Mất điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 丢手机
Tác giả: nknymphet

• Một ít tài liệu về việc vỏ quýt nhặt được điện thoại của meo meo

-═══════-

Tiểu Vũ ném hành lý vào phòng, thay quần bơi, tìm tới bể bơi của làng du lịch, sắp chảy nước miếng trước một dàn người đẹp bikini thì di động trong túi chợt reo lên. Cuộc gọi đến là một dãy số xa lạ, y đã có thừa kinh nghiệm đối phó với những cuộc gọi quấy rầy kiểu này, nhấn từ chối xong vừa định kéo vào danh sách đen thì số đó lại gọi tới. Y thầm nghĩ tên lừa đảo này còn rất lì lợm thế là nhấn nghe định trêu chọc một phen, “Xin chào, đây là quầy phục vụ cảnh sát 110, xin hỏi ngài muốn chết sao?”

“Đậu má Tiểu Vũ cậu quá đỉnh, sao cậu biết tớ muốn chết?” trong điện thoại lại là giọng bạn nối khố kiêm ông chủ của y, nghe có vẻ sến súa và hơi giống lừa đảo, “Lần này tớ chết thật rồi!”

“Đã xảy ra chuyện gì? Cậu ở đâu gọi cho tớ vậy?” Tiểu Vũ cảnh giác hỏi.

“Tớ muốn nói với cậu chính là chuyện này, tớ làm mất điện thoại. Tớ tìm một quầy bán quà vặt gần chung cư để gọi cho cậu.”

“Mất điện thoại thì mua cái khác, có gì to tát đâu, lượn lượn lượn, đừng quấy rầy anh đây nghỉ phép.” Tiểu Vũ nói xong liền muốn cúp máy.

“Ê, đừng đừng đừng, cậu đừng cúp, quan trọng không phải mất điện thoại, mà là trong điện thoại có cái gì.”

“Có cái gì?” Tiểu Vũ buột miệng, ngay sau đó lập tức hối hận. Y gần như có thể đoán được, chắc chắn là mấy thứ cay mắt y không muốn nhìn thấy nhất, lịch sử trò chuyện Wechat của thằng bạn nối khố và người kia của nó, chẳng khác gì fanfic nhặt được điện thoại post đầy trên mạng. Nhưng không kịp nữa rồi, bên kia câu trả lời của Trương Triết Hạn đã cuồn cuộn xuyên qua microphone bổ tới như sấm sét, “Một đoạn video Tuấn Tuấn quay cho tớ.”

“Video? Cậu nói lần này là video hả?” Tiểu Vũ cắn răng nuốt xuống 10086 câu đậu má sắp vọt ra, thầm nghĩ chắc chắn kiếp trước ông đây nợ các ngươi cả hệ Ngân Hà. “Đợi chút, tớ sẽ lập tức về xử lý, cậu đừng một mình hành động thiếu suy nghĩ.”

Ba giờ sau, Tiểu Vũ kéo vali xuất hiện trong căn hộ của Trương Triết Hạn ở Thượng Hải, nửa thân dưới vẫn mặc chiếc quần bơi chưa kịp thay ra. Trên đường đua xe trong tốc độ cho phép về đây, y vẫn luôn nghĩ may mà đích đến của chuyến du lịch tự lái không phải Tây Tạng nếu không mình sẽ là người chết trước, chết vì kiệt sức khi đang lái xe. Y còn thấp thỏm nghĩ, bạn nối khố của mình lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy khó khăn lắm mới hot lên, nhỡ đâu việc này không giải quyết tốt nó sẽ phải lui vòng như thầy Trần Quán Hi à, mặc dù y là fan qua đường của thầy Trần Quán Hi, vẫn cảm thấy lúc còn trẻ anh ấy quả thực đẹp trai đến không có bạn bè. Quên đi, lui vòng thì lui vòng, đừng nói Trương Triết Hạn ngay cả y với số tiền kiếm được hiện giờ thì về quê mua nhà cưới vợ cũng dư dả.

Lúc y đẩy cửa đi vào, Trương Triết Hạn mở điều hòa mặc chiếc áo không tay giá bốn con số và quần cộc, nằm ườn trên sofa như con búp bê bơm hơi bị hút cạn khí, còn ôm cái gối đầu rồi vùi vào đó như đà điểu. Nhìn bạn nối khố như vậy, không hiểu sao Tiểu Vũ lại thở phào một cái: Lỗi tôi, sao lại đem cái đống trước mắt này so sánh với thầy Trần Quán Hi chứ, không, phải so với A Kiều, cho dù video rò rỉ thì cũng không ai muốn xem, chỉ muốn ói ha ha.

Trương Triết Hạn thấy y trở về lập tức giật mình ngồi dậy, trên mặt có vết hằn đỏ vì ép vào gối, vỏ gối kia là Cung Tuấn tặng anh, bên trên có hoa văn hoa dành dành thêu tay được đặt làm riêng, Trương Triết Hạn quý như bảo bối đi đâu cũng phải xách theo. Vết đỏ này đặt cùng vẻ mặt muốn khóc của anh bổ trợ cho nhau trông rất buồn cười, “Cuối cùng cậu đã về.” lại yếu ớt bồi thêm một câu, “Xin lỗi người anh em, ngày nghỉ còn bị tớ phá ngang, lần sau nhất định sẽ bù đắp cho cậu.”

“Nói nhảm, cậu mà khét* thì tớ cũng thất nghiệp đó.” Tiểu Vũ không muốn lãng phí thời gian, “Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại mất điện thoại?”

[*] Đồ ăn nấu quá lửa bị cháy khét

“Hôm nay tớ đi sự kiện, ở hiện trường khá đông người tớ còn lo sẽ làm rơi đồ nên trước khi tạo hình đã lấy điện thoại từ áo khoác bỏ vào túi xách mới đeo hôm nay. Sau đó… tớ để cái túi kia ở phòng thay đồ quên mang theo.”

Tiểu Vũ thở dài, đừng nhìn bạn nối khố này của mình thân thể cường tráng nhân mô cẩu dạng, có đôi khi đặc biệt mơ màng, thường hay vứt đồ bừa bãi, mỗi lần tham dự hoạt động toàn bộ đều trông vào mình ở phía sau ôm mông chùi đít, cũng trách mình hôm nay không dặn dò trợ lý mới của nó vài câu.

“Nếu rơi trong phòng thay đồ còn may, đã liên hệ với bên tổ chức sự kiện chưa? Có nhân viên nào nhặt được không?”

“Tớ đã liên hệ ban tổ chức và cả studio tạo hình, họ đều nói không có ai nhặt được. Có lẽ tớ để trong góc khuất, lúc ấy không ai chú ý, sau khi hoạt động kết thúc thì bị người ta cầm đi.”

“Ừ, đừng lo lắng quá, người bình thường nhặt được điện thoại không có mật mã thì cũng không mở được, còn nếu bẻ khóa để bán thì cũng sẽ xóa hết nội dung bên trong.” nhìn Trương Triết Hạn vẫn còn lo lắng, y thầm kêu không ổn, “Vẻ mặt này của cậu là sao? Mật khẩu sẽ không phải sinh nhật của cậu chứ?”

“Không phải.”

“Vậy… là sinh nhật Cung Tuấn?” Tiểu Vũ đổ mồ hôi lạnh.

“Cũng không phải, là ngày sinh của hai bọn tớ, 051129.”

“... Thế khác méo gì nhau?!”

“Phải làm sao bây giờ?” thấy y như vậy, Trương Triết Hạn càng chột dạ.

“Chờ chứ còn sao, chờ người nhặt được điện thoại liên hệ chúng ta.”

"Sau đó thì sao?"

“Sau đó đương nhiên là muốn tiền đưa tiền, muốn mạng cậu cũng đâu có cho được.”

“Đúng đúng đúng, đưa tiền đưa tiền, đưa nhiều một chút.”

Nhìn dáng vẻ hèn nhát của anh, trong lòng Tiểu Vũ đột nhiên sáng tỏ, e là nội dung video lần này siêu cấp bùng nổ.

“Lần trước mua ảnh hôn cậu chi 18 vạn, lần này chúng ta dự trù cỡ 30 vạn đủ không?” Tiểu Vũ thăm dò hỏi.

“100 vạn.” Trương Triết Hạn đột nhiên chém đinh chặt sắt nói, “Tớ không sợ lui vòng, nhưng Tuấn Tuấn không thể, em ấy sinh ra để ăn bát cơm này.”

Trước mắt Tiểu Vũ tối sầm, 100 vạn ở quê nhà Giang Tây có thể mua được cả căn nhà ở khu học chính*. Đang sắp tắt thở y chợt nghĩ tới một chuyện, khiến y lại một lần nữa nhớ lại cách hô hấp, “Đúng rồi, nhiều tiền như vậy cậu cũng không thể một mình gánh hết, Cung Tuấn đâu? Không phải cậu ta quay video sao, ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”

[*] 学区房: Nhà ở khu học chính là nhà ở được chính phủ phân chia mỗi năm học dựa trên số lượng học sinh ghi danh trong khu vực. Nói rộng hơn, nó đề cập đến nhà ở xung quanh các trường đại học, trường trung học trọng điểm, trường trung học cơ sở và trường tiểu học. Nhà ở trong các khu học chính là những ngôi nhà xung quanh các trường trọng điểm, giá nhà ở xung quanh sẽ cao hơn đáng kể so với các dự án khác.

“Tuấn Tuấn đang ở trong đoàn phim, trời nóng lại quay phim cổ trang, mấy ngày trước còn bị ốm, tớ sợ em ấy lo lắng nên không nói cho em ấy biết.” Trương Triết Hạn nhỏ giọng nói.

Đậu má, mình đúng là hỏi thừa. Trong lòng Tiểu Vũ đang ân cần thăm hỏi Cung Tuấn một vạn lần, bên ngoài vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt vô cảm, “Được rồi, hôm nay muộn lắm rồi, cậu đi ngủ trước đi, nếu có người nhặt được thì khả năng cao sáng mai sẽ liên hệ chúng ta.”

Ngày hôm sau, Trương Triết Hạn vừa vặn không có lịch trình, vốn định buổi sáng đi đánh golf chiều không có việc gì thì tới Hoành Điếm tham ban. Bởi vì trong lòng có chuyện nên cả đêm anh ngủ không ngon, buổi sáng 4h30 đã tỉnh. Ngược lại Tiểu Vũ ở phòng khách ngủ như lợn chết, có lẽ đối với y hôm qua thật sự là một ngày mệt cả thân lẫn tâm.

Bảy giờ sáng, trợ lý gõ cửa nói tối hôm trước anh Tiểu Vũ dặn cô mua điện thoại mới đưa đến đây, thuận tiện còn mang bữa sáng cho hai người. Trương Triết Hạn cũng dứt khoát dậy rửa mặt đánh răng, rửa mặt xong thấy cô vẫn ở phòng khách chưa đi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Em sao vậy? Có việc gì cứ nói, không có việc gì thì về ngủ bù, hôm nay nghỉ.”

“Anh Trương, có một chuyện kỳ lạ. Sáu giờ sáng nay em vừa dậy đã thấy có người dùng tài khoản của anh gửi Wechat cho em, nói là nhặt được điện thoại của anh, bảo em hẹn anh chiều nay hai giờ đến sân golf Hoành Điếm để trả điện thoại. Lúc đầu em tưởng là có người trộm tài khoản của anh nhưng anh Tiểu Vũ lại bảo em mua điện thoại, cho nên em cảm thấy có thể là thật.”

“Là thật.” nhìn qua Trương Triết Hạn có vẻ bình tĩnh phun keo xịt tóc, nhưng lại không nhận ra thứ mình đang cầm thật ra là bọt cạo râu, “Anh biết rồi, lát nữa anh sẽ tới, em về trước đi.”

Trợ lý ngập ngừng muốn nhắc nhở anh, cuối cùng vẫn là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, yên lặng rời khỏi chung cư. Tiểu Vũ còn ngái ngủ nhìn thấy đầu Trương Triết Hạn đầy bọt thì lập tức tỉnh táo, vội ôm lấy cánh tay anh, “Đừng mà Tiểu Triết, chỉ lui vòng thôi mà, tụi mình đâu đến mức phải cạo đầu xuất gia.”

“Xuất gia cái rắm, đậu má, keo xịt tóc của tớ đâu?”

“Được được, tổ tông, cậu nhanh lên, lấy điện thoại thôi mà chải chuốt cái mứt ấy.”

“Nhân tiện tớ còn muốn đến đoàn phim tham ban nữa.”

Nói tới đây, trong lòng anh đột nhiên căng thẳng, “Hầy, Tiểu Vũ cậu nói xem, sao người này lại thần thánh như vậy, biết hôm nay tớ sẽ đi đánh golf, còn muốn tới Hoành Điếm? Trong Wechat tớ cũng không nhắc chuyện này với ai, liệu có nhà nào đó cố ý phái người lừa tớ không nhỉ?”

Tiểu Vũ cũng có chút lo lắng, “Chúng ta gặp mặt trước rồi nói sau. Nhanh lên, chuyến tàu cao tốc tiếp theo là 8 giờ rưỡi.”

Sau khi ra khỏi ga Nghĩa Ô, Tiểu Vũ mua một ít đồ ăn, sau đó gọi một chiếc MPV đi thẳng tới sân golf Hoành Điếm. Lúc đến nơi còn chưa đến 1 giờ chiều, đang nghĩ xem nên đi đâu để giết thời gian, kết quả vừa vào sảnh đã thấy một người bọc mình thành cái bánh chưng đang ngồi trong góc nhìn xung quanh. Thấy Trương Triết Hạn đi vào thì đột nhiên bất động nhìn anh chằm chằm, hai mắt lóe sáng.

Trương Triết Hạn nhìn áo khoác dày trên người đối phương, sau đó nhìn lại mình, thầm nghĩ sao người này còn mặc nhiều hơn cả anh, thời tiết đầu hạ mà phủ áo khoác, đội mũ, đeo khẩu trang, còn quấn khăn quàng cổ, không nhìn ra nam hay nữ. Anh bước đến gần hơn, cách khẩu trang mạnh dạn hỏi, “Xin hỏi bạn tới trả điện thoại phải không?”

"Bánh chưng" có vẻ muốn nói chuyện, nhưng không hiểu sao lại không thốt nên lời, chỉ ra sức gật đầu. Đối phương nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai ngoại trừ hai người bọn họ mới lấy từ trong ngực ra một chiếc túi xách màu hồng, sau đó cẩn thận lấy ra một chiếc túi khác, chính là chiếc túi Trương Triết Hạn quên ở phòng thay đồ. Trương Triết Hạn vừa định cầm lấy thì đột nhiên bị Tiểu Vũ nhanh tay đoạt trước, y mở túi ra nhìn, điện thoại quả nhiên ở bên trong. Tiểu Vũ vẫn chưa yên tâm, lại mở điện thoại lên kiểm tra một hồi, xác nhận tất cả đều bình thường mới đưa điện thoại cùng với túi xách cho Trương Triết Hạn. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Trương Triết Hạn cả ngày rốt cuộc đã có thể buông xuống, cũng không chú ý mặt của Tiểu Vũ đã lặng lẽ chuyển thành màu gan heo.

“Bao nhiêu tiền?” Trương Triết Hạn thoải mái hỏi.

“Bánh chưng” ngẩn người, có vẻ nghe không hiểu. Trương Triết Hạn đã nhìn ra đây là một cô gái, thầm nghĩ có lẽ là lần đầu tống tiền, đối tượng còn là người nổi tiếng nên hơi lúng túng. Vì vậy anh kiên nhẫn lặp lại, “Cảm ơn bạn trả lại điện thoại cho tôi, để bày tỏ thành ý chúng tôi muốn gửi bạn một chút thù lao. Xin hỏi bao nhiêu thì phù hợp?” Lần này “bánh chưng” nghe hiểu, rối rít xua tay với anh rồi lại sợ anh không tin, rốt cuộc kéo khăn quàng cổ xuống khàn khàn nói một hơi như nã súng liên thanh, “Không, không cần! Hôm qua là buổi đầu tiên em đến studio để thực tập, vô tình nhặt được chiếc túi này. Cũng không biết ai làm rơi, em gọi điện cho chị gái ở studio để mang tới nhưng chiều qua chị ấy lại đi sự kiện ở nơi khác. Thực sự không còn cách nào nên em đành phải mở điện thoại ra xem, sau đó mới biết là của anh, em chỉ tìm tài khoản Wechat của trợ lý của anh và gửi tin nhắn. Anh yên tâm, trừ cái đó ra em không làm gì, cũng không thấy gì hết. Em đi trước đây, bái bai anh!”

Trương Triết Hạn chưa kịp phản ứng thì cô nhóc “bánh chưng” đã chạy mất dạng. Thấy Tiểu Vũ vẫn còn ngẩn người Trương Triết Hạn vỗ bộp vào vai y, “Đang mộng du giữa ban ngày đấy à? Sao vừa rồi cậu không giúp tớ bắt cô ấy lại hỏi cho rõ, rõ ràng cô ấy đang nói dối.”

“Nói dối cái gì?” Tiểu Vũ mất hồn mất vía hỏi.

“Cô ấy nói không biết túi của ai làm rơi, vậy sao cô ấy biết đó là điện thoại của tớ, còn mở được Wechat? Hơn nữa, một thực tập sinh lại biết tớ sẽ đến sân golf Hoành Điếm để mà hẹn gặp ở đây à?”

Cậu thích đến Hoành Điếm chơi golf e là cả thế giới đều biết. Nhìn vua bug IQ 250 trước mặt đã online trở lại, Tiểu Vũ cau mày, tựa hồ đang cố gắng gạt bỏ ý nghĩ bất ổn gì đó trong đầu, “Nếu không đòi tiền chứng tỏ cô ấy không có ác ý. Có lẽ cô ấy là fan của cậu, hơn nữa rất có thể là fan CP, mà đối với các cô ấy mật khẩu đó của cậu còn thiểu năng hơn cả 123456 ấy.”

Trương Triết Hạn nghe xong lời này, chẳng những không tức giận vì bị nói thiểu năng mà hình như còn hơi vui vẻ, “À, hiểu rồi.” nói xong thì bắt đầu hào hứng nhìn cửa kính sửa sang lại kiểu tóc bị mũ đè bẹp. Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của anh, chợt nhớ tới hình ảnh vừa rồi lóe lên trong điện thoại, cả người lại khó ở, hận không thể móc vùng ký ức trong đầu mình ra cho chó ăn. Y gọi điện cho trợ lý của Cung Tuấn, sắp xếp xong công việc giao nhận lão tổ tông thì lấy cớ muốn quay về làng du lịch, ném Trương Triết Hạn ở sân golf, còn mình thì bỏ trốn mất dạng.

Trương Triết Hạn nhẹ nhàng vui vẻ đánh xong 18 lỗ, thấy vẫn còn sớm anh tìm một chỗ râm mát ngồi xuống vừa nghỉ ngơi vừa mở điện thoại. Anh chợt nhớ ra sáng hôm qua Cung Tuấn vừa gửi cho anh một đoạn video, nói là quay lúc hai người gặp nhau lần trước anh còn chưa kịp mở, Trương Triết Hạn lấy tai nghe không dây đeo lên, nhấn vào hình tam giác kia bắt đầu phát video.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong video chính là khuôn mặt mình, bờ môi đỏ tươi, mái tóc lộn xộn, ánh mắt mơ màng. Ống kính đầu tiên là mê luyến tập trung vào nốt ruồi nhỏ dưới mắt anh quay một lúc lâu, đột nhiên lắc lư rồi kéo ra xa một chút, chỉ thấy cả người anh đỏ ửng quỳ rạp trên giường, chiếc vòng cổ ngọc trai Tasaki quấn lỏng lẻo trên cổ — đó là Cung Tuấn nói hết lời mới dỗ được anh đeo lên. Dây chuyền rất dài, từ trước ngực rủ xuống, phía dưới bị Cung Tuấn quấn quanh dương v* đang cương cứng của anh, dưới ánh đèn tường mờ ảo trong phòng ngủ, những viên ngọc trai lóe lên ánh sáng dâm mỹ. Cung Tuấn ở phía sau anh, không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy chính mình bị đẩy qua đẩy lại từ phía sau, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ vô thức. Trương Triết Hạn chưa bao giờ nhìn thấy mình như thế này trong gương hay trên TV, cả người giống như quả đào chín rục bị đâm đến mềm nhũn rỉ nước, làn da khắp người ửng hồng, đầu dương v* đang rỉ ra tiền dịch, bẹn đùi càng giống như vừa ngâm trong nước, ướt sũng, đầu vú cũng bị dây ngọc trai cọ xát qua lại đến sưng đỏ.

Mặt anh nóng bừng, thứ trong đũng quần nhảy thình thịch, rất giống đứa nhóc lần đầu xem phim heo, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai mới tiếp tục xem. Trong khung hình đột nhiên xuất hiện một bàn tay to thon dài, sau đó ống kính lại nhoáng một cái, giống như bị ai đó ném lên giường, góc quay chuyển thành cận cảnh phần thân dưới của Trương Triết Hạn. Toàn bộ hạ thể của anh được cạo tỉ mỉ, trong video nhìn vô cùng sạch sẽ và rõ ràng. Dương vật quấn dây chuyền ngọc trai bị những va chạm đều đặn dập tới hất lên hất xuống, mỗi một cú đều kèm theo tiếng rên rỉ vừa sung sướng vừa thống khổ của anh, hai trái cầu cũng bị chuỗi ngọc trai lôi kéo, vui sướng lay động. Ở giữa khung hình, dương v* to dài từ phía sau xuyên vào người anh, căng cái lỗ nhỏ màu hồng ra hết mức. Thứ đó không ngừng ra ra vào vào thân thể anh giống như cái chày sắt không biết mệt mỏi, khuấy đảo bộ vị kết nối thân thể hai người đến đỏ bừng trong suốt, nước bắn tung tóe, òm ọp vang dội. Trong ống kính anh phảng phất không còn là chính mình nữa, mà là diễn viên trong phim hành động đảo quốc nào đó bị người chịch đến cao trào, phát ra những tiếng rên rỉ lẳng lơ đến khó có thể tưởng tượng. Anh gần như có thể nhìn thấy mình sướng đến lỗ chân lông đều giãn ra, cơ bắp trên đùi khẽ run. Trong ống kính mình bị người nắm lấy hai bên ngực làm đến vô cùng kịch liệt, trong lúc đó tay anh còn không ngừng sờ bụng dưới, anh biết, đó là mình bị làm đến mơ hồ, theo bản năng muốn xác nhận xem nơi đó có bị đỉnh đến phồng lên hay không.

Nhìn ra được video này có một ít dấu vết biên tập, mặc dù thời lượng chỉ có năm phút lại dường như kéo dài vô tận. Ma sát không ngừng nghỉ kia giống như một hình phạt đẩy anh tới khoái cảm tột đỉnh, ép toàn bộ hơi ẩm trên khắp người anh ra khỏi lỗ chân lông. Giống như không thể chịu nổi tiếng kêu của mình, anh vùi đầu vào gối, chỉ có thể phát ra những tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng. Lúc này hậu huyệt chặt khít của anh đã bị cái chày sắt thô lớn đâm đến vô cùng thê thảm, đáng thương co rụt lại, vừa bị kéo thịt huyệt màu hồng nhạt ra ngoài vừa tí tách nhỏ nước, dương v* phía trước cũng run rẩy giật nhẹ. Người phía sau đối với từng phản ứng của thân thể anh hiển nhiên đã rõ như lòng bàn tay, lập tức tăng nhanh tần suất và cường độ cắm rút. Cuối cùng, anh nghe thấy mình sụp đổ hét lớn một tiếng, thắt lưng chìm xuống, bắn ra mấy luồng tinh dịch. Người phía sau kiên nhẫn ngừng một lúc, đợi anh bắn ra sạch sẽ, lại lần nữa bắt đầu khoan sâu vào điểm nhô ra quen thuộc trong vách huyệt. Chẳng mấy chốc anh đã bị kiểu “tra tấn” tàn nhẫn này làm cho toàn thân co rút, phía trước lại tuôn ra một ít chất lỏng màu trắng đục. Anh nghe thấy Cung Tuấn không nhịn được rên nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng bắn ra. Chất lỏng từ trong huyệt trào ra càng ngày càng nhiều, hòa với tinh dịch màu trắng ngà vẩy lên ống kính, làm mờ tầm nhìn. Sau cao trào, trong tiếng thở hổn hển dồn dập của bọn họ, có người tắt video.

Trương Triết Hạn bừng tỉnh mặt đỏ tới mang tai, phát hiện quần của mình đã ướt. Lúc này anh mới hiểu ra vì sao vừa rồi Tiểu Vũ lại khác thường như vậy, tại sao fan trả điện thoại lại kỳ quái như thế, tất cả đều có lời giải thích hợp lý. Cho đến khi trợ lý của Cung Tuấn đến đón anh, Trương Triết Hạn vẫn còn xoắn xuýt trong cảm giác xấu hổ muốn đi chết cho rồi!

Cuối cùng cũng nhìn thấy Cung Tuấn, anh đang muốn ôm cún con của mình nũng nịu khóc to một trận, không ngờ mắt Cung Tuấn còn đỏ hơn anh: “Hạn Hạn, em xin lỗi, đều là lỗi của em, em không nên tùy tiện quay loại video này, lại còn gửi đến Wechat của anh.”

“Xin lỗi cái gì? Video gì? Em đang nói gì thế?” Trương Triết Hạn vẫn đang cố gắng che giấu, bị Cung Tuấn kéo vào trong ngực ôm thật chặt: “Đừng giả bộ nữa, em biết anh bị mất điện thoại, đoạn video đó suýt nữa truyền ra ngoài.” thấy vẻ mặt Trương Triết Hạn khiếp sợ, hắn vội vàng giải thích: “Hôm qua sau khi kết thúc hoạt động anh vẫn không trả lời Wechat của em, em đã cảm thấy không đúng lắm, buổi tối cũng không nói chúc ngủ ngon với em như mọi hôm. Dù sáng nay anh lại gửi Wechat cho em nhưng em vẫn không nhịn được hỏi trợ lý của anh, quả nhiên cô ấy nói hôm qua anh làm mất điện thoại. Anh biết không, cả ngày em lo lắng muốn chết, NG vô số lần, đến khi anh Tiểu Vũ gọi đến nói với em mọi chuyện đã được giải quyết em mới có thể gắng gượng quay xong cảnh hôm nay.” Nói xong, hắn thật sự khóc thành tiếng: “Thật sự, em thề sẽ không bao giờ quay loại video đó nữa, quay rồi cũng xóa.”

Sau đó hắn lấy điện thoại ra xóa video gốc trong máy của mình trước mặt Trương Triết Hạn. Nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn anh biết thật ra hắn không nỡ xóa. Vì vậy vỗ vỗ lưng hắn an ủi: “Anh xem video rồi, khụ khụ, quay không tệ.” anh lấy chiếc điện thoại bị mất ra: “Giờ anh có hai cái điện thoại, cái cũ này chuyên dùng để quay video, em có thể quay chụp tùy ý, thế nào?”

Chiều hôm đó, trong một group cp không có gì đặc biệt, có người đăng tin nhắn như thế này: Đậu xanh rau má trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!!! Tôi không thể nhịn được nữa!!! Hôm qua tôi nhặt được điện thoại của Chi Tử Hoa, bên trong có video hai người bọn họ doi, đù má cháy phừng phừng, tôi chỉ nhìn một xíu rồi tắt luôn, chỉ một xíu!!! Giờ tôi đã chết đi sống lại cả trăm triệu lần rồi a a a!!!”

Trong nhóm chỉ có người trả lời một câu: “Confirm rồi? Thơm quá, gặm tới tấp ~”

Sau đó tin tức này nhanh chóng chìm nghỉm trong các loại quote và topic mới.

【Fic đăng 8/6/2021】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro