Chiều La Mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 罗马午后
Tác giả: Osteospermum
Link: https://archiveofourown.org/works/40821309

Summary:
- Trương Triết Hạn và trận chiến bảo vệ điều hòa trong giấc mơ của anh ấy
- Tiếng sấm ở Rome thật lớn

-═══════-

Một cơn mưa vây tôi ở chốn này.

--

Những cơn mưa ở Rome luôn tới rất nhanh và dữ dội. Vào buổi trưa oi bức làm cho người ta bực bội, mây đen nhanh chóng tụ họp rồi chen chúc kéo đến, sắc trời lập tức trở nên mờ tối, ngay sau đó, mưa to cuốn lấy không khí nóng quay lại thành phố mà dội xuống

"Trời mưa..." Trương Triết Hạn tựa vào cửa sổ, nhìn người đi đường vội vã chạy vào bên dưới mái hiên tránh mưa, ngược lại những thanh niên Italy dư thừa tinh lực sẽ lao vào trong mưa, nhảy nhót vỗ tay như thể trên bầu trời rơi xuống chính là pháo hoa chứ không phải nước.

Những hạt mưa lớn chừng hạt đậu, từng đợt gõ mạnh vào cửa kính, đến gần cửa sổ thậm chí còn có thể ngửi được hương vị mát mẻ sảng khoái của cơn mưa mùa hè. Anh lẩm bẩm một mình: "Cảm giác ở bên ngoài rất mát, mà điều hòa trong phòng hình như hỏng rồi?!" Trong giọng nói không che giấu được cảm giác háo hức muốn thử.

Anh giả bộ như lơ đãng liếc nhìn về phía Cung Tuấn, mà ánh mắt của đối phương lại quét qua đầu gối của anh, trong lòng Trương Triết Hạn liền hiểu kế hoạch này chắc chắn thất bại rồi: Muốn Cung Tuấn đồng ý để anh ra cửa dầm mưa, đại khái chỉ có cách duy nhất là đánh đối phương ngất xỉu.

Nhưng mà trời mưa lớn, anh lại chẳng có chuyện gì khác để làm. Cung Tuấn đang ngồi ở mép giường, bận bịu lật giở một cuốn sách màu đỏ để tìm hiểu các nhà hàng ăn được đề cử. Anh ở trên giường không có việc gì chỉ có thể lăn qua lộn lại, buồn bực đá chăn khách sạn sang một bên -- ẩm sì sì lại còn nóng nữa.

Cung Tuấn một tay lướt điện thoại, tay còn lại thuần thục đưa qua cho Trương Triết Hạn chơi. Cậu đương nhiên có thể cảm nhận được bé mèo của cậu đang buồn bực, nhưng lát nữa là ổn rồi, những cơn mưa ở Rome thường không kéo dài quá lâu. Đợi tạnh mưa, là mèo liền có thể ra ngoài vui vẻ.

Nhưng là, bé mèo có vẻ không kiên nhẫn để chờ. Thân thể ấm áp từ phía sau lưng lặng lẽ dính sát lại, Trương Triết Hạn gối đầu lên vai cậu thở dài, một cái tay trực tiếp mò xuống đi vào vấn đề chính.

"Ai yooo đại ca, sắp tạnh mưa rồi..." khuôn mặt của Cung Tuấn lập tức đỏ ửng cũng nhanh như tốc độ thức dậy của tiểu huynh đệ bên dưới. Cậu ném di động qua một bên, chân tay cứng đờ cố gắng gỡ chiếc mèo mềm nhũn trên người xuống. Nhưng Trương Triết Hạn cũng không định cho cậu toại nguyện. Dán ở bên tai cậu thổi khí: "Lão công...Muốn. Tới làm đi......" anh nhão nhão nài nỉ, cọ xát vào cổ cậu y như một bé mèo nhỏ.

Gân xanh trên trán của Cung Tuấn nảy lên một cái. Được rồi, dù sao mưa cũng không thể tạnh ngay.

___

Người Trương Triết Hạn ướt như vừa mới dầm mưa.

Đối với nhiệt độ của điều hòa, Cung Tuấn cảm thấy rất phù hợp, Trương Triết Hạn lại luôn kêu nóng. Lo lắng gió điều hòa quá lạnh sẽ khiến đầu gối của anh khó chịu, cho nên cậu không bao giờ chịu để nhiệt độ điều hòa quá thấp, nhưng nhìn Trương Triết Hạn đổ mồ hôi khắp người, Cung Tuấn lại lo lắng vấn đề khác.

"Bảo bảo, không phải anh bị sốt chứ?" Cậu áp trán mình lên trán Trương Triết Hạn, cau mày lo lắng cảm nhận nhiệt độ chênh lệch. Trương Triết Hạn lại không nhịn được kéo cậu xuống, miệng hùng hùng hổ hổ: "Sốt em gái em..." con ngươi bỗng nhiên đảo một cái, lại không nhịn được cười trộm, chậm rãi kéo Cung Tuấn vào trong ngực: "Lão công, bảo bảo phát sốt, em mau chữa trị nha!"

"Đệt..." Cung Tuấn nghiến răng không nói nên lời, động tác trên tay trở nên có chút thô bạo. Người dưới thân bởi vì lòng bàn tay của cậu mà khó nhịn mà lắc lắc cái mông, càng tạo điều kiện cho Cung Tuấn hai ba cái đã lột sạch sẽ. Cởi hết quần áo dính nhớp trên người, Trương Triết Hạn vẫn ngại không đủ, bắt đầu giở tính tình:

"Nóng! Nóng muốn chết được..." Anh giương nanh múa vuốt đẩy tay Cung Tuấn ra, một cước đạp đổ cái hình tượng dính dính nhão nhão quấn lấy người ta đòi hỏi trước đó vài phút, "Nóng chết! Đừng động vào anh!"

Trong lòng Cung Tuấn có chút bất đắc dĩ, đoán chừng bởi vì mình không cho anh bật điều hòa lạnh nên muốn nháo một chút. Cũng may, cậu đã sớm thành thạo một vạn phương pháp đối phó với tính tình mưa nắng bất chợt của Trương Triết Hạn, biết rằng lúc này nói đạo lý với anh là hoàn toàn vô ích. Cậu không nhanh không chậm lật chiếc mèo lại, nghiêng người đè lên, ngón tay thon dài trực tiếp dò vào miệng huyệt ẩm ướt kia.

"Ư ..." Hai ngón tay ở trong hành lang trơn trượt khuấy đảo, đầu ngón tay cùng vách thịt vừa chạm vào đã lập tức tách ra, chỉ nhẹ nhàng gãi gãi một chút. Từng đợt tê dại tới muốn mạng đánh vào thần kinh của Trương Triết Hạn, khoái cảm mỏng manh thoáng qua nhưng liên tục như sóng trên mặt hồ. Anh thút thít rên rỉ, bị Cung Tuấn đè ở dưới người không thể động đậy, chỉ có thể lắc mông dùng hậu huyệt của mình tới ăn hai ngón tay kia.

"A, a...... em nhanh lên chút , lão công, em mau vào...." anh đã gấp tới mức trong mắt ngấn nước, cố ý dùng hai cánh mông căng tròn mềm mại cọ xát tiểu huynh đệ đã hưng phấn bừng bừng của Cung Tuấn. Cậu thầm mắng một tiếng, tét một cái vào mông anh, đè eo Trương Triết Hạn rồi lập tức đâm vào cả cây.

Nóng, quá nóng! Trên lưng anh bị cún lớn dính sát vào đã nóng rồi, tính khí của cún lớn chọc vào lại càng nóng. Trương Triết Hạn bị hơi nóng từ trong ra ngoài hun tới đầu óc mơ màng, mồ hôi nhễ nhại. Cung Tuấn giống như đã kìm nén thật lâu, đè chặt eo của anh mãnh liệt ra vào, mỗi lần đều nặng nề mài ép qua điểm mẫn cảm bên trong huyệt của anh. Đối với tiếng rên rỉ cao vút và giọng cầu xin nghẹn ngào của anh đều không nghe vào tai. Rất nhanh trên mặt Trương Triết Hạn đã ướt đẫm cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, vốn dĩ anh đã nóng đến khó chịu, khoái cảm của ái dục và ấm ức bị Cung Tuấn bắt nạt đã sớm không thể phân rõ với nhau trong bộ não hỗn loạn của anh. Trương Triết Hạn chỉ có thể mờ mịt rơi lệ, ở dưới người Cung Tuấn lung tung giãy giụa, nhưng lại vểnh cao mông để thứ kia có thể khảm vào càng sâu.

"Mèo dâm..." Cung Tuấn bị hai khối thịt mềm cọ tới gân xanh trên trán giật giật, không nhịn được lại vỗ lên cánh mông đang run rẩy kia một cái, đổi lấy một trận buồn bực của Trương Triết Hạn, anh nghẹn ngào lẩm bẩm trong cổ họng. Cậu cũng mồ hôi đầm đìa từ lâu, lại bị Trương Triết Hạn cọ tới lý trí cũng nhanh chóng bốc hơi.

Ngoài cửa sổ mưa lớn xối xả tạt lên ô kính. Thời tiết ở Rome không thể nào đoán trước và cũng không thể kiểm soát, tựa như một loại chú ngữ mị hoặc. Động tác và tiết tấu của Cung Tuấn cũng không khỏi trở nên tùy hứng và cuồng dã. Cậu nâng eo anh lên, ôm người dưới thân đâm tới tan ra thành từng mảnh nhỏ. Trương Triết Hạn mềm nhũn trong tay cậu, để mặc những cơn sóng dục vọng càn quét xô đẩy. Mồ hôi của bọn họ giao hòa, ướt đẫm tựa như vừa mới ở trong cơn mưa. Nhưng trận mưa này không mát mẻ chút nào, mỗi một giọt rơi xuống đều để cho người ta càng thêm dày vò lăn lộn trong dục vọng, khát khô khó nhịn, vĩnh viễn muốn trầm luân trong đó.

Ầm một tiếng, phảng phất như trời đất sông núi bị chấn động mạnh tới vỡ tung. Hai người đều giật mình: là sấm sét.

Động tác của Cung Tuấn dừng một chút. Cậu chậm rãi mơn trớn bả vai của Trương Triết Hạn, cảm nhận được người dưới thân đang run rẩy cười khẽ.

"Cười cái gì?" cậu hiếu kỳ hỏi, nhưng căn cứ vào hiểu biết của cậu với Trương Triết Hạn, trong lòng người này nhất định lại đang ấp ủ chuyện xấu. Quả nhiên, Trương Triết Hạn nghiêng đầu, một đôi mắt hạnh bị ái dục ngâm tới kiều mị lười biếng, cười ra vết chân chim: "Thầy Cung của chúng ta thật lợi hại nha, vừa rồi vậy mà không trực tiếp giao vũ khí, so với hai năm trước thì tiến bộ nhiều mà."

Chân mày của Cung Tuấn giật một cái: "...... Trương Triết Hạn, đây là anh tự tìm."

--

Ở trong cơn mưa của Rome chạy như điên là cảm giác gì? Màn mưa lạnh buốt tưới trên người, nhất định trong nháy mắt có thể rửa trôi tất cả nắng nóng mang đến phiền não. Trương Triết Hạn tưởng tượng thấy mình của mấy năm trước, tưởng tượng trước khi rước con cún này về nhà... Mà hiện giờ anh đang xông hơi trong ngực con cún chẳng khác gì thụ hình.

Cung Tuấn một mực điên đến khi cơn mưa sắp tạnh rồi mới buông tha cho anh. Trương Triết Hạn cũng không biết nên oán trận mưa này quá lâu, hay là oán mình nuôi cún quá khùng -- nhưng tóm lại là không có liên quan gì đến chuyện anh khiêu khích người ta, thấy lửa cháy đổ còn thêm dầu. Anh nằm sấp ở trên giường, mí mắt cũng lười chẳng muốn nâng lên. Ga giường đã sớm bị chơi đùa ướt đẫm, mồ hôi dâm thủy tinh dịch hòa thành một mảnh, đêm nay cũng không biết làm thế nào để ngủ. Tìm nhân viên khách sạn tới thay khăn trải giường thì quá xấu hổ, hy vọng cún con của anh có thể xử lý được.

"Bảo bảo, đang nghĩ cái gì?" Một giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên bên tai anh. Trương Triết Hạn không chịu nổi nhất chính là chiêu này, hết lần này tới lần khác người kia đều thích đem nhược điểm của anh nắm trong lòng bàn tay nhéo nhéo bóp bóp.

"Nóng." anh ngắn gọn thẳng thắn, "Còn nữa" anh dừng một chút, oán giận nói, "Đều tại em."

Trách Cung Tuấn cái gì nhỉ? Anh không nghĩ ra được lý do cụ thể, nhưng anh biết chắc chắn Cung Tuấn cũng sẽ không hỏi.

Cung Tuấn lật người anh lại đối diện với mình. Mái tóc hơi dài của Trương Triết Hạn ẩm ướt như vừa mới dội qua nước, kết thành từng lọn trên cái trán sáng bóng và cần cổ thon dài. Cậu vươn tay giúp người yêu gạt đi mấy lọn tóc dính trên trán, trêu đến cả người Trương Triết Hạn mềm nhũn lại bắt đầu phát ra chút tính tình nho nhỏ:

"Phiền chết, biết thế cắt ngắn từ sớm rồi!" Trương Triết Hạn oán trách lườm Cung Tuấn một cái, tựa như anh không cắt tóc là lỗi của cậu.

Đương nhiên là lỗi của cậu, Cung Tuấn thích anh giữ nguyên độ dài như hiện giờ -- cái này chính là toàn bộ lý do không cắt tóc. Nhưng anh lại lo lắng Cung Tuấn sẽ thực sự dẫn mình đi cắt tóc, liền ngay lập tức chuyển chủ đề trước khi đối phương kịp phản ứng:

"Anh mệt rồi!" anh ôm một cánh tay của Cung Tuấn, cảm giác không tới hai phút là có thể mơ màng thiếp đi, "Đã hẹn buổi chiều sẽ đi hồ ước nguyện, em còn dày vò anh." Cung Tuấn phát điên xong lại là một em cún ngoan ngoãn, nhẹ nhàng hôn khóe miệng của anh nhận lỗi.

Vuốt mèo cào lên cánh tay Cung Tuấn mấy cái sức lực còn không đủ gãi ngứa. Ngâm trong ái dục được thỏa mãn, thể chất và tinh thần của Trương Triết Hạn đều trở nên bình tĩnh thoải mái, một chút nũng nịu gặp đúng dịp lại cuồn cuộn dâng lên: "Tuấn Tuấn, mở điều hòa xuống thấp một xíu đi. Thật là nóng quá ......"

"Bảo, chờ anh tản bớt mồ hôi --" Cung Tuấn dính dính nhão nhão mút lỗ tai anh, nhưng cũng từ chối nhẹ nhàng và kiên quyết, "-- cũng không thể thấp quá! Nhưng là bên ngoài mưa xong sẽ rất mát, đợi chút nữa chúng ta liền...... Ai yoo!"

--

"Ai yoo!"

Cung Tuấn từ trong mộng đột nhiên tỉnh dậy. Cậu bị Trương Triết Hạn dán một bàn tay lên mặt, suýt chút nữa thì giật mình ngã khỏi giường.

Thân thể Trương Triết Hạn tựa như bị vây trong cảm giác hỗn độn không trọng lực. Anh cảm thấy đầu óc từng trận choáng váng, phải mất một chút thời gian mới hoàn toàn thoát ra khỏi giấc mộng kia, tựa như vừa mới trở lại Hoành Điếm nóng không thể chịu nổi.

Đều do Cung Tuấn mở điều hòa nhiệt độ quá cao. Anh nghĩ vậy, nhưng vừa nhìn sang cái người kia tóc tai xốc xếch cùng với đôi mắt cún đang cố gắng trợn to không biết phải làm sao, lại cảm thấy hoàn toàn không giận nổi.

"Nóng quá!" cuối cùng anh cũng chỉ nhỏ giọng phàn nàn nói, "Làm anh tỉnh ngủ."

Thật ra thì Cung Tuấn vẫn chưa tỉnh hẳn, nghe vậy liền vô thức đưa tay lấy điều khiển từ xa của điều hòa: "Em sẽ hạ nhiệt độ xuống... anh phải đắp kín, không cho phép đạp chăn."

Người kia nửa tỉnh nửa mơ thấp giọng lầm bầm, khiến Trương Triết Hạn vừa nghe trong lòng lập tức bình tĩnh mềm xèo. Anh ngoan ngoãn nằm trở về trong chăn, lại ghé đầu tới bên cạnh Cung Tuấn.

"Tuấn Tuấn, em nói xem khi nào Hoành Điếm mới có mưa nhỉ." anh nhỏ giọng hỏi, "Ngày nào cũng nóng quá!"

Đầu vừa chạm vào gối Cung Tuấn gần như đã tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng cậu vẫn vươn tay ôm Trương Triết Hạn vào trong ngực, trong miệng lầm bầm lầu bầu đáp lại: "Ừm, em đã nói hai ngày nữa sẽ có, mưa xuống liền mát..."

Trương Triết Hạn lại dụi sâu vào ngực Cung Tuấn thêm chút nữa, mặc dù như vậy sẽ hơi nóng. Nhưng điều hòa đã mở thấp xuống hình như cũng có chút tác dụng, anh rất nhanh cũng ngủ thật say.

--

Trong giấc mơ, anh nghe thấy tiếng mưa lớn bên sông Hoành Điếm.

❤❤❤

Gửi những người còn ở lại một cái ôm thật chặt.

KIÊN CƯỜNG !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro