Say Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Asuiii
Edit: Wish

.

Cố Quân luôn là người nghiện rượu, nếu thân cận thì ai cũng rõ đều này. Từ khi là thiếu niên tuổi 15 đã vào quân ngũ làm bạn với các nam nhân tráng kiệt khác. Thú vui duy nhất của bọn họ về đêm chỉ có ngồi say sưa uống rượu luôn mồm kể về mấy sự trên đời. Khó trách đã tôi luyện cho Cố Quân tửu lượng kinh người, khiến Vương Tử Lâu Lan thập phần kính trọng.

Khi tuyết trắng rơi dày, người say men nóng bừng chẳng khác gì thiết khôi lõi đốt tử lưu kim cháy bừng. Danh tiếng Cố đại soái vang xa, y dùng rượu mạnh để sưởi ấm cơ thể và đun sôi máu mình, càng đánh càng thắng không ai cản nổi Cố Quân trên sa trường.

Ấy vậy, từ khi đại thắng quân Tây Dương khải hoàn trở về kinh, Cố Quân cả bả rượu còn không được nếm.

Thỉnh thoảng có dịp đi tới Bắc Đại Doanh, Hà Vinh Huy lại mời y uống thêm vài ly, nhưng Cố Quân chỉ dám uống hờ.

Nếu muốn biết tại sao? thì Cố Quân chỉ bảo vị ở nhà quản nghiêm.

Mối quan hệ giữa kim thượng đương thời và vị nghĩa phụ của mình được các triều thần mạt danh kỳ diệu hiểu được.

Khi Hà Vinh Huy lần đầu tiên nghe kể đã cười đến mức té chỏng người, hắn cố nhịn cười lấy lại vẻ nghiêm túc, hạ giọng nói nhỏ với Cố Quân: "Đại soái à sao lại như thế chứ. Ngài đang ở tuổi đỉnh thiên lập địa mà lại chịu quản thúc thế này sao?"

Một binh sĩ cũng nói vào:" Đại soái bị người đó quản lý như thế này, rồi sau này phải làm sao? Khi hành quân và chiến đấu còn thời tiết lạnh giá thì rượu là thứ cứu mạng. Danh tiếng đại soái ngàn chén không say, lúc uống rượu mới thật là khí phách!"

Cố Quân nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý.

Thân thể y đã khôi phục, độc xưa cũng được hóa giải nên chẳng còn chướng ngại gì nữa.

Hà Vinh Huy thấy vẻ mặt y thoải mái, rót một bát đầy chuyền tới: “Chỉ một chén thôi, rượu Tuyết Dương Châu mới giao, nếu không uống lại phí hoài bao năm ủ vò!”

Cố Quân lười biếng cười lạnh: “ Ngươi rượu vào lại to gan rồi"

"Ngài đừng nói như vậy!" Người lính ở một bên nhìn thấy ánh mắt của Hà Vinh Huy, tiến lên giúp đỡ.

"Kẻ trong quân như chúng ta muốn tìm được một người vợ tốt tận tâm không phải dễ dàng, nhất định phải nghe lời vợ, nhưng đại soái à người chỉ có vậy thôi hả!"

" Vất vả bao lâu chỉ muốn say sưa tí lại kiềm chế như vậy, nếu phu nhân biết Đại soái vẫn ghi nhớ lời nói của nàng chắc chắn sẽ rất vui lòng rồi."

Sắc mặt Hà Vinh Huy tái xanh.

Người lính trẻ là một người có miệng lưỡi sáng láng, ngưỡng mộ danh tiếng của An Định Hầu và gia nhập Huyền Thiết Doanh khi tình cờ gặp Cố Quân đang làm nhiệm vụ, hắn vui mừng đến mức cười không tắt được.

Hắn còn trẻ, không biết sân sau của Cố Quân là ai, nếu không cho hắn mười cái mạng cũng không dám nói vậy.

Cố Quân bị thanh niên ngốc nghếch này chọc cười, ra hiệu cho hắn rót đầy chén rượu trước mặt. Đứa trẻ nháy mắt vui vẻ rót rượu cho y.

"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Dạ mười sáu!"

Đứa trẻ trả lời dứt khoát, giọng có chút khàn khàn. Cố Quân chậm rãi uống một ngụm thứ gọi là rượu tuyết, trong miệng kỳ thực có chút lạnh.  Lời của vị nhà bị ném sau đầu khi rượu ngon vào cổ họng, y nghĩ vu vơ.

Chỉ có mười sáu.

Trường Canh năm mười sáu tuổi đã làm gì nhỉ?

...Ồ,  đang kéo Tào Nương Tử  và Cát Bàn Tiểu đi vòng quanh cùng với con lừa trọc Liễu Nhiên của Lâm Uyên Các.

Hà Vinh Huy thấy y đang yên lặng rót rượu, vội vàng đi tới nói: "Đại soái à ta hỏi này, ngươi uống rượu nhiều như vậy có ổn không?"

Cố Quân liếc nhìn hắn, giơ tay sờ chén rượu trong lòng bàn tay, cười nói: “Thiên hạ thái bình, muôn dân an ổn, ta cũng không có làm nhục thanh danh Cố gia, ngươi lo lắng cái gì.”

Giữa lông mày của y mơ hồ có một tia buồn bã, tựa như không có loại rượu mạnh nào có thể trút xuống được.

Nhìn bộ dạng của Cố Quân, Hà Vinh Huy lẩm bẩm trong lòng, càng nói mấy lời này, hắn càng lo lắng. Nhưng hắn không nhắc tới nữa, chỉ nâng ly lên và bắt đầu uống.

Kể từ khi Hoàng đế Thái Thủy lên ngôi, Cố Quân hiếm khi được vui vẻ uống rượu thế này.

Loại độc kia đã được chữa khỏi, Cố Quân không còn lý do gì để mặc quần áo đơn bào đi lang thang khắp kinh thành vào mùa đông. Lần này khi đến Bắc Đại Doanh Cố Quân cũng khoác lên mình một bộ áo choàng lông cáo, sau khi uống rượu ba hiệp cảm thấy cơ thể nóng lên,y thản nhiên cởi chiếc lông cáo ra và ném cho người lính phục vụ.

Nhìn thấy hai người sắc mặt đỏ bừng, binh sĩ thiếu niên lặng lẽ rời khỏi doanh trại, nhờ người chuẩn bị canh giải rượu cho các tướng quân trong phòng, hắn quay người lại nghĩ gì đó, xách hai bình rượu đặt chúng lên xe của Cố Quân.

Không ngờ trước mặt lại xuất hiện một giày sang trọng, tiểu binh sĩ ngẩng đầu lên nhìn, nam nhân trước mặt cầm ô, cử chỉ nhẹ nhàng ôn tồn nói: “Chờ chút đã tiểu binh sĩ! Cố đại soái có ở trong đấy không?

Binh sĩ cảnh giác nói: “ Ngươi là ai…” hắn chưa kịp nói xong thì một đầu bếp tình cờ đi tới, tay cầm ngọn đèn măng-xông đang bưng canh giải rượu. Trang phục của nam nhân trước mặt đều bị bóng tối của màn đêm nhấn chìm không thể phân biệt được. Được tí ánh sáng, hoa văn rồng vàng được thêu tỉ mỉ trên y phục hiện lên rõ ràng.

Đồng tử trong nháy mắt run rẩy như trấu, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ... Bệ hạ!"

Trường Canh gật đầu: “Không cần đa lễ, ta đến không vì chính vụ, chỉ đến để đưa nghĩa phụ về nhà. Xin tiểu đệ giúp ta dẫn đường.”

Tiểu binh sĩ đứng thẳng bằng đầu gối, nửa quỳ một chân, nghe bệ hạ nói vậy lại cảm thấy lo sợ trong lòng. E dè dắt Trường Canh đến căn trướng nơi Cố Quân đang say mèm.

Cố đại soái và Hoàng thượng thực chất là cha con nuôi, phu nhân của Hầu gia đã phái bệ hạ đi bắt con ma men la cà này về sao!?

Trường Canh nhẹ nhàng cất ô, trước khi vén rèm đã lấy bộ lông cáo của Cố Quân trong tay người lính rồi nói: “Hà tướng quân cũng ở đây à?”

Binh sĩ kính cẩn gật đầu: "Hồi bẩm bệ hạ, Hà tướng quân và Cố Soái cùng nhau mở một vò rượu ngon. Chúng thần đã dặn đầu bếp nấu canh giải rượu."

Vừa nghe đến "canh giải rượu" vị kim thượng khẽ cau mày nói: "Không cần. Tử Hi không quen với canh giải rượu trong quân."

  Câu cuối được binh sĩ đặc biệt chú ý!

"Tử Hi."

Rượu tuyết có vị loãng và lạnh, thoạt nhìn còn kém đáng sợ hơn nhiều so với loại rượu trước đây Cố Quân và Hà Vinh Huy đã uống, nhưng họ nóc hết cả vò rượu như uống nước lã thành ra khi rượu đã ngấm thì say hết biết trời đất. Trường Canh nhìn hai người đều đỏ bừng như tôm luộc trong nước sôi, loạng choạng đi loanh quanh dính chặt vào hai đầu bàn La Hán.

Trên mặt Trường Canh không biểu hiện gì, chỉ đưa tay ôm lấy eo Cố Quân, quấn chặt y trong bộ áo choàng lông cáo.

"……nóng."

Cố Quân tinh thần phấn chấn, toàn thân không khác gì một quả cầu lửa. Trường Canh nhẹ nhàng siết chặt cổ tay, nhỏ giọng nói với y: " Nghĩa phụ thật sự không quan tâm đến bản thân mình à. Ta bảo không nên uống rượu, say sẽ làm cơ thể yếu đi dễ mắc phong hàn."

“Nếu bị bệnh ngươi bảo ta phải làm gì?”

Cố Quân dù có say đến đâu, khi nghe thấy giọng Trường Canh bên tai y giật mình tỉnh lại.

"Trường Canh? Sao ngươi lại ở đây?"

Trường Canh đỡ y dậy, bình tĩnh nói: “Đêm dài quá, ta ở một mình trong phòng trống, chăn bông lạnh ngắt nên tới đây tìm người về.”

Cố Quân cảm thấy khó chịu.

Y nồng nặc mùi rượu, Lão Hà thì bất tỉnh nhân sự. Trường Canh nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại có ẩn ý, ​​bàn tay bóp eo Cố Quân có chút dùng sức.

"Nghĩa phụ, chúng ta về nhà đi."

Khi Hà Vinh Huy tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đầu gã đau đến mức muốn nổ tung.

Gã tìm đến binh sĩ phục vụ mình đêm qua: "Cố soái ở đâu rồi?"

Binh sĩ  trịnh trọng nói: “Cổ đại soái tối qua đã bị bắt về.”

Bị bắt về?  Hà Vinh Huy lắc lắc đầu, suy nghĩ một lát: "Bị bắt về? Ai đón?"

Thiếu niên trước mắt trông như muốn khóc nhưng lại không dám khóc:

"Vâng... đó là Bệ hạ..."

Vừa nói xong, tiểu binh sĩ nhìn thấy trên trán Hà tướng quân toát đầy mồ hôi lạnh.

“…Ồ, được rồi.” Hà Vinh Huy xua tay, ho hai tiếng.

“Ta hiểu.” gã quay người đi về phía lều tướng quân.

Gã vốn là một nam tử chẳng sợ trời sợ đất, bây giờ lại cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Cuối cùng, Cố Quân không thể kiêu ngạo được nữa, bị vị ở nhà thực sự bắt về và dạy dỗ một phen.

Kể từ đó, chỉ khi Hà Vinh Huy thỉnh thoảng có thời gian đến Hầu phủ ngồi chơi, không ai ở Bắc Đại Doanh còn có cơ hội nhìn đế giày An Định Hầu đặt chân tới nữa.

Hầu phủ chỉ có trà và nước lã, Hà Vinh Huy quen đắm chìm trong rượu nồng nàn, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhưng cũng không dám rủ rê Cố Quân uống.

... Gã đã bị Hoàng thượng ghim, bệ hạ như có như không đã lườm gã chằm chằm trong suốt buổi đại triều hội. Hà Vinh Huy cảm thấy lạnh sống lưng, ngứa ngáy trước cái nhìn như đao sắc lẻm của kim thượng như hận không thể tứ mã phanh thây gã trên kim điện.

Hà Vinh Huy muốn quỳ lạy cầu xin họ Cố sau này hãy yên phận chịu đựng vì sức khỏe đi và vì vị ở nhà kia.

--Thêm--

"Trường Canh, đừng đỡ eo ta...ta không say còn tự đi được..."

"Nghĩa phụ ... Rượu Tuyết Dương Tử ngâm ở Bắc Đại Doanh lâu năm mạnh đến cỡ nào.  Ngươi và Hà tướng quân hết cả vò mà lại bảo còn tỉnh?

"Ta còn tỉnh thật mà..."

Trường Canh nhìn Cố Quân đang đi loạn choạng, hít một hơi thật sâu nói: " Tử Hi yên nào, để ta đỡ ngươi."

Những suy nghĩ khó hiểu của Cố Quân tản mác xa vời, hai người thân mật kề nhau cùng đi, mùi hương quen thuộc bao bọc lấy y, khiến Cố Quân thích thú ngả vào người Trường Canh.

Cảm giác không trọng lượng đột nhiên ập đến, Cố Quân ôm chặt lấy cổ Trường Canh.

Trường Canh dễ dàng bế y lên, đi về phía xe ngựa  của mình, bước chân kiên định vững vàng.

Người đánh xe đang dựa vào xà ngang ngáp dài, nhìn thấy Trường Canh cùng Cố Quân đến gần, vội vàng tỉnh dậy nhanh lẹ mở rèm xe cho hai người.

Chiếc xe này được Cố Quân sử dụng khi đi lại nhẹ nhàng trong kinh thành, chỉ thích hợp cho một người ngồi. Lần này có hai người nam nhân trưởng thành chen chúc vào, khiến nó có vẻ chật chội hơn. Trường Canh suy nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp ôm Cố Quân vào lòng, người đã lại ngủ say, Trường Canh tinh tế ôm chặt tránh để Cố Quân phát điên huơ loạn lại đập đầu vào thành xe.

Nhìn người đang ngủ yên bình trong ngực mình, Trường Canh chợt nhớ tới lần Cố Quân phát hiện tâm ý của mình, lúc đó Ô Nhĩ Cốt phát tác Trường Canh đã hôn vào tay Cố Quân rồi lại nôn ra máu nhỉ.

Những tình cảm thiếu niên giấu kín nhiều năm bỗng vụt ra như cầu vồng, khiến hai người chẳng biết phải nói với nhau cái gì.

Cuối cùng, qua muôn trùng xa cách, Trường Canh  đã có thể ôm được vầng trăng sáng trong lòng.

Một bàn tay ấm áp chạm vào má y, Trường Canh cúi người thì thầm nhẹ nhàng đến mức gần như thì thầm: “Tử Hi, sao vậy?”

Những ngón tay của Cố Quân dài như tre, nhưng các khớp lại đầy những vết chai và sẹo. Khi vuốt ve má Trường Canh, y thậm chí còn cảm thấy hơi tê và ngứa. 

Trường Canh ôm Cố Quân, mơ hồ cảm giác được ít xương cốt rõ ràng, trong lòng đầy chua xót, cũng bắt đầu nghĩ đến khi trở về sẽ nấu thêm nhiều món bổ dưỡng cho hắn.

Tuy nhiên, Cố Quân chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má y, sờ soạng tí rồi đặt xuống mà không nói một lời.  Khi Trường Canh gần như bỏ cuộc, y cảm thấy một khối thịt mềm nóng hổi dính vào vùng da bị ngón tay chạm vào.

Cố Quân ngơ ngác tiến tới, áp cái má ấm áp của mình vào má Trường Canh.

Trong đầu Trường Canh căn bản đang âm thầm tính toán cách dạy dỗ tên họ Cố này sau khi tỉnh rượu.

Nhưng khi Cố Quân đến gần y như một con thú nhỏ, những suy nghĩ đó lập tức bị quên lãng bởi cảm xúc dâng trào trong lòng.

Sau đó, Cố Quân áp vào tai y và thì thầm với giọng không rõ ràng:

"Trường Canh... Nghĩa phụ sai rồi."

---nghĩa phụ sai rồi được không?

Trái tim Trường Canh đã hóa thành nước, y một chữ cũng không nỡ trách Cố Quân nữa.

Trường Canh ước gì có thể khảm Cố Quân vào lòng và giấu đi, để không ai có nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của Cố Quân ngoài y

“Tử Hi, lần sau đừng uống như vậy nữa.”

Cố Quân không trả lời nữa. Trường Canh thậm chí còn cảm thấy những lời vừa rồi của Cố Quân là do bản thân mơ tưởng, giấc mơ dễ chịu khiến Trường Canh trầm luân không thoát.

Còn Cố Quân chỉ cảm thấy mình đang bồng bềnh trong một quả cầu lông vũ nhẹ nhàng, cảm giác an toàn đến choáng ngợp. Không có con thiết khôi lõi nào đánh đuổi, không có chất độc như giòi bám vào xương cốt mấy chục năm, không còn sự nghi kỵ, cũng không còn âu lo về Bắc Man hay người Phương Tây xâm chiếm, không còn gì cả. Không còn gánh nặng trên vai lại ngập trong ôn nhu hương thế này cơ hồ khiến người ta cảm thấy như muôn đời muôn kiếp.

Ánh trăng xuyên vào từ khuôn cửa, Cố Quân nhìn nam nhân do chính mình nuôi, dáng người bây giờ đã cao lớn hơn cả y.

"Trường Canh."

Trường Canh cúi nhìn, khuôn mặt trẻ trung trở nên tuấn tú với đôi lông mày cao và đôi mắt sắc sâu thâm trầm, nhưng khi nhìn Cố Quân, ánh mắt lại đầy vẻ ôn nhu.

Lúc này Cố Quân mới nhận ra mình đang ở trong xe ngựa, Trường Canh ngó thấy Cố Quân đã tỉnh táo đôi chút, ngồi thẳng lưng nghiêm lại, giọng cứng ngắc hỏi Cố Quân.

"Nghĩa phụ... Có cảm thấy ta đáng ghét không?"

Cố Quân nhìn thấy đôi đồng tử của mình lơ lửng, hai mắt đỏ bừng, tâm can sắp vỡ ra vì đau đớn khi nghe Trường Canh hỏi câu đó, y không quan tâm có phải là mơ hay không, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịch tai chiếm lấy đôi môi khô khốc vì lạnh của Trường Canh. Môi lưỡi đưa đẩy hòa vào mùi rượu lạnh có thể khiến người dẫu say cũng khó khước từ.

"Trường Canh... Nghĩa phụ sai rồi, đừng giận ta."

Đời người có bao nhiêu lần 10 năm?

Trường Canh từ nhỏ đã không biết cha mẹ là ai, bị Tú Nương hành hạ khốn cùng, thật may y đã vượt qua được.

Khi còn trẻ, Cố Quân từ bỏ cuộc sống thiếu gia của mình, tay cầm cát phong nhận ghiền nát những kẻ có ý đồ nhìn ngó bờ cõi Đại Lương này. Bận đến mức xém quên mất đứa con nuôi do Tiên đế phó thác cho mình. Nhiều đêm nằm gác tay lên trán Cố Quân nghĩ, chẳng biết giờ này tiểu Trường Canh thế nào, có khỏe không? Cảm thấy đứa trẻ này quá trưởng thành so với tuổi tác của mình, ẩn nhẫn giấu kín cái gì đó không muốn cho Cố Quân biết.

Ngày cứ dài dài trôi chảy, địa thiên vẫn không đổi, chỉ có lòng nhân dần đổi thay. Cố Quân nghĩ từ khi y đưa Tứ Hoàng tử từ trấn nhỏ Nhạn Hồi đến nay, tựa như một giấc mộng lớn.

Khi đó bản thân y cũng chỉ mới đôi mươi, làm sao biết cách nuôi dạy một đứa trẻ. Nhưng y thật sự quan tâm đến Trường Canh, đứa bé đó làm Cố Quân thay đổi rất nhiều.

Cố Quân mới ngoài ba mươi tuổi, còn chưa hiểu hết đâu về “cuộc đời”.

Những sự phù phiếm nhạt dần, ẩn dưới bộ huyền giáp trái tim của vị tướng không phải là sắt đá.  Cũng đã đau khổ và cô đơn suốt nửa cuộc đời, những tháng ngày niên thiếu chinh chiến sa trường viết nên đoạn lịch sử hào hùng.

Đã qua rồi, sao phải suy nghĩ nhiều.

Đây, cho ngươi trọn đời đến già.

Trường Canh cảm nhận được rồi, khẽ mỉm cười, dùng lực dụi Cố Quân vào lòng, ôm chặt như sợ mất đi.

Đúng thật, qua rồi

Sau này chỉ sống cho chúng ta.

Ở kinh thành không có tuyết thường xuyên.  Cảnh tượng tuyết rơi trắng trời thế này chỉ có thể được nhìn thấy bên ngoài quan ngoại.

Trên con đường gạch phủ một lớp tuyết dày có hai dấu chân cùng nhau tiến bước.

Cuộc sống ở kinh thành từng được Cố Quân coi là khó khăn hơn việc ở biên ải xa ăn cát mà sảng khoái. Dù không có rượu mạnh, trái tim y cũng ấm lên.

Đêm mùa đông ở Đại Lương này dường như không còn quá khó chịu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro