Cắt bánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 敬启,亲爱的爱人
Tác giả: GabieX
Link: https://archiveofourown.org/works/36096025

Lời tác giả: Tiêu đề bắt nguồn từ [敬启,父亲大人] là một bộ phim rất bình đạm của Nhật, dùng cái này thật ra tôi muốn nói, doi chính là cuộc sống bình bình đạm đạm của Junzhe!

Năm mới tất cả thuận thuận lợi lợi !

(Tác giả post trên AO3 ngày 29/11/2021)

-═══════-

Gửi người anh yêu

Khi em đọc bức thư này, anh đã không còn ở cạnh em nữa, thật xin lỗi vì không thể cùng em trải qua một ngày sinh nhật trọn vẹn, mong em đừng giận anh.

Anh biết em sẽ không giận đâu, em bao dung anh như vậy, tới mức anh lầm tưởng rằng mình đã có được tình yêu của cả thế giới, nhưng không ngờ rằng tất cả tình yêu che trời lấp đất đều xuất phát từ em.

Em nói anh là mèo, có lúc anh cũng muốn, nếu anh thật sự là mèo thì tốt biết mấy, ai lại không thích mèo chứ? Nũng nịu cũng tốt, tùy hứng cũng tốt, bất kể thế nào cũng đều sẽ có người thích.

Nhìn như vậy, thật giống như anh chỉ là mèo của một mình em nhỉ.

Con mèo kia lưu lạc lâu như vậy, rốt cuộc vào mùa hè năm đó, ở phim trường nóng bức đã tìm thấy ngôi nhà của mình.

Cám ơn em, còn nữa anh yêu em!

Chỉ mong lần sau gặp lại chúng ta có thể yêu nhau lần nữa, cho dù anh là một con mèo, mong rằng em vẫn nguyện ý dành cho anh một chút tình cảm.

Thầy Cung, sinh nhật vui vẻ !

Cung Tuấn chưa bao giờ nghĩ tới lúc mình kết thúc livestream sinh nhật trở về nhà, lại được chào đón bằng một lá thư như vậy.

Ánh mắt lướt qua từng dòng chữ viết tay, cậu vẫn không thể tin được Trương Triết Hạn cứ thế mà đi, đột ngột như thế, thậm chí còn không kịp ký tên.

Trước khi cậu ra cửa người kia còn nói sẽ tặng cho cậu một bất ngờ, trong lòng cậu còn tràn đầy mong đợi một nụ hôn ngay trước cửa, nhận được lại là một trái tim trống rỗng.

Đầu óc cậu trống rỗng, không biết đã dựa vào bàn đứng bao lâu, đợi đến khi huyết dịch toàn thân cuối cùng đã khôi phục một ít nhiệt độ, cuối cùng nhớ ra chuyện liên lạc với đối phương, vừa mở khung chat vừa sợ mình đã sớm bị kéo vào danh sách đen, liền dứt khoát gọi điện thoại.

"Hoa khai tảo, thiên tri hiểu......"

Tiếng chuông quen thuộc chợt vang lên, rõ ràng là giọng của mình ở trong phòng vọng ra.

Đi ra ngoài mà ngay cả điện thoại cũng không mang...

"Chỉ mong lần sau gặp lại chúng ta có thể yêu nhau lần nữa, cho dù anh là một con mèo"

Chẳng lẽ...

Trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành, cậu đi theo tiếng chuông, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ, ngu luôn tại chỗ ——

Trương Triết Hạn đeo một đôi tai mèo, ngồi nghiêng hai tay chống trước người.

Nửa thân trên trần trụi dùng vải lụa mỏng màu đen thắt thành một cái nơ bướm trước ngực, vải vóc quấn chặt lấy cơ ngực nở nang, một đôi núm vú đỏ thẫm bị ép vào giữa như ẩn như hiện. Bên dưới là quần lót ren chữ T màu đen chìm sâu vào đệm giường mềm mại, đáy quần ôm lấy thứ kia cũng vừa vặn núp ở phía sau tấm chăn, chỉ lộ ra cặp mông trần trụi ngạo nghễ ưỡn lên và dây lưng màu đen vắt ở hai bên hông eo tinh tế, càng nổi bật lên vòng eo thon nhỏ mê người. Trên đùi mang tất lưới màu đen, dây nịt siết thành một vòng lõm trên bắp đùi nở nang, một cái đuôi màu đen không biết mọc ra từ chỗ nào, chóp đuôi lông xù điềm nhiên như không có việc gì xảy ra vắt trên chỗ lõm.

Yết hầu của Cung Tuấn giật giật lên xuống, nuốt một ngụm nước miếng, một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em cứ lặp đi lặp lại trong đầu, cậu hơi di chuyển tầm mắt định yên tĩnh một chút, lại bị những cái hộp nhỏ chất đống trên tủ đầu giường kích thích tới nhiệt huyết sôi trào.

Trương Triết Hạn thậm chí còn chuẩn bị sẵn giúp cậu, mỗi hộp lấy sẵn ra một bao ?!

"Meo!"

Trong một lúc, đại não phải tiếp nhận lượng thông tin quá khổng lồ, dứt khoát chập mạch đứng máy ngay lập tức.

"Gâu!"

Người yêu trên giường ngả người về phía sau, ưỡn ngực để nơ bướm vểnh lên, nghiêng đầu cười nhẹ.

"Mở quà nào ~ BB ~"

Quà này mở thế nào?

Đầu tiên, nơ bướm buộc chặt phải nhẹ nhàng kéo ra, tốt nhất là thành kính dùng răng ngậm lấy hai đầu ruy băng kéo ra ngoài. Món quà bị vải lụa cọ xát hơi đứng lên, bên dưới của dải ruy băng bị cọ xát nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt.

Sau khi tháo nơ bướm ra, dĩ nhiên phải bỏ tất cả túi đựng.

Món quà bị gói quá rườm rà, đây rõ ràng là một loại hành hạ đối với người đã không chờ nổi muốn nhận quà. Người nhận quà nôn nóng lắc lư thân thể, ôm món quà vòng chặt vào trong ngực, giống như cún lớn ngửi được mùi đồ ăn, liếm láp gặm cắn loạn xạ.

Người nhận quà quả thực rất nóng vội. Từng lớp giấy gói lần lượt bị xé toang, viền ren bị cậu dùng răng kéo xuống, lớp sa mỏng cũng bị cậu dùng sức xé nát, giấy gói tinh xảo ban đầu đã rách tả tơi, biến thành một loại kích thích xông thẳng lên đại não, dụ dỗ người nhận quà hãy nhìn thật kỹ trong chiếc hộp tinh xảo này rốt cuộc chứa cái gì?

Cậu đặt món quà nằm ngang ở trên giường, lớp sa mỏng màu đen bị xé không còn một mảnh, để món quà hoàn toàn lộ ra trước mặt cậu, cẩn thận thưởng thức một phen, thì ra là một chiếc bánh ngọt hấp dẫn, lớp kem bơ bên ngoài sáng bóng, hương vị chắc chắn rất tuyệt.

Nhưng bánh ngọt thì nên ăn thế nào nhỉ?

Quả anh đào ở lớp bánh ngoài cùng, vĩnh viễn là thứ ngon miệng nhất.

Cung Tuấn vùi đầu vào giữa lớp kem bơ thật dày kia, thưởng thức hương vị tuyệt vời của quả anh đào. Trước tiên, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh trái anh đào, liếm láp sạch sẽ trái anh đào đóng hộp hơi mặn kia, lại ngậm hết vào miệng dùng sức mút vào, muốn hút ra một chút nước anh đào.

Nhưng dù sao thì đó cũng là anh đào đóng hộp, căn bản không có nước. Người ăn bánh vẫn chưa từ bỏ ý định, ngậm trái anh đào nho nhỏ nhẹ nhàng mài cắn, cho đến khi nó đỏ tươi ướt át lấp loáng ánh nước, mới lưu luyến bỏ qua.

Dù sao, cây nến đứng thẳng kia đang cần cậu.

Cây nến thật sự đứng rất thẳng, khiến cho đứa trẻ tò mò không nhịn được muốn nghịch ngợm, sinh nhật thì làm sao có thể không thắp nến chứ?

Không có bật lửa, vậy thì học tập tổ tiên chúng ta ma sát sinh nhiệt đi!

Kích cỡ của cây nến mặc dù không nhỏ chút nào, nhưng ở trong tay cậu lại có vẻ thon gọn tinh xảo, bàn tay tùy ý nắm một cái là có thể bao chặt lấy nó. Cậu nắm lấy ngọn nến xoa nắn từ trên xuống dưới, phần đỉnh nhọn không đều được cậu nhẹ nhàng vuốt lên, lại háo hức khôi phục hình dạng ban đầu, khe rãnh bị đầu ngón tay chậm chạp ma sát, lại không nhịn được nhẹ nhàng ấn xuống chỗ lõm trên đỉnh ngọn nến.

Tâm trạng hồi hộp lúc mở quà rõ ràng là không thể chịu được sự chậm chạp như vậy, nhanh chóng ma sát để cho cây nến vốn đã nóng bỏng rốt cuộc không nhịn được bạo phát, cháy đến bàn tay của cậu, đốt cậu cả người cậu bốc hỏa, sáp nến nhỏ giọt xuống bề mặt của lớp kem bơ, còn chưa kịp đông lại, người ăn bánh đã không nhịn được lấy dao cắt bánh ra.

Tuy nói là dao cắt bánh nhưng kích thước không hề nhỏ chút nào. Mũi đao mò mẫm cắt vào miệng bánh, nhưng không ngờ lại thọt trúng phần trang trí trên bánh chưa kịp lấy ra. Đồ trang trí màu đen lông xù đang cắm ở miệng bánh bị vùi sâu vào trong.

Cho dù nóng lòng cỡ nào, thì vẫn phải cẩn thận gỡ đồ trang trí này ra. Trước tiên thử thăm dò nắm lấy, xoa nắn miệng bánh ngọt, rút ra một đoạn nhỏ liền mang theo cả chất lỏng trong suốt ở bên trong bánh ngọt, phía trên lấp loáng ánh nước, người lúc trước vô cùng nóng vội giờ phút này lại cực kỳ cẩn thận, rất sợ làm hỏng chiếc bánh ngọt đáng yêu này, vì vậy lại nắm đồ trang trí kia nhét vào bên trong, cắm vào rút ra mấy lần, chơi đã rồi mới chậm rãi đem nó rút ra hoàn toàn.

Đồ trang trí rút ra khỏi chiếc bánh, lưu lại một cái lỗ nhỏ cùng với những vết nước đọng lại ngoài mép bánh. Dao cắt bánh đã sẵn sàng, đầu nhọn từ từ ấn xuống lỗ nhỏ, đâm cái lỗ nhỏ kia căng ra. Bánh ngọt theo động tác cắm vào của dao cắt lõm sâu vào phía trong, rồi trong nháy mắt lại bị kéo ra ngoài ngay khi rút dao.

Động tác lặp đi lặp lại của lưỡi dao cắt bánh ngọt thành một mớ ngổn ngang. Người cắt bánh rõ ràng là đang đói khát và thèm ăn muốn điên rồi, đã sớm không thèm để ý đến hình thức bên ngoài của chiếc bánh, chỉ lo lấp đầy cái bụng đói của mình, ăn như gió cuốn.

Lưỡi dao cứ lặp đi lặp lại cắm vào rút ra thỉnh thoảng sẽ đụng phải những lát trái cây xen kẽ bên trong, liền chậm rãi dùng sức mài nghiền, để những lát trái cây kia từ từ bị ép xuống, thấm đẫm vị kem bơ, lại bị bánh ngọt chặt chẽ bọc lại, lớp kem bơ kia một giọt cũng không dư thừa toàn bộ đều lưu lại bên trong bánh ngọt.

Chiếc dao cắt bánh ngang ngược như vậy chẳng mấy chốc đã làm hỏng khung xương của bánh ngọt, chiếc bánh xinh đẹp bị đâm tới lộn xộn nghiêng ngả, ban đầu còn có thể miễn cưỡng xếp trong tủ kính của một cửa hàng bánh ngọt, bây giờ đã biến thành bánh ngọt vỉa hè. Lưỡi dao vẫn hăng hái cắm rút không ngừng, bánh ngọt cũng chẳng hề có bất kỳ sự phản kháng nào. Kem bơ dính tung tóe khắp nơi, bánh ngọt tinh xảo dần dần không thể nhìn ra hình dáng ban đầu.

Phôi bánh ngọt nát nhừ đã sắp bị lưỡi dao cắt thành nước, mềm nhũn ở trên đệm giường nhưng rõ ràng người cầm dao vẫn chưa chịu buông tha, mặc dù đã sớm nếm được vị bánh ngọt ngon miệng, nhưng còn phải ăn hết toàn bộ chiếc bánh, mới có thể thật sự lấp đầy dạ dày của cậu.

Bây giờ cậu cực kỳ đói khát, ngay cả tai mèo trang trí trên bánh cũng không nhịn được muốn một ngụm ăn hết. Liền vươn đầu lưỡi liếm nhẹ bên vành tai cuối cùng gặm được một miệng lông. Khiến cậu không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên mèo con thay lông, mềm mềm dính dính làm nũng, lộ ra cái bụng mềm mại, dụ dỗ người vùi mặt vào hít một hơi thật sâu.

Vậy thì vùi vào đi thôi!

Cậu cũng không nhịn được nữa, cả khuôn mặt vùi sâu vào bánh ngọt gặm cắn, trong khoang mũi rót đầy mùi thơm mê người của bánh ngọt, giữa răng môi tất cả đều là vị ngọt thơm ngon miệng, mỗi một miếng đều là hương vị tuyệt vời.

Cực độ vui thích trong nháy mắt đụng vào đại não, dạ dày trống rốt cuộc đã được thỏa mãn, ăn no tới mức thở hổn hển gấp gáp, môi lưỡi đã sớm không phân biệt được phôi bánh và vị kem bơ.

Thật không hổ là chiếc bánh ngọt đắt giá, quả thực rất xứng với lớp giấy gói phức tạp kia.

Nghĩ tới đây, cậu tựa như bị quỷ thần xui khiến đi tìm mảnh vải lụa màu đen kia, âm mưu gói chiếc bánh mềm nhũn không ra hình dáng này như lúc ban đầu.

Nhưng cậu vừa buộc xong, dạ dày mới ăn no lại bắt đầu rục rịch, sự trao đổi chất của người trẻ tuổi thật có chút đáng sợ, Cung Tuấn nhìn nơ bướm mình vừa mới vất vả thắt xong, suy nghĩ không tới một giây liền quyết định:

Vậy thì tháo ra lần nữa đi!

Artist: MAOeer

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro