là thử thách đối với người già ốm yếu và trẻ nhỏ. Hắn chưa từng nghĩ đến, một ngày mưa có thể yên bình như vậy.

Lam buổi sáng đã ngủ đủ tràn đầy tinh thần. Nó chậm rãi chui ra khỏi cánh tay Cung tổng, lại đi đến bên chân A Vu, nhìn thấy A Vu không để ý đến nó, nó lại thò một cái móng vuốt đáp lên đùi A Vu.

A Vu không để ý tới Lam đang lén lút. Hai ngày nay hắn cũng rất mệt mỏi, lúc này thả lỏng tinh thần, lập tức liền cảm thấy mệt mỏi, tìm tấm da thú, trãi bên cạnh Cung tổng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm sói xám xong việc trở về, liền nhìn thấy Lam gục đầu ghé vào mép giường.

Độ cao của giường đối với nó mà nói vẫn rất nguy hiểm, nó chỉ có thể đối với giương mắt nhìn sàn nhà, cũng không thấy sàn nhà cách nó gần hơn chút nào.

Sói xám liếm liếm lên mặt tiểu á thú, há miệng rộng ra, ngậm Lam ra ngoài chơi.

--------------------------------------

Mấy bạn đọc xong hết hai bộ trước tui giới thiệu chưa? Lần này tui giới thiệu cho mấy bà một bộ thú nhân mà tui thích nhen. Đó là "Mê thất tùng lâm" nếu bạn đang tìm một bộ thú nhân với phong cách điền văn, nhẹ nhàng, mỹ thực và xây dựng thì chạy ngay đi. Bộ này sẽ đưa chúng ta đến với một thế giới nơi mà sự sống còn và sinh sản của một bộ tộc được đánh đối bằng mạng sống. Thiên nhiên khắc nghiệt, các giống loài tranh giành nhau quyền sinh quyền sống và một tình yêu nở rộ ngay giữa cuộc sống khắc nghiệt nơi hoang dã. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro